Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 14:

Na Thời Yên Hoa

07/05/2024

Đây không những là bệnh viện tốt nhất thành phố A, đương nhiên, còn có một chút, bệnh viện này gần nhà họ Thẩm nhất. Ngược lại, muốn đi từ nhà họ Cao và nhà họ Trịnh tới nơi này lại khá xa, ít nhất cũng phải qua nửa thành phố.

Vì vậy, hiển nhiên, người đầu tiên tới nơi là Thẩm Duyên.

Thẩm Duyên nhìn thoáng qua phòng cấp cứu, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt Thẩm Tích Chu thản nhiên đang ngồi trên ghế chờ, sau đó phất tay ra hiệu cho quản lý cửa hàng Clarence đang run rẩy rời đi.

Quản lý cửa hàng cực kì có mắt, nhanh chóng lôi kéo nhân viên của mình trốn đi thật xa.

Thẩm Duyên từ trên cao nhìn xuống Thẩm Tích Chu, mà cô cũng vô cùng tự nhiên đón nhận ánh mắt sắc bén của ông, mỉm cười đạm nhiên, không mặn không nhạt hỏi: "Sao lại thế này?"

Thẩm Tích Chu nghiêng đầu, miệng lưỡi có chút nghịch ngợm, nhưng giọng điệu lại có vẻ vân đạm phong khinh: "Ông nội muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?"

Thẩm Duyên nheo mắt, cũng không tỏ vẻ không vui: “Nói thật.".

Thẩm Tích Chu cười xán lạn, một chút cũng không cảm thấy bản thân đang làm chuyện trái với lương tâm: "Đương nhiên là do con làm."

Lông mày Thẩm Duyên hơi nhướng lên, bỗng nhiên có chút hứng thú, ông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tích Chu, lại nhìn thoáng qua cửa phòng cấp cứu, hỏi: "Vì sao?"

"Cô ta đã làm mùng một, con đương nhiên phải làm mười lăm. Nếu cô ta đã có gan tát vào mặt con, vậy thì con cũng nên thu chút lợi tức." Trên mặt Thẩm Tích Chu là vẻ tươi cười ôn hòa, nhưng trong giọng nói lại không có lấy nửa điểm ấm áp, ngược lại chậm rãi lộ ra sự sát phạt tàn nhẫn.

Người tát vào mặt Thẩm Tích Chu đương nhiên chính là đoạt Cao Minh Triết, lại còn nơi nơi "tuyên truyền" Thẩm Tích Chu là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của bọn họ lại, thậm chí Trịnh Tuyết Trân còn không ngừng phát tán những chuyện ngu xuẩn mà Thẩm Tích Chu đã làm khắp nơi.

Đừng nói đến chuyện Thẩm Tích Chu cô vẫn luôn canh cánh vấn đề này trong lòng, thật ra đối với Thẩm Duyên, đây cũng chẳng phải điều đáng để vui vẻ, dù thế nào đi chăng nữa, chuyện này cũng có quan hệ với mặt mũi nhà họ Thẩm.

Chẳng qua, loại chuyện này từ trước tới nay, ông đều không biểu hiện ra ngoài.



Thẩm Duyên không có biểu hiện ra ngoài, không có nghĩa là Thẩm Tích Chu cô không biết. Một khi đã "gãi", đương nhiên phải "gãi" đúng chỗ "ngứa" mới thống khoái. Nhưng hiện tại, cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Thẩm Duyên, vì vậy chuyện lần này không chỉ đơn giản là vì xả giận cho bản thân, mà còn vì cô muốn thử thăm dò lập trường của ông.

Chuyện này có nguy cơ khiến ông hoàn toàn ghét bỏ cô, nhưng, từ xưa tới nay, có nguy hiểm mới có hồi báo.

Mà Thẩm Tích Chu cô, trước nay đều là dân cờ bạc.

Sau khi nghe lời Thẩm Tích Chu nói, Thẩm Duyên chỉ lẳng lặng ngồi đó. Đôi mắt ông u ám tối đen, tựa như một miệng giếng cổ, vĩnh viễn không có ánh sáng rọi vào, cho dù có cẩn thận đánh giá cũng không có cách nào nhìn ra được tâm tư của ông.

Nếu nói không khẩn trương, đương nhiên là giả, nhưng Thẩm Tích Chu hiểu rõ, nhân sinh, cũng giống như khi lội ngược dòng nước, không tiến tất sẽ lùi. Đã đến nước này rồi, khẩn trương hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Thẩm Tích Chu vân đạm phong khinh ngồi đó, thậm chí còn nảy sinh hứng thú với phòng cấp cứu đang bận bận rộn rộn trước mặt, giống như những gì cô nói đều là râu ria, nhẹ nhàng như lời thăm hỏi một người đã ăn cơm chưa.

Mặc dù Thẩm Duyên không quay mặt về phía Thẩm Tích Chu, nhưng ông vẫn luôn quan sát cô. Không biết vì sao, vẻ nhẹ nhàng tự nhiên của cô lại khiến ông âm thầm thở dài nhẹ nhõm, sau đó, một thứ cảm xúc kỳ quái cũng dần nhen nhóm trong lòng ông.

Cô thật sự không thèm để ý, hay đang hoảng loạn đến cực điểm, không còn cảm giác?

Nếu như là vế trước, vậy mấy năm nay ông thật sự đã nhìn nhầm người. Thẩm Tích Chu tuyệt đối không phải vật trong ao. Nhưng nếu là vế sau... Vậy cô quả thực là phế vật ngu ngốc.

"Cháu đang thử ông?" Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Duyên cũng nói ra.

Lúc này Thẩm Tích Chu vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Duyên, khóe môi nâng lên một nụ cười nhợt nhạt, tựa hồ như không có chút tâm cơ nào, khuôn mặt đơn thuần ngây ngô như đứa trẻ. Cô chớp mắt, không chút khách khí nói: "Đúng vậy."

Câu trả lời này quá trực tiếp, Thẩm Duyên nghĩ đến rất nhiều đáp án, nhưng lại không nghĩ tới Thẩm Tích Chu sẽ trả lời thẳng thắn trực tiếp như vậy. Trong lúc nhất thời ông cũng không biết nên tiếp tục thế nào, chỉ có thể hơi nhếch miệng, sau đó mới nói: "Cháu cũng dám thử ông, vậy nhất định đã thử phỏng đoán tâm tư của ông rồi. Nói cho ông nghe xem, cháu đã đoán được những gì? Là điều gì khiến cháu có gan đi thử ông."

Tiếng cười khẽ từ Thẩm Tích Chu tràn ra: "Ông nội, hiện giờ Trịnh Tuyết Trân vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu. Ông lại không hề lo lắng tí nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook