Chương 4
Thanh Đào Khí Phao Thủy
26/01/2024
Sau khi quyết tâm liều mạng, tôi lo sợ chờ đợi lưỡi đao treo trên đầu rơi xuống, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, thời gian trôi qua từng chút một, cha tôi đã ngồi hóng mát trước ngôi nhà lớn mới của mình, có người mang đến cho ông những điếu thuốc hàng trăm đồng một điếu, chân được bôi thuốc dán, tối nào cũng phải ngâm, hiệu quả rất tốt, tôi không biết những loại thuốc này giá bao nhiêu, nhưng cha bảo có trợ cấp, không tốn đồng nào cả, tôi đoán được chắc là sử dụng thẻ bảo hiểm của ai.
Sau một lần quên đi nữa, lãnh đạo triệu tôi để nói chuyện, tôi đẩy cửa bước vào, cả phòng đứng dậy hết, tôi sợ đến nỗi đầu gối run lẩy bẩy, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm, cái kết của tôi cuối cùng cũng đến.
Đầu óc tôi kém sáng tạo, tôi cũng biết lãnh đạo nói một nửa giấu một nửa, tôi hết sức chăm chú lắng nghe, nhưng hôm nay họ nói thẳng hết mọi chuyện, tôi lại không hiểu nữa.
"Làm thế nào để chăm sóc sức khỏe và đời sống của lãnh đạo?" Tôi không hiểu, họ định chuyển tôi sang làm cô hầu hạ ruột sao?
"Đây không chỉ là vấn đề cá nhân của cô, mà còn là một nhiệm vụ chính trị," người phụ nữ đối diện nhã nhặn nói, "Cô chăm sóc tốt ông Ninh, ông ấy mới có thể phục vụ nhân dân tốt hơn."
"Tôi tôi không thể, tôi không thể đi được." Tôi từ chối.
Người phụ nữ cười nhẹ, lấy ra một quyển sổ đen: "Nhưng, hai người đang trong mối quan hệ yêu đương mà, từ tháng 5 năm nay."
Đầu tôi ù ù như muốn vỡ tung, đó là thời gian chúng tôi ngủ trưa cùng nhau, họ biết tất cả mọi thứ rồi, tôi không thể cãi lại họ được, với mỗi lý do của tôi đều có lời chờ sẵn, nâng lên tầm cao, chỉ riêng việc tôi dám trốn tránh đã không thể mở miệng.
"Giúp bà Ninh xếp đồ đạc một chút, rồi qua đó ngay thôi." Cuối cùng họ nói vậy.
Bà Ninh nào? Đang gọi ai đấy?
Cách tôi nhìn thế giới đột nhiên thay đổi, đây không phải tình yêu cũng chẳng phải theo đuổi hay quan tâm hậu bối gì cả, mà là một trận chiến tôi không có cơ may chiến thắng diễn ra từ trên xuống dưới, tôi còn tưởng việc không nghe máy, không tiếp cuộc gọi là thủ đoạn, hóa ra miễn là hắn muốn, những người xung quanh tôi đều là tay sai của hắn.
Tôi đã hiểu ra tất cả, đẩy cửa ra ngoài, mặt vô hồn nhìn Lưu Dung hỏi: "Lúc nói chuyện với tôi, tại sao chị cứ nắm chặt điện thoại thế?"
Tôi không quan tâm đến sự ngăn cản của cô, giật lấy điện thoại.
Quá khứ của tôi, những đoạn chat của tôi với cô ấy, ảnh chụp lén, thậm chí còn có video, trong video tôi đang thay quần áo...
Cô ấy đã gửi cho Tiểu Trương, Tiểu Trương đã xem chưa, rồi chuyển tiếp cho ai nữa không?
"Tiểu Ái," Lưu Dung khóc nức nở, "Chị cũng không muốn, nhưng chị không có cách nào cả."
Tôi liên tục lướt ngón tay lên xem, họ ghi lại từ ngày tôi phục vụ hắn mang giày, ngày tôi cúi xuống mang giày cho hắn, đầu óc tôi xoay mòng mòng.
"Em tha lỗi cho chị nhé, Tiểu Ái!" Lưu Dung quỳ trước mặt tôi khóc nói, "Chị thật sự không còn cách nào, chị không thể từ chối được, chị chỉ có thể nghe theo họ!"
Tôi giơ bàn tay lên tát cô ấy, tát được hai cái rồi ôm đầu khóc nức nở với cô ấy.
Tôi chuyển nhà rồi, một ngôi nhà hai tầng nhỏ, tôi không đi làm ở bộ phận nào cả, nhưng giấy chứng nhận kết hôn đã xuống, hộ khẩu cũng đứng tên ngôi nhà này, một hàng giấy tờ tôi chưa từng thấy trước đây đặt ngay ngắn trước mặt tôi, tôi đã đổi thân phận.
"Chính em từng nói mà," Lưu Dung lấy lại bình tĩnh để bênh vực cho bản thân, đồng thời cũng an ủi tôi, "Hắn cưới em, em coi hắn như chồng em, xấu nhất thì coi hắn như ba em, hai người sống chung cũng chẳng có gì."
Nhưng tôi chỉ nói đùa mà thôi.
Vợ phải nấu cơm giặt quần áo cho chồng, nhưng những việc đó tôi không phải làm, nhà có người giúp việc, tài xế thậm chí cả vệ sĩ nữa, còn lại chỉ còn mỗi một thứ.
Trước khi ngủ, hắn ăn món gì đó, tôi từng sờ vào cái thứ như con giun to, nó biến thành như khúc ruột, hắn luôn miệng "à à" kêu lên, không biết cảm thán cái gì, xong việc, hắn ôm tôi vừa mệt nhừ xuống giường, hỏi tôi: "Vui rồi chứ?"
Tôi không nói gì, mỉm cười siết chặt ngực hắn, từ đó hắn chính thức là chồng tôi.
Sau một lần quên đi nữa, lãnh đạo triệu tôi để nói chuyện, tôi đẩy cửa bước vào, cả phòng đứng dậy hết, tôi sợ đến nỗi đầu gối run lẩy bẩy, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm, cái kết của tôi cuối cùng cũng đến.
Đầu óc tôi kém sáng tạo, tôi cũng biết lãnh đạo nói một nửa giấu một nửa, tôi hết sức chăm chú lắng nghe, nhưng hôm nay họ nói thẳng hết mọi chuyện, tôi lại không hiểu nữa.
"Làm thế nào để chăm sóc sức khỏe và đời sống của lãnh đạo?" Tôi không hiểu, họ định chuyển tôi sang làm cô hầu hạ ruột sao?
"Đây không chỉ là vấn đề cá nhân của cô, mà còn là một nhiệm vụ chính trị," người phụ nữ đối diện nhã nhặn nói, "Cô chăm sóc tốt ông Ninh, ông ấy mới có thể phục vụ nhân dân tốt hơn."
"Tôi tôi không thể, tôi không thể đi được." Tôi từ chối.
Người phụ nữ cười nhẹ, lấy ra một quyển sổ đen: "Nhưng, hai người đang trong mối quan hệ yêu đương mà, từ tháng 5 năm nay."
Đầu tôi ù ù như muốn vỡ tung, đó là thời gian chúng tôi ngủ trưa cùng nhau, họ biết tất cả mọi thứ rồi, tôi không thể cãi lại họ được, với mỗi lý do của tôi đều có lời chờ sẵn, nâng lên tầm cao, chỉ riêng việc tôi dám trốn tránh đã không thể mở miệng.
"Giúp bà Ninh xếp đồ đạc một chút, rồi qua đó ngay thôi." Cuối cùng họ nói vậy.
Bà Ninh nào? Đang gọi ai đấy?
Cách tôi nhìn thế giới đột nhiên thay đổi, đây không phải tình yêu cũng chẳng phải theo đuổi hay quan tâm hậu bối gì cả, mà là một trận chiến tôi không có cơ may chiến thắng diễn ra từ trên xuống dưới, tôi còn tưởng việc không nghe máy, không tiếp cuộc gọi là thủ đoạn, hóa ra miễn là hắn muốn, những người xung quanh tôi đều là tay sai của hắn.
Tôi đã hiểu ra tất cả, đẩy cửa ra ngoài, mặt vô hồn nhìn Lưu Dung hỏi: "Lúc nói chuyện với tôi, tại sao chị cứ nắm chặt điện thoại thế?"
Tôi không quan tâm đến sự ngăn cản của cô, giật lấy điện thoại.
Quá khứ của tôi, những đoạn chat của tôi với cô ấy, ảnh chụp lén, thậm chí còn có video, trong video tôi đang thay quần áo...
Cô ấy đã gửi cho Tiểu Trương, Tiểu Trương đã xem chưa, rồi chuyển tiếp cho ai nữa không?
"Tiểu Ái," Lưu Dung khóc nức nở, "Chị cũng không muốn, nhưng chị không có cách nào cả."
Tôi liên tục lướt ngón tay lên xem, họ ghi lại từ ngày tôi phục vụ hắn mang giày, ngày tôi cúi xuống mang giày cho hắn, đầu óc tôi xoay mòng mòng.
"Em tha lỗi cho chị nhé, Tiểu Ái!" Lưu Dung quỳ trước mặt tôi khóc nói, "Chị thật sự không còn cách nào, chị không thể từ chối được, chị chỉ có thể nghe theo họ!"
Tôi giơ bàn tay lên tát cô ấy, tát được hai cái rồi ôm đầu khóc nức nở với cô ấy.
Tôi chuyển nhà rồi, một ngôi nhà hai tầng nhỏ, tôi không đi làm ở bộ phận nào cả, nhưng giấy chứng nhận kết hôn đã xuống, hộ khẩu cũng đứng tên ngôi nhà này, một hàng giấy tờ tôi chưa từng thấy trước đây đặt ngay ngắn trước mặt tôi, tôi đã đổi thân phận.
"Chính em từng nói mà," Lưu Dung lấy lại bình tĩnh để bênh vực cho bản thân, đồng thời cũng an ủi tôi, "Hắn cưới em, em coi hắn như chồng em, xấu nhất thì coi hắn như ba em, hai người sống chung cũng chẳng có gì."
Nhưng tôi chỉ nói đùa mà thôi.
Vợ phải nấu cơm giặt quần áo cho chồng, nhưng những việc đó tôi không phải làm, nhà có người giúp việc, tài xế thậm chí cả vệ sĩ nữa, còn lại chỉ còn mỗi một thứ.
Trước khi ngủ, hắn ăn món gì đó, tôi từng sờ vào cái thứ như con giun to, nó biến thành như khúc ruột, hắn luôn miệng "à à" kêu lên, không biết cảm thán cái gì, xong việc, hắn ôm tôi vừa mệt nhừ xuống giường, hỏi tôi: "Vui rồi chứ?"
Tôi không nói gì, mỉm cười siết chặt ngực hắn, từ đó hắn chính thức là chồng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.