Thiên Kim Hôm Nay Lại Nghèo Khổ
Chương 2: Chồng Cô Đẹp Trai Quá!
Nhất Thụ Anh Đào
19/10/2024
Một tháng sau, Lãnh Dung Dung chính thức mặc váy cưới chuẩn bị kết hôn với Mặc tứ thiếu gia.
Ông lão là người lớn tuổi nên sẽ thích những đám cưới truyền thống, vậy nên vào hôm lễ cưới diễn ra, đám cưới tại nhà cũ họ Mặc cũng vô cùng truyền thống, hai vợ chồng mới cưới mặc trang phục đỏ rực.
"Dung Dung, cảm ơn con đã giúp đỡ Thanh Thanh, mẹ thật sự rất biết ơn con."
Lý Mộc Lan đứng ở bên cạnh cầm lấy cốc nước giả vờ đưa cho Lãnh Dung Dung dáng vẻ quan tâm "Dung Dung, uống chút nước đi. Con trang điểm đã lâu, có mệt không?"
Lãnh Dung Dung cầm lấy cốc nước uống một ngụm, sau đó lạnh lùng nhìn vào gương thấy bản thân với bộ dạng mặc váy cưới đỏ rực trong lòng không nhịn được cảm thán.
Lý Mộc Lan nhìn thấy hành động này liền thân thiết muốn nắm lấy tay cô, chỉ là Lãnh Dung Dung đã bình tĩnh né tránh.
Cô nhấp lấy một ngụm nước nhỏ, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng lên tiếng "Không cần phải giả vờ nữa, tôi không phải đang giúp các người, tôi là bị các người uy hiếp. Bà có gì thì muốn nói thẳng ra đi. Nếu muốn nói chuyện thì cứ mở miệng, nếu không còn gì để nói thì cút đi được rồi."
"Dung Dung..." Bà ta có chút không ngờ đến cô vậy mà lại thẳng thắn như thế, bà ta cứ nghĩ rằng mấy cô gái quê mùa sẽ là kiểu thất học dễ dàng nghe lời, hoàn toàn không tin được con nhỏ này vậy mà lại mạnh mẽ như thế.
Lãnh Dung Dung đi đến sofa ngồi xuống lại cảm thấy choáng váng đầu óc.
Sau đó như nghĩ ra thứ gì, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía ly nước đặt trên bàn "Bà đánh thuốc tôi?"
"Làm sao bọn ta có thể chắc chắn cô sẽ không bỏ chạy cơ chứ? Nếu vậy thì dùng thuốc hay không dùng thuốc cũng đâu khác gì nhau? Nếu như hôm nay cô hối hận thì ai sẽ là người kết hôn đây?" Lý Mộc Lan vừa nói vừa cười lạnh lẽo.
"Mẹ, thế nào rồi?" Lãnh Thanh Thanh lúc này ở ngoài cửa nhanh chóng xông vào, nhìn thấy Lãnh Dung Dung đang ngồi trên sofa hơi thở bắt đầu yếu ớt liền thở phào nhẹ nhõm "Cô ta đã uống rồi hay sao? Tốt lắm, bây giờ nó không còn cơ hội để hối hận nữa rồi. Cô ta không thể trốn thoát được nữa, như vậy con có thể yên tâm rồi."
Lãnh Dung Dung không ngờ đến chuyện này lại có thể xảy ra nên nhất thời không chuẩn bị gì cả, bây giờ ngay đến sức lực phản kháng cũng không còn nữa.
Nhìn về phía hình ảnh của hai người phụ nữ đang đứng đằng kia bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng khắc ghi lấy dáng người của bọn họ.
Đúng là có chút may mắn, người kết hôn với cô là kẻ tàn tật, có lẽ anh ta sẽ không thể làm gì cô đâu đúng không?
Một tia may mắn lóe lên trong đầu Lãnh Dung Dung, sau đó trong vài phút, cô cảm thấy ký ức mình dần trở nên mơ hồ, giọng nói của Lý Mộc Lan và con gái cũng dần cách xa.
Giữa mùa hè, gió đêm mang theo nhiệt độ thiêu đốt đến đáng sợ.
Ngôi nhà cũ của Mặc gia giờ đây sáng rực đèn, có nhiều đèn lồng và các đồ trang trí sặc sỡ, tiếng nhạc tưng bừng vang lên có thể thấy rõ biểu hiện sự vui sướng trong ngày trọng đại này của nhà họ Mặc.
Trong hội trường có rất nhiều khách mời, mấy bàn tiệc này tụ họp tất cả những món ngon trên thế giới.
Vào ngày cưới, cũng không thấy cô dâu chú rể nâng ly chúc mừng trong đại sảnh mà thay vào đó là ông lão nhà họ Mặc đang bận rộn chào mừng quan khách.
Cho dù là như vậy, mọi người cũng không lấy làm lạ. Dù sao chú rể Mặc Lâm Uyên cũng được cho là người khuyết tật, hoặc là cũng đang ở một dạng tàn tật rất nghiêm trọng. Anh ta bị liệt ở mức độ cao đến độ khó có thể cử động được tay chân. Hoàn toàn không thích hợp với tình huống gặp nhiều người trong hoàn cảnh đông đúc như thế này, có lẽ anh ta đã trốn trong phòng và không bao giờ ra ngoài trong tối hôm nay.
Cùng lúc đó, tại căn phòng trên tầng cao nhất, một người phụ nữ đang nằm trên giường với bộ váy cưới màu đỏ tươi. Bộ váy màu đỏ và mái tóc đen dài tạo nên sự tương phản rõ rệt với khuôn mặt nhỏ nhắn và trắng trẻo của cô dâu.
Đôi lông mày nhíu chặt lại và đôi mắt thanh tú của cô ấy dường như đang mơ thấy điều gì đó khó chịu.
Mà bên cạnh chiếc giường lớn, hai người đàn ông đang nhìn thẳng về bên kia, một người lên tiếng hỏi "Thiếu gia, có cần chúng tôi giúp gì không?"
"Không cần, khụ khụ khụ..." Người đàn ông nọ ho khan mấy tiếng trả lời.
Hai cậu thanh niên kia nhìn nhau bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Một lúc sau, một người thanh niên khác chỉ có thể lên tiếng "Cậu chủ, ông cụ đã rất muốn ôm chắt của ông ấy, anh cũng không cần phải quá sức như vậy. Nếu không được, Chúng tôi có thể giúp đỡ."
Mặc Lâm Uyên cau mày rồi ho dữ dội hơn, sau đó anh dựa vào xe lăn vẫy tay yếu ớt mấy cái.
Hai cậu thanh niên kia nhìn thấy cảnh tượng này cũng không còn cách nào khác đành cúi đầu cung kính lui ra ngoài.
Cánh cửa dán hai chữ hạnh phúc to tướng ở bên ngoài được đóng lại, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nói chuyện của hai người hầu trẻ tuổi lúc nãy.
"Ông cụ vẫn còn muốn bế cháu trai sao? Tôi nghĩ nếu tứ thiếu gia thử dù chỉ một lần nhất định cũng khó thành công đấy."
"Không phải sao? Vốn dĩ mọi chuyện đã như vậy rồi, còn có cái gì cưới xin nữa cơ chứ?"
"Còn không phải chính là ý đó sao, tôi biết cậu ta sắp chết rồi, chỉ là lão gia quá thích hắn cho nên đành phải giữ lại làm người thừa kế."
"Phì..."
"Có gì buồn cười cơ chứ?"
"Vậy thì anh thử nói xem, tứ thiếu gia bị liệt tứ chi như vậy còn có thể hay sao?"
"Nói cũng đúng, dù sao cũng sắp chết rồi, nếu thật sự sinh ra một đứa con mới là kỳ quái đấy."
Giọng nói của hai người giúp việc nhỏ dần rồi lại từ từ biến mất.
Trong căn phòng màu đỏ tươi, Mặc Lâm Uyên ngồi trên xe lăn kéo đôi môi mỏng thành một nụ cười lạnh lùng, sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc xe này đi thẳng về phía giường.
Người phụ nữ nằm trên giường tân hôn thật sự rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng như ngọc, đường nét rất thanh tú cùng với ngũ quan vô cùng sắc sảo, thật sự động lòng người.
Đôi bàn tay nhẹ nhàng nâng gò má của người thiếu nữ lên, lướt qua khuôn mặt xinh đẹp kia, cuối cùng véo lấy chiếc cổ nhỏ của cô gái trước mặt trầm giọng hỏi, "Là vì tiền của Mặc gia hay là gián điệp của người khác, tại sao vẫn chấp nhận lời kết hôn của người khuyết tật thế này?"
Đôi bàn tay kia dùng lực rất nhỏ, dường như sợ sẽ phá hủy búp bê sứ xinh đẹp trước mắt này.
Trong giấc mơ, Lãnh Dung Dung vùng vẫy dữ dội tựa hồ như rơi vào biển sâu.
Không thể giãy dụa được, vậy nhưng cuộc giằng co này cũng làm cho Mặc Lâm Uyên đứng ở đó có chút tức giận. Lãnh Dung Dung hoàn toàn trong trạng thái mơ màng tàn nhẫn đấm vào người Mặc Lâm Uyên khi cô vẫn đang ngủ.
"Cô còn dám đánh tôi?" Mặc Lâm Uyên nhíu mày nhìn người phụ nữ đang nằm trước mắt, trong lòng vậy mà có chút hứng thú "Bọn họ nhất định là huấn luyện kỹ năng cho cô, kỹ năng này..."
Mà trong đôi mắt xinh đẹp của Mặc Lâm Uyên kéo lên một tia lạnh lẽo, anh ta xoay người nhanh chóng leo lên giường.
"Được rồi, vì em đến đây làm vợ tôi nên tôi sẽ không khách sáo đâu."
"Không muốn."
Mà sáng hôm sau khi Lãnh Dung Dung tỉnh dậy đã nhìn thấy bản thân mình đang nằm trên giường.
Khi mở mắt nhìn thấy khung cảnh xung quanh chỉ toàn là một màu đỏ, nến đỏ, chăn đỏ, dòng chữ hạnh phúc màu đỏ chói lọi dán trên tường.
Đó không phải là một giấc mơ sao?
Đó là sự thật!
Đột nhiên da đầu cô tê vậy, Lãnh Dung Dung mơ hồ nhớ tới giấc mơ đem qua mình nằm trên giường, sau đó có một người đàn ông mặc bộ đồ đỏ bước đến giường của cô.
Dường như đó chỉ là một giấc mơ, vậy nhưng đó có vẻ cũng là sự thật.
Sau khi Lãnh Dung Dung cố gắng suy nghĩ vậy nhưng cũng chẳng nhớ được gì, sau đó cử động thử tay chân liền cảm thấy toàn thân đau nhức đến đáng sợ.
Không đời nào...
Tứ thiếu gia nhà họ Mặc không phải là tên tàn phế hay sao? Bị liệt nửa người như vậy, anh ta còn có thể quan hệ nam nữ với người khác hả?
Trong ký ức của cô mơ hồ nhớ đến hình ảnh của một người có dáng vẻ khỏe mạnh và cường tráng.
Nhất định đó là nằm mơ, tứ thiếu gia vô dụng làm sao có thể liên quan đến cô được cơ chứ.
Lãnh Dung Dung đột nhiên cảm nhận có gì đó không đúng, sau đó quay đầu liền nhìn thấy Mặc Lâm Uyên đang dùng đôi mắt vô tội nhìn về phía cô.
"Mẹ kiếp, anh là ai vậy chứ?"
Cùng với một tiếng chửi thề, Mặc Lâm Uyên không hề đề phòng đã bị Lãnh Dung Dung một đòn đá thẳng xuống đất.
Mặc Lâm Uyên "..."
Nhịp tim của Lãnh Dung Dung đập dữ dội, phải rất lâu sau đó cô mới hồi phục lại tinh thần của mình.
Mẹ kiếp, nằm trên giường tân hôn, lại còn ngủ với cô, đó không phải là tứ thiếu gia tàn tật Mặc Lâm Uyên đó chứ?
Cô nghe nói rằng anh ta không chỉ bị tàn tật mà còn rất yếu đuối, một vài lời đồn còn cho rằng anh ta có thể ho đến chết đấy!
Ông lão là người lớn tuổi nên sẽ thích những đám cưới truyền thống, vậy nên vào hôm lễ cưới diễn ra, đám cưới tại nhà cũ họ Mặc cũng vô cùng truyền thống, hai vợ chồng mới cưới mặc trang phục đỏ rực.
"Dung Dung, cảm ơn con đã giúp đỡ Thanh Thanh, mẹ thật sự rất biết ơn con."
Lý Mộc Lan đứng ở bên cạnh cầm lấy cốc nước giả vờ đưa cho Lãnh Dung Dung dáng vẻ quan tâm "Dung Dung, uống chút nước đi. Con trang điểm đã lâu, có mệt không?"
Lãnh Dung Dung cầm lấy cốc nước uống một ngụm, sau đó lạnh lùng nhìn vào gương thấy bản thân với bộ dạng mặc váy cưới đỏ rực trong lòng không nhịn được cảm thán.
Lý Mộc Lan nhìn thấy hành động này liền thân thiết muốn nắm lấy tay cô, chỉ là Lãnh Dung Dung đã bình tĩnh né tránh.
Cô nhấp lấy một ngụm nước nhỏ, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng lên tiếng "Không cần phải giả vờ nữa, tôi không phải đang giúp các người, tôi là bị các người uy hiếp. Bà có gì thì muốn nói thẳng ra đi. Nếu muốn nói chuyện thì cứ mở miệng, nếu không còn gì để nói thì cút đi được rồi."
"Dung Dung..." Bà ta có chút không ngờ đến cô vậy mà lại thẳng thắn như thế, bà ta cứ nghĩ rằng mấy cô gái quê mùa sẽ là kiểu thất học dễ dàng nghe lời, hoàn toàn không tin được con nhỏ này vậy mà lại mạnh mẽ như thế.
Lãnh Dung Dung đi đến sofa ngồi xuống lại cảm thấy choáng váng đầu óc.
Sau đó như nghĩ ra thứ gì, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía ly nước đặt trên bàn "Bà đánh thuốc tôi?"
"Làm sao bọn ta có thể chắc chắn cô sẽ không bỏ chạy cơ chứ? Nếu vậy thì dùng thuốc hay không dùng thuốc cũng đâu khác gì nhau? Nếu như hôm nay cô hối hận thì ai sẽ là người kết hôn đây?" Lý Mộc Lan vừa nói vừa cười lạnh lẽo.
"Mẹ, thế nào rồi?" Lãnh Thanh Thanh lúc này ở ngoài cửa nhanh chóng xông vào, nhìn thấy Lãnh Dung Dung đang ngồi trên sofa hơi thở bắt đầu yếu ớt liền thở phào nhẹ nhõm "Cô ta đã uống rồi hay sao? Tốt lắm, bây giờ nó không còn cơ hội để hối hận nữa rồi. Cô ta không thể trốn thoát được nữa, như vậy con có thể yên tâm rồi."
Lãnh Dung Dung không ngờ đến chuyện này lại có thể xảy ra nên nhất thời không chuẩn bị gì cả, bây giờ ngay đến sức lực phản kháng cũng không còn nữa.
Nhìn về phía hình ảnh của hai người phụ nữ đang đứng đằng kia bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng khắc ghi lấy dáng người của bọn họ.
Đúng là có chút may mắn, người kết hôn với cô là kẻ tàn tật, có lẽ anh ta sẽ không thể làm gì cô đâu đúng không?
Một tia may mắn lóe lên trong đầu Lãnh Dung Dung, sau đó trong vài phút, cô cảm thấy ký ức mình dần trở nên mơ hồ, giọng nói của Lý Mộc Lan và con gái cũng dần cách xa.
Giữa mùa hè, gió đêm mang theo nhiệt độ thiêu đốt đến đáng sợ.
Ngôi nhà cũ của Mặc gia giờ đây sáng rực đèn, có nhiều đèn lồng và các đồ trang trí sặc sỡ, tiếng nhạc tưng bừng vang lên có thể thấy rõ biểu hiện sự vui sướng trong ngày trọng đại này của nhà họ Mặc.
Trong hội trường có rất nhiều khách mời, mấy bàn tiệc này tụ họp tất cả những món ngon trên thế giới.
Vào ngày cưới, cũng không thấy cô dâu chú rể nâng ly chúc mừng trong đại sảnh mà thay vào đó là ông lão nhà họ Mặc đang bận rộn chào mừng quan khách.
Cho dù là như vậy, mọi người cũng không lấy làm lạ. Dù sao chú rể Mặc Lâm Uyên cũng được cho là người khuyết tật, hoặc là cũng đang ở một dạng tàn tật rất nghiêm trọng. Anh ta bị liệt ở mức độ cao đến độ khó có thể cử động được tay chân. Hoàn toàn không thích hợp với tình huống gặp nhiều người trong hoàn cảnh đông đúc như thế này, có lẽ anh ta đã trốn trong phòng và không bao giờ ra ngoài trong tối hôm nay.
Cùng lúc đó, tại căn phòng trên tầng cao nhất, một người phụ nữ đang nằm trên giường với bộ váy cưới màu đỏ tươi. Bộ váy màu đỏ và mái tóc đen dài tạo nên sự tương phản rõ rệt với khuôn mặt nhỏ nhắn và trắng trẻo của cô dâu.
Đôi lông mày nhíu chặt lại và đôi mắt thanh tú của cô ấy dường như đang mơ thấy điều gì đó khó chịu.
Mà bên cạnh chiếc giường lớn, hai người đàn ông đang nhìn thẳng về bên kia, một người lên tiếng hỏi "Thiếu gia, có cần chúng tôi giúp gì không?"
"Không cần, khụ khụ khụ..." Người đàn ông nọ ho khan mấy tiếng trả lời.
Hai cậu thanh niên kia nhìn nhau bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Một lúc sau, một người thanh niên khác chỉ có thể lên tiếng "Cậu chủ, ông cụ đã rất muốn ôm chắt của ông ấy, anh cũng không cần phải quá sức như vậy. Nếu không được, Chúng tôi có thể giúp đỡ."
Mặc Lâm Uyên cau mày rồi ho dữ dội hơn, sau đó anh dựa vào xe lăn vẫy tay yếu ớt mấy cái.
Hai cậu thanh niên kia nhìn thấy cảnh tượng này cũng không còn cách nào khác đành cúi đầu cung kính lui ra ngoài.
Cánh cửa dán hai chữ hạnh phúc to tướng ở bên ngoài được đóng lại, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nói chuyện của hai người hầu trẻ tuổi lúc nãy.
"Ông cụ vẫn còn muốn bế cháu trai sao? Tôi nghĩ nếu tứ thiếu gia thử dù chỉ một lần nhất định cũng khó thành công đấy."
"Không phải sao? Vốn dĩ mọi chuyện đã như vậy rồi, còn có cái gì cưới xin nữa cơ chứ?"
"Còn không phải chính là ý đó sao, tôi biết cậu ta sắp chết rồi, chỉ là lão gia quá thích hắn cho nên đành phải giữ lại làm người thừa kế."
"Phì..."
"Có gì buồn cười cơ chứ?"
"Vậy thì anh thử nói xem, tứ thiếu gia bị liệt tứ chi như vậy còn có thể hay sao?"
"Nói cũng đúng, dù sao cũng sắp chết rồi, nếu thật sự sinh ra một đứa con mới là kỳ quái đấy."
Giọng nói của hai người giúp việc nhỏ dần rồi lại từ từ biến mất.
Trong căn phòng màu đỏ tươi, Mặc Lâm Uyên ngồi trên xe lăn kéo đôi môi mỏng thành một nụ cười lạnh lùng, sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc xe này đi thẳng về phía giường.
Người phụ nữ nằm trên giường tân hôn thật sự rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng như ngọc, đường nét rất thanh tú cùng với ngũ quan vô cùng sắc sảo, thật sự động lòng người.
Đôi bàn tay nhẹ nhàng nâng gò má của người thiếu nữ lên, lướt qua khuôn mặt xinh đẹp kia, cuối cùng véo lấy chiếc cổ nhỏ của cô gái trước mặt trầm giọng hỏi, "Là vì tiền của Mặc gia hay là gián điệp của người khác, tại sao vẫn chấp nhận lời kết hôn của người khuyết tật thế này?"
Đôi bàn tay kia dùng lực rất nhỏ, dường như sợ sẽ phá hủy búp bê sứ xinh đẹp trước mắt này.
Trong giấc mơ, Lãnh Dung Dung vùng vẫy dữ dội tựa hồ như rơi vào biển sâu.
Không thể giãy dụa được, vậy nhưng cuộc giằng co này cũng làm cho Mặc Lâm Uyên đứng ở đó có chút tức giận. Lãnh Dung Dung hoàn toàn trong trạng thái mơ màng tàn nhẫn đấm vào người Mặc Lâm Uyên khi cô vẫn đang ngủ.
"Cô còn dám đánh tôi?" Mặc Lâm Uyên nhíu mày nhìn người phụ nữ đang nằm trước mắt, trong lòng vậy mà có chút hứng thú "Bọn họ nhất định là huấn luyện kỹ năng cho cô, kỹ năng này..."
Mà trong đôi mắt xinh đẹp của Mặc Lâm Uyên kéo lên một tia lạnh lẽo, anh ta xoay người nhanh chóng leo lên giường.
"Được rồi, vì em đến đây làm vợ tôi nên tôi sẽ không khách sáo đâu."
"Không muốn."
Mà sáng hôm sau khi Lãnh Dung Dung tỉnh dậy đã nhìn thấy bản thân mình đang nằm trên giường.
Khi mở mắt nhìn thấy khung cảnh xung quanh chỉ toàn là một màu đỏ, nến đỏ, chăn đỏ, dòng chữ hạnh phúc màu đỏ chói lọi dán trên tường.
Đó không phải là một giấc mơ sao?
Đó là sự thật!
Đột nhiên da đầu cô tê vậy, Lãnh Dung Dung mơ hồ nhớ tới giấc mơ đem qua mình nằm trên giường, sau đó có một người đàn ông mặc bộ đồ đỏ bước đến giường của cô.
Dường như đó chỉ là một giấc mơ, vậy nhưng đó có vẻ cũng là sự thật.
Sau khi Lãnh Dung Dung cố gắng suy nghĩ vậy nhưng cũng chẳng nhớ được gì, sau đó cử động thử tay chân liền cảm thấy toàn thân đau nhức đến đáng sợ.
Không đời nào...
Tứ thiếu gia nhà họ Mặc không phải là tên tàn phế hay sao? Bị liệt nửa người như vậy, anh ta còn có thể quan hệ nam nữ với người khác hả?
Trong ký ức của cô mơ hồ nhớ đến hình ảnh của một người có dáng vẻ khỏe mạnh và cường tráng.
Nhất định đó là nằm mơ, tứ thiếu gia vô dụng làm sao có thể liên quan đến cô được cơ chứ.
Lãnh Dung Dung đột nhiên cảm nhận có gì đó không đúng, sau đó quay đầu liền nhìn thấy Mặc Lâm Uyên đang dùng đôi mắt vô tội nhìn về phía cô.
"Mẹ kiếp, anh là ai vậy chứ?"
Cùng với một tiếng chửi thề, Mặc Lâm Uyên không hề đề phòng đã bị Lãnh Dung Dung một đòn đá thẳng xuống đất.
Mặc Lâm Uyên "..."
Nhịp tim của Lãnh Dung Dung đập dữ dội, phải rất lâu sau đó cô mới hồi phục lại tinh thần của mình.
Mẹ kiếp, nằm trên giường tân hôn, lại còn ngủ với cô, đó không phải là tứ thiếu gia tàn tật Mặc Lâm Uyên đó chứ?
Cô nghe nói rằng anh ta không chỉ bị tàn tật mà còn rất yếu đuối, một vài lời đồn còn cho rằng anh ta có thể ho đến chết đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.