Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 29: Tiểu Mặc Mặc là Vua hài tử
Bắc Đằng
11/09/2013
Nhìn xe ngựa càng đi càng xa, hai gã Hắc y nhân có chút do dự.
“Nếu không đuổi theo nó sẽ bỏ chạy xa!”
“Bất quá chỉ là đứa bé thôi, chúng ta đường đường là Thượng Quan gia tộc, danh môn chính phái, chẳng lẻ muốn học cái đám tà phái kia bắt cóc một hài tử sao?”
“Nhưng hắn là từ Lăng Thiên Cung mà đi ra, có lẽ cùng Long Thiên Tuyệt có quan hệ đặc thù, chúng ta muốn đem Đại tiểu thư từ Lăng Thiên Cung cứu ra, thì bắt hắn đem đổi, có lẽ là biện pháp hữu hiệu mau lẹ nhất.”
“Vậy ta tiếp tục đi theo, ngươi trở về bẩm báo với các trưởng lão, nghe một chút ý kiến của bọn họ.”
“Tốt, ngươi theo dõi cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chạy đã mất.”
Hai người giao kết xong, thì mỗi người đi một ngả.
Vân Tiểu Mặc ngồi ở bên trong xe ngựa, cái đỉnh đầu nho nhỏ không kìm được mà ló ra bên ngoài nhìn quanh, tạm thời không có nhìn thấy phía sau có người đuổi theo, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhỏm. Đem tay nhỏ bé lau mồ hôi đi, rồi đưa mắt nhìn về phía phụ nhân ngồi đối diện, hắn lễ phép nói tạ ơn: “Đại thẩm, cám ơn người! Như vầy, đến phía trước có trấn nhỏ, ta sẽ xuống xe, ta sẽ không quấy rầy đại thẩm nữa.”
“Không quấy rầy! Tại sao lại muốn xuống xe chứ? Cùng đại thẩm về nhà không tốt sao?” Phụ nhân vừa nghe nói hắn muốn đi, thì vội vàng giữ lại.
Vân Tiểu Mặc kiên trì lắc đầu nói: “Ta còn phải đi tìm người, không dám quấy rầy đại thẩm nữa.”
Chân mày của Phụ nhân kia khẽ cau lai: “Ngươi còn có những thân nhân khác sao?”
Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, nói: “Ừ. . . . . . Ta có một thúc thúc ở Đông Lăng quốc, ta muốn đi tìm hắn.” Tường thúc thúc có thân phận đặc biệt, hắn cảm thấy không tiện tiết lộ cùng người xa lạ, nghĩ đến đại thẩm có lòng tốt cứu hắn, nhưng hắn lại giấu diếm nàng, thì đáy lòng mơ hồ có chút đau.
“Đông Lăng quốc?” Phụ nhân nghe vậy, thì mừng rỡ trong lòng, nhưng trên mặt cũng không có biểu lộ ra, vẫn một bộ dạng từ mi thiện mục ôn hòa vẻ, “Thật là thật trùng hợp! Tướng công ta ít ngày nữa cũng sắp chạy tới Đông Lăng quốc, tham gia thịnh hội của hoàng cung Đông Lăng quốc cử hành. Ngươi còn nhỏ như vậy, một người lên đường không an toàn, không bằng về chỗ ta rồi cùng chúng ta đi Đông Lăng quốc, thế thì có thể chiếu ứng lẫn nhau. Đến đó rồi, chúng ta cũng có thể giúp đở ngươi tìm kiếm thúc thúc của mình.”
“Có thật không?” Vân Tiểu Mặc nghe được năm chữ ” hoàng cung Đông Lăng quốc “, ánh mắt nhất thời tỏa sáng, “Vậy cũng tốt! Ta sẽ cùng các ngươi đi chung.”
Phụ nhân khẽ cười gật đầu, trong lòng lần nữa hiện lên tính toán nhỏ nhặt.
Thì ra phụ nhân này chính là phu nhân của một gã quan lại Ngạo Thiên quốc, vị quan lại này họ Chu, người ta gọi là Chu Thị Lang, ở trong triều có địa vị không trên không dưới. Mà kỳ nhân dã tâm khá lớn, cứ ngó chừng ngôi vị hữu tướng, nên thường xuyên tính toán tìm cách mà thượng vị. Lần này đã chiếm được hoàng đế nhận lời, con cái nhà ai có thể được Thánh cung chọn trúng trở thành thánh Đồng, thì quan lại này sẽ được thăng chức.
Cơ hội hiếm thấy như thế, Chu Thị Lang tất nhiên sẽ không muốn bỏ qua, nên đã mời đông đảo sư phó có tài đến đây dạy con của mình, đáng tiếc con hắn chính là một kẻ ngốc nghếch, dạy cách nào cũng đều học không được.
Chẳng lẽ thật sự muốn phải đem cơ hội khó được như thế mà không công bỏ qua sao?
Chu Thị Lang chưa kịp vì chuyện này rầu rỉ, thì lúc này Chu phu nhân bỗng nhiên nửa đường lượm về một nam hài linh động khả ái như tiên đồng, đã giúp Chu Thị Lang lúc khẩn cấp, khiến hắn mừng rỡ như điên.
Vân Tiểu Mặc chính là vì vậy, mà nhận lấy nhiệt tình khoản nên tạm thời ở Chu phủ.
Trong lúc rãnh rỗi, Vân Tiểu Mặc mang theo Tiểu Bạch ở trong Chu phủ du ngoạn khắp nơi, để quen thuộc hoàn cảnh.
Đi đi lại lại một lúc, liền tới một hồ nước, nhất thời cao hứng, Vân Tiểu Mặc liền cởi vớ, tháo giày, đưa đôi chân ngồi ở bên hồ nước, nghịch nước chơi đùa. Tiểu Bạch vây quanh thân thể của hắn, chơi vui vẻ theo.
Tiếng cười trong sáng của một người một thú sủng, xa xa truyền lại, để cho cả tòa hồ nước càng tăng thêm gợn sóng.
Cách hồ nước đó không xa, Tiểu công tử Chu Ngư của Chu phủ đang cùng mấy đứa bạn nhỏ ở bên cạnh núi giả chơi đùa, nghe được thanh âm cười đùa, một đám tiểu hài tử liền đi tới bên hồ nước rồi vây quanh.
“Chu Ngư, tiểu tử kia là ai? Tại sao hắn lại ở trong nhà của ngươi?” Một đứa bạn cao gầy hỏi.
Chu Ngư từ nhỏ sống an nhàn sung sướng đã quen, lại được di truyền sự mập mạp của phụ thân hắn, nên một thân thịt núc ních , lúc nói chuyện, thịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng run run lên: “Đừng để ý đến hắn! Hắn bất quá là Dã hài tử nương ta từ trên đường nhặt về!”
Chu Ngư ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng đáy mắt rõ ràng xẹt qua vẻ ghen tỵ, lúc trước hắn ở ngoài cửa phòng phụ mẫu nghe lén, vừa vặn nghe được bọn họ khen ngợi tiểu tử mới tới thông minh như thế nào, làm cho người ta thích như thế nào, nếu để hắn đi Đông Lăng quốc tham gia tổng tuyển cử thánh Đồng, nhất định có thể nhất cử đoạt giải nhất.
Trong lòng hắn rất không thoải mái, tại sao phụ mẫu lại tán dương tiểu tử mới tới như vậy, nhưng với hắn thì lại thỉnh thoảng mắng chửi và trách cứ chứ?
Một ý niệm tà ác hiện lên trong đầu, đột nhiên hắn khom đầu, hắn hướng mấy đứa bạn nhỏ vẫy vẫy tay, hạ giọng nói thầm.
Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch đang chơi đến quên trời quên đất, trong lúc bất chợt nghe được mấy người nói chuyện với nhau, nhất là nghe được ba chữ “Dã hài tử” kia, con ngươi ngăm đen lóe sáng của hắn khẽ trầm xuống. Hắn làm ra vẻ không có phát hiện, tiếp tục cùng Tiểu Bạch chơi đùa, khóe môi khẽ nhếch, hiện lên nụ cười tà ác.
Nhiều lần, ở phía sau hắn, có tiếng bước chân nhỏ vụn lặng lẽ tiến tới gần, quỷ quỷ quái quái, hắn không cần quay đầu lại, cũng biết bọn họ không có ý tốt.
Hai gã hài tử bảy tám tuổi, bị Chu Ngư xui khiến, lặng lẽ đi gần tới phía sau Vân Tiểu Mặc, bốn cái tay nhỏ bé từ từ lộ ra, tính toán thừa dịp Vân Tiểu Mặc không chú ý, từ phía sau lưng đưa đẩy xuống hắn xuống nước, sau đó nhanh chóng thoát đi, vậy là thần không biết quỷ không hay, để dạy dỗ hắn một chút.
Hai người liếc nhau một cái, trong lòng cười lạnh, đồng thời ăn ý xuất thủ đẩy về phía sau lưng của Vân Tiểu Mặc.
Cái này mà đẩy xuống, tiểu tử mới tới này nhất định sẽ té vào trong nước, hai người nghĩ như thế , mà Chu Ngư cùng hai đứa bạn khác núp ở núi giả sau xem cuộc vui cũng nghĩ như thế.
Nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc, bốn cái tay nhỏ bé xô tới, thì thân ảnh màu đen nho nhỏ bỗng dưng biến mất không thấy. Chịu lấy tác dụng của quán tính, thân thể hai đứa hài tử có chút chịu không khống chế được hướng phía trước ngã xuống,. Mà lúc này, dưới chân không biết là bị thứ gì đẩy, hai người liền thực thực tại tại mà chìm vào trong hồ nước.
“A ——”
“Cứu mạng a ——”
Sau khi rơi xuống nước, tiếng kêu sợ hãi mạnh mẽ vang lên.
Một đoàn bóng trắng cũng từ bên bờ nhảy xuống, giẫm lên hai cái đầu nhỏ sắp ngoi lên, không ngừng ấn xuống. Cái bóng trắng kia không phải là ai khác, chính là kẻ mới vừa đẩy bọn họ một cái Tiểu Bạch! Tiểu Bạch dậm đỉnh đầu trên hai người, khiến cho bọn họ không cách nào ngoi ra khỏi mặt nước, ngay cả tiếng kêu cứu cũng đứt quãng, xen lẫn thanh âm ọc cọ.
Tiểu Bạch chơi hết sức hoan khoái!
Đám người Chu Ngư thì đến nhìn sửng sờ ở tại chỗ, ngây người như phỗng.
Bọn họ rõ ràng thấy tên tiểu tử mới đến ngồi ở bên hồ nước mà, làm sao chỉ một cái nháy mắt đã không thấy tăm hơi? Hắn rốt cuộc đi nơi nào?
Chu Ngư chỉ cảm thấy phần gáy lạnh lẽo, có loại dự cảm không tốt.
“Hắn, hắn rốt cuộc đi nơi nào? Hắn rốt cuộc là người hay quỷ?” Hắn bị một màn trước mắt làm cho kinh hoảng, quên mất hắn cả hai đứa bạn nhỏ lúc này đang ở trong nước giãy dụa, tánh mạng bị đe dọa.
Lúc này, một giọng nói sâu kín từ phía sau hắn truyền tới: “Ngươi đang ở đây tìm ta sao? Ta ở phía sau của ngươi, ngươi nhìn không thấy sao?”
Thân thể của Chu Ngư đột nhiên cứng đờ, đỉnh đầu nho nhỏ bỗng cứng ngắc quay lại, một khuôn mặt bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt của hắn, hắn bị làm cho sợ đến la hoảng lên: “A, có quỷ a ——”
Không chỉ hắn bị sợ đến, hai đứa bạn khác cũng bị Vân Tiểu Mặc đột nhiên xuất hiện mà cho hù sợ. Mới vừa rồi rõ ràng hắn đang ở bên hồ nước, làm sao mà đột nhiên lại xuất hiện ở phía sau bọn họ chứ? Bọn họ thật không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể đem những thứ không cách nào giải thích nay quy kết là gặp quỷ.
Vân Tiểu Mặc thu hồi mặt quỷ cố ý giả trang lại, cười hắc hắc, cái tay nhỏ bé níu lấy cổ áo của Chu Ngư, nói: “Bằng hữu của ngươi thật giống như rất thích nước, không bằng ngươi cũng đi theo bọn họ đi!”
Trên tay hắn dùng lực một cái, liền đem Chu Ngư giống như cái phao mà ném vào hồ nước.
“Bùm” một tiếng vang thật lớn, bọt song bắn tung tóe.
Hai người khác thấy vậy, vội vàng chạy đi trốn, Vân Tiểu Mặc khóe môi nhất câu, tay mắt lanh lẹ, một tay một tên, đem hai người quăng vào hồ cá luôn.
“Các ngươi đi cùng đi!” Hai tay hắn vung lên, chỉ nghe “Bùm, bùm” hai tiếng, năm hài tử hết thảy đều rơi xuống nước, không có cá nào lọt lưới.
Tiểu Bạch hiện tại đã tăng thêm ba điểm dừng chân, trên dưới nhảy cà tưng, giống như chơi nhảy dây vậy, khiến cho càng thêm sung sướng.
“Cứu mạng a ——”
“Cha mẹ, cứu mạng ——”
“. . . . . .”
Vân Tiểu Mặc chắp tay đứng ở bên hồ nước, con ngươi ngăm đen lóe sáng ngó chừng năm người đang ở trong nước giãy dụa, môi của hắn bất giác nổi lên nụ cười cao ngạo mười phần: “Ta tên là Vân Tiểu Mặc, sau này ta chính là lão đại của các ngươi, các ngươi đều phải nghe lời của ta! Hiện tại, ai kêu ta một tiếng lão Đại, ta liền cứu người đó!”
Đám người Chung Ngư vừa lặng ngụp trong nước, vừa đưa mắt nhìn về hắn, thân ảnh hắn nhỏ gầy ở bên hồ nước đứng chắp tay, nhưng lại có loại khí chất cao quý ưu nhã không diễn tả được, thật giống như từ nhỏ đã cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống chúng sanh, không thể bất kính. Nhìn gương mặt xinh đẹp anh khí bức người của hắn, bỗng nhiên bắn tán loạn ra mị lực kỳ dị, thân ảnh của hắn cũng từ từ lớn hơn, đủ để khiến bọn họ phải nhìn lên.
Tâm linh nho nhỏ như bị thứ gì đột nhiên va chạm, lúc trước còn không tòng phục, thậm chí ghen tỵ với hắn, mà bây giờ, cái loại không phục cùng ghen tỵ trong lúc bất chợt liền biến mất không thấy.
Ma xui quỷ khiến, làm hắn là người đầu tiên hô lớn lên tiếng: “Lão Đại, sau này. . . . . . Ta nghe theo ngươi. . . . . . Ngươi mau. . . . . . Cứu ta!”
Chu Ngư dẫn đầu, nên bốn người còn lại cũng gọi “Lão Đại” theo, không chỉ vì cầu sinh, mà bởi vì bị khí chất phi phàm của thằng bé trai trước mắt này làm cho kinh sợ.
Vân Tiểu Mặc khẽ nhếch môi, trong nháy mắt thần thái tự tin kia, cùng phụ thân của hắn giống nhau như đúc. Mủi chân hắn điểm nhẹ, thân thể đạp nước mà đi, hai cái tay nhỏ bé linh xảo đem năm người một tên tiếp theo một tên xách lên trên bờ, mà bản thân hắn thì một chút nước cũng không dính.
“Lão Đại, ngươi thật lợi hại!”
Năm hài tử thấy vậy ngạc nhiên vô cùng, cũng quên mất việc kinh hồn cùng khó chịu mới vừa rơi xuống nước, hiện tại mọi người đều sùng bái nhìn lên Vân Tiểu Mặc, chỉ cảm thấy thân ảnh hắn lúc này trở nên cao lớn vô cùng.
Vân Tiểu Mặc hé miệng nhợt nhạt cười một tiếng, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt hơn người, hắn chỉ cảm thấy mừng rỡ nhất là bỗng nhiên có thêm năm tiểu đệ đệ.
Tiểu Bạch nhảy nhảy tới đầu vai của hắn, rung đùi đắc ý khoe khoang.
Xem đi, Tiểu Mặc Mặc nhà ta rộng lượng đúng không! Coi như các ngươi may mắn, các ngươi muốn hại Tiểu Mặc Mặc, nhưng Tiểu Mặc Mặc tâm địa thiện lương, không muốn so đo với các ngươi. Các ngươi nhận Tiểu Mặc Mặc làm lão Đại, là phúc khí của các ngươi!
“Di, lão Đại, đây là thú sủng của ngươi sao? Nó thật đáng yêu, nó tên gọi là gì, có thể để cho chúng ta vui đùa một chút không?”
Dù sao cũng là hài tử còn nhỏ tuổi, nên tính trẻ con vẫn không mất, bởi vì có cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, rất nhanh bọn họ đã trở thành một nhóm. Mấy người hắn tò mò vây quanh Tiểu Bạch, cũng không quản trên người còn ướt nhẹp, đưa tay ra muốn sờ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch từ trước đến giờ rất là thích sạch sẽ , trừ Tiểu Mặc Mặc ra, những người khác muốn sờ nó, mơ tưởng!
Nó là Long Tộc cao ngạo nha, sao lại để tùy tiện người nào cũng có thể động vào? Trừ phi là Tiểu Mặc Mặc cho phép , nó mới nguyện ý bỏ xuống vẻ kiêu căng của Long Tộc cao quý, miễn cưỡng cho người ta sờ.
Nhưng những người này sao? Mới vừa rồi Bọn họ còn muốn ám toán Tiểu Mặc Mặc, muốn hại Tiểu Mặc Mặc thì đều là người xấu! Nó làm sao có thể cho phép bọn họ sờ nó?
Cổ nó hướng lên, từ miệng trung phun ra một ngọn lửa dài lớn, nhất thời đem bọn nhỏ làm cho sợ đến chạy tứ tán chung quanh.
“Cứu mạng a, yêu quái a ——”
Tiểu Bạch ngước cổ, lỗ mũi hừ hừ , cực kỳ đắc ý.
Cho các ngươi sờ ta nữa đi? Người nào còn dám sờ ta, sẽ để hắn nếm thử lợi hại của Tiểu Bạch!
Vân Tiểu Mặc bất đắc dĩ bĩu môi, đưa tay sờ đầu nhỏ của nó, hướng các bạn đang chạy tứ tán chung quanh hô: “Các ngươi đừng sợ! Tiểu Bạch sẽ không đả thương người ! Nó chẳng qua là không thích người khác tùy tiện nhích tới gần nó mà thôi.”
Năm người nghe giải thích của hắn xong, lúc này mới đánh bạo, một lần nữa hướng hắn nhích tới gần, lần này cũng không dám đụng Tiểu Bạch chút nào nữa.
“Lão Đại, ngươi thật lợi hại! Không chỉ có võ công cao cường, hơn nữa còn có một con thú sủng lợi hại như thế ! Nếu như ngươi đi tham gia tổng tuyển cử thánh Đồng, nhất định có thể đoạt được đệ nhất danh!” Chu Ngư ha hả cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp cũng đi theo vo thành một nắm thịt.
“Cái gì tổng tuyển cử Thánh Đồng?” Vân Tiểu Mặc hỏi.
“Chính là ở Đông Lăng quốc hoàng cung sắp cử hành tổng tuyển cử Thánh Đồng a! Người tham gia tổng tuyển cử lần này đều phải có số tuổi từ năm tuổi đến mười tuổi, trong cuộc tổng tuyển cử phải tiến hành rất nhiều hạng tranh tài, giống như là võ công a, tài nghệ a. . . . . . Dù sao cũng phải trải qua nhiều lần sàn chọn, mới có thể bị chọn trúng, trở thành thánh Đồng của Thánh cung .” Chu Ngư hai mắt phát sáng, thật giống như đối với tổng tuyển cử lần này, hắn nắm giữ rất nhiều tin tức, rõ như lòng bàn tay.
“Vậy trở thành thánh Đồng có ích lợi gì?” Vân Tiểu Mặc đối với cái gì mà tổng tuyển cử Thánh Đồng không có hứng thú bao nhiêu, hắn chỉ đối với hoàng cung Đông Lăng quốc cảm thấy hứng thú thôi.
“Nghe nói người bị chọn làm Thánh Đồng, có thể nhận được một con rắn của Thánh cung làm thú sủng, ngoài ra còn vô số các loại bảo vật khác. Chờ hắn lớn lên chút nữa, thì có thể trở thành Thiên Long tôn giả của Thánh cung, là người thân phận cao nhất đấy.” Chu Ngư hai mắt phát ra kim quang, đối với tổng tuyển cử lần này rất là mơ ước, hắn nằm mộng cũng muốn mình có thể có một con rắn làm thú sủng.
Tiểu Bạch lỗ mũi hừ hừ ra tiếng, rất là khinh thường!
Chỉ là một con rắn thôi, làm sao mà so sánh được với nó là Vua tương lai của Long Tộc vua chứ?
Tiểu Mặc Mặc, cái tổng tuyển cử quỷ này, không có gì hay mà tham gia ! Do Tiểu Bạch phụng bồi ngươi, như vậy đủ rồi!
Vân Tiểu Mặc nghe được Tiểu Bạch hừ hừ, thì hé môi cười một tiếng, vuốt đầu của nó, trấn an nói: “Tiểu Bạch, ngươi yên tâm, ta sẽ không đi tham gia ! Ngươi là bạn tốt của ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ!”
Tiểu Bạch ở trong miệng ô ô ra tiếng, thân thể lông xù dùng sức cọ cọ cái cổ non mịn của Vân Tiểu Mặc, biểu hiện cảm động không dứt.
Tiểu Mặc Mặc đối với Tiểu Bạch là tốt nhất! Tiểu Bạch vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi Tiểu Mặc Mặc!
Nói về phía bên kia, thám tử của Thượng Quan gia trở lại biệt viện của các trưởng lão Thượng Quan gia tộc tạm ở xong, liền đem toàn bộ chuyện hắn ở bên ngoài Lăng Thiên cung gặp một nam hài rất giống Long Thiên Tuyệt thông báo cho các trưởng lão biết, các trưởng lão lúc này nhất trí, nhận định đứa bé kia chính là nhi tử Long Thiên Tuyệt!
Nếu bọn họ không cách nào đối phó Lão Tử của hắn, thì cũng chỉ đánh từ trên người con của hắn mà hạ thủ, sau khi thương nghị xong, bọn họ quyết định phái ra một gã đệ tử Tử Huyền chi cảnh đi đuổi bắt Vân Tiểu Mặc trước. Đối phó với một tiểu oa nhi năm sáu tuổi, phái ra một gã Tử Huyền cao thủ, bọn họ đều cảm thấy là đại tài tiểu dụng (tương tự câu giết gà phải dùng dao mổ trâu). Bất quá vì cẩn thận sinh biến, nên bọn họ vẫn quyết định giữ nguyên ý kiến này.
Thượng quan gia tộc sau khi trải qua chuyện diệt tộc năm đó, hiện nay chỉ còn lại không tới hai mươi người, trong đó có ba vị thái thượng trưởng lão, năm vị trưởng lão, còn lại đều là đệ tử do năm đó may mắn mà chạy trốn được từ trong thảm án diệt tộc. Vốn họ còn có một vị Thái thượng trường lão cùng hai vị trưởng lão, đáng tiếc lần trước khi bọn hắn mạnh mẽ bắt đi Thượng Quan Như nhi , gặp phải Long Thiên Tuyệt đuổi đến, bất hạnh bị Long Thiên Tuyệt đánh cho trọng thương, không trị mà chết.
Đến đây mới nói, Thượng Quan gia tộc dòng chính phái chỉ còn lại có Lỗ trưởng lão cùng Thượng Quan Như nhi là có bối phận cao nhất, ba vị thái thượng trưởng lão liên hiệp nhau thần giữ thần khí, một tấc cũng không rời, Thượng Quan gia tộc quả thật sẽ chịu đựng không nổi đả kích lớn nữa.
Sauk hi phân phó để tử xong, Lỗ trưởng lão cùng hai vị thái thượng trưởng lão khác lưu lại phòng khách, trên mặt của mỗi người đều có chút ít vẻ mỏi mệt.
“Nhị vị, hiện tại Như nhi lại bị Long Thiên Tuyệt mang về Lăng Thiên Cung, chúng ta cực khổ đào móc địa đạo cũng bị bịt kín, kế tiếp nên làm thế nào cho phải đây?” Lỗ trưởng lão thở dài nói.
“Lỗ trưởng lão chớ vội! Ngày đó ở Phương Viên vài dặm ngoài Lăng Thiên Cung, mọi người đều thấy được từ Lăng Thiên Cung đã phóng đi ra một cột sáng khổng lồ, thì phàm là có người kiến thức, đều biết đó là uy lực của thần khí. Long Thiên Tuyệt tự tiện sử dụng lực lượng của thần khí, đã chạm đến quy tắc của Ngạo Thiên đại lục, tin tưởng người của tam đại Thánh Địa là tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Một vị kỳ trưởng lão hạ giọng nói: “Lão phu đã âm thầm phái người dùng bồ câu đưa tin cho Dạ sứ giả Huyễn Dạ Tinh Hải, báo cáo có người tự tiện sử dụng thần khí. Huyễn Dạ Tinh Hải là một phần của tam đại Thánh Địa, là trọng tài trông coi hết thảy quy tắc của Ngạo Thiên đại lục, một khi bọn họ chiếm được tin tức, nhất định sẽ phái Hắc phạt sứ giả đến đây đuổi bắt người đầu sỏ. Đến lúc đó, Long Thiên Tuyệt chỉ nóng lòng ứng phó người của tam đại Thánh Địa tới, thì chúng ta có thể nhân cơ hội mà đánh vào Lăng Thiên Cung, đem Như nhi đoạt lại!”
Hắn hắc hắc cười âm hiểm mấy tiếng, rất là đắc ý.
Lỗ trưởng lão nheo lại ánh mắt, trầm giọng nói: ” Người của Huyễn Dạ Tinh Hải làm việc từ trước đến giờ cẩn thận, sợ rằng bọn họ sẽ phái người đến đây điều tra một phen, chờ xác nhận chuyện kia là thật, mới phái ra Hắc phạt sứ giả trừng phạt người không tuân theo quy định. Hiện tại, cũng không biết phải chờ tới lúc nào?”
“Vậy cũng được! người nắm quyền cao nhất của Huyễn Dạ Tinh Hải là Dạ Cao Phong, chính là cao thủ đệ nhất của Ngạo Thiên đại lục, võ công xuất quỷ nhập thần sâu không lường được, nghe nói hắn đã rời đi Huyễn Dạ Tinh Hải nhiều năm, ngao du ở bên ngoài. Nhưng dù vậy, nhưng phàm là Huyễn Dạ Tinh Hải có bất kỳ quyết sách trọng đại nào, đều phải trải qua lão nhân gia ông ta đồng ý, nếu không, nhất luật đều không có hiệu quả.”
“Những năm này, các đại thế lực ở Ngạo Thiên đại lục, tuy có nhiều lần va chạm nhau, nhưng cũng không có người chạm đến điểm mấu chốt mà tam đại Thánh Địa đã đặt ra ở Ngạo Thiên Đại Lục, cho nên những năm gần đây Tam Đại Thánh Địa cơ hồ không có phát ra bất kỳ lệnh thưởng phạt nào, mà người của tam đại Thánh Địa cũng rất ít ở Ngạo Thiên đại lục đi lại, càng đừng nói là bản thân Dạ Cao Phong.”
“Bất quá lão phu tin tưởng, lần này có người tự tiện vận dụng thần khí, tất sẽ khiến tam đại Thánh Địa coi trọng và chú ý, cho dù là bản thân Dạ Cao Phong chậm chạp không có xuất hiện, thì tam đại Thánh Địa cũng sẽ không ngồi yên bỏ mặc.”
Kỳ trưởng lão tinh tế phân tích, đối với tam đại Thánh Địa đều rất hiểu rõ, trong lời nói, còn mang theo sự sùng bái.
Lỗ trưởng lão cùng một gã khác vẫn yên lặng không nói, nhưng cũng gật đầu theo thái thượng trưởng lão, đều cho là hắn nói rất có đạo lý.
“Trước đó, chúng ta cứ theo dõi nhi tử của Long Thiên Tuyệt đã, từ trên đứa con của hắn hạ thủ, có lẽ sẽ có thu hoạch lớn hơn nữa .” Lỗ trưởng lão híp mắt, vẻ mặt đăm chiêu khó hiểu.
Hai người còn lại cũng nhất tề gật đầu theo, thưa dạ xưng vâng.
Rồi hãy nói sau khi Vân Tiểu Mặc trở thành vua của đám hài t, Chu Ngư cùng một đám tiểu bằng hữu thân mến liền nhiệt tình lôi kéo hắn ra bên ngoài phủ du lịch chung quanh, đêm đó Chu Thị Lang được mời tham gia Cung yến, cũng cho phép mang người nhà theo, dưới sự kiên trì của Chu Ngư, Vân Tiểu Mặc cũng đi theo cả nhà bọn hắn cùng nhau vào hoàng cung Ngạo Thiên quốc dự tiệc.
Thám tử Thượng Quan gia ngồi chổm hổm chờ ở ngoài cửa Chu phủ, tận mắt nhìn thấy Vân Tiểu Mặc đi theo một nhà Chu phủ vào hoàng cung, thì vội vàng truyền tin trở về. Bên trong hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, cao thủ lớp lớp, bọn họ muốn ở trong cung hạ thủ, sợ rằng không dễ, nên không thể làm gì khác hơn là để lúc Cung yến giải tán, mới thực hiện ý định.
Xe ngựa từ từ dừng lại, người một nhà của Chu Thị Lang lục tục xuống xe ngựa, Vân Tiểu Mặc cũng nhảy xuống xe ngựa theo. Hắn ngẩng đầu nhìn, đây chính là cửa cung của hoàng cung Ngạo Thiên quốc, Vân Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn tấm biển cửa cung, bỗng nhiên ở giữa lông mày bị lây nhiễm vẻ nhàn nhạt u buồn.
Thấy hoàng cung rộng rãi tráng lệ trước mắt, hắn không khỏi địa liên tưởng tới các tiểu bằng hữu ở phía xa Nam Hi quốc của mình, cũng không biết bọn họ thế nào rồi. . . . . .
Chu Ngư thấy hình dạng của hắn, cho là hắn chưa từng thấy cảnh này, nên nhìn ngây người, thì trong lòng không khỏi dâng lên một cổ tự tin, cuối cùng cũng có một việc hắn không bằng mình.
Hắn giơ tay ôm lên đầu vai Vân Tiểu Mặc, cười hắc hắc nói: “Lão Đại, nhìn thấy ngu chưa? Có phải lần đầu tiên thấy hoàng cung hay không? Hắc hắc, thật ra thì hoàng cung không có gì đặc biệt, ta cũng không biết đã tới bao nhiêu lần rồi. Không sao, sau này ta bảo phụ thân ta mang ngươi tới vài lần, thì ngươi cũng không thấy xa lạ nữa.”
Vân Tiểu Mặc tùy ý bĩu môi, lúc hắn ở Nam Hi quốc thụ phong Tiểu vương gia, đã ra vào hoàng cung mấy lần, hơn nữa còn là dùng loan giá của hoàng đế mang đi, khí phái mười phần!
Hoàng cung của Ngạo Thiên quốc so sánh cùng Nam Hi quốc, không biết là kém đến bao nhiêu, hắn hoàn toàn không cảm thấy ly kỳ, bất quá từ trước đến giờ hắn cũng không thích khoe khoang, cho nên chẳng chỉ cười nhạt thôi, không muốn cùng hắn tranh luận nhiều.
“Lão Đại, đường trong hoàng cung, ta rành nhất. Hiện tại ngươi hãy theo ta, ta bảo đảm ngươi tuyệt đối có thể thấy phong cảnh đẹp nhất trong hoàng cung!” Chu Ngư sau khi có lòng tự tin, khí khái cũng cao hơn, bất quá đối với Vân Tiểu Mặc vẫn cực kỳ nhiệt tình, bởi vì từ trong lòng hắn rất bội phục Vân Tiểu Mặc.
Vân Tiểu Mặc vẫn nhợt nhạt cười như cũ, hai mắt thì tinh tế quan sát chung quanh. Hắn phát hiện hôm nay tới tham gia Cung yến, đa số các đại thần đều mang theo con cái của mình, trang phục của mọi người có này có kia, hết sức tinh sảo, thật giống như là mặc thứ xinh đẹp nhất của họ, nên khiến hắn và Chu Ngư ăn mặc quá mức tùy ý.
Vợ chồng Chu Thị Lang nhìn hai đứa bé chung đụng hòa hợp như thế, trên mặt đều là vẻ mừng rỡ, ban đầu họ còn lo lắng đứa nhỏ sẽ xa lạ với họ, sẽ không nguyện ý giúp bọn họ, đi tranh thủ công danh lợi lộc. Nhưng mà trước mắt, bọn họ cũng nắm chặc hơn mấy phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.