Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 15:

Na Thời Yên Hoa

08/05/2024

Thẩm Duyên hừ lạnh một tiếng, nhưng trong thanh âm lại ẩn giấu một tia nhẹ nhàng khó phát hiện: "Cháu là đồ ngốc à? Nếu cháu ngu ngốc đến mức thật sự làm cho nó sống dở chết dở thì ông cảm thấy cháu cũng sẽ không ở chỗ này nói chuyện tào lao với ông."

Thẩm Tích Chu sờ sờ mũi, nhún vai, được rồi, đối phương là cáo già, loại chuyện múa rìu qua mắt thợ vẫn không nên làm thì tốt hơn.

Chẳng qua, đối với vấn đề của Thẩm Duyên, Thẩm Tích Chu chính là không tính toán thành thành thật thật trả lời. Cô hơi nheo mắt, nói: "Trên thế giới này, lòng người là thứ khó đoán nhất. Huống chi đây lại là tâm tư của ông nội, con cũng không thông minh, sao có thể đoán được chứ?"

Tuy Thẩm Tích Chu căn bản không trả lời vấn đề của Thẩm Duyên, nhưng ông lại có thể nghe ra không ít thứ từ lời nói của cô, Thẩm Duyên quay đầu, nhìn thật sâu Thẩm Tích Chu.

Từ trước tới nay, ông chưa từng nghiêm túc quan sát đứa cháu gái này, xem ra ông thật sự đã nhìn nhầm. Thẩm Tích Chu cũng không hề tránh né ánh mắt của Thẩm Duyên, ngược lại, cô còn cứng cỏi nhìn vào mắt ông, thậm chí rèm mi hơi chớp động. Khuôn mặt toát ra vẻ rực rỡ sáng chói, kết hợp với ngạo khí trong mắt, khiến người khác không thể nào rời mắt khỏi cô.

Một lúc lâu sau, bên môi Thẩm Duyên lộ ra một độ cong khó phát hiện: "Không có lần sau."

Thẩm Tích Chu gần như cười thành tiếng, khuôn mặt càng thêm rực rỡ, cô nói: "Lần sau nha, con chắc chắn không để cho cô ta phát hiện ra."

Thẩm Duyên nghe thấy lời của Thẩm Tích Chu nói, chỉ nói vài câu làm càn, nhưng trong lòng lại âm thầm lan tràn cảm giác dung túng khó có được.

."Ông Thẩm." Đúng lúc này, một giọng nói nam tính cực kỳ dễ nghe ở cách đó không xa vang lên

Tựa như những tia nắng mặt trời len lỏi xuyên qua từng kẽ lá cây ngô đồng, rải xuống suối nước chảy qua rừng cây những điểm sáng loang lổ, đáy nước trong veo có thể nhìn thấy cả sỏi đá, lại giống như như mấy chiếc đuôi nghịch ngợm của những chú cá nhỏ bơi lội tung tăng trong dòng suối yên tĩnh. Dài lâu mà ấm áp.

Không phải Thẩm Tích Chu chưa từng được nghe tiếng nói hấp dẫn mĩ miều của đàn ông, nhưng từ trước tới nay, cô chưa từng nghe qua giọng nói nào giống như giọng nói của người đàn ông này, vừa gợi hình lại vừa gợi cảm. Cho dù không cần phải cân nhắc đến chuyện anh ta đang nói đến cái gì, mà chỉ nghe tiếng nói anh ta cất lên thôi, cũng khiến người ta cảm thấy như được uống một ly trà chanh đá giữa ngày hè nóng nực, vừa sảng khoái lại vừa thỏa mãn.

Mọi người đều nói đây là thời đại của nam sắc, không chỉ phụ nữ cần xem mặt, mà ngay cả đàn ông cũng cần phải xem mặt.

Vì vậy, trong thời đại này, chỉ cần tùy tiện vơ lấy một người qua đường, ngoại hình cũng sẽ không quá mức khó coi.

Nhưng tất cả những tiêu chuẩn khái quát đánh giá về mặt thẩm mỹ đều trở nên vô dụng khi đứng trước mặt người đàn ông này. Anh ta đứng ở nơi đó, mặc một bộ âu phục hưu nhàn, mái tóc đen nhánh, mặt ôn nhuận như ngọc, đôi mắt thon dài hé mở, để lộ ra cặp đồng tử lộng lẫy bắt mắt như kim cương.



Người đàn ông này, giống cái gì nhỉ?

Anh ta tựa như một cơn gió mát phất qua rừng trúc. Dáng vẻ nhàn nhã mà lại mang theo một tia sát ý không dễ phát hiện, giống như là xẹt qua bên bờ hồ, ôn nhuận nhưng lại không thể che dấu nổi vẻ nguy hiểm từ trong sâu thẳm kia.

Anh ta cứ đứng ở nơi đó như vậy, hơi mỉm cười, vô luận trong lòng có đang xao động huyên náo thế nào, chỉ cần nhìn anh ta, trái tim cũng dần dần lạnh lẽo.

Anh ta dường như không thuộc về thời giới này, mà lại tựa như một mỹ nhân thuộc triều đại Ngụy Tần xa xưa.

Thẩm Tích Chu cứ như vậy nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu chỉ hiện ra bốn chữ.

Quân tử như gió.

"Là Phi Dương à, sao cháu lại ở đây?" Thẩm Duyên quay đầu, nhìn người đàn ông đang tiến đến một hồi lâu, sau đó mới cười đứng dậy.

Cố Phi Dương cũng bước nhanh tiến lên, đỡ lấy Thẩm Duyên, hai người bắt đầu hàn huyên.

Thẩm Tích Chu cố gắng hồi tưởng lại những kí ức trong quá khứ được thừa hưởng từ nguyên chủ, không có bất kì thông tin nào về người đàn ông "Phi Dương", vì vậy dứt khoát không tìm nữa, đứng sang một bên, tự giác làm một cái bình hoa biết cười, nửa chữ cũng không nhiều lời.

Sau đó, Thẩm Duyên giới thiệu hai người với nhau.

Thẩm Duyên giới thiệu người đàn ông này vô cùng ngắn gọn, đơn giản, chỉ nói đây là con của gia đình người bạn cũ, tên Cố Phi Dương, ngoài ra không còn gì thêm nữa.

Hai người lễ phép hữu hảo bắt tay đối phương.

Thẩm Tích Chu giương mắt nhìn Cố Phi Dương, vẻ mặt cô ngây thơ đơn thuần, lại có vẻ như rất hứng thú với người đàn ông trước mặt này. Cố Phi Dương cũng dùng cặp mắt toả nắng kia quét mắt nhìn cô một lượt, sau đó thì buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook