Thiên Kim Hôm Nay Lại Nghèo Khổ
Chương 5: Trụ Cột Gia Đình
Nhất Thụ Anh Đào
19/10/2024
"Ông nội vừa nói gì với cô đấy?" Mặc Lan Lan kéo lấy cánh tay của Lãnh Dung Dung lên tiếng hỏi.
"Cô là ai chứ? Mấy chuyện này có liên quan gì đến cô không?" Lãnh Dung Dung nhanh chóng hất tay Mặc Lan Lan ra khỏi người mình, vẻ mặt còn hiện ra sự chán ghét.
Mí mắt Mặc Lan Lan giật giật mấy cái, cô ta nhìn về phía Lãnh Dung Dung lạnh lùng nói "Ông nội nói gì không liên quan đến tôi, nhưng ông nội có vào tài sản của nhà họ Mặc cho cô không chứ? Tài sản của nhà họ Mặc không thể tùy tiện đưa cho cô được, mau lấy đồ của cô đưa ra đây."
Mà lời nói của Mặc Lan Lan ở ngoài này cũng đã nhanh chóng thu hút được những người còn lại của nhà họ Mặc ở bên trong, sau đó Lãnh Dung Dung nhanh chóng bị một đám người bao vây.
"Ông ấy đã cho cô cái gì chứ?" Diệp Thu Thư nhanh chóng chen vào trước mặt mọi người, ánh mắt cứ như tia laser nhìn thẳng về phía Lãnh Dung Dung chất vấn.
Cứ như thể mong muốn nhìn thấu toàn bộ cơ thể mà Lãnh Dung Dung đang che giấu.
"Tôi không lấy cái gì cả, cũng không có lý do gì phải đem ra cho các người xem." Lãnh Dung Dung nở một nụ cười lạnh.
Mặc Lan Lan thật sự muốn lao tới khám xét cả cơ thể của Lãnh Dung Dung, nhưng rất nhanh chóng đã bị cô đẩy ra ngoài.
"Tránh ra."
"Cô dám đẩy tôi? Cô vậy mà lại dám đẩy tôi sao? Cô chẳng phải chỉ là một người vợ của tên khuyết tật vô dụng thôi hả?" Mặc Lan Lan không thể tin được nhìn chằm chằm về phía Lãnh Dung Dung.
"Cô là ai chứ, vệ sĩ đâu rồi? Bọn họ chết hết rồi sao? Cô ta nhất định là ăn trộm, cô ta chắc chắn đã lấy thứ gì đó của nhà này rồi."
Mấy tên vệ sĩ đứng gần đó liền nhanh chóng lao lên bao vây lấy xe của Lãnh Dung Dung và Mặc Lâm Uyên.
"Tìm đi, mau tìm hết tất cả những gì bọn họ đã lấy cho tôi, nhất định không được để cho bọn họ rồi đi dễ dàng như vậy!"
Mặc Lan Lan đứng ở đó hét lên mấy câu đầy tức giận.
Các vệ sĩ bắt đầu lột xác đồ đạc của bọn họ, trong chớp mắt đã môi được hết đồ đạc của Mặc Lâm Uyên ra.
Sắc mặt của Lãnh Dung Dung sớm đã tức giận tối sầm lại, quần áo của cô đã bị lôi hết ra ngoài, đám người kia không biết tốt xấu đã lôi hết tất cả quăng xuống đất.
Không chỉ vậy, Mặc Lan Lan còn ra lệnh cho bọn họ khám xét cơ thể của cô.
Lãnh Dung Dung thật sự đã tức giận đến mức tái xanh mặt.
"Cô bị điên sao? Tôi đến đây ở chỉ trong một đêm, còn có thể lấy được cái gì đi nữa sao? Cô cứ thử nói cho tôi biết rốt cuộc nhà cô đã thiếu mất thứ gì chứ? Có giỏi thì cứ gọi cảnh sát và kêu bọn họ đến đây điều tra đi?"
Lãnh Dung Dung từng bước từng bước đi thẳng về phía Mặc Lan Lan, cô đã ép người phụ nữ kia lùi lại về phía sau mấy bước, sau đó thực sự sợ hãi mà ngồi thẳng xuống đất.
"Vậy sao cô không thử nói ra bản thân mình đã lấy trộm thứ gì đi? À, tôi nhớ ra rồi. Hình như trong hộp trang sức của tôi đã thiếu mất một chiếc vòng cổ, nó có giá trị lên đến hàng trăm triệu, chẳng lẽ là cô đã lấy nó đi sao?"
Lãnh Dung Dung từ từ ngồi quỳ xuống lắng nghe, sau đó giả vờ kinh ngạc nhìn về phía Mặc Lan Lan "Tôi trộm đồ của cô sao? Nếu vậy thì cô cứ việc báo cảnh sát đi! Hay là chúng ta cùng nhau khám phá trước nhé?"
Trong khi vừa nói chuyện thì Lãnh Dung Dung đã bắt đầu khám xét toàn cơ thể Mặc Lan Lan, khi chạm vào cô còn cố tình đảo trộm quần áo của cô ta lên vài cái làm cho bọn chúng trở nên lộn xộn.
Sau đó nắm mạnh lấy áo lót của Mặc Lan Lan mà kéo thẳng xuống.
Cũng không biết làm thế nào mà đã trực tiếp lôi áo ngực của cô ta rơi ra ngoài.
Xung quanh ngoại trừ người nhà họ Mặc tụ tập thì vẫn còn có rất nhiều vệ sĩ đang đứng ở đó, cô ta tức giận hét lên "Lãnh Dung Dung, con khốn này."
Lãnh Dung Dung bình tĩnh vứt chiếc áo ngực kia về một phía sau đó lên tiếng chế nhạo "Xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng cô giấu nó trong áo lót, nhưng hình như không có rồi. Còn muốn tìm nữa không? Nếu không thì thôi đi nhé?"
Người nhà họ Mặc nhìn thấy cô khó chọc như vậy cũng lập tức im lặng không nói chuyện nữa.
Lãnh Dung Dung sau khi thu dọn quần áo của cô và Mặc Lâm Uyên đã nhanh chóng xoay người lên xe rồi được tài xế đưa đi.
Hai giờ sau.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Lãnh Dung Dung vô cùng không vui, hành lý của bọn họ đã bị ném xuống ở lối vào sân, mà Mặc Lâm Uyên cũng bị thô bạo quăng xuống cùng với chiếc xe lăn bên cạnh.
Lãnh Dung Dung nhanh chóng bị đuổi ra khỏi xe
Cô nhìn cái thứ được gọi là biệt thự đẹp đẽ trước mắt không nhịn được cười lạnh một tiếng, cái gì gọi là nơi tu dưỡng chứ, đúng là trò cười mà.
Căn biệt thự trông khá lớn nhưng lại hơi cũ và có chút hoang tàn, sân cỏ mọc um tùm và các khu vực xung quanh đều đã vắng tanh.
Cuộc sống ở đây đoán chừng sẽ rất bất tiện, mặc dù nơi này khung cảnh thật sự rất đẹp nhưng cũng không làm cô vui thích được bao nhiêu.
Lãnh Dung Dung nhìn về phía chồng mình ở bên cạnh muốn phàn nàn mấy lời, chỉ là ngay sau khi nhìn thấy vẻ mặt khốn khổ của Mặc Lâm Uyên, cô liền từ bỏ ý định đó, thôi thì bỏ đi, anh ấy thậm chí còn tệ hơn cả cô.
Dù sao cô và Mặc gia cũng không có quan hệ gì, bị ném đến đây cũng coi như là không quá ngạc nhiên, nhưng Mặc Lâm Uyên nói sao cũng là tứ thiếu gia của Mặc gia.
Những thiếu gia khác có thể sống một cuộc đời nhàn nhã, nhưng đến lượt anh không những tàn tật mà phải tự mình sống ở một nơi thế này. Thậm chí còn không có cả một người hầu hạ ở bên cạnh.
Trước đây anh ấy vẫn là tứ thiếu gia, là một trong những người có thể trở thành người thừa kế của Mặc gia. Vậy nhưng sau khi trở thành một kẻ tàn phế, vốn dĩ đã không được vị trí thừa kế lại còn bị đối xử như một kẻ phế nhân thế này thật sự cũng quá khổ sở rồi.
Người chồng đẹp trai tàn tật của cô đúng là đáng thương mà!
Mặc Lâm Uyên dường như cảm nhận được ánh mắt thương cảm của Lãnh Dung Dung ở bên cạnh lạnh lùng nói "Tôi không cần sự thương hại của cô, Đường Lạc, đẩy tôi vào nhà."
Lãnh Dung Dung "???"
Dù bị khuyết tật nhưng tính tình của người đàn ông này đúng là không tốt, hình như còn khá kiêu ngạo nữa.
Lãnh Dung Dung cố gắng thu dọn tất cả hành lý ở đó đem vào trong, thật sự không muốn quan tâm đến gã tàn phế đó nữa.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Lãnh Dung Dung nhanh chóng xách vali vào trong biệt thự.
Thật ra nơi này vẫn còn khá tốt. Chỉ là lâu rồi không có người ở nên bên trong đã phủ đầy mạng nhện, bụi bặm chất đầy, mặc dù một số nơi hơi đổ nát nhưng nếu dọn dẹp lại để ở cũng không thành vấn đề.
Sau khi dạo quanh một vòng biệt thự, Lãnh Dung Dung lên tiếng nói "Dọn dẹp xong vẫn có thể ở lại được, Đường Lạc, anh giúp tôi dọn dẹp nhé!"
"Vâng, phu nhân."
Đường Lạc được đưa đến đây bởi vì là trợ lý đặc biệt của Mặc Lâm Uyên. Kể từ khi Mặc Lâm Uyên bị tai nạn, người này trở thành trợ lý quản lý sinh hoạt hàng ngày của Mặc Lâm Uyên. Anh ta cũng là người duy nhất được nhà họ Mặc giao cho nhiệm vụ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Mặc Lâm Uyên.
Quả thật có chút buồn cười khi nhà họ Mặc hoàn toàn không phải bất kỳ một người nào đến chăm sóc cho một tứ thiếu gia như Mặc Lâm Uyên.
Rõ ràng bọn họ không muốn người này sống tốt.
Ngôi nhà thật sự rất lớn, Lãnh Dung Dung phải mất khá nhiều thời gian mới có thể dọn dẹp sạch sẽ, bởi vì sẽ ở đây một khoảng thời gian dài nên Lãnh Dung Dung vô cùng nghiêm túc trong việc quét dọn.
Cô và Đường Lạc bắt đầu dọn dẹp từ trên xuống, từng chút từng chút một đi xuống tầng trệt.
Hút bụi, quét sàn, lau tường và cửa sổ.
Với sự giúp đỡ của Đường Lạc, bọn họ rất nhanh đã dọn dẹp xong toàn căn nhà lớn kia.
Sau vài giờ loay hoay, căn nhà âm u lúc đầu bây giờ cũng được xem là miễn cưỡng có thể ở được.
Mặc Lâm Uyên ngồi trên xe lăn Im lặng chứng kiến từ đầu đến cuối, đôi mắt cứ như thú dữ lẳng lặng quan sát con mồi của mình, nhìn về phía bóng dáng người thiếu nữ vẫn đang bận rộn khắp nơi kia.
Người phụ nữ này đúng là rất biết cách diễn xuất.
Để lừa được cô ta, anh đã phải nỗ lực rất nhiều.
"Cuối cùng cũng đã sạch sẽ hơn một chút, nhưng nơi này đến cả một cái giường còn không có huống chi là chăn bông, làm sao chúng ta có thể sống được ở nơi này đây? Nhà họ Mặc đúng là hiếp người quá đáng mà." Lãnh Dung Dung ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, mồ hôi đầm đìa tức giận trách mắng.
"Phu nhân, tôi sẽ chuẩn bị những thứ đó."
"Làm sao anh chuẩn bị được cơ chứ?"
"Tôi vẫn còn một ít tiền để làm việc đó."
"Tại sao phải dùng tiền của anh cơ chứ?" Lãnh Dung Dung liếc mắt nhìn về phía Mặc Lâm Uyên ngồi bên cạnh "Anh cũng không có tiền, các người rốt cuộc là đã bị Mặc gia ức hiếp đến cỡ nào vậy chứ, tuy rằng chân anh tàn tật nhưng cũng không phải là không cần nuôi dưỡng đúng không? Đợi một chút, tôi nhất định sẽ tìm ra cách."
"Cô là ai chứ? Mấy chuyện này có liên quan gì đến cô không?" Lãnh Dung Dung nhanh chóng hất tay Mặc Lan Lan ra khỏi người mình, vẻ mặt còn hiện ra sự chán ghét.
Mí mắt Mặc Lan Lan giật giật mấy cái, cô ta nhìn về phía Lãnh Dung Dung lạnh lùng nói "Ông nội nói gì không liên quan đến tôi, nhưng ông nội có vào tài sản của nhà họ Mặc cho cô không chứ? Tài sản của nhà họ Mặc không thể tùy tiện đưa cho cô được, mau lấy đồ của cô đưa ra đây."
Mà lời nói của Mặc Lan Lan ở ngoài này cũng đã nhanh chóng thu hút được những người còn lại của nhà họ Mặc ở bên trong, sau đó Lãnh Dung Dung nhanh chóng bị một đám người bao vây.
"Ông ấy đã cho cô cái gì chứ?" Diệp Thu Thư nhanh chóng chen vào trước mặt mọi người, ánh mắt cứ như tia laser nhìn thẳng về phía Lãnh Dung Dung chất vấn.
Cứ như thể mong muốn nhìn thấu toàn bộ cơ thể mà Lãnh Dung Dung đang che giấu.
"Tôi không lấy cái gì cả, cũng không có lý do gì phải đem ra cho các người xem." Lãnh Dung Dung nở một nụ cười lạnh.
Mặc Lan Lan thật sự muốn lao tới khám xét cả cơ thể của Lãnh Dung Dung, nhưng rất nhanh chóng đã bị cô đẩy ra ngoài.
"Tránh ra."
"Cô dám đẩy tôi? Cô vậy mà lại dám đẩy tôi sao? Cô chẳng phải chỉ là một người vợ của tên khuyết tật vô dụng thôi hả?" Mặc Lan Lan không thể tin được nhìn chằm chằm về phía Lãnh Dung Dung.
"Cô là ai chứ, vệ sĩ đâu rồi? Bọn họ chết hết rồi sao? Cô ta nhất định là ăn trộm, cô ta chắc chắn đã lấy thứ gì đó của nhà này rồi."
Mấy tên vệ sĩ đứng gần đó liền nhanh chóng lao lên bao vây lấy xe của Lãnh Dung Dung và Mặc Lâm Uyên.
"Tìm đi, mau tìm hết tất cả những gì bọn họ đã lấy cho tôi, nhất định không được để cho bọn họ rồi đi dễ dàng như vậy!"
Mặc Lan Lan đứng ở đó hét lên mấy câu đầy tức giận.
Các vệ sĩ bắt đầu lột xác đồ đạc của bọn họ, trong chớp mắt đã môi được hết đồ đạc của Mặc Lâm Uyên ra.
Sắc mặt của Lãnh Dung Dung sớm đã tức giận tối sầm lại, quần áo của cô đã bị lôi hết ra ngoài, đám người kia không biết tốt xấu đã lôi hết tất cả quăng xuống đất.
Không chỉ vậy, Mặc Lan Lan còn ra lệnh cho bọn họ khám xét cơ thể của cô.
Lãnh Dung Dung thật sự đã tức giận đến mức tái xanh mặt.
"Cô bị điên sao? Tôi đến đây ở chỉ trong một đêm, còn có thể lấy được cái gì đi nữa sao? Cô cứ thử nói cho tôi biết rốt cuộc nhà cô đã thiếu mất thứ gì chứ? Có giỏi thì cứ gọi cảnh sát và kêu bọn họ đến đây điều tra đi?"
Lãnh Dung Dung từng bước từng bước đi thẳng về phía Mặc Lan Lan, cô đã ép người phụ nữ kia lùi lại về phía sau mấy bước, sau đó thực sự sợ hãi mà ngồi thẳng xuống đất.
"Vậy sao cô không thử nói ra bản thân mình đã lấy trộm thứ gì đi? À, tôi nhớ ra rồi. Hình như trong hộp trang sức của tôi đã thiếu mất một chiếc vòng cổ, nó có giá trị lên đến hàng trăm triệu, chẳng lẽ là cô đã lấy nó đi sao?"
Lãnh Dung Dung từ từ ngồi quỳ xuống lắng nghe, sau đó giả vờ kinh ngạc nhìn về phía Mặc Lan Lan "Tôi trộm đồ của cô sao? Nếu vậy thì cô cứ việc báo cảnh sát đi! Hay là chúng ta cùng nhau khám phá trước nhé?"
Trong khi vừa nói chuyện thì Lãnh Dung Dung đã bắt đầu khám xét toàn cơ thể Mặc Lan Lan, khi chạm vào cô còn cố tình đảo trộm quần áo của cô ta lên vài cái làm cho bọn chúng trở nên lộn xộn.
Sau đó nắm mạnh lấy áo lót của Mặc Lan Lan mà kéo thẳng xuống.
Cũng không biết làm thế nào mà đã trực tiếp lôi áo ngực của cô ta rơi ra ngoài.
Xung quanh ngoại trừ người nhà họ Mặc tụ tập thì vẫn còn có rất nhiều vệ sĩ đang đứng ở đó, cô ta tức giận hét lên "Lãnh Dung Dung, con khốn này."
Lãnh Dung Dung bình tĩnh vứt chiếc áo ngực kia về một phía sau đó lên tiếng chế nhạo "Xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng cô giấu nó trong áo lót, nhưng hình như không có rồi. Còn muốn tìm nữa không? Nếu không thì thôi đi nhé?"
Người nhà họ Mặc nhìn thấy cô khó chọc như vậy cũng lập tức im lặng không nói chuyện nữa.
Lãnh Dung Dung sau khi thu dọn quần áo của cô và Mặc Lâm Uyên đã nhanh chóng xoay người lên xe rồi được tài xế đưa đi.
Hai giờ sau.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Lãnh Dung Dung vô cùng không vui, hành lý của bọn họ đã bị ném xuống ở lối vào sân, mà Mặc Lâm Uyên cũng bị thô bạo quăng xuống cùng với chiếc xe lăn bên cạnh.
Lãnh Dung Dung nhanh chóng bị đuổi ra khỏi xe
Cô nhìn cái thứ được gọi là biệt thự đẹp đẽ trước mắt không nhịn được cười lạnh một tiếng, cái gì gọi là nơi tu dưỡng chứ, đúng là trò cười mà.
Căn biệt thự trông khá lớn nhưng lại hơi cũ và có chút hoang tàn, sân cỏ mọc um tùm và các khu vực xung quanh đều đã vắng tanh.
Cuộc sống ở đây đoán chừng sẽ rất bất tiện, mặc dù nơi này khung cảnh thật sự rất đẹp nhưng cũng không làm cô vui thích được bao nhiêu.
Lãnh Dung Dung nhìn về phía chồng mình ở bên cạnh muốn phàn nàn mấy lời, chỉ là ngay sau khi nhìn thấy vẻ mặt khốn khổ của Mặc Lâm Uyên, cô liền từ bỏ ý định đó, thôi thì bỏ đi, anh ấy thậm chí còn tệ hơn cả cô.
Dù sao cô và Mặc gia cũng không có quan hệ gì, bị ném đến đây cũng coi như là không quá ngạc nhiên, nhưng Mặc Lâm Uyên nói sao cũng là tứ thiếu gia của Mặc gia.
Những thiếu gia khác có thể sống một cuộc đời nhàn nhã, nhưng đến lượt anh không những tàn tật mà phải tự mình sống ở một nơi thế này. Thậm chí còn không có cả một người hầu hạ ở bên cạnh.
Trước đây anh ấy vẫn là tứ thiếu gia, là một trong những người có thể trở thành người thừa kế của Mặc gia. Vậy nhưng sau khi trở thành một kẻ tàn phế, vốn dĩ đã không được vị trí thừa kế lại còn bị đối xử như một kẻ phế nhân thế này thật sự cũng quá khổ sở rồi.
Người chồng đẹp trai tàn tật của cô đúng là đáng thương mà!
Mặc Lâm Uyên dường như cảm nhận được ánh mắt thương cảm của Lãnh Dung Dung ở bên cạnh lạnh lùng nói "Tôi không cần sự thương hại của cô, Đường Lạc, đẩy tôi vào nhà."
Lãnh Dung Dung "???"
Dù bị khuyết tật nhưng tính tình của người đàn ông này đúng là không tốt, hình như còn khá kiêu ngạo nữa.
Lãnh Dung Dung cố gắng thu dọn tất cả hành lý ở đó đem vào trong, thật sự không muốn quan tâm đến gã tàn phế đó nữa.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Lãnh Dung Dung nhanh chóng xách vali vào trong biệt thự.
Thật ra nơi này vẫn còn khá tốt. Chỉ là lâu rồi không có người ở nên bên trong đã phủ đầy mạng nhện, bụi bặm chất đầy, mặc dù một số nơi hơi đổ nát nhưng nếu dọn dẹp lại để ở cũng không thành vấn đề.
Sau khi dạo quanh một vòng biệt thự, Lãnh Dung Dung lên tiếng nói "Dọn dẹp xong vẫn có thể ở lại được, Đường Lạc, anh giúp tôi dọn dẹp nhé!"
"Vâng, phu nhân."
Đường Lạc được đưa đến đây bởi vì là trợ lý đặc biệt của Mặc Lâm Uyên. Kể từ khi Mặc Lâm Uyên bị tai nạn, người này trở thành trợ lý quản lý sinh hoạt hàng ngày của Mặc Lâm Uyên. Anh ta cũng là người duy nhất được nhà họ Mặc giao cho nhiệm vụ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Mặc Lâm Uyên.
Quả thật có chút buồn cười khi nhà họ Mặc hoàn toàn không phải bất kỳ một người nào đến chăm sóc cho một tứ thiếu gia như Mặc Lâm Uyên.
Rõ ràng bọn họ không muốn người này sống tốt.
Ngôi nhà thật sự rất lớn, Lãnh Dung Dung phải mất khá nhiều thời gian mới có thể dọn dẹp sạch sẽ, bởi vì sẽ ở đây một khoảng thời gian dài nên Lãnh Dung Dung vô cùng nghiêm túc trong việc quét dọn.
Cô và Đường Lạc bắt đầu dọn dẹp từ trên xuống, từng chút từng chút một đi xuống tầng trệt.
Hút bụi, quét sàn, lau tường và cửa sổ.
Với sự giúp đỡ của Đường Lạc, bọn họ rất nhanh đã dọn dẹp xong toàn căn nhà lớn kia.
Sau vài giờ loay hoay, căn nhà âm u lúc đầu bây giờ cũng được xem là miễn cưỡng có thể ở được.
Mặc Lâm Uyên ngồi trên xe lăn Im lặng chứng kiến từ đầu đến cuối, đôi mắt cứ như thú dữ lẳng lặng quan sát con mồi của mình, nhìn về phía bóng dáng người thiếu nữ vẫn đang bận rộn khắp nơi kia.
Người phụ nữ này đúng là rất biết cách diễn xuất.
Để lừa được cô ta, anh đã phải nỗ lực rất nhiều.
"Cuối cùng cũng đã sạch sẽ hơn một chút, nhưng nơi này đến cả một cái giường còn không có huống chi là chăn bông, làm sao chúng ta có thể sống được ở nơi này đây? Nhà họ Mặc đúng là hiếp người quá đáng mà." Lãnh Dung Dung ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, mồ hôi đầm đìa tức giận trách mắng.
"Phu nhân, tôi sẽ chuẩn bị những thứ đó."
"Làm sao anh chuẩn bị được cơ chứ?"
"Tôi vẫn còn một ít tiền để làm việc đó."
"Tại sao phải dùng tiền của anh cơ chứ?" Lãnh Dung Dung liếc mắt nhìn về phía Mặc Lâm Uyên ngồi bên cạnh "Anh cũng không có tiền, các người rốt cuộc là đã bị Mặc gia ức hiếp đến cỡ nào vậy chứ, tuy rằng chân anh tàn tật nhưng cũng không phải là không cần nuôi dưỡng đúng không? Đợi một chút, tôi nhất định sẽ tìm ra cách."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.