Chương 44: Giết chết cổ bản mạng
Kiều Phi
02/07/2024
Lâm Hiên vừa nói ra những lời này, người đàn ông mặc áo đen lập tức quay lại, bốn mắt nhìn nhau.
Người đàn ông mặc áo đen này gầy như que củi, đôi mắt nham hiểm và có một nốt ruồi đen to ở cạnh mũi, cả người toát ra khí tức tà ác.
Lúc này Lâm Hiên mới mở trùng đồng Thiên Nhãn ra, quan sát người đàn ông mặc áo đen trước mặt.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Lâm Hiên đã có thể nhìn ra, trên mặt người áo đen căn bản không phải là một nốt ruồi đen lớn, mà là cổ trùng bản mạng của ông ta!
“Là cậu đã giết cổ trùng của tôi à?”
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông mặc đồ đen truyền đến, nhưng Lâm Hiên không trả lời mà lập tức phóng ra hai cây kim bạc.
Hai cây kim bạc lần lượt đâm vào cơ thể của hai con cổ trùng. Ngay khi vừa mở miệng nói chuyện, người đàn ông mặc áo đen đã thả cổ trùng ra, định dùng cách nói chuyện để đánh lạc hướng Lâm Hiên, sau đó sử
dụng cổ trùng để âm thầm tấn công Lâm Hiên.
Đáng tiếc, dưới trùng đồng Thiên Nhãn của Lâm Hiên, thủ đoạn cỏn con này của người áo đen hoàn toàn không đáng để coi trọng.
“Tôi khuyên ông đừng trông cậy vào đám cổ trùng của mình”.
Lâm Hiên nói một cách bình tĩnh, anh nhìn người đàn ông mặc áo đen với đôi mắt lạnh thấu xương.
“Cổ sư Miêu Cương chắc hẳn phải có quy tắc của cổ sư Miêu Cương, nếu ông làm hại người khác vì tiền bạc, đây là vi phạm quy tắc của cổ sư Miêu
Cương”.
Người đàn ông mặc áo đen nheo mắt lại, làm ngơ trước hai con cổ trùng vừa bị Lâm Hiên đâm chết.
“Tôi muốn làm việc như thế nào còn không đến lượt cậu lo”.
“Người chết vì tiền chim chết vì mồi, cậu giúp Thi Lam Hoa vì tiền hay vì sắc?”
Lâm Hiên cười không tỏ ý kiến, nói: “Quân tử yêu tiền và kiếm tiền một cách đúng mực, nếu dựa vào việc hại người để kiếm tiền, đó cũng chỉ là tiền tài bất
chính”.
Nói xong những lời này, năm cây kim bạc của Lâm Hiên đồng thời bay ra, những cây kim bay ra đâm chết năm con cổ trùng.
Bởi vì người đàn ông mặc áo đen vừa thả cổ trùng ra lần nữa. “Vẫn chưa bỏ ý định sao?”
Sắc mặt của người đàn ông mặc áo đen vô cùng u ám, phương pháp thả cổ trùng của ông ta rất tinh vi, người bình thường không thể phát hiện được.
Nhưng lần nào chàng trai trẻ trước mặt cũng có thể đâm chính xác những con cổ trùng mà ông ta thả ra và giết chết chúng.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Vẻ mặt người đàn ông mặc áo đen đầy u ám, nhưng lần này ông ta lại thành thật hơn nhiều.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là những chuyện ông làm khiến tôi rất không hài lòng”.
Nói xong những lời này, ba cây kim bạc của Lâm Hiên bay ra, ba cây kim bạc này nhắm ngay vào nốt ruồi đen lớn trên mặt người đàn ông mặc áo đen.
Người đàn ông mặc áo đen giật mình, lập tức muốn né tránh.
Đáng tiếc tu vi võ đạo của ông ta chỉ là Hoàng cấp sơ kỳ, không thể tránh khỏi kim bạc của Lâm Hiên.
Cây kim bạc xuyên qua nốt ruồi đen lớn và giết chết cổ trùng bản mạng của người đàn ông mặc áo đen.
“Aaaa——”
Cổ trùng bản mạng của người đàn ông mặc áo đen bị giết, ông ta rú lên đau đớn.
“Cậu điên rồi, giết cổ trùng bản mạng của tôi, tôi sẽ giết chết cậu”.
Người đàn ông mặc áo đen tức giận lao tới, nhưng đáng tiếc, Lâm Hiên đã tung một chân đá người đàn ông mặc áo đen bay ra.
Tu vi võ đạo của người áo đen quá thấp, cổ trùng lại không có tác dụng gì đối với Lâm Hiên.
“Ông dùng cổ trùng tùy tiện giết hại người vô tội, hôm nay tôi không giết ông là đã đối xử rất tốt với ông rồi”.
Lâm Hiên cất kim bạc đi, cổ sư bị chết cổ trùng bản mạng, thực lực bị giảm đi rất nhiều, không thể gây chuyện được nữa.
Người đàn ông mặc áo đen nhìn về hướng Lâm Hiên rời đi với ánh mắt kinh hãi, không khỏi phun ra một ngụm máu.
Cổ trùng bản mạng của mỗi cổ sư đều được bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, mặc dù giữa chừng ông ta đã thay đổi trở thành cổ sư, nhưng cổ trùng bản mạng của ông ta cũng đã được nuôi dưỡng trong mười năm.
“Tôi mặc kệ cậu là ai? Giết cổ trùng bản mạng của tôi, tôi muốn cậu phải chết, cậu phải chết!!”
Người đàn ông mặc áo đen lấy điện thoại di động ra và gọi cho một dãy số.
“Sư phụ, con gặp phải cao thủ, cổ trùng bản mạng của con đã bị giết, ngài phải báo thù cho con, tất cả những gì con làm ở thành phố An Giang đều là để giúp đỡ ngài”.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói kỳ lạ không phân biệt được là nam hay nữ: “Đồ vô dụng, đã bảo phải cẩn thận, vậy mà vẫn để chết cổ trùng bản mạng, ta sẽ để Tam sư huynh của con tới đó”.
Người đàn ông mặc áo đen này gầy như que củi, đôi mắt nham hiểm và có một nốt ruồi đen to ở cạnh mũi, cả người toát ra khí tức tà ác.
Lúc này Lâm Hiên mới mở trùng đồng Thiên Nhãn ra, quan sát người đàn ông mặc áo đen trước mặt.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Lâm Hiên đã có thể nhìn ra, trên mặt người áo đen căn bản không phải là một nốt ruồi đen lớn, mà là cổ trùng bản mạng của ông ta!
“Là cậu đã giết cổ trùng của tôi à?”
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông mặc đồ đen truyền đến, nhưng Lâm Hiên không trả lời mà lập tức phóng ra hai cây kim bạc.
Hai cây kim bạc lần lượt đâm vào cơ thể của hai con cổ trùng. Ngay khi vừa mở miệng nói chuyện, người đàn ông mặc áo đen đã thả cổ trùng ra, định dùng cách nói chuyện để đánh lạc hướng Lâm Hiên, sau đó sử
dụng cổ trùng để âm thầm tấn công Lâm Hiên.
Đáng tiếc, dưới trùng đồng Thiên Nhãn của Lâm Hiên, thủ đoạn cỏn con này của người áo đen hoàn toàn không đáng để coi trọng.
“Tôi khuyên ông đừng trông cậy vào đám cổ trùng của mình”.
Lâm Hiên nói một cách bình tĩnh, anh nhìn người đàn ông mặc áo đen với đôi mắt lạnh thấu xương.
“Cổ sư Miêu Cương chắc hẳn phải có quy tắc của cổ sư Miêu Cương, nếu ông làm hại người khác vì tiền bạc, đây là vi phạm quy tắc của cổ sư Miêu
Cương”.
Người đàn ông mặc áo đen nheo mắt lại, làm ngơ trước hai con cổ trùng vừa bị Lâm Hiên đâm chết.
“Tôi muốn làm việc như thế nào còn không đến lượt cậu lo”.
“Người chết vì tiền chim chết vì mồi, cậu giúp Thi Lam Hoa vì tiền hay vì sắc?”
Lâm Hiên cười không tỏ ý kiến, nói: “Quân tử yêu tiền và kiếm tiền một cách đúng mực, nếu dựa vào việc hại người để kiếm tiền, đó cũng chỉ là tiền tài bất
chính”.
Nói xong những lời này, năm cây kim bạc của Lâm Hiên đồng thời bay ra, những cây kim bay ra đâm chết năm con cổ trùng.
Bởi vì người đàn ông mặc áo đen vừa thả cổ trùng ra lần nữa. “Vẫn chưa bỏ ý định sao?”
Sắc mặt của người đàn ông mặc áo đen vô cùng u ám, phương pháp thả cổ trùng của ông ta rất tinh vi, người bình thường không thể phát hiện được.
Nhưng lần nào chàng trai trẻ trước mặt cũng có thể đâm chính xác những con cổ trùng mà ông ta thả ra và giết chết chúng.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Vẻ mặt người đàn ông mặc áo đen đầy u ám, nhưng lần này ông ta lại thành thật hơn nhiều.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là những chuyện ông làm khiến tôi rất không hài lòng”.
Nói xong những lời này, ba cây kim bạc của Lâm Hiên bay ra, ba cây kim bạc này nhắm ngay vào nốt ruồi đen lớn trên mặt người đàn ông mặc áo đen.
Người đàn ông mặc áo đen giật mình, lập tức muốn né tránh.
Đáng tiếc tu vi võ đạo của ông ta chỉ là Hoàng cấp sơ kỳ, không thể tránh khỏi kim bạc của Lâm Hiên.
Cây kim bạc xuyên qua nốt ruồi đen lớn và giết chết cổ trùng bản mạng của người đàn ông mặc áo đen.
“Aaaa——”
Cổ trùng bản mạng của người đàn ông mặc áo đen bị giết, ông ta rú lên đau đớn.
“Cậu điên rồi, giết cổ trùng bản mạng của tôi, tôi sẽ giết chết cậu”.
Người đàn ông mặc áo đen tức giận lao tới, nhưng đáng tiếc, Lâm Hiên đã tung một chân đá người đàn ông mặc áo đen bay ra.
Tu vi võ đạo của người áo đen quá thấp, cổ trùng lại không có tác dụng gì đối với Lâm Hiên.
“Ông dùng cổ trùng tùy tiện giết hại người vô tội, hôm nay tôi không giết ông là đã đối xử rất tốt với ông rồi”.
Lâm Hiên cất kim bạc đi, cổ sư bị chết cổ trùng bản mạng, thực lực bị giảm đi rất nhiều, không thể gây chuyện được nữa.
Người đàn ông mặc áo đen nhìn về hướng Lâm Hiên rời đi với ánh mắt kinh hãi, không khỏi phun ra một ngụm máu.
Cổ trùng bản mạng của mỗi cổ sư đều được bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, mặc dù giữa chừng ông ta đã thay đổi trở thành cổ sư, nhưng cổ trùng bản mạng của ông ta cũng đã được nuôi dưỡng trong mười năm.
“Tôi mặc kệ cậu là ai? Giết cổ trùng bản mạng của tôi, tôi muốn cậu phải chết, cậu phải chết!!”
Người đàn ông mặc áo đen lấy điện thoại di động ra và gọi cho một dãy số.
“Sư phụ, con gặp phải cao thủ, cổ trùng bản mạng của con đã bị giết, ngài phải báo thù cho con, tất cả những gì con làm ở thành phố An Giang đều là để giúp đỡ ngài”.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói kỳ lạ không phân biệt được là nam hay nữ: “Đồ vô dụng, đã bảo phải cẩn thận, vậy mà vẫn để chết cổ trùng bản mạng, ta sẽ để Tam sư huynh của con tới đó”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.