Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ
Chương 26: Con Rắn Huyện Lệnh Địa Phương. (1)
Tần Cửu Nguyệt
29/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà khi nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được, cái tên cẩu Hoàng Đế đấy dù gì cũng là vị vua ngu xuẩn, là người không đứng đắn, thì hạ nhân của ông ta cũng có phong cách làm việc giống ông ta, đều là cùng một giuộc.
Phó Yến Đình không cũng ngạc nhiên, hắn lấy ra một ít ngân lượng đưa cho tiểu cô nương, cũng coi như là báo đáp việc nàng ấy đã có lòng nhắc nhở bọn họ, sau đó nhanh chóng đưa Chử Trần Âm trở lại căn nhà đất.
Nói ra thì cũng thật trùng hợp, bọn họ vẫn chưa về đến nhà, những quan binh đi thu lương thực ở trong thôn đã đến rồi.
Đám quan binh này đã đi thu được khoảng 4 5 nhà, sau đó đã đi đến căn nhà của Chử Gia ở trong góc, hướng vào bên trong hét lớn: “Nộp lương thực! Nộp lương thực!”
“Nộp lương thực cái gì chứ?” Phó Hầu không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vẫn là Lai Phúc đã phản ứng kịp, hắn ta ngày trước cũng đã nghe các đồng hương nói về sự việc ở huyện Trạm Dương, rồi nói nhỏ bên tai của Phó Hầu.
Phó Hầu vừa nghe thấy vậy, tức giận đập bàn: “Ép buộc lão bách tính nộp lương thực, đúng là vô pháp vô thiên!”
Phó phu nhân đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta đang chạy nạn, chúng ta vẫn không nên quá phô chương, nộp lương thực thì nộp lương thực, chúng ta đưa một túi gạo cho bọn họ là được rồi.”
Phó Hầu Gia vốn dĩ đang vô cùng tức giận, nhưng bây giờ lại thôi không giận nữa, vẫy tay về phía Lai Phúc nói: “Đi đi, đưa cho bọn chúng một túi gạo.”
Cũng không mang theo nhiều gạo, Lai Phúc nghe thấy vậy thì cũng ngập ngừng: “Hầu Gia, việc này...”
Những quan binh ở ngoài cửa đã không kiên nhẫn để đợi được nữa rồi, trực tiếp xông vào phía trong: “Lương thực đâu?!”
Phó Hưng Thành ở trong phòng tay đã cầm chắc kiếm, nghiến chặt răng, đang ước ngày lập tức có thể xông ra bên ngoài giết chết đám người ngoài đấy: “Phụ thân, nương, chỗ lương thực này không thể nộp cho bọn họ.”
Phó Giang Hoằng thì còn trực tiếp bước ra bên ngoài luôn: “Phụ mẫu, hai người cứ đứng yên ở đây, để con ra ngoài xem thử.”
Lúc mà rời khỏi Hầu phủ, để hành động cho tiện, thì nàng ấy đã sớm khoác lên mình bộ trang phục nam, bộ y phục màu xám đen, trên mặt bôi đen đen, nhìn trông có vẻ rất giống nam nhân nhà nông.
Nhưng mà khi nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được, cái tên cẩu Hoàng Đế đấy dù gì cũng là vị vua ngu xuẩn, là người không đứng đắn, thì hạ nhân của ông ta cũng có phong cách làm việc giống ông ta, đều là cùng một giuộc.
Phó Yến Đình không cũng ngạc nhiên, hắn lấy ra một ít ngân lượng đưa cho tiểu cô nương, cũng coi như là báo đáp việc nàng ấy đã có lòng nhắc nhở bọn họ, sau đó nhanh chóng đưa Chử Trần Âm trở lại căn nhà đất.
Nói ra thì cũng thật trùng hợp, bọn họ vẫn chưa về đến nhà, những quan binh đi thu lương thực ở trong thôn đã đến rồi.
Đám quan binh này đã đi thu được khoảng 4 5 nhà, sau đó đã đi đến căn nhà của Chử Gia ở trong góc, hướng vào bên trong hét lớn: “Nộp lương thực! Nộp lương thực!”
“Nộp lương thực cái gì chứ?” Phó Hầu không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vẫn là Lai Phúc đã phản ứng kịp, hắn ta ngày trước cũng đã nghe các đồng hương nói về sự việc ở huyện Trạm Dương, rồi nói nhỏ bên tai của Phó Hầu.
Phó Hầu vừa nghe thấy vậy, tức giận đập bàn: “Ép buộc lão bách tính nộp lương thực, đúng là vô pháp vô thiên!”
Phó phu nhân đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta đang chạy nạn, chúng ta vẫn không nên quá phô chương, nộp lương thực thì nộp lương thực, chúng ta đưa một túi gạo cho bọn họ là được rồi.”
Phó Hầu Gia vốn dĩ đang vô cùng tức giận, nhưng bây giờ lại thôi không giận nữa, vẫy tay về phía Lai Phúc nói: “Đi đi, đưa cho bọn chúng một túi gạo.”
Cũng không mang theo nhiều gạo, Lai Phúc nghe thấy vậy thì cũng ngập ngừng: “Hầu Gia, việc này...”
Những quan binh ở ngoài cửa đã không kiên nhẫn để đợi được nữa rồi, trực tiếp xông vào phía trong: “Lương thực đâu?!”
Phó Hưng Thành ở trong phòng tay đã cầm chắc kiếm, nghiến chặt răng, đang ước ngày lập tức có thể xông ra bên ngoài giết chết đám người ngoài đấy: “Phụ thân, nương, chỗ lương thực này không thể nộp cho bọn họ.”
Phó Giang Hoằng thì còn trực tiếp bước ra bên ngoài luôn: “Phụ mẫu, hai người cứ đứng yên ở đây, để con ra ngoài xem thử.”
Lúc mà rời khỏi Hầu phủ, để hành động cho tiện, thì nàng ấy đã sớm khoác lên mình bộ trang phục nam, bộ y phục màu xám đen, trên mặt bôi đen đen, nhìn trông có vẻ rất giống nam nhân nhà nông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.