Chương 13: Washington
Anne
17/09/2024
Trên đường phố thủ đô Washington, Mỹ. Ba giờ sáng, một chiếc Sorento đang lao băng băng trên đường. Trương Cảnh Bách ngồi sau tay lái, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, tâm trí hỗn loạn với những suy nghĩ không lối thoát. Bên cạnh anh, Hồ Tịnh Nghi ngả đầu lên ghế, đôi mắt khép hờ, cô đã mệt nhoài sau chuyến bay dài.
Anh biết rằng nơi này, dù có thể tạm thời an toàn, cũng không hề yên bình như vẻ bề ngoài. Đằng sau những bức tường trắng tinh khôi của thủ đô nước Mỹ, sự phản bội và nguy hiểm vẫn luôn rình rập.
Anh lái xe đến khuông viên biệt thự Sapphire của gia đình. Cảnh cổng tự động mở ra, các vệ sĩ ngơ ngác. Thiếu gia lại đến không báo trước vào giờ này lại còn bế theo một cô gái không rõ danh tính.
-“ Lão đại, đây là…”
-“ Vợ tôi, tập làm quen đi”
Các người làm lần lượt đứng sang hai bên cuối người chào chủ nhân của căn biệt thự. Trương Cảnh Bách đặt cô lên giường, Hồ Tịnh Nghi bị giật mình tỉnh giấc nắm lấy tay anh
-“ Em sao thế? Tôi là em tỉnh sao?”
-“ Không, lúc nảy em đã lờ mờ tỉnh rồi”
-“ Em thấy trong người thế nào? Vết thương còn đau không?”
Anh sờ vào vết thương ở đùi khiến cô khá ngại
-“ A-vâng…không còn đau nữa”
-“ Nếu đau thì nói người làm mang thuốc giảm đau đến nhé”
-“ Có nói thì anh nói chứ…em không biết phải gọi ai”
Trương Cảnh Bách nhìn thấy khuông mặt của Hồ Tịnh Nghi bị ánh đèn mờ bên ngoại rọi vào. Nếu không nói anh còn tưởng đây là Trình Tú Dao…anh không kiềm được mà đưa tay lên vén lọn tóc của cô ra phía sau.
-“ Em là bà chủ của căn biệt thự này rồi…Tịnh Nghi”
Một đàn em đi theo Trương Cảnh Bách đi đến gõ cửa. Anh ta gọi vào trong
-“ Lão đại, nói chuyện riêng một chút được chứ?”
-“ Được, đợi tôi một lát”
Trương Cảnh Bách quay lại nhìn cô với ánh mắt yêu thương
-“ Ngủ đi, ngày mai đưa em đi thử váy cưới”
Hồ Tịnh Nghi mơ hồ, cô không hiểu tình cảm Trương Cảnh Bách giành cho mình là gì và thứ cảm giác đang nhen nhóm trong lòng cô là cái gì…?
Trương Cảnh Bách bước ra khỏi phòng, khép cửa lại một cách nhẹ nhàng để không làm Hồ Tịnh Nghi tỉnh giấc. Anh ra hiệu cho người đàn em đi theo mình, cả hai bước ra khu vườn phía sau biệt thự, nơi ánh trăng bạc chiếu rọi, tạo nên khung cảnh tĩnh lặng nhưng không kém phần u ám.
-“Chuyện gì gấp vậy?” Trương Cảnh Bách hỏi, giọng anh thấp nhưng sắc bén.
Người đàn em liếc nhìn xung quanh một lần nữa trước khi nói
-“Lão đại, chúng tôi nhận được tin từ nguồn tin nội bộ. Dường như có kẻ đã tìm ra nơi ẩn náu của chúng ta. Có khả năng họ đang trên đường tới đây.”
Trương Cảnh Bách nhíu mày
- “Đã xác minh chưa? Sao lại nhanh như thế? Tôi chỉ vừa đến đây thôi”
-“Chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng nguồn tin rất đáng tin cậy. Tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị mọi thứ cho tình huống xấu nhất.”
Trương Cảnh Bách hít một hơi dài, đôi mắt lặng lẽ nhưng không kém phần lạnh lùng.
-“Tăng cường an ninh quanh biệt thự, đảm bảo không có ai vào được mà không bị phát hiện. Cũng sắp xếp sẵn xe và hộ tống để rời đi nếu cần thiết.”
Người đàn em gật đầu, sau đó nhanh chóng rút lui để thực hiện chỉ thị.
Trương Cảnh Bách đứng lặng một lúc, ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ nơi Hồ Tịnh Nghi đang nghỉ ngơi. Dù biết rằng cô cần sự bảo vệ của anh, nhưng anh cũng hiểu rõ rằng bản thân cô có thể là nguồn gốc của mọi nguy hiểm mà họ đang đối mặt. Những cảm xúc lẫn lộn trong lòng anh không ngừng trỗi dậy, và ý nghĩ về Trình Tú Dao lại càng khiến anh bối rối hơn.
Anh quay trở lại phòng, bước vào với nụ cười nhẹ trên môi nhưng tâm trạng thì vẫn nặng trĩu. Hồ Tịnh Nghi nằm yên trên giường, nhưng đôi mắt đã mở, nhìn anh với sự lo lắng hiện rõ.
-“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha chút sợ hãi.
Trương Cảnh Bách ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy tay cô.
-“Không có gì đâu. Em ngủ đi, ngày mai sẽ là một ngày dài.”
Hồ Tịnh Nghi khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi anh. Cô cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn, nhưng không thể diễn tả thành lời. Cô chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc này, cô cần anh hơn bao giờ hết.
Khi ánh đèn trong phòng dần tắt, Trương Cảnh Bách ngồi lặng lẽ bên cạnh cô, tự nhủ rằng sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ người con gái này. Nhưng trong lòng anh vẫn tràn ngập sự hoài nghi, liệu anh có thể bảo vệ cô khỏi những bóng ma quá khứ và khỏi chính bản thân mình?
Trương Cảnh Bách nhìn Hồ Tịnh Nghi chìm vào giấc ngủ, những ngón tay anh vẫn giữ lấy tay cô, cảm nhận sự ấm áp từ làn da mềm mại. Mọi lo âu, mọi nguy hiểm dường như tan biến khi anh ngắm nhìn cô yên bình trong giấc ngủ. Nhưng chính sự bình yên ấy lại càng khiến anh lo lắng hơn.
Anh khẽ rút tay lại, đứng dậy đi đến cửa sổ. Ánh trăng vẫn dịu dàng chiếu rọi qua màn đêm, nhưng trong lòng anh lại không thể tĩnh lặng. Ký ức về Trình Tú Dao tràn về, gợi lên nỗi đau chưa từng nguôi ngoai. Anh tự nhủ rằng Hồ Tịnh Nghi không phải là Trình Tú Dao, nhưng sao trái tim anh vẫn nặng trĩu mỗi khi nhìn thấy cô?
Có lẽ, trong Hồ Tịnh Nghi, anh nhìn thấy hình bóng của người con gái anh từng yêu sâu đậm, một tình yêu không thành và mãi mãi dang dở. Và giờ đây, khi Hồ Tịnh Nghi đang ở trong vòng tay anh, anh không biết liệu mình có đang yêu cô vì chính cô, hay vì hình ảnh của một quá khứ mà anh không thể buông bỏ.
Anh thở dài, khẽ đóng cửa phòng và bước ra hành lang. Bóng tối bao trùm lên mọi thứ, nhưng Trương Cảnh Bách vẫn cảm nhận được sự căng thẳng đang bao phủ biệt thự này. Anh đi về phía phòng làm việc của mình, nơi mà mọi thứ đều đã được chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Trương Cảnh Bách ngồi vào ghế, rút ra một tập tài liệu đã được cất giữ cẩn thận trong ngăn kéo. Đây là những thông tin quan trọng về những kẻ thù của anh, những kẻ đang không ngừng săn đuổi anh và người con gái mà anh muốn bảo vệ. Anh lướt qua từng dòng chữ, từng bức ảnh, cố gắng ghép lại bức tranh toàn cảnh về mối đe dọa đang ngày càng rõ ràng.
Từng gương mặt trong tập tài liệu dường như đang gào thét sự thù hận, và anh biết rằng không chỉ một mình anh mà cả Hồ Tịnh Nghi cũng đang bị lôi vào vòng xoáy nguy hiểm này. Trương Cảnh Bách đã lựa chọn bảo vệ cô, nhưng anh biết rằng điều đó đồng nghĩa với việc anh phải đối mặt với những hiểm nguy mà ngay cả anh cũng không thể lường trước được.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Một trong những vệ sĩ bước vào, cúi đầu chào trước khi nói khẽ: “Lão đại, mọi thứ đã được sắp xếp xong. Chúng tôi đã tăng cường an ninh xung quanh biệt thự. Chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn các phương án dự phòng.”
Trương Cảnh Bách gật đầu, giọng nói của anh trầm ổn nhưng lạnh lẽo: “Tốt. Hãy cảnh giác cao độ. Không được để xảy ra sai sót nào.”
Người vệ sĩ khẽ cúi đầu lần nữa trước khi rút lui. Trương Cảnh Bách quay trở lại với tập tài liệu trước mặt, nhưng tâm trí anh giờ đây đã quyết tâm hơn bao giờ hết. Dù cho có phải đối mặt với bất cứ điều gì, anh sẽ không để mất Hồ Tịnh Nghi như đã từng mất Trình Tú Dao.
Giữa bóng đêm, ánh mắt Trương Cảnh Bách rực sáng, không chỉ vì sự nguy hiểm đang đến gần, mà còn vì anh đã đưa ra quyết định. Anh sẽ không để bất cứ ai hay điều gì cản trở anh bảo vệ người con gái ấy, cho dù phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình.
Anh biết rằng nơi này, dù có thể tạm thời an toàn, cũng không hề yên bình như vẻ bề ngoài. Đằng sau những bức tường trắng tinh khôi của thủ đô nước Mỹ, sự phản bội và nguy hiểm vẫn luôn rình rập.
Anh lái xe đến khuông viên biệt thự Sapphire của gia đình. Cảnh cổng tự động mở ra, các vệ sĩ ngơ ngác. Thiếu gia lại đến không báo trước vào giờ này lại còn bế theo một cô gái không rõ danh tính.
-“ Lão đại, đây là…”
-“ Vợ tôi, tập làm quen đi”
Các người làm lần lượt đứng sang hai bên cuối người chào chủ nhân của căn biệt thự. Trương Cảnh Bách đặt cô lên giường, Hồ Tịnh Nghi bị giật mình tỉnh giấc nắm lấy tay anh
-“ Em sao thế? Tôi là em tỉnh sao?”
-“ Không, lúc nảy em đã lờ mờ tỉnh rồi”
-“ Em thấy trong người thế nào? Vết thương còn đau không?”
Anh sờ vào vết thương ở đùi khiến cô khá ngại
-“ A-vâng…không còn đau nữa”
-“ Nếu đau thì nói người làm mang thuốc giảm đau đến nhé”
-“ Có nói thì anh nói chứ…em không biết phải gọi ai”
Trương Cảnh Bách nhìn thấy khuông mặt của Hồ Tịnh Nghi bị ánh đèn mờ bên ngoại rọi vào. Nếu không nói anh còn tưởng đây là Trình Tú Dao…anh không kiềm được mà đưa tay lên vén lọn tóc của cô ra phía sau.
-“ Em là bà chủ của căn biệt thự này rồi…Tịnh Nghi”
Một đàn em đi theo Trương Cảnh Bách đi đến gõ cửa. Anh ta gọi vào trong
-“ Lão đại, nói chuyện riêng một chút được chứ?”
-“ Được, đợi tôi một lát”
Trương Cảnh Bách quay lại nhìn cô với ánh mắt yêu thương
-“ Ngủ đi, ngày mai đưa em đi thử váy cưới”
Hồ Tịnh Nghi mơ hồ, cô không hiểu tình cảm Trương Cảnh Bách giành cho mình là gì và thứ cảm giác đang nhen nhóm trong lòng cô là cái gì…?
Trương Cảnh Bách bước ra khỏi phòng, khép cửa lại một cách nhẹ nhàng để không làm Hồ Tịnh Nghi tỉnh giấc. Anh ra hiệu cho người đàn em đi theo mình, cả hai bước ra khu vườn phía sau biệt thự, nơi ánh trăng bạc chiếu rọi, tạo nên khung cảnh tĩnh lặng nhưng không kém phần u ám.
-“Chuyện gì gấp vậy?” Trương Cảnh Bách hỏi, giọng anh thấp nhưng sắc bén.
Người đàn em liếc nhìn xung quanh một lần nữa trước khi nói
-“Lão đại, chúng tôi nhận được tin từ nguồn tin nội bộ. Dường như có kẻ đã tìm ra nơi ẩn náu của chúng ta. Có khả năng họ đang trên đường tới đây.”
Trương Cảnh Bách nhíu mày
- “Đã xác minh chưa? Sao lại nhanh như thế? Tôi chỉ vừa đến đây thôi”
-“Chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng nguồn tin rất đáng tin cậy. Tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị mọi thứ cho tình huống xấu nhất.”
Trương Cảnh Bách hít một hơi dài, đôi mắt lặng lẽ nhưng không kém phần lạnh lùng.
-“Tăng cường an ninh quanh biệt thự, đảm bảo không có ai vào được mà không bị phát hiện. Cũng sắp xếp sẵn xe và hộ tống để rời đi nếu cần thiết.”
Người đàn em gật đầu, sau đó nhanh chóng rút lui để thực hiện chỉ thị.
Trương Cảnh Bách đứng lặng một lúc, ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ nơi Hồ Tịnh Nghi đang nghỉ ngơi. Dù biết rằng cô cần sự bảo vệ của anh, nhưng anh cũng hiểu rõ rằng bản thân cô có thể là nguồn gốc của mọi nguy hiểm mà họ đang đối mặt. Những cảm xúc lẫn lộn trong lòng anh không ngừng trỗi dậy, và ý nghĩ về Trình Tú Dao lại càng khiến anh bối rối hơn.
Anh quay trở lại phòng, bước vào với nụ cười nhẹ trên môi nhưng tâm trạng thì vẫn nặng trĩu. Hồ Tịnh Nghi nằm yên trên giường, nhưng đôi mắt đã mở, nhìn anh với sự lo lắng hiện rõ.
-“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha chút sợ hãi.
Trương Cảnh Bách ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy tay cô.
-“Không có gì đâu. Em ngủ đi, ngày mai sẽ là một ngày dài.”
Hồ Tịnh Nghi khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi anh. Cô cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn, nhưng không thể diễn tả thành lời. Cô chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc này, cô cần anh hơn bao giờ hết.
Khi ánh đèn trong phòng dần tắt, Trương Cảnh Bách ngồi lặng lẽ bên cạnh cô, tự nhủ rằng sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ người con gái này. Nhưng trong lòng anh vẫn tràn ngập sự hoài nghi, liệu anh có thể bảo vệ cô khỏi những bóng ma quá khứ và khỏi chính bản thân mình?
Trương Cảnh Bách nhìn Hồ Tịnh Nghi chìm vào giấc ngủ, những ngón tay anh vẫn giữ lấy tay cô, cảm nhận sự ấm áp từ làn da mềm mại. Mọi lo âu, mọi nguy hiểm dường như tan biến khi anh ngắm nhìn cô yên bình trong giấc ngủ. Nhưng chính sự bình yên ấy lại càng khiến anh lo lắng hơn.
Anh khẽ rút tay lại, đứng dậy đi đến cửa sổ. Ánh trăng vẫn dịu dàng chiếu rọi qua màn đêm, nhưng trong lòng anh lại không thể tĩnh lặng. Ký ức về Trình Tú Dao tràn về, gợi lên nỗi đau chưa từng nguôi ngoai. Anh tự nhủ rằng Hồ Tịnh Nghi không phải là Trình Tú Dao, nhưng sao trái tim anh vẫn nặng trĩu mỗi khi nhìn thấy cô?
Có lẽ, trong Hồ Tịnh Nghi, anh nhìn thấy hình bóng của người con gái anh từng yêu sâu đậm, một tình yêu không thành và mãi mãi dang dở. Và giờ đây, khi Hồ Tịnh Nghi đang ở trong vòng tay anh, anh không biết liệu mình có đang yêu cô vì chính cô, hay vì hình ảnh của một quá khứ mà anh không thể buông bỏ.
Anh thở dài, khẽ đóng cửa phòng và bước ra hành lang. Bóng tối bao trùm lên mọi thứ, nhưng Trương Cảnh Bách vẫn cảm nhận được sự căng thẳng đang bao phủ biệt thự này. Anh đi về phía phòng làm việc của mình, nơi mà mọi thứ đều đã được chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Trương Cảnh Bách ngồi vào ghế, rút ra một tập tài liệu đã được cất giữ cẩn thận trong ngăn kéo. Đây là những thông tin quan trọng về những kẻ thù của anh, những kẻ đang không ngừng săn đuổi anh và người con gái mà anh muốn bảo vệ. Anh lướt qua từng dòng chữ, từng bức ảnh, cố gắng ghép lại bức tranh toàn cảnh về mối đe dọa đang ngày càng rõ ràng.
Từng gương mặt trong tập tài liệu dường như đang gào thét sự thù hận, và anh biết rằng không chỉ một mình anh mà cả Hồ Tịnh Nghi cũng đang bị lôi vào vòng xoáy nguy hiểm này. Trương Cảnh Bách đã lựa chọn bảo vệ cô, nhưng anh biết rằng điều đó đồng nghĩa với việc anh phải đối mặt với những hiểm nguy mà ngay cả anh cũng không thể lường trước được.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Một trong những vệ sĩ bước vào, cúi đầu chào trước khi nói khẽ: “Lão đại, mọi thứ đã được sắp xếp xong. Chúng tôi đã tăng cường an ninh xung quanh biệt thự. Chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn các phương án dự phòng.”
Trương Cảnh Bách gật đầu, giọng nói của anh trầm ổn nhưng lạnh lẽo: “Tốt. Hãy cảnh giác cao độ. Không được để xảy ra sai sót nào.”
Người vệ sĩ khẽ cúi đầu lần nữa trước khi rút lui. Trương Cảnh Bách quay trở lại với tập tài liệu trước mặt, nhưng tâm trí anh giờ đây đã quyết tâm hơn bao giờ hết. Dù cho có phải đối mặt với bất cứ điều gì, anh sẽ không để mất Hồ Tịnh Nghi như đã từng mất Trình Tú Dao.
Giữa bóng đêm, ánh mắt Trương Cảnh Bách rực sáng, không chỉ vì sự nguy hiểm đang đến gần, mà còn vì anh đã đưa ra quyết định. Anh sẽ không để bất cứ ai hay điều gì cản trở anh bảo vệ người con gái ấy, cho dù phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.