Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
Chương 55
Kiều Diêu
21/05/2023
Lúc Mục Tế Vân đi ra, Sở Chiêu Chiêu không đeo tai nghe xem phim như lời anh nói mà đang nằm sấp trên giường, dường như là đang ngủ.
Mục Tế Vân đến gần mới phát hiện cô không phải đang ngủ, chỉ là do cảm thấy khó chịu nên nằm đó thôi, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng thút thít.
Đợi đến khi cô tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã xuống lặn xuống chân núi phía Tây, chỉ còn sót lại những tia nắng yếu ớt cuối ngày, lờ mờ xuyên qua lớp màn che đổ giọt trên sàn.
Loại rượu trưa nay cô uống là rượu hảo hạng, vậy nên khi tỉnh rượu Sở Chiêu Chiêu không cảm thấy khó chịu, chỉ có phản ứng là còn hơi chậm.
Cô từ từ ngồi dậy, chăn tuột xuống, lại phát hiện mình chỉ mặc mỗi đồ lót, cô thẫn thờ ngẩng đầu, Mục Tế Vân đang đưa lưng về phía cô ngồi trên sofa xem tạp chí.
Một vệt nắng rơi trên sống mũi anh, ánh sáng phản chiếu vào đôi mắt làm nó càng thêm sâu hơn, tựa như một bức họa.
Mục Tế Vân quay đầu, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, Sở Chiêu Chiêu hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, bàn tay vô thức nắm lấy ga giường, tròng mắt đảo khắp nơi tìm chiếc váy trắng của mình.
“Ở đây.” Mục Tế Vân đột nhiên lên tiếng, tay cầm chiếc váy, “Còn khó chịu không?”
Anh thong thả bước tới, đưa váy cho Sở Chiêu Chiêu, cô cuống cuồng nhận lấy, vừa định quay người, cô bỗng nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn Mục Tế Vân, cánh môi mấp máy, nhưng lại chẳng nói gì mà xoay người mặc váy vào.
Mục Tế Vân nhìn một loạt các động tác biểu cảm của cô mà không biết nên tức hay nên cười, “Em chắc không phải đang nghĩ anh là người cởi váy của em ra chứ?”
Sở Chiêu Chiêu chỉ chăm chăm mặc cho xong váy, không trả lời câu hỏi của Mục Tế Vân.
Anh liền lên tiếng nhắc lại: “Là em uống say, cảm thấy không thoải mái, nhất quyết phải cởi đồ ra.”
Thấy Sở Chiêu Chiêu vẫn im lặng, Mục Tế Vân bắt đầu mất kiên nhẫn, anh định nói thêm gì đó thì Sở Chiêu Chiêu dừng lại, quay đầu nói với anh: “Thầy Mục, kéo khóa váy giúp em.”
Mục Tế Vân chợt sững người, đưa tay kéo khóa lên giúp cô.
Xong xuôi, Sở Chiêu Chiêu đứng thẳng dậy, vẫn còn đưa lưng về phía anh: “Em không uống say.”
Nói rồi, cô đi vào phòng tắm, khóa trái cửa.
Đến khi tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm truyền ra, Mục Tế Vân mới phát hiện bản thân đã ngẩn người được một lúc lâu rồi.
Sau khi trở lại bình thường, anh bật cười tháo mắt kính xuống, quay về sofa ngồi, chân vắt chéo, gác lên bàn trà.
Rửa mặt xong Sở Chiêu Chiêu bước ra, cô tìm túi của mình, kiểm tra kỹ để không bỏ quên thứ gì rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Mục Tế Vân đứng dậy, cầm thẻ phòng mở cửa, một bàn tay lặng lẽ từ phía sau đan vào tay anh.
Khóe môi Mục Tế Vân cong lên, nắm chặt lấy tay cô, cùng ra ngoài.
“Tối nay em muốn ăn gì?” Trên đường, Mục Tế Vân hỏi.
“Lẩu.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Một nồi lẩu thật cay.”
Anh suy nghĩ một thoáng rồi quay đầu xe, đi về một hướng khác.
Mục Tế Vân không thể ăn cay, nhưng nếu đó là yêu cầu của Sở Chiêu Chiêu, anh vẫn sẽ tìm cho cô một nhà hàng lẩu Trùng Khách chính tông. Chỉ không ngờ, cái người vừa rồi còn đòi ăn cay lại ăn đến mức cả mặt đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, ăn không được bao nhiêu, lại uống hết ba chai nước.
Mục Tế Vân nãy giờ chưa động đũa, ngồi nhìn dáng vẻ ăn đến vui vẻ của cô, “Em có tiếp tục được nữa không đấy?”
“Em…” Sở Chiêu Chiêu nói rồi tay vẫn gắp một miếng thịt bò, “Có thể ngày mai em sẽ bị đau bụng tiêu chảy, nhưng em vẫn muốn ăn.”
“Ăn từ từ thôi.” Mục Tế Vân lại gọi phục vụ mang thêm hai chai nước khoáng, nửa tiếng sau, anh buộc phải cản Sở Chiêu Chiêu lại, “Được rồi, đừng ăn nữa, lần sau lại đến, giờ về trước đã.”
Sở Chiêu Chiêu không nỡ, cô ăn thêm một cục bò bằm viên nữa rồi mới luyến tiếc theo Mục Tế Vân về.
Trên đường, cô nói: “Dạ dày của em không ổn, trước giờ không dám ăn những món quá cay, lẩu cũng đã rất lâu rồi chưa ăn lại.”
“Em cũng biết cách kiềm chế bản thân đấy.” Mục Tế Vân nói rồi, lại hỏi, “Về quê mấy ngày có vui không?”
“Ừm….” Sở Chiêu Chiêu ậm ừ, nghĩ đến chuyện kia, cô do dự không biết có nên nói không, ngón tay vô thức nắm chặt dây an toàn.
Mục Tế Vân không nhìn cô nhưng anh cảm nhận được, “Có chuyện gì à?”
“Hình như ở quê, em có thấy…. bác gái.” Sở Chiêu Chiêu nói.
Mục Tế Vân chạy xe chậm lại, đánh mắt sang cô, “Hai người gặp nhau rồi?”
“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu không kể rõ chi tiết chỉ nói, “Bác gái đi đến đó có việc gì ạ?”
“Tìm người.” Lúc này gặp đèn đỏ, Mục Tế Vân dừng xe, “Em còn nhớ anh đã từng nhắc qua, anh có một đứa em gái không?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn anh gật đầu.
“Em gái của anh….” Giọng nói của anh ảm đạm dần, “Mấy năm trước đi lạc, những năm này anh vẫn luôn tìm kiếm, gần đây nhận được chút tin tức, em ấy có thể đang ở đó.”
“Đi lạc?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Lạc từ khi nào?”
“Mười ba năm trước.” Mục Tế Vân ngẩng đầu, anh thở dài, “Lúc đó con bé mới chỉ ba tuổi.”
Tiếp theo đó, là một bầu không khí trầm mặc bao phủ chiếc xe.
Sở Chiêu Chiêu nhìn ánh đèn trước mặt, ánh mắt khẽ động.
Khi xe tiếp tục chạy trên đường, cô mới hỏi anh, “Thầy Mục, anh có nhớ em gái không?”
“Nhớ.” Mục Tế Vân mỉm cười bất lực, “Tiếc là đã bao nhiêu năm trôi qua, đến anh cũng không biết, em ấy liệu có còn sống hay không?”
Sở Chiêu Chiêu lại lần nữa rơi vào trầm mặc, cô nghiêng người nhìn anh, mặt mày của anh, đường nét của anh, càng nhìn lại càng thấy giống một khuôn mặt khác.
Dần dần, tim cô đập nhanh như trống trận, trong đầu nảy ra một suy nghĩ vô cùng hoang đường. Một bên cô thuyết phục bản thân đó là điều không thể, một bên lại nhịn không được mà nghĩ đến nó.
“Thầy Mục.” Sở Chiêu Chiêu đột nhiên vươn tay tới nhưng chợt nhớ ra Mục Tế Vân đang lái xe, cô liền thu tay về.
“Sao vậy?” Mục Tế Vân hỏi.
“À…. không có gì.” Sở Chiêu Chiêu hoảng loạn nhìn ra ngoài cửa sổ, mười ngón tay cứ co lại rồi duỗi ra, không thể để yên.
Đến khi xe dừng dưới lầu nhà cô, lúc Sở Chiêu Chiêu mở đai an toàn thì phát hiện Mục Tế Vân cũng xuống xe.
Cô nói: “Em tự đi lên là được rồi.”
Mục Tế Vân đứng cạnh xe, đáy mắt thấp thoáng ý cười, “Sao? Không định mời anh lên ngồi một lát à?”
Sở Chiêu Chiêu chắp tay sau lưng, nhìn anh một lúc lâu, rồi vươn ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh mà đùa, “Vậy thầy giáo có muốn lên ngồi một lát không ạ?”
Mục Tế Vân cúi đầu nhìn cô, ý cười nơi đáy mắt càng đậm, nhưng anh chỉ vuốt tóc cô, “Về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai phải đi làm lại rồi.”
Sở Chiêu Chiêu lập tức quay người, lộc cộc chạy lên tầng.
Khoảnh khắc cánh cửa nhà đóng lại, trái tim cô vẫn mạnh mẽ đập liên hồi, nhưng lại là vì một người khác. Cô hoảng loạn lục tìm điện thoại gọi về nhà, người bắt máy là mẹ Sở.
“Mẹ, mẹ tan làm chưa?”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng thái rau trong phòng bếp, “Mẹ vừa tan làm đây, bố con cứ nhất quyết phải tự vào bếp nấu ăn, sao thế?”
“Minh Minh đâu mẹ?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Em ấy đang làm gì ạ?”
Mẹ Sở nhìn một vòng quanh phòng, “Nó ở đây.”
“Ồ…” Sở Chiêu Chiêu chần chừ rồi nói, “Mẹ đưa điện thoại cho em ấy đi, con muốn nói chuyện với em.”
“Được.”
Rất nhanh đầu bên kia đã truyền tới giọng của Sở Minh Minh, “Chị à, có chuyện gì ạ? Có phải chị sắp về rồi không?”
“Cuối tuần chị mới có thời gian để về….. À đúng rồi.” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Gần đây em đang làm gì?”
“Em đọc sách với vẽ tranh.” Sở Minh Minh hỏi, “Chị ơi, công việc của chị rất bận à?”
“Cũng tạm.” Mắt Sở Chiêu Chiêu nhìn quanh một vòng, “Em có muốn đến chỗ chị chơi không?”
“Được ạ? Em được đến ạ?” Sở Minh Minh vô cùng phấn khích, vội quay đầu hét lên, “Mẹ ơi!! Chị bảo con đến chỗ chị chơi!!”
Cả nhà lập tức ồn ào cả lên, nói qua nói về nửa ngày trời, cuối cùng cũng quyết định cuối tuần sẽ đưa Sở Minh Minh đi chơi một ngày.
Sau khi tắt máy, tâm trạng Sở Chiêu Chiêu vẫn không thể bình ổn lại, cô mở laptop, nhập “Quỹ từ thiện bệnh nhân Máu chậm đông của Kỳ Hồng” vào thanh tìm kiếm, rất nhiều thông tin liên quan hiện ra, vừa đọc là hết một buổi tối.
Mười giờ, điện thoại của Mục Tế Vân cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Em ngủ chưa?” Mục Tế Vân hỏi.
Sở Chiêu Chiêu giật mình chột dạ, “Sắp… sắp ngủ rồi.”
“Anh vừa nhận được điện thoại, sáng mai phải đến nhà chú Lưu, em tự đi làm, nhớ phải ăn sáng đấy, biết chưa?”
“Dạ….” Từ lúc bắt máy, giọng nói của Sở Chiêu Chiêu luôn mang theo chút do dự, Mục Tế Vân nghe ra được, liền hỏi, “Có phải em muốn nói gì không?”
“Thầy Mục, cuối tuần em gái của em đến đây chơi, anh….” Sở Chiêu Chiêu kéo dài, “Có muốn đi cùng không?”
Dù là cách một cái điện thoại, Sở Chiêu Chiêu vẫn cảm giác được Mục Tế Vân đang cười, “Muốn.”
*
Mục Tế Vân về đến nhà thì gặp Kỳ Hồng trong gara, tài xế kéo vali đi sau lưng bà.
“Mẹ về rồi à?”
Kỳ Hồng mệt mỏi gật đầu, không nói gì.
Cả hai cùng bước vào nhà, Mục Tế Vân cũng không hỏi thêm gì chỉ dặn bà: “Mẹ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Kỳ Hồng quăng túi xách, ngồi xuống sofa, tháo giày, cúi người xoa bóp chân.
Mục Tế Vân cũng ngồi xuống ngay cạnh, “Sao rồi mẹ?”
“Lại là rổ tre đựng nước cũng bằng không*.” Kỳ Hồng nói rồi dựa người lên sofa, “Con đi nghỉ đi, đợi một lúc nữa mẹ còn có một cuộc Hội nghị trực tuyến.”
*Trúc lam đả thủy nhất tràng không (竹篮打水一场空): Phí sức phí lực nhưng không thu về được kết quả gì, tương tự dã tràng xe cát biển Đông.
Mục Tế Vân đi rồi, Kỳ Hồng ngồi thẳng lại, vực dậy tinh thần, bật laptop, mở tệp hồ sơ mà trợ lý vừa gửi cho bà vài tiếng trước.
Gần đây Quỹ từ thiện của bà muốn thực hiện công tác tuyên truyền, cần phải lựa chọn những tấm ảnh của bệnh nhân phù hợp để làm nội dung, trợ lý Trương đã chuẩn bị đầy đủ, sau khi chỉnh sửa xong những thông tin của bệnh nhân được lựa chọn mới gửi cho Kỳ Hồng.
Kỳ Hồng mở ra, vừa nhìn đã hiểu.
Đúng lúc này, trợ lý Trương gọi cho bà, “Chị Kỳ, chị đang xem tài liệu à?”
Kỳ Hồng nhanh chóng xem qua toàn bộ hồ sơ, ừ một tiếng, “Cậu giới thiệu sơ lược cho chị.”
“Vậy chị chọn cái đầu tiên đi.” Trợ lý Trương nói, “Em đặt cô bé này ở vị trí đầu tiên là vì em thấy cô bé này thích hợp nhất, cô bé này tên là Sở Minh Minh, năm nay mười sáu tuổi, trên mạng cũng có chút danh tiếng, hơn nữa… trông khá xinh xắn, làm nội dung tuyên truyền sẽ rất bắt mắt.”
Dựa theo lời trợ lý Trương nói, Kỳ Hồng kéo chuột xuống dưới hồ sơ, nhìn thấy một tấm ảnh có độ phân giải không được cao.
Trong tấm ảnh là một bé gái với vẻ đẹp trong trẻo, đang ở đúng độ tuổi như đóa hoa nở rộ.
Đợi mãi không thấy Kỳ Hồng trả lời, trợ lý Trương phải gọi hai lần, “Chị Kỳ, chị còn ở đó không?”
“Đây, chị đây.” Kỳ Hồng hồi thần, “Sao vậy?”
Trợ lý Trương nói, “Trừ cô bé ấy ra còn có ba người khác được chọn, người thứ hai là…”
“Chị muốn có thông tin chi tiết của cô bé này.” Kỳ Hồng dặn, “Càng chi tiết càng tốt, thu thập xong thì gửi ngay cho chị.”
Mục Tế Vân đến gần mới phát hiện cô không phải đang ngủ, chỉ là do cảm thấy khó chịu nên nằm đó thôi, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng thút thít.
Đợi đến khi cô tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã xuống lặn xuống chân núi phía Tây, chỉ còn sót lại những tia nắng yếu ớt cuối ngày, lờ mờ xuyên qua lớp màn che đổ giọt trên sàn.
Loại rượu trưa nay cô uống là rượu hảo hạng, vậy nên khi tỉnh rượu Sở Chiêu Chiêu không cảm thấy khó chịu, chỉ có phản ứng là còn hơi chậm.
Cô từ từ ngồi dậy, chăn tuột xuống, lại phát hiện mình chỉ mặc mỗi đồ lót, cô thẫn thờ ngẩng đầu, Mục Tế Vân đang đưa lưng về phía cô ngồi trên sofa xem tạp chí.
Một vệt nắng rơi trên sống mũi anh, ánh sáng phản chiếu vào đôi mắt làm nó càng thêm sâu hơn, tựa như một bức họa.
Mục Tế Vân quay đầu, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, Sở Chiêu Chiêu hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, bàn tay vô thức nắm lấy ga giường, tròng mắt đảo khắp nơi tìm chiếc váy trắng của mình.
“Ở đây.” Mục Tế Vân đột nhiên lên tiếng, tay cầm chiếc váy, “Còn khó chịu không?”
Anh thong thả bước tới, đưa váy cho Sở Chiêu Chiêu, cô cuống cuồng nhận lấy, vừa định quay người, cô bỗng nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn Mục Tế Vân, cánh môi mấp máy, nhưng lại chẳng nói gì mà xoay người mặc váy vào.
Mục Tế Vân nhìn một loạt các động tác biểu cảm của cô mà không biết nên tức hay nên cười, “Em chắc không phải đang nghĩ anh là người cởi váy của em ra chứ?”
Sở Chiêu Chiêu chỉ chăm chăm mặc cho xong váy, không trả lời câu hỏi của Mục Tế Vân.
Anh liền lên tiếng nhắc lại: “Là em uống say, cảm thấy không thoải mái, nhất quyết phải cởi đồ ra.”
Thấy Sở Chiêu Chiêu vẫn im lặng, Mục Tế Vân bắt đầu mất kiên nhẫn, anh định nói thêm gì đó thì Sở Chiêu Chiêu dừng lại, quay đầu nói với anh: “Thầy Mục, kéo khóa váy giúp em.”
Mục Tế Vân chợt sững người, đưa tay kéo khóa lên giúp cô.
Xong xuôi, Sở Chiêu Chiêu đứng thẳng dậy, vẫn còn đưa lưng về phía anh: “Em không uống say.”
Nói rồi, cô đi vào phòng tắm, khóa trái cửa.
Đến khi tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm truyền ra, Mục Tế Vân mới phát hiện bản thân đã ngẩn người được một lúc lâu rồi.
Sau khi trở lại bình thường, anh bật cười tháo mắt kính xuống, quay về sofa ngồi, chân vắt chéo, gác lên bàn trà.
Rửa mặt xong Sở Chiêu Chiêu bước ra, cô tìm túi của mình, kiểm tra kỹ để không bỏ quên thứ gì rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Mục Tế Vân đứng dậy, cầm thẻ phòng mở cửa, một bàn tay lặng lẽ từ phía sau đan vào tay anh.
Khóe môi Mục Tế Vân cong lên, nắm chặt lấy tay cô, cùng ra ngoài.
“Tối nay em muốn ăn gì?” Trên đường, Mục Tế Vân hỏi.
“Lẩu.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Một nồi lẩu thật cay.”
Anh suy nghĩ một thoáng rồi quay đầu xe, đi về một hướng khác.
Mục Tế Vân không thể ăn cay, nhưng nếu đó là yêu cầu của Sở Chiêu Chiêu, anh vẫn sẽ tìm cho cô một nhà hàng lẩu Trùng Khách chính tông. Chỉ không ngờ, cái người vừa rồi còn đòi ăn cay lại ăn đến mức cả mặt đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, ăn không được bao nhiêu, lại uống hết ba chai nước.
Mục Tế Vân nãy giờ chưa động đũa, ngồi nhìn dáng vẻ ăn đến vui vẻ của cô, “Em có tiếp tục được nữa không đấy?”
“Em…” Sở Chiêu Chiêu nói rồi tay vẫn gắp một miếng thịt bò, “Có thể ngày mai em sẽ bị đau bụng tiêu chảy, nhưng em vẫn muốn ăn.”
“Ăn từ từ thôi.” Mục Tế Vân lại gọi phục vụ mang thêm hai chai nước khoáng, nửa tiếng sau, anh buộc phải cản Sở Chiêu Chiêu lại, “Được rồi, đừng ăn nữa, lần sau lại đến, giờ về trước đã.”
Sở Chiêu Chiêu không nỡ, cô ăn thêm một cục bò bằm viên nữa rồi mới luyến tiếc theo Mục Tế Vân về.
Trên đường, cô nói: “Dạ dày của em không ổn, trước giờ không dám ăn những món quá cay, lẩu cũng đã rất lâu rồi chưa ăn lại.”
“Em cũng biết cách kiềm chế bản thân đấy.” Mục Tế Vân nói rồi, lại hỏi, “Về quê mấy ngày có vui không?”
“Ừm….” Sở Chiêu Chiêu ậm ừ, nghĩ đến chuyện kia, cô do dự không biết có nên nói không, ngón tay vô thức nắm chặt dây an toàn.
Mục Tế Vân không nhìn cô nhưng anh cảm nhận được, “Có chuyện gì à?”
“Hình như ở quê, em có thấy…. bác gái.” Sở Chiêu Chiêu nói.
Mục Tế Vân chạy xe chậm lại, đánh mắt sang cô, “Hai người gặp nhau rồi?”
“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu không kể rõ chi tiết chỉ nói, “Bác gái đi đến đó có việc gì ạ?”
“Tìm người.” Lúc này gặp đèn đỏ, Mục Tế Vân dừng xe, “Em còn nhớ anh đã từng nhắc qua, anh có một đứa em gái không?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn anh gật đầu.
“Em gái của anh….” Giọng nói của anh ảm đạm dần, “Mấy năm trước đi lạc, những năm này anh vẫn luôn tìm kiếm, gần đây nhận được chút tin tức, em ấy có thể đang ở đó.”
“Đi lạc?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Lạc từ khi nào?”
“Mười ba năm trước.” Mục Tế Vân ngẩng đầu, anh thở dài, “Lúc đó con bé mới chỉ ba tuổi.”
Tiếp theo đó, là một bầu không khí trầm mặc bao phủ chiếc xe.
Sở Chiêu Chiêu nhìn ánh đèn trước mặt, ánh mắt khẽ động.
Khi xe tiếp tục chạy trên đường, cô mới hỏi anh, “Thầy Mục, anh có nhớ em gái không?”
“Nhớ.” Mục Tế Vân mỉm cười bất lực, “Tiếc là đã bao nhiêu năm trôi qua, đến anh cũng không biết, em ấy liệu có còn sống hay không?”
Sở Chiêu Chiêu lại lần nữa rơi vào trầm mặc, cô nghiêng người nhìn anh, mặt mày của anh, đường nét của anh, càng nhìn lại càng thấy giống một khuôn mặt khác.
Dần dần, tim cô đập nhanh như trống trận, trong đầu nảy ra một suy nghĩ vô cùng hoang đường. Một bên cô thuyết phục bản thân đó là điều không thể, một bên lại nhịn không được mà nghĩ đến nó.
“Thầy Mục.” Sở Chiêu Chiêu đột nhiên vươn tay tới nhưng chợt nhớ ra Mục Tế Vân đang lái xe, cô liền thu tay về.
“Sao vậy?” Mục Tế Vân hỏi.
“À…. không có gì.” Sở Chiêu Chiêu hoảng loạn nhìn ra ngoài cửa sổ, mười ngón tay cứ co lại rồi duỗi ra, không thể để yên.
Đến khi xe dừng dưới lầu nhà cô, lúc Sở Chiêu Chiêu mở đai an toàn thì phát hiện Mục Tế Vân cũng xuống xe.
Cô nói: “Em tự đi lên là được rồi.”
Mục Tế Vân đứng cạnh xe, đáy mắt thấp thoáng ý cười, “Sao? Không định mời anh lên ngồi một lát à?”
Sở Chiêu Chiêu chắp tay sau lưng, nhìn anh một lúc lâu, rồi vươn ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh mà đùa, “Vậy thầy giáo có muốn lên ngồi một lát không ạ?”
Mục Tế Vân cúi đầu nhìn cô, ý cười nơi đáy mắt càng đậm, nhưng anh chỉ vuốt tóc cô, “Về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai phải đi làm lại rồi.”
Sở Chiêu Chiêu lập tức quay người, lộc cộc chạy lên tầng.
Khoảnh khắc cánh cửa nhà đóng lại, trái tim cô vẫn mạnh mẽ đập liên hồi, nhưng lại là vì một người khác. Cô hoảng loạn lục tìm điện thoại gọi về nhà, người bắt máy là mẹ Sở.
“Mẹ, mẹ tan làm chưa?”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng thái rau trong phòng bếp, “Mẹ vừa tan làm đây, bố con cứ nhất quyết phải tự vào bếp nấu ăn, sao thế?”
“Minh Minh đâu mẹ?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Em ấy đang làm gì ạ?”
Mẹ Sở nhìn một vòng quanh phòng, “Nó ở đây.”
“Ồ…” Sở Chiêu Chiêu chần chừ rồi nói, “Mẹ đưa điện thoại cho em ấy đi, con muốn nói chuyện với em.”
“Được.”
Rất nhanh đầu bên kia đã truyền tới giọng của Sở Minh Minh, “Chị à, có chuyện gì ạ? Có phải chị sắp về rồi không?”
“Cuối tuần chị mới có thời gian để về….. À đúng rồi.” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Gần đây em đang làm gì?”
“Em đọc sách với vẽ tranh.” Sở Minh Minh hỏi, “Chị ơi, công việc của chị rất bận à?”
“Cũng tạm.” Mắt Sở Chiêu Chiêu nhìn quanh một vòng, “Em có muốn đến chỗ chị chơi không?”
“Được ạ? Em được đến ạ?” Sở Minh Minh vô cùng phấn khích, vội quay đầu hét lên, “Mẹ ơi!! Chị bảo con đến chỗ chị chơi!!”
Cả nhà lập tức ồn ào cả lên, nói qua nói về nửa ngày trời, cuối cùng cũng quyết định cuối tuần sẽ đưa Sở Minh Minh đi chơi một ngày.
Sau khi tắt máy, tâm trạng Sở Chiêu Chiêu vẫn không thể bình ổn lại, cô mở laptop, nhập “Quỹ từ thiện bệnh nhân Máu chậm đông của Kỳ Hồng” vào thanh tìm kiếm, rất nhiều thông tin liên quan hiện ra, vừa đọc là hết một buổi tối.
Mười giờ, điện thoại của Mục Tế Vân cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Em ngủ chưa?” Mục Tế Vân hỏi.
Sở Chiêu Chiêu giật mình chột dạ, “Sắp… sắp ngủ rồi.”
“Anh vừa nhận được điện thoại, sáng mai phải đến nhà chú Lưu, em tự đi làm, nhớ phải ăn sáng đấy, biết chưa?”
“Dạ….” Từ lúc bắt máy, giọng nói của Sở Chiêu Chiêu luôn mang theo chút do dự, Mục Tế Vân nghe ra được, liền hỏi, “Có phải em muốn nói gì không?”
“Thầy Mục, cuối tuần em gái của em đến đây chơi, anh….” Sở Chiêu Chiêu kéo dài, “Có muốn đi cùng không?”
Dù là cách một cái điện thoại, Sở Chiêu Chiêu vẫn cảm giác được Mục Tế Vân đang cười, “Muốn.”
*
Mục Tế Vân về đến nhà thì gặp Kỳ Hồng trong gara, tài xế kéo vali đi sau lưng bà.
“Mẹ về rồi à?”
Kỳ Hồng mệt mỏi gật đầu, không nói gì.
Cả hai cùng bước vào nhà, Mục Tế Vân cũng không hỏi thêm gì chỉ dặn bà: “Mẹ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Kỳ Hồng quăng túi xách, ngồi xuống sofa, tháo giày, cúi người xoa bóp chân.
Mục Tế Vân cũng ngồi xuống ngay cạnh, “Sao rồi mẹ?”
“Lại là rổ tre đựng nước cũng bằng không*.” Kỳ Hồng nói rồi dựa người lên sofa, “Con đi nghỉ đi, đợi một lúc nữa mẹ còn có một cuộc Hội nghị trực tuyến.”
*Trúc lam đả thủy nhất tràng không (竹篮打水一场空): Phí sức phí lực nhưng không thu về được kết quả gì, tương tự dã tràng xe cát biển Đông.
Mục Tế Vân đi rồi, Kỳ Hồng ngồi thẳng lại, vực dậy tinh thần, bật laptop, mở tệp hồ sơ mà trợ lý vừa gửi cho bà vài tiếng trước.
Gần đây Quỹ từ thiện của bà muốn thực hiện công tác tuyên truyền, cần phải lựa chọn những tấm ảnh của bệnh nhân phù hợp để làm nội dung, trợ lý Trương đã chuẩn bị đầy đủ, sau khi chỉnh sửa xong những thông tin của bệnh nhân được lựa chọn mới gửi cho Kỳ Hồng.
Kỳ Hồng mở ra, vừa nhìn đã hiểu.
Đúng lúc này, trợ lý Trương gọi cho bà, “Chị Kỳ, chị đang xem tài liệu à?”
Kỳ Hồng nhanh chóng xem qua toàn bộ hồ sơ, ừ một tiếng, “Cậu giới thiệu sơ lược cho chị.”
“Vậy chị chọn cái đầu tiên đi.” Trợ lý Trương nói, “Em đặt cô bé này ở vị trí đầu tiên là vì em thấy cô bé này thích hợp nhất, cô bé này tên là Sở Minh Minh, năm nay mười sáu tuổi, trên mạng cũng có chút danh tiếng, hơn nữa… trông khá xinh xắn, làm nội dung tuyên truyền sẽ rất bắt mắt.”
Dựa theo lời trợ lý Trương nói, Kỳ Hồng kéo chuột xuống dưới hồ sơ, nhìn thấy một tấm ảnh có độ phân giải không được cao.
Trong tấm ảnh là một bé gái với vẻ đẹp trong trẻo, đang ở đúng độ tuổi như đóa hoa nở rộ.
Đợi mãi không thấy Kỳ Hồng trả lời, trợ lý Trương phải gọi hai lần, “Chị Kỳ, chị còn ở đó không?”
“Đây, chị đây.” Kỳ Hồng hồi thần, “Sao vậy?”
Trợ lý Trương nói, “Trừ cô bé ấy ra còn có ba người khác được chọn, người thứ hai là…”
“Chị muốn có thông tin chi tiết của cô bé này.” Kỳ Hồng dặn, “Càng chi tiết càng tốt, thu thập xong thì gửi ngay cho chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.