Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng
Chương 20:
Na Thời Yên Hoa
15/05/2024
Không chỉ vậy, cửa hàng trưởng Clarence này nói chuyện cực kì có trình độ, sự tình nguyên bản bị cô cải biên thêm một chút, nghe mà như đang phát sinh trước mặt mọi người.
Sắc mặt Thẩm Phi Lan càng nghe càng khó coi. Bất chợt, bà ta cao giọng đánh gãy lời cửa hàng trưởng: "Đủ rồi! Ý của cô là Trân Trân nhà chúng tôi thật sự tự mình té ngã? Đùa gì vậy, chỉ vì giày cao gót cao sao? Trân Trân từ nhỏ đã đi giày cao gót, có bao giờ ngã đâu? Cô muốn tìm đại một cái cớ thì cũng phải tìm cái cờ nào đáng tin chứ, lấy một cái cớ qua loa lấy lệ như vậy để giải thích với tôi? Cô coi tôi là kẻ ngốc sao?"
"Sự thật chính là như vậy, vài nhân viên cửa hàng của chúng tôi đều nhìn thấy."
Nói đến đây, cửa hàng trưởng Clarence hơi ngừng lại, nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng của mình, sau đó lại khẳng định: "Ngay cả tôi cũng nhìn thấy."
"Khoan đã!" Cao Minh Triết vừa bị Thẩm Tích Chu quăng ngã qua vai trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi đều bị ném đến nhà bà ngoại luôn rồi. Mặc dù Thẩm Văn Sơn đã nhanh chóng đỡ anh ta đứng dậy nhưng mặt anh ta đã sớm đỏ lên, đôi mắt hung hăng trừng Thẩm Tích Chu, thật giống như là một con rắn độc sắp đi săn mồi vậy.
Cao Minh Triết vừa nghe cửa hàng trưởng Clarence nói vừa đưa ra nghi vấn: "Cứ cho là Tuyết Trân tự mình té ngã, vậy tại sao cô ấy lại ở cùng người phụ nữ này?"
Nói đến đây, Cao Minh Triết nâng tay chỉ người vẫn luôn đứng phía sau Thẩm Duyên, khuôn mặt luôn treo y cười nhàn nhạt - Thẩm Tích Chu. Tiếng nói của anh ta vừa trầm vừa thấp, giống như rít qua từ kẽ răng.
Mà Thẩm Tích Chu dường như đã lường trước được Cao Minh Triết sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt không thay đổi chút nào, chỉ hơi quay đầu nhìn về phía anh ta, nhướng mày, bên môi lộ ra một ý cười nhạt nhẽo.
Nhưng cũng thật kì quái, Cao Minh Triết lại cảm giác được sự lạnh lẽo dày đặc trong nụ cười của cô.
Mặc dù lời này của Cao Minh Triết là đang hỏi cửa hàng trưởng Clarence, nhưng ánh mắt hung tợn của anh ta vẫn chăm chăm nhìn về phía Thẩm Tích Chu. Cửa hàng trưởng cẩn thận quan sát Thẩm Tích Chu, lại thấy cô dường như không có ý định mở miệng nói chuyện, cô ta chỉ đành căng da đầu tiếp tục trả lời: "Hôm nay Thẩm tiểu thư tới cửa hàng mua quần áo, đang chọn lựa, đúng lúc Trịnh tiểu thư cũng vào mua, vì vậy hai người liền gặp nhau."
"Gặp nhau?" Cao Minh Triết nheo mắt: "Rất có khả năng không phải là trùng hợp gặp được, mà là do Thẩm Tích Chu cố ý hẹn Tuyết Trân đi ra ngoài!"
Cao Minh Triết vừa nói, lập tức nhận được sự tán thành của Thẩm Phi Lan. Ngay tức khắc, hai người như có chung một kẻ địch, cùng nhau ác độc phỏng đoán Thẩm Tích Chu.
Ngược lại, Thẩm Tích Chu vẫn luôn không nói gì, giống như người không có việc gì khẽ thổi thổi móng tay của mình, mãi cho đến khi Thẩm Duyên quay lại nhìn cô, Thẩm Tích Chu mới không mặn không nhạt nói: "Có phải là do tôi hẹn hay không, xem lại camera là sẽ biết."
Nói đến đây, bên môi Thẩm Tích Chu lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Đúng rồi, tôi nhớ là camera theo dõi của Clarence không chỉ thu lại hình ảnh mà còn thu được cả tiếng nói nữa."
Lời này vừa nói ra, Cao Minh Triết không nói gì, nhưng sắc mặt của Thẩm Phi Lan có chút thay đổi.
Không ai hiểu con bằng mẹ, con gái mình có đức hạnh như thế nào, thói quen ra sao, người khác có thể không biết nhưng Thẩm Phi Lan thì rõ ràng rành mạch. Bà ta nhìn chằm chằm vẻ tươi cười kì quái trên mặt Thẩm Tích Chu, bất chợt cảm thấy có chút chột dạ.
"Tôi cảm thấy loại chuyện này không cần thiết phải làm lớn đến mức xem lại camera. Không phải cửa hàng trưởng và nhân viên đều ở đó sao? Là nhân viên phục vụ, đương nhiên sẽ đi theo hai vị tiểu thư, chi bằng cứ để họ nói lại đầu đuôi sự việc là được rồi."
Thẩm Văn Sơn bất chợt lên tiếng, ông ta là người hiểu rõ tâm tư Thẩm Duyên nhất, làm việc lại ổn trọng thông minh. Vừa rồi ông ta cũng đã sớm nhìn ra lựa chọn của Thẩm Duyên, đồng thời một lần nữa lau mắt nhìn lại vị quý tiểu thư nhà họ Thẩm, Chẳng qua, hiện tại cho dù có kinh ngạc cảm thán thì cũng không phải là lúc suy nghĩ.
Nói cho cùng, tình huống hiện tại của Thẩm Tích Chu có chút không ổn, một người là Cao Minh Triết, một người là Đại tiểu thư đã xuất giá, cả hai đều như hổ báo, hùng hổ dọa Thẩm Tích Chu. Mà Thẩm Duyên, người có thân phận như ông, sao có thể tham gia vào những chuyện như thế này, vì vậy, loại chuyện giải vây này, chỉ có thể là do Thẩm Văn Sơn ông tự mình làm.
Mặc dù Thẩm Văn Sơn là quản gia của Thẩm Duyên, bề ngoài không khác gì so với người hầu trong nhà họ Thẩm, nhưng tất cả mọi người đều không ngu xuẩn tới mức thật sự coi ông ta là người hầu.
Ông ta là cánh tay đắc lực nhất của Thẩm Duyên, cũng là tâm phúc nhất đi theo bên người Thẩm Duyên, cho dù là Thẩm Phi Lan, khi ở trước mặt ông ta cũng phải cung kính một phần, càng không nói đến một tiểu bối như Cao Minh Triết.
Sắc mặt Thẩm Phi Lan càng nghe càng khó coi. Bất chợt, bà ta cao giọng đánh gãy lời cửa hàng trưởng: "Đủ rồi! Ý của cô là Trân Trân nhà chúng tôi thật sự tự mình té ngã? Đùa gì vậy, chỉ vì giày cao gót cao sao? Trân Trân từ nhỏ đã đi giày cao gót, có bao giờ ngã đâu? Cô muốn tìm đại một cái cớ thì cũng phải tìm cái cờ nào đáng tin chứ, lấy một cái cớ qua loa lấy lệ như vậy để giải thích với tôi? Cô coi tôi là kẻ ngốc sao?"
"Sự thật chính là như vậy, vài nhân viên cửa hàng của chúng tôi đều nhìn thấy."
Nói đến đây, cửa hàng trưởng Clarence hơi ngừng lại, nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng của mình, sau đó lại khẳng định: "Ngay cả tôi cũng nhìn thấy."
"Khoan đã!" Cao Minh Triết vừa bị Thẩm Tích Chu quăng ngã qua vai trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi đều bị ném đến nhà bà ngoại luôn rồi. Mặc dù Thẩm Văn Sơn đã nhanh chóng đỡ anh ta đứng dậy nhưng mặt anh ta đã sớm đỏ lên, đôi mắt hung hăng trừng Thẩm Tích Chu, thật giống như là một con rắn độc sắp đi săn mồi vậy.
Cao Minh Triết vừa nghe cửa hàng trưởng Clarence nói vừa đưa ra nghi vấn: "Cứ cho là Tuyết Trân tự mình té ngã, vậy tại sao cô ấy lại ở cùng người phụ nữ này?"
Nói đến đây, Cao Minh Triết nâng tay chỉ người vẫn luôn đứng phía sau Thẩm Duyên, khuôn mặt luôn treo y cười nhàn nhạt - Thẩm Tích Chu. Tiếng nói của anh ta vừa trầm vừa thấp, giống như rít qua từ kẽ răng.
Mà Thẩm Tích Chu dường như đã lường trước được Cao Minh Triết sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt không thay đổi chút nào, chỉ hơi quay đầu nhìn về phía anh ta, nhướng mày, bên môi lộ ra một ý cười nhạt nhẽo.
Nhưng cũng thật kì quái, Cao Minh Triết lại cảm giác được sự lạnh lẽo dày đặc trong nụ cười của cô.
Mặc dù lời này của Cao Minh Triết là đang hỏi cửa hàng trưởng Clarence, nhưng ánh mắt hung tợn của anh ta vẫn chăm chăm nhìn về phía Thẩm Tích Chu. Cửa hàng trưởng cẩn thận quan sát Thẩm Tích Chu, lại thấy cô dường như không có ý định mở miệng nói chuyện, cô ta chỉ đành căng da đầu tiếp tục trả lời: "Hôm nay Thẩm tiểu thư tới cửa hàng mua quần áo, đang chọn lựa, đúng lúc Trịnh tiểu thư cũng vào mua, vì vậy hai người liền gặp nhau."
"Gặp nhau?" Cao Minh Triết nheo mắt: "Rất có khả năng không phải là trùng hợp gặp được, mà là do Thẩm Tích Chu cố ý hẹn Tuyết Trân đi ra ngoài!"
Cao Minh Triết vừa nói, lập tức nhận được sự tán thành của Thẩm Phi Lan. Ngay tức khắc, hai người như có chung một kẻ địch, cùng nhau ác độc phỏng đoán Thẩm Tích Chu.
Ngược lại, Thẩm Tích Chu vẫn luôn không nói gì, giống như người không có việc gì khẽ thổi thổi móng tay của mình, mãi cho đến khi Thẩm Duyên quay lại nhìn cô, Thẩm Tích Chu mới không mặn không nhạt nói: "Có phải là do tôi hẹn hay không, xem lại camera là sẽ biết."
Nói đến đây, bên môi Thẩm Tích Chu lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Đúng rồi, tôi nhớ là camera theo dõi của Clarence không chỉ thu lại hình ảnh mà còn thu được cả tiếng nói nữa."
Lời này vừa nói ra, Cao Minh Triết không nói gì, nhưng sắc mặt của Thẩm Phi Lan có chút thay đổi.
Không ai hiểu con bằng mẹ, con gái mình có đức hạnh như thế nào, thói quen ra sao, người khác có thể không biết nhưng Thẩm Phi Lan thì rõ ràng rành mạch. Bà ta nhìn chằm chằm vẻ tươi cười kì quái trên mặt Thẩm Tích Chu, bất chợt cảm thấy có chút chột dạ.
"Tôi cảm thấy loại chuyện này không cần thiết phải làm lớn đến mức xem lại camera. Không phải cửa hàng trưởng và nhân viên đều ở đó sao? Là nhân viên phục vụ, đương nhiên sẽ đi theo hai vị tiểu thư, chi bằng cứ để họ nói lại đầu đuôi sự việc là được rồi."
Thẩm Văn Sơn bất chợt lên tiếng, ông ta là người hiểu rõ tâm tư Thẩm Duyên nhất, làm việc lại ổn trọng thông minh. Vừa rồi ông ta cũng đã sớm nhìn ra lựa chọn của Thẩm Duyên, đồng thời một lần nữa lau mắt nhìn lại vị quý tiểu thư nhà họ Thẩm, Chẳng qua, hiện tại cho dù có kinh ngạc cảm thán thì cũng không phải là lúc suy nghĩ.
Nói cho cùng, tình huống hiện tại của Thẩm Tích Chu có chút không ổn, một người là Cao Minh Triết, một người là Đại tiểu thư đã xuất giá, cả hai đều như hổ báo, hùng hổ dọa Thẩm Tích Chu. Mà Thẩm Duyên, người có thân phận như ông, sao có thể tham gia vào những chuyện như thế này, vì vậy, loại chuyện giải vây này, chỉ có thể là do Thẩm Văn Sơn ông tự mình làm.
Mặc dù Thẩm Văn Sơn là quản gia của Thẩm Duyên, bề ngoài không khác gì so với người hầu trong nhà họ Thẩm, nhưng tất cả mọi người đều không ngu xuẩn tới mức thật sự coi ông ta là người hầu.
Ông ta là cánh tay đắc lực nhất của Thẩm Duyên, cũng là tâm phúc nhất đi theo bên người Thẩm Duyên, cho dù là Thẩm Phi Lan, khi ở trước mặt ông ta cũng phải cung kính một phần, càng không nói đến một tiểu bối như Cao Minh Triết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.