Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 44: Kết Quả Điều Tra Về Quá Khứ Của Diệp Không (2)
Trường Không Vạn Lý
08/11/2024
Diệp Không đột nhiên im lặng.
Nụ cười trên môi cô cũng nhạt dần.
Cô đứng trên lầu, ở một khoảng cách khá xa, cô nhìn chằm chằm vào Phương Tư Uyển trong vài giây, rồi đột nhiên lại cười: "Không sao đâu, con tha thứ cho mẹ rồi."
Nói xong, cô quay người chạy sâu vào hành lang, còn lớn tiếng nói: "Chị ơi, nhanh đưa giấy tờ nhà cho mẹ đi, tối nay em sẽ nhờ viện trưởng gửi đồ đạc đến!"
"Con nhóc này! Mày đang ra lệnh cho ai đấy hả! Đến lượt mày tha thứ cho mẹ à?!"
Diệp Trăn ở dưới lầu hét lên.
Diệp Đình Sơ nhất thời sững người trước tiếng gọi chị ơi nghe rất tự nhiên và vui vẻ đó.
Rõ ràng Diệp Bảo Châu và Diệp Trăn đã gọi tiếng gọi chị bao nhiêu năm qua, nhưng tại sao tiếng gọi chị này lại khiến cô ấy có cảm giác hơi khác lạ nhỉ?
Cảm giác như lần đầu được làm chị vậy.
...
Diệp Hải Xuyên vốn muốn ở lại đây ăn tối, nhưng đã bị Phương Tư Uyển khuyên ông ấy quay về.
"Mặc dù mẹ đang nghỉ ngơi, nhưng ở nhà còn có Bảo Châu, nếu mọi người đều ở lại đây dùng bừa thì trên bàn ăn ở nhà chỉ còn lại mỗi mình con bé, như vậy con bé sẽ buồn lắm."
Trong mắt Phương Tư Uyển vẫn tỏ ra áy náy: "Bây giờ tôi thực sự không thể phân tâm với Tiểu Không, nhưng tôi cũng không muốn Bảo Châu nghĩ chúng ta không cần con bé nữa. Chờ sau này hai chị em chúng sẽ có thể xóa bỏ hiểu lầm và hòa hợp với nhau."
Không còn cách nào khác, Diệp Hải Xuyên và Diệp Đình Sơ đành phải quay về.
Ngược lại, Diệp Trăn vẫn mặt dày ở lại, thậm chí còn bị Diệp Không chê bai.
"Tôi chỉ muốn ăn cơm với mẹ thôi! Diệp Trăn, anh ở lại đây làm gì?"
"Tao cũng muốn ăn cơm với mẹ không được sao?" Diệp Trăn lạnh lùng nhìn cô, "Còn nữa, mày đã gọi cha, gọi mẹ, gọi chị rồi, còn gọi nghe tự nhiên đến vậy, tại sao mày chỉ gọi tên của tao?! Mày có biết lễ phép không?!"
"..."
Diệp Không quay mặt đi, đi về phía phòng bếp: "Tối nay ăn gì nhỉ? Nhất định phải ăn một bữa thịnh soạn mới được."
"Đừng giả vờ như không nghe thấy!"
...
Trên đường trở về nhà họ Diệp, Diệp Đình Sơ đã đỗ xe bên đường.
Đèn đường từ cửa sổ xe chiếu vào, đài phun nước xa xa được nhuộm thành một màu vàng lung linh, chiếu sáng vào khuôn mặt cực kỳ giống nhau của hai cha con.
"Cha, con cũng muốn biết câu trả lời về vấn đề Diệp Trăn vừa hỏi."
Cô ấy nói: "Chắc là cha đã điều tra rồi chứ, trước đây Diệp Không đã sống thế nào?"
Diệp Hải Xuyên tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đó là một kết quả điều tra rất bình thường. Giống như những gì chúng ta từng nghĩ đến trước đó, con bé lớn lên trong cô nhi viện, chưa từng rời khỏi đó, vả lại cô nhi viện đó cũng chưa từng xảy ra chuyện gì đặc biệt, cùng lắm là do có mạnh thường quân tài trợ, trải qua quá trình từ nghèo túng đến sung túc rồi lại từ sung túc đến nghèo túng mà thôi."
"Huyện Hoa Hạp là một huyện lị dựa vào nghề trồng hoa để kiếm sống, những năm đầu đó là huyện lị nổi tiếng nghèo nhất cả nước, được lên thời sự nên lập tức được những người giàu có tài trợ, một số doanh nghiệp đã mở ra sự nghiệp từ thiện ở nơi đó và nhân cơ hội có được không ít danh tiếng. Nhà họ Giang là một trong số đó, còn cô nhi viện mà Tiểu Không ở cũng được tài trợ..."
Nói đến đây, Diệp Hải Xuyên đột nhiên dừng lại.
Còn Diệp Đình Sơ thì cúi đầu, ánh mắt chìm vào bóng tối, giọng nói của cô ấy càng lạnh lùng hơn: "Nhưng nhắc đến việc từ thiện con chợt nghĩ tới, con nhớ đến cái tên huyện Hoa Hạp. Cha, có phải ở nơi đó đã từng xảy ra chuyện gì khác không?"
"Chẳng phải năm xưa đã rất ồn ào sao? Chuyện liên quan đến những cô bé ở cô nhi viện..."
Nụ cười trên môi cô cũng nhạt dần.
Cô đứng trên lầu, ở một khoảng cách khá xa, cô nhìn chằm chằm vào Phương Tư Uyển trong vài giây, rồi đột nhiên lại cười: "Không sao đâu, con tha thứ cho mẹ rồi."
Nói xong, cô quay người chạy sâu vào hành lang, còn lớn tiếng nói: "Chị ơi, nhanh đưa giấy tờ nhà cho mẹ đi, tối nay em sẽ nhờ viện trưởng gửi đồ đạc đến!"
"Con nhóc này! Mày đang ra lệnh cho ai đấy hả! Đến lượt mày tha thứ cho mẹ à?!"
Diệp Trăn ở dưới lầu hét lên.
Diệp Đình Sơ nhất thời sững người trước tiếng gọi chị ơi nghe rất tự nhiên và vui vẻ đó.
Rõ ràng Diệp Bảo Châu và Diệp Trăn đã gọi tiếng gọi chị bao nhiêu năm qua, nhưng tại sao tiếng gọi chị này lại khiến cô ấy có cảm giác hơi khác lạ nhỉ?
Cảm giác như lần đầu được làm chị vậy.
...
Diệp Hải Xuyên vốn muốn ở lại đây ăn tối, nhưng đã bị Phương Tư Uyển khuyên ông ấy quay về.
"Mặc dù mẹ đang nghỉ ngơi, nhưng ở nhà còn có Bảo Châu, nếu mọi người đều ở lại đây dùng bừa thì trên bàn ăn ở nhà chỉ còn lại mỗi mình con bé, như vậy con bé sẽ buồn lắm."
Trong mắt Phương Tư Uyển vẫn tỏ ra áy náy: "Bây giờ tôi thực sự không thể phân tâm với Tiểu Không, nhưng tôi cũng không muốn Bảo Châu nghĩ chúng ta không cần con bé nữa. Chờ sau này hai chị em chúng sẽ có thể xóa bỏ hiểu lầm và hòa hợp với nhau."
Không còn cách nào khác, Diệp Hải Xuyên và Diệp Đình Sơ đành phải quay về.
Ngược lại, Diệp Trăn vẫn mặt dày ở lại, thậm chí còn bị Diệp Không chê bai.
"Tôi chỉ muốn ăn cơm với mẹ thôi! Diệp Trăn, anh ở lại đây làm gì?"
"Tao cũng muốn ăn cơm với mẹ không được sao?" Diệp Trăn lạnh lùng nhìn cô, "Còn nữa, mày đã gọi cha, gọi mẹ, gọi chị rồi, còn gọi nghe tự nhiên đến vậy, tại sao mày chỉ gọi tên của tao?! Mày có biết lễ phép không?!"
"..."
Diệp Không quay mặt đi, đi về phía phòng bếp: "Tối nay ăn gì nhỉ? Nhất định phải ăn một bữa thịnh soạn mới được."
"Đừng giả vờ như không nghe thấy!"
...
Trên đường trở về nhà họ Diệp, Diệp Đình Sơ đã đỗ xe bên đường.
Đèn đường từ cửa sổ xe chiếu vào, đài phun nước xa xa được nhuộm thành một màu vàng lung linh, chiếu sáng vào khuôn mặt cực kỳ giống nhau của hai cha con.
"Cha, con cũng muốn biết câu trả lời về vấn đề Diệp Trăn vừa hỏi."
Cô ấy nói: "Chắc là cha đã điều tra rồi chứ, trước đây Diệp Không đã sống thế nào?"
Diệp Hải Xuyên tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đó là một kết quả điều tra rất bình thường. Giống như những gì chúng ta từng nghĩ đến trước đó, con bé lớn lên trong cô nhi viện, chưa từng rời khỏi đó, vả lại cô nhi viện đó cũng chưa từng xảy ra chuyện gì đặc biệt, cùng lắm là do có mạnh thường quân tài trợ, trải qua quá trình từ nghèo túng đến sung túc rồi lại từ sung túc đến nghèo túng mà thôi."
"Huyện Hoa Hạp là một huyện lị dựa vào nghề trồng hoa để kiếm sống, những năm đầu đó là huyện lị nổi tiếng nghèo nhất cả nước, được lên thời sự nên lập tức được những người giàu có tài trợ, một số doanh nghiệp đã mở ra sự nghiệp từ thiện ở nơi đó và nhân cơ hội có được không ít danh tiếng. Nhà họ Giang là một trong số đó, còn cô nhi viện mà Tiểu Không ở cũng được tài trợ..."
Nói đến đây, Diệp Hải Xuyên đột nhiên dừng lại.
Còn Diệp Đình Sơ thì cúi đầu, ánh mắt chìm vào bóng tối, giọng nói của cô ấy càng lạnh lùng hơn: "Nhưng nhắc đến việc từ thiện con chợt nghĩ tới, con nhớ đến cái tên huyện Hoa Hạp. Cha, có phải ở nơi đó đã từng xảy ra chuyện gì khác không?"
"Chẳng phải năm xưa đã rất ồn ào sao? Chuyện liên quan đến những cô bé ở cô nhi viện..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.