Chương 14: váy cưới
Anne
17/09/2024
Ánh nắng mờ nhạt xuyên qua những tán cây xanh mướt của Washington D.C., chiếu rọi vào căn phòng rộng lớn trong Sapphire mansion. Hồ Tịnh Nghi khẽ mở mắt, cảm nhận sự ấm áp của ánh sáng ban mai, và trong phút chốc, cô không nhận ra mình đang ở đâu. Căn phòng tráng lệ với những món nội thất sang trọng, mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng và tiếng chim hót ngoài cửa sổ khiến cô tưởng mình đang mơ.
Trương Cảnh Bách đã thức dậy từ sớm. Anh đang đứng trước gương, chỉnh lại bộ vest màu xám tro, ánh mắt thoáng qua gương là sự kiên định và quyết tâm. Hôm nay, anh sẽ đưa Hồ Tịnh Nghi đi thử váy cưới. Tịnh Nghi nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Bách từ chiếc gương lớn trong phòng. Cô chợt cảm thấy lạ lẫm khi thấy anh trong trang phục chỉnh tề, trái ngược với những giây phút hỗn loạn và căng thẳng trước đó. Nhưng trong ánh mắt của Cảnh Bách, cô thấy một thứ gì đó sâu sắc và khó hiểu, như một lời hứa âm thầm.
Cảnh Bách quay lại, nhìn Tịnh Nghi với ánh mắt dịu dàng.
- “Em tỉnh rồi à?”
-“ Ừm”
Trương Cảnh Bách bước đến bên giường đỡ cô đứng lên. Căn phòng này đúng là rất rộng, rộng hơn cả phòng ngủ của Trương gia.
-“ Anh đưa em đi thử váy cưới rồi chúng ta đến bệnh viện thăm mẹ của em nhé. Máy bay vẫn chưa tới nơi”
Những lời nói ấy như một cơn gió thoảng qua, khiến trái tim Tịnh Nghi đập loạn nhịp. Váy cưới? Cô chưa từng nghĩ tới điều đó. Cô không biết phải phản ứng ra sao, chỉ biết gật đầu trong sự bối rối. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần nào đó của cô muốn tin rằng điều này là thật, rằng cô có thể nắm bắt được một chút hạnh phúc giữa những biến cố không ngừng xảy ra.
Chiếc xe Bentley màu đen bóng loáng lướt trên con đường rợp bóng cây, hướng về khu phố thời trang cao cấp ở trung tâm Washington D.C. Trương Cảnh Bách không nói nhiều, ánh mắt luôn dõi theo từng cử chỉ của Hồ Tịnh Nghi. Trong lòng anh, có một nỗi lo lắng không tên. Liệu cô có thật sự sẵn sàng cho điều này? Liệu anh có thể khiến cô hạnh phúc, hay chỉ là đem đến thêm cho cô những tổn thương?
Xe dừng lại trước một cửa hàng váy cưới danh tiếng, nơi chỉ dành cho những khách hàng đặc biệt. Nhân viên cửa hàng nhanh chóng bước ra chào đón, họ cúi đầu trước Cảnh Bách, đồng thời không quên nhìn Tịnh Nghi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và tò mò. Cô thật sự không quen với sự chú ý này, nhưng bàn tay Cảnh Bách nắm chặt tay cô, như một lời cam đoan rằng cô không cần phải lo lắng điều gì.
Bên trong cửa hàng, một thế giới khác mở ra trước mắt Tịnh Nghi. Những chiếc váy cưới trắng muốt, lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp, khiến cô như bước vào một giấc mơ. Những mẫu thiết kế tinh xảo từ ren, lụa, đến những viên pha lê được đính kết tỉ mỉ, tất cả đều khiến cô choáng ngợp.
-“Chọn bất cứ chiếc váy nào em thích” Anhkhẽ nói, giọng anh trầm ấm.
-“ Nhìn nó sang trọng quá…anh có đủ tiền không?”
Tiền? Hồ Tịnh Nghi đang hỏi thừa sao? Câu nói ngây ngô của cô khiến anh bật cười thành tiếng
-“ Anh đâu thiếu tiền”
Tịnh Nghi cầm một chiếc váy lên, cảm nhận sự mềm mại của chất liệu dưới những ngón tay mảnh khảnh. Trái tim cô chợt loạn nhịp, vừa bối rối vừa hồi hộp. Cô không thể ngăn mình tự hỏi: Liệu đây có phải là điều mà cô thực sự mong muốn? Hay chỉ là một sự an bài mà cô không thể từ chối?
Khi cô bước vào phòng thay đồ, nỗi lo lắng dường như trào dâng. Cô nhìn vào gương, thấy mình trong chiếc váy trắng, nhưng hình ảnh đó dường như xa lạ. Đôi mắt cô thoáng buồn, như đang tìm kiếm một đáp án mà chính cô cũng không chắc chắn.
Cảnh Bách chờ đợi bên ngoài, mỗi phút trôi qua như dài hơn bao giờ hết. Khi cánh cửa phòng thay đồ mở ra, anh nhìn thấy Tịnh Nghi trong chiếc váy cưới trắng muốt, ánh sáng từ đèn pha lê trên trần nhà chiếu rọi khiến cô trông như một thiên thần. Anh không thể rời mắt khỏi cô, và trong khoảnh khắc đó, anh biết rằng không có gì quan trọng hơn ngoài việc khiến cô hạnh phúc.
-“ Em đẹp lắm, Tịnh Nghi”
-“ Thật sao? Hơi chật phàn eo thì phải. Chắc là em tăng cân”
Tịnh Nghi đứng lặng trước gương, cảm nhận ánh mắt của Cảnh Bách. Trong lòng cô, một cơn sóng cảm xúc trỗi dậy, nhưng cô không biết phải diễn đạt như thế nào. Cô muốn nói gì đó, nhưng lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Bầu không khí trong cửa hàng váy cưới lắng đọng lại, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng từ xa. Trương Cảnh Bách vẫn đứng đó, ánh mắt anh dịu dàng nhưng chứa đựng một sự kiên nhẫn hiếm có. Anh không vội vã, không thúc ép. Trong thâm tâm, anh hiểu rằng trái tim của Hồ Tịnh Nghi vẫn còn nhiều ngổn ngang và tổn thương, những điều không thể vội vàng mà chạm tới.
Tịnh Nghi đứng trước gương, nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Đôi mắt cô vẫn ngấn lệ, nhưng giờ đây chúng không còn tràn đầy sự lo lắng mà là một sự trầm tư. Cô không quen với việc trở thành tâm điểm của sự chú ý, và sự ân cần của Cảnh Bách khiến cô vừa cảm động vừa hoang mang.
-“Em có thích chiếc váy này không?” Cảnh Bách khẽ hỏi, giọng anh trầm ấm và nhẹ nhàng.
Tịnh Nghi thoáng ngập ngừng trước câu hỏi của anh. Cô không muốn làm anh thất vọng, nhưng cũng không muốn che giấu cảm xúc thật của mình.
-“ Chiếc váy rất đẹp”
-“ Không, là em mới phải”
-“ Hả?”
-“ Em rất đẹp”
Dù Hồ Tịnh Nghi cảm giác bản thân tăng cân nhưng Trương Cảnh Bách không thấy thế. Là một vũ công ballet, thân hình của cô gần như hoàn hảo.
Khoảnh khắc đó, Tịnh Nghi cảm nhận được sự gắn kết giữa hai người, dù còn mong manh nhưng đã bắt đầu hình thành. Cô biết rằng con đường phía trước còn dài, nhưng ít nhất, giờ đây cô đã không còn đơn độc. Cảnh Bách đã ở đó, kiên nhẫn chờ đợi cô mở lòng, để cả hai có thể từ từ xích lại gần nhau, từng bước một.
...----------------...
Trương Cảnh Bách đã thức dậy từ sớm. Anh đang đứng trước gương, chỉnh lại bộ vest màu xám tro, ánh mắt thoáng qua gương là sự kiên định và quyết tâm. Hôm nay, anh sẽ đưa Hồ Tịnh Nghi đi thử váy cưới. Tịnh Nghi nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Bách từ chiếc gương lớn trong phòng. Cô chợt cảm thấy lạ lẫm khi thấy anh trong trang phục chỉnh tề, trái ngược với những giây phút hỗn loạn và căng thẳng trước đó. Nhưng trong ánh mắt của Cảnh Bách, cô thấy một thứ gì đó sâu sắc và khó hiểu, như một lời hứa âm thầm.
Cảnh Bách quay lại, nhìn Tịnh Nghi với ánh mắt dịu dàng.
- “Em tỉnh rồi à?”
-“ Ừm”
Trương Cảnh Bách bước đến bên giường đỡ cô đứng lên. Căn phòng này đúng là rất rộng, rộng hơn cả phòng ngủ của Trương gia.
-“ Anh đưa em đi thử váy cưới rồi chúng ta đến bệnh viện thăm mẹ của em nhé. Máy bay vẫn chưa tới nơi”
Những lời nói ấy như một cơn gió thoảng qua, khiến trái tim Tịnh Nghi đập loạn nhịp. Váy cưới? Cô chưa từng nghĩ tới điều đó. Cô không biết phải phản ứng ra sao, chỉ biết gật đầu trong sự bối rối. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần nào đó của cô muốn tin rằng điều này là thật, rằng cô có thể nắm bắt được một chút hạnh phúc giữa những biến cố không ngừng xảy ra.
Chiếc xe Bentley màu đen bóng loáng lướt trên con đường rợp bóng cây, hướng về khu phố thời trang cao cấp ở trung tâm Washington D.C. Trương Cảnh Bách không nói nhiều, ánh mắt luôn dõi theo từng cử chỉ của Hồ Tịnh Nghi. Trong lòng anh, có một nỗi lo lắng không tên. Liệu cô có thật sự sẵn sàng cho điều này? Liệu anh có thể khiến cô hạnh phúc, hay chỉ là đem đến thêm cho cô những tổn thương?
Xe dừng lại trước một cửa hàng váy cưới danh tiếng, nơi chỉ dành cho những khách hàng đặc biệt. Nhân viên cửa hàng nhanh chóng bước ra chào đón, họ cúi đầu trước Cảnh Bách, đồng thời không quên nhìn Tịnh Nghi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và tò mò. Cô thật sự không quen với sự chú ý này, nhưng bàn tay Cảnh Bách nắm chặt tay cô, như một lời cam đoan rằng cô không cần phải lo lắng điều gì.
Bên trong cửa hàng, một thế giới khác mở ra trước mắt Tịnh Nghi. Những chiếc váy cưới trắng muốt, lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp, khiến cô như bước vào một giấc mơ. Những mẫu thiết kế tinh xảo từ ren, lụa, đến những viên pha lê được đính kết tỉ mỉ, tất cả đều khiến cô choáng ngợp.
-“Chọn bất cứ chiếc váy nào em thích” Anhkhẽ nói, giọng anh trầm ấm.
-“ Nhìn nó sang trọng quá…anh có đủ tiền không?”
Tiền? Hồ Tịnh Nghi đang hỏi thừa sao? Câu nói ngây ngô của cô khiến anh bật cười thành tiếng
-“ Anh đâu thiếu tiền”
Tịnh Nghi cầm một chiếc váy lên, cảm nhận sự mềm mại của chất liệu dưới những ngón tay mảnh khảnh. Trái tim cô chợt loạn nhịp, vừa bối rối vừa hồi hộp. Cô không thể ngăn mình tự hỏi: Liệu đây có phải là điều mà cô thực sự mong muốn? Hay chỉ là một sự an bài mà cô không thể từ chối?
Khi cô bước vào phòng thay đồ, nỗi lo lắng dường như trào dâng. Cô nhìn vào gương, thấy mình trong chiếc váy trắng, nhưng hình ảnh đó dường như xa lạ. Đôi mắt cô thoáng buồn, như đang tìm kiếm một đáp án mà chính cô cũng không chắc chắn.
Cảnh Bách chờ đợi bên ngoài, mỗi phút trôi qua như dài hơn bao giờ hết. Khi cánh cửa phòng thay đồ mở ra, anh nhìn thấy Tịnh Nghi trong chiếc váy cưới trắng muốt, ánh sáng từ đèn pha lê trên trần nhà chiếu rọi khiến cô trông như một thiên thần. Anh không thể rời mắt khỏi cô, và trong khoảnh khắc đó, anh biết rằng không có gì quan trọng hơn ngoài việc khiến cô hạnh phúc.
-“ Em đẹp lắm, Tịnh Nghi”
-“ Thật sao? Hơi chật phàn eo thì phải. Chắc là em tăng cân”
Tịnh Nghi đứng lặng trước gương, cảm nhận ánh mắt của Cảnh Bách. Trong lòng cô, một cơn sóng cảm xúc trỗi dậy, nhưng cô không biết phải diễn đạt như thế nào. Cô muốn nói gì đó, nhưng lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Bầu không khí trong cửa hàng váy cưới lắng đọng lại, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng từ xa. Trương Cảnh Bách vẫn đứng đó, ánh mắt anh dịu dàng nhưng chứa đựng một sự kiên nhẫn hiếm có. Anh không vội vã, không thúc ép. Trong thâm tâm, anh hiểu rằng trái tim của Hồ Tịnh Nghi vẫn còn nhiều ngổn ngang và tổn thương, những điều không thể vội vàng mà chạm tới.
Tịnh Nghi đứng trước gương, nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Đôi mắt cô vẫn ngấn lệ, nhưng giờ đây chúng không còn tràn đầy sự lo lắng mà là một sự trầm tư. Cô không quen với việc trở thành tâm điểm của sự chú ý, và sự ân cần của Cảnh Bách khiến cô vừa cảm động vừa hoang mang.
-“Em có thích chiếc váy này không?” Cảnh Bách khẽ hỏi, giọng anh trầm ấm và nhẹ nhàng.
Tịnh Nghi thoáng ngập ngừng trước câu hỏi của anh. Cô không muốn làm anh thất vọng, nhưng cũng không muốn che giấu cảm xúc thật của mình.
-“ Chiếc váy rất đẹp”
-“ Không, là em mới phải”
-“ Hả?”
-“ Em rất đẹp”
Dù Hồ Tịnh Nghi cảm giác bản thân tăng cân nhưng Trương Cảnh Bách không thấy thế. Là một vũ công ballet, thân hình của cô gần như hoàn hảo.
Khoảnh khắc đó, Tịnh Nghi cảm nhận được sự gắn kết giữa hai người, dù còn mong manh nhưng đã bắt đầu hình thành. Cô biết rằng con đường phía trước còn dài, nhưng ít nhất, giờ đây cô đã không còn đơn độc. Cảnh Bách đã ở đó, kiên nhẫn chờ đợi cô mở lòng, để cả hai có thể từ từ xích lại gần nhau, từng bước một.
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.