Chương 41: Anh Dâu Cùng Con Dâu
Lean
14/04/2022
Trải qua ba tiếng cùng đội ngũ bác sĩ giỏi nhất trong và ngoài nước,cuộc phẫu thuật cũng đã thành công trước niềm vui cùng nước mắt của những người ở đó.Hình Thiên được đưa đến phòng hồi sức khu VIP theo sau là Hình Nghiêu,hắn dừng bước chân không đi tiếp phân phó thuộc hạ bên ngoài lo liệu cho mẹ Thanh Ý rồi mới rời đi.
Trong phòng bệnh một vị bác sĩ trung niên trên tay cầm hồ sơ bệnh án xem xét thật kỹ lưỡng,Hình Nghiêu cùng Mã Thu lo lắng ánh mắt dán chặt và thân ảnh trên giường.
-Cuộc phẫu thuật vô cùng thành công,thân thể cũng chấp nhận trái tim được hiến nhưng vẫn phải quan sát thêm cũng như theo dõi tình hình sau này nếu được thì một tuần nữa sẽ được xuất viện,không còn việc gì tôi xin phép.
Mã Thu phất tay cho phép người đàn ông rời đi,Hình Nghiêu nhìn thấy Thăng Dược ra hiểu muốn rời đi,anh cũng bước theo phía sau đóng nhẹ cánh cửa trả lại không gian nghỉ ngơi cho em trai.Hắn kéo ghế ngồi nhìn người mình thương vẫn đang hôn mê vì thuốc,gương mặt trắng bệch nhăn nhó khiến hắn có chút xót,nắm lấy bàn tay có chút lạnh của cậu áp vào má mình để tìm kiếm hơi ấm. Vũ Khánh từ ngoài hớt hải bước vào trên tay vẫn còn cuộc gọi đang kết nối.
-Lão đại...không hay rồi,người tình của anh nghĩ quẩn cắt cổ tay trong nhà vệ sinh bệnh viện,đang được cấp cứu,Thiệu Mãng không biết làm thế nào nói anh mau qua đó một chuyến.
Đôi mắt phượng nhăn lại,gương mặt khó chịu vì người đó lại dám náo loạn thành như vậy,Hình Thiên của hắn mới phẫu thuật thành công cô ta liền muốn phản kháng đến cắt cổ tay,đây là muốn ra oai với hắn sao?Mã Thu chỉnh lại góc chăn nhàn nhạt đáp.
-Cứu cô ta trước,đợi ả tỉnh lại tôi sẽ đến xem tình hình nếu như vẫn là một kẻ điên thì tôi lại không cần cứ vậy tìm một người khác là được.
Vũ Khánh nghe xong áp điện thoại vào tai truyền đạt lại từng lời từng chữ của hắn,Thiệu Mãng cũng đoán được hắn sẽ nói vậy không nhanh không chậm cứu người tình này từ cửa môn quan kéo lên nhân thế.Cũng may vết cắt cũng không sâu chỉ qua nữa tiếng đã vớt được mạng cô ta lên,nằm trên giường bệnh cô không ngừng than trách tại sao ông trời lại không để cô chết đi.
Mãi suy nghĩ không để ý Mã Thu cùng quản gia biệt viện phía đông đã đứng cạnh giường mình từ bao giờ,tay bỏ vào túi quần ánh mắt sắc lẹm như dao lướt qua một vòng từ trên xuống không quá nặng như lời bọn họ nói.Nhàn nhạt kéo chiếc ghế ngồi đối diện với ánh mắt vô hồn của Thanh Ý,trong lòng hắn quả khó chịu tại sao cô ta cứ năm lần bảy lượt muốn dùng phương thức kinh thiên động địa để phản kháng hắn.
-Nếu như muốn chết sau này đừng cắt ở tay nên nắm nơi tim hoặc cổ mà đâm như vậy chết mới nhanh được,muốn phảng kháng tôi nên nghĩ xem mình có bao nhiêu giá trị đừng tưởng ở cạnh tôi thì chính là người quan trọng,thân phận cô cùng lắm cũng chỉ là thay thế,là một bức bình phong mà thôi,đừng vượt quá giới hạn.
Thanh Ý mím chặt môi run rẩy kịch liệt muốn vồ lên cào xé người trước mắt nhưng lại cảm thấy hắn nói không sai,cô cùng lắm cũng chỉ sống dưới thân phận là một người thay thế mà thôi,tất cả có lẽ cũng chỉ là ngộ nhận nhất thời.
-Không cần anh phải nhắc tôi vẫn sẽ nhớ bản thân có thân phận gì,đừng cao cao tại thượng chỉ trỏ nói này nọ người khác,anh nên trở về chăm sóc cho cậu ta được rồi.
Mã Thu trầm mặc không trả lời đứng lên tiến về phía cửa cùng quản gia ra ngoài,thấy người đã khuất sau cánh cửa sự tức giận trong lòng liền bộc phát,cầm lấy bình hoa cạnh bên ném xuống đất hét lớn thật lớn như trút bỏ hết tất cả.
-Chậc chậc thực không ngờ tình nhân của cậu lại có tính nóng nảy như vậy,nếu như chỉ vì câu nói đó mà tức giận đến như vậy,nếu có một ngày đụng mặt cùng chính thất không phải một sao đâm chết người chứ.
Phùng Việt từ xa bước đến vòng tay qua kẹp lấy cổ Mã Thu mà kéo xuống thì thầm,hắn sầu não hất cánh tay còn vương khói thuốc trên tay,nếu vì cái ôm nay mà ám mùi thuốc Hình Thiên sẽ không vui.
-Quản lý cô ta cho thật tốt đừng để ả làm loạn như vậy nữa,nên biết an phận hơn,tính cách cũng nên thay đổi từ nhỏ nhất,ba ngày nữa cô ta xuất viện giáo viên sẽ đến dạy cho cô ta cánh cư xử làm thế nào để giống một người thế thân,bảo cô ta học hành cho đàng hoàng đừng qua loa lấy lệ.
Quản gia cung kính nhận lệnh tiến hắn rời đi,khi trở về cũng là lúc Hình Thiên thức giấc.Hắn vui mừng tiến đến ân cần hỏi han từng chút từng chút,cậu cảm động mỉm cười hôn lên má hắn một cái,hắn đứng hình nhưng cũng vui vẻ nhận lấy cái hôn phớt qua ấy.
-Bé thật xấu sao chỉ hôn một cái nhẹ như vậy,còn hôn sai chỗ nữa chứ,hôn lại được không nếu không anh liền giận nhé?
Hình Thiên phì cười từ khi nào hắn lại trẻ con đến như vậy,cậu chiều lòng hôn lấy môi hắn một cái rõ kêu nhưng cũng không đủ thỏa mãn hắn.
Tiệp Ngọc cầm cạp lồng đứng ngay cửa nhìn anh trai cùng người yêu phát cẩu lương,thâm tâm cô chảy nước cùng hét vang lên đồi công đạo,Tiệp Ngọc ho khan một tiếng báo hiệu mình hiện đang còn có mặt trong phòng.Nhận thấy có người đang nhìn Hình Thiên thẹn thùng quay ra phía cửa sổ nhìn vật nhìn trời,Mã Thu lườm em gái mình một cái rồi cũng mặc kệ vẫn tiếp tục nũng nịu Hình Thiên.
-Anh hai đừng có trẻ con nữa được không,thật chẳng ra làm sao,mau tránh ra để em đưa cháo cho anh dâu,đừng có ngán đường.
-Cháo,ai nấu vậy?
-Là mẹ...từ sớm mẹ đã tất bật chuẩn bị cho con dâu rồi,người con này sống với mẹ mấy cục năm mà chưa được quan tâm như vậy,anh dâu vẫn nên nhanh lấy anh em đi nếu không người chịu khổ là hai người bọn em đấy vì sự phân biệt đối xử này,mẹ chồng thương con dâu như vậy sau này anh về nhà em chỉ có sướng chứ chẳng khổ gì đâu,em nói có đúng không anh hai.
Hình Thiên nghe hai từ "anh dâu" cùng "con dâu" liền có chút xấu hổ không kìm được ho lớn vài tiếng,Mã Thu lo lắng vuốt nhẹ lưng cậu miệng cười vui nói thêm đôi ba câu tốt đẹp để tròng con thỏ này về làm dâu cho mẹ hắn.
Trong phòng bệnh một vị bác sĩ trung niên trên tay cầm hồ sơ bệnh án xem xét thật kỹ lưỡng,Hình Nghiêu cùng Mã Thu lo lắng ánh mắt dán chặt và thân ảnh trên giường.
-Cuộc phẫu thuật vô cùng thành công,thân thể cũng chấp nhận trái tim được hiến nhưng vẫn phải quan sát thêm cũng như theo dõi tình hình sau này nếu được thì một tuần nữa sẽ được xuất viện,không còn việc gì tôi xin phép.
Mã Thu phất tay cho phép người đàn ông rời đi,Hình Nghiêu nhìn thấy Thăng Dược ra hiểu muốn rời đi,anh cũng bước theo phía sau đóng nhẹ cánh cửa trả lại không gian nghỉ ngơi cho em trai.Hắn kéo ghế ngồi nhìn người mình thương vẫn đang hôn mê vì thuốc,gương mặt trắng bệch nhăn nhó khiến hắn có chút xót,nắm lấy bàn tay có chút lạnh của cậu áp vào má mình để tìm kiếm hơi ấm. Vũ Khánh từ ngoài hớt hải bước vào trên tay vẫn còn cuộc gọi đang kết nối.
-Lão đại...không hay rồi,người tình của anh nghĩ quẩn cắt cổ tay trong nhà vệ sinh bệnh viện,đang được cấp cứu,Thiệu Mãng không biết làm thế nào nói anh mau qua đó một chuyến.
Đôi mắt phượng nhăn lại,gương mặt khó chịu vì người đó lại dám náo loạn thành như vậy,Hình Thiên của hắn mới phẫu thuật thành công cô ta liền muốn phản kháng đến cắt cổ tay,đây là muốn ra oai với hắn sao?Mã Thu chỉnh lại góc chăn nhàn nhạt đáp.
-Cứu cô ta trước,đợi ả tỉnh lại tôi sẽ đến xem tình hình nếu như vẫn là một kẻ điên thì tôi lại không cần cứ vậy tìm một người khác là được.
Vũ Khánh nghe xong áp điện thoại vào tai truyền đạt lại từng lời từng chữ của hắn,Thiệu Mãng cũng đoán được hắn sẽ nói vậy không nhanh không chậm cứu người tình này từ cửa môn quan kéo lên nhân thế.Cũng may vết cắt cũng không sâu chỉ qua nữa tiếng đã vớt được mạng cô ta lên,nằm trên giường bệnh cô không ngừng than trách tại sao ông trời lại không để cô chết đi.
Mãi suy nghĩ không để ý Mã Thu cùng quản gia biệt viện phía đông đã đứng cạnh giường mình từ bao giờ,tay bỏ vào túi quần ánh mắt sắc lẹm như dao lướt qua một vòng từ trên xuống không quá nặng như lời bọn họ nói.Nhàn nhạt kéo chiếc ghế ngồi đối diện với ánh mắt vô hồn của Thanh Ý,trong lòng hắn quả khó chịu tại sao cô ta cứ năm lần bảy lượt muốn dùng phương thức kinh thiên động địa để phản kháng hắn.
-Nếu như muốn chết sau này đừng cắt ở tay nên nắm nơi tim hoặc cổ mà đâm như vậy chết mới nhanh được,muốn phảng kháng tôi nên nghĩ xem mình có bao nhiêu giá trị đừng tưởng ở cạnh tôi thì chính là người quan trọng,thân phận cô cùng lắm cũng chỉ là thay thế,là một bức bình phong mà thôi,đừng vượt quá giới hạn.
Thanh Ý mím chặt môi run rẩy kịch liệt muốn vồ lên cào xé người trước mắt nhưng lại cảm thấy hắn nói không sai,cô cùng lắm cũng chỉ sống dưới thân phận là một người thay thế mà thôi,tất cả có lẽ cũng chỉ là ngộ nhận nhất thời.
-Không cần anh phải nhắc tôi vẫn sẽ nhớ bản thân có thân phận gì,đừng cao cao tại thượng chỉ trỏ nói này nọ người khác,anh nên trở về chăm sóc cho cậu ta được rồi.
Mã Thu trầm mặc không trả lời đứng lên tiến về phía cửa cùng quản gia ra ngoài,thấy người đã khuất sau cánh cửa sự tức giận trong lòng liền bộc phát,cầm lấy bình hoa cạnh bên ném xuống đất hét lớn thật lớn như trút bỏ hết tất cả.
-Chậc chậc thực không ngờ tình nhân của cậu lại có tính nóng nảy như vậy,nếu như chỉ vì câu nói đó mà tức giận đến như vậy,nếu có một ngày đụng mặt cùng chính thất không phải một sao đâm chết người chứ.
Phùng Việt từ xa bước đến vòng tay qua kẹp lấy cổ Mã Thu mà kéo xuống thì thầm,hắn sầu não hất cánh tay còn vương khói thuốc trên tay,nếu vì cái ôm nay mà ám mùi thuốc Hình Thiên sẽ không vui.
-Quản lý cô ta cho thật tốt đừng để ả làm loạn như vậy nữa,nên biết an phận hơn,tính cách cũng nên thay đổi từ nhỏ nhất,ba ngày nữa cô ta xuất viện giáo viên sẽ đến dạy cho cô ta cánh cư xử làm thế nào để giống một người thế thân,bảo cô ta học hành cho đàng hoàng đừng qua loa lấy lệ.
Quản gia cung kính nhận lệnh tiến hắn rời đi,khi trở về cũng là lúc Hình Thiên thức giấc.Hắn vui mừng tiến đến ân cần hỏi han từng chút từng chút,cậu cảm động mỉm cười hôn lên má hắn một cái,hắn đứng hình nhưng cũng vui vẻ nhận lấy cái hôn phớt qua ấy.
-Bé thật xấu sao chỉ hôn một cái nhẹ như vậy,còn hôn sai chỗ nữa chứ,hôn lại được không nếu không anh liền giận nhé?
Hình Thiên phì cười từ khi nào hắn lại trẻ con đến như vậy,cậu chiều lòng hôn lấy môi hắn một cái rõ kêu nhưng cũng không đủ thỏa mãn hắn.
Tiệp Ngọc cầm cạp lồng đứng ngay cửa nhìn anh trai cùng người yêu phát cẩu lương,thâm tâm cô chảy nước cùng hét vang lên đồi công đạo,Tiệp Ngọc ho khan một tiếng báo hiệu mình hiện đang còn có mặt trong phòng.Nhận thấy có người đang nhìn Hình Thiên thẹn thùng quay ra phía cửa sổ nhìn vật nhìn trời,Mã Thu lườm em gái mình một cái rồi cũng mặc kệ vẫn tiếp tục nũng nịu Hình Thiên.
-Anh hai đừng có trẻ con nữa được không,thật chẳng ra làm sao,mau tránh ra để em đưa cháo cho anh dâu,đừng có ngán đường.
-Cháo,ai nấu vậy?
-Là mẹ...từ sớm mẹ đã tất bật chuẩn bị cho con dâu rồi,người con này sống với mẹ mấy cục năm mà chưa được quan tâm như vậy,anh dâu vẫn nên nhanh lấy anh em đi nếu không người chịu khổ là hai người bọn em đấy vì sự phân biệt đối xử này,mẹ chồng thương con dâu như vậy sau này anh về nhà em chỉ có sướng chứ chẳng khổ gì đâu,em nói có đúng không anh hai.
Hình Thiên nghe hai từ "anh dâu" cùng "con dâu" liền có chút xấu hổ không kìm được ho lớn vài tiếng,Mã Thu lo lắng vuốt nhẹ lưng cậu miệng cười vui nói thêm đôi ba câu tốt đẹp để tròng con thỏ này về làm dâu cho mẹ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.