Thiên Ngân

Chương 25: Vạn Yêu Cuồng (1)

Yến Minh

23/04/2013



"Là ai... là ai..."

"Là ai... là ai đã làm kinh động giấc ngủ của ta?"

Bậc chí tôn của Yêu tộc đã ngủ say cùng tuế nguyệt quá lâu, dưới sức kích động của pháp lực phong ấn, cùng với sự cộng hưởng mãnh liệt của huyết mạch đồng tộc, từ trong giấc ngủ sâu thẳm mơ màng tỉnh dậy, giọng nói trầm nhỏ đột nhiên biến đổi thành tiếng gầm giận dữ, thanh âm đã tích tụ suốt ngàn năm thê lương u oán phi thường, ẩn chứa trong đó là một pháp lực to lớn vô địch, phản hồi khắp gần xa chỉ chờ tới lúc bạo phát.

"Yêu Hoàng chủ nhân, Thủ lĩnh hiện tại của Để Nhân bộ Long Dận cung kính mời người tỉnh dậy." Long Dận gập người ngay tại vị trí Bạch Hổ trên tế đàn phía trước Tử đỉnh, hai tay chắp lại nơi ngực, mặt mũi cúi gằm cung kính thi hành đại lễ của Yêu tộc.

"Để Nhân... Để Nhân là ai?" Từ trong chiếc đỉnh vọng ra giọng hỏi trầm ngâm, "A... nhớ ra rồi, chẳng phải là đám phế vật ở ngoài biển đó sao, khặc khặc khặc..."

Long Dận nghe thấy toàn thân khẽ run, ánh mắt thoáng nộ tia giận dữ, hắn hít sâu một hơi rồi trầm giọng đáp lời: "Không, Để Nhân là tộc mạnh nhất trong chín bộ yêu tộc, thưa Yêu Hoàng túc hạ."

"Mạnh nhất, ngoài Nữ Oa tộc của ta, còn ai dám xưng là mạnh nhất?" Thần trí của Yêu Hoàng dần dần trở nên rõ ràng, tiếng phản bác như gầm lên giận dữ.

Một luồng pháp lực mạnh mẽ như bài sơn đảo hải tùy theo thần niệm ập tới, từ trong chiếc đỉnh phát ra những âm thanh "choang choang" bực bội, tinh thần của Long Dận thoáng xao động rồi lại tiếp tục cúi đầu không đáp lại tiếng nào.

"Ngươi quả thực rất mạnh, không giống với đám hạ nhân của chín bộ năm xưa, ngươi có thể xâm nhập tới nơi này cũng đủ chứng minh thân phận của ngươi, có điều... sức mạnh của ngươi vẫn không đủ để phá giải phong ấn, tại sao lại như vậy? Nói cho ta..." Giọng nói Yêu Hoàng vẫn trịch thượng như trước.

"Hoàn toàn ngược lại, chỉ trong vài canh giờ nữa thôi thì toàn bộ phong ấn sẽ tan rã hoàn toàn, thưa Yêu Hoàng túc hạ." Long Dận vẫn nói giọng đúng mực.

Yêu Hoàng trầm ngâm giây lát như đang quan sát kỹ càng rồi chợt buông một tiếng thở dài vô cùng nặng nề. Tiếng thở dài ấy dương như đã sử dụng toàn bộ khí lực của ông ta. "Mặt trời lên, sao sẽ lặn, cứ luân phiên như vậy cũng đã ba ngàn năm rồi, ba ngàn năm rồi..."

"Thưa phải, đã ba ngàn năm rồi."

"Các bộ của Yêu tộc ta hiện tại ra sao?" Yêu Hoàng trầm tịch hồi lâu rồi lại thở dài hỏi tiếp.

"Bằng bảy phần so với lúc thịnh vượng nhất năm xưa." Long Dận trù chừ thốt.

"Bảy phần... tốt, tốt, tốt..., chỉ đợi bọn ta phá phong ấn xông ra, Yêu tộc ắt có thể quét sạch cửu châu, huyết tẩy mối nhục trước đây... đám các ngươi đã khiến ta tỉnh lại... tỉnh lại..." Yêu Hoàng phổ yêu lực vô thượng vào trong giọng nói, càng nói càng lớn như sấm sét nổ khắp cả thế giới phong ấn, vang vọng ầm ầm không ngớt.

Thứ khiến cho toàn bộ yêu tộc tỉnh giấc tuyệt không phải là tiếng gầm như trời long đất lở đó, mà chính là do thần niệm được phát ra bởi bản mệnh nguyên khí của Yêu Hoàng. Uy lực chí tôn ấy hằn sâu vào cả trăm ngàn sinh mệnh, trong nháy mắt đã tràn ngập cả không gian phong ấn, không nơi nào không có.

Dưới sự triệu gọi của thủ lĩnh, dưới sự triệu gọi của đấng chí tôn, yêu tộc nhất định sẽ hồi phục.

Grào...Grào...Grào...Grào...Grào...Gràoooo.. .

Từ hàng trăm ngàn tế đàn, tiếng quỷ sầu sói tru, thần khóc hổ gầm, những mật ngữ muôn hình vạn trạng tám hướng đổ lại giao hòa hô ứng với nhau, vô số thần niệm tụ tập thành bể lớn, tuôn chảy như thác lũ, cuồn cuộn bốc lên như khói lửa sục sôi ầm ầm.

Bên trên tế đàn, từng quầng mây đen yêu khí ngưng tụ rồi lại phân tán giống như vật sống, thậm chí còn hòa nhập với yêu vụ của tế đàn thành một khối vấn vít, kéo theo những tiếng gầm thét quái dị tựa hồ đã lạc xuống dưới địa ngục A Tì như trong kinh phật mô tả.

Long Dận và Dao Cơ đứng bên ngoài Bạch Hổ tế đàn từ xa nhìn vào, cho dù tu vi của Dao Cơ cũng thuộc loại bất phàm nhưng trước những cảnh tượng này cũng không khỏi khiếp hãi trong lòng.

Một tia lo lắng mờ nhạt chợt dấy lên trong lòng, ả đột nhiên nhớ ra không biết mấy đứa đệ tử Côn Lôn kia ra sao rồi? Nghĩ tới đó không khỏi đưa mắt nhìn về phía lúc nãy.

*** o0o ***

"Sư đệ, ngươi mau lại đây xem!" Tiếng la hoảng của Tiêu Thanh Nhi vọng tới từ một tòa tế đàn nhỏ ngay sát bên vách đá sừng sững.

"Sao rồi?" Dương Chân đành bỏ lại đám Lãnh Phong đang vận công tới lúc khẩn yếu, chạy xuyên qua đám loạn thạch tiến về phía Tiêu Thanh Nhi.

Đó là một tòa thạch trận của tế đàn cao chừng nửa trượng rộng cỡ hơn mười bước, bốn phía là những bậc đá xếp thành từng lớp dẫn lên cao, chính giữa tế đàn là một khối đá lớn màu xanh xám khắc đầy những họa đồ yêu thú và thần chú pháp lực.

Lúc này khói đen đang bốc trên không nghi ngút, trên nền tế đàn đã nứt toác ra những vết như tơ nhện kèm theo những tiếng rạn nứt nho nhỏ. Ban đầu còn rất chậm, giây lát sau đã trở thành nhanh tới mức mắt thường có thể nhìn thấy được, những vết nứt không ngừng mở rộng ra, yêu khí đỏ khé cuồn cuộn từ bên trong nhè nhẹ bốc ra, mảnh dẻ vấn vít giữa chừng không.

Đúng lúc Dương Chân chạy tới bậc đá của tế đàn, từ giữa nền đá cao chợt phát ra những tiếng gầm thét vang lừng, đợt sau to hơn đợt trước, cả mặt đất như rung động theo tiếng gầm, khiến hai người không khỏi xao động trong lòng.

"Hai tên ma nhân kia rốt cục đã giở trò gì?" Tiêu Thanh Nhi sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi mím chặt tới trắng dã không ngừng run lên bần bật tỏ ra cực kỳ sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy thân mình.

"Cho dù phát sinh chuyện gì, ta nhất định sẽ bảo vệ cho sư tỷ." Dương Chân đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn Tiêu Thanh Nhi.

Tiêu Thanh Nhi nghe thấy toàn thân lại run thêm một lượt, sắc diện tựa hồ thoáng đỏ rồi cúi gằm mặt xuống.

Trước cảnh tượng cực kỳ yêu tà này, hai người nhất thời cũng như chìm đắm vào trong bầu không khí khủng bố, cứ đứng lặng trên bậc đá của tế đàn như vậy mà ngó yêu khí bốc lên nghi ngút.

Trong lòng Tiêu Thanh Nhi hiện tại rối như tơ, loạn như ma.

Bảy năm trước, cái gã tiểu sư đệ nhút nhát nhưng khi đụng chuyện lại rất quật cường ấy đã bước vào cuộc sống thanh tu yên ả mười năm như một ngày của nàng. Khi ấy trong mắt nàng, Dương Chân quả thực là một kẻ rất đáng thương.

Tới lúc Dương Chân bị ép đẩy vào Vạn Thanh Cốc, suốt những tháng năm cách trở ấy, nàng đã vì hắn mà lo lắng, lúc nào cũng mong hắn trở về.

Cho tới khi hắn quay lại Ngọc Tiêu Phong, thì nàng mới chợt phát giác ra Dương Chân đã lớn lên rất nhiều, không còn cần tới sự chiếu cố của nàng nữa thành ra nàng có chút hụt hẫng, tựa hồ như tự nhiên bị lạc vào khoảng không vô tận.



Tiên đạo vô tình, nhưng người hữu tình.

Thông minh mẫn tuệ như nàng đương nhiên nhận thấy tình cảm mong manh ấy của tiểu sư đệ dành cho mình, thế nhưng nàng lại cứ cố gắng né tránh. Trong lòng nàng lại cứ muốn theo tấm gương của cha mẹ, lấy con đường khổ tâm tu đạo làm mục đích chính.

Đồng thời, một vị đồng môn sư huynh siêu phàm thoát tục lọt vào mắt nàng, từ trên người ấy nàng tựa hồ nhìn thấy hình ảnh của chính cha mình, lấy hình ảnh đó mà so sánh, Dương Chân thật là nhạt nhòa tối tăm.

Nàng tuyệt không hiểu tại sao lại nảy sinh sự so sánh như vậy, có điều tất cả những điều đó đều chẳng có gì quan trọng. Trong lòng nàng, tu chân đại đạo mới là mong ước cả đời, nàng cứ cho là như thế, nàng cũng cứ tự nhủ với mình phải như thế.

Có điều, tới lúc lâm vào tình thế hiểm nghèo trước mắt, lòng nàng đột nhiên trở nên xao động, rối loạn thành một mớ.

"Sư tỷ, lui ra!" Dương Chân vừa la vừa đưa tay ôm lấy Tiêu Thanh Nhi phi thân ngược ra sau.

Trên tế đàn lúc này đã nứt toác ra một lỗ lớn, yêu khí đỏ khé ào ào bốc lên ngưng tụ thành khối giữa chừng không, trước sự suy yếu nhanh chóng của sức mạnh phong ấn, một vài tế đàn còn sót lại cũng không còn chịu nổi sự bành trướng xung đột mãnh liệt của yêu lực nữa.

Dưới bậc đá, Dương Chân lạng người che chắn phía trước cho Tiêu Thanh Nhi, nhẹ nhàng lật bàn tay đẩy ra một trận cuồng phong xanh lét, trong gió ẩn chứa pháp lực mạnh mẽ cuốn hết yêu khí của tế đàn ra xa rồi quét thẳng vào đám khói đang ngưng tụ phía trước mặt.

Bùng! Cả khối yêu khí lớn bị luồng gió dữ mãnh liệt phá bung ra thành những lằn khói nhỏ vấn vít khắp trời.

Một tiếng gầm rú thê thảm từ sâu trong tế đàn vọng ra ngoài. Cả tế đàn đột nhiên chấn động một cái, vô số cát sỏi đá vụn trên mặt đật không ngừng nhảy nhót. Một luồng yêu khí đỏ như máu từ khe nứt phun thẳng lên trời như thác lũ, chớp mắt đã hình thành một khối yêu khí khổng lồ không ngừng ngưng tụ rồi thay đổi hình dạng như muốn hóa thành thân thế của đủ loại yêu quái.

Dương Chân và Tiêu Thanh Nhi đưa mắt nhìn nhau, nghi hoặc không biết có nên xuất thủ tiếp hay không.

"Đánh tan nó, mau!" Tiếng Sở Thắng Y từ phía sau vọng tới, đồng thời một đạo ánh sáng trắng đột nhiên vọt tới bên cạnh của Tiêu Thanh Nhi.

Cũng lúc đó một đạo ánh sáng xanh lam rít lên như chớp giật kéo theo kiếm khí mãnh liệt vô cùng nghiêng nghiêng chém tới.

Yêu khí nháy mắt bị chẻ thành hai, lằn kiếm quang như chưa hề dốc toàn lực đột nhiên vòng trở lại rồi bùng tan thành một cơn mưa sao băng chụp xuống đám yêu khí màu đỏ như máu, khí thế càng thêm hung mãnh.

"Chẳng tác dụng gì, nguyên thần của nó vẫn còn ở trong phong ấn, chẳng làm gì được nó đâu." giọng Nhạc Thiên vọng tới đầy vẻ ngạo nghễ.

Khối yêu khí to hơn trượng bị cơn mưa sao chụp xuống giống như bị cuồng phong quét phải tan thành một làn sương máu dạt đông một khối, dạt tây một mảng nhưng vẫn liên kết vấn vít với nhau èo uột trên không mà không chịu tan.

Tiêu Nguyệt Nhi và Lãnh Phong cũng theo đó chạy tới, tất cả tụ tập ngay bên ngoài tế đàn.

"Phong ấn bắt đầu lung lay, yêu tộc tỉnh lại rồi." Sở Thắng Y thần sắc trầm trọng thu hồi thanh Tinh Hà Kiếm, ánh mắt đưa về nơi xa.

Cả đám đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy các tế đàn lớn nhỏ gần xa đều xuất hiện cảnh tượng tương tự, yêu khí mịt mù, tiếng quỷ gào liên miên bất tuyệt. Cả không gian phong ấn sụp đổ, thế như hà bá phá đê không cách gì ngăn cản nổi.

Bây giờ phải làm sao? Đám đệ tử Côn Lôn đều ngây ra tại trận, trong lòng hoảng hốt.

Phía bên ngoài so với những chấn động kịch liệt kì dị dưới mặt đất của Dương Kỳ Sơn lại khác hẳn, những quầng mây lửa đỏ rực cuồn cuộn rợp sát mặt đất kéo khắp trời, bao phủ cả vạn dặm Tây hoang, Cả thiên địa vốn đỏ bầm một màu chợt trở nên bình lặng một cách khác thường, ngay cả sấm sét vẫn giáng xuống liên tục suốt cả năm cũng như được thu cả vào trong mây.

Thế nhưng, đằng sau sự yên bình ấy lại có một áp lực nghẹt thở rất kỳ dị tràn ngập khắp thiên địa, không ngừng tích tủ ấp ủ sức mạnh. Cả dãy Dương Kỳ Sơn, chim bay thú chạy nháo nhào khắp nơi không sao dừng lại được, cảnh tượng giống như có đại nạn lâm đầu vậy.

Trên trời cao vạn dặm chốn Tây hoang, một đám lão đạo toàn thân vận áo trắng phau đang ngự trên một đóa mây đỏ dầy đặc, đạo bào tung bay phần phật, chăm chú nhìn xuống mặt đất u ám thê lương, sắc mặt rất ngưng trọng.

Trong đám trưởng lão, xuất hiện một trung niên văn sĩ dáng vẻ xuất trần, tay cầm một cuốn tranh cổ kính bên trên tựa hồ vẽ những đường nét đen đỏ tung hoành, ở bên cạnh là một đạo nhân áo tím tay cầm một chiếc gương đồng nhỏ đang cùng nhau kiểm chứng gì đó.

Đột nhiên mọi người chuyển ánh mắt về phía trước, chỉ thấy tại làn sương mỏng phía trước khối mây đỏ rực có một lão ông lùn tịt đầu đội nón tre rẽ mây lướt tới rồi dừng lại trước mặt đám trưởng lão.

"Lão phu là Nhất Kỳ ở Vạn Thú Cốc." Người vừa tới cất tiếng trầm đục, hé mắt nhìn các vị trưởng lão.

"Thì ra là Nhất Kỳ sư bá, Tiêu Vân Vong xin có lễ chào." Trung niên văn sỹ kia liền rung tay một cái thu hồi cuộn tranh, ngẩng đầu cung kính nói.

"Các ngươi đã tới đây, chắc Nhất Nguyên ắt đã thông báo cho các ngươi ngọn ngành nhân quả, Tinh trận đã bị đảo ngược, phong ấn của Dương Kỳ Sơn đang rất yếu ớt, các ngươi chính là tuyến hy vọng cuối cùng rồi." Nhất Kỳ không đợi đám trưởng lão cất tiếng đã mở lời trước.

Cả đám trưởng lão tức thì xôn xao, lúc trước hai tên vãn bối tới mời bọn họ ra lời lẽ rất gấp gáp, bọn họ còn chưa cho là thật, hiện tại ngay cả Nhất Kỳ bối phận cực cao của Côn Lôn phái cũng xuất hiện khiến bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra tình thế trước mắt quả thật đã rất khẩn bách.

"Sư bá đã phân phó, chúng đệ tử sẽ cùng cố gắng." Tử Càn Chân Nhân nghiêm trang đáp lời.

"Tốt, Dương Kỳ Sơn có năm hỏa mạch lớn thuận nghịch tương sinh với nhau, bất luận dùng phương pháp gì các ngươi phải trong vòng hai canh giờ cắt đứt hết tất cả. Trong phong ấn chỉ có một mình lão phu là có thể đi vào, để lão phu lo liệu Tinh Mật Trận, hy vọng vẫn còn cơ hội đảo ngược... cơ hội..."

Tiếng nói của Nhất Kỳ lão nhân vừa dứt, toàn thân liền phát ra ánh sáng rồi biến mất nơi chừng mây, chỉ còn lưu lại dư âm sau cùng vang vọng giữa đám người.

"Tử Càn sư huynh, người dùng Hạo Thiên Kính dẫn đường, để sư đệ ta làm tiên phong, thế nào?" Tiêu Vân Vong ngó mặt đất một màu thảm đạm đột nhiên cất giọng hào sảng nói.

"Cứ theo ý sư đệ đi." Tử Càn Chân Nhân đưa mắt nháy một cái rồi vui vẻ vung tay hướng về đám trưởng lão vẫy một cái, bảo kính trên tay lấp lóe ánh sáng trắng dẫn đường phá mây hạ xuống.

Tại ngọn đồi phía nam cách Dương Kỳ Sơn ngoài năm mươi dặm.

Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một chiếc cầu vồng rực rỡ ghê gớm chiếu rõ cả không gian, tà tà quét qua như lằn sao băng từ thiên ngoại xé trời giáng xuống lao thẳng vào mặt đất.

Trong tiếng nổ lớn chấn động vang trời, mặt đất nứt ra một cái hố khổng lồ dài cả chục dặm, bên trong đầy những trụ sáng trắng xông thẳng lên thấu tận trời, hàng vạn luồng nham thạch cùng cát đá băng tung lên không, vô số lôi điện lằng ngoằng, phi sa tẩu thạch làm uy thế tăng lên gấp bội.



Tít trên cao, Tiêu Vân Vong song chưởng cung lại trước ngực kết thành ấn điều khiển Tử Thương Tiên Kiếm quang mạng vạn trượng, toàn thân trường bào màu xanh tung bay trong gió dữ, làn tóc đen sổ tung ra xung quanh phất phơ.

Mười tám vị trưởng lão đứng xung quanh bên ngoài lằn kiếm quang của Tiêu Vân Vong, trong đó có chín vị đứng giữa chừng không xác định phương hướng, mỗi người đều đánh ra một đạo pháp lực dẫn nhập vào trong kiếm khí của Tử Thương Kiếm làm uy lực kiếm khí tăng lên vượt bực đánh phá xuống mặt đất.

Dưới đại địa những tiếng nổ kinh thiên vang lên liên tiếp, từng lớp nham tương đè nhau vọt lên theo những tia kiếm quang thấu trời, hàng vạn lưỡi lửa tung bay, nham tương nóng hừng hực nổ tung khắp nơi, xung quanh chu vi cả chục dặm đều rơi vào biển lửa rừng rực rồi chìm ngập trong dung nham, tối tăm mù mịt.

"Còn thiếu hỏa hầu một chút, chư vị trưởng lão xin tiếp tục trợ lực!" Tử Càn Chân Nhân đứng ngoài tâm trận thi pháp giữa chừng không, liên tiếp đánh linh quyết sử dụng dị năng của bảo kính quan sát động tĩnh của các hỏa mạch dưới đất.

Cánh tay còn lại của Tử Càn Chân Nhân đưa lên phía trước vuốt nhẹ vào mặt bảo kính chiếu đầy huỳnh quang, nhẹ nhàng như sóng gợn mặt nước, trong nháy mắt trên mặt kính hiện rõ ràng từng đạo hỏa tuyến giống như những sợi tơ nhỏ đang dần dần trương lên. Lúc này có một chỗ bị ứ tắc thành một khối lửa lớn, ánh mắt ông ta chính là đang chăm chú vào chỗ đó.

Cả đám trưởng lão đồng thanh quát lên, gia tăng pháp lực tiếp trợ, kiếm khí của Tử Thương Kiếm nháy mắt bành trướng thêm mấy phần nữa rồi ngưng động lại càng thêm lấp lánh, tiếng nổ ầm ầm như sấm sét liên miên không ngớt. Vết nứt sâu trên mặt đất lại nứt rộng thêm mấy phần nữa, dung nham cuồn cuộn phun ra cả đống như ngọn núi.

Cột kiếm quang xông lên tận trời cao, chiếu sáng cả mặt đất, khiến cả một trời mây cũng được rọi thành rực rỡ huy hoàng.

"A a a..." Vào lúc quan trọng nhất, từ xa phía bắc vọng tới một tràng tiếng cười quái dị lạnh lùng thấu xương, bầu trời dường như u ám hẳn xuống, mây đen như mực ào ào kéo theo âm phong quỷ khiếu đột nhiên ập tới.

Cả đám người Côn Lôn thấy vậy đều kinh hãi, bằng vào khi âm lạnh cùng với mức độ pháp lực cũng đủ biết được thân phận của kẻ mới đến.

Chín vị trưởng lão rảnh tay đứng lược trận bên ngoài liền phi thân dàn thành hàng chữ nhất cản lại giữa chừng không, trong đó có một vị trưởng lão tính khí nóng nảy đã xông tới quát lên "Quỷ tôn, ngươi tới đây là ý gì?"

Kẻ mới tới khí thế âm tà kinh thiên, không phải là Vạn Niên Lão Quỷ của Quỷ vương phủ thì còn ai vào đây?

Nói tới lão quỷ đã sống không biết bao nhiêu lâu này, bằng vào khả năng huy động cả vạn quỷ của lão cùng với cách hành xử phi chính phi tà so với tàn đảng của ma đạo đương nhiên có khác biệt rất lớn. Hàng năm vẫn ẩn dật tại Quỷ vương phủ tại phía bắc của Liêu Châu và nằm phía tây của vực Hắc Minh Uyên nơi địa cực để tu luyện đạo thuật U Minh Quỷ Đạo, chính đạo không thông mà ma đạo cũng chẳng ưa. Trong suốt hàng vạn năm, Hắc Minh Uyên là nơi tập trung vô số linh quỷ có thực lực vô cùng ghê gớm, cả hai đạo chính lẫn ma đều không giám coi thường.

"Lão quỷ ta thích đến thì đến, thích đi thì đi, cái đám mũi trâu các ngươi quản sao nổi, hắc hắc hắc..." cuộn mây phập phù như mặt nước vùi dập điên cuồng tựa hồ như con bạch tuộc giương vòi trợn mắt, khi thì huyễn hóa ra hình khô lâu, khi thì hóa thành ác quỷ dữ tợn, lúc lại hóa thành hình dạng quái thú thuở hồng hoang. Hơi lạnh khốc liệt tỏa ra tràn ngập đất trời khắp bốn phương tám hướng, Quỷ tôn ẩn thân ở giữa chẳng hề sợ hãi điều gì không nhưng cất tiếng cười cuồng dại.

"Tà ma ngoại đạo, chớ có ngông cuồng! Dưới pháp định của Côn Lôn ta cho dù một hạt cát cũng đừng hòng lọt. Nếu ngươi còn tự tung tự tác, lão đạo có liều mạng cũng quyết tiễn ngươi một đoạn đường, quét sạch quỷ đạo ra khỏi thế gian!"

"Ồ, hắc hắc hắc... nếu là tổ sư gia của các người Ngọc Đỉnh Chân Nhân lão mũi trâu nói ra những lời này thì ta nghe còn lọt lỗ tai, ngươi chỉ là một cái thứ thân phận con con mà dám đứng trước mặt tổ gia gia ta đây mà ồn ào. Quỷ gia gia ta tu tâm dưỡng tính cũng mấy ngàn năm rồi, nếu để lão tử nổi giận lên thì sẽ đem đám con cháu, chắt chít hàng trăm vạn âm quỷ xông hết lên Côn Lôn Sơn ngươi tiêu diệt luôn Côn Lôn Phái, hắc hắc hắc." Những lời thuận miệng của Quỷ tôn phát ra có thể nói là cực kỳ ngông cuồng bá đạo.

Lão đạo cất tiếng trước lúc vừa rồi nghe thấy thế nổi giận đùng đùng, râu tóc dựng ngược, vận động pháp lực cả đời định phát chiêu đánh tới. Đại trưởng lão Nhất Nhàn đang thủ tại giữa trận thấy không ổn liền nhanh chóng lách lên trước xua tay quát đồng môn dừng tay không được manh động, ra lệnh cho họ quay trở về hậu trận.

Tu vi vạn năm của lão quỷ này đương nhiên không phải là giả, ngay cả Chưởng tôn Nhất Nguyên Chân Nhân cũng không dám nắm chắc phần thắng, cả đám trưởng lão Côn Lôn ở nơi này mà nói đối với lão quỷ cũng vẫn chỉ là tiểu bối mà thôi. Huống hồ mệnh lệnh truyền xuống đã rất kỹ càng, trước khi còn chưa rõ ý đồ sao phải gấp gáp? Gặp phải tình cảnh này, trước mắt là đại địch, gây hấn là bất trí.

Sau đó Nhất Nhàn trưởng lão mới tiến lên trước cất giọng hòa hoãn nói: "Quỷ tôn tiền bối, Côn Lôn phái của ta cùng với Quỷ vương phủ vốn là nước sông không phạm nước giếng, hiện tại tới đây không biết là vì nỗi khổ tâm gì?"

"Hắc hắc hắc, tên tiểu mũi trâu ngươi xem ra còn là người có chút hiểu biết. Lão quỷ ta không nhận phật, không nhận đạo cũng chẳng nhận ma, chỉ nhận tâm. Lão quỷ ta thích gì làm đấy, một mình một đạo." Giọng của Quỷ tôn phát ra oang oang cuồng ngạo.

Cả đám trưởng lão mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, bị lão già hồ đồ này chọc cho muốn hồ đồ theo luôn, gặp phải hạng không nói lý lẽ mà tu vi cái thế như lão quỷ này thì cho dù là ai cũng phải đau đầu.

Nhất Nhàn trưởng lão nhăn tít hàng mi hỏi ngược lại: "Vậy tiền bối người tính sao?"

Quỷ tôn cũng chẳng khách khí thật thà đáp: "Quỷ gia gia ta hôm nay rong ruổi tới Dương Kỳ Sơn là để xem địa hình phong hỏa, nói không chừng có thể kiếm được chỗ trú cho mấy gã đồ tử đồ tôn, đồng thời kiếm thêm mấy món tươi, nói thực chứ ăn đồ tại Hắc Minh Uyên trời băng đất giá ấy phát ngấy lên rồi, hắc hắc hắc."

Đám trưởng lão đây đều là những người sống già tới thành tinh rồi, làm gì mà không hiểu ẩn ý bên trong. Lão quỷ này rõ ràng là tới phá đám, thậm chí đối với yêu nghiệt đang phá hoại bên trong phong ấn kia không chừng là đồng bọn. Có điều không hiểu là gần vạn năm qua lão quỷ chẳng phải vẫn không lai vãng với các đạo phái khác hay sao?

Nhất Nhàn trưởng lão cười bồi theo một tiếng, nhướng mắt đáp: "Tiền bối nói đùa rồi, Dương Kỳ Sơn này địa hỏa rất vượng, tiền bối tu vi cao thâm ắt là không sợ, có điều trăm vạn đồ tử đồ tôn của người đều là thân thể âm linh, sao có thể chịu được chỗ này?"

Lúc này đám Tiêu Vân Vong đã vào thời điểm gần hoàn tất, kiếm quang bắt đầu thu hẹp lại. Trong khoảng thời gian chưa đầy nửa canh giờ, phía bên dưới đã hình thành một vực lửa khổng lồ, vẫn không ngừng mở rộng ra.

"Nhóc con giỏi, hỏa mạch đó khi không lại bị các ngươi lấp mất một nhánh, không được, lão quỷ ta không thể để bọn ngươi làm bừa được." Quỷ Tôn còn chưa dứt lời thì quầng mây u ám khuynh thiên đã tạt tới.

"Ngươi dám!" Đám trưởng lão đồng thanh quát lớn.

"Quỷ Tôn tiếp chiêu!"

Đúng lúc đó, chín vị trưởng lão đang cùng hợp lực xuất thủ với Tiêu Vân Vong đồng thời xoay người lui dạt ra xung quanh, một cái mống rực rỡ như cầu vồng đột nhiên phá tung mặt đất bắn vọt lên cao, bay lượn một vòng khắp không gian như phá mây rạch trời, rẽ một đường dài cả chục dặm rồi đánh xuống, một luồng sấm sét trắng xóa phóng thẳng vào giữa quầng quỷ vân.

Kiếm khí lệch trời, phá không lở đất như cuồng phong cuộn xoáy, cả quầng quỷ vân nháy mắt đã bị đạo kiếm khí quét ra xa tới hơn chục dặm.

Đám trưởng lão đứng ngoài lược trận đồng loạt la lên kinh ngạc. Không thể ngờ tu vi của gã hậu bối này lại có thể đạt tới cảnh giới Hư Cực, thậm chí chỉ một bước ngắn nữa là đạt tới đạo Thông Thiên. Hầu hết trưởng lão tại hiện trường đều thở dài không ngừng thán phục: Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a!

Tiêu Vân Vong triệu hồi thanh Tử Thương Kiếm vừa triển lộ thần uy, mái tóc bay pâần phật, khuôn mặt tràn ngập thần quang đứng giữa không trung y như thiên thần giáng thế ngó pháp chướng của Quỷ Tôn đang nhanh trong lan tỏa trở lại. Ông hiểu rõ đối với những lão quái vật vô pháp vô thiên như thế này là phải ra lực mà trấn nhiếp chứ chớ có lấy đức phục làm chi, chỉ có vậy mới có thể đối phó được.

"Nhóc con giỏi, dám ngăn cản quỷ gia gia ngươi, có phải là đã chán sống rồi không?" Quỷ Tôn vừa hét vừa đạp mây trở lại, miệng lại thét be be: "Tới đây, tới đây, lão quỷ ta mấy trăm năm chưa được đánh trận nào, hôm nay thử xem tên tiểu mũi trâu Côn Lôn ngươi tiến bộ ra sao là vừa đúng dịp."

"Chư vị trưởng lão, Quỷ Tôn xin giao lại cho các vị." Tiêu Vân Vong trí óc rất thông minh, vốn biết sao có thể đương đầu với lão quỷ này được? Bởi vậy liền lập tức cùng với Tử Càn Chân Nhân đồng loạt thối lui ra sau. Chính vị trưởng lão phía trước liền tiếp tục tiến lên nghênh đón, mỗi người tự tế khởi pháp bảo đắc ý của mình khiến cả một trời rực sáng lấp lánh.

"Tiểu tử què kia, ngươi đừng có chạy, lão tử ăn một đòn của người còn chưa trả miếng!" Quỷ Tôn không ngừng liến thoắng rồi vượt không đuổi theo, quầng mây đen kịt dày đặc rít lên phóng tới.

Chín đạo hào quang nở bung ra đóa thiên hoa, giữ vững phương vị trên không rồi các pháp khí muôn hình muôn vẻ tỏa ánh sáng vạn trượng, khí nuốt ngưu đẩu, tung hoành ngang dọc vậy chặt lấy xung quanh quỷ vân của Quỷ Tôn khiến lão ta nổi giận đùng đùng chửi bới không ngừng. Mặc dù lão ta tu vi tuyệt thế, tả xung hữu đột chẳng hề kiêng kị nhưng nhất thời cũng khó phá nổi chín vị trưởng lão Côn Lôn có tu vi ở kỳ Phân Thần, thậm chí là Hư Cảnh hiệp lực xuất thủ.

Trong lúc đó, hai người Tiêu Vân Vong và Tử Càn cùng những vị trưởng lão còn lại đã hạ xuống một cái pháp tràng tít xa phía tây từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook