Chương 11: Đối diện với bóng đêm
Anne
17/09/2024
Trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo, những tia nắng đầu tiên của ngày mới bắt đầu len lỏi qua tấm rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Trương Tĩnh Hương. Cô vẫn nằm đó, bất động như một bức tượng cẩm thạch, với chỉ những tiếng beep đều đều từ máy theo dõi nhịp tim chứng tỏ rằng sinh mệnh mong manh của cô vẫn còn tồn tại. Trình Vĩ Phong, người yêu thương cô hơn cả bản thân mình, ngồi bên cạnh, nắm chặt tay cô, như sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ rời bỏ anh mãi mãi.
Với ánh mắt trầm mặc, anh nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc và những nỗi đau mà họ đã cùng nhau trải qua. Từ những ngày tháng vô tư khi họ còn trẻ, đến những đêm đẫm máu và nước mắt khi sự thật tàn nhẫn về gia đình cô dần hé lộ. Tất cả đều dường như quá xa vời, như một giấc mơ không có hồi kết.
Bên ngoài phòng bệnh, Lam Phương Dung đang tranh cãi với các thành viên còn lại của gia đình. Bà hiểu rằng chỉ có sự trợ giúp của Lý gia mới có thể cứu được Trương Tĩnh Hương, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc gia đình bà sẽ phải đối mặt với những nguy cơ tiềm ẩn từ kẻ thù xưa. “Không có lựa chọn nào khác,” bà thầm nghĩ, đôi mắt lạnh lùng hướng về phía những người còn lại. “Ta sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ con gái của ta, ngay cả khi điều đó có nghĩa là kết thúc cuộc đời của ta.”
Trong căn phòng khách sang trọng của Lý gia, ánh đèn chùm pha lê tỏa sáng rực rỡ, phản chiếu lên những tấm màn nhung đỏ kiêu sa. Lam Phương Dung bước vào, đôi mắt sắc sảo quét một vòng quanh không gian, như để đánh giá những gì mà đối thủ của bà sở hữu. Trái tim bà ta đang nặng trĩu, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh lạnh lùng.
Phu nhân Khang Thụy Hoa đã ngồi chờ sẵn trên chiếc ghế bành bọc da cao cấp. Khác với Lam Phương Dung, người đàn bà này toát lên một vẻ đẹp mềm mại và điềm đạm, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sự sắc bén không thua kém gì. Cả hai nhìn nhau, như hai con mãnh thú trong rừng già, chờ đợi động thái đầu tiên.
Khang Thụy Hoa nhấp một ngụm trà, rồi nhẹ nhàng đặt tách xuống. Bà ta mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại chứa đầy ẩn ý.
-“Phu nhân Lam, đã lâu không gặp. Không biết hôm nay bà đến đây có chuyện gì quan trọng mà cần gặp tôi? Lý gia luôn rộng cửa chào đón bà.”
Lam Phương Dung không vội đáp, bà nhìn sâu vào đôi mắt của Khang Thụy Hoa, như muốn dò xét xem đối phương đang nghĩ gì. Sau một khoảnh khắc im lặng, bà lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy lực.
-“Tôi đến đây hôm nay không phải để nói chuyện xã giao, Thụy Hoa. Chúng ta đều biết rằng tình hình hiện tại của Trương gia không được tốt. Tôi cần sự trợ giúp của Lý gia, và tôi nghĩ chúng ta có thể đạt được thỏa thuận cùng có lợi.”
Khang Thụy Hoa lắng nghe, đôi môi mỏng cong lên một chút, nhưng nụ cười không hề chạm đến mắt.
-“Bà Trương, tôi hiểu tình cảnh khó khăn của bà, nhưng xin hỏi, Lý gia sẽ nhận được gì nếu giúp đỡ bà? Dù sao, chúng ta cũng đã không còn liên hệ gì mật thiết với nhau từ lâu.”
Lam Phương Dung thở nhẹ, như thể bà đã dự đoán trước câu hỏi này.
-“Đúng là chúng ta đã đi những con đường riêng, nhưng tôi tin rằng Lý gia không bao giờ quay lưng với những cơ hội tốt. Trương gia có thể đang gặp khó khăn, nhưng không phải là không còn sức mạnh. Tôi tin rằng sự kết hợp giữa hai gia đình chúng ta có thể khôi phục lại trật tự vốn có.”
Đôi mắt của Khang Thụy Hoa ánh lên sự tò mò, bà ta nhướn mày. “Sức mạnh, bà nói? Phương Dung, xin lỗi nếu tôi có chút nghi ngờ, nhưng tôi chưa thấy sức mạnh đó hiện hữu. Trương gia có thể bảo vệ được những gì mà bà đang nói không?”
Lam Phương Dung siết nhẹ bàn tay, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
-“Bà không cần phải tin tôi, nhưng bà nên biết rằng nếu Lý gia giúp chúng tôi, những mối nguy hiểm mà các người đang phải đối mặt cũng sẽ được giảm thiểu. Tôi không đến đây để cầu xin, Thụy Hoa, tôi đến để đề nghị một liên minh có lợi cho cả hai.”
Khang Thụy Hoa im lặng trong giây lát, suy ngẫm về những lời của Lam Phương Dung. Rồi bà ta nghiêng đầu, nụ cười nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vẫn đầy tính toán.
-“ Tôi hiểu được nỗi khó khăn của bà và gia đình, nhưng tôi e rằng Lý gia không thể can dự vào chuyện này. Chồng tôi đã quyết định rút lui khỏi giới hắc đạo từ lâu, và tôi không có ý định thay đổi điều đó.”
Lam Phương Dung bấu chặt lấy váy bà đã hạ mình cầu xin đến thế nhưng Khang Thuỵ Hoa vẫn không đồng ý thì đành vậy. Bà đứng lên đi về, chưa kịp bước ra khỏi cửa lớn gian nhà chính thì Khang Thuỵ Hoa lại nói thêm
-“ Thứ cho tôi nhiều lời nhưng mà tôi phải nói vì cô và tôi từng quen biết nhiều năm. Tôi khuyên cô Lam Phương Dung, tốt nhất là bay đến một đất nước khác để trốn tránh chuyện này và đợi sự việc lắng xuống còn không thứ chờ đợi Trương gia chỉ còn là bóng đêm vĩnh hằng”
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Lam Phương Dung. Bà dừng bước, đứng lặng im trong giây lát. Bà hiểu rõ ý của Khang Thụy Hoa. Đối với người phụ nữ ấy, không có sự liên minh nào đủ mạnh để đối đầu với những mối nguy hiểm đang bủa vây Trương gia. Sự tồn vong của gia tộc giờ đây phụ thuộc vào quyết định của bà.
Nhưng Lam Phương Dung không thể bỏ lại tất cả. Bà biết rằng nếu bà rời đi, gia đình bà sẽ mất tất cả, kể cả danh dự và mạng sống. Nhưng nếu ở lại, điều gì đang chờ đợi họ?
-“ Chúng tôi không làm sai gì cả. Chồng của tôi là người bị hại và bây giờ là con gái tôi. Nếu đổi lại là cô…cô sẽ bỏ trốn mặc cho kẻ ác tiếp tục hại những người cô yêu thương sao…Khang Thuỵ Hoa”
Khang Thụy Hoa và Lam Phương Dung có mối quan hệ phức tạp và kéo dài nhiều năm, từ thời họ còn trẻ. Hai người từng là những người bạn thân thiết trong một thời gian dài. Họ đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, từ những tháng ngày khi cả hai đều mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp, cho đến khi họ bước chân vào giới thượng lưu với đầy những mưu đồ và toan tính.
Khang Thụy Hoa, xuất thân từ một gia đình quyền lực, luôn có cái nhìn tỉnh táo và thận trọng về thế giới xung quanh. Bà đã chứng kiến sự tàn nhẫn của giới thượng lưu và hiểu rõ rằng, để tồn tại, không thể để cho tình cảm cá nhân lấn át lý trí. Ngược lại, Lam Phương Dung, mặc dù cũng biết rõ sự khắc nghiệt của thế giới đó, vẫn luôn giữ lại trong mình chút hy vọng vào tình bạn và lòng trung thành.
Ngày xưa, khi cả hai gia đình vẫn còn đồng minh, Lam Phương Dung và Khang Thụy Hoa đã nhiều lần cùng nhau thảo luận về cách giữ vững vị thế và bảo vệ gia đình. Có những lúc Khang Thụy Hoa đã cứu giúp Lam Phương Dung khỏi những khó khăn trong giới làm ăn, và ngược lại, Lam Phương Dung cũng từng giúp đỡ Khang Thụy Hoa khi bà rơi vào tình thế nguy hiểm.
Tuy nhiên, mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Lam Phương Dung chọn con đường mạo hiểm hơn, đưa Trương gia vào những cuộc đấu tranh quyền lực khốc liệt. Khang Thụy Hoa, nhìn thấy con đường đầy chông gai mà bạn mình đã chọn, dần dần rút lui và tách mình khỏi cuộc chơi nguy hiểm đó. Bà không tán thành những quyết định liều lĩnh của Lam Phương Dung, và dần dần, mối quan hệ giữa hai người trở nên xa cách hơn.
Bây giờ, khi Lam Phương Dung đối diện với tình thế nguy nan, bà quay về cầu xin sự giúp đỡ từ Khang Thụy Hoa, hy vọng rằng tình bạn cũ sẽ đủ mạnh để bà Lý can thiệp. Nhưng Khang Thụy Hoa, dù còn sự trân trọng dành cho người bạn cũ, vẫn không thể mạo hiểm đưa Lý gia vào vòng xoáy mà bà đã tránh xa từ lâu. Điều đó Lam Phương Dung có thể hiểu và thông cảm nhưng lời khuyên “ rời khỏi đây” thì bà không thể.
...----------------...
Với ánh mắt trầm mặc, anh nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc và những nỗi đau mà họ đã cùng nhau trải qua. Từ những ngày tháng vô tư khi họ còn trẻ, đến những đêm đẫm máu và nước mắt khi sự thật tàn nhẫn về gia đình cô dần hé lộ. Tất cả đều dường như quá xa vời, như một giấc mơ không có hồi kết.
Bên ngoài phòng bệnh, Lam Phương Dung đang tranh cãi với các thành viên còn lại của gia đình. Bà hiểu rằng chỉ có sự trợ giúp của Lý gia mới có thể cứu được Trương Tĩnh Hương, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc gia đình bà sẽ phải đối mặt với những nguy cơ tiềm ẩn từ kẻ thù xưa. “Không có lựa chọn nào khác,” bà thầm nghĩ, đôi mắt lạnh lùng hướng về phía những người còn lại. “Ta sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ con gái của ta, ngay cả khi điều đó có nghĩa là kết thúc cuộc đời của ta.”
Trong căn phòng khách sang trọng của Lý gia, ánh đèn chùm pha lê tỏa sáng rực rỡ, phản chiếu lên những tấm màn nhung đỏ kiêu sa. Lam Phương Dung bước vào, đôi mắt sắc sảo quét một vòng quanh không gian, như để đánh giá những gì mà đối thủ của bà sở hữu. Trái tim bà ta đang nặng trĩu, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh lạnh lùng.
Phu nhân Khang Thụy Hoa đã ngồi chờ sẵn trên chiếc ghế bành bọc da cao cấp. Khác với Lam Phương Dung, người đàn bà này toát lên một vẻ đẹp mềm mại và điềm đạm, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sự sắc bén không thua kém gì. Cả hai nhìn nhau, như hai con mãnh thú trong rừng già, chờ đợi động thái đầu tiên.
Khang Thụy Hoa nhấp một ngụm trà, rồi nhẹ nhàng đặt tách xuống. Bà ta mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại chứa đầy ẩn ý.
-“Phu nhân Lam, đã lâu không gặp. Không biết hôm nay bà đến đây có chuyện gì quan trọng mà cần gặp tôi? Lý gia luôn rộng cửa chào đón bà.”
Lam Phương Dung không vội đáp, bà nhìn sâu vào đôi mắt của Khang Thụy Hoa, như muốn dò xét xem đối phương đang nghĩ gì. Sau một khoảnh khắc im lặng, bà lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy lực.
-“Tôi đến đây hôm nay không phải để nói chuyện xã giao, Thụy Hoa. Chúng ta đều biết rằng tình hình hiện tại của Trương gia không được tốt. Tôi cần sự trợ giúp của Lý gia, và tôi nghĩ chúng ta có thể đạt được thỏa thuận cùng có lợi.”
Khang Thụy Hoa lắng nghe, đôi môi mỏng cong lên một chút, nhưng nụ cười không hề chạm đến mắt.
-“Bà Trương, tôi hiểu tình cảnh khó khăn của bà, nhưng xin hỏi, Lý gia sẽ nhận được gì nếu giúp đỡ bà? Dù sao, chúng ta cũng đã không còn liên hệ gì mật thiết với nhau từ lâu.”
Lam Phương Dung thở nhẹ, như thể bà đã dự đoán trước câu hỏi này.
-“Đúng là chúng ta đã đi những con đường riêng, nhưng tôi tin rằng Lý gia không bao giờ quay lưng với những cơ hội tốt. Trương gia có thể đang gặp khó khăn, nhưng không phải là không còn sức mạnh. Tôi tin rằng sự kết hợp giữa hai gia đình chúng ta có thể khôi phục lại trật tự vốn có.”
Đôi mắt của Khang Thụy Hoa ánh lên sự tò mò, bà ta nhướn mày. “Sức mạnh, bà nói? Phương Dung, xin lỗi nếu tôi có chút nghi ngờ, nhưng tôi chưa thấy sức mạnh đó hiện hữu. Trương gia có thể bảo vệ được những gì mà bà đang nói không?”
Lam Phương Dung siết nhẹ bàn tay, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
-“Bà không cần phải tin tôi, nhưng bà nên biết rằng nếu Lý gia giúp chúng tôi, những mối nguy hiểm mà các người đang phải đối mặt cũng sẽ được giảm thiểu. Tôi không đến đây để cầu xin, Thụy Hoa, tôi đến để đề nghị một liên minh có lợi cho cả hai.”
Khang Thụy Hoa im lặng trong giây lát, suy ngẫm về những lời của Lam Phương Dung. Rồi bà ta nghiêng đầu, nụ cười nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vẫn đầy tính toán.
-“ Tôi hiểu được nỗi khó khăn của bà và gia đình, nhưng tôi e rằng Lý gia không thể can dự vào chuyện này. Chồng tôi đã quyết định rút lui khỏi giới hắc đạo từ lâu, và tôi không có ý định thay đổi điều đó.”
Lam Phương Dung bấu chặt lấy váy bà đã hạ mình cầu xin đến thế nhưng Khang Thuỵ Hoa vẫn không đồng ý thì đành vậy. Bà đứng lên đi về, chưa kịp bước ra khỏi cửa lớn gian nhà chính thì Khang Thuỵ Hoa lại nói thêm
-“ Thứ cho tôi nhiều lời nhưng mà tôi phải nói vì cô và tôi từng quen biết nhiều năm. Tôi khuyên cô Lam Phương Dung, tốt nhất là bay đến một đất nước khác để trốn tránh chuyện này và đợi sự việc lắng xuống còn không thứ chờ đợi Trương gia chỉ còn là bóng đêm vĩnh hằng”
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Lam Phương Dung. Bà dừng bước, đứng lặng im trong giây lát. Bà hiểu rõ ý của Khang Thụy Hoa. Đối với người phụ nữ ấy, không có sự liên minh nào đủ mạnh để đối đầu với những mối nguy hiểm đang bủa vây Trương gia. Sự tồn vong của gia tộc giờ đây phụ thuộc vào quyết định của bà.
Nhưng Lam Phương Dung không thể bỏ lại tất cả. Bà biết rằng nếu bà rời đi, gia đình bà sẽ mất tất cả, kể cả danh dự và mạng sống. Nhưng nếu ở lại, điều gì đang chờ đợi họ?
-“ Chúng tôi không làm sai gì cả. Chồng của tôi là người bị hại và bây giờ là con gái tôi. Nếu đổi lại là cô…cô sẽ bỏ trốn mặc cho kẻ ác tiếp tục hại những người cô yêu thương sao…Khang Thuỵ Hoa”
Khang Thụy Hoa và Lam Phương Dung có mối quan hệ phức tạp và kéo dài nhiều năm, từ thời họ còn trẻ. Hai người từng là những người bạn thân thiết trong một thời gian dài. Họ đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, từ những tháng ngày khi cả hai đều mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp, cho đến khi họ bước chân vào giới thượng lưu với đầy những mưu đồ và toan tính.
Khang Thụy Hoa, xuất thân từ một gia đình quyền lực, luôn có cái nhìn tỉnh táo và thận trọng về thế giới xung quanh. Bà đã chứng kiến sự tàn nhẫn của giới thượng lưu và hiểu rõ rằng, để tồn tại, không thể để cho tình cảm cá nhân lấn át lý trí. Ngược lại, Lam Phương Dung, mặc dù cũng biết rõ sự khắc nghiệt của thế giới đó, vẫn luôn giữ lại trong mình chút hy vọng vào tình bạn và lòng trung thành.
Ngày xưa, khi cả hai gia đình vẫn còn đồng minh, Lam Phương Dung và Khang Thụy Hoa đã nhiều lần cùng nhau thảo luận về cách giữ vững vị thế và bảo vệ gia đình. Có những lúc Khang Thụy Hoa đã cứu giúp Lam Phương Dung khỏi những khó khăn trong giới làm ăn, và ngược lại, Lam Phương Dung cũng từng giúp đỡ Khang Thụy Hoa khi bà rơi vào tình thế nguy hiểm.
Tuy nhiên, mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Lam Phương Dung chọn con đường mạo hiểm hơn, đưa Trương gia vào những cuộc đấu tranh quyền lực khốc liệt. Khang Thụy Hoa, nhìn thấy con đường đầy chông gai mà bạn mình đã chọn, dần dần rút lui và tách mình khỏi cuộc chơi nguy hiểm đó. Bà không tán thành những quyết định liều lĩnh của Lam Phương Dung, và dần dần, mối quan hệ giữa hai người trở nên xa cách hơn.
Bây giờ, khi Lam Phương Dung đối diện với tình thế nguy nan, bà quay về cầu xin sự giúp đỡ từ Khang Thụy Hoa, hy vọng rằng tình bạn cũ sẽ đủ mạnh để bà Lý can thiệp. Nhưng Khang Thụy Hoa, dù còn sự trân trọng dành cho người bạn cũ, vẫn không thể mạo hiểm đưa Lý gia vào vòng xoáy mà bà đã tránh xa từ lâu. Điều đó Lam Phương Dung có thể hiểu và thông cảm nhưng lời khuyên “ rời khỏi đây” thì bà không thể.
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.