Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Lái Cơ Giáp
Giang Mạc Mạc nhặt rác trên hành tinh hoang vu mười tám năm, bỗng một ngày phát hiện ra mình là con gái ruột bị trao nhầm của gia đình giàu nhất chủ tinh.
Ngay trong ngày hôm đó, cô đã gói ghém tài sản tích lũy suốt bao năm, vui vẻ theo quản gia đến đón mình quay về nhà.
Thế nhưng, rõ ràng là đối với cô con gái nhỏ lấm lem, ôm đầy mớ đồ cũ coi như bảo bối, gia đình giàu có nhất chủ tinh lại thích thiên kim giả, người có phong thái thanh lịch và cư xử đoan trang hơn.
Ngày đầu tiên Giang Mạc Mạc về nhà, cô đã nhận được lời cảnh cáo nghiêm túc từ gia đình, yêu cầu cô đừng có mơ tưởng đến việc giành lấy thân phận và tài sản của thiên kim giả.
Trước lời cảnh báo đó, Giang Mạc Mạc hờ hững gật đầu, và ngay ngày đầu tiên được cấp quyền cư trú trên chủ tinh, cô đã đăng ký vào Học Viện Cơ Giáp Trung Ương, nơi có tiêu chuẩn tuyển sinh khắt khe nhất.
Ngày tuyển sinh của Học Viện Cơ Giáp Trung Ương, Giang Mạc Mạc may mắn tìm được một lối đăng ký ít người trong hàng dài thí sinh.
Sau khi nộp đơn, Giang Mạc Mạc vượt qua các vòng kiểm tra và được tuyển chọn, trở thành… một giáo viên bộ môn chế tạo cơ giáp.
Giang Mạc Mạc nhìn thẻ nhân viên: “… Không phải, tôi đến đây để học lái cơ giáp, không phải để dạy người khác chế tạo cơ giáp!”
Có tin đồn rằng Học Viện Cơ Giáp Trung Ương đột nhiên xuất hiện một giáo viên có khả năng chế tạo cơ giáp cấp truyền thuyết, thậm chí còn sở hữu nhiều vật liệu quý hiếm đã tuyệt chủng.
Để giúp cô con gái cưng tỏa sáng trong giải đấu cơ giáp cuối kỳ, gia đình giàu có nhất chủ tinh đã dùng đủ loại quan hệ để xin được số liên lạc và địa chỉ của giáo viên ấy.
Rồi họ đến địa chỉ mà họ tốn bao nhiêu tiền mới có được, và thấy Giang Mạc Mạc đang cắm đầu nghiên cứu đống đồ phế liệu quen mắt.
Trước sự xuất hiện bất ngờ của họ, Giang Mạc Mạc không ngẩng đầu: “Cơ giáp cấp A, 200 vạn. Cấp S, 1000 vạn. Cấp truyền thuyết, một trăm triệu.”
Nhà giàu nhất chủ tinh: “Chúng ta là người nhà của con đấy!”
Giang Mạc Mạc: “Người nhà thì giá gấp đôi.”