Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
Chương 52
Kiều Diêu
21/05/2023
Mục Tế Vân đeo kính vào nhìn xung quanh, không thấy ai.
Anh rời giường đi vào nhà vệ sinh ngó một lượt, cũng không thấy ai.
Anh tức giận, dạ dày liền đau quặn, mới sáu rưỡi, cách giờ vào làm còn rất sớm, chạy cái gì chứ?!
Mục Tế Vân thô bạo ngồi bịch xuống giường xỏ giày, lúc đang định đi bắt người thì phát hiện ra tờ giấy nhớ dán trên tủ đầu giường.
“Thầy Mục, sáng sớm nay A Lục gọi đến, nói sản phẩm mới tung ra xảy ra bug, em đến công ty tăng ca trước, trong tủ lạnh có sữa bò và bánh ngọt, anh làm nóng lên rồi ăn sáng, hoặc không thì xuống dưới lầu có quán ăn.”
Một mảnh giấy nhớ, tức khắc đã xoa dịu tâm tình cáu kỉnh của Mục Tế Vân.
Anh mở điện thoại lên, phát hiện lúc năm rưỡi sáng A Lục có gọi cho anh, là do anh tắt chuông nên mới không nghe thấy.
Năm rưỡi sáng…. Năm rưỡi sáng Sở Chiêu Chiêu nhận được điện thoại liền vội vã quay về công ty, nhưng lại không gọi anh dậy.
Mục Tế Vân không nói được trong lòng anh là đang chua hay đang ngọt, anh mặc áo khoác, theo thói quen định dọn dẹp lại giường thì nhìn thấy đống chăn nệm hỗn loạn, hình ảnh nụ hôn nồng cháy đêm qua chợt ùa về.
Mục Tế Vân hãy còn cười, anh đứng thẳng người, khoan thai ra khỏi nhà.
Hi vọng chiều nay tan làm trở về, Sở Chiêu Chiêu sẽ nhìn thấy chiếc giường hỗn loạn này mà nhớ đến sự việc phát sinh giữa hai người tối qua.
Mục Tế Vân đến công ty lúc đó mới bảy rưỡi, Bộ phận Phát triển đầy người chạy tới chạy lui, mọi người đều bận rộn, chẳng ai để ý đến sự xuất hiện của Mục Tế Vân.
Anh đi đến chỗ ngồi của Sở Chiêu Chiêu, hắng giọng.
Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, không biết vì sao mà mặt lại nóng bừng.
Có thể là nhớ đến hai người chung chăn chung gối ngủ một đêm, có thể là nhớ đến nụ hôn tối qua, dù thế nào, Sở Chiêu Chiêu cũng cảm giác giữa bọn họ lại khác đi nhiều rồi, là thêm một ít thân mật mà người khác không thể thấy được.
“Thầy Mục, sao anh lại đến đây?” Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng hỏi.
“Mọi người đều sáng sớm đã vội chạy đến tăng ca, sao anh có thể không đến.” Anh đi đến bên cạnh A Lục, gõ xuống bàn, “Vào văn phòng, nói cho tôi biết đã xảy ra vấn đề gì.”
“Vâng.” A Lục đứng dậy đi theo Mục Tế Vân.
Vừa hay những việc cần làm Sở Chiêu Chiêu đều đã xử lý xong, cô nhìn theo bóng lưng Mục Tế Vân, cảm giác nãy giờ anh vẫn đang nhịn cơn đau dạ dày. Nghĩ thế, cô liền cầm theo điện thoại đi xuống dưới công ty.
Dưới tòa nhà công ty có một tiệm thuốc, cô mua một gói noãn vị thang*, mang lên công ty pha rồi bê vào văn phòng của Mục Tế Vân.
*Noãn vị thang (暖胃汤): tên của một đơn thuốc y học cổ truyền Trung Quốc. Cho người ho có đờm, khó chịu ở ngực và cơ hoành, thường xuyên nôn ra đờm lạnh, uống nhiều rượu. Thành phần gồm gừng, đinh hương, tùng bách, thảo quả, cam thảo, vỏ quýt.
Mục Tế Vân đang bàn chuyện với A Lục, nhưng từ lúc nhìn thấy Sở Chiêu Chiêu đi vào, ánh mắt anh luôn đặt trên người cô.
Sở Chiêu Chiêu đặt ly thuốc lên bàn, không nói gì liền quay người rời đi.
Một lúc sau, A Lục đi ra. Anh dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Sở Chiêu Chiêu, cứ ngắc ngứ muốn nói lại thôi.
“Sao vậy ạ?” Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, “Anh tìm em có việc gì à?”
A Lục gãi đầu, tần ngần mãi mới hỏi: “Yêu đương thú vị vậy à?”
Sở Chiêu Chiêu: “Hả?”
A Lục bế tắc nhìn Sở Chiêu Chiêu, thật lâu sau mới lên tiếng: “Thôi bỏ đi, thế giới của những người yêu nhau, tôi không hiểu.”
Vừa rồi Sở Chiêu Chiêu mang theo ly thuốc đi vào, một Mục Tế Vân đang thảo luận vấn đề vô cùng kịch liệt với A Lục, bỗng nhiên nhìn chằm chằm ly thuốc kia cười ngờ nghệch cả nửa ngày trời.
Đúng lúc này, điện thoại Sở Chiêu Chiêu đổ chuông, là người nhà gọi đến.
“Mẹ à, có chuyện gì không ạ?” Sở Chiêu Chiêu đi đến hành lang bên ngoài, hỏi, “Hôm nay không phải mẹ được nghỉ sao, sao không ngủ thêm một chút?”
Mẹ Sở nói: “Sáng sớm nay bố con bảo mẹ, không phải vài ngày nữa là đến ngày giỗ ông bà nội con rồi à, nhà chúng ta cũng bao nhiêu năm rồi không về quê, ban đầu định năm nay sẽ về tảo mộ… không biết mồ mả có ai giúp quét tước cho không… Haizz, là vậy, bố con vừa mới phẫu thuật không thể đi được, mẹ cũng không muốn một mình ngồi tàu hỏa về, hay là con xem thử, nếu có thời gian thì sắp xếp cùng mẹ về quê tảo mộ một chuyến?”
“Dạ.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Để con trao đổi với bên Nhân sự rồi tìm thời gian nghỉ phép, hai mẹ con mình cùng về.”
Những năm này, không biết có phải vì tuổi tác đã cao hay không mà bố mẹ vẫn thường hoài niệm về cố hương.
Sở Chiêu Chiêu đã không dưới một lần thấy họ lật xem những tấm ảnh ngày còn ở quê, bởi vậy tháng trước hai người đã quyết định, vào ngày giỗ ông bà nội sẽ về lại chốn ấy tảo mộ, cũng may bây giờ đã có đường sắt cao tốc, về đó chỉ mất bảy tám tiếng ngồi tàu, không cực khổ như lần họ rời đi.
Nhưng bố Sở vừa mới phẫu thuật xong, nên chuyện này đã phải tạm gác lại.
Nghĩ đến ngày về quê đang tới gần, Sở Chiêu Chiêu liền đi đến Bộ phận Nhân sự xin nghỉ phép hai ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần nữa, bốn ngày là đủ.
Nhân sự nghe xong lý do, lập tức duyệt đơn.
“Ngày hai mươi bảy và hai mươi tám tháng này là thứ bảy chủ nhật, vậy em nghỉ phép ngày hai mươi lăm, hai mươi sáu, được không?”
Sở Chiêu Chiêu đột nhiên nhớ đến lễ đến hôn của Cam Điềm, nên nói: “Ngày hai mươi tám em phải tham dự lễ đính hôn của bạn cùng phòng đại học, chắc em xin nghỉ thêm một ngày nữa ạ, từ ngày hai mươi tư sẽ nghỉ.”
Nhân sự cũng không làm khó cô, “Được, vậy em vào trang web chính thức của công ty đệ đơn, chị sẽ duyệt cho.”
Sở Chiêu Chiêu về chỗ ngồi, nộp đơn xin phép lên trang chủ công ty, chưa qua bao lâu đã được Nhân sự phê duyệt, đồng thời chuyển vào tài khoản của Mục Tế Vân.
Vài phút sau, Mục Tế Vân gọi cô vào văn phòng.
“Em xin nghỉ phép ba ngày à? Có việc gì sao?” Mục Tế Vân hỏi.
Sở Chiêu Chiêu nói: “Giỗ ông bà em, em về quê tảo mộ với mẹ.”
Mục Tế Vân gật gù, “Quê em ở đâu?”
Hỏi câu này, Mục Tế Vân chợt phát hiện hiểu biết của anh về Sở Chiêu Chiêu thật sự quá ít, đến quê của cô ở đâu cũng chẳng rõ.
“Huyện Tử Lĩnh.” Sở Chiêu Chiêu nói ra tên quê mình, lại cảm thấy chắc anh không sẽ không biết, “Anh nghe qua nơi này chưa? Là một thôn trang nhỏ hẻo lánh.”
Mục Tế Vân xác thực là không biết nơi này: “Chưa nghe qua bao giờ, nhưng bây giờ thì biết rồi.”
“Đi đường chú ý an toàn.” Mục Tế Vân hỏi, “Em mua vé máy bay chưa?”
Sở Chiêu Chiêu lắc đầu, “Em với mẹ ngồi tàu cao tốc về.”
Mục Tế Vân rũ mắt, che giấu sự đau lòng.
“Khi nào lên nhớ mang cho anh ít đặc sản.”
Sở Chiêu Chiêu nghe vậy liền cười vui vẻ: “Chỗ quê em không có đặc sản gì, à, anh có muốn lấy lá trà không? Nhưng mà không phải loại lá trà hảo hạng đâu.”
Mục Tế Vân: “Muốn.”
“Được.” Sở Chiêu Chiêu chỉ tay ra ngoài, “Vậy em đi làm việc tiếp?”
Mục Tế Vân gật đầu, “Đi đi.”
Hai tuần trôi nhanh như một cái chớp mắt, Sở Chiêu Chiêu ở trong nhà sắp xếp hành lý, Mục Tế Vân ở một bên đợi.
“Em chỉ mang một ít đồ vậy thôi à?” Mục Tế Vân nhìn cái túi nhỏ Sở Chiêu Chiêu đang xách trên tay, hỏi, “Còn không nhiều bằng đồ anh mang theo mỗi khi ra khỏi nhà.”
“Em không ăn diện như anh đâu.” Sở Chiêu Chiêu cười nói, “Mang theo vài bộ quần áo để tắm rửa thay đồ là được, hơn nữa bố còn dặn em phải mang theo quà quê lên, em sợ đến lúc đó không xách không nổi.
“Em có vẻ rất vui.” Mục Tế Vân nói, “Em cũng nhớ quê à?”
“Một chút.” Sở Chiêu Chiêu vừa kiểm qua van bình nóng lạnh, vừa nói, “Với lại rất lâu rồi em chưa đi du lịch nên lần này có hơi phấn khích.”
Mục Tế Vân nhìn cô đóng kỹ cửa van, lẽo đẽo theo cô đi ra ngoài, “Đợi em trở về, anh sẽ đưa em đi du lịch.”
Sở Chiêu Chiêu bỗng do dự, “Vậy…. vậy đừng đi đâu xa quá, em không xin nghỉ phép dài ngày được đâu.”
Mục Tế Vân xoa đầu cô, “Cuồng công việc.”
Trước tiên hai người lái xe đến bến xe, mẹ Sở vừa đi ra, đang đứng ở cửa lớn nhìn xung quanh.
Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân đi về hướng bà, chưa đợi cô nói gì, Mục Tế Vân đã đưa tay ra, “Cô à, để cháu xách túi cho.”
Mẹ Sở ngẩn người nhìn anh, “Không, không cần đâu….”
“Mẹ.” Sở Chiêu Chiêu giới thiệu, “Đây là….thầy Mục.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nhỏ dần: “Bạn trai con.”
“Ồ ồ, xin chào, chào thầy.” Mẹ Sở thấy Mục Tế Vân một thân quần áo cao cấp, khí chất xuất chúng, trong lòng dần sinh ra cảm giác mặc cảm, tự ti, cũng không biết nên chào hỏi thế nào.
“Cháu chào cô.” Anh lặp lại lần nữa, “Để cháu xách túi giúp cô.”
Mẹ Sở tự thấy ngại, Sở Chiêu Chiêu cũng nói: “Không cần không cần, túi cũng không nặng.”
Mục Tế Vân trực tiếp lấy chiếc túi từ tay mẹ Sở, dẫn hai người đi đến bãi đỗ xe, “Cô không cần khách sáo với cháu đâu.”
Sau khi lên xe, Sở Chiêu Chiêu phát hiện ghế sau còn có thêm một chiếc vali nhỏ, liền hỏi: “Thầy Mục, anh phải đi đâu à?”
“Ừm.” Mục Tế Vân nói, “Anh đi công tác.”
“Ồ…. Lần này anh đi một mình à?”
“Ừ.”
Trên đường đến ga tàu, mẹ Sở ngồi ở hàng ghế sau, hai tay đặt trên đầu gối cũng không nhịn được mà xoa xoa sờ sờ hai cái.
Là ghế da thật, cửa kính cũng sáng choang, hết thảy bầu không khí này khiến mẹ Sở có chút hồi hộp lẫn căng thẳng.
Rất nhanh xe đã đến ga tàu, Mục Tế Vân xuống xe trước, mở cửa cho mẹ Sở.
Mẹ Sở xuống xe, liên tục cảm ơn còn muốn lấy lại chiếc túi từ tay Mục Tế Vân.
“Cứ để cháu cầm cho.” Mục Tế Vân nhìn đồng hồ, “Cũng sắp tới giờ rồi, phải vào thôi.”
Anh xách mỗi tay mỗi túi, dẫn mẹ con Sở Chiêu Chiêu đi vào nhà ga.
“Vậy em lên tàu đây.” Sở Chiêu Chiêu nhận túi từ tay anh, “Anh về sớm đi.”
Mục Tế Vân gật đầu nhưng không rời đi, anh đưa mắt nhìn theo mẹ con Sở Chiêu Chiêu lên tàu, khi bóng đã khuất mới quay người đi.
Anh lái xe vô cùng nhanh, chỉ nửa tiếng đã tới sân bay.
Kỳ Hồng đứng ở sảnh sân bay chờ anh, thấy anh thong dong đi đến thì bất mãn cằn nhằn: “Đến muộn thêm một chút là lỡ chuyến bay rồi.”
Mục Tế Vân theo bà đi đến quầy check in, vừa đi vừa nói: “Con tiễn Sở Chiêu Chiêu ra sân ga.”
Kỳ Hồng: “….”
Kỳ Hồng tuy rất khó chịu, nhưng cũng không nói ra. Trong lòng bà lúc này có một chuyện còn quan trọng hơn, nào có tâm trạng mà quan tâm đến chuyện của Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân.
Chính là vào ba ngày trước, Mục Tế Vân nhận được một tin tức, tin tức về tung tích của em gái, em ấy rất có khả năng đang ở một trấn nhỏ vùng Tây Nam.
Mục Tế Vân lục tìm cái trấn nhỏ đó trên bản đồ, quả thật vô cùng hẻo lánh.
Đồng thời, anh còn phát hiện ra “huyện Tử Lĩnh” cũng nằm ngay bên cạnh cái trấn nhỏ ấy.
Lúc xem bản đồ, có một khắc anh đã rất vui vẻ, nghĩ có thể cùng đi với Sở Chiêu Chiêu.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nguội lạnh.
Kỳ Hồng nhất quyết muốn đi cùng anh, vậy nên anh không thể đồng hành cùng Sở Chiêu Chiêu được. Ít nhất là cho đến thời điểm này, hai người họ không hợp nhau cho lắm.
Anh rời giường đi vào nhà vệ sinh ngó một lượt, cũng không thấy ai.
Anh tức giận, dạ dày liền đau quặn, mới sáu rưỡi, cách giờ vào làm còn rất sớm, chạy cái gì chứ?!
Mục Tế Vân thô bạo ngồi bịch xuống giường xỏ giày, lúc đang định đi bắt người thì phát hiện ra tờ giấy nhớ dán trên tủ đầu giường.
“Thầy Mục, sáng sớm nay A Lục gọi đến, nói sản phẩm mới tung ra xảy ra bug, em đến công ty tăng ca trước, trong tủ lạnh có sữa bò và bánh ngọt, anh làm nóng lên rồi ăn sáng, hoặc không thì xuống dưới lầu có quán ăn.”
Một mảnh giấy nhớ, tức khắc đã xoa dịu tâm tình cáu kỉnh của Mục Tế Vân.
Anh mở điện thoại lên, phát hiện lúc năm rưỡi sáng A Lục có gọi cho anh, là do anh tắt chuông nên mới không nghe thấy.
Năm rưỡi sáng…. Năm rưỡi sáng Sở Chiêu Chiêu nhận được điện thoại liền vội vã quay về công ty, nhưng lại không gọi anh dậy.
Mục Tế Vân không nói được trong lòng anh là đang chua hay đang ngọt, anh mặc áo khoác, theo thói quen định dọn dẹp lại giường thì nhìn thấy đống chăn nệm hỗn loạn, hình ảnh nụ hôn nồng cháy đêm qua chợt ùa về.
Mục Tế Vân hãy còn cười, anh đứng thẳng người, khoan thai ra khỏi nhà.
Hi vọng chiều nay tan làm trở về, Sở Chiêu Chiêu sẽ nhìn thấy chiếc giường hỗn loạn này mà nhớ đến sự việc phát sinh giữa hai người tối qua.
Mục Tế Vân đến công ty lúc đó mới bảy rưỡi, Bộ phận Phát triển đầy người chạy tới chạy lui, mọi người đều bận rộn, chẳng ai để ý đến sự xuất hiện của Mục Tế Vân.
Anh đi đến chỗ ngồi của Sở Chiêu Chiêu, hắng giọng.
Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, không biết vì sao mà mặt lại nóng bừng.
Có thể là nhớ đến hai người chung chăn chung gối ngủ một đêm, có thể là nhớ đến nụ hôn tối qua, dù thế nào, Sở Chiêu Chiêu cũng cảm giác giữa bọn họ lại khác đi nhiều rồi, là thêm một ít thân mật mà người khác không thể thấy được.
“Thầy Mục, sao anh lại đến đây?” Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng hỏi.
“Mọi người đều sáng sớm đã vội chạy đến tăng ca, sao anh có thể không đến.” Anh đi đến bên cạnh A Lục, gõ xuống bàn, “Vào văn phòng, nói cho tôi biết đã xảy ra vấn đề gì.”
“Vâng.” A Lục đứng dậy đi theo Mục Tế Vân.
Vừa hay những việc cần làm Sở Chiêu Chiêu đều đã xử lý xong, cô nhìn theo bóng lưng Mục Tế Vân, cảm giác nãy giờ anh vẫn đang nhịn cơn đau dạ dày. Nghĩ thế, cô liền cầm theo điện thoại đi xuống dưới công ty.
Dưới tòa nhà công ty có một tiệm thuốc, cô mua một gói noãn vị thang*, mang lên công ty pha rồi bê vào văn phòng của Mục Tế Vân.
*Noãn vị thang (暖胃汤): tên của một đơn thuốc y học cổ truyền Trung Quốc. Cho người ho có đờm, khó chịu ở ngực và cơ hoành, thường xuyên nôn ra đờm lạnh, uống nhiều rượu. Thành phần gồm gừng, đinh hương, tùng bách, thảo quả, cam thảo, vỏ quýt.
Mục Tế Vân đang bàn chuyện với A Lục, nhưng từ lúc nhìn thấy Sở Chiêu Chiêu đi vào, ánh mắt anh luôn đặt trên người cô.
Sở Chiêu Chiêu đặt ly thuốc lên bàn, không nói gì liền quay người rời đi.
Một lúc sau, A Lục đi ra. Anh dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Sở Chiêu Chiêu, cứ ngắc ngứ muốn nói lại thôi.
“Sao vậy ạ?” Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, “Anh tìm em có việc gì à?”
A Lục gãi đầu, tần ngần mãi mới hỏi: “Yêu đương thú vị vậy à?”
Sở Chiêu Chiêu: “Hả?”
A Lục bế tắc nhìn Sở Chiêu Chiêu, thật lâu sau mới lên tiếng: “Thôi bỏ đi, thế giới của những người yêu nhau, tôi không hiểu.”
Vừa rồi Sở Chiêu Chiêu mang theo ly thuốc đi vào, một Mục Tế Vân đang thảo luận vấn đề vô cùng kịch liệt với A Lục, bỗng nhiên nhìn chằm chằm ly thuốc kia cười ngờ nghệch cả nửa ngày trời.
Đúng lúc này, điện thoại Sở Chiêu Chiêu đổ chuông, là người nhà gọi đến.
“Mẹ à, có chuyện gì không ạ?” Sở Chiêu Chiêu đi đến hành lang bên ngoài, hỏi, “Hôm nay không phải mẹ được nghỉ sao, sao không ngủ thêm một chút?”
Mẹ Sở nói: “Sáng sớm nay bố con bảo mẹ, không phải vài ngày nữa là đến ngày giỗ ông bà nội con rồi à, nhà chúng ta cũng bao nhiêu năm rồi không về quê, ban đầu định năm nay sẽ về tảo mộ… không biết mồ mả có ai giúp quét tước cho không… Haizz, là vậy, bố con vừa mới phẫu thuật không thể đi được, mẹ cũng không muốn một mình ngồi tàu hỏa về, hay là con xem thử, nếu có thời gian thì sắp xếp cùng mẹ về quê tảo mộ một chuyến?”
“Dạ.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Để con trao đổi với bên Nhân sự rồi tìm thời gian nghỉ phép, hai mẹ con mình cùng về.”
Những năm này, không biết có phải vì tuổi tác đã cao hay không mà bố mẹ vẫn thường hoài niệm về cố hương.
Sở Chiêu Chiêu đã không dưới một lần thấy họ lật xem những tấm ảnh ngày còn ở quê, bởi vậy tháng trước hai người đã quyết định, vào ngày giỗ ông bà nội sẽ về lại chốn ấy tảo mộ, cũng may bây giờ đã có đường sắt cao tốc, về đó chỉ mất bảy tám tiếng ngồi tàu, không cực khổ như lần họ rời đi.
Nhưng bố Sở vừa mới phẫu thuật xong, nên chuyện này đã phải tạm gác lại.
Nghĩ đến ngày về quê đang tới gần, Sở Chiêu Chiêu liền đi đến Bộ phận Nhân sự xin nghỉ phép hai ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần nữa, bốn ngày là đủ.
Nhân sự nghe xong lý do, lập tức duyệt đơn.
“Ngày hai mươi bảy và hai mươi tám tháng này là thứ bảy chủ nhật, vậy em nghỉ phép ngày hai mươi lăm, hai mươi sáu, được không?”
Sở Chiêu Chiêu đột nhiên nhớ đến lễ đến hôn của Cam Điềm, nên nói: “Ngày hai mươi tám em phải tham dự lễ đính hôn của bạn cùng phòng đại học, chắc em xin nghỉ thêm một ngày nữa ạ, từ ngày hai mươi tư sẽ nghỉ.”
Nhân sự cũng không làm khó cô, “Được, vậy em vào trang web chính thức của công ty đệ đơn, chị sẽ duyệt cho.”
Sở Chiêu Chiêu về chỗ ngồi, nộp đơn xin phép lên trang chủ công ty, chưa qua bao lâu đã được Nhân sự phê duyệt, đồng thời chuyển vào tài khoản của Mục Tế Vân.
Vài phút sau, Mục Tế Vân gọi cô vào văn phòng.
“Em xin nghỉ phép ba ngày à? Có việc gì sao?” Mục Tế Vân hỏi.
Sở Chiêu Chiêu nói: “Giỗ ông bà em, em về quê tảo mộ với mẹ.”
Mục Tế Vân gật gù, “Quê em ở đâu?”
Hỏi câu này, Mục Tế Vân chợt phát hiện hiểu biết của anh về Sở Chiêu Chiêu thật sự quá ít, đến quê của cô ở đâu cũng chẳng rõ.
“Huyện Tử Lĩnh.” Sở Chiêu Chiêu nói ra tên quê mình, lại cảm thấy chắc anh không sẽ không biết, “Anh nghe qua nơi này chưa? Là một thôn trang nhỏ hẻo lánh.”
Mục Tế Vân xác thực là không biết nơi này: “Chưa nghe qua bao giờ, nhưng bây giờ thì biết rồi.”
“Đi đường chú ý an toàn.” Mục Tế Vân hỏi, “Em mua vé máy bay chưa?”
Sở Chiêu Chiêu lắc đầu, “Em với mẹ ngồi tàu cao tốc về.”
Mục Tế Vân rũ mắt, che giấu sự đau lòng.
“Khi nào lên nhớ mang cho anh ít đặc sản.”
Sở Chiêu Chiêu nghe vậy liền cười vui vẻ: “Chỗ quê em không có đặc sản gì, à, anh có muốn lấy lá trà không? Nhưng mà không phải loại lá trà hảo hạng đâu.”
Mục Tế Vân: “Muốn.”
“Được.” Sở Chiêu Chiêu chỉ tay ra ngoài, “Vậy em đi làm việc tiếp?”
Mục Tế Vân gật đầu, “Đi đi.”
Hai tuần trôi nhanh như một cái chớp mắt, Sở Chiêu Chiêu ở trong nhà sắp xếp hành lý, Mục Tế Vân ở một bên đợi.
“Em chỉ mang một ít đồ vậy thôi à?” Mục Tế Vân nhìn cái túi nhỏ Sở Chiêu Chiêu đang xách trên tay, hỏi, “Còn không nhiều bằng đồ anh mang theo mỗi khi ra khỏi nhà.”
“Em không ăn diện như anh đâu.” Sở Chiêu Chiêu cười nói, “Mang theo vài bộ quần áo để tắm rửa thay đồ là được, hơn nữa bố còn dặn em phải mang theo quà quê lên, em sợ đến lúc đó không xách không nổi.
“Em có vẻ rất vui.” Mục Tế Vân nói, “Em cũng nhớ quê à?”
“Một chút.” Sở Chiêu Chiêu vừa kiểm qua van bình nóng lạnh, vừa nói, “Với lại rất lâu rồi em chưa đi du lịch nên lần này có hơi phấn khích.”
Mục Tế Vân nhìn cô đóng kỹ cửa van, lẽo đẽo theo cô đi ra ngoài, “Đợi em trở về, anh sẽ đưa em đi du lịch.”
Sở Chiêu Chiêu bỗng do dự, “Vậy…. vậy đừng đi đâu xa quá, em không xin nghỉ phép dài ngày được đâu.”
Mục Tế Vân xoa đầu cô, “Cuồng công việc.”
Trước tiên hai người lái xe đến bến xe, mẹ Sở vừa đi ra, đang đứng ở cửa lớn nhìn xung quanh.
Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân đi về hướng bà, chưa đợi cô nói gì, Mục Tế Vân đã đưa tay ra, “Cô à, để cháu xách túi cho.”
Mẹ Sở ngẩn người nhìn anh, “Không, không cần đâu….”
“Mẹ.” Sở Chiêu Chiêu giới thiệu, “Đây là….thầy Mục.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nhỏ dần: “Bạn trai con.”
“Ồ ồ, xin chào, chào thầy.” Mẹ Sở thấy Mục Tế Vân một thân quần áo cao cấp, khí chất xuất chúng, trong lòng dần sinh ra cảm giác mặc cảm, tự ti, cũng không biết nên chào hỏi thế nào.
“Cháu chào cô.” Anh lặp lại lần nữa, “Để cháu xách túi giúp cô.”
Mẹ Sở tự thấy ngại, Sở Chiêu Chiêu cũng nói: “Không cần không cần, túi cũng không nặng.”
Mục Tế Vân trực tiếp lấy chiếc túi từ tay mẹ Sở, dẫn hai người đi đến bãi đỗ xe, “Cô không cần khách sáo với cháu đâu.”
Sau khi lên xe, Sở Chiêu Chiêu phát hiện ghế sau còn có thêm một chiếc vali nhỏ, liền hỏi: “Thầy Mục, anh phải đi đâu à?”
“Ừm.” Mục Tế Vân nói, “Anh đi công tác.”
“Ồ…. Lần này anh đi một mình à?”
“Ừ.”
Trên đường đến ga tàu, mẹ Sở ngồi ở hàng ghế sau, hai tay đặt trên đầu gối cũng không nhịn được mà xoa xoa sờ sờ hai cái.
Là ghế da thật, cửa kính cũng sáng choang, hết thảy bầu không khí này khiến mẹ Sở có chút hồi hộp lẫn căng thẳng.
Rất nhanh xe đã đến ga tàu, Mục Tế Vân xuống xe trước, mở cửa cho mẹ Sở.
Mẹ Sở xuống xe, liên tục cảm ơn còn muốn lấy lại chiếc túi từ tay Mục Tế Vân.
“Cứ để cháu cầm cho.” Mục Tế Vân nhìn đồng hồ, “Cũng sắp tới giờ rồi, phải vào thôi.”
Anh xách mỗi tay mỗi túi, dẫn mẹ con Sở Chiêu Chiêu đi vào nhà ga.
“Vậy em lên tàu đây.” Sở Chiêu Chiêu nhận túi từ tay anh, “Anh về sớm đi.”
Mục Tế Vân gật đầu nhưng không rời đi, anh đưa mắt nhìn theo mẹ con Sở Chiêu Chiêu lên tàu, khi bóng đã khuất mới quay người đi.
Anh lái xe vô cùng nhanh, chỉ nửa tiếng đã tới sân bay.
Kỳ Hồng đứng ở sảnh sân bay chờ anh, thấy anh thong dong đi đến thì bất mãn cằn nhằn: “Đến muộn thêm một chút là lỡ chuyến bay rồi.”
Mục Tế Vân theo bà đi đến quầy check in, vừa đi vừa nói: “Con tiễn Sở Chiêu Chiêu ra sân ga.”
Kỳ Hồng: “….”
Kỳ Hồng tuy rất khó chịu, nhưng cũng không nói ra. Trong lòng bà lúc này có một chuyện còn quan trọng hơn, nào có tâm trạng mà quan tâm đến chuyện của Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân.
Chính là vào ba ngày trước, Mục Tế Vân nhận được một tin tức, tin tức về tung tích của em gái, em ấy rất có khả năng đang ở một trấn nhỏ vùng Tây Nam.
Mục Tế Vân lục tìm cái trấn nhỏ đó trên bản đồ, quả thật vô cùng hẻo lánh.
Đồng thời, anh còn phát hiện ra “huyện Tử Lĩnh” cũng nằm ngay bên cạnh cái trấn nhỏ ấy.
Lúc xem bản đồ, có một khắc anh đã rất vui vẻ, nghĩ có thể cùng đi với Sở Chiêu Chiêu.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nguội lạnh.
Kỳ Hồng nhất quyết muốn đi cùng anh, vậy nên anh không thể đồng hành cùng Sở Chiêu Chiêu được. Ít nhất là cho đến thời điểm này, hai người họ không hợp nhau cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.