Chương 9: Cố Nhân
Yến Minh
23/04/2013
Vạn Thú Cốc, Tử Trúc Cư.
Một ông lão đầu đội mũ trúc đang ngồi buông cần trên tảng đá nhô lên khỏi mặt hồ cách dãy nhà trúc không xa, toàn thân cũng im lìm như một khối đá, không hề động đậy. Đầu chiếc cần câu chẳng hề có sợi dây nào, thế nhưng bên dưới lại tụ tập một đàn cá bơi lượn quấn quýt tranh nhau hướng tới một bên giống như đang tranh đoạt gì đó.
Núi xa xanh thẳm, hồ gần nước biếc, cảnh vật tĩnh lặng như tranh vẽ.
Đột nhiên trên mặt hồ chớp động một luồng ánh sáng, xuất hiện một bóng người bao bọc xung quanh bởi một lớp sương khói đang phiêu hốt bước lại, nháy mắt đã tới trước mắt lão ông.
"Nhất Kỳ, đã hai mươi năm không gặp.
"Nơi này không phải là nơi mà ngươi nên tới."
Nhất Kỳ lão nhân vẫn bất động y như trước, tuyệt không bị sự xuất hiện của người mới đến kinh động chút nào, nhưng ông ta cũng thu cần câu lại, thả chiếc mũ rộng xuống rồi chống long đầu trượng đứng lên. Đàn cá dưới tảng đá liền tản mác hết không còn thấy đâu nữa.
"Năm xưa nếu không phải nói quá nhiều với ngươi, thì ngươi cũng đã không làm chuyện vọng tưởng..."
Người mới tới cất tiếng cười dài, làn sương bao quanh người dần dần tan biến lộ ra một khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, cánh tay dài tới quá đầu gối, vóc người dong dỏng, toàn thân mặc một bộ mãng bào trắng toát, đang đứng dập dềnh ngay trên mặt sóng.
"Đây là đạo đãi khách của ngươi hay sao?"
Nhất Kỳ lão nhân giật mình, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của người mới tới, lời nói vừa định phát ra đã mắc luôn nơi cổ họng, liền chống long trượng một cái biết mất, khi hiện thân trở lại thì đã ở trong tòa thủy tạ cách đó ngoài trăm trượng.
Tựa hồ như cùng lúc đó, không trễ chút nào, hai người đồng thời ngồi đối diện với nhau.
"Tu vi của ngươi lại đại tiến rồi, một thân huyết mạch đó đúng là được ông trời ưu ái mà."
"Dĩ nhiên, ta tuyệt không để bọn họ dành hết vẻ vang đâu."
Thanh âm của thiếu niên có mấy phần lạnh lẽo tỏ vẻ không vui, nụ cười đầy tà dị trên khuôn mặt anh tuấn nháy mắt cũng như ngưng kết lại.
Nhất Kỳ thong thả lấy ra một bộ đồ trà rồi bắt đầu nấu nước, động tác trôi chảy tựa hành vân lưu thủy phảng phất như đã diễn luyện qua hàng trăm ngàn lần. Thiễu niên vẫn lẳng lặng, thần sắc ngưng định có vẻ đã sử dụng tất cả lòng kiên nhẫn và ý chí vào việc quan sát.
Sau một lát, hai chiếc chén ngọc xanh đã nghi ngút khói đặt trước mặt hai người, một mùi thơm khó tả vấn vít khắp căn đình, ngưng tụ mãi không tan.
Thiếu niên cúi người khẽ hít hà hồi lâu rồi nói: "Trọc Long Tiên sau khi chuyển khỏi Vạn Thú Cốc thì chẳng còn linh khí nữa, xem ra ắt là không quên được cội nguồn."
Nhất Kỳ nghe thấy toàn thân khẽ run, từ từ hít vào một hơi, chỉ thấy hai luồng khói dài từ trong chén ngọc bốc lên vấn vít chui vào mũi, quả thực cổ quái vô cùng.
"Vạn vật luân chuyển trong thế gian đều có nguyên nhân của nó, nếu quá cưỡng cầu thì có khác gì châu chấu đá xe. Mục đích của ngươi đến đây ta cũng đoán được đại khái, lão phu e rằng lại phải khiến ngươi thất vọng thôi."
Thiếu niên cười rạng rỡ, cái mũi nhỏ và thẳng, cặp mày dài tới sát mai, thoạt trông giống như một nữ tử, nhưng lại có một luồng ngạo khí ngấm ngầm ẩn hiện trên vầng trán rộng, phối hợp với cặp mắt màu vàng kim khiến người ta không dám nhìn thẳng, bằng vào phong thái khí phách ấy thì tuyệt đối không thể lầm được.
"Nhất Kỳ, ngươi xem ra thực sự cam tâm chờ đợi cả đời ở đây, bán mạng cho Côn Lôn phái?"
"Đại ân đại đức của sư tôn, cả đời Nhất Kỳ này cũng khó báo."
Nhất Kỳ lão nhân khẽ nhắm mắt, thanh âm nhỏ dần, thể hiện quyết tâm không thể lay chuyển được.
Thiếu niên chợt cười nhẹ, vỗ tay mấy cái rồi đưa tay án lên mặt bàn đá thăm dò, nói: "Nhất Kỳ, ngươi có biết năm xưa ai đã đã làm tan rã cả nhà ngươi mỗi người một phương hay không?"
Nhất Kỳ lão nhân vẫn mặc nhiên không nói, ánh mắt chợt mở ra nhìn về nơi xa.
"Chính là sư tôn mà ngươi rất mực tôn sùng kia đó."
Trong lòng thiếu niên vốn cho rằng Nhất Kỳ sẽ chấn động kinh ngạc vô bì, ai ngờ đợi mãi mà ông ta ngay cả một động tĩnh nhỏ cũng không có. Nhất Kỳ lão nhân từ từ thốt: "Trước khi sư tôn phi thăng đã tự mình nói với ta rồi." Ngừng một chút nhìn thiếu niên một cái, rồi lại nói tiếp: "Ta phản bội Côn Lôn, gây ra sát nghiệt, theo luật ắt phải chết. Nhưng sư tôn đã toàn lực bảo toàn cho ta, như vậy đã là quá đủ rồi."
Cặp mắt màu vàng kim của thiếu niên trầm ngưng hồi lâu, rồi mới nói: "Vậy còn thân mẫu của ngươi, bà ta thân tại Dương Kỳ Sơn ngày đêm chịu khổ, cũng gần năm trăm năm đằng đẵng..."
Nhất Kỳ sắc mặt khẽ biến, đang định mở miệng thì chợt một tràng tiếng bước chân gấp gáp truyền lại, hai người đồng thời bế khẩu nín tiếng.
"Lão quỷ, vẫn còn có người đến kiếm ngươi cơ à?"
Tiếng nói vừa dứt, xuất hiện một người một điểu chạy vào trong đình, vừa gặp mặt đã khiến cho mỗi người đều tỏ ra kinh nghi bất định.
"Là Thanh Điểu?" ánh mắt Thiếu niên phát ra kỳ quang.
"Ngươi có thể nhận ra được bản điểu, xem ra cũng có chút kiến thức. Quác." Thanh Điểu đậu trên vai Dương Chân, quạt quạt cánh nói giọng trưởng thượng.
Thiếu Niên mỉm cười, ánh mắt chuyển qua người Dương Chân dò xét rồi thản nhiên không thèm để ý tới.
Dương Chân cùng với Hoa y thiếu niên vừa chạm mắt một cái, tưởng như đập đầu vào một bức tường lớn, cảm thấy đầu váng mắt hoa bất giác lùi lại nửa bước, trong lòng kinh hãi vô cùng, không khỏi thầm hỏi người này là ai mà có tu vi ghê gớm như vậy?
Đưa mắt lại thấy Nhất Kỳ vẫn tụ thủ ngồi im, thần tình ngưng trọng không lộ ra vẻ gì khác lạ, so với biểu hiện hàng ngày thì rất bất thường.
"Thanh Điểu, ngươi lại chạy tới chỗ lão phu ăn vụng hả?"
Thanh Điểu dài cổ nghiêng đầu, lại như chẳng lý gì tới Nhất Kỳ chỉ chăm chú nhìn vào Hoa y thiếu niên ở trong đình, kêu lên ầm ĩ: "Quác, khí tức của ngươi rất cổ quái."
Thiếu niên sắc mặt chợt biến, cặp mắt vàng thoáng lộ ra sát cơ.
Nhất Kỳ thấy không ổn, vung trượng điểm ra một cái, một vầng ánh sáng màu trắng chớp động, Dương Chân cùng Thanh Điểu đồng thời biến mất trong không trung.
"Đồ đệ ngươi mới thu nhận?"
"Không phải."
"Xem ra ngươi đích xác đã thay đổi rất nhiều."
"Xạ Dương Tinh Mật Trận trên Dương Kỳ Sơn, không phải là thứ để các ngươi tới phá hoại, bọn họ cho dù xuất thế lần nữa, cũng chỉ có thể mang tới hạo kiếp, vô luận là đối với ai... ngươi đến từ đâu thì lại về nơi đó đi thôi." Nhất Kỳ nói đoạn liên đứng dậy.
Thiếu niên sắc mặt sa sầm, cũng đứng dậy nói: "Ta tới, chỉ là do xem trọng tình cảm ngày trước, từ nay đường ai nấy đi."
Tiếng nói chưa dứt, hắn đột nhiên đánh ra một chưởng vô cùng chậm chạp, bàn tay trắng toát trong suốt lấp lánh như ngọc như ngà, thế nhưng chưởng vừa phát ra đã tới ngay thiên linh cái của Nhất Kỳ một cách vô cùng quỷ dị.
Nhất Kỳ lão nhân suýt nữa thì nghênh đón không kịp, hai chưởng giao nhau tiếng nổ ầm ầm nổi lên như sấm sét, giữa hai người điện quang lóe như chớp giật.
Trong phạm vi mười trượng xung quanh căn đình thủy tạ nháy mắt rơi vào trong một quầng hắc ám vô biên, dường như thiên địa đã bị biến mất hoàn toàn.
Cả hồ rung lên bần bật, sóng động ào ào lớp lớp xô ra ngoài, phi cầm tẩu thú trong Vạn Thú Cốc bỏ chạy tán loạn, tưởng như có đại nạn giáng xuống.
Giây lát sau, từ sâu trong vầng hắc ám chợt bốc lên mây khói cuồn cuộn, dày đặc cả đất trời.
Đợi tới lúc tất cả sóng lặng gió yên, sương khói trên mặt hồ trở lại vấn vít thì chỉ còn lại một lão ông nhỏ thó đứng giữa khung cảnh hoang tàn.
* * * ※※※ * * *
Trong lúc đó, Dương Chân cùng Thanh Điểu đang đang ở một thế giới hắc bạch bất phân, càn khôn đảo lộn, hỗn hỗn độn độn vô cùng cổ quái.
Chân trời tám phương đều như có ngân hà rực rỡ, lại phảng phất như ngay gần trong thước tấc có thể đưa tay là chạm vào được. Khi thì di chuyển cuồng loạn, khi lại đứng yên bất động tại chỗ. Nếu ngưng thần quan sát thỉ toàn bộ chỉ là một khối hỗn độn, không chia ra gần xa, trên dưới, trước sau gì hết.
Người và điểu một chạy một bay, gấp gáp một hồi mà cũng chỉ là công cốc, liền song song dừng lại ngơ ngác nhìn nhau.
Dương Chân cẩn thận thăm dò xung quanh rồi nói: "Chúng ta không phải là đã chết xuống âm phủ rồi chứ?"
Thanh Điểu thuận thế hạ xuống, toàn thân xù lông đứng dưới mặt đất cúi đầu ỉu xìu, bộ dạng đầy vẻ xui xẻo, nói giọng không vui: "Phì, phì, phì, đúng là xúi quẩy, tiểu tử ngươi tự sờ vào người mình xem còn có phải là xác thịt không?"
Dương Chân ra sức cấu véo khắp mình mẩy, cảm thấy rất đau đớn tới mức miệng mũi thở ra phì phò, bất giác thầm chửi một tiếng rồi nói: "Dường như Nhất Kỳ lão quỷ đó đã đưa chúng ta tới một nơi nào đó khác."
Con mắt của Thanh Điểu đảo một cái, nghiêng đầu nói: "Thằng nhóc giống y như nữ nhân ở bên ngoài kia ấy, rất là cổ quái, cái mùi đấy lâu quá rồi làm bản điểu không nhớ ra nổi."
Dương Chân nghe nói liền phì cười: "Đừng có đánh trống lảng, Thanh Điểu tiền bối thần thông quảng đại, cái chỗ con con này lẽ nào không vượt qua được?"
Thanh Điểu ồ ồ nói giọng giận dỗi: "Bản điểu nếu không phải từ rất lâu về trước đã đánh với một con rắn con ở Tây lục hồng hoang bị thương tổn nguyên khí, thì giờ cũng chẳng nhếch nhác thế này, quác."
"Rắn con?" Dương Chân cười nhạo: "Như vậy xem ra Điểu tiền bối cũng chẳng mạnh hơn cái con anh vũ huyên thuyên của Nhất Kỳ lão quỷ kia bao nhiêu, hừ!"
Thanh Điểu tức tới hai mắt trắng toát, liền bổ nhào một cái hai chân chổng ngược lên trời, ngửa cả cái bụng trắng xanh ra làm bộ dạng như sắp chết ngắc vậy, khiến Dương Chân không sao nhịn được cười.
Một người một điểu cứ đấu khẩu qua lại như vậy hồi lâu rồi cũng cảm thấy nản, không gian lại trở về trầm tịch.
Trong cái thế giới kì quặc này, linh khí so với bên ngoài thì sung mãn gấp trăm lần, Dương Chân liền ngồi tọa thiền luyện công, Thanh Điểu cũng ngưng tụ thành một khối thanh quang không ngừng co dãn, giống như đang nuốt vào nhả ra cái gì đó.
Không biết trải qua bao lâu, một người một điểu đột nhiên bừng tỉnh, chợt phát hiện người đã ở trong một gian nhà trúc. Nhất Kỳ lão nhân đang ngồi phệt ngay phía trước bọn họ, ánh nắng sớm mờ nhạt bên ngoài chiếu vào trong nhà những tia mỏng manh.
"Lão quỷ, có chuyện gì vậy?"
"Bản điểu đang ngủ ngon, thật là thằng nhóc đáng ghét, quác"
Cả người lần chim cứ thay phiên nhau nói, ánh mắt cùng nhìn về phía Nhất Kỳ lão nhân chờ giải đáp, chợt thấy sắc mặt của ông ta trắng bệch rồi chuyển thành xám xịt, tinh thần ngây dại, cây long đầu trượng luôn không rời người giờ cũng quẳng sang một bên.
"Cửu châu e rằng lại nổi lên một trường hạo kiếp, lão phu cũng chỉ biết cố gắng hết sức mình thôi." Nhất Kỳ lão nhân mở bừng mắt, chiếu rọi ra luồng thanh quang, nhưng giọng nói lại ẩn chứa vẻ mệt mỏi tưởng như vừa trải qua giấc ngủ dài cả ngàn năm.
"Bản điểu thì chẳng quan tấm tới kiếp hay không kiếp, nói, ngươi đã đưa bản điểu tới chỗ nào." Thanh Điểu bay vọt lên, không ngừng xoay vòng vòng trên đầu Nhất Kỳ.
"Giới tử nạp tu di, quang âm đấu chuyển, càn khôn phong ấn." Nhất Kỳ chậm chạp nói, trước mặt ông ta đột nhiên xuất hiện một bảo ấn hình thù kỳ dị kích thước cỡ bàn tay, toàn thân đen kịt có vẻ rất nặng, thấp thoáng ẩn hiện những chú văn huyền ảo pháp lực khó dò, đang lơ lửng giữa chừng không phát ra ngân quang nhè nhẹ.
"Là một pháp bảo, có phải là Càn Khôn Đại (cái đẫy càn khôn) gì gì đó không?" Dương Chân lập tức tỏ ra rất hứng thú.
"Tiểu nhân vô tri, Càn Khôn Đại sao nhét bản điểu vào đó được? Thanh Điểu vỗ cánh bay xích khỏi Dương Chân một đoạn, tựa hồ như Dương Chân không đáng đứng cạnh nó vậy.
"Cái này là thần vật thời thượng cổ Càn Khôn Ấn, bên trong tự hình thành một thế giới riêng, thậm chí có thể sinh sống được trong đó, còn rất nhiều điểm ảo diệu khác, ngươi về sau tự tìm hiểu lấy, những loại pháp bảo dùng để tàng trữ vật tầm thường chẳng thể nào so sánh được đâu, ha ha." Nhất Kỳ bật cười nói.
"Cái pháp bảo này... bản điểu dường như có nghe Cơ nha đầu đề cập tới, sao tự nhiên lại không nhớ ra cơ chứ?" Thanh Điểu hạ xuống trên vai Nhất Kỳ, hai con mắt không ngừng chớp động.
Nhất Kỳ không để ý tới những lời của Thanh Điểu, quan sát Dương Chân một lát rồi đưa tay khoanh một cái, chiếc Càn Khôn Ấn nháy mắt biến thành một quầng sáng ngưng đọng trong không trung, đột nhiên bắn hóa thành một tia sáng bạc lao bắn thẳng vào giữa ấn đường của Dương Chân.
Dương Chân tức thì tá hỏa tam tinh, tử phủ rung động cuồn cuộn, trên trán nóng rát không thể tả, khí huyết toàn thân dịch chuyển. Cũng trong lúc đó, một đạo pháp quyết hình chữ 封 (Phong, trong phong ấn) hiện ra rõ ràng rành mạch trong đầu, hắn cảm giác giữa mi tâm của mình dường như xuất hiện một thứ gì đó, nhưng lại không sao biết được là cái gì.
Sau một hồi mới bình phục trở lại, chợt thấy một người một điểu nhìn mình chằm chặp, cứ như là trên mặt hắn đã mọc ra một đóa kim hoa vậy.
"Ngươi với ta tuy không có danh phận sư đồ, nhưng từ đó tới nay, cái đạo lý mênh mông mà ta đã sở ngộ nhiều năm cũng đã gieo vào trong tâm ngươi rồi, có thể thành tựu được bao nhiêu hoàn toàn phải dựa vào tạo hóa của ngươi. Cái Càn Khôn Ấn này vô duyên với lão phu... truyền lại cho ngươi cũng là ý trời, ngươi không cần băn khoăn gì cả." Nhất Kỳ lão nhân nói dứt, lại khe khẽ thở dài rồi nói tiếp: "Pháp bảo này thần bí khó dò, tu vi của ngươi còn nông cạn, không đủ sức có thể nắm được gốc rễ. Nay lão phu tạm thời đem pháp bảo nhiếp định vào tổ khiếu của ngươi, coi như cũng sử dụng được chút ít, người hãy thử xem."
Dương Chân ngưng thần, trù trừ hồi lâu rồi ánh mắt chuyển qua con vượn Tiểu Kim đang nằm ngủ trên chiếc ghế bên cạnh, miệng niệm động pháp chú, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu bạc chớp động, cả ghế lẫn vượn cũng biến mất tăm. Vận động niệm lần nữa thì tất cả lại khôi phục nguyên dạng. Có điều Tiểu Kim bị đánh thức, nó kêu lên hai tiếng khó chịu rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Thanh Điểu kêu mấy tiếng quái dị rồi bay lên, đột nhiên phát hiện một ánh mắt rõ ràng chẳng tốt lành gì đang nhìn về phía mình, chẳng kịp phản đối thì đã quay trở lại cái không gian hỗn độn hư không, lát sau lại bị đẩy ra ngoài.
"Cái thứ bảo bối này thật là quá quý giá." Dương Chân không nhịn được bật la lên sung sướng.
"Vừa nhìn là thấy quái dị rồi, quác quác..." Thanh Điểu cảm thấy váng đầu váng óc, liền bất mãn trừng Dương Chân một cái, sau đó vội vàng bay vọt ra xa.
"Ha ha, đó cũng là duyên phận của ngươi." Nhất Kỳ vuốt râu cười.
Dương Chân bình tĩnh nhìn lão nhân già nua trước mặt, muốn nói gì đó, khóe môi tuy động mà thủy chung không thốt ra được lời nào, đành lí nhí cảm tạ.
Từ ngày đó tới nay, hắn sớm đã coi lão nhân này quá nửa là sư phụ hắn, nghe thấy ông ta nói như vậy có vẻ như muốn tiễn mình li khai khỏi Vạn Thú Cốc, trong lòng không khỏi có mấy phần thương cảm.
Thanh Điểu đợi trên cửa sổ của căn trúc xá, nhìn hai người rồi đập cánh phành phạch, kêu lên mấy tiếng khó chịu.
"Thanh Điểu, mấy năm qua ngươi không ít lần tới chỗ lão phu trộm đồ ăn, lát nữa ngươi hãy thay lão phu đưa nhóc con này về Ngọc Tiêu Phong."
"Oa, ai thèm mấy gốc cỏ tàn hoa héo kia của ngươi, bản điểu tới sơn cốc này cũng xem như là nể mặt ngươi lắm rồi đấy. Năm xưa sư phụ ngươi thấy bản điểu cũng còn phải khách khí đó." Thanh Điểu quạt cánh bay lên, rồi lại hạ xuống trên vai Dương Chân.
"Hình như Bất tử thụ trên Vương Mẫu Phong lần khai hoa kết quả sắp tới cũng chỉ còn ba trăm năm, nghe nói kết được tới ba quả, có được quả bất tử ấy thực cũng tốt lắm, ngươi sao lại bỏ gần mà tìm xa như vậy?" Nhất Kỳ nhìn Thanh Điểu nói.
"Quác, là Khoái Lạc Quả, bản điểu chắc chẳng có phần đâu." Thanh Điểu cúi đầu buồn bã nói.
"Cái quả bất tử kia thì có gì hay? Ăn vào thực sẽ có thể bất tử hay sao?" Dương Chân kinh ngạc hỏi.
"Người tu đạo tầm thường ăn một miếng tăng thêm ngàn năm đạo hạnh, gặp phải Thiên Kiếp hoặc Thiên Ma cũng không phải sợ, cho dù là người ngu dốt khó dạy cũng có thể phi thăng trong vòng trăm năm, do vậy khiến cả giới tu chân đều thèm tới nhỏ rãi ra, phải tôn làm thánh phẩm vô thượng." Thanh Điểu tấm tắc nói.
"Thanh Điểu tiền bối, người đã tu luyện qua mấy vạn năm, cho dù không có Bất tử quả thì cũng nên phi thăng chứ hả?" Dương Chân gãi gãi đầu ngoảnh mặt lại gần Thanh Điểu, cố làm ra vẻ thân thiện.
"Quác... Bản điểu, cái này... bản điểu cảm thấy nhân gian vẫn tốt hơn, quác." Thanh Điểu nhìn xung quanh rồi nói lảng, cặp mắt đảo lia lịa.
"Ha ha, giống yêu tu hành cực khó mà cũng cực dễ, bẩm sinh đã gần gũi với thiên địa, chỉ là nghiệt khí quá nặng, khó mà qua nổi Thiên Kiếp." Nhất Kỳ lão nhân nhìn Thanh Điểu không nhịn nổi bật cười khành khạch.
Thanh Điểu tức khí kêu lên quang quác, ngoảnh đầu không lý gì tới hai người nữa.
"Lão phu phải đi về phía Tây một chuyến, ngươi tự thu xếp lấy nhé." Nói đoạn, Nhất Kỳ lão nhân với lấy hành trang, quay qua đánh thức con vượn nhỏ dậy rồi đi thẳng ra cửa, liếc mắt nhìn Dương Chân một cái như tạm biệt, đột nhiên lại dừng chân nói: "Nhóc con, lão phu còn có một cái Ngọc phù truyền thư này nhờ ngươi chuyển cho Nhất Nguyên trên Thái Hạo Phong."
Giọng nói còn vấn vít, người đã vọt qua cửa băng đi rất xa.
Một người một điểu chạy theo ra ngoài, chợt thấy giữa hồ nổi lên một đạo hào quang màu trắng hòa lẫn vào ánh nắng ban mai, bóng hình của Nhất Kỳ đã biến mất trong lòng hồ.
Dương Chân đứng ở bên ngoài Tử Trúc Cư ngơ ngẩn hồi lâu mới phát giác không biết từ lúc nào trong tay đã có một cái Bạch ngọc phù dài cỡ ngón tay.
Nhìn xung quanh một lượt lại phát hiện chỉ sau một đêm, quang cảnh trên mặt hồ đã thay đổi rất nhiều.
Lão quỷ cùng với gã đó rốt cục đã phát sinh chuyện gì? Nhất Nguyên trên Thái Hạo Phong là ai? Lẽ nào... là chương môn của Côn Lôn Phái, là sư phụ của sư phụ, là sư tổ?"
Dương Chân miết miết lên tín phù nghĩ tới nghĩ lui, chợt kinh hãi, trong đầu tức thì loạn xạ. Dáo dác nhìn quanh nhưng chẳng thấy tung tích của Thanh Điểu đâu cả liền hô hoán lên mấy tiếng.
Tức thì từ trong lòng hồ lại nổi lên một luồng hào quang.
Giây lát sau, một đạo thanh quang từ lòng hồ bắn vọt lên, kéo theo tiếng kêu quái dị quen thuộc. Chỉ nghe thấy giọng Thanh Điểu đầy vẻ tức giận: "Dưới đáy cái hồ này có truyền tống tiên trận, Nhất Kỳ lão tiểu tử từ chỗ đó độn đi mất rồi."
Đồng thời đạo thanh quang đó dừng lại ngay trước người Dương Chân, chớp lóe một cái hiện nguyên hình Thanh Điểu.
"Truyền tống tiên trận là cái gì?" Dương Chân đưa tay đỡ lấy Thanh Điểu, thắc mắc hỏi.
"Côn Lôn Tiên Phủ này vốn có Di Thiên Tiên Trận bảo vệ, yêu ma chẳng có cách nào vào được, nếu không phải là dùng đạo môn tâm pháp hộ thân cùng với Khai sơn pháp quyết, đừng có mong ra vào. Chỉ có Truyền tống thượng cổ tiên trận gần như đã tuyệt tích này là có thể tùy ý xuất nhập tiên phủ, quác quác, không ngờ lão tiểu tử vẫn lưu lại một cái." giọng nói của Thanh Điểu có mấy phần kinh ngạc khâm phục.
"Ngươi xuống đó không gặp con giao long vảy xanh kia ư?" Dương Chân kỳ quái hỏi.
"Quác, bản điểu không biết thủy tính nên mới không giao đấu với nó, nó mà dám lên đây xem bản điểu có lột da nó ra hay không." Thanh Điểu nghểnh cái đầu nhỏ, khẩu xuất đại ngôn đầy vẻ dương dương.
"Ặc, đánh không lại thì nhận thua cho rồi, còn lẻo mép ba hoa." Dương Chân khẽ vuốt lông Thanh Điểu rồi bất thần ném ngược nó lên không, tức thì Thanh Điểu giận dữ thóa mạ ầm ỹ.
Dương Chân cười như nắc nẻ, rồi nhanh như chớp vọt về phía căn nhà của mình ở mép hồ, Thanh Điểu lượn vòng một cái rồi cũng đuổi theo phía sau.
Hắn rốt cục có thể rời cốc rồi. Phải kiếm cái gì làm quà cho sư huynh sư tỷ bọn họ mới được đây?
* * * ※※※ * * *
Trên khu rừng rậm trong sơn cốc, Dương Chân cuỡi trên thanh tiên kiếm vừa mới luyện thành cách đây không lâu, chầm chậm chao đảo phi hành, thi thoảng lại rơi vào hiểm cảnh. Thanh Điểu đậu trên vai hắn không ngừng "dạy dỗ", cả người lẫn điểu đôi khi cũng kinh hãi tới vỡ mật.
"Tiểu tử ngốc, phải sử dụng kiếm tâm đồng nhất. Tiểu tử ngươi bản thân to đùng như vậy mà pháp lực quá yếu, bản điểu đúng là chịu không nổi."
"Nhờ ngươi cõng ta đi thì ngươi không chịu, đồ súc sinh chết dịch!"
Dương Chân giận dữ vặc lại, vừa mới phân tâm kiếm quang lấp tức mất chuẩn xác, cả người lẫn kiếm la môt một tiếng rơi thẳng xuống dưới. Chỉ thấy rừng cây rậm rạp bên dưới chợt như to đùng ra trước mắt, ầm ầm ầm, đã húc vào mấy cành cây đại thụ làm bắn tung cả hoa lá.
"Chết ta rồi, xú tiểu tử định mưu hại bản điểu ư, quác quác" Thanh Điểu rớt xuống mặt đất ngay chỗ Dương Chân vừa ngã, tựa hồ cũng bay chẳng nổi nữa.
"Ôi trời, chết mất, đều là do con chim chết dịch nhà ngươi..." Dương Chân dựa vào một gốc cây tùng bên cạnh, nhìn đám cành lá gẫy tan nát không ngừng kêu than. Hắn ta có cương khí hộ thể lại có kiếm quang bay đằng trước phá đường thành ra không bị tổn thương tí nào, có điều trông bộ dạng thì vô cùng nhếch nhác.
"Lên!" pháp niệm vừa động, thanh tiên kiếm bằng gỗ màu xanh đang cắm sâu vào trong lòng đất cách đó không xa chợt rít lên một tiếng, rung bần bật rồi bay vọt lên hiện trước mặt Dương Chân, từ thanh kiếm tỏa ra quầng sáng xanh mờ nhạt.
"Tiểu tử ngốc vẫn còn hai chân để đi cơ mà, đợi ngươi xoa thuốc xong thì ta lại bay tiếp." Thanh Điểu bay vòng vòng xung quanh cây đại thụ bên cạnh, nói vẻ cụt hứng.
Dương Chân buồn không được, giận cũng chẳng xong. Dị trạng tại đan điền khiến tu vi của hắn mười phần chỉ sử dụng được nhiều lắm ba phần, thành ra ngự kiếm mới lực bất tòng tâm. Hắn liền nghiến răng vận động chân nguyên, lắc người vọt lên đứng trên thân kiếm, cả người lẫn kiếm hợp nhất.
Linh lực trong thân kiếm mỏng manh lưu chuyển, pháp trận vừa vận động, một đạo kiếm quang dài gần hai trượng tràn ra giữa rừng, Dương Chân dùng tay chỉ kiếm quyết rồi quát lên một tiếng lao lên trời, Thanh Điểu quạt cánh nhẹ nhàng bay theo phía sau hắn.
Sau khoảng thời gian nửa cây nhang, cũng đã ba qua được khu rừng sát bên dãy núi bao quanh Vạn Thú Cốc. Vách núi hiện ra sừng sững, kiếm quang không ngừng vọt lên cao, dần dần đã thấy hơi mây, khu rừng bên dưới chỉ còn là một khối xanh ngắt.
Đúng lúc đó kiếm quang đột nhiên bắt đầu run rẩy, chao đảo như người say rượu.
"Không xong rồi, Thanh Điểu, mau giúp ta..."
"Quác, bản điểu không làm chuyện không công đâu."
"Được rồi, ta đáp ứng ngươi, về sau có bảo bối đệ nhất thì cũng cho ngươi hết, oa, cứu mạng..."
Trong lúc người với điểu còn đang mặc cả thì kiếm quang đã xao động một cái rồi rớt thẳng xuống, bên dưới là vực sâu ngàn trượng, gió rít ào ào.
"Rét...." Thanh Điểu rít lên một tiếng ngang trời, nháy mắt từ hình dạng một con yến tước đã biến thành một con phượng hoàng, thân hình khổng lồ hóa thành một khối xanh biếc từ trên cao bắn vọt xuống dưới nhẹ nhàng đón lấy Dương Chân, từ cái mỏ phun ra một luồng khói xanh giống như con linh xà thu hồi lại thanh phi kiếm đang tản mác linh quang.
Dương Chân vòng tay ôm chặt lấy cái cổ dài của Thanh Điểu, dúi đầu vào trong đám lông chim hồi lâu mới định lại thần hồn.
"Con chim chết dịch, một chút dáng vẻ tiền bối cũng không có."
"Ngồi cho vững, xem bản điểu đây."
Một người một điểu nói qua nói lại một hồi rồi lao vọt vào trong mây mờ.
* * * ※※※ * * *
Trên biển mây nơi Côn Lôn Tiên Phủ.
Hai đạo kiếm quang nhẹ nhàng bay lượn, lúc ẩn khi hiện trong vạn dặm sương khói, xung quanh có mấy ngọn núi cao tới chọc trời, ngọn xa ngọn gần sừng sững thẳng đứng.
Giữa chừng không là một nam một nữ, đều là tiên gia đệ tử của Côn Lôn, hai người đang đi chung một đường, nói cười vui vẻ.
"Thanh Nhi sư muội, không biết sư huynh có cơ hội được xem qua tuyệt học mà lệnh tôn mới sáng chế hay không?"
"Sở sư huynh quá lời rồi, tiểu muội tu vi nông cạn, chỉ sợ làm trò cười cho người ta thôi."
"Xem ra vi huynh phải đợi đến kỳ hội của Côn Lôn Sơn mới có cơ hội mở mang kiến thức rồi."
"Sư huynh, phía trước hình như có người tới kìa."
Quả thực là có người tới, bất quá đập vào mắt hai người lại là một con quái điểu to lớn vô cùng, sải cánh cũng tới bốn năm trượng, bay trên không yên định như dưới đất bằng, ung dung tự tại như đang bước dạo trong mây.
Điểm cổ quái là trên lưng điểu lại có một người, điều này khiến hai người đang phiên tuần thủ cảm thấy rất kỳ lạ, bất giác tăng tốc đuổi theo.
"Thanh Điểu, đừng ngủ gật nữa, có người tới kìa."
"Quác, có người ư?"
Thanh Điểu hiển nhiên cho rằng việc chở người ắt là điều rất bẽ mặt, liền cụp cánh lại đột nhiên tăng tốc lao vọt tới trước, có điều hai đạo kiếm quang cũng đã áp tới rất gần, nháy mắt đã sát tới bên đầu xếp thành hàng ba.
"Từ từ thôi, con chim chết dịch." Dương Chân suýt nữa tuột tay rơi xuống dưới. Thanh Điểu rít lên một tiếng thả cánh giảm tốc độ, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chặp vào hai người vừa mới tới.
"Dám hỏi tôn giá là đệ tử của ngọn tiên phong nào đây?" Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Ánh mắt Dương Chân chợt dừng lại trên người thiếu nữ áo xanh, chỉ thấy nàng ta mắt như thu thủy, mày như núi xa trong sáng thuần khiết, tà áo bay phất phơ, thần thái càng tỏ ra sung mãn hơn người, không phải Tiêu Thanh Nhi thì là ai?
Chính là bóng hình dịu dàng đã vô số lần hiện lên rõ ràng trong giấc mơ của hắn suốt mấy năm qua.
Trong nhất thời, hắn nhìn tới ngơ ngẩn.
"Thanh Điểu tiền bối, đã lâu không gặp." Tiêu Thanh Nhi vẫn chưa nhận ra Dương Chân, năm năm xa cách Dương Chân đã thay đổi rất nhiều, biến thành một trang nam tử khôi ngô tuấn tú, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng khó mà tin được.
"Quác quác, là tiểu nha đầu ngươi đó à, con nha đầu ngốc kia có khỏe không?" Thanh Điểu nghiêng đầu ngó Dương Chân một cái, nói giọng kỳ cục.
"Vị này là...?" Tiêu Thanh Nhi mỉm cười gật đầu, ánh mắt chuyển về phía gã thiếu niên đang ngơ ngẩn.
"Sư tỷ..." Dương Chân lắp bắp kêu nhỏ.
Tiếng nói của Dương Chân không lớn, nhưng Tiêu Thanh Nhi nghe thấy rõ ràng mồn một, cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhìn kỹ lại một lần, chỉ thấy gã thiếu niên này mũi thẳng, mày kiếm, khuôn mặt thanh tú, giữa ấn đường có một cái ấn ký kì dị màu bạc càng thêm có chút thần bí.
"Ngươi thực là... thực là tiểu sư đệ?" Hồi lâu sau Tiêu Thanh Nhi mới kêu lên, giọng nói đầy vẻ nghi ngờ.
"Là ta đây, Tiêu sư tỷ, ta đã trở về đây." Dương Chân thấy Tiêu Thanh Nhi không nhận ra hắn, tức thì trong lòng cảm thấy buồn bã vô cùng.
Thần tình của Tiêu Thanh Nhi kinh hỷ khôn tả, ánh mắt không ngừng nhìn Dương Chân, đột nhiên la lớn lên: "Nghe nói ngươi tới Vạn Thú Cốc rồi mà?"
Dương Chân sững người, mặt mũi nhăn nhó trả lời: "Long môn đại hội năm ngoái ta đợi rất lâu mà sư phụ cùng sư huynh không tới, về sau một ông lão đã bắt ta đi..."
Khuôn mặt Tiêu Thanh Nhi lộ vẻ hốt hoảng, hừ lạnh thốt: "Như vậy ngươi đã gia nhập thành đệ tử Vạn Thú Cốc?"
Sắc mặt Dương Chân chợt biến, ấm ức nói: "Ta chưa từng bái Nhất Kỳ lão đầu làm sư phụ, chỉ là phải ở chỗ đó đợi suốt một năm."
Tiêu Thanh Nhi tức thì tỏ ra vô cùng sung sướng, nhưng giọng vẫn còn giận dỗi: "Sao ngươi không quay về?"
"Thanh Nhi sư muội, sao còn chưa giới thiệu đi?" Nam tử bị bỏ rơi một bê cất giọng nói.
"A.., xin sư huynh lượng thứ, tiểu muội nhất thời kinh hỷ quá mức... đây là quan môn đệ tử của cha muội tên là Dương Chân." Tiêu Thanh Nhi hướng về phía nam tử vận trường bào màu trắng giới thiệu.
"Tại hạ là Sở Thắng Y ở Thái Hạo Phong, xin chào Dương huynh."
"Xin chào Sở sư huynh."
Dương Chân lúc này mới rời ánh mắt khỏi sư tỷ nhìn sang nam tử đang ngự kiếm bên cạnh. Càng nhìn càng kinh ngạc, tiên gia đệ tử phong thần tuấn lãng khí độ bất phàm thế này lần đầu tiên hắn mới được nhìn thấy.
Lúc đó, chàng ta cùng Tiêu Thanh Nhi song song ngự kiếm, nam thì tiêu sái ung dung, nữ thì thanh lệ thoát tục, y phục tung bay trong gió đứng giữa trời, có thể gọi là trời sinh một cặp. Trong đầu hắn vừa mới xuất hiện ý nghĩ đó, không hiểu sao cảm thấy chua xót vô cùng, trái tim nhiệt huyết của hắn như bị nguội đi quá nửa.
"Dương huynh có thể làm bạn với thần điểu, khiến người ta phải ghen tỵ." Sở Thắng Y nói đoạn liền huy động kiếm quyết bay vòng tới bên Dương Chân, hơi thở vẫn yên nhiên không ảnh hưởng chút nào.
"Tiểu đệ tu vi không đủ, mới phải nhờ Thanh Điểu tiền bối đưa một đoạn đường." Dương Chân ủ dột tự trào nói.
"Quác, rốt cục tiểu tử ngươi cũng còn có lương tâm." Thanh Điểu hồi lâu không nói, đột nhiên quác lên một câu.
"Thanh Nhi sư muội, đã như vậy, muội hôm nay về sớm một chút, sư huynh sẽ thay muội đi tuần một phen." Sở Thắng Y thấy sư tỷ sư đệ tương phùng, chủ động đề nghị vẻ rộng lượng.
"Như vậy sợ không hợp với quy củ." Tiêu Thanh Nhi ứng thanh nói, trong lòng đối với vị sư huynh này càng thêm có hảo cảm.
"Tất cả cứ để sư huynh gánh vác, hôm khác sư huynh sẽ qua thỉnh giáo, đừng có đóng cửa không tiếp là tốt rồi, ha ha." Sở Thắng Y cười sảng khoái, xua tay về phía hai nguời, thanh tiến kiếm dưới chân chàng đột nhiên quang mạng đại thịnh dài ra tới hơn mười trượng, cả người lẫn kiếm tăng tốc rẽ mây lao đi trong tiếng rít dài, thanh thế kinh người.
"Sở sư huynh nói giỡn rồi, hôm khác tiểu muội nhất định sẽ phụng tiếp." giọng nói ngọt ngào dịu dàng của Tiêu Thanh Nhi vẫn còn vấn vít với theo.
"Xú tiểu tử, xem người ta kìa... còn lâu ngươi mới so được." Thanh Điểu nói giọng châm chọc.
"Sở sư huynh là đệ tử của Chưởng luật chân nhân Tử Đình sư bá, trong lứa chúng ta tu vi cũng thuộc loại bậc nhất bậc nhì, sư tỷ ta cũng còn kém rất xa, ngươi không cần phải buồn." Tiêu Thanh Nhi nhìn thấy Dương Chân đang nhìn theo màn kiếm quang hoành tráng nơi xa tới ngơ ngẩn, nàng cất giọng an ủi.
"Con chim chết dịch, bay mau nào!" Dương Chân đột ngột giật lông của Thanh Điểu.
"Quác" Thanh Điểu kêu lên một tiếng rồi chợt lao thẳng xuống dưới, dọa cho Dương Chân tức thì thét lên oa oa.
Tiêu Thanh Nhi bật cười lanh lảnh, vung tay nhẹ múa kiếm quyết lập tức đuổi theo xuống dưới.
Hết chương 9
Chú thích
: Giới tử nạp tu di, quang âm đấu chuyển, càn khôn phong ấn: Câu này có nghĩa là "Trong hạt cải chứa núi Tu Di, thời gian đảo lộn, phong ấn Càn Khôn."
Hạt cải chứa núi Tu Di là một câu trong kinh phật, có liên quan tới một tích cổ:
Thứ sử Giang Châu là Lý Bột đời Đường, đọc sách nhiều đến nỗi được gọi là Lý Vạn Quyển, lên Lô Sơn tham vấn Hòa thượng Qui Tôn.
Ông hỏi: “Kinh sách nói Tu Di nạp giới tử, Giới tử nạp tu di. Núi Tu Di chứa hạt cải thì được, hạt cải sao lại có thể chứa núi Tu Di được?”
Hòa thượng Qui tôn hỏi lại: "Ông đọc rất nhiều sách rồi phải không?"
Lý Bột đáp vẻ tự hào: "Sách tôi đã xem đủ năm xe."
Qui tôn lại hỏi “Thế thì năm xe sách đó bây giờ ở đâu?”
Lý Bột nói: "Giờ ở trong đầu tôi." Nói xong Lý Bột bỗng dưng đại ngộ. (theo sách Trí Tuệ Của Thiền, dịch giả Thành Thông, NXB Phương Đông).
Hạt cải chứa núi Tu Di không phải là đem núi Tu Di bỏ vào hạt cải, mà trong hạt cải có chứa cái triết lý của cả cái núi Tu Di, cũng giống như trong đầu chứa triết lý của vạn quyển sách vậy. Câu nói mang đầy thiền ý của nhà phật. Trong văn cảnh này Nhất Kỳ muốn nói cái Càn Khôn Ấn chứa triết lý bao hàm vạn vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.