Thiên Tai Giáng Lâm: Tôi Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Cầu Sống Sót
Chương 10:
Tiểu Chủ Tri Cố
21/02/2024
Lải nhà lải nhải như ông già lắm chuyện. Một thằng nhóc vị thành niên ẩn giấu tâm hồn trưởng thành sớm, bao bọc mẹ và chị gái.
Mãi lâu sau, đầu dây bên kia mới tạm dừng. Vân Giản trả lời:
"Ừ, chị đang trên đường về."
"Dạ? À à à, vâng. Em đặt vé giúp chị nhé? Hay thuê xe taxi? Taxi đi nhanh hơn..."
Vân Giản biết, nếu cô gật đầu đồng ý, đối phương sẽ phản ứng kiểu "Vâng, chị cứ yên tâm, em sẽ trả tiền xe. Chị nhớ chụp biển số xe, gửi qua wechat cho em. Phải chụp cả mặt tài xế nữa..."
"Chị đang trên tàu."
Minh Hạ bị hẫng, tạm dừng mấy giây, đặng nói: "Tốt rồi. Về là tốt rồi."
Vân Giản nghẹn lời. Cô chưa học được cách trò chuyện thân mật với Minh Hạ. Cô và Minh Hạ không phải chị em ruột chung huyết thống. Dù sinh sống cùng một mái nhà ngần ấy năm, Vân Giản chưa bao giờ coi hai ông cháu nhà họ Minh như thân nhân ruột thịt.
Tính mạng cha Vân là rào cản ngăn cách đôi bên, vĩnh viễn khó lành.
Minh Hạ lờ lớ lơ mọi lạnh nhạt và ghẻ lạnh, quấn cô mọi lúc mọi nơi. Mắng không buồn, đánh không than, đuổi không đi.
Ông nội Minh cực kỳ thương cô. Vì cha cô mất sớm, cô thiếu tình thương nên ông muốn bù đắp, gánh vác trách nhiệm.
Tận ngày cô trưởng thành, đồng nghiệp cũ của cha Vân kể cho cô nghe nguyên nhân chân chính gây ra cái chết của cha Vân, lòng căm hận của cô mới nguôi ngoai. Thói quen lạnh nhạt kinh niên khó sửa một sớm một chiều. Cô loay hoay tìm cách chung sống hòa bình với ông cháu nọ.
Kết quả, Vân Giản không che giấu sự thật. Cô thẳng thắn giải thích mọi góc khuất gây ra cái chết của cha Vân cho ông cháu họ, đồng thời bày tỏ ý nguyện 'cô không cần họ xin lỗi, bù đắp'.
Nhưng...
Đêm mưa rào tầm tã, sấm chớp đùng đoàng thuở tiền kiếp, cô bị Trình gia xua đuổi, tàn tạ khóc lóc. Minh Hạ đội mưa gió đón cô, bảo vệ cô. Khi thiếu thốn thực phẩm, bụng đói lép kẹp, ông Minh thà chết nhường cô. Khi người ta phát điên bắt cô, Minh Hạ giấu cô dưới hầm, liều chết phản kháng. Cuối cùng cậu bị chết vì thương nặng. Tim Vân Giản nhói đau.
Khác máu tanh lòng?
Hành động và thái độ quan trọng hơn cái tên.
Họ là người thân của cô! Người thân chân chính!
Vân Giản điều hòa cảm xúc, khẽ cười thoải mái. Cô dịu dàng dặn em trai:
"Em nhớ học hành chăm chỉ, ăn uống đủ chất, nghỉ ngơi đúng giờ. Thôi, chị cúp máy đây."
Chuyện thiên tai, thảm họa quá mức hoang đường và khó tin, Vân Giản chưa biết nên giải thích như nào, tạm thời giấu Minh Hạ. Trao đổi trực tiếp còn khó, huống hồ trao đổi qua điện thoại. Cô cũng phân vân liệu việc cô trọng sinh có gây hiệu ứng bươm bướm hay không.
"Vân Vân! Chị ơi!" Tình yêu thương đột ngột của Vân Giản dọa Minh Hạ giật mình, gào toáng lên. Đương giờ nghỉ trưa, học sinh tan học, ùa như ong vỡ tổ, xếp hàng chờ lấy suất ăn. Cậu mất bình tĩnh khiến bạn bè đứng xung quanh chú ý, tò mò nhìn cậu.
"Gào điếc tai. Có chuyện gì từ từ nói."
Mãi lâu sau, đầu dây bên kia mới tạm dừng. Vân Giản trả lời:
"Ừ, chị đang trên đường về."
"Dạ? À à à, vâng. Em đặt vé giúp chị nhé? Hay thuê xe taxi? Taxi đi nhanh hơn..."
Vân Giản biết, nếu cô gật đầu đồng ý, đối phương sẽ phản ứng kiểu "Vâng, chị cứ yên tâm, em sẽ trả tiền xe. Chị nhớ chụp biển số xe, gửi qua wechat cho em. Phải chụp cả mặt tài xế nữa..."
"Chị đang trên tàu."
Minh Hạ bị hẫng, tạm dừng mấy giây, đặng nói: "Tốt rồi. Về là tốt rồi."
Vân Giản nghẹn lời. Cô chưa học được cách trò chuyện thân mật với Minh Hạ. Cô và Minh Hạ không phải chị em ruột chung huyết thống. Dù sinh sống cùng một mái nhà ngần ấy năm, Vân Giản chưa bao giờ coi hai ông cháu nhà họ Minh như thân nhân ruột thịt.
Tính mạng cha Vân là rào cản ngăn cách đôi bên, vĩnh viễn khó lành.
Minh Hạ lờ lớ lơ mọi lạnh nhạt và ghẻ lạnh, quấn cô mọi lúc mọi nơi. Mắng không buồn, đánh không than, đuổi không đi.
Ông nội Minh cực kỳ thương cô. Vì cha cô mất sớm, cô thiếu tình thương nên ông muốn bù đắp, gánh vác trách nhiệm.
Tận ngày cô trưởng thành, đồng nghiệp cũ của cha Vân kể cho cô nghe nguyên nhân chân chính gây ra cái chết của cha Vân, lòng căm hận của cô mới nguôi ngoai. Thói quen lạnh nhạt kinh niên khó sửa một sớm một chiều. Cô loay hoay tìm cách chung sống hòa bình với ông cháu nọ.
Kết quả, Vân Giản không che giấu sự thật. Cô thẳng thắn giải thích mọi góc khuất gây ra cái chết của cha Vân cho ông cháu họ, đồng thời bày tỏ ý nguyện 'cô không cần họ xin lỗi, bù đắp'.
Nhưng...
Đêm mưa rào tầm tã, sấm chớp đùng đoàng thuở tiền kiếp, cô bị Trình gia xua đuổi, tàn tạ khóc lóc. Minh Hạ đội mưa gió đón cô, bảo vệ cô. Khi thiếu thốn thực phẩm, bụng đói lép kẹp, ông Minh thà chết nhường cô. Khi người ta phát điên bắt cô, Minh Hạ giấu cô dưới hầm, liều chết phản kháng. Cuối cùng cậu bị chết vì thương nặng. Tim Vân Giản nhói đau.
Khác máu tanh lòng?
Hành động và thái độ quan trọng hơn cái tên.
Họ là người thân của cô! Người thân chân chính!
Vân Giản điều hòa cảm xúc, khẽ cười thoải mái. Cô dịu dàng dặn em trai:
"Em nhớ học hành chăm chỉ, ăn uống đủ chất, nghỉ ngơi đúng giờ. Thôi, chị cúp máy đây."
Chuyện thiên tai, thảm họa quá mức hoang đường và khó tin, Vân Giản chưa biết nên giải thích như nào, tạm thời giấu Minh Hạ. Trao đổi trực tiếp còn khó, huống hồ trao đổi qua điện thoại. Cô cũng phân vân liệu việc cô trọng sinh có gây hiệu ứng bươm bướm hay không.
"Vân Vân! Chị ơi!" Tình yêu thương đột ngột của Vân Giản dọa Minh Hạ giật mình, gào toáng lên. Đương giờ nghỉ trưa, học sinh tan học, ùa như ong vỡ tổ, xếp hàng chờ lấy suất ăn. Cậu mất bình tĩnh khiến bạn bè đứng xung quanh chú ý, tò mò nhìn cậu.
"Gào điếc tai. Có chuyện gì từ từ nói."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.