Chương 37: Nỗi lòng
Hiên Viên Noãn Ngữ
06/05/2017
Đêm nay dường như là một đêm vô cùng
xinh đẹp, ánh trăng to tròn lơ lửng giữa không trung, vô số vì sao lấp
lánh trên bầu trời, có lẽ đêm nay là đêm đẹp nhất trong mấy ngày gần
đây. Noãn Ngữ bình thản đứng bên cửa sổ nhìn trời, lúc này nàng giống
như tiên nữ sắp lên trời, vẻ đẹp không giống người trần gian…
Mà Duyên nhi vẫn ngồi ở đằng kia ăn bánh ngọt uống trà, luôn luôn nhìn Noãn Ngữ, nàng vừa thấy dáng vẻ Noãn Ngữ lúc này là đã biết hẳn nàng đang có tâm sự, không nên quấy rầy thì tốt hơn, hơn nữa, bánh ngọt ở đây ăn rất ngon, phải ăn nhiều một chút, không ngày mai rời đi lại không ăn được, lúc đi cũng nên mua một ít mang đi ăn trên đường, được, quyết định thế….
Sáu ám vệ trở lại phòng thấy Noãn Ngữ đang đứng ở cửa sổ liền ngẩn người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nháy mắt mấy cái, cuối cùng Ám Huy mở miệng trước: “Bẩm tiểu thư, giáo chúng ma giáo đều đã bị giải tới nha môn, trên đường cũng không xảy ra chuyện gì.”
Noãn Ngữ thản nhiên gật đầu, tiếp tục nhìn trời đêm, sáu ám vệ nhìn về phía Duyên nhi, Duyên nhi nuốt miếng bánh ngọt trong miệng, nhún nhún vai, tươi cười nói: “Vừa rồi định nói cho các ngươi, bây giờ Noãn Ngữ đang suy nghĩ vẩn vơ, các ngươi đừng làm phiền nàng, nhưng các ngươi lại nói ra mất rồi, ta không kịp nhắc.” Thật ra Noãn nhi cũng có phản ứng, hơn nữa cũng không tức giận, nhưng ai bảo bọn họ không nhìn nàng, phải dọa bọn họ một phen.
Ám Vệ cung kính đứng đó, dự định chờ Noãn Ngữ suy nghĩ xong rồi bẩm báo lại, chuyện này cũng bình thường, Hoàng Thượng cũng thường như thế, sau này bọn họ nhất định phải nói cho Hoàng Thượng biết điều này.
Lâu sau đó, cuối cùng Noãn Ngữ cũng mở miệng, nàng yếu ớt hỏi: “Nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành, nên về hoàng cung đi!”
Nhóm ám vệ liếc nhau, Ám Tuyệt cung kính trả lời: “Bẩm tiểu thư, nhiệm vụ đã hoàn thành, quả thật chúng ta phải trở về, không biết tiểu thư còn căn dặn gì nữa không.”
Noãn Ngữ xoay người, ánh mắt cô liêu nhìn bọn họ, lấy một phong thư từ trong người ra, lạnh nhạt nói: “Nơi này có một bức thư, ngươi đưa cho hắn, nói nếu hắn làm được chuyện trong thư, ta sẽ trở về gặp, nếu không làm được, ta sẽ không bao giờ làm Hiên Viên Noãn Ngữ.”
Ám Tuyệt nhận thư, cung kính nói: “Dạ, tiểu thư yên tâm, thuộc hạ sẽ dâng lên cho người.” Bọn họ đều biết ông ấy trong miệng công chúa nói là ai, khắp thiên hạ cũng chỉ có công chúa có gan gọi Hoàng Thượng như thế, nhưng việc này không liên quan tới bọn họ, bọn họ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Noãn Ngữ khoát tay, nhẹ giọng nói: “Các ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng mệt rồi, các ngươi đi cũng không cần nói cho ta, sáng sớm mai ta cũng sẽ đi.”
Sáu người cùng đồng thanh: “Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Nói xong sáu người cung kính lui ra ngoài.
Duyên nhi buông bánh ngọt, uống một ngụm trà, thận trọng nhìn xem ngoài cửa có người hay không, sau đó đóng cửa, kinh ngạc hỏi: “Noãn nhi, tại sao muội lại quay về? Vừa rồi muội suy nghĩ chuyện này đúng không? Không phải muội trở về là muốn giết hoàng đế đó chứ?”
Noãn Ngữ nhìn Duyên nhi đang kinh sợ, dở khóc dở cười nói: “Tỷ nghĩ đi đâu thế, vì sao muội phải trở về giết hắn? Nếu muội đã biết thánh chỉ năm đó không phải do hắn hạ, sao muội lại phải giết hắn, đúng không?”
Duyên nhi yên tâm gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Vậy vì sao muội muốn trở về? Noãn nhi, tuy ngoài miệng muội không nói ra, nhưng tỷ biết muội vẫn để ý, vẫn không có cách tha thứ cho hắn, bằng không muội sẽ không gọi là ‘hắn’, việc này chứng minh muội vẫn trách hắn. Noãn nhi, trở về muội sẽ không vui, cũng không khiến bản thân mạnh mẽ hơn, muội đã không thuộc về nơi đó nữa.”
Noãn Ngữ cảm động nhìn Duyên nhi, vỗ nhẹ vai nàng, mỉm cười nói: “Duyên nhi, tỷ luôn là người hiểu muội, quả thật muội vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho hắn, nhưng muội trở về là vì mẫu hậu, năm đó nếu không phải hắn hạ chỉ, vậy đến tột cùng là ai giả truyền thánh chỉ hại chết mẫu hậu, muội phải tìm ra sự thật năm đó, muội cũng muốn tìm ra thủ phạm, Duyên nhi, tỷ cũng muốn thế, đúng không?”
Duyên nhi trầm lặng một lát, bất chợt nghiêm túc nói: “Noãn nhi, tỷ ủng hộ muội, chúng ta quay về tìm hung thủ báo thù cho mẫu hậu.”
Noãn nhi gật gật đầu, kiên quyết nói: “Cảm ơn tỷ, Duyên nhi!” Nhiều năm qua đều là Duyên nhi ở bên nàng, cho dù khổ đến đâu nàng vẫn luôn cùng mình trải qua, cho nên trong lòng mình, Duyên nhi chính là người thân của mình, ngoài mẫu hậu ra thì là người quan trọng nhất.
Duyên nhi cười ha ha sờ sờ đầu, nghi hoặc hỏi: “Noãn nhi, trong thư muội viết gì thế?”
Noãn Ngữ nhìn nàng một cách thần bí, lắc đầu: “Muội không thể nói cho tỷ, đây là bí mật, nếu hắn làm được, tỷ nhìn sẽ biết.”
Duyên nhi tuy tò mò nhưng cũng không truy tìm nguồn gốc, nàng cầm bánh ngọt trên bàn, cười hì hì nói: “Vậy được rồi, muội không nói tỷ cũng không hỏi, giữ một chút huyền bí cũng rất thú vị, tỷ muốn nghỉ ngơi, Noãn nhi, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon! Duyên nhi.” Noãn Ngữ mỉm cười nhìn Duyên nhi rời đi, sau đó tới bên cửa sổ, nhìn sao trên bầu trời đêm, trong mắt có nỗi nhớ không lời cùng vẻ lo lắng, mẫu hậu, người ở trên trời có thấy Noãn nhi không, người sẽ không muốn Noãn nhi trở lại hoàng cung, xin lỗi, mẫu hậu, đây là lần đầu tiên Noãn nhi không nghe lời người, thật xin lỗi……
Lúc này một bóng người tới bên cửa, một giọng nói điềm đạm nhưng vô cùng rõ ràng vang lên, “Tiêu cô nương, ta có thể vào không?”
Noãn Ngữ lấy lại tinh thần, xoay người, quả nhiên là Âu Dương Minh, nàng bình tĩnh nói: “Âu Dương công tử, ngươi có muốn lên đó ngồi với ta không?”
Âu Dương Minh hơi sửng sốt, nhìn nóc căn phòng, sau đó mỉm cười gật đầu.
Hai người cùng phi thân lên nóc nhà, lẳng lặng ngồi, Noãn Ngữ vẫn yên lặng nhìn màn đêm, trong mắt tràn đầy nhung nhớ, mà Âu Dương Minh cũng lặng yên cùng nàng nhìn trời đêm, không khí lúc này thật sự rất yên lặng, cũng rất hài hòa, ai cũng không muốn phá vỡ sự yên lặng giờ phút này….
Cuối cùng, Noãn Ngữ không nhìn bầu trời, quay đầu nhìn Âu Dương Minh, yếu ớt nói: “Âu Dương công tử, ngươi có biết vì sao ta lại tới nơi này không? Vì nơi này rất gần mẫu hậu, ta có thể cảm giác hơi thở của nàng, ta thực sự rất nhớ nàng, chỉ cần yên tĩnh ta sẽ lại nhớ nàng, cảnh mười năm trước vẫn xuất hiện trong mộng của ta, mỗi lần ta tỉnh dậy từ trong giấc mơ, liền cảm thấy cảm giác vắng vẻ.”
Âu Dương Minh dịu dàng cười nói: “Ta tin mẫu thân nàng ở trên trời nhìn thấy nàng sẽ rất vui mừng, vì nàng trở thành một nữ nhân tốt như thế này, không nên buồn, nàng cũng không đơn độc, vì bên người nàng còn có rất nhiều quan tâm nàng, Duyên nhi cô nương, mặt sẹo, còn có……… Còn có ta…… Chúng ta không phải là bạn bè sao?”
Noãn Ngữ đối diện với Âu Dương Minh, giờ phút này, lòng nàng có một cảm giác khác lạ, khiến mặt nàng trở nên đỏ bừng, ngay cả tim cũng đập rất nhanh, nàng dời ánh mắt, cố gắng bình phục tâm trạng, cố bình tĩnh nói: “Cám ơn ngươi, rất nhiều chuyện ta không thể nói cho Duyên nhi, không biết vì sao, nói với ngươi liền cảm thấy thoải mái hơn, cám ơn ngươi đã đồng ý ngồi đây cùng ta.”
Mặt Âu Dương Minh cũng hơi đỏ, tim cũng đập nhanh hơn, tai hắn có thể nghe được nhịp tim của mình, hắn hít thầm một hơi, cố cưỡng chế rung động trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Tiêu cô nương, nàng không cần khách sáo với ta, ta bằng lòng cùng tâm sự với nàng.”
Noãn Ngữ quay đầu chăm chú nhìn hắn, mềm mỏng hỏi: “Chúng ta là bằng hữu đúng không?”
Âu Dương Minh gật gật đầu, không hiểu ý nàng là sao, Noãn Ngữ mỉm cười nói: “Nếu đã như thế, từ nay về sau ngươi không cần gọi ta Tiêu cô nương, ta cảm thấy không thoải mái.” Không biết vì sao nàng không thích hắn nói ‘Tiêu cô nương’, có lẽ chính mình đã coi hắn là bằng hữu.
Âu Dương Minh ngạc nhiên, rồi lộ ra nụ cười mê người, “Được, vậy ta gọi nàng là Ngữ nhi được không? Vậy nàng cũng đừng gọi ta là Âu Dương công tử, cứ gọi là Minh.” Hắn không muốn gọi giống người khác, Ngữ nhi, là tên chỉ một mình hắn gọi.
“Được, Minh……….” Noãn Ngữ gật đầu, cố gắng kiềm nén trái tim đang đập mạnh, điềm đạm nói: “Ta quyết đinh trở lại hoàng cung, làm Hiên Viên Noãn Ngữ, có như thế ta mới có cơ hội tìm hung thủ giết mẫu hậu, ta không thích cuộc sống ngươi lừa ta gạt, nhưng ta phải trở về.”
Âu Dương Minh dịu dàng nhìn nàng, mỉm cười nói: “Nàng còn nhớ những lời nàng nói ban ngày không? Chính và tà suy cho cùng cũng chỉ là một, quyết định là do bản thân mình thôi, một khi đã thế, nàng cần gì phải quan tâm ở nơi nào? Chỉ cần giữ vững suy nghĩ của nàng, là chính nàng thế là đủ rồi.” (*Mun: Be u… be yourself =)) Honda =)))))))))
Noãn Ngữ hơi giật mình, khẽ cười: “Đúng vậy, sao ta lại hồ đồ như thế, trong cuộc sống làm sao lại không có ngươi lừa ta gạt, ta chỉ nghĩ hoàng cung là một nơi đáng sợ, thật ra cũng như nhau, quan trọng là lòng mình, cám ơn ngươi.”
“Nàng hôm nãy đã cám ơn ta quá nhiều rồi, thật ra nàng cũng chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi.” Âu Dương Minh dịu dàng cười nói: “Ngữ nhi, ta tin nàng sẽ kiên cường, nàng biết nên làm như thế nào, cũng sẽ tìm được thủ phạm đứng sau tất cả.”
Noãn Ngữ cảm động nhìn Âu Dương Minh, rồi đứng dậy mỉm cười nói: “Ta phải về, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, hôm nay thật sự rất cám ơn ngươi, Minh.” Nói xong Noãn Ngữ liền rời khỏi nóc nhà.
Âu Dương Minh mỉm cười nhìn bóng nàng, trong mắt tràn đầy dịu dàng, Ngữ nhi, giúp nàng thành công, ta luôn luôn ủng hộ nàng!
Mà Duyên nhi vẫn ngồi ở đằng kia ăn bánh ngọt uống trà, luôn luôn nhìn Noãn Ngữ, nàng vừa thấy dáng vẻ Noãn Ngữ lúc này là đã biết hẳn nàng đang có tâm sự, không nên quấy rầy thì tốt hơn, hơn nữa, bánh ngọt ở đây ăn rất ngon, phải ăn nhiều một chút, không ngày mai rời đi lại không ăn được, lúc đi cũng nên mua một ít mang đi ăn trên đường, được, quyết định thế….
Sáu ám vệ trở lại phòng thấy Noãn Ngữ đang đứng ở cửa sổ liền ngẩn người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nháy mắt mấy cái, cuối cùng Ám Huy mở miệng trước: “Bẩm tiểu thư, giáo chúng ma giáo đều đã bị giải tới nha môn, trên đường cũng không xảy ra chuyện gì.”
Noãn Ngữ thản nhiên gật đầu, tiếp tục nhìn trời đêm, sáu ám vệ nhìn về phía Duyên nhi, Duyên nhi nuốt miếng bánh ngọt trong miệng, nhún nhún vai, tươi cười nói: “Vừa rồi định nói cho các ngươi, bây giờ Noãn Ngữ đang suy nghĩ vẩn vơ, các ngươi đừng làm phiền nàng, nhưng các ngươi lại nói ra mất rồi, ta không kịp nhắc.” Thật ra Noãn nhi cũng có phản ứng, hơn nữa cũng không tức giận, nhưng ai bảo bọn họ không nhìn nàng, phải dọa bọn họ một phen.
Ám Vệ cung kính đứng đó, dự định chờ Noãn Ngữ suy nghĩ xong rồi bẩm báo lại, chuyện này cũng bình thường, Hoàng Thượng cũng thường như thế, sau này bọn họ nhất định phải nói cho Hoàng Thượng biết điều này.
Lâu sau đó, cuối cùng Noãn Ngữ cũng mở miệng, nàng yếu ớt hỏi: “Nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành, nên về hoàng cung đi!”
Nhóm ám vệ liếc nhau, Ám Tuyệt cung kính trả lời: “Bẩm tiểu thư, nhiệm vụ đã hoàn thành, quả thật chúng ta phải trở về, không biết tiểu thư còn căn dặn gì nữa không.”
Noãn Ngữ xoay người, ánh mắt cô liêu nhìn bọn họ, lấy một phong thư từ trong người ra, lạnh nhạt nói: “Nơi này có một bức thư, ngươi đưa cho hắn, nói nếu hắn làm được chuyện trong thư, ta sẽ trở về gặp, nếu không làm được, ta sẽ không bao giờ làm Hiên Viên Noãn Ngữ.”
Ám Tuyệt nhận thư, cung kính nói: “Dạ, tiểu thư yên tâm, thuộc hạ sẽ dâng lên cho người.” Bọn họ đều biết ông ấy trong miệng công chúa nói là ai, khắp thiên hạ cũng chỉ có công chúa có gan gọi Hoàng Thượng như thế, nhưng việc này không liên quan tới bọn họ, bọn họ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Noãn Ngữ khoát tay, nhẹ giọng nói: “Các ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng mệt rồi, các ngươi đi cũng không cần nói cho ta, sáng sớm mai ta cũng sẽ đi.”
Sáu người cùng đồng thanh: “Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Nói xong sáu người cung kính lui ra ngoài.
Duyên nhi buông bánh ngọt, uống một ngụm trà, thận trọng nhìn xem ngoài cửa có người hay không, sau đó đóng cửa, kinh ngạc hỏi: “Noãn nhi, tại sao muội lại quay về? Vừa rồi muội suy nghĩ chuyện này đúng không? Không phải muội trở về là muốn giết hoàng đế đó chứ?”
Noãn Ngữ nhìn Duyên nhi đang kinh sợ, dở khóc dở cười nói: “Tỷ nghĩ đi đâu thế, vì sao muội phải trở về giết hắn? Nếu muội đã biết thánh chỉ năm đó không phải do hắn hạ, sao muội lại phải giết hắn, đúng không?”
Duyên nhi yên tâm gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Vậy vì sao muội muốn trở về? Noãn nhi, tuy ngoài miệng muội không nói ra, nhưng tỷ biết muội vẫn để ý, vẫn không có cách tha thứ cho hắn, bằng không muội sẽ không gọi là ‘hắn’, việc này chứng minh muội vẫn trách hắn. Noãn nhi, trở về muội sẽ không vui, cũng không khiến bản thân mạnh mẽ hơn, muội đã không thuộc về nơi đó nữa.”
Noãn Ngữ cảm động nhìn Duyên nhi, vỗ nhẹ vai nàng, mỉm cười nói: “Duyên nhi, tỷ luôn là người hiểu muội, quả thật muội vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho hắn, nhưng muội trở về là vì mẫu hậu, năm đó nếu không phải hắn hạ chỉ, vậy đến tột cùng là ai giả truyền thánh chỉ hại chết mẫu hậu, muội phải tìm ra sự thật năm đó, muội cũng muốn tìm ra thủ phạm, Duyên nhi, tỷ cũng muốn thế, đúng không?”
Duyên nhi trầm lặng một lát, bất chợt nghiêm túc nói: “Noãn nhi, tỷ ủng hộ muội, chúng ta quay về tìm hung thủ báo thù cho mẫu hậu.”
Noãn nhi gật gật đầu, kiên quyết nói: “Cảm ơn tỷ, Duyên nhi!” Nhiều năm qua đều là Duyên nhi ở bên nàng, cho dù khổ đến đâu nàng vẫn luôn cùng mình trải qua, cho nên trong lòng mình, Duyên nhi chính là người thân của mình, ngoài mẫu hậu ra thì là người quan trọng nhất.
Duyên nhi cười ha ha sờ sờ đầu, nghi hoặc hỏi: “Noãn nhi, trong thư muội viết gì thế?”
Noãn Ngữ nhìn nàng một cách thần bí, lắc đầu: “Muội không thể nói cho tỷ, đây là bí mật, nếu hắn làm được, tỷ nhìn sẽ biết.”
Duyên nhi tuy tò mò nhưng cũng không truy tìm nguồn gốc, nàng cầm bánh ngọt trên bàn, cười hì hì nói: “Vậy được rồi, muội không nói tỷ cũng không hỏi, giữ một chút huyền bí cũng rất thú vị, tỷ muốn nghỉ ngơi, Noãn nhi, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon! Duyên nhi.” Noãn Ngữ mỉm cười nhìn Duyên nhi rời đi, sau đó tới bên cửa sổ, nhìn sao trên bầu trời đêm, trong mắt có nỗi nhớ không lời cùng vẻ lo lắng, mẫu hậu, người ở trên trời có thấy Noãn nhi không, người sẽ không muốn Noãn nhi trở lại hoàng cung, xin lỗi, mẫu hậu, đây là lần đầu tiên Noãn nhi không nghe lời người, thật xin lỗi……
Lúc này một bóng người tới bên cửa, một giọng nói điềm đạm nhưng vô cùng rõ ràng vang lên, “Tiêu cô nương, ta có thể vào không?”
Noãn Ngữ lấy lại tinh thần, xoay người, quả nhiên là Âu Dương Minh, nàng bình tĩnh nói: “Âu Dương công tử, ngươi có muốn lên đó ngồi với ta không?”
Âu Dương Minh hơi sửng sốt, nhìn nóc căn phòng, sau đó mỉm cười gật đầu.
Hai người cùng phi thân lên nóc nhà, lẳng lặng ngồi, Noãn Ngữ vẫn yên lặng nhìn màn đêm, trong mắt tràn đầy nhung nhớ, mà Âu Dương Minh cũng lặng yên cùng nàng nhìn trời đêm, không khí lúc này thật sự rất yên lặng, cũng rất hài hòa, ai cũng không muốn phá vỡ sự yên lặng giờ phút này….
Cuối cùng, Noãn Ngữ không nhìn bầu trời, quay đầu nhìn Âu Dương Minh, yếu ớt nói: “Âu Dương công tử, ngươi có biết vì sao ta lại tới nơi này không? Vì nơi này rất gần mẫu hậu, ta có thể cảm giác hơi thở của nàng, ta thực sự rất nhớ nàng, chỉ cần yên tĩnh ta sẽ lại nhớ nàng, cảnh mười năm trước vẫn xuất hiện trong mộng của ta, mỗi lần ta tỉnh dậy từ trong giấc mơ, liền cảm thấy cảm giác vắng vẻ.”
Âu Dương Minh dịu dàng cười nói: “Ta tin mẫu thân nàng ở trên trời nhìn thấy nàng sẽ rất vui mừng, vì nàng trở thành một nữ nhân tốt như thế này, không nên buồn, nàng cũng không đơn độc, vì bên người nàng còn có rất nhiều quan tâm nàng, Duyên nhi cô nương, mặt sẹo, còn có……… Còn có ta…… Chúng ta không phải là bạn bè sao?”
Noãn Ngữ đối diện với Âu Dương Minh, giờ phút này, lòng nàng có một cảm giác khác lạ, khiến mặt nàng trở nên đỏ bừng, ngay cả tim cũng đập rất nhanh, nàng dời ánh mắt, cố gắng bình phục tâm trạng, cố bình tĩnh nói: “Cám ơn ngươi, rất nhiều chuyện ta không thể nói cho Duyên nhi, không biết vì sao, nói với ngươi liền cảm thấy thoải mái hơn, cám ơn ngươi đã đồng ý ngồi đây cùng ta.”
Mặt Âu Dương Minh cũng hơi đỏ, tim cũng đập nhanh hơn, tai hắn có thể nghe được nhịp tim của mình, hắn hít thầm một hơi, cố cưỡng chế rung động trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Tiêu cô nương, nàng không cần khách sáo với ta, ta bằng lòng cùng tâm sự với nàng.”
Noãn Ngữ quay đầu chăm chú nhìn hắn, mềm mỏng hỏi: “Chúng ta là bằng hữu đúng không?”
Âu Dương Minh gật gật đầu, không hiểu ý nàng là sao, Noãn Ngữ mỉm cười nói: “Nếu đã như thế, từ nay về sau ngươi không cần gọi ta Tiêu cô nương, ta cảm thấy không thoải mái.” Không biết vì sao nàng không thích hắn nói ‘Tiêu cô nương’, có lẽ chính mình đã coi hắn là bằng hữu.
Âu Dương Minh ngạc nhiên, rồi lộ ra nụ cười mê người, “Được, vậy ta gọi nàng là Ngữ nhi được không? Vậy nàng cũng đừng gọi ta là Âu Dương công tử, cứ gọi là Minh.” Hắn không muốn gọi giống người khác, Ngữ nhi, là tên chỉ một mình hắn gọi.
“Được, Minh……….” Noãn Ngữ gật đầu, cố gắng kiềm nén trái tim đang đập mạnh, điềm đạm nói: “Ta quyết đinh trở lại hoàng cung, làm Hiên Viên Noãn Ngữ, có như thế ta mới có cơ hội tìm hung thủ giết mẫu hậu, ta không thích cuộc sống ngươi lừa ta gạt, nhưng ta phải trở về.”
Âu Dương Minh dịu dàng nhìn nàng, mỉm cười nói: “Nàng còn nhớ những lời nàng nói ban ngày không? Chính và tà suy cho cùng cũng chỉ là một, quyết định là do bản thân mình thôi, một khi đã thế, nàng cần gì phải quan tâm ở nơi nào? Chỉ cần giữ vững suy nghĩ của nàng, là chính nàng thế là đủ rồi.” (*Mun: Be u… be yourself =)) Honda =)))))))))
Noãn Ngữ hơi giật mình, khẽ cười: “Đúng vậy, sao ta lại hồ đồ như thế, trong cuộc sống làm sao lại không có ngươi lừa ta gạt, ta chỉ nghĩ hoàng cung là một nơi đáng sợ, thật ra cũng như nhau, quan trọng là lòng mình, cám ơn ngươi.”
“Nàng hôm nãy đã cám ơn ta quá nhiều rồi, thật ra nàng cũng chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi.” Âu Dương Minh dịu dàng cười nói: “Ngữ nhi, ta tin nàng sẽ kiên cường, nàng biết nên làm như thế nào, cũng sẽ tìm được thủ phạm đứng sau tất cả.”
Noãn Ngữ cảm động nhìn Âu Dương Minh, rồi đứng dậy mỉm cười nói: “Ta phải về, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, hôm nay thật sự rất cám ơn ngươi, Minh.” Nói xong Noãn Ngữ liền rời khỏi nóc nhà.
Âu Dương Minh mỉm cười nhìn bóng nàng, trong mắt tràn đầy dịu dàng, Ngữ nhi, giúp nàng thành công, ta luôn luôn ủng hộ nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.