Thiên Kim Thật Không Giả Vờ Nữa! Điên Cuồng Đắc Tội Cả Thế Giới!
Chương 34: Tôi Đã Đến Độ Tuổi Có Thể Hôn Anh Rồi (2)
Trường Không Vạn Lý
07/11/2024
Cô bước ra khỏi lan can và ngồi xuống chiếc bàn tròn.
Người phục vụ im lặng chờ đợi đã lâu lúc này đã tiến đến đưa thực đơn cho cô.
Ôn Xán được người quản lý đẩy đến chiếc bàn, bắt gặp ánh mắt dò xét của cô: "Thoải mái chút đi, hướng dẫn viên sẽ đãi khách."
Diệp Không háo hức mở thực đơn ra, gọi một món chính, sau đó lật thẳng đến trang tráng miệng.
Nhìn trang giấy đầy hình ảnh những món tráng miệng, lần đầu tiên đôi mắt cô bừng sáng.
Ôn Xán sửng sốt một chút, nhìn theo ánh mắt của cô nhìn xuống thực đơn, đột nhiên anh bật cười.
Diệp Không nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên, cô vừa chọn món tráng miệng vừa bất mãn hỏi: "Sao lại cười?"
Ôn Xán chống cằm nhìn cô: "Không có gì, chỉ chợt nhớ ra em nhỏ hơn tôi gần bảy tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ."
"Đều do cách cư xử của em quá đặc biệt và điềm tĩnh, khiến tôi quên mất tuổi của em."
"... Anh sẽ cùng một đứa con nít trở thành vợ chồng sắp cưới sao?" Diệp Không càng bất mãn, bố thí cho anh một ánh mắt lạnh lùng, "Tôi đã đến độ tuổi có thể hôn và lên giường với anh rồi."
"Khụ khụ!"
Ôn Xán nghẹn họng, nghiêng đầu ho khụ khụ.
Người quản lý bước tới cúi gằm mặt rót nước cho anh, tỏ vẻ như mình không nghe thấy gì cả.
Đến khi Ôn Xán ngừng ho thì anh đã đỏ mặt tía tai.
Anh lúng túng cầm ly nước lên uống một ngụm: "Tôi khuyên em không nên tùy tiện nói những chủ đề này với một người đàn ông, vì rất dễ thu hút những kẻ biến thái."
"Tất nhiên là tôi sẽ không nói ở trước mặt người khác."
Diệp Không lại nhìn anh, ánh mắt lướt nhìn xuống nơi bị cái bàn che lại, trong mắt hiện lên chút khinh thường, "Chẳng phải anh bị 'tàn phế' sao?"
Ôn Xán:......
"Trước đây tôi chưa bao giờ thấy người dân ở huyện Hoa Hạp lưu manh như vậy."
"Không sánh bằng Ngọc Châu của các anh, có thể đề nghị đính hôn với một người xa lạ lần đầu gặp mặt, mà đối phương vẫn còn là 'đứa con nít'."
"Em có biết, thích cãi tay đôi cũng là một đặc tính của con nít không?"
"Anh đang nói chính mình sao? Xem ra gần bảy năm anh sinh sớm hơn tôi đã sống uổng phí rồi."
Ôn Xán mặt không biểu cảm nói, "... Em nói thêm một câu nữa, tôi sẽ bảo đầu bếp bánh ngọt cho hành tây vào kem của em."
"..." Diệp Không đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, lần đầu tiên bộc phát cơn giận: "Thật là một người lớn độc ác!"
Ôn Xán ngoài cười nhưng trong không cười: "Biết thì tốt."
"..."
Diệp Không ủ rũ ngậm miệng lại, chọn thêm hai món tráng miệng như muốn trút giận.
Ôn Xán nhìn cô, không biết vì sao lại hơi nhếch khóe môi mỉm cười.
Nụ cười này không có ai nhìn thấy, nhưng đã khiến bản thân anh rất bất ngờ.
Khi anh nhận ra mình đang cười, nụ cười đã nhạt dần.
Nhưng anh vẫn giơ tay lên, chạm vào khóe môi rồi quay đầu nhìn ra thành phố dưới chân núi.
Nói ra thì đã nhiều năm rồi anh chưa đỏ mặt cãi nhau với người khác, thậm chí đã nhiều năm anh chưa từng cười thoải mái như vậy.
Thật sự rất nguy hiểm, rõ ràng mới chỉ quen nhau có một ngày...
Ôn Xán hơi cúi đầu, thu lại mọi biểu cảm của mình.
Nếu lúc này Diệp Không ngẩng đầu lên nhìn anh, với trực giác của cô sẽ có thể lập tức phát hiện ra người trước mặt này mới chính là dáng vẻ chân thật nhất của Ôn Xán
So với sự u ám, đây là bóng tối và sự lạnh lùng vô cùng hỗn độn.
So với sự dịu dàng thì đây phức tạp và nguy hiểm hơn gấp trăm lần.
Nhưng tất cả đều trôi qua trong nháy mắt.
Đến khi Diệp Không gọi món xong, hài lòng ngẩng đầu lên thì người đàn ông đã trở về với vẻ mặt thản nhiên, điềm đạm như trước.
"Tiếp theo, hãy bàn về nội dung hợp tác cụ thể của chúng ta."
Người phục vụ im lặng chờ đợi đã lâu lúc này đã tiến đến đưa thực đơn cho cô.
Ôn Xán được người quản lý đẩy đến chiếc bàn, bắt gặp ánh mắt dò xét của cô: "Thoải mái chút đi, hướng dẫn viên sẽ đãi khách."
Diệp Không háo hức mở thực đơn ra, gọi một món chính, sau đó lật thẳng đến trang tráng miệng.
Nhìn trang giấy đầy hình ảnh những món tráng miệng, lần đầu tiên đôi mắt cô bừng sáng.
Ôn Xán sửng sốt một chút, nhìn theo ánh mắt của cô nhìn xuống thực đơn, đột nhiên anh bật cười.
Diệp Không nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên, cô vừa chọn món tráng miệng vừa bất mãn hỏi: "Sao lại cười?"
Ôn Xán chống cằm nhìn cô: "Không có gì, chỉ chợt nhớ ra em nhỏ hơn tôi gần bảy tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ."
"Đều do cách cư xử của em quá đặc biệt và điềm tĩnh, khiến tôi quên mất tuổi của em."
"... Anh sẽ cùng một đứa con nít trở thành vợ chồng sắp cưới sao?" Diệp Không càng bất mãn, bố thí cho anh một ánh mắt lạnh lùng, "Tôi đã đến độ tuổi có thể hôn và lên giường với anh rồi."
"Khụ khụ!"
Ôn Xán nghẹn họng, nghiêng đầu ho khụ khụ.
Người quản lý bước tới cúi gằm mặt rót nước cho anh, tỏ vẻ như mình không nghe thấy gì cả.
Đến khi Ôn Xán ngừng ho thì anh đã đỏ mặt tía tai.
Anh lúng túng cầm ly nước lên uống một ngụm: "Tôi khuyên em không nên tùy tiện nói những chủ đề này với một người đàn ông, vì rất dễ thu hút những kẻ biến thái."
"Tất nhiên là tôi sẽ không nói ở trước mặt người khác."
Diệp Không lại nhìn anh, ánh mắt lướt nhìn xuống nơi bị cái bàn che lại, trong mắt hiện lên chút khinh thường, "Chẳng phải anh bị 'tàn phế' sao?"
Ôn Xán:......
"Trước đây tôi chưa bao giờ thấy người dân ở huyện Hoa Hạp lưu manh như vậy."
"Không sánh bằng Ngọc Châu của các anh, có thể đề nghị đính hôn với một người xa lạ lần đầu gặp mặt, mà đối phương vẫn còn là 'đứa con nít'."
"Em có biết, thích cãi tay đôi cũng là một đặc tính của con nít không?"
"Anh đang nói chính mình sao? Xem ra gần bảy năm anh sinh sớm hơn tôi đã sống uổng phí rồi."
Ôn Xán mặt không biểu cảm nói, "... Em nói thêm một câu nữa, tôi sẽ bảo đầu bếp bánh ngọt cho hành tây vào kem của em."
"..." Diệp Không đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, lần đầu tiên bộc phát cơn giận: "Thật là một người lớn độc ác!"
Ôn Xán ngoài cười nhưng trong không cười: "Biết thì tốt."
"..."
Diệp Không ủ rũ ngậm miệng lại, chọn thêm hai món tráng miệng như muốn trút giận.
Ôn Xán nhìn cô, không biết vì sao lại hơi nhếch khóe môi mỉm cười.
Nụ cười này không có ai nhìn thấy, nhưng đã khiến bản thân anh rất bất ngờ.
Khi anh nhận ra mình đang cười, nụ cười đã nhạt dần.
Nhưng anh vẫn giơ tay lên, chạm vào khóe môi rồi quay đầu nhìn ra thành phố dưới chân núi.
Nói ra thì đã nhiều năm rồi anh chưa đỏ mặt cãi nhau với người khác, thậm chí đã nhiều năm anh chưa từng cười thoải mái như vậy.
Thật sự rất nguy hiểm, rõ ràng mới chỉ quen nhau có một ngày...
Ôn Xán hơi cúi đầu, thu lại mọi biểu cảm của mình.
Nếu lúc này Diệp Không ngẩng đầu lên nhìn anh, với trực giác của cô sẽ có thể lập tức phát hiện ra người trước mặt này mới chính là dáng vẻ chân thật nhất của Ôn Xán
So với sự u ám, đây là bóng tối và sự lạnh lùng vô cùng hỗn độn.
So với sự dịu dàng thì đây phức tạp và nguy hiểm hơn gấp trăm lần.
Nhưng tất cả đều trôi qua trong nháy mắt.
Đến khi Diệp Không gọi món xong, hài lòng ngẩng đầu lên thì người đàn ông đã trở về với vẻ mặt thản nhiên, điềm đạm như trước.
"Tiếp theo, hãy bàn về nội dung hợp tác cụ thể của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.