Chương 40: Đệ Nhất
Yến Minh
23/04/2013
Tại tít xa phía nam hội trường, có một đạo hồng kiều nằm sát bờ mép quảng trường, hào quang bảy màu ngưng đọng phát ra hơn trượng huyền ảo dị thường. Dương Chân cùng Nhạc Thiên đưa mắt nhìn nhau. Nhạc Thiên trầm ngâm giây lát rồi đưa chân tiến lên thăm dò.
"Hắc hắc, té ra tiểu tử nhà ngươi cũng chỉ là ba hoa khoác lác thôi." Dương Chân thấy bước chân Nhạc Thiên xuyên thấu qua làn hồng quang đạp lên mặt sân do pháp trận tạo thành, không nhịn được cười phá lên.
"Lần phong hội trước, thí luyện hồng kiều cũng chỉ có bốn người vượt được qua, Sở Thắng Y đứng thứ nhất, Huyền Đạo của Thiên Ngoại Phong đứng thứ hai, Nhạc sư huynh ta đây đứng đúng vào hạng bét."
"Đứng thứ ba là ai?" Dương Chân hiếu kỳ hỏi.
"Là Lục Càn Khôn của Pháp Tông." Nhạc Thiên nói giọng rẻ rúng.
Lần này, Nhạc Thiên ngưng thần lấy hơi hồi lâu, chuẩn bị kỹ càng rồi mới bước lên trước. Thân hình gã hơi trầm xuống nhưng rốt cục cũng đứng được vững, tiếp đó chầm chậm bước lên phía trước, mất tới cả nửa ngày mới lên được nửa hồng kiều, độ cao chừng mười trượng.
Đúng lúc gã đang chăm chú cẩn thận định quay đầu gọi Dương Chân thử xem thì chợt thấy tiểu tử này đã đang đứng ngay sau lưng hắn cách có mấy bước, nhìn ngang ngó dọc có vẻ rất an nhiên tự tại.
"Ngươi, ngươi đã đi lên rồi ư?" Nhạc Thiên nhìn Dương Chân một cách khó tin.
"Quá dễ mà." Dương Chân nhíu mày đáp.
"Quá dễ?" Nhạc Thiên chụp lấy cổ tay Dương Chân kiểm tra xem hắn có vận công không, nhưng phát hiện mạch tượng của hắn rất vi diệu, chính là trạng thái Quy tức cực tĩnh cực lặng của đạo gia. "Ngươi làm thế nào vậy?" Lúc gã nói, khí tức bất ổn, dưới chân lập tức mềm nhũn, suýt nữa thì bị rớt xuống dưới, rõ ràng để duy trì ở trên hồng kiều là vô cùng gian nan.
Dương Chân ngẫm nghĩ rồi đáp: "Trong hồng kiều này có một luồng thanh khí, chỉ cần tâm thần bất động, dung nhập vào bên trong thì tự nhiên có thể bước lên được."
Nhạc Thiên kinh ngạc thốt: "Đó là Vũ Linh Khí, là thanh khí nhẹ nhất bên dưới Cửu tiêu, cũng là loại linh khí khó thăm dò nhất."
"Ồ..." Dương Chân nghe tiếng kêu, cúi đầu liền phát hiện Tiểu Bạch từ trong áo chui ra, đanh định trèo lên ngồi trên vai hắn, hắn cứ mặc cho nó muốn làm gì thì làm.
Nhạc Thiên thấy vậy lại càng kinh hãi, gã rất muốn triệu gọi Hỏa kỳ lân ra nhưng nghĩ bây giờ vẫn chưa phải lúc nên đành cố nhịn.
Hai người bọn họ đang đứng ở trên cao, lúc này vừa vặn nghe thấy Chưởng môn chân nhân tuyên bố thí luyện hồng kiều chính thức bắt đầu, đám đệ tử Côn Lôn trên hội trường lập tức tản ra, không ít người muốn thử đạp hồng kiều lên mây xem sao.
Hai người tiếp tục tiến lên, đi tận lên chỗ cao nhất của hồng kiều phía nam, bên dưới là những vầng mây tản mát, những tòa lôi đài vuông vắn màu xanh ngọc, nhìn xung quanh, từng đạo từng đạo hồng kiều ngang dọc vượt tầng không nối liền với nhau như mộng như ảo.
Hai người nhìn trở lại quảng trường, chợt thấy một đám lớn người cúi đầu ủ rũ đi xuống, thi thoảng cũng có người từ mép hồng kiều rớt xuống, tiếng la hoảng liên miên. Hãn hữu lắm mới có người đi thành công lên trên hồng kiều.
"Đi qua bên kia, sang hồng kiều phía bắc xem thử xem có mấy người lên được bên trên." Nhạc Thiên nói đoạn liền rảo bước đi về phía những đạo hồng kiều nối tiếp nhau qua Bàn long trụ.
Sau khoảng thời gian chừng ăn hết bữa cơm, Dương Chân và Nhạc Thiên cũng đi tới góc đông bắc. Ở phía bắc đã có một nhóm người đang đứng ở trên cao theo dõi mọi người, bên dưới có vô số đệ tử Côn Lôn ngước nhìn bọn họ đầy vẻ ngưỡng mộ.
"Sư đệ, sư đệ, bọn ta ở đây." Tiếng Tiêu Nguyệt Nhi lanh lảnh truyền tới.
Dương Chân ngó qua, tỷ muội Tiêu Thanh Nhi đang đứng ở điểm cao nhất của hồng kiều đối diện đưa tay vẫy hắn. Bên cạnh còn có Sở Thắng Y, Huyền Đạo cũng đang ở gần đó, còn có không ít những khuôn mặt khác. Đảo mắt nhìn lại, chợt phát hiện một người, chính là nhị sư huynh Lãnh Phong, bên cạnh chàng ta còn có thêm một nữ tử mặc áo trắng.
Nhạc Thiên chẳng nói chẳng rằng chuyển hướng về phía hồng kiều đối diện bước tới, Dương Chân vẫy tay về phía đó rồi đuổi theo Nhạc Thiên.
Trên mặt đài phía bắc, trừ Nhất Đức Chân Nhân còn phải tiếp đón tân khách, Chưởng môn nhân chủ trì đại hội, Thánh Tông Cơ Hương Tiên Tử dẫn theo không ít khách nhân tiến lên trên đài, cùng không ít tinh anh đệ tử đồng loạt hướng lên không theo dõi trên những đạo hồng kiều, tỏ vẻ rất hài lòng.
Tử Tang Chân Nhân chỉ tay nói: "Lần này các tông của Côn Lôn toàn bộ có chín người có thể đi lên hồng kiều, môn hạ của các phái đồng đạo cũng có ba người, đệ tử Côn Lôn hàng chữ Huyền có nhiều nhân tài xuất hiện, đáng mừng, đáng mừng."
Tử Đình Chân Nhân ở bên cạnh vuốt râu đáp: "Đáng chúc mừng nhất e rằng phải là Vân Vong, đệ tử của hắn có tới bốn người lên được hồng kiều."
Tiêu Vân Vong thõng tay lắc đầu nói: "Chỉ có ba người."
Tử Đình Chân Nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc này Tử Tang Chân Nhân sắc mặt chợt biến, nghiêng đầu lạnh giọng: "Tiêu sư đệ nói ba người, có phải là không tính cái tên đang phải chịu diện bích kia là môn hạ."
Nhất Nguyên Chân Nhân cùng Cơ Hương Tiên Tử mang mạng che mặt đang ở trên đài nhỏ giọng đàm luận, nghe thấy vậy cũng lập tức chú ý.
Tiêu Vân Vong không nhanh không chậm đáp: "Tiểu nữ Tiêu Thanh Nhi đã ra nhập làm môn hạ Thánh Tông, tự nhiên không tính, còn tiểu đệ tử Dương Chân nếu Tử Tang sư huynh còn có chỗ nào thắc mắc thì có thể hỏi Chưởng luật đường."
"Không cần nữa, Dương Chân là người mà Thánh Tông yêu cầu miễn xá." giọng nói của Cơ Hương Tiên Tử như tiếng nhạc vang lên bên tai mọi người.
Tử Tang Chân Nhân tức thì biến sắc, cúi đầu không dám nhiều lời.
Tử Đình Chân Nhân cùng Tiêu Vân Vong nhìn nhau mỉm cười, Thánh Tông mang địa vị siêu nhiên chính thức ra mặt, Dương Chân ắt được rửa sạch một thân mang tội, sau đó thì họ bắt đầu nói chuyện phiếm.
Lúc hai người Dương Chân và Nhạc Thiên chuyển qua hồng kiều phía bắc, trước mặt đã có hơn mười người đứng đó, đang ganh đua với nhau không ngừng. Trong đó có một người là một hòa thượng trẻ tuổi khiến Dương Chân nhìn đến ngẩn cả người.
Khi ấy, Tiêu Nguyệt Nhivô tình kêu gọi Dương Chân, hắn liền bình tâm tĩnh khí trở lại, nếu không thì cũng khó mà duy trì được.
Dương Chân vốn có dư sức, hắn kêu gọi người quen í ới, trong đó thì Huyền Đạo và Sở Thắng Y đang dẫn đầu, cả hai đều kinh ngạc trước sự ung dung của Dương Chân. Nên biết đây hoàn toàn là so sánh việc tu dưỡng tâm thần đơn thuần, tâm lực tiêu hao so với pháp lực còn khó duy trì hơn nhiều, nhiều người trên mặt đã xuất mồ hôi, thân hình bất ổn.
"A..." Dương Chân vừa đi tới gần Lãnh Phong thì một đệ tử Đạo môn mặc đạo bào màu bạc la thảm rồi rớt xuống đài làm hắn giật mình nhảy dựng lên. Đưa mắt nhìn xuống thấy người đó liên tục lộn mấy vòng rồi y như đại bàng tung cánh yên ổn hạ xuống sân, lúc đó mới yên lòng hướng sang nhị sư huynh mà chào hỏi.
Lúc này lại có người nói: "Là Vân Trung Tử sư huynh của Linh Tiêu Phái bị rớt xuống."
Người vừa nói chính là Sở Thắng Y, còn Nhạc Thiên lúc này đã không còn sức hoạt động nữa, chỉ đành đứng yên ở bên cạnh Lãnh Phong.
"Có cả người thuộc phái khác nữa à?" Dương Chân không rõ nội tình cất tiếng hỏi.
"Dương sư đệ vừa thoát cấm lệnh, không biết cũng phải, lần này đồng đạo tới xem lễ cũng tham dự thí luyện hồng kiều, Dương sư đệ xem ra có vẻ ung dung nhỉ." Hơi thở của Sở Thắng Y vẫn đều đặn, thần thái an nhiên.
"Đều là dựa vào tiểu xảo thôi, Sở sư huynh đừng cười chê." Dương Chân không làm phiền chàng nữa, hắn cảm thấy vị hòa thượng đằng kia trông rất quen mặt. Sau đó thì đi sang, tới chỗ hai tỷ muội Tiêu Thanh Nhi thì đưa mắt liếc họ một cái.
Lúc này chợt phát sinh một việc bất ngờ, con bạch hồ trên vai Dương Chân định nhảy qua chỗ Tiêu Nguyệt Nhi, chân trước của nó vừa chạm vào người nàng thì một tiếng la thảm cất lên, nàng ta rớt thẳng xuống dưới.
"Nguyệt sư tỷ..." Dương Chân thấy Tiêu Nguyệt Nhi tuy loạng choạng những vẫn bình yên hạ xuống sân thì yên lòng trở lại, quay lại gõ gõ nhẹ vào đầu bạch hồ coi như trừng phạt, hắn cũng có thể khẳng định rằng Tiêu Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ quay lại tính sổ với hắn.
Tựa hồ cảm nhận được sự chú ý của Dương Chân, vị hòa thượng mặc bộ nguyệt bào trắng tinh kia cũng ngoảnh đầu nhìn lại, khuôn mặt tròn xoe đầy đặn, mày rậm mắt to, mũi thẳng miệng gọn toát ra đầy linh khí. Chú ta đang ngồi xếp bằng trên lớp hồng quang, một tay bắt ấn Vô Úy, một tay cầm một chuỗi phật châu bằng hoàng ngọc, thần sắc thản nhiên, đầu mắt cuối mày ẩn hiện nụ cười như có như không khiến người ta có cảm giác vô cùng thông tuệ.
Dương Chân lập tức cảm thấy có mấy phần quen thuộc, nhất thời lại nhớ không ra đã gặp ở nơi nào, đành cười cười với chú ta rồi bắt chước ngồi xếp bằng xuống.
"Đại sư, xưng hô thế nào?"
"Đệ tử Vân Đỉnh Sơn, Linh Bảo." Hòa thưởng đưa tay khẽ hành lễ.
"Linh Bảo... sư phụ ngươi có phải là Phổ Tế đại sư?" Dương Chân run giọng hỏi.
"Đúng vậy, đạo hữu..." Cặp mắt trong sáng cảu Linh Bảo hòa thượng khẽ hấp háy, không rõ Dương Chân vì sao lại kích động như vậy.
"Ta là..." Dương Chân vừa định mở miệng lại không biết bắt đầu từ chỗ nào, đành thở dài. Hắn phát hiện rất nhiều sự tình tựa hồ không có cách nào giải thích ra được.
Khi đấy một tiếng hét vang, Tiêu Thanh Nhi cũng đã rớt xuống dưới, tựa hồ như nhiễm dịch, liên tiếp rớt xuống thêm hai người nữa, nháy mắt chỉ còn lại Huyền Đạo, Sở Thắng Y, thêm Nhạc Thiên với Lãnh Phong cùng hai người chỗ Dương Chân mà thôi.
Còn có... Lục Càn Khôn, Dương Chân lúc này mới chú ý tới người mà mình đã vô tình bỏ sót này, lại nhìn bạch hồ đang nằm an lành trên đầu vai, một cỗ tà niệm đột nhiên nảy ra. Nói cho cùng, khi hắn ra nhập Côn Lôn Sơn gặp phải mấy phen tai kiếp đều là có quan hệ trực tiếp tới cái gã này, nếu bảo không có chút hận ý thì cũng chỉ là nói dối.
Đi trên hồng kiều hiện tại chỉ còn có Dương Chân là có thể hành động tự nhiên tiến lui, ngay cả trưởng bối Côn Lôn ngồi tại vân thai bên dưới cũng nhận ra được.
"Lục sư huynh, Thái dương huyệt của huynh sao lại có con sâu bò lổm ngổm thế kia?"
Dương Chân tiến sát đến bên Lục Càn Khôn, đột nhiên dừng lại hạ giọng hỏi. Lục Càn Khôn đang trong lúc khẩn trương, chỉ đành nhăn nhó không sao trả lời được.
"Tiểu Bạch đừng có nghịch loạn, đừng..." Theo kỳ ý của Dương Chân, bạch hồ thông minh vô cùng liền nhảy lên đầu Lục Càn Khôn, một tiếng la thảm lập tức vang lên.
Trước lúc Lục Càn Khôn bị rớt xuống, bạch hồ đã lăng không nhảy lại, an nhiên như không trở về đầu vai Dương Chân.
Nhạc Thiên ở bên cạnh nhìn thấy từ đầu tới cuối, muốn cười mà không dám cười, thân hình không kiềm chế đượng không ngừng rung động, gã đúng là vui quá hóa buồn, thế là tiếp theo Lục Càn Khôn rớt thẳng xuống dưới.
Dương Chân vươn vai một cái, ánh mắt chuyển về phía Nhị sư huynh cùng vị nữ tử bên cạnh chàng, bất giác cảm thấy rất hiếu kỳ, hai người xem ra bộ dạng rất thân mật, mà hắn thì chưa từng nghe vị sư huynh lạnh băng băng này còn có giao hảo với ai khác nữa?
"A!" Đột nhiên nữ tử áo trắng kia không chịu được nữa rớt thẳng xuống.
Lãnh Phong chẳng nói chẳng rằng lập tức đuổi theo nàng ta bay xuống, hạ xuống sân trước cả nàng ta rồi đỡ lấy, bất quá nữ tử đó cũng hạ xuống rất yên ổn, khiến Dương Chân hít vào một hơi, trong lòng đối với hành động cổ quái của Lãnh Phong càng thêm hiếu kỳ.
Đợi cả nửa ngày, mấy người hoặc ngồi hoặc đứng vẫn tiếp tục kiên trì, Dương Chân định nằm dài ra trên hồng kiều, thần thái nhàn nhã vô cùng.
Hắn vừa nằm xuống thì ba người còn lại đều ngó qua, thần sắc từng người tỏ vẻ rất khó hiểu.
Nào chỉ bọn họ khó hiểu, Tiêu Vân Vong từ trên vân thai quan sát cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, tên tiểu đệ tử này tư chất như thế mà sao ông chưa từng phát hiện ra?
"Vân Vong, tiểu đệ tử của ngươi quả nhiên không giống phàm nhân." Tử Đình Chân Nhân đi tới gần Tiêu Vân Vong nói.
"Chân nhi nhập đạo còn non, vốn đấu pháp đại hội lần này Ngọc Tiêu Phong của ta không hề hy vọng vào nó, ngược lại bảo bối đồ đệ của sư huynh lần này ta xem có thể áp chế được cái tên ở Thiên Ngoại Phong kia đấy." Tiêu Vân Vong lim dim mắt nhìn lên làn mây rực rỡ.
"Chưa chác, Nhạc Thiên của Đơn Dương Phong và Lục Càn Khôn của Pháp Tông đều có tiến bộ lớn, hươu chết về tay ai cũng khó nói lắm." Tử Đình Chân Nhân lắc đầu đáp.
"Tiểu hòa thượng của Thiên Phật Tự kia ta xem cũng không tệ." Tiêu Vân Vong đột nhiên nói.
"Ha ha, tiểu đệ tử của ngươi vừa rồi đã đem hết mặt mũi của Tử Tang vứt đi rồi." Tử Đình Chân Nhân cúi đầu nhỏ giọng.
Cho dù là vậy, tu vi của Tử Tang Chân Nhân thuộc loại nào mà lại không nghe thấy, ông tao hừ mũi một tiếng bực dọc. Tử Đình cùng Tiêu Vân Vong liền khẽ cười.
Thí luyện bắt đầu cũng đã tới nửa canh giờ, trên hồng kiều chỉ còn lại bốn người, còn bên dưới quảng trường thì rất nhều người đã chuẩn bị bước vào vòng đấu pháp đầu tiên, lớp lớp được phân định trên bảng niêm yên danh tự đấu cặp.
"Sở sư đệ, Huyền Đạo đi trước một bước." Huyền đạo cười khổ nhìn qua Sở Thắng Y bên cạnh và Dương Chân đang nằm dài trên hồng kiều một lượt rồi nhẹ nhạc hạ xuống bên dưới.
Sở Thắng Y tiễn đưa Huyền Đạo bằng ánh mắt, rồi lại quay đầu lại nhìn Dương Chân vẫn y như cũ, thên người hắn con bạch hồ vẫn liên tục đảo qua đảo lại, lần đầu tiên trong đời chàng cảm thấy gã đồng môn này có một tư vị cao thâm khó dò.
"Linh Bảo đại sư, người còn có thể kiên trì tiếp không?" Giọng nói Dương Chân đột nhiên vang lên.
"Nhờ phúc của đạo hữu, Linh Bảo vẫn còn được." giọng của Linh Bảo có chút lắp bắp.
"Vậy ta ngủ một giấc, các sư bá sư thúc bên dưới chắc chẳng để ý đâu." Dương Chân lật người, hai tay ôm lấy đầu ngửa mặt lên nhìn trời.
Sở Thắng Y và Linh Bảo hòa thượng nghe thấy đều giật mình, suýt nữa thì rớt thẳng xuống đài.
"Thí luyện Hồng Kiều do Dương Chân đệ tử Ngọc Tiêu Phong đứng hạng nhất." Chưởng lễ đường Tử Tang Chân Nhân ở trên vân thai cao giọng tuyên bố. Tiếng nói vừa dứt, nơi góc quảng trường, Dương Chân đã đón lấy sự chúc mừng ầm ỹ của đồng môn, sau đó trên sân chẳng còn ai nghe thấy tiếng gì nữa.
Tiêu Nguyệt Nhi kéo Dương Chân khoe: "Đây chính là tiểu sư đệ của ta." Tựa hồ nàng sợ người ta không biết tới quan hệ của họ vậy.
Ngay cả đám Huyền Đạo và Sở Thắng Y cũng đặc biệt tiến tới chúc mừng cho Dương Chân.
Sở Thắng Y có chút bối rối kêu Dương Chân rồi nói: "Dương sư đệ ra tay khiến mọi người kinh ngạc, bất quá sư huynh không rõ vì sao sư đệ từ đầu tới cuối đều rất ung dung, xem ra kiên trì thêm một hai canh giờ nữa cũng dư sức như vậy?"
Huyền Đạo ở bên cạnh cũng gật đầu biểu lộ có cùng thắc mắc.
Cả đám người trợn mắt ngó Dương Chân, bọn họ cũng rất hiếu kỳ vì sao Dương Chân lại có thể thoải mái trên Hồng Kiều y như trên đất bằng khiến người ta kỳ quái như thế. Theo đồn đại thì cũng chỉ có trưởng bối sư môn đạt tới Hư cảnh mới có năng lực như vậy mà thôi.
Dương Chân trước những ánh mắt chờ đợi của mọi người, có chút vụng về cười đáp: "Là do may mắn được sư phụ truyền cho pháp môn điều dưỡng tâm thần thôi."
Không ít người lập tức tỏ ra thần tình như có đại ngộ. Tiêu Vân Vong bản thân chính là một nhân vật gần như truyền kỳ thần thoại của Côn Lôn phái, dạy cho đệ tử một vài pháp môn đặc biệt cũng có gì là lạ, điều đó khiến cho mọi người hâm mộ vô cùng.
Sở Thắng Y cùng Huyền Đạo đều có suy nghĩ riêng, có vẻ như chấp nhận lời hắn ta thuyết pháp, duy chỉ có tỷ muội Tiêu Thanh Nhi là trợn tròn hai mắt. Chỉ có bọn họ mới rõ là Dương Chân nói hươu nói vượn nhưng cũng không tiết lộ ra.
Mọi người nói chuyện nhanh chóng chuyển qua vấn đề trọng yếu - Đấu pháp đại hội. Sở Thắng Y và Huyền Đạo hai người biểu hiện hơn hẳn đám đệ tử khác. Huyền Đạo vốn là đệ nhất của kỳ trước, còn Sở Thắng Y thì tiến bộ thần tốc, mấy năm gần đây thanh thế rất lớn, càng khiến người ta kính nể.
Đám người dần dần như lưu tinh ủng nguyệt, bao vây lấy hai người vào giữa. Đương nhiên hai tỷ muội Tiêu Thanh Nhi hoa dung nguyệt mạo cũng là một điểm sáng chói. Ngày thường đệ tử các chư mạch khó mà có cơ hội được tiếp cận, chỉ đợi có đại hội đấu pháp này để được nói chuyện với hai nàng mà thôi. Dương Chân nhanh chóng lạc lõng sang một bên.
Dương Chân thấy rất nhiều các mạch đồng môn là mặt đột nhiên vây lấy hai vị sư tỷ một cách nồng nhiệt, thậm chí ngay cả Sở Thắng Y với Huyền Đạo cũng nằm trong số đó, lòng tuy cũng có ít nhiều ghen tức những cũng không để bụng. Hắn đang chuẩn bị theo đại sư huynh đi xem bảng niêm yết ở một bên quảng trường, xem đối thủ đầu tiên của mình sẽ là ai.
"Dương sư đệ, con tiểu hồ ly của ngươi thật là nghịch ngợm, Lục mỗ bị nó hại thật thê thảm." Lục Càn Khôn dẫn hai vị đồng môn không biết từ đâu sáp lại.
"Họ Lục kia, bà cô đây còn chưa tính toán với ngươi, ngươi lại dám tìm tới đây." Tiêu Nguyệt Nhi lập tức bỏ rơi đám Sở Thắng Y vẹt mọi người ra chỉ vào mũi Lục Càn Khôn tựa hồ như có thâm thù đại hận.
"Bà cô à, Lục Càn Khôn biết tội, người khoan dung cho tiểu sinh một lần có được không?" Lục Càn Khôn da mặt rất dày, làm bộ cam tâm chịu để cho Tiêu Nguyệt Nhi khi phụ, ngược lại còn làm ra vẻ rất có lý, khiến Tiêu Nguyệt Nhi khí tức đầy bụng mà không cách nào phát tiết ra được.
Dương Chân chỉ lãnh đạm nhìn Lục Càn Khôn một cái, ánh mắt liền rời về phía sau hắn, đột nhiên mỉm cười nói: "Linh Bảo đại sư, đã lâu không gặp."
Thì ra Linh Bảo cũng đã đi tới, định cùng với chúng đạo hữu Côn Lôn kết giao một phen.
Tức thời có không ít người ồn ào chú ý tới, Đạo môn với Phật môn rất ít lai vãng, rất nhiều người đối với hòa thượng cảm thấy rất hứng thú.
"Đạo hữu sao lại nói vậy?" Linh Bảo khẽ cười đưa tay hành lễ, ánh mắt có chút mê hoặc.
"Tám năm trước, tại Hà Dương Trấn, nơi miếu nát trên Tiểu Đông Sơn, Linh Bảo hòa thượng có còn nhớ chăng?" Dương Chân sau khi xuống khỏi hồng kiều đã nghĩ thông, còn chưa nói tới ước định với Cơ Hương Tiên Tử, bằng vào mối nhân duyên đó hắn cũng muốn cùng với đệ tử của Thiên Phật Tự kết giao.
Nụ cười trên khuôn mặt thanh thoát của Linh Bảo ngưng đọng giây lát, rồi ngẩn người ra run giọng: "Ngươi sao biết được?"
Dương Chân không muốn những người xung quanh biết chuyện của mình liền kêu đám Bá Vân Đình rồi kéo Linh Bảo tới một góc yên tĩnh. Hai người sóng vai ngắm những người chạy qua chạy lại trên quảng trường.
"Nhà phật đối với việc chết đi sống lại thế nào?" Dương Chân vào đề chẳng đâu vào đâu.
"Người sinh rồi tử, tử là cái quả của sinh, sinh tử luân hồi, niết bàn tịch diệt, ngã phật sở cầu, đạo huynh có phải là đối với Phật của ta có tâm đắc, cần kiểm chứng lai sinh?" Linh Bảo thành thật, không nói vòng vo.
"Không dám, không dám." Dương Chân nào dám cùng chú ta đàm luận kinh phật, thẳng thắn đáp: "Ta họ Dương tên Chân, năm đó ở trong khách sạn Quy Lai Khư tại Hà Dương Trấn, ta còn mang cho ngươi hai bát mỳ sợi, về sau lại dẫn đường đi tìm yêu nhân đó, còn nhớ hay không?"
Linh Bảo không đợi Dương Chân nói hết, sắc mặt đã trở nên trắng bạch, cả nửa ngày sau mới nói được: "Ngươi, ngươi không phải phải chết rồi sao?"
Dương Chân lắc đầu, cảm khái nói: "Phải, chết rồi, ta cũng không biết vì sao lại sống trở lại, chắc là ông trời chưa muốn ta chết đó thôi."
Linh Bảo rốt cục cũng là một đệ tử xuất sắc trẻ tuổi của Thiên Phật Tự, nhanh chóng bình phục tâm tình nở một nụ cười đáp: "Tám năm qua, Linh Bảo vẫn thường nằm mơ thấy thảm trạng lúc cuối cùng của ngươi, mãi mãi không sao quên được. Cho tới hôm nay mới tiêu giải được tâm kết trong lòng của Linh Bảo, sư phụ từng nói, Linh Bảo lần này đi tất có thu hoạch, xem ra Linh Bảo đã tìm được rồi."
Hai người nhìn nhau cùng cười. Linh Bảo lại tiếp: "Không ngờ Dương huynh lại có đại duyên phận như vậy, ra nhập phái Côn Lôn coi như bĩ cực thái lai, tiểu tăng đem tin tức nhanh chóng thông báo cho sư phụ, để lão nhân gia được cao hứng." Nói xong liền vội vã chạy đi.
Dương Chân đưa mắt nhìn theo Linh Bảo đã đi xa, tại vân thai phía đông nam nhìn thấy một vị hòa thượng già thấp thoáng nhìn về phía hắn, trong lòng bỗng nhiên thanh thản hơn rất nhiều.
"Dương tiểu tử, đối thủ đầu tiên của ngươi không thể xem thường đâu." Nhạc Thiên hành tung phiêu hốt đột ngột hiện ra.
Dương Chân ngoảnh đầu nói: "Mặc kệ hắn là ai, đánh không lại cũng cứ đánh."
Nhạc Thiên nhíu mày thốt: "Sư huynh không nói đùa đâu, đối thủ đầu tiên của ngươi là một lão đầu tử ba trăm tuổi thuộc bối phận chữ Tử."
"Cái gì?" Dương Chân trợn mắt, "Ba trăm tuổi còn tham gia phong hội ư?"
Nhạc Thiên làm bộ biết trước phản ứng sẽ như vậy, cười ha hả vỗ vỗ Dương Chân nói: "Đó là một lão đạo bối phận chữ Tử của Pháp Tông, lên núi ba trăm năm vẫn còn dậm chân ở Kim Đan kỳ, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình, lần phong hội trước ông ta đã đạt được vị trí thứ chín, ngươi không được xem thường đấy."
Dương Chân thận trọng gật đầu, trong lòng hắn biết thời gian tu luyện của mình quá ngắn, hỏa hầu và kinh nghiệm đều rất khiếm khuyết, lâm trận có thể phát huy được bao nhiêu thật khó mà nói trước được.
Phong hội vì để tránh việc tranh đấu quá chênh lệch, thường thì từ kỳ trước đã liệt ra tám cao thủ đứng đầu được vào thẳng vòng trong, số còn lại phải bắt thăm chia bảng, mỗi bảng bảy tới tám người, từ bảng thứ nhất trở đi tiến hành đấu loại vòng tròn, cứ như vậy cho tới khi chọn ra được hai mươi bốn người cuối cùng, thêm tám người vào thẳng nữa tổng cộng là ba mươi hai cao thủ vào vòng trong thi đấu, thông qua đấu loại trực tiếp, người còn lại cuối cùng là thắng. Tổng cộng tới hơn trăm trận đấu, bởi vậy đại hội phải cử hành một mạch suốt bảy ngày mới xong.
Tại trường đấu pháp, lấy những lôi đài trên Vân Tiêu Đấu Trận chia thành tám quẻ Càn, Đoài, Li, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn, mỗi đài thi đấu cho ba bảng chia thành Giáp, Ất, Bính luân phiên thượng đài do đích thân những trưởng lão nhàn rỗi làm giám khảo.
Đấu pháp so tài không lấy bối phận để phân chia, chỉ lấy tu vi làm căn cứ. Thành ra từ Nguyên Anh kỳ trở xuống kể cả bối phận chữ Tử cũng có thể tham gia đấu pháp. Tuy nói vậy nhưng đại hội lần này vẫn chủ yếu là đệ tử chữ Huyền, còn vai vế chữ Tử cùng một vài cá nhân xuất sắc mới tuyển từ Vạn Thanh Cốc bối phận chữ Ngọc chỉ là phụ, ba thế hệ cùng nhau đọ sức.
Mặt trời lên cao bằng con sào thì đấu pháp đại hội chính thức khai mạc vòng đầu tiên.
Sau khi các trưởng lão dùng pháp thuật biến trận lần nữa, những hồng kiều trên Thái Hạo Phong tựa hồ trở thành vật thật, phát ra quang mang màu trắng như ngà nhìn giống những chiếc cầu bằng bạch ngọc kéo dài mãi ra tận chân trời, uốn lượn ôm trọn lấy tám lôi đài.
Lúc này những đệ tử có tu vi thấp có thể đề khí để nhẹ nhàng đứng trên hồng kiều mà quan sát, cả thiên địa trắng tinh một màu, bạch vân tản mát, hồng kiều ngang dọc, Bàn long trụ thấu trời, sự bác đại tinh thâm của Côn Lôn đạo pháp khiến cho các đạo môn tu chân được đại khai nhãn giới.
Trên sân chỗ lôi đài quẻ Càn, đệ tử Ngọc Tiêu Phong đang tụ tập bàn luận.
"Trừ Dương Chân là lần đầu tiên, mấy người đều đã tham gia phong hội phải tự chú ý, ta sẽ không quản nữa, cố gắng nỗ lực không được làm mất mặt Ngọc Tiêu Phong, mất mặt sư phụ, nghe rõ chưa... Nguyệt Nhi." Phượng Lam đang lúc dặn dò chợt phát hiện Tiêu Nguyệt Nhi hoạt bát nhìn đông ngó tây căn bản đã đem lời bà thả theo gió bay hết.
"Cha đi đâu rồi nhỉ?" Tiêu Nguyệt Nhi thì ra đang tìm kiếm Tiêu Vân Vong.
"Đừng lo cho ông ta! Lần này e rằng ông ta đang phải bồi tiếp mấy vị tiên tử của Cô Xạ Kiếm Phái ngàn dặm xa xôi mới tới, chú ý vào việc so tài thì hơn, đừng có nghĩ hươu nghĩ vượn." Phương Lam trừng mắt với Tiêu Nguyệt Nhi, ngữ khí của bà ai cũng nhận ra có chút chua loét.
"Biết rồi mà, mẹ, những người trong bảng của ta đều chẳng có tên tuổi, đảm bảo sẽ không làm mẹ phải mất mặt là được."
Dương Chân đứng ở đằng sau như hạc giữa bầy gà, vẫn chăm chú nhìn Sư nương, hắn rõ ràng cảm thấy ánh khoảnh khắc khi ánh mắt giao nhau, thần tình của sư nương vẫn có phần không được tự nhiên, trong lòng bất giác hồi hộp. Chắc là sự việc hồi năm ngoái giữa hai người đã tạo lên một khoảng cách nhất định.
"Dương Chân." Sắc mặt Phượng Lam có chút phức tạp gọi hắn. "Đối thủ đầu tiên của ngươi rất mạnh, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng, ngươi còn trẻ tuổi..."
"Sư nương, ta nhất định sẽ thắng." Dương Chân ngắt lời Phượng Lam.
Cả đám Ngọc Tiêu Phong kinh ngạc ngó hắn, trong lòng đều mang một nghi vấn rất lớn, liệu hắn có phải là Dương Chân rụt rè nhút nhát đó không?
"Ta nhất định sẽ thắng." Dương Chân thấy vẻ kinh ngạc của mọi người, liền nói lại một cách kiên định.
"Sư đệ, ngươi đừng sốt ruột, tỷ tỷ truyền độc môn kiếm quyết của cha cho ngươi mới có ba ngày, ngươi..." Tiêu Nguyệt Nhi nhảy tới đưa tay đĩnh sờ lên trán của Dương Chân.
Dương Chân đưa tay gạt ra rồi quay mặt đối diện với Phượng Lam, trịnh trọng cung người nói: "Đệ tử lâm trận lần này, vô luận thế nào cũng nhất định phải thắng, coi như lấy đó bù tội với sư nương." Nói dứt liền không đợi mọi người phản ứng, xoay người đi thẳng về phía nam của quảng trường lẫn vào đám người đang bao quanh lôi đài quẻ Càn. Hắn trùng hợp lại thi đấu trận đầu tiên của bảng Giáp.
Phượng Lam đang lúc kinh ngạc, Tiêu Thanh Nhi vẫn còn theo dõi Dương Chân trong đám người ở tít đằng xa nói: "Trận đầu của ta tận sau giờ ngọ, Thanh Nhi đi xem hắn đấu."
Thấy tỷ tỷ vội vã bước đi, Tiêu Nguyệt Nhi cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Sư đệ hắn thay đổi nhiều quá." Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều đoán ra ý vị trong lời nói của Dương Chân. Lòng Bá Vân Đình rất cảm khái, chắc sau khi trải qua lần lịch luyện kinh hiểm tại Dương Kỳ Sơn, tiểu sư đệ này tựa hồ như trở thành một con người khác, mau chóng trưởng thành.
"Chỉ biết ngang ngạnh hành động, tiểu tử đó thật tưởng ta vẫn còn nhớ cái chuyện đó ư?" Sắc mặt Phượng Lam có chút giận, quét qua đám đệ tử một vòng hỏi: "Các ngươi noi xem, sư nương ta đây có phải là người hẹp hòi hay không?"
Bá Vân Đình, thậm chí ngay cả Lãnh Phong đều né tránh ánh mắt của bà, liên tiếp nói không phải.
Phượng Lam hừ lạnh một tiếng, dặn dò thêm hai ba câu rồi lầm bầm: "Để ta xem tiểu tử đó có phải là đại ngôn ba hoa hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.