Thiên Tai Giáng Lâm: Tôi Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Cầu Sống Sót
Chương 3:
Tiểu Chủ Tri Cố
21/02/2024
Tai họa chưa giáng lâm, cội nguồn mọi đau khổ chưa bắt đầu. Cô chưa ra mắt các thành viên nhà họ Trình, chưa tổ chức lễ đính hôn với Trình Duệ. Cha mẹ luôn yêu thương,bao bọc cô vẫn còn sống và Minh Hạ - cũng mạnh khỏe.
Mưa rào liên miên, bệnh truyền nhiễm hung hiểm, động đất, sóng thần, hạn hán, lũ lụt, đói khát, chiến tranh... hết thảy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.
Những hình ảnh quá khứ, hiện thực, tương lai đan xen lẫn lộn như chiếc radar chập bảng mạch điện, tần số nhảy sóng liên tục. Mơ mơ thực thực, mộng mộng ảo ảo, thật giả bất phân.
Cô đờ đẫn nhìn chiếc túi nằm lăn lóc dưới sàn tàu. Nó bị hất tung bởi động tác bật dậy bất ngờ và đột ngột của nữ chủ nhân.
Cô tốn tận 6 tháng tiền lương để mua chiếc túi xách yêu thích, một luxury branch có số có má trước kỳ thảm họa.
Màu sắc, kiểu dáng, chất liệu, từng đường kim mũi chỉ đều phủ hợp khiếu thẩm mỹ hiện hành. Năm ấy, cô xách nó đi làm, bao đồng nghiệp nữ hâm mộ xuýt xoa. Cô được dịp nở mày nở mặt, thói xấu khoe khoang phù phiếm nảy mầm đâm nhánh.
Hôm nay, cô thay đổi cách định giá và quan niệm sống mới, chiếc túi xách năm, sáu vạn chưa đổi nổi một giỏ bánh mì nhỏ thời mạt thế. Quá lãng phí, quá vô dụng.
Căn cứ tháp nhu cầu của Maslow, xã hội pháp trị hòa bình thỏa mãn nhu cầu ăn uống, nhu cầu an toàn, nhu cầu xã hội nên con người đề cao nhu cầu được tôn trọng, cuộc giao dịch đấy thoạt nghe rất bất hợp lý. Thời mạt thế, thiếu thốn trăm bề, giá trị của lương thực, thuốc men, vải vóc lên ngôi vương. Vật phẩm giữ mệnh đặc biệt quý hiếm.
Túi xách hàng hiệu, phiên bản giới hạn cũng chỉ là túi xách, túi đựng đồ. Lúc thiên tai vừa giáng lâm, may ra còn có "giá trị". Sau rốt, dù túi trăm vạn, ngàn vạn, nạm kim cương cũng khó sánh nổi ổ bánh mì thô.
Vậy giờ cô sẽ ném nó đi à? Không, tất nhiên là không. Biết đâu cô sẽ đổi nó lấy một giỏ bằng mì. Giả dụ nó vô dụng, cô sẽ giữ nó làm kỷ niệm. Cô phải nhịn ăn nhịn mặc nửa năm trời, bấm bụng mua món quà sinh nhật này cơ mà.
Nguyên nhân quan trọng nhất là đồ cất trong túi.
Hàng loạt suy nghĩ trồi sụt như thước phim ấn nút tua x3. Vân Giản dứt khoát cúi người nhặt túi. Động tác của cô khác hẳn lúc mới tỉnh giấc. Chậm chạp, mệt mỏi, uể oải như người già tuổi xế chiều. Nói cô bệnh sắp chết chắc người ta cũng tin.
Cậu trai trẻ đã nai nịt gọn gàng, xỏ giày, ôm balo, ngồi lặng thinh. Vì chưa vội xếp hàng xuống tàu nên cậu rảnh rang quan sát người phụ nữ ít nói giường đối diện.
Ngoại hình đối phương rất đẹp, Cô buộc lơi mái tóc đen óng ả, xoăn dài bồng bềnh. Lớp trang điểm trường phái nhẹ nhàng vẫn giữ nét hoàn hảo nguyên vẹn suốt từ buổi sáng.
Mưa rào liên miên, bệnh truyền nhiễm hung hiểm, động đất, sóng thần, hạn hán, lũ lụt, đói khát, chiến tranh... hết thảy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.
Những hình ảnh quá khứ, hiện thực, tương lai đan xen lẫn lộn như chiếc radar chập bảng mạch điện, tần số nhảy sóng liên tục. Mơ mơ thực thực, mộng mộng ảo ảo, thật giả bất phân.
Cô đờ đẫn nhìn chiếc túi nằm lăn lóc dưới sàn tàu. Nó bị hất tung bởi động tác bật dậy bất ngờ và đột ngột của nữ chủ nhân.
Cô tốn tận 6 tháng tiền lương để mua chiếc túi xách yêu thích, một luxury branch có số có má trước kỳ thảm họa.
Màu sắc, kiểu dáng, chất liệu, từng đường kim mũi chỉ đều phủ hợp khiếu thẩm mỹ hiện hành. Năm ấy, cô xách nó đi làm, bao đồng nghiệp nữ hâm mộ xuýt xoa. Cô được dịp nở mày nở mặt, thói xấu khoe khoang phù phiếm nảy mầm đâm nhánh.
Hôm nay, cô thay đổi cách định giá và quan niệm sống mới, chiếc túi xách năm, sáu vạn chưa đổi nổi một giỏ bánh mì nhỏ thời mạt thế. Quá lãng phí, quá vô dụng.
Căn cứ tháp nhu cầu của Maslow, xã hội pháp trị hòa bình thỏa mãn nhu cầu ăn uống, nhu cầu an toàn, nhu cầu xã hội nên con người đề cao nhu cầu được tôn trọng, cuộc giao dịch đấy thoạt nghe rất bất hợp lý. Thời mạt thế, thiếu thốn trăm bề, giá trị của lương thực, thuốc men, vải vóc lên ngôi vương. Vật phẩm giữ mệnh đặc biệt quý hiếm.
Túi xách hàng hiệu, phiên bản giới hạn cũng chỉ là túi xách, túi đựng đồ. Lúc thiên tai vừa giáng lâm, may ra còn có "giá trị". Sau rốt, dù túi trăm vạn, ngàn vạn, nạm kim cương cũng khó sánh nổi ổ bánh mì thô.
Vậy giờ cô sẽ ném nó đi à? Không, tất nhiên là không. Biết đâu cô sẽ đổi nó lấy một giỏ bằng mì. Giả dụ nó vô dụng, cô sẽ giữ nó làm kỷ niệm. Cô phải nhịn ăn nhịn mặc nửa năm trời, bấm bụng mua món quà sinh nhật này cơ mà.
Nguyên nhân quan trọng nhất là đồ cất trong túi.
Hàng loạt suy nghĩ trồi sụt như thước phim ấn nút tua x3. Vân Giản dứt khoát cúi người nhặt túi. Động tác của cô khác hẳn lúc mới tỉnh giấc. Chậm chạp, mệt mỏi, uể oải như người già tuổi xế chiều. Nói cô bệnh sắp chết chắc người ta cũng tin.
Cậu trai trẻ đã nai nịt gọn gàng, xỏ giày, ôm balo, ngồi lặng thinh. Vì chưa vội xếp hàng xuống tàu nên cậu rảnh rang quan sát người phụ nữ ít nói giường đối diện.
Ngoại hình đối phương rất đẹp, Cô buộc lơi mái tóc đen óng ả, xoăn dài bồng bềnh. Lớp trang điểm trường phái nhẹ nhàng vẫn giữ nét hoàn hảo nguyên vẹn suốt từ buổi sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.