Chương 49: Quyết Định Của Rose
Violet
01/08/2016
- Rose!_ Will Turner túm lấy cánh tay lạnh như băng của Rose kéo cô quay lại đối diện với mình.
Rose vùng ra, giọng điệu lãnh khốc.
- Anh đừng qua đây, để em trấn tĩnh lại. Đừng nói gì nếu không em sẽ không kìm được mà bùng phát tất cả.
Lần đầu tiên Will Turner chứng kiến biểu hiện tức giận của Rose như vậy. Cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực không thể mở miệng giải thích. Hắn sẽ để cô trấn tĩnh lại!
Rose xoay người bước đi, mỗi bước đi của cô làm cho lớp cỏ dưới chân phút chốc đóng thành băng. Đi được 10m cô dừng lại, quay lại nhìn vào khuôn mặt thâm trầm của hắn phía xa. Lòng bàn tay nắm chặt lại Rose di chuyển như gió đến bên cạnh hắn, không để cho Will Turner kịp nói lời nào cô kéo đầu hắn xuống chính mình ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Cô hôn rất mạnh, dường như muốn phát tiết sự tức giận. Cắn vào môi dưới của hắn bật máu, phút chốc trong cả khoang miệng của hai người tràn ngập vị tanh nồng của máu.
Cô rất giận! Nhưng cô vẫn tin tưởng hắn, vì tin tưởng nên cô quyết không nhường hắn cho Sally. Cô phải giành chiến thắng trong cuộc thi để cho cô ta tâm phục khẩu phục.
Will Turner để mặc cho cô giày xéo đôi môi của mình, vòng tay hắn ghì lấy eo cô thật chặt. Mãi cho đến khi Rose rời môi hắn hắn mới cúi xuống chính thức cướp đoạt đi hơi thở của cô, thay thế mùi vị máu tanh trong khoang miệng cô tràn ngập hơi thở của hắn.
Khó khăn tránh đi nụ hôn cuồng dã của hắn Rose hổn hển nói.
- Em rất tức giận!
- Anh biết_ Hắn tì vào trán cô trầm thấp nói.
- Em tin anh._ Cô nghiêm túc
- Anh biết!
Hắn thản nhiên kiên định nói ra, khi nhìn vào mắt cô hắn thấy được sự tức giận của cô. Nhưng cũng thấy được sự tin tưởng của cô đối với hắn. Hắn cảm thấy đau lòng khi để cô phải tức giận khi chứng kiến sự việc không hay đó.
- Em sẽ giành chiến thắng!_Chậm rãi rời vòng ôm của hắn, Rose nở một nụ cười sau đó xoay người nhanh chóng đi về phía học viện.
Việc cô cần làm bây giờ là đến văn phòng của mụ Mineva đăng ký tham gia cuộc thi.
Cô...sẽ cố gắng giành chiến thắng!
...
Mụ Mineva đang làm đỏm dáng, chăm chút sơn móng màu hồng cho con mèo béo núc ních có bộ lông màu hồng của mụ đang nằm ngoan ngoãn chìa móng vuốt ra cho chủ nhân sơn. Khi Rose đột nhiên gõ cửa bước vào mụ giật mình đến nỗi hét lên một tiếng, màu sơn văng tung toé lên mặt con mèo khiến nó cau có tức giận nhảy xuống bàn chạy mất. Thấy Rose đang mặt lạnh lùng mụ mới lúng túng cúi thấp đầu hành lễ.
- Công chúa, người đến đây có chuyện gì sao?
Rõ ràng sau khi biết thân phận của cô thì mụ thay đổi thái độ 180° vô cùng khúm núm niềm nở. Mỗi khi gặp Rose mụ đều chào hỏi rất thân thiện khác xa với khuôn mặt hung thần khi quát tháo đám học viên khác.
- Tôi muốn đăng ký tham gia cuộc thi._ Rose nhanh chóng nói ra ý định.
- Sao cơ? Công chúa muốn tham gia sao?_ Mụ ta sửng sốt.
- Không được sao?
- Được...tất nhiên là được....aa...người điền thông tin vào đây._ Mụ hối hả lấy một tờ giấy và một cây bút đặt trước mặt Rose.
Sau khi hoàn thành việc đăng ký hoàn tất, Rose bước đi trên hành lang tầng 2 không một bóng người. Cuối cùng là cũng không thể tránh được phải tham gia cuộc thi này.
Khi đi ngang qua phòng của viện trưởng đôi tai Rose một lần nữa nghe được những âm thanh mơ hồ phát ra. Khẽ nhíu mày Rose chạm nhẹ vào cánh cửa, cánh cửa vốn chỉ khép hờ vì cái chạm nhẹ mà bất chợt mở ra. Một lần nữa cô lại nhìn thấy cảnh không nên nhìn.
Peter Evans đang đè ả Rosalie dưới bàn, hai tay đang không ngừng di chuyển trên thân thể của ả. Mà ả như con rắn nước cuốn lên ông ta. Quần áo xộc xệch, hơi thở gấp gáp.
Vì cánh cửa bất chợt mở ra mà Peter Evans cả kinh như hoá đá, ả Rosalie vội vàng đứng lên chỉnh trang quần áo. Thấy Rose đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt hết sức khinh thường, Peter Evans lắp bắp.
- Cô...công chúa.
Rose thầm chửi rủa trong lòng. Hôm nay là ngày gì mà cô lại có thể chứng kiến hai lần cái chuyện như thế này. Mím môi nhìn về phía Peter Evans đang cúi đầu còn ả Rosalie đang từ tốn cài khuy áo mà sự tức giận bỗng trào lên.
- Xem ra là ta đang phá hư chuyện tốt của hai vị.
- Việc này...công chúa, sao người đến đây?_ Peter Evans nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Nhìn động tác cùng vẻ mặt của ả Rosalie kia không hiểu sao Rose thấy rất không vừa mắt. Ả ta chả có vẻ gì là xấu hổ khi bị người khác bắt gặp chính mình đang trong tình trạng "lộ hàng". Khuôn mặt ả ta khinh khỉnh nhìn về phía Rose.
- Ồ! Không phải là công chúa sao? Tại sao công chúa đến đây?_ giọng điệu ngả ngớn.
Đây là lần thứ hai cô bắt gặp họ trong tình trạng này, trong khi cuộc thi sắp diễn ra còn rất nhiều thứ phải lo thì ở đây lại vui vẻ tận hưởng.
- Peter Evans... Từ bao giờ văn phòng này trở thành khách sạn của hai người?_ Rose trào phúng nói.
Peter Evans cứng lưỡi không thể nói. Ông ta có thể biện minh sao? Bị bắt tại trận như thế này coi như họ xui xẻo đi.
- Công chúa, cô không thấy nói như thế là quá nặng nề sao?_ Rosalie dẩu môi
- Hai người làm gì thì tự bản thân rõ. Còn nữa... Peter Evans, ta thấy ông có thời gian rảnh rỗi như vậy chắc chắn là công việc cần làm không nhiều. Vậy nên ông không thấy trợ lý của ông ở học viện là dư thừa sao?_ Rose cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo.
Quả nhiên khi lời vừa nói ra chính thức làm cho ả Rosalie và Peter Evans bàng hoàng, ả lắp bắp.
- Cô..cô...định làm gì?
- Công chúa, tôi sẽ không để việc này xảy ra một lần nữa. Chỉ là... Rosalie ở đây rất có ích khi làm việc. Vậy nên..._ Ông ta cúi đầu, mồ hôi chảy ướt đẫm áo. Ông ta không ngờ rằng cô công chúa này lại lạnh lùng như vậy.
- Bắt đầu từ ngày mai bà ta không cần phải đến đây nữa và ông, Peter Evans....anh trai ta có thể đưa bất cứ ai lên thay thế vị trí của ông.
Lời này làm hai người họ há hốc miệng, đôi vai ông ta run lên nhìn về phía Rose mấp máy.
- Khô..không thể...công chúa, người không thể.
- Ta chỉ nói bấy nhiêu, việc này ông tự suy nghĩ._ Sau đó liếc mắt lạnh lùng xoay người rời khỏi văn phòng.
Răn đe như vậy có lẽ đã ổn. Cô tin chắc ông ta sẽ lo sợ mất chức vị mà sa thải ả Rosalie. Trợ lý sao? Từ khi nào lại để một người không rõ lai lịch vào làm trợ lý? Không phải là cần một nhân tình để dễ bề gần gũi sao? Nếu để ai đó phát hiện chắc chắn sẽ to chuyện...như vậy toàn thể khu V sẽ theo đó bị khu W khinh bỉ mà thôi.
Vẫn là cô nên dứt khoát!
Còn về Peter Evans...sau cuộc thi, có lẽ khu V cần tìm một vị viện trưởng tốt hơn lên thay thế.
Hết chương 49.
Rose vùng ra, giọng điệu lãnh khốc.
- Anh đừng qua đây, để em trấn tĩnh lại. Đừng nói gì nếu không em sẽ không kìm được mà bùng phát tất cả.
Lần đầu tiên Will Turner chứng kiến biểu hiện tức giận của Rose như vậy. Cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực không thể mở miệng giải thích. Hắn sẽ để cô trấn tĩnh lại!
Rose xoay người bước đi, mỗi bước đi của cô làm cho lớp cỏ dưới chân phút chốc đóng thành băng. Đi được 10m cô dừng lại, quay lại nhìn vào khuôn mặt thâm trầm của hắn phía xa. Lòng bàn tay nắm chặt lại Rose di chuyển như gió đến bên cạnh hắn, không để cho Will Turner kịp nói lời nào cô kéo đầu hắn xuống chính mình ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Cô hôn rất mạnh, dường như muốn phát tiết sự tức giận. Cắn vào môi dưới của hắn bật máu, phút chốc trong cả khoang miệng của hai người tràn ngập vị tanh nồng của máu.
Cô rất giận! Nhưng cô vẫn tin tưởng hắn, vì tin tưởng nên cô quyết không nhường hắn cho Sally. Cô phải giành chiến thắng trong cuộc thi để cho cô ta tâm phục khẩu phục.
Will Turner để mặc cho cô giày xéo đôi môi của mình, vòng tay hắn ghì lấy eo cô thật chặt. Mãi cho đến khi Rose rời môi hắn hắn mới cúi xuống chính thức cướp đoạt đi hơi thở của cô, thay thế mùi vị máu tanh trong khoang miệng cô tràn ngập hơi thở của hắn.
Khó khăn tránh đi nụ hôn cuồng dã của hắn Rose hổn hển nói.
- Em rất tức giận!
- Anh biết_ Hắn tì vào trán cô trầm thấp nói.
- Em tin anh._ Cô nghiêm túc
- Anh biết!
Hắn thản nhiên kiên định nói ra, khi nhìn vào mắt cô hắn thấy được sự tức giận của cô. Nhưng cũng thấy được sự tin tưởng của cô đối với hắn. Hắn cảm thấy đau lòng khi để cô phải tức giận khi chứng kiến sự việc không hay đó.
- Em sẽ giành chiến thắng!_Chậm rãi rời vòng ôm của hắn, Rose nở một nụ cười sau đó xoay người nhanh chóng đi về phía học viện.
Việc cô cần làm bây giờ là đến văn phòng của mụ Mineva đăng ký tham gia cuộc thi.
Cô...sẽ cố gắng giành chiến thắng!
...
Mụ Mineva đang làm đỏm dáng, chăm chút sơn móng màu hồng cho con mèo béo núc ních có bộ lông màu hồng của mụ đang nằm ngoan ngoãn chìa móng vuốt ra cho chủ nhân sơn. Khi Rose đột nhiên gõ cửa bước vào mụ giật mình đến nỗi hét lên một tiếng, màu sơn văng tung toé lên mặt con mèo khiến nó cau có tức giận nhảy xuống bàn chạy mất. Thấy Rose đang mặt lạnh lùng mụ mới lúng túng cúi thấp đầu hành lễ.
- Công chúa, người đến đây có chuyện gì sao?
Rõ ràng sau khi biết thân phận của cô thì mụ thay đổi thái độ 180° vô cùng khúm núm niềm nở. Mỗi khi gặp Rose mụ đều chào hỏi rất thân thiện khác xa với khuôn mặt hung thần khi quát tháo đám học viên khác.
- Tôi muốn đăng ký tham gia cuộc thi._ Rose nhanh chóng nói ra ý định.
- Sao cơ? Công chúa muốn tham gia sao?_ Mụ ta sửng sốt.
- Không được sao?
- Được...tất nhiên là được....aa...người điền thông tin vào đây._ Mụ hối hả lấy một tờ giấy và một cây bút đặt trước mặt Rose.
Sau khi hoàn thành việc đăng ký hoàn tất, Rose bước đi trên hành lang tầng 2 không một bóng người. Cuối cùng là cũng không thể tránh được phải tham gia cuộc thi này.
Khi đi ngang qua phòng của viện trưởng đôi tai Rose một lần nữa nghe được những âm thanh mơ hồ phát ra. Khẽ nhíu mày Rose chạm nhẹ vào cánh cửa, cánh cửa vốn chỉ khép hờ vì cái chạm nhẹ mà bất chợt mở ra. Một lần nữa cô lại nhìn thấy cảnh không nên nhìn.
Peter Evans đang đè ả Rosalie dưới bàn, hai tay đang không ngừng di chuyển trên thân thể của ả. Mà ả như con rắn nước cuốn lên ông ta. Quần áo xộc xệch, hơi thở gấp gáp.
Vì cánh cửa bất chợt mở ra mà Peter Evans cả kinh như hoá đá, ả Rosalie vội vàng đứng lên chỉnh trang quần áo. Thấy Rose đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt hết sức khinh thường, Peter Evans lắp bắp.
- Cô...công chúa.
Rose thầm chửi rủa trong lòng. Hôm nay là ngày gì mà cô lại có thể chứng kiến hai lần cái chuyện như thế này. Mím môi nhìn về phía Peter Evans đang cúi đầu còn ả Rosalie đang từ tốn cài khuy áo mà sự tức giận bỗng trào lên.
- Xem ra là ta đang phá hư chuyện tốt của hai vị.
- Việc này...công chúa, sao người đến đây?_ Peter Evans nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Nhìn động tác cùng vẻ mặt của ả Rosalie kia không hiểu sao Rose thấy rất không vừa mắt. Ả ta chả có vẻ gì là xấu hổ khi bị người khác bắt gặp chính mình đang trong tình trạng "lộ hàng". Khuôn mặt ả ta khinh khỉnh nhìn về phía Rose.
- Ồ! Không phải là công chúa sao? Tại sao công chúa đến đây?_ giọng điệu ngả ngớn.
Đây là lần thứ hai cô bắt gặp họ trong tình trạng này, trong khi cuộc thi sắp diễn ra còn rất nhiều thứ phải lo thì ở đây lại vui vẻ tận hưởng.
- Peter Evans... Từ bao giờ văn phòng này trở thành khách sạn của hai người?_ Rose trào phúng nói.
Peter Evans cứng lưỡi không thể nói. Ông ta có thể biện minh sao? Bị bắt tại trận như thế này coi như họ xui xẻo đi.
- Công chúa, cô không thấy nói như thế là quá nặng nề sao?_ Rosalie dẩu môi
- Hai người làm gì thì tự bản thân rõ. Còn nữa... Peter Evans, ta thấy ông có thời gian rảnh rỗi như vậy chắc chắn là công việc cần làm không nhiều. Vậy nên ông không thấy trợ lý của ông ở học viện là dư thừa sao?_ Rose cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo.
Quả nhiên khi lời vừa nói ra chính thức làm cho ả Rosalie và Peter Evans bàng hoàng, ả lắp bắp.
- Cô..cô...định làm gì?
- Công chúa, tôi sẽ không để việc này xảy ra một lần nữa. Chỉ là... Rosalie ở đây rất có ích khi làm việc. Vậy nên..._ Ông ta cúi đầu, mồ hôi chảy ướt đẫm áo. Ông ta không ngờ rằng cô công chúa này lại lạnh lùng như vậy.
- Bắt đầu từ ngày mai bà ta không cần phải đến đây nữa và ông, Peter Evans....anh trai ta có thể đưa bất cứ ai lên thay thế vị trí của ông.
Lời này làm hai người họ há hốc miệng, đôi vai ông ta run lên nhìn về phía Rose mấp máy.
- Khô..không thể...công chúa, người không thể.
- Ta chỉ nói bấy nhiêu, việc này ông tự suy nghĩ._ Sau đó liếc mắt lạnh lùng xoay người rời khỏi văn phòng.
Răn đe như vậy có lẽ đã ổn. Cô tin chắc ông ta sẽ lo sợ mất chức vị mà sa thải ả Rosalie. Trợ lý sao? Từ khi nào lại để một người không rõ lai lịch vào làm trợ lý? Không phải là cần một nhân tình để dễ bề gần gũi sao? Nếu để ai đó phát hiện chắc chắn sẽ to chuyện...như vậy toàn thể khu V sẽ theo đó bị khu W khinh bỉ mà thôi.
Vẫn là cô nên dứt khoát!
Còn về Peter Evans...sau cuộc thi, có lẽ khu V cần tìm một vị viện trưởng tốt hơn lên thay thế.
Hết chương 49.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.