Chương 33: kịch hay
Anne
05/10/2024
Trương Cảnh Bách tỉnh dậy trên chiếc giường ấm áp, anh bị ánh sáng bên ngoài làm cho loá mắt. Anh quay sang muốn ôm lấy Hồ Tịnh Nghi nhưng bên giường đã không còn ai. Trương Cảnh Bách bật dậy, nhìn thấy trong phòng tắm không bật đèn định đi tìm cô thì Hồ Tịnh Nghi bên ngoài bước vào.
Hồ Tịnh Nghi xuất hiện, mái tóc ẩm ướt rũ xuống vai, trên gương mặt vẫn còn dấu vết của giấc ngủ nhưng ánh mắt lại rạng rỡ. Cô mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, đôi chân trần nhẹ nhàng bước vào phòng.
“Anh đã dậy rồi sao?” Cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió mát.
“Em đi đâu vậy?” Trương Cảnh Bách không thể không hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng lẫn ngạc nhiên.
“Em chỉ ra ngoài một chút thôi,” Hồ Tịnh Nghi trả lời, khẽ nhún vai, giọng nói tỏ ra tự nhiên, nhưng Trương Cảnh Bách có thể cảm nhận được sự ngại ngùng trong đôi mắt cô.
“Có chuyện gì không?” Anh hỏi, không rời mắt khỏi gương mặt cô, muốn tìm hiểu nguyên do.
“Không có gì đâu, cô lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi dường như chưa đủ để xua tan bầu không khí căng thẳng.
“Chỉ là... em muốn hít thở không khí trong lành một chút.”
“Vậy em có muốn cùng anh ăn sáng không?” Trương Cảnh Bách mời, ý muốn giữ cô gần bên mình.
“Muốn”cô đáp, gương mặt hiện lên vẻ hứng khởi.
“ Vậy đợi anh một lát”
Họ cùng nhau ra khỏi phòng, Hồ Tịnh Nghi đi trước, còn Trương Cảnh Bách thì lặng lẽ theo sau, lòng tràn đầy những suy nghĩ. Đêm qua anh đã mơ thấy những kỉ niệm thời niên thiếu cùng Trình Tú Dao...Anh chẳng biết tại sao lại
mơ thấy nó vào lúc này có lẽ bởi vì Hồ Tịnh Nghi làm anh nhớ đến nó hoặc cũng có lẽ vì anh nhớ “cô ấy”
Khi họ bước vào bếp, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi qua cửa sổ, làm không gian trở nên ấm áp và tươi sáng. Trong khoảnh khắc ấy, Trương Cảnh Bách cảm thấy lòng mình như được lấp đầy bởi cảm giác yên bình và hạnh phúc. Cả hai đều nhận ra rằng, dù cuộc sống có thay đổi thế nào, thì những giây phút bình dị bên nhau vẫn luôn là điều quý giá nhất.
“ Phải rồi Tịnh Nghi”
'Dạ?"
“ ít hôm nữa chúng ta về nước có được không? Có một bữa tiệc lớn của Nguy gia sắp được tổ chức, nhân cơ hội này anh muốn giới thiệu em với tất cả mọi người”
“ Tuỳ ý của anh”
Trương Cảnh Bách ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt thoáng vẻ suy tư. Ý định đưa Hồ Tịnh Nghi về nước không chỉ đơn thuần vì bữa tiệc, mà còn vì anh muốn cô thực sự trở thành một phần trong cuộc sống của anh, không còn là người đứng bên lề nữa.
Cả hai dùng bữa sáng trong không khí yên bình. Tiếng dao nĩa khẽ vang lên, nhưng không làm phá vỡ sự hòa hợp của khoảnh khắc này. Trương Cảnh Bách, dù trong lòng vẫn còn những hoài niệm về Trình Tú Dao, biết rằng hiện tại và tương lai của anh là với Hồ Tịnh Nghi.
Ngày về nước đang đến gần, cả hai không thể tránh khỏi những suy nghĩ và cảm xúc phức tạp. Trương Cảnh Bách biết rằng, khi về nước, anh sẽ phải đối mặt với nhiều thứ, cả quá khứ lẫn tương lai. Nhưng lần này, anh không còn đơn độc. Hồ Tịnh Nghi đã bên anh, và anh sẵn sàng đối mặt với mọi thứ để bảo vệ tình yêu này.
Lúc này, trong căn hộ sang trọng của Mạc Yến Hoan. Cô ta vẫn còn đang ngáy ngủ trên giường, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức cô ta.
"Alo"
“ Yến Hoan”
đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông
“ Ba, mới sáng sớm ba gọi con làm gì?”
“ là bởi vì lệch múi giờ, bây giờ ở đây mới ban đêm”
“ Ba nói lẹ đi”
‘Ngày kia con về nước đi. Nguỵ gia có tiệc lớn, Nguỵ gia là thông gia với nhà họ Chu, thế lực cũng không tầm thường. Con phải xã giao với những người thuộc tầng lớp thượng lưu”
“ Xã giao gì chứ? Chúng ta chẳng phải là thượng lưu sao?”
Mạc Yến Hoan ngồi dậy trên giường, giọng cô đầy vẻ bực bội khi trả lời. Cô
vốn không có hứng thú với những bữa tiệc xã giao của tầng lớp thượng lưu, dù bản thân cô cũng thuộc một gia đình giàu có quyền lực.
“Thượng lưu thì thượng lưu, nhưng con vẫn phải học cách nắm bắt các mối quan hệ. Nguỵ gia và Chu gia có tầm ảnh hưởng lớn, đặc biệt là trong giới kinh doanh và chính trị. Mạc gia chúng ta không thể lơ là” giọng nói của ba cô từ đầu dây bên kia vẫn giữ sự điềm đạm, nhưng ẩn chứa sự cứng rắn không thể từ chối.
Yến Hoan lăn mình ra khỏi giường, mái tóc bù xù xõa xuống vai, ánh mắt đầy sự chán ghét. Cô biết rõ mục đích của những cuộc xã giao này. Đó không chỉ là về kinh doanh hay chính trị, mà còn là cơ hội để ba cô thúc ép cô vào những mối quan hệ hôn nhân mà ông mong muốn.
“Ba cứ ép con mãi, cô thở dài.
“Con không muốn về nước chỉ để dự một bữa tiệc vô nghĩa. Con có cuộc sống của con ở đây.”
“Một ngày nào đó con sẽ hiểu tầm quan trọng của những mối quan hệ này. Không chỉ là gia đình, mà còn là tương lai của con, ông nhấn mạnh từng lời.
“Và đừng quên, con không còn nhiều thời gian ở Washington đâu. Hãy chuẩn bị tinh thần cho những trách nhiệm của con trong tương lai”
Mạc Yến Hoan siết chặt điện thoại, không nói thêm gì, chỉ đáp lại bằng một tiếng
“Dạ” hờ hững rồi ngắt cuộc gọi.
Cô đứng lặng một lúc, trong đầu vang lên những suy nghĩ lẫn lộn. Là con gái duy nhất của Mạc Quang Huy, cô luôn bị đặt trong tình thế phải gánh vác trọng trách gia đình. Nhưng cô ghét cái cách mà mọi thứ luôn bị kiểm soát, ghét việc phải trở thành một công cụ để mở rộng mối quan hệ xã hội và kinh tế.
Mạc Yến Hoan tiến đến cửa sổ, ngắm nhìn ánh sáng ban mai rực rỡ trên bầu trời Washington. Cô biết rằng mình không thể trốn tránh mãi, nhưng phần nổi loạn trong cô không cho phép cô dễ dàng chấp nhận.
Cô quay lại nhìn căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo của mình, cảm giác cô đơn len lỗi. Những giấc mơ và hoài bão của cô dường như bị vây hãm trong chiếc lồng vàng này, không thể thoát ra được.
“ Khoang đã, nếu như có Mạc gia...thì Trương gia cũng đến. Phải đi xem kịch hay"
Hồ Tịnh Nghi xuất hiện, mái tóc ẩm ướt rũ xuống vai, trên gương mặt vẫn còn dấu vết của giấc ngủ nhưng ánh mắt lại rạng rỡ. Cô mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, đôi chân trần nhẹ nhàng bước vào phòng.
“Anh đã dậy rồi sao?” Cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió mát.
“Em đi đâu vậy?” Trương Cảnh Bách không thể không hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng lẫn ngạc nhiên.
“Em chỉ ra ngoài một chút thôi,” Hồ Tịnh Nghi trả lời, khẽ nhún vai, giọng nói tỏ ra tự nhiên, nhưng Trương Cảnh Bách có thể cảm nhận được sự ngại ngùng trong đôi mắt cô.
“Có chuyện gì không?” Anh hỏi, không rời mắt khỏi gương mặt cô, muốn tìm hiểu nguyên do.
“Không có gì đâu, cô lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi dường như chưa đủ để xua tan bầu không khí căng thẳng.
“Chỉ là... em muốn hít thở không khí trong lành một chút.”
“Vậy em có muốn cùng anh ăn sáng không?” Trương Cảnh Bách mời, ý muốn giữ cô gần bên mình.
“Muốn”cô đáp, gương mặt hiện lên vẻ hứng khởi.
“ Vậy đợi anh một lát”
Họ cùng nhau ra khỏi phòng, Hồ Tịnh Nghi đi trước, còn Trương Cảnh Bách thì lặng lẽ theo sau, lòng tràn đầy những suy nghĩ. Đêm qua anh đã mơ thấy những kỉ niệm thời niên thiếu cùng Trình Tú Dao...Anh chẳng biết tại sao lại
mơ thấy nó vào lúc này có lẽ bởi vì Hồ Tịnh Nghi làm anh nhớ đến nó hoặc cũng có lẽ vì anh nhớ “cô ấy”
Khi họ bước vào bếp, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi qua cửa sổ, làm không gian trở nên ấm áp và tươi sáng. Trong khoảnh khắc ấy, Trương Cảnh Bách cảm thấy lòng mình như được lấp đầy bởi cảm giác yên bình và hạnh phúc. Cả hai đều nhận ra rằng, dù cuộc sống có thay đổi thế nào, thì những giây phút bình dị bên nhau vẫn luôn là điều quý giá nhất.
“ Phải rồi Tịnh Nghi”
'Dạ?"
“ ít hôm nữa chúng ta về nước có được không? Có một bữa tiệc lớn của Nguy gia sắp được tổ chức, nhân cơ hội này anh muốn giới thiệu em với tất cả mọi người”
“ Tuỳ ý của anh”
Trương Cảnh Bách ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt thoáng vẻ suy tư. Ý định đưa Hồ Tịnh Nghi về nước không chỉ đơn thuần vì bữa tiệc, mà còn vì anh muốn cô thực sự trở thành một phần trong cuộc sống của anh, không còn là người đứng bên lề nữa.
Cả hai dùng bữa sáng trong không khí yên bình. Tiếng dao nĩa khẽ vang lên, nhưng không làm phá vỡ sự hòa hợp của khoảnh khắc này. Trương Cảnh Bách, dù trong lòng vẫn còn những hoài niệm về Trình Tú Dao, biết rằng hiện tại và tương lai của anh là với Hồ Tịnh Nghi.
Ngày về nước đang đến gần, cả hai không thể tránh khỏi những suy nghĩ và cảm xúc phức tạp. Trương Cảnh Bách biết rằng, khi về nước, anh sẽ phải đối mặt với nhiều thứ, cả quá khứ lẫn tương lai. Nhưng lần này, anh không còn đơn độc. Hồ Tịnh Nghi đã bên anh, và anh sẵn sàng đối mặt với mọi thứ để bảo vệ tình yêu này.
Lúc này, trong căn hộ sang trọng của Mạc Yến Hoan. Cô ta vẫn còn đang ngáy ngủ trên giường, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức cô ta.
"Alo"
“ Yến Hoan”
đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông
“ Ba, mới sáng sớm ba gọi con làm gì?”
“ là bởi vì lệch múi giờ, bây giờ ở đây mới ban đêm”
“ Ba nói lẹ đi”
‘Ngày kia con về nước đi. Nguỵ gia có tiệc lớn, Nguỵ gia là thông gia với nhà họ Chu, thế lực cũng không tầm thường. Con phải xã giao với những người thuộc tầng lớp thượng lưu”
“ Xã giao gì chứ? Chúng ta chẳng phải là thượng lưu sao?”
Mạc Yến Hoan ngồi dậy trên giường, giọng cô đầy vẻ bực bội khi trả lời. Cô
vốn không có hứng thú với những bữa tiệc xã giao của tầng lớp thượng lưu, dù bản thân cô cũng thuộc một gia đình giàu có quyền lực.
“Thượng lưu thì thượng lưu, nhưng con vẫn phải học cách nắm bắt các mối quan hệ. Nguỵ gia và Chu gia có tầm ảnh hưởng lớn, đặc biệt là trong giới kinh doanh và chính trị. Mạc gia chúng ta không thể lơ là” giọng nói của ba cô từ đầu dây bên kia vẫn giữ sự điềm đạm, nhưng ẩn chứa sự cứng rắn không thể từ chối.
Yến Hoan lăn mình ra khỏi giường, mái tóc bù xù xõa xuống vai, ánh mắt đầy sự chán ghét. Cô biết rõ mục đích của những cuộc xã giao này. Đó không chỉ là về kinh doanh hay chính trị, mà còn là cơ hội để ba cô thúc ép cô vào những mối quan hệ hôn nhân mà ông mong muốn.
“Ba cứ ép con mãi, cô thở dài.
“Con không muốn về nước chỉ để dự một bữa tiệc vô nghĩa. Con có cuộc sống của con ở đây.”
“Một ngày nào đó con sẽ hiểu tầm quan trọng của những mối quan hệ này. Không chỉ là gia đình, mà còn là tương lai của con, ông nhấn mạnh từng lời.
“Và đừng quên, con không còn nhiều thời gian ở Washington đâu. Hãy chuẩn bị tinh thần cho những trách nhiệm của con trong tương lai”
Mạc Yến Hoan siết chặt điện thoại, không nói thêm gì, chỉ đáp lại bằng một tiếng
“Dạ” hờ hững rồi ngắt cuộc gọi.
Cô đứng lặng một lúc, trong đầu vang lên những suy nghĩ lẫn lộn. Là con gái duy nhất của Mạc Quang Huy, cô luôn bị đặt trong tình thế phải gánh vác trọng trách gia đình. Nhưng cô ghét cái cách mà mọi thứ luôn bị kiểm soát, ghét việc phải trở thành một công cụ để mở rộng mối quan hệ xã hội và kinh tế.
Mạc Yến Hoan tiến đến cửa sổ, ngắm nhìn ánh sáng ban mai rực rỡ trên bầu trời Washington. Cô biết rằng mình không thể trốn tránh mãi, nhưng phần nổi loạn trong cô không cho phép cô dễ dàng chấp nhận.
Cô quay lại nhìn căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo của mình, cảm giác cô đơn len lỗi. Những giấc mơ và hoài bão của cô dường như bị vây hãm trong chiếc lồng vàng này, không thể thoát ra được.
“ Khoang đã, nếu như có Mạc gia...thì Trương gia cũng đến. Phải đi xem kịch hay"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.