Chương 37: Ray À, Em Xin Lỗi
sweet girl
19/10/2015
Bà lão gật đầu, rồi nhìn về phía tộc trưởng đột nhiên bà quỳ xuống.
-lão…lão xin lỗi ngày, hôm đó là lão không tốt những lời đó điều là nói dối, lão chẳng thấy gì cả cũng vì…bà Eva đã đe dọa tôi, nếu tôi không làm như lời bà Eva nói thì bà…bà ấy sẽ giết chết đứa cháu duy nhất của tôi nên…nên tôi xin lỗi ngài, xin lỗi mọi người.
Tộc trưởng thở dài, thế mà ông đã không tin nó, để rồi khiến nó chết oan ức như thế, ông tự trách bản thân mình đã quá cả tin để rồi.
-Luna, Sam hai con còn gì để nói? Hai con làm ta quá thất vọng.
-không phải như thế bọn họ nói dối người đừng có tin, họ nói dối thôi, con không có hại Anna.
Luna một mực phủ nhận, Sam quỳ xuống trước mặt tộc trưởng, mắt thì ướt đẫm.
-con xin lỗi tộc trưởng, con không muốn làm thế đâu…con xin lỗi.
-Sam ? nói vậy con…con thật sự làm việc đó sao ? không thể chấp nhận được, tại sao con lại thành người thế này hả ?
Mẹ Alex vẻ mặt đầy sự thất vọng nhìn Sam, đứa con dâu tương lai bà tin tưởng lại là người xấu như vậy, còn Luna nữa, bà rất mến Luna nhưng tại sao Luna lại xấu xa như vậy? những chuyện trước đây Luna nói xấu về nó rất nhiều chẳng lẽ tất cả điều là lừa gạt bà?
-phu nhân con…con…
bản chất yếu đuối thì chẳng bao giờ thay đổi được, đúng là sai lầm khi tin chị đấy Sam à, thế thì đừng trách tôi ác!
Có thể nói diễn xuất của Luna rất đỉnh, chưa chi nước mắt đã rơi rồi, lại là cái vẻ mặt đáng thương cực kì.
-con xin lỗi ông, mọi chuyện chẳng phải do con đâu..cũng tại chị Sam cả, chị ấy muốn có được tình cảm của Alex nên chị ấy bày ra những chuyện này, con ..con chỉ nghe theo thôi, con biết lỗi rồi ông…xin ông tha lỗi cho con.
Sam nhìn Luna mà không thể nói gì, tại sao có thể đổ hết lỗi cho Sam như thế? bây giờ Sam mới biết bản thân ngu ngốc đã biết tính cách của Luna như thế mà vẫn tin tưởng để rồi bây giờ bị đổ hết tội.
-Luna sao em lại đổ hết lỗi cho chị? chẳng phải những mưu kế đó em nghĩ ra hay sao.
-chị Sam chị đừng nói thế nữa được không? chị đừng lôi em vào nữa, xin chị đấy.
Sam chẳng thể nói lí với Luna, Sam tức giận , đột nhiên bụng dưới đau dữ dội khiến Sam ngã xuống, mặt thì tái mét.
-bụng con..đau quá…làm ơn cứu con.
Giọt máu đỏ đang chảy dọc theo chân Sam, mẹ Alex hoảng hốt kêu người bế Sam đi, mọi người trong điện xì xào to nhỏ, đến khi tộc trưởng gằn giọng mọi người mới chịu im lặng.
-cho dù con không phải người bày ra chuyện này nhưng, có tham gia cũng là có tội rồi, ta đã nói với con thế nào? Chỉ cho con cơ hội cuối cùng nhưng đến cơ hội này con cũng không nắm bắt thì đành vậy, người đâu mau đưa Luna đến phòng giam ngày mai bắt đầu thi hành hình…
-khoan đã thưa tộc trưởng- bà Eva quỳ xuống trước mặt tộc trưởng- nếu có trừng phạt... xin người hãy phạt tôi, là do tôi làm, Luna không có tội do tôi hết, xin ngài đừng phạt Luna , cứ phạt một mình tôi thôi.
-nếu bà đã nói như vậy thì, cả hai người cùng chịu tội.
Cận vệ đưa Luna và bà Eva đi về phía nhà ngục, mọi người giải tán, còn hắn vẫn ngồi thừ ra đó, sự việc hắn vừa nghe là sự thật sao? vậy mà…vậy mà bấy lâu nay hắn hiểu lầm nó, nó phải chịu nhiều tổn thương như vậy mà hắn…hắn còn trách nó, hắn đúng là đồ tồi mà.
July thấy bộ dạng thê thảm của hắn như vậy cũng thấy tội tội nhưng mà cho đáng đời hắn, giải thích mãi không nghe để mọi chuyện xấu đến mức này rồi, bây giờ July phải cùng mọi người làm phần mộ cho nó, mặc kệ hắn.
…..
……
Trở về một ngày trước khi nó và mọi người đi vào thánh địa..
Cấm địa đúng như lời đồn, nó mang một vẻ hoang sơ, huyền bí đến đáng sợ, tuy là ban ngày nhưng sương mù dày đặc , mọi lối đi điều bị che khuất, mọi người phải đi sát nhau để không bị lạc.
Trong lớp sương mù loáng thoáng có tiếng gầm của loại vật nào đó, nghe thôi cũng đủ biết nó dũng mãnh thế nào, một người đứng sát nhau để phòng thủ, đúng là vài phút sau trong lớp sương mù trắng xóa xuất hiện một đôi mắt đỏ ngầu, bây giờ không phải là một đôi mắt nữa mà là rất nhiều.
Và rồi có gì đó lướt nhanh như cơn gió, nó nhảy bổ vào một tên cận vệ, nhanh chóng cấu xé rồi chạy đi rất nhanh, nó hoảng loạn chẳng dám nhìn cái xác đầy vết máu trên mặt đất, thế là nhóm mất đi một người, chỉ còn mười người.
Mọi người đề phòng hơn, đi được một đoạn thì dừng lại lắng nghe động tĩnh, bây giờ đến phương hướng cũng chẳng biết được cứ đi như thế này nó thấy không ổn chút nào.
-cứ thế này không ổn, sương mù dày thế này chẳng thể nhìn được gì đâu.
-bây giờ không di chuyển, loài vật đó lại tấn công thì sao? cô đừng có dùng kế hại chúng tôi.
Tên cận vệ trả lời gắc gõng với nó, nó thật sự không hiểu đám người này giờ phút này còn đối với nó như thế.
-giờ phút này còn nghi ngờ tôi? Nên nhớ nếu tôi có ý hại các người thì tôi cũng hại chính mình rồi, vào đến đây mạng sống của mọi người giữ được thì phải nhờ sự đoàn kết, bây giờ mọi người cứ ở đây tôi sẽ đi dò xét xung quanh trước.
Định đi thì có người kéo tay nó lại, nó nhìn lại thì ra là Alex.
-bây giờ tình hình rất nguy hiểm, nếu mà tách ra như vậy thì càng tệ hơn cứ tập trung ở đây đi.
Đám cận vệ nghe theo, ngồi thành vòng tròn , nó tìm vài cây củi nhỏ xung quanh, xếp chúng lại, nếu có lửa thì thú hoang cũng sẽ không dám đến gần, nhưng tạo lửa mãi vẫn không cháy, nó giỏi nhất là lửa mà hôm nay kỳ thế nhỉ, hay do sương mù.
-vậy mà được trong top mười , tránh ra cho tôi nhờ.
Tên cận vệ đẩy nó sang một bên để nhóm lửa, nhưng làm cũng vài lần cũng không thấy lửa đâu, đến Alex cũng thử nhưng không được, nó mới thử tạo nước cũng không được, tạo tất cả mọi kỹ năng cũng không được.
Hoang mang, vậy là khi vào cấm địa tất cả mọi sức mạnh điều vô nghĩa, còn những con thú dữ đó, chỉ bằng sức bình thường làm sao có thể chiến thắng được.
Nó thử vung cánh nhưng cũng vậy, thật sự là hết đường sống rồi.
-mọi người bình tĩnh lại , bây giờ mọi sức mạnh điều không sử dụng được ở cấm địa, chúng ta không còn cách nào khác phải dùng sức của bản thân thôi, mỗi người cầm một cây giáo và phải trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Mọi người không còn phản đối nó, cứ thế mà theo như lời nó mà làm, đi được một đoạn khá xa , phía trước bóng một cây cổ thụ cao và thật lớn hiện ra, mọi người quyết định dừng chân ở đây.
Tên cận vệ đưa cho nó một chai nước, nó thấy thái độ của mọi người với nó cũng dịu lại rồi, nhưng nó vẫn lo cho Yuri lắm, làm sau mới tìm được loài hoa đó trong khi chẳng thấy gì.
Tiếng gầm lại vang lên, mọi người nắm chặt cây giáo trong tay hướng về nơi phát ra tiếng gầm, lần này nó cảm nhận được có nhiều hơn gấp đôi lần trước , nó cảnh báo mọi người.
-mọi người mau trèo lên cây, nhanh lên chúng rất đông.
Đám cận vệ bắt đầu trèo lên cây cổ thụ, nó trèo mãi nhưng vẫn không lên được, sương làm da cây quá trơn, Alex cuối người xuống cho nó đạp lên vai, mọi người ở trên một tay kéo nó lên, ở dưới còn Alex và hai tên cận vệ, cách đằng sau lưng Alex một khoảng cách khá gần, xuất hiện loài vật đó, thân hình nó như loài chó sói nhưng to gấp đôi, đôi mắt đỏ ngầu, còn chiếc răng nanh rất dài.
-Alex…nhanh lên!!!
Alex lên được một nửa thì chúng xông đến, hai con tóm lấy hai tên cận vệ, Alex thiếu chút nữa thì bị chúng cắn vào chân nhưng cũng may lên vừa kịp, nó khóc thút thích vì nhìn cảnh tượng phía dưới, Alex kéo nó vào lòng để nó không thể nhìn được cảnh chúng đang nhai ngấu nghiến xác của bọn họ.
Thế là nhóm họ mất đi ba người , chỉ còn tám người, vì trên cây rất cao bọn thú dữ đó có nhảy lên vẫn không với tới được.
ở trên cây đến khi mặt trời khuất bóng, sương mù cũng tan dần, đám thú dữ chẳng thấy đâu nữa, mọi người trèo xuống, những vết máu khô trên mặt đất vẫn còn đó.
Sương tan, đường thấy gõ hơn nên mọi người mới phát hiện từ khi đi vào đây họ chỉ đi vòng tròn mà thôi, thế nên họ quyết định đi sâu thêm vào rừng, đúng như rằng họ thấy một một khoảng rừng cây cối không cao lắm, chính giữa là một cái một cái giếng à không đúng hơn như một cái chậu lớn, xung quanh là một loại dây leo quấn quanh, còn chính giữa cái chậu là một bức tượng bằng thạch cao, một đứa bé có đôi cánh đằng sau, trên đó cũng có dây leo, nó chợt phát hiện ra.
-là hoa Poppy.
Nó chỉ về phía bông hoa đang nở trên đỉnh đầu của bức tượng, mọi người vui mừng tiến đến gần.
-khoang đã.
Alex lên tiếng ngăn mọi người lại, Alex chỉ về phía xung quanh cái chậu nước đó, bọn thú dữ đó…bọn chúng đang ngủ xung quanh, phải nói là số lượng chúng rất nhiều.
Nếu mà chúng thức giấc lúc này chỉ còn đường chết thôi, nhưng nếu chần chừ thì Yuri nguy hiểm mất, nó hạ giọng.
-bây giờ tôi sẽ vào đó để lấy hoa, tôi sẽ cố gắng đi nhẹ nhàng để không làm chúng thức giấc.
-không được rất nguy hiểm! Alex phản đối.
Nó nhìn mọi người, và nói đầy quyết tâm.
-mọi người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được, nếu còn chần chừ thì không thể cứu Yuri đâu.
-vậy để anh đi với em.
Nó lắc đầu rồi bước vào, Alex cũng chịu thua nếu bây giờ manh động sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nó cố gắng chậm thật chậm, nhất chân nhẹ nhàng đi qua mấy con thú dữ đó , cuối cùng cũng đến, bông hoa cũng không xa tầm với của nó, khiển chân lên là nó đã hái được, nó quay đầu lại để ra khỏi đó, cũng nhẹ nhàng chầm chậm, được nữa đường thì tiếng gầm nhỏ phát ra , nó giật thoát mình, nhìn dưới chân mình.
Thì ra con thú chỉ gầm nhẹ trong lúc ngủ, nó thở phào nhẹ nhõm , và đi về chỗ mọi người, nó đưa bông hoa cho Alex.
-thành công rồi!!
Một tên cận vệ nói to, những con thú dữ ngẩng đầu lên dùng ánh mắt đỏ ngầu đó nhìn về phía mọi người.
-chạy!!! Alex hét to
Mọi người cố chạy thật nhanh , Alex thấy nó chạy hơi chậm nên nắm chặt tay nó rồi chạy nhanh về phía trước , có hai tên cận vệ chạy không kịp nên bị bọn chúng cấu xé.
Chạy được khá xa Alex đột nhiên dừng lại, phía trước họ cũng có bọn chúng, rồi cả đằng sau. Tình thế bây giờ có thể sẽ chết hết , còn Yuri nữa nếu không có hoa này cô nhóc cũng sẽ chết.
Sau một lúc suy nghĩ nó nói với mọi người.
-xin hãy cố chạy thật nhanh, xin hãy đem hoa về cứu Yuri, và nói với….với Ray rằng tôi xin lỗi anh ấy.
Nó đổi hướng chạy nhanh về phía không có bọn chúng , cả bầy thấy nó chạy thì đuổi theo, nó chạy thật nhanh, nó biết với những móng vuốt và những chiếc răng nanh ấy nó chẳng thể sống nổi, xem như nó hi sinh để Yuri được sống.
Là vực, chạy đến đường cùng là cái vực thật sâu, bọn chúng ở đằng sau nó rồi nó nghe rõ tiếng gầm của bọn chúng, nó đứng yên lấy tay che mắt lại đợi chờ cái chết.
Nhưng vẫn không thấy cơ thể bị xé như những người trước, cũng không đau nữa,nó mở mắt ra nhìn thấy Alex và mọi người đang cố gắng đánh bọn chúng, một con đang lao về phía nó Alex lấy thân mình đỡ cho nó, bả vai của Alex bị chiếc răng nanh cắm sâu vào, Alex dùng mũi giáo đâm vào cổ con thú đó và rồi con thú đó cũng giẫy chết.
-Alex và Anna hai người cứ đi đi, chúng tôi sẽ cản bọn chúng.
Alex nắm tay nó chạy đi , nhưng nó thật sự không muốn bỏ bọn họ lại đây mà đi đâu.
Tuy giết được vài con nhưng bọn chúng nhiều vô kể , càng kéo đến đông hơn, Alex và nó muốn chạy nhưng không được. mọi người bị dồn về phía vực.
Một con lớn nhất hung tợn nhất trong đám bọn chúng , lấy đà nhào đến Alex, nó nhanh tay đẩy Alex ngã xuống một bên, cả người nó và con thú đó cùng rớt xuống vực.
“Ray à, Em xin lỗi vì đã không giữ lời hứa”
-ANNA!!!!! Alex như điên dại hét lên.
Alex định nhảy xuống theo nhưng bị cận vệ cản lại, cuối cùng một tên cận vệ hy sinh lấy thân mình làm mồi cho đám thú dữ , để cho Alex chạy thoát thân, cuối cùng chỉ còn lại bốn người sống sót trở về.
-lão…lão xin lỗi ngày, hôm đó là lão không tốt những lời đó điều là nói dối, lão chẳng thấy gì cả cũng vì…bà Eva đã đe dọa tôi, nếu tôi không làm như lời bà Eva nói thì bà…bà ấy sẽ giết chết đứa cháu duy nhất của tôi nên…nên tôi xin lỗi ngài, xin lỗi mọi người.
Tộc trưởng thở dài, thế mà ông đã không tin nó, để rồi khiến nó chết oan ức như thế, ông tự trách bản thân mình đã quá cả tin để rồi.
-Luna, Sam hai con còn gì để nói? Hai con làm ta quá thất vọng.
-không phải như thế bọn họ nói dối người đừng có tin, họ nói dối thôi, con không có hại Anna.
Luna một mực phủ nhận, Sam quỳ xuống trước mặt tộc trưởng, mắt thì ướt đẫm.
-con xin lỗi tộc trưởng, con không muốn làm thế đâu…con xin lỗi.
-Sam ? nói vậy con…con thật sự làm việc đó sao ? không thể chấp nhận được, tại sao con lại thành người thế này hả ?
Mẹ Alex vẻ mặt đầy sự thất vọng nhìn Sam, đứa con dâu tương lai bà tin tưởng lại là người xấu như vậy, còn Luna nữa, bà rất mến Luna nhưng tại sao Luna lại xấu xa như vậy? những chuyện trước đây Luna nói xấu về nó rất nhiều chẳng lẽ tất cả điều là lừa gạt bà?
-phu nhân con…con…
bản chất yếu đuối thì chẳng bao giờ thay đổi được, đúng là sai lầm khi tin chị đấy Sam à, thế thì đừng trách tôi ác!
Có thể nói diễn xuất của Luna rất đỉnh, chưa chi nước mắt đã rơi rồi, lại là cái vẻ mặt đáng thương cực kì.
-con xin lỗi ông, mọi chuyện chẳng phải do con đâu..cũng tại chị Sam cả, chị ấy muốn có được tình cảm của Alex nên chị ấy bày ra những chuyện này, con ..con chỉ nghe theo thôi, con biết lỗi rồi ông…xin ông tha lỗi cho con.
Sam nhìn Luna mà không thể nói gì, tại sao có thể đổ hết lỗi cho Sam như thế? bây giờ Sam mới biết bản thân ngu ngốc đã biết tính cách của Luna như thế mà vẫn tin tưởng để rồi bây giờ bị đổ hết tội.
-Luna sao em lại đổ hết lỗi cho chị? chẳng phải những mưu kế đó em nghĩ ra hay sao.
-chị Sam chị đừng nói thế nữa được không? chị đừng lôi em vào nữa, xin chị đấy.
Sam chẳng thể nói lí với Luna, Sam tức giận , đột nhiên bụng dưới đau dữ dội khiến Sam ngã xuống, mặt thì tái mét.
-bụng con..đau quá…làm ơn cứu con.
Giọt máu đỏ đang chảy dọc theo chân Sam, mẹ Alex hoảng hốt kêu người bế Sam đi, mọi người trong điện xì xào to nhỏ, đến khi tộc trưởng gằn giọng mọi người mới chịu im lặng.
-cho dù con không phải người bày ra chuyện này nhưng, có tham gia cũng là có tội rồi, ta đã nói với con thế nào? Chỉ cho con cơ hội cuối cùng nhưng đến cơ hội này con cũng không nắm bắt thì đành vậy, người đâu mau đưa Luna đến phòng giam ngày mai bắt đầu thi hành hình…
-khoan đã thưa tộc trưởng- bà Eva quỳ xuống trước mặt tộc trưởng- nếu có trừng phạt... xin người hãy phạt tôi, là do tôi làm, Luna không có tội do tôi hết, xin ngài đừng phạt Luna , cứ phạt một mình tôi thôi.
-nếu bà đã nói như vậy thì, cả hai người cùng chịu tội.
Cận vệ đưa Luna và bà Eva đi về phía nhà ngục, mọi người giải tán, còn hắn vẫn ngồi thừ ra đó, sự việc hắn vừa nghe là sự thật sao? vậy mà…vậy mà bấy lâu nay hắn hiểu lầm nó, nó phải chịu nhiều tổn thương như vậy mà hắn…hắn còn trách nó, hắn đúng là đồ tồi mà.
July thấy bộ dạng thê thảm của hắn như vậy cũng thấy tội tội nhưng mà cho đáng đời hắn, giải thích mãi không nghe để mọi chuyện xấu đến mức này rồi, bây giờ July phải cùng mọi người làm phần mộ cho nó, mặc kệ hắn.
…..
……
Trở về một ngày trước khi nó và mọi người đi vào thánh địa..
Cấm địa đúng như lời đồn, nó mang một vẻ hoang sơ, huyền bí đến đáng sợ, tuy là ban ngày nhưng sương mù dày đặc , mọi lối đi điều bị che khuất, mọi người phải đi sát nhau để không bị lạc.
Trong lớp sương mù loáng thoáng có tiếng gầm của loại vật nào đó, nghe thôi cũng đủ biết nó dũng mãnh thế nào, một người đứng sát nhau để phòng thủ, đúng là vài phút sau trong lớp sương mù trắng xóa xuất hiện một đôi mắt đỏ ngầu, bây giờ không phải là một đôi mắt nữa mà là rất nhiều.
Và rồi có gì đó lướt nhanh như cơn gió, nó nhảy bổ vào một tên cận vệ, nhanh chóng cấu xé rồi chạy đi rất nhanh, nó hoảng loạn chẳng dám nhìn cái xác đầy vết máu trên mặt đất, thế là nhóm mất đi một người, chỉ còn mười người.
Mọi người đề phòng hơn, đi được một đoạn thì dừng lại lắng nghe động tĩnh, bây giờ đến phương hướng cũng chẳng biết được cứ đi như thế này nó thấy không ổn chút nào.
-cứ thế này không ổn, sương mù dày thế này chẳng thể nhìn được gì đâu.
-bây giờ không di chuyển, loài vật đó lại tấn công thì sao? cô đừng có dùng kế hại chúng tôi.
Tên cận vệ trả lời gắc gõng với nó, nó thật sự không hiểu đám người này giờ phút này còn đối với nó như thế.
-giờ phút này còn nghi ngờ tôi? Nên nhớ nếu tôi có ý hại các người thì tôi cũng hại chính mình rồi, vào đến đây mạng sống của mọi người giữ được thì phải nhờ sự đoàn kết, bây giờ mọi người cứ ở đây tôi sẽ đi dò xét xung quanh trước.
Định đi thì có người kéo tay nó lại, nó nhìn lại thì ra là Alex.
-bây giờ tình hình rất nguy hiểm, nếu mà tách ra như vậy thì càng tệ hơn cứ tập trung ở đây đi.
Đám cận vệ nghe theo, ngồi thành vòng tròn , nó tìm vài cây củi nhỏ xung quanh, xếp chúng lại, nếu có lửa thì thú hoang cũng sẽ không dám đến gần, nhưng tạo lửa mãi vẫn không cháy, nó giỏi nhất là lửa mà hôm nay kỳ thế nhỉ, hay do sương mù.
-vậy mà được trong top mười , tránh ra cho tôi nhờ.
Tên cận vệ đẩy nó sang một bên để nhóm lửa, nhưng làm cũng vài lần cũng không thấy lửa đâu, đến Alex cũng thử nhưng không được, nó mới thử tạo nước cũng không được, tạo tất cả mọi kỹ năng cũng không được.
Hoang mang, vậy là khi vào cấm địa tất cả mọi sức mạnh điều vô nghĩa, còn những con thú dữ đó, chỉ bằng sức bình thường làm sao có thể chiến thắng được.
Nó thử vung cánh nhưng cũng vậy, thật sự là hết đường sống rồi.
-mọi người bình tĩnh lại , bây giờ mọi sức mạnh điều không sử dụng được ở cấm địa, chúng ta không còn cách nào khác phải dùng sức của bản thân thôi, mỗi người cầm một cây giáo và phải trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Mọi người không còn phản đối nó, cứ thế mà theo như lời nó mà làm, đi được một đoạn khá xa , phía trước bóng một cây cổ thụ cao và thật lớn hiện ra, mọi người quyết định dừng chân ở đây.
Tên cận vệ đưa cho nó một chai nước, nó thấy thái độ của mọi người với nó cũng dịu lại rồi, nhưng nó vẫn lo cho Yuri lắm, làm sau mới tìm được loài hoa đó trong khi chẳng thấy gì.
Tiếng gầm lại vang lên, mọi người nắm chặt cây giáo trong tay hướng về nơi phát ra tiếng gầm, lần này nó cảm nhận được có nhiều hơn gấp đôi lần trước , nó cảnh báo mọi người.
-mọi người mau trèo lên cây, nhanh lên chúng rất đông.
Đám cận vệ bắt đầu trèo lên cây cổ thụ, nó trèo mãi nhưng vẫn không lên được, sương làm da cây quá trơn, Alex cuối người xuống cho nó đạp lên vai, mọi người ở trên một tay kéo nó lên, ở dưới còn Alex và hai tên cận vệ, cách đằng sau lưng Alex một khoảng cách khá gần, xuất hiện loài vật đó, thân hình nó như loài chó sói nhưng to gấp đôi, đôi mắt đỏ ngầu, còn chiếc răng nanh rất dài.
-Alex…nhanh lên!!!
Alex lên được một nửa thì chúng xông đến, hai con tóm lấy hai tên cận vệ, Alex thiếu chút nữa thì bị chúng cắn vào chân nhưng cũng may lên vừa kịp, nó khóc thút thích vì nhìn cảnh tượng phía dưới, Alex kéo nó vào lòng để nó không thể nhìn được cảnh chúng đang nhai ngấu nghiến xác của bọn họ.
Thế là nhóm họ mất đi ba người , chỉ còn tám người, vì trên cây rất cao bọn thú dữ đó có nhảy lên vẫn không với tới được.
ở trên cây đến khi mặt trời khuất bóng, sương mù cũng tan dần, đám thú dữ chẳng thấy đâu nữa, mọi người trèo xuống, những vết máu khô trên mặt đất vẫn còn đó.
Sương tan, đường thấy gõ hơn nên mọi người mới phát hiện từ khi đi vào đây họ chỉ đi vòng tròn mà thôi, thế nên họ quyết định đi sâu thêm vào rừng, đúng như rằng họ thấy một một khoảng rừng cây cối không cao lắm, chính giữa là một cái một cái giếng à không đúng hơn như một cái chậu lớn, xung quanh là một loại dây leo quấn quanh, còn chính giữa cái chậu là một bức tượng bằng thạch cao, một đứa bé có đôi cánh đằng sau, trên đó cũng có dây leo, nó chợt phát hiện ra.
-là hoa Poppy.
Nó chỉ về phía bông hoa đang nở trên đỉnh đầu của bức tượng, mọi người vui mừng tiến đến gần.
-khoang đã.
Alex lên tiếng ngăn mọi người lại, Alex chỉ về phía xung quanh cái chậu nước đó, bọn thú dữ đó…bọn chúng đang ngủ xung quanh, phải nói là số lượng chúng rất nhiều.
Nếu mà chúng thức giấc lúc này chỉ còn đường chết thôi, nhưng nếu chần chừ thì Yuri nguy hiểm mất, nó hạ giọng.
-bây giờ tôi sẽ vào đó để lấy hoa, tôi sẽ cố gắng đi nhẹ nhàng để không làm chúng thức giấc.
-không được rất nguy hiểm! Alex phản đối.
Nó nhìn mọi người, và nói đầy quyết tâm.
-mọi người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được, nếu còn chần chừ thì không thể cứu Yuri đâu.
-vậy để anh đi với em.
Nó lắc đầu rồi bước vào, Alex cũng chịu thua nếu bây giờ manh động sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nó cố gắng chậm thật chậm, nhất chân nhẹ nhàng đi qua mấy con thú dữ đó , cuối cùng cũng đến, bông hoa cũng không xa tầm với của nó, khiển chân lên là nó đã hái được, nó quay đầu lại để ra khỏi đó, cũng nhẹ nhàng chầm chậm, được nữa đường thì tiếng gầm nhỏ phát ra , nó giật thoát mình, nhìn dưới chân mình.
Thì ra con thú chỉ gầm nhẹ trong lúc ngủ, nó thở phào nhẹ nhõm , và đi về chỗ mọi người, nó đưa bông hoa cho Alex.
-thành công rồi!!
Một tên cận vệ nói to, những con thú dữ ngẩng đầu lên dùng ánh mắt đỏ ngầu đó nhìn về phía mọi người.
-chạy!!! Alex hét to
Mọi người cố chạy thật nhanh , Alex thấy nó chạy hơi chậm nên nắm chặt tay nó rồi chạy nhanh về phía trước , có hai tên cận vệ chạy không kịp nên bị bọn chúng cấu xé.
Chạy được khá xa Alex đột nhiên dừng lại, phía trước họ cũng có bọn chúng, rồi cả đằng sau. Tình thế bây giờ có thể sẽ chết hết , còn Yuri nữa nếu không có hoa này cô nhóc cũng sẽ chết.
Sau một lúc suy nghĩ nó nói với mọi người.
-xin hãy cố chạy thật nhanh, xin hãy đem hoa về cứu Yuri, và nói với….với Ray rằng tôi xin lỗi anh ấy.
Nó đổi hướng chạy nhanh về phía không có bọn chúng , cả bầy thấy nó chạy thì đuổi theo, nó chạy thật nhanh, nó biết với những móng vuốt và những chiếc răng nanh ấy nó chẳng thể sống nổi, xem như nó hi sinh để Yuri được sống.
Là vực, chạy đến đường cùng là cái vực thật sâu, bọn chúng ở đằng sau nó rồi nó nghe rõ tiếng gầm của bọn chúng, nó đứng yên lấy tay che mắt lại đợi chờ cái chết.
Nhưng vẫn không thấy cơ thể bị xé như những người trước, cũng không đau nữa,nó mở mắt ra nhìn thấy Alex và mọi người đang cố gắng đánh bọn chúng, một con đang lao về phía nó Alex lấy thân mình đỡ cho nó, bả vai của Alex bị chiếc răng nanh cắm sâu vào, Alex dùng mũi giáo đâm vào cổ con thú đó và rồi con thú đó cũng giẫy chết.
-Alex và Anna hai người cứ đi đi, chúng tôi sẽ cản bọn chúng.
Alex nắm tay nó chạy đi , nhưng nó thật sự không muốn bỏ bọn họ lại đây mà đi đâu.
Tuy giết được vài con nhưng bọn chúng nhiều vô kể , càng kéo đến đông hơn, Alex và nó muốn chạy nhưng không được. mọi người bị dồn về phía vực.
Một con lớn nhất hung tợn nhất trong đám bọn chúng , lấy đà nhào đến Alex, nó nhanh tay đẩy Alex ngã xuống một bên, cả người nó và con thú đó cùng rớt xuống vực.
“Ray à, Em xin lỗi vì đã không giữ lời hứa”
-ANNA!!!!! Alex như điên dại hét lên.
Alex định nhảy xuống theo nhưng bị cận vệ cản lại, cuối cùng một tên cận vệ hy sinh lấy thân mình làm mồi cho đám thú dữ , để cho Alex chạy thoát thân, cuối cùng chỉ còn lại bốn người sống sót trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.