Thiên Kim Hôm Nay Lại Nghèo Khổ
Chương 3: Bế Kiểu Công Chúa
Nhất Thụ Anh Đào
19/10/2024
Lãnh Dung Dung cẩn thận đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang nằm đằng kia.
Mặc Lâm Uyên nằm trên mặt đất bất động nhìn về phía Lãnh Dung Dung có chút ngoài ý muốn "Tôi là chồng của em."
Lãnh Dung Dung "..."
Đúng là may mắn, anh ấy đã không chết.
Sau khi bình tĩnh lại, Lãnh Dung Dung đột nhiên mở mắt to nhìn thẳng về phía Mặc Lâm Uyên.
Khoan đã, người đàn ông này là Mặc Lâm Uyên sao?
Anh ta có gì dính dáng với hai từ xấu xí cơ chứ?
Mặc Lâm Uyên có đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng cùng với làn da trắng bạch trong có vẻ ốm yếu, đường nét khuôn mặt lại vô cùng điển trai. Anh ấy đang mặc trên người bộ đồ ngủ màu xanh đậm, cổ hơi thở ra làm lộ bộ ngực rắn chắc tuyệt đẹp ở bên trong.
Anh ta không hề gầy, cũng không liên quan đến mấy từ xấu xí. Ngoại hình này thậm chí so với ba người bố già của cô lại còn đẹp trai hơn.
Có thể khẳng định ngay đến cả những người nổi tiếng cũng không thể có khuôn mặt đẹp bằng của Mặc Lâm Uyên.
Đây rốt cuộc là loại diện mạo thần thánh gì vậy chứ?
Lãnh Dung Dung có chút mất kiểm soát nhìn về người đàn ông ở dưới đất vô cùng sửng sốt. Cô vốn dĩ nghĩ rằng mình thật sự sẽ trở thành vợ của một người đàn ông tàn phế, và kết hôn cũng chỉ là một giải pháp tạm thời mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia của Mặc Lâm Uyên, Lãnh Dung Dung lại cảm thấy nếu không chữa khỏi cho anh ta thì thực sự lãng phí sự xinh đẹp đó quá đi thôi.
"Ôi trời, anh không sao chứ?" Lãnh Dung Dung lúc bấy giờ nhìn thấy Mặc Lâm Uyên mới bừng tỉnh trở lại nhanh chóng ngồi dậy.
"Không ổn lắm." Giọng nói của Mặc Lâm Uyên đầy nam tính, lạnh lùng lại trong trẻo, thật sự vô cùng dễ nghe.
"Tôi xin lỗi... Tôi không nên phản ứng mạnh như vậy mới phải."
Sau đó Lãnh Dung Dung em chống bước xuống giường bế lấy Mặc Lâm Uyên trở lại giường một cách dễ dàng.
Mặc Lâm Uyên "???"
Anh ta vậy mà lại được một cô gái bế kiểu công chúa hả?
Lãnh Dung Dung "..."
Không phải bảo anh ta tàn tật và gầy gò khủng khiếp sao? Sao bây giờ lại nặng thế này?
Sau đó Lãnh Dung Dung từ từ đứng dậy, bước vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi mới bước ra khỏi phòng.
Cô nhìn về phía Mặc Lâm Uyên đang ngồi trên giường, sau đó phải bước về phía anh rồi nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của Mặc Lâm Uyên, trong phút chốc đã cố gắng cảm nhận mạch đập của Mặc Lâm Uyên ở thời điểm hiện tại.
Mặc thiếu gia có vẻ bất ngờ trước hành động này, bất động nhìn về phía cô gái ngồi trước mặt.
Mà Lãnh Dung Dung không nói gì cả chỉ khẽ cau mày.
Mạch Mặc Lâm Uyên có chút kỳ lạ, nó không giống như những người đã bị liệt ở cấp độ cao nên có.
Sau khi kiểm tra nhịp đập của tim một lúc, Lãnh Dung Dung hoàn toàn không cảm thấy gì cả.
Khóe miệng cô giật giật, sư phụ không dạy cô về trung y, vậy nên cô cũng không hề phát hiện ra vấn đề gì cả.
Lãnh Dung Dung lại nhìn chằm chằm về phía chân của người đàn ông trước mặt.
Đôi chân của anh ta trông không giống như đã tàn tật nhiều năm mà ngược lại vô cùng khỏe mạnh và có nhiều cơ bắp hơn.
Lãnh Dung Dung "???"
Anh có chắc đây là một người tàn tật hay không?
Nhìn thế nào cũng không giống như vậy mà!
"Cô đang làm gì vậy?" Mặc Lâm Uyên ngồi trên giường lạnh lùng lên tiếng.
"Tôi đang xem thử bệnh tình của anh một chút, tôi học được một chút thuật đông y, có thể có tác dụng với bệnh tình của anh. Chỉ là, cơ bắp của anh hình như phát triển khá tốt."
Nếu không đi bộ trong nhiều năm chẳng phải cơ bắp của bạn sẽ bị teo lại sao?
Vậy nhưng tình trạng cơ bắp của người đàn ông này rất bất bình thường. Dù sao thì cơ bắp của anh ta cũng không bị teo lại mà ngược lại vô cùng khỏe mạnh, còn có thể khỏe mạnh hơn cả những người khỏe mạnh.
"Bởi vì mỗi ngày đều có người luyện tập cho tôi, có gì kỳ quái sao?" Nói của người đàn ông kia một lần nữa vang lên, đôi mắt nheo lại nhìn thẳng về phía Lãnh Dung Dung phía dưới.
Vậy có phải cô là được những người đó phái đến đây để xác định tình hình thực sự của anh ta không chứ?
"Cũng có chút kỳ lạ, nhưng nếu như được mọi người luyện tập cho hàng ngày thì có lẽ đó cũng là lý do tại sao." Lãnh Dung Dung suy nghĩ một chút rồi liếc nhìn Mặc Lâm Uyên nói tiếp "À đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ? Tôi tên là Lãnh Dung Dung, bây giờ sống dưới danh nghĩa chính là vợ anh, chúng ta sẽ sống chung một mái nhà, vì vậy chúng ta nên làm quen với nhau trước đã."
Mặc Lâm Uyên "..."
Lãnh Dung Dung"..."
Sao cô cứ có cảm giác người đàn ông này đang trợn mắt khinh thường cô ấy nhỉ?
Tại sao một người khuyết tật lại khinh thường cô cơ chứ?
Tốt nhất đừng quan tâm đến chuyện đó nữa...
Cô không nên quan tâm tới một người khuyết tật chỉ vì vẻ ngoài điển trai của anh ta.
"Anh có cần tôi bế anh lên xe lăn không?" Lãnh Dung Dung liếc mắt nhìn về phía Mặc Lâm Uyên mấy lần, sau đó cuối cùng lên tiếng hỏi, dù sao đi nữa bọn họ cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, vì vẻ ngoài điển trai của anh ta, thôi thì lần này cứ giúp đỡ anh ta một việc vậy.
Mặc Lâm Uyên "..."
Lãnh Dung Dung cảm thấy không nên tiếp tục hỏi ý kiến nữa liền trực tiếp bế người đàn ông kia lên.
"Cô rất khỏe sao?" Tứ thiếu gia một lần nữa bị bế lên theo kiểu công chúa khóe miệng giật mấy cái. Anh ta từng gặp qua rất nhiều người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng có lẽ chưa từng mạnh đến mức này.
Tuy giả vờ tàn tật trông rất gầy gò nhưng thực chất anh ta có sức khỏe rất mạnh và cân nặng chuẩn mực.
Đàn ông đương nhiên cao hơn phụ nữ rất nhiều, anh cao gần 1m9 mà người phụ nữ trước mặt chỉ khoảng 1m7, thấp hơn anh vài thước nhưng lại dễ dàng dùng cánh tay gầy gò và yếu ớt giữ anh lại.
"Cũng không tệ, tôi thường xuyên luyện tập, miễn cưỡng có thể chịu đựng được khoảng một hai trăm cân gì đó." Lãnh Dung Dung suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Đang lúc suy nghĩ nên làm thế nào để giúp anh ta tắm rửa và thay quần áo thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
"Tứ thiếu gia, tứ thiếu phu nhân, hai người dậy chưa."
"Đã dậy rồi, có chuyện gì sao?"
"Chúng tôi đến đây để giúp đỡ thiếu gia vệ sinh buổi sáng."
Lãnh Dung Dung thấy vậy cứu tinh đã tới liền vô cùng vui vẻ lập tức chạy đi mở cửa "Được thôi, tôi giao cho anh, sao anh không tới sớm hơn? Tôi khó khăn lắm mới giúp anh ấy di chuyển được."
"Ra ngoài!" Không để bọn họ kịp bàn luận quá nhiều, Mặc Lâm Uyên bên trong đã nhanh chóng ra lệnh.
Hai người giúp việc ở bên ngoài sửng sốt giây lát.
"Tại sao anh đuổi bọn họ đi? Không phải bọn họ đến đây là để phục vụ anh sao?"
Mặc Lâm Uyên ngồi trên xe lăn dùng đôi mắt đen láy nhìn về phía Lãnh Dung Dung ở đằng kia "Tôi đã có vợ, từ hôm nay về sau vợ tôi sẽ giúp đỡ tôi."
Lãnh Dung Dung "???"
Mẹ kiếp!
Anh tìm một người vợ chỉ là để về phục vụ anh hả?
Trong lòng thầm chửi rủa mấy câu, Lãnh Dung Dung liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia như để tự cố gắng lừa dối bản thân mình, cuối cùng cũng thở dài ra một tiếng bình tĩnh.
Khuôn mặt này đúng là quá đẹp rồi!
Dù tàn tật khá khổ sở nhưng chúa thật sự đã cho anh ta một vẻ ngoài thần thánh như vậy.
Quên đi, bệnh nhân tính tình không được tốt, cô bây giờ cứ phải chịu đựng cái đã.
Dù sao cô cũng không có thù oán gì với Mặc Lâm Uyên, bọn họ gặp nhau là bởi vì gia đình bắt ép mà thôi.
Thử nghĩ mà xem, nếu sau này cô thật sự vỗ mông bỏ đi, đến lúc đó Mặc Lâm Uyên không thể lấy vợ được nữa thì đúng là không công bằng.
Cho nên bây giờ phục vụ anh ta đúng thật là nghĩa vụ của cô.
Sau khi đuổi được hai người hầu đi xa, Lãnh Dung Dung bắt đầu giúp Mặc Lâm Uyên tắm rửa thay quần áo.
Nửa tiếng sau hai người bọn họ đã xuống lầu.
Mà đại sảnh của nhà họ Mặc lúc bấy giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ, yến tiệc ngày hôm qua cứ như chỉ là giấc mơ hoàn toàn không để lại dấu vết gì. Ngoại trừ những lời nhắn chúc mừng được dán ở rất nhiều nơi, cuối cùng cũng còn sót lại chút ít gì đó của buổi đám cưới.
Từ trong đại sảnh, ông cụ mỉm cười vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy hai người bọn họ bước xuống.
Mà một số cô chú cũng đã có mặt ở đó từ sớm.
Lẫn Dung Dung vừa mới xuống lầu trong bụng thật sự rất đói, ngoan ngoãn mỉm cười với mấy đám người xa lạ sau đó lên tiếng hỏi "Ông nội, mọi người, buổi sáng tốt lành, cháu thật sự rất đói, ông đã ăn gì chưa?"
"Ôi trời thật ngang ngược!"
Trước khi Lãnh Dung Dung kịp nói xong và ông cụ kịp trả lời, lúc này đã có một giọng nói lạnh lùng và nham hiểm vang lên từ phía bên cạnh.
Lãnh Dung Dung "???"
Chẳng phải cô chỉ bảo đói và muốn ăn sáng thôi sao, có quy tắc nào không được ăn sáng hả?
Ai là người đặt ra quy định đó vậy chứ?
"Ngày đầu tiên đến làm dâu, hoàn toàn không biết phép tắc mà ngủ thẳng đến trưa thế này. Không dậy sớm phục vụ trà cho người lớn tuổi hay sao? Đến cả buổi sáng cũng không chuẩn bị, vợ mới cưới kiểu gì đấy hả? Đây là sao chứ? Có phải chơi nhà họ Mặc chúng tôi không đủ mặt mũi hay không?"
Giọng nói gay gắt vang lên mang theo sự chất vấn.
Mặc Lâm Uyên nằm trên mặt đất bất động nhìn về phía Lãnh Dung Dung có chút ngoài ý muốn "Tôi là chồng của em."
Lãnh Dung Dung "..."
Đúng là may mắn, anh ấy đã không chết.
Sau khi bình tĩnh lại, Lãnh Dung Dung đột nhiên mở mắt to nhìn thẳng về phía Mặc Lâm Uyên.
Khoan đã, người đàn ông này là Mặc Lâm Uyên sao?
Anh ta có gì dính dáng với hai từ xấu xí cơ chứ?
Mặc Lâm Uyên có đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng cùng với làn da trắng bạch trong có vẻ ốm yếu, đường nét khuôn mặt lại vô cùng điển trai. Anh ấy đang mặc trên người bộ đồ ngủ màu xanh đậm, cổ hơi thở ra làm lộ bộ ngực rắn chắc tuyệt đẹp ở bên trong.
Anh ta không hề gầy, cũng không liên quan đến mấy từ xấu xí. Ngoại hình này thậm chí so với ba người bố già của cô lại còn đẹp trai hơn.
Có thể khẳng định ngay đến cả những người nổi tiếng cũng không thể có khuôn mặt đẹp bằng của Mặc Lâm Uyên.
Đây rốt cuộc là loại diện mạo thần thánh gì vậy chứ?
Lãnh Dung Dung có chút mất kiểm soát nhìn về người đàn ông ở dưới đất vô cùng sửng sốt. Cô vốn dĩ nghĩ rằng mình thật sự sẽ trở thành vợ của một người đàn ông tàn phế, và kết hôn cũng chỉ là một giải pháp tạm thời mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia của Mặc Lâm Uyên, Lãnh Dung Dung lại cảm thấy nếu không chữa khỏi cho anh ta thì thực sự lãng phí sự xinh đẹp đó quá đi thôi.
"Ôi trời, anh không sao chứ?" Lãnh Dung Dung lúc bấy giờ nhìn thấy Mặc Lâm Uyên mới bừng tỉnh trở lại nhanh chóng ngồi dậy.
"Không ổn lắm." Giọng nói của Mặc Lâm Uyên đầy nam tính, lạnh lùng lại trong trẻo, thật sự vô cùng dễ nghe.
"Tôi xin lỗi... Tôi không nên phản ứng mạnh như vậy mới phải."
Sau đó Lãnh Dung Dung em chống bước xuống giường bế lấy Mặc Lâm Uyên trở lại giường một cách dễ dàng.
Mặc Lâm Uyên "???"
Anh ta vậy mà lại được một cô gái bế kiểu công chúa hả?
Lãnh Dung Dung "..."
Không phải bảo anh ta tàn tật và gầy gò khủng khiếp sao? Sao bây giờ lại nặng thế này?
Sau đó Lãnh Dung Dung từ từ đứng dậy, bước vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi mới bước ra khỏi phòng.
Cô nhìn về phía Mặc Lâm Uyên đang ngồi trên giường, sau đó phải bước về phía anh rồi nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của Mặc Lâm Uyên, trong phút chốc đã cố gắng cảm nhận mạch đập của Mặc Lâm Uyên ở thời điểm hiện tại.
Mặc thiếu gia có vẻ bất ngờ trước hành động này, bất động nhìn về phía cô gái ngồi trước mặt.
Mà Lãnh Dung Dung không nói gì cả chỉ khẽ cau mày.
Mạch Mặc Lâm Uyên có chút kỳ lạ, nó không giống như những người đã bị liệt ở cấp độ cao nên có.
Sau khi kiểm tra nhịp đập của tim một lúc, Lãnh Dung Dung hoàn toàn không cảm thấy gì cả.
Khóe miệng cô giật giật, sư phụ không dạy cô về trung y, vậy nên cô cũng không hề phát hiện ra vấn đề gì cả.
Lãnh Dung Dung lại nhìn chằm chằm về phía chân của người đàn ông trước mặt.
Đôi chân của anh ta trông không giống như đã tàn tật nhiều năm mà ngược lại vô cùng khỏe mạnh và có nhiều cơ bắp hơn.
Lãnh Dung Dung "???"
Anh có chắc đây là một người tàn tật hay không?
Nhìn thế nào cũng không giống như vậy mà!
"Cô đang làm gì vậy?" Mặc Lâm Uyên ngồi trên giường lạnh lùng lên tiếng.
"Tôi đang xem thử bệnh tình của anh một chút, tôi học được một chút thuật đông y, có thể có tác dụng với bệnh tình của anh. Chỉ là, cơ bắp của anh hình như phát triển khá tốt."
Nếu không đi bộ trong nhiều năm chẳng phải cơ bắp của bạn sẽ bị teo lại sao?
Vậy nhưng tình trạng cơ bắp của người đàn ông này rất bất bình thường. Dù sao thì cơ bắp của anh ta cũng không bị teo lại mà ngược lại vô cùng khỏe mạnh, còn có thể khỏe mạnh hơn cả những người khỏe mạnh.
"Bởi vì mỗi ngày đều có người luyện tập cho tôi, có gì kỳ quái sao?" Nói của người đàn ông kia một lần nữa vang lên, đôi mắt nheo lại nhìn thẳng về phía Lãnh Dung Dung phía dưới.
Vậy có phải cô là được những người đó phái đến đây để xác định tình hình thực sự của anh ta không chứ?
"Cũng có chút kỳ lạ, nhưng nếu như được mọi người luyện tập cho hàng ngày thì có lẽ đó cũng là lý do tại sao." Lãnh Dung Dung suy nghĩ một chút rồi liếc nhìn Mặc Lâm Uyên nói tiếp "À đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ? Tôi tên là Lãnh Dung Dung, bây giờ sống dưới danh nghĩa chính là vợ anh, chúng ta sẽ sống chung một mái nhà, vì vậy chúng ta nên làm quen với nhau trước đã."
Mặc Lâm Uyên "..."
Lãnh Dung Dung"..."
Sao cô cứ có cảm giác người đàn ông này đang trợn mắt khinh thường cô ấy nhỉ?
Tại sao một người khuyết tật lại khinh thường cô cơ chứ?
Tốt nhất đừng quan tâm đến chuyện đó nữa...
Cô không nên quan tâm tới một người khuyết tật chỉ vì vẻ ngoài điển trai của anh ta.
"Anh có cần tôi bế anh lên xe lăn không?" Lãnh Dung Dung liếc mắt nhìn về phía Mặc Lâm Uyên mấy lần, sau đó cuối cùng lên tiếng hỏi, dù sao đi nữa bọn họ cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, vì vẻ ngoài điển trai của anh ta, thôi thì lần này cứ giúp đỡ anh ta một việc vậy.
Mặc Lâm Uyên "..."
Lãnh Dung Dung cảm thấy không nên tiếp tục hỏi ý kiến nữa liền trực tiếp bế người đàn ông kia lên.
"Cô rất khỏe sao?" Tứ thiếu gia một lần nữa bị bế lên theo kiểu công chúa khóe miệng giật mấy cái. Anh ta từng gặp qua rất nhiều người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng có lẽ chưa từng mạnh đến mức này.
Tuy giả vờ tàn tật trông rất gầy gò nhưng thực chất anh ta có sức khỏe rất mạnh và cân nặng chuẩn mực.
Đàn ông đương nhiên cao hơn phụ nữ rất nhiều, anh cao gần 1m9 mà người phụ nữ trước mặt chỉ khoảng 1m7, thấp hơn anh vài thước nhưng lại dễ dàng dùng cánh tay gầy gò và yếu ớt giữ anh lại.
"Cũng không tệ, tôi thường xuyên luyện tập, miễn cưỡng có thể chịu đựng được khoảng một hai trăm cân gì đó." Lãnh Dung Dung suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Đang lúc suy nghĩ nên làm thế nào để giúp anh ta tắm rửa và thay quần áo thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
"Tứ thiếu gia, tứ thiếu phu nhân, hai người dậy chưa."
"Đã dậy rồi, có chuyện gì sao?"
"Chúng tôi đến đây để giúp đỡ thiếu gia vệ sinh buổi sáng."
Lãnh Dung Dung thấy vậy cứu tinh đã tới liền vô cùng vui vẻ lập tức chạy đi mở cửa "Được thôi, tôi giao cho anh, sao anh không tới sớm hơn? Tôi khó khăn lắm mới giúp anh ấy di chuyển được."
"Ra ngoài!" Không để bọn họ kịp bàn luận quá nhiều, Mặc Lâm Uyên bên trong đã nhanh chóng ra lệnh.
Hai người giúp việc ở bên ngoài sửng sốt giây lát.
"Tại sao anh đuổi bọn họ đi? Không phải bọn họ đến đây là để phục vụ anh sao?"
Mặc Lâm Uyên ngồi trên xe lăn dùng đôi mắt đen láy nhìn về phía Lãnh Dung Dung ở đằng kia "Tôi đã có vợ, từ hôm nay về sau vợ tôi sẽ giúp đỡ tôi."
Lãnh Dung Dung "???"
Mẹ kiếp!
Anh tìm một người vợ chỉ là để về phục vụ anh hả?
Trong lòng thầm chửi rủa mấy câu, Lãnh Dung Dung liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia như để tự cố gắng lừa dối bản thân mình, cuối cùng cũng thở dài ra một tiếng bình tĩnh.
Khuôn mặt này đúng là quá đẹp rồi!
Dù tàn tật khá khổ sở nhưng chúa thật sự đã cho anh ta một vẻ ngoài thần thánh như vậy.
Quên đi, bệnh nhân tính tình không được tốt, cô bây giờ cứ phải chịu đựng cái đã.
Dù sao cô cũng không có thù oán gì với Mặc Lâm Uyên, bọn họ gặp nhau là bởi vì gia đình bắt ép mà thôi.
Thử nghĩ mà xem, nếu sau này cô thật sự vỗ mông bỏ đi, đến lúc đó Mặc Lâm Uyên không thể lấy vợ được nữa thì đúng là không công bằng.
Cho nên bây giờ phục vụ anh ta đúng thật là nghĩa vụ của cô.
Sau khi đuổi được hai người hầu đi xa, Lãnh Dung Dung bắt đầu giúp Mặc Lâm Uyên tắm rửa thay quần áo.
Nửa tiếng sau hai người bọn họ đã xuống lầu.
Mà đại sảnh của nhà họ Mặc lúc bấy giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ, yến tiệc ngày hôm qua cứ như chỉ là giấc mơ hoàn toàn không để lại dấu vết gì. Ngoại trừ những lời nhắn chúc mừng được dán ở rất nhiều nơi, cuối cùng cũng còn sót lại chút ít gì đó của buổi đám cưới.
Từ trong đại sảnh, ông cụ mỉm cười vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy hai người bọn họ bước xuống.
Mà một số cô chú cũng đã có mặt ở đó từ sớm.
Lẫn Dung Dung vừa mới xuống lầu trong bụng thật sự rất đói, ngoan ngoãn mỉm cười với mấy đám người xa lạ sau đó lên tiếng hỏi "Ông nội, mọi người, buổi sáng tốt lành, cháu thật sự rất đói, ông đã ăn gì chưa?"
"Ôi trời thật ngang ngược!"
Trước khi Lãnh Dung Dung kịp nói xong và ông cụ kịp trả lời, lúc này đã có một giọng nói lạnh lùng và nham hiểm vang lên từ phía bên cạnh.
Lãnh Dung Dung "???"
Chẳng phải cô chỉ bảo đói và muốn ăn sáng thôi sao, có quy tắc nào không được ăn sáng hả?
Ai là người đặt ra quy định đó vậy chứ?
"Ngày đầu tiên đến làm dâu, hoàn toàn không biết phép tắc mà ngủ thẳng đến trưa thế này. Không dậy sớm phục vụ trà cho người lớn tuổi hay sao? Đến cả buổi sáng cũng không chuẩn bị, vợ mới cưới kiểu gì đấy hả? Đây là sao chứ? Có phải chơi nhà họ Mặc chúng tôi không đủ mặt mũi hay không?"
Giọng nói gay gắt vang lên mang theo sự chất vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.