Chương 183: Tống khách đình ngoại
Trịnh Phong
01/03/2013
Nghĩ vậy, Lăng Hạo Thiên bất giác thở dài, bước vào tống khách đình ngồi xuống cạnh chiếc bàn đá, nhìn mặt nước hồ xanh biếc. Chúng nhân ngoài đình xúm nhau bao vây kín ba mặt tòa lương đình, phái Thiếu Lâm do Thanh Pháp, Thanh Hải dẫn đầu đứng ở phía nam; Tu La hội do Trâu thất lão làm thủ lĩnh đứng ở phía đông; phía bắc là nhóm Tát Ca lạt ma do Đại Phạm Thiên soái lĩnh.
Thanh Pháp bước lên mấy bước lớn tiếng: “Lăng Hạo Thiên, ngươi hại chết phương trượng bản môn, đừng hòng dễ dàng tẩu thoát. Nhân quả báo ứng, loại người vong ân phụ nghĩa khiến cả trời lẫn người đều căm phẫn như ngươi còn không mau bó tay chịu trói, đừng trách Thiếu Lâm bọn ta không nể mặt lệnh tôn lệnh đường, động võ với ngươi.”
Lăng Hạo Thiên nhìn nước hồ, hoàn toàn không nghe thấy chúng nhân nói gì, chợt nhớ đến tình cảnh một chiều hè nóng nực năm xưa. Hôm đó y và Bảo An luyện kiếm xong liền ra hậu sơn nghịch nước Hổ Ẩm hồ. Nắng chiều chói lòa, xuyên qua bóng cây rừng chiếu lên những phiến đá bên bờ hồ, tạo thành một vòng sáng bạc lung linh hoạt bát. Bảo An cởi hài, vén váy bước xuống nước, hướng dần ra lòng hồ, rồi ngoái lại gọi: “Tiểu Tam Nhi, nước hồ mát lắm, huynh xuống đi.”
Y đứng trên tảng đá bên bờ hồ nhìn cô không đáp. Nụ cười của cô xán lạn biết bao, giọng cô dịu dàng biết bao, tất cả đều bình hòa ấm áp, y chỉ muốn hình ảnh đó vĩnh viễn đọng lại trong mắt, đừng bao giờ tan đi. Chợt cô hét lên kinh hãi, ngã xuống hồ.
Y cả kinh vội lao xuống hồ, đáp xuống cạnh chỗ cô vừa đứng, lặn xuống xem xét tình hình, thấy ngay một con thủy xà đen nhánh quấn chặt bắp chân cô kép xuống đáy hồ. Y vung chủy thủ chặt đứt thủy xà, gỡ cô khỏi vòng xiết của súc sinh đoạn tất tả ôm lên bờ. Trên mình cả hai dính đầy máu rắn tan vào nước hồ, trông vô cùng nhếch nhác. Bảo An mỉm cười kinh hoảng với y: “Muội đúng là hồ đồ, quên mất trong hồ còn có thủy xà.”
Lăng Hạo Thiên không cười nổi. Trong sát na, y kinh hãi nhận ra một nỗi sợ chìm sâu trong đáy lòng mà trước giờ y chưa từng nghĩ tới: bao năm nay, nụ cười cùng giọng nói của Bảo An dần trở thành một phần sinh mệnh không thể thiếu của y. Y sợ sẽ mất cô. Từ lúc sinh ra y luôn không sợ trời không sợ đất, dù tình thế nguy cấp như hiện giờ cũng không nhíu mày, nhưng lúc đó lại phát hiện một nỗi sợ vô hạn: mất đi Bảo An. Y luôn ghi khắc nỗi sợ đó dù không hiểu lắm, nhưng bên bờ hồ giữa chiều hè đó là lần đầu tiên y hiểu được vào tình cảm in sâu trong lòng.
Hai trăm người ngoài lương đình thấy y không hề phản ứng trước lời nói của Thanh Pháp, cơ hồ đã si ngốc, ai nấy đều gan dạ hẳn. Đại Phạm Thiên xông lên quát to: “Lăng Hạo Thiên, Tát Ca phái chúng ta với ngươi có mối thù không đội trời chung. Hôm nay ngươi đừng hòng mong sống sót rời khỏi lương đình.”
Lăng Hạo Thiên vẫn như chìm trong ký ức, hoàn toàn không nghe thấy gì, chợt nhớ ra: “Hôm nay là ngày mồng mấy tháng mười? Đúng rồi, là ngày hai mươi tám. Ngày đại hỉ của đại ca và Bảo An.” Khóe môi y lộ ra nụ cười đau đớn, thầm nhủ: “Những mong họ bạch đầu giai lão, cả đời hạnh phúc. Ta không dám về nhà, sau này không gặp nàng nữa, sống tiếp còn ý vị gì? Chi bằng chết đi cho rảnh.” Nghe tiếng hò hét bên tai càng lúc càng rõ, y nghĩ: “Hừ, lạt ma và Tu La hội đã đành, phái Thiếu Lâm không hiểu định giở trò gì, cứ hò hét đuổi theo truy sát ta. Các ngươi muốn giết, ta càng không để các ngươi đắc thủ dễ dàng. Ta dốc lực đấu một trận, mất mạng ở ngoài tống khách đình cũng được. Để nàng biết thế nào cũng đau lòng, sau này mỗi năm nàng đều nhớ ra rằng ngày vui thành thân của mình cũng là ngày giỗ Tiểu Tam Nhi.”
Đại Phạm Thiên thấy y im lặng, thậm chí không thèm quay đầu lại, liền vung tay quát: “Nghe hiệu lệnh của ta, tất cả cùng xông lên.”
Chúng lạt ma tuốt đao kiếm vũ khí xông lên vây phủ tòa lương đình. Đúng lúc đó, một giọng nói vang vọng: “Cái Bang muốn bảo vệ người này, không ai được chạm đến y.” Hơn năm mươi khất cái từ khu rừng phía đông chạy ra kết thành Đả cẩu trận quanh Lăng Hạo Thiên.
Y thấy Cái Bang ra mặt bảo vệ mình, lấy làm kinh ngạc vô cùng, quay lại nhìn liền thấy một hán tử mặt nhọn hoắt rảo bước nhanh tới, tay cầm một cây trúc bổng màu vàng, chính là Lại Cô Cửu.
Lăng Hạo Thiên liếc gã, lạnh lùng lên tiếng: “Lại trưởng lão, ta không dám phiền ông bảo vệ, mời ông đi cho.”
Lời buông ra, không chỉ khiến chúng nhân kinh ngạc, cả Lại Cô Cửu cũng ngạc nhiên biến sắc. Gã vốn cho rằng mình đến cứu vào lúc nguy cấp, Lăng Hạo Thiên dù không cảm kích ơn cứu mạng cũng phải có đôi phần hảo cảm, nào ngờ câu đầu tiên y đã buông lời đuổi khách.
Gã vừa hổ thẹn vừa giận, trầm giọng: “Tiểu Tam Nhi, ngươi có điểm nào không vừa lòng với mỗ?”
Lăng Hạo Thiên lạnh giọng: “Không phải ta mâu thuẫn với ngươi, mà là ngươi không chịu bỏ qua cho ta. Việc ở Cù Châu có thể ngươi quên ngay nhưng ta không dễ dàng quên như thế.” Trong lòng y, mối nhục của Lộ Tiểu Giai còn quan trọng hơn sinh tử bản thân.
Lại Cô Cửu im lặng một chốc, sắc mặt biến đổi không ngừng, đoạn lên tiếng: “Tiểu Tam Nhi, bang chủ biết ngươi gặp nguy hiểm nên phái chúng trưởng lão tỏa đi bảo vệ. Ta bất quá phụng mệnh của bang chủ hành sự, sao ngươi không hiểu cho khổ tâm của lão nhân gia, tạm bỏ qua mâu thuẫn trước kia, mau mắn đi theo bọn ta.”
Lăng Hạo Thiên hừ lạnh: “Sao ta không nể mặt lão bang chủ? Nhưng ta không nể mặt ngươi. Dù lập tức chết trong tay phái Thiếu Lâm, Tu La hội và cẩu tặc Tây Xưởng cũng không muốn chịu ơn ngươi mà sống trộm. Ngươi không đi, đừng trách ta nói ra những lời khó nghe hơn trước mặt chúng nhân.”
Sắc mặt Lại Cô Cửu xanh lét, hậm hừ một lúc rồi nói: “Tiểu Tam Nhi, ngươi được lắm. Một mình một phách, tự tung tự tác, vong ân phụ nghĩa! Ta vốn không tin rằng ngươi giết chết Thiếu Lâm phương trượng, hiện tại đâm ra hoài nghi tám phần. Trước lúc ta lên đường, bang chủ còn đặc biệt dặn dò phải đề tỉnh ngươi, việc lão nhân gia phó thác ngươi còn nhớ được mấy phần? Lẽ nào quên hết rồi?”
Lăng Hạo Thiên cười lạnh, nhìn gã chăm chăm: “Ta dám cá rằng bang chủ tuyệt đối không bảo ngươi hỏi câu đó.”
Sắc mặt Lại Cô Cửu càng xanh hơn, im lặng không đáp.
Lăng Hạo Thiên quay đi thở dài: “Ngô bang chủ là một hảo hán tử, chỉ tiếc rằng lão nhân gia nhìn lầm người. Lại trưởng lão còn chưa đi, ta không dám chắc mình sẽ giữ mồm nữa đâu.”
Lại Cô Cửu nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hậm hực rít lên: “Không sai, lão nhân gia nhìn lầm người mới tín nhiệm loại vô sỉ vô lại như ngươi.” Đoạn quay sang phất tay dẫn đệ tử Cái Bang đi khỏi.
Thiếu Lâm chúng tăng, Tát Ca lạt ma và môn hạ Tu La hội thấy Cái Bang nhúng tay can dự, lớn tiếng muốn che chở cho Lăng Hạo Thiên, đều cho rằng khó thoát một trường đại chiến, nhưng rồi Lăng Hạo Thiên tự thân đuổi khách, ai nấy đều kinh ngạc xen lẫn vui mừng, đợi người Cái Bang đi hết, đồng loạt tuốt đao rút kiếm chuẩn bị xông lên.
Hết hồi 183
Thanh Pháp bước lên mấy bước lớn tiếng: “Lăng Hạo Thiên, ngươi hại chết phương trượng bản môn, đừng hòng dễ dàng tẩu thoát. Nhân quả báo ứng, loại người vong ân phụ nghĩa khiến cả trời lẫn người đều căm phẫn như ngươi còn không mau bó tay chịu trói, đừng trách Thiếu Lâm bọn ta không nể mặt lệnh tôn lệnh đường, động võ với ngươi.”
Lăng Hạo Thiên nhìn nước hồ, hoàn toàn không nghe thấy chúng nhân nói gì, chợt nhớ đến tình cảnh một chiều hè nóng nực năm xưa. Hôm đó y và Bảo An luyện kiếm xong liền ra hậu sơn nghịch nước Hổ Ẩm hồ. Nắng chiều chói lòa, xuyên qua bóng cây rừng chiếu lên những phiến đá bên bờ hồ, tạo thành một vòng sáng bạc lung linh hoạt bát. Bảo An cởi hài, vén váy bước xuống nước, hướng dần ra lòng hồ, rồi ngoái lại gọi: “Tiểu Tam Nhi, nước hồ mát lắm, huynh xuống đi.”
Y đứng trên tảng đá bên bờ hồ nhìn cô không đáp. Nụ cười của cô xán lạn biết bao, giọng cô dịu dàng biết bao, tất cả đều bình hòa ấm áp, y chỉ muốn hình ảnh đó vĩnh viễn đọng lại trong mắt, đừng bao giờ tan đi. Chợt cô hét lên kinh hãi, ngã xuống hồ.
Y cả kinh vội lao xuống hồ, đáp xuống cạnh chỗ cô vừa đứng, lặn xuống xem xét tình hình, thấy ngay một con thủy xà đen nhánh quấn chặt bắp chân cô kép xuống đáy hồ. Y vung chủy thủ chặt đứt thủy xà, gỡ cô khỏi vòng xiết của súc sinh đoạn tất tả ôm lên bờ. Trên mình cả hai dính đầy máu rắn tan vào nước hồ, trông vô cùng nhếch nhác. Bảo An mỉm cười kinh hoảng với y: “Muội đúng là hồ đồ, quên mất trong hồ còn có thủy xà.”
Lăng Hạo Thiên không cười nổi. Trong sát na, y kinh hãi nhận ra một nỗi sợ chìm sâu trong đáy lòng mà trước giờ y chưa từng nghĩ tới: bao năm nay, nụ cười cùng giọng nói của Bảo An dần trở thành một phần sinh mệnh không thể thiếu của y. Y sợ sẽ mất cô. Từ lúc sinh ra y luôn không sợ trời không sợ đất, dù tình thế nguy cấp như hiện giờ cũng không nhíu mày, nhưng lúc đó lại phát hiện một nỗi sợ vô hạn: mất đi Bảo An. Y luôn ghi khắc nỗi sợ đó dù không hiểu lắm, nhưng bên bờ hồ giữa chiều hè đó là lần đầu tiên y hiểu được vào tình cảm in sâu trong lòng.
Hai trăm người ngoài lương đình thấy y không hề phản ứng trước lời nói của Thanh Pháp, cơ hồ đã si ngốc, ai nấy đều gan dạ hẳn. Đại Phạm Thiên xông lên quát to: “Lăng Hạo Thiên, Tát Ca phái chúng ta với ngươi có mối thù không đội trời chung. Hôm nay ngươi đừng hòng mong sống sót rời khỏi lương đình.”
Lăng Hạo Thiên vẫn như chìm trong ký ức, hoàn toàn không nghe thấy gì, chợt nhớ ra: “Hôm nay là ngày mồng mấy tháng mười? Đúng rồi, là ngày hai mươi tám. Ngày đại hỉ của đại ca và Bảo An.” Khóe môi y lộ ra nụ cười đau đớn, thầm nhủ: “Những mong họ bạch đầu giai lão, cả đời hạnh phúc. Ta không dám về nhà, sau này không gặp nàng nữa, sống tiếp còn ý vị gì? Chi bằng chết đi cho rảnh.” Nghe tiếng hò hét bên tai càng lúc càng rõ, y nghĩ: “Hừ, lạt ma và Tu La hội đã đành, phái Thiếu Lâm không hiểu định giở trò gì, cứ hò hét đuổi theo truy sát ta. Các ngươi muốn giết, ta càng không để các ngươi đắc thủ dễ dàng. Ta dốc lực đấu một trận, mất mạng ở ngoài tống khách đình cũng được. Để nàng biết thế nào cũng đau lòng, sau này mỗi năm nàng đều nhớ ra rằng ngày vui thành thân của mình cũng là ngày giỗ Tiểu Tam Nhi.”
Đại Phạm Thiên thấy y im lặng, thậm chí không thèm quay đầu lại, liền vung tay quát: “Nghe hiệu lệnh của ta, tất cả cùng xông lên.”
Chúng lạt ma tuốt đao kiếm vũ khí xông lên vây phủ tòa lương đình. Đúng lúc đó, một giọng nói vang vọng: “Cái Bang muốn bảo vệ người này, không ai được chạm đến y.” Hơn năm mươi khất cái từ khu rừng phía đông chạy ra kết thành Đả cẩu trận quanh Lăng Hạo Thiên.
Y thấy Cái Bang ra mặt bảo vệ mình, lấy làm kinh ngạc vô cùng, quay lại nhìn liền thấy một hán tử mặt nhọn hoắt rảo bước nhanh tới, tay cầm một cây trúc bổng màu vàng, chính là Lại Cô Cửu.
Lăng Hạo Thiên liếc gã, lạnh lùng lên tiếng: “Lại trưởng lão, ta không dám phiền ông bảo vệ, mời ông đi cho.”
Lời buông ra, không chỉ khiến chúng nhân kinh ngạc, cả Lại Cô Cửu cũng ngạc nhiên biến sắc. Gã vốn cho rằng mình đến cứu vào lúc nguy cấp, Lăng Hạo Thiên dù không cảm kích ơn cứu mạng cũng phải có đôi phần hảo cảm, nào ngờ câu đầu tiên y đã buông lời đuổi khách.
Gã vừa hổ thẹn vừa giận, trầm giọng: “Tiểu Tam Nhi, ngươi có điểm nào không vừa lòng với mỗ?”
Lăng Hạo Thiên lạnh giọng: “Không phải ta mâu thuẫn với ngươi, mà là ngươi không chịu bỏ qua cho ta. Việc ở Cù Châu có thể ngươi quên ngay nhưng ta không dễ dàng quên như thế.” Trong lòng y, mối nhục của Lộ Tiểu Giai còn quan trọng hơn sinh tử bản thân.
Lại Cô Cửu im lặng một chốc, sắc mặt biến đổi không ngừng, đoạn lên tiếng: “Tiểu Tam Nhi, bang chủ biết ngươi gặp nguy hiểm nên phái chúng trưởng lão tỏa đi bảo vệ. Ta bất quá phụng mệnh của bang chủ hành sự, sao ngươi không hiểu cho khổ tâm của lão nhân gia, tạm bỏ qua mâu thuẫn trước kia, mau mắn đi theo bọn ta.”
Lăng Hạo Thiên hừ lạnh: “Sao ta không nể mặt lão bang chủ? Nhưng ta không nể mặt ngươi. Dù lập tức chết trong tay phái Thiếu Lâm, Tu La hội và cẩu tặc Tây Xưởng cũng không muốn chịu ơn ngươi mà sống trộm. Ngươi không đi, đừng trách ta nói ra những lời khó nghe hơn trước mặt chúng nhân.”
Sắc mặt Lại Cô Cửu xanh lét, hậm hừ một lúc rồi nói: “Tiểu Tam Nhi, ngươi được lắm. Một mình một phách, tự tung tự tác, vong ân phụ nghĩa! Ta vốn không tin rằng ngươi giết chết Thiếu Lâm phương trượng, hiện tại đâm ra hoài nghi tám phần. Trước lúc ta lên đường, bang chủ còn đặc biệt dặn dò phải đề tỉnh ngươi, việc lão nhân gia phó thác ngươi còn nhớ được mấy phần? Lẽ nào quên hết rồi?”
Lăng Hạo Thiên cười lạnh, nhìn gã chăm chăm: “Ta dám cá rằng bang chủ tuyệt đối không bảo ngươi hỏi câu đó.”
Sắc mặt Lại Cô Cửu càng xanh hơn, im lặng không đáp.
Lăng Hạo Thiên quay đi thở dài: “Ngô bang chủ là một hảo hán tử, chỉ tiếc rằng lão nhân gia nhìn lầm người. Lại trưởng lão còn chưa đi, ta không dám chắc mình sẽ giữ mồm nữa đâu.”
Lại Cô Cửu nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hậm hực rít lên: “Không sai, lão nhân gia nhìn lầm người mới tín nhiệm loại vô sỉ vô lại như ngươi.” Đoạn quay sang phất tay dẫn đệ tử Cái Bang đi khỏi.
Thiếu Lâm chúng tăng, Tát Ca lạt ma và môn hạ Tu La hội thấy Cái Bang nhúng tay can dự, lớn tiếng muốn che chở cho Lăng Hạo Thiên, đều cho rằng khó thoát một trường đại chiến, nhưng rồi Lăng Hạo Thiên tự thân đuổi khách, ai nấy đều kinh ngạc xen lẫn vui mừng, đợi người Cái Bang đi hết, đồng loạt tuốt đao rút kiếm chuẩn bị xông lên.
Hết hồi 183
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.