Quyển 2 - Chương 88: Đôi mắt khủng bố
Hỏa Tinh Dẫn Lực
12/04/2013
Lại tiến về phía trước, nơi đây đã không còn cây cối và bụi cỏ. Tiến về phía trước nữa, cây cối thấp bé cũng đã nhìn thấy cực ít. Chỉ còn lại thưa thưa thớt thớt vài cây đại thụ chọc trời đâm thẳng chân mây đứng xếp hàng, càng tiến về phía trước thì cây cối cũng càng ngày ít, cũng càng ngày càng đen, càng ngày càng khô héo.
- Sự thay đổi của nơi này đều bởi vì một người – Thiên Phạt Chi Nữ! Trong thời gian hai mươi năm một mình nàng lại dần biến khu rừng rậm trở thành bộ dáng này, vả lại đằng đẵng hai mươi năm không ăn không uống, đến giờ đều vẫn sống sót rõ ràng. Nàng thật sự là người sao? –Diệp Vô Thần nghi hoặc nói.
- Khẳng định không phải người rồi! Nói không chừng lại là Thần chạy tới Thiên Thần đại lục đó, hơn nữa là Thần nắm giữ Tử Vong lực. –Nam Nhi nhẹ nhàng hồi đáp.
- Thần? Chạy tới Thiên Thần đại lục? Có ý gì? –Diệp Vô Thần như nghe ra cái gì đó, nhíu mày hỏi.
- Đúng thế, Nam Nhi chưa bao giờ nói dối. Thiên Thần đại lục là thế giới của con người, mà ngoài Thiên Thần đại lục còn có Thần Chi đại lục. Nơi đó là lãnh địa của Thần, sống ở đó đều là Thần, mỗi một người so với cường giả Thần giai của Thiên Thần đại lục đều phải lợi hại hơn đó.
Diệp Vô Thần:
- !!!
- Nam Nhi, những điều này ngươi làm sao biết được?
- Là trong trí nhớ vốn đã có. Ta vừa nghĩ nó liền tự mình xuất hiện.
- Nói tiếp đi. –Diệp Vô Thần nhướng mày hỏi. Hắn bỗng phát hiện mình dường như nghĩ thế giới này quá đơn giản, bởi vì hắn từ trong miệng Nam Nhi nghe thấy sự tồn tại của cái người ta gọi là ‘Thần’.
- Vâng… Chủ nhân thích nghe à? Vậy Nam Nhi nói tiếp nhé. Bất kể là Thiên Thần đại lục hay là Thần Chi đại lục, đều là bởi lúc Nam Hoàng Bắc Đế chiến đấu lực lượng quá lớn nên nổ tung hỗn độn mà sinh ra. Mà lúc Thần Chi đại lục hình thành do nằm ở đỉnh điểm hỗn độn linh khí cực cao, Thiên Thần đại lục nằm ở cuối hỗn độn cho nên tiên thiên thể chất người sinh ra ở hai đại lục này sẽ có khác biệt rất lớn. Người ở Thần Chi đại lục trời sinh đều sẽ có được Thần lực, so với người của Thiên Thần đại lục mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Vì để không đánh vỡ sự cân bằng của hai đại lục, khi Nam Hoàng và Bắc Đế biến mất từng lập ra quy tắc: “Người của Thần Chi đại lục nếu không có nguyên nhân đặc thù, tuyệt không thể tiến vào Thiên Thần đại lục, bằng không tùy thời sẽ chịu nguyền rủa tàn khốc! Mà khi Thiên Thần đại lục gặp phải đại nạn, Thần Chi đại lục còn phải ra tay cứu vớt, bằng không Thần Đế của Thần Chi đại lục sẽ chịu nguyền rủa tàn khốc.
Diệp Vô Thần:
- … Là nguyền rủa ra sao?
- Điều này… Nam Nhi không biết. Dường như đủ mọi nguyền rủa đều có khả năng sinh ra. Chẳng hạn như: Thần lực hoàn toàn biến mất, không còn quay về được nữa, cũng có lẽ là không nhìn thấy nữa, cũng có khả năng là nam biến thành nữ, hoặc biến thành tảng đá, biến thành con thỏ… Nói chung đều rất đáng sợ.
- Vậy ngươi biết Thần Chi đại lục ở nơi nào không?
- Để tôi nghĩ xem… Không biết. Chủ nhân muốn đi nơi đó chơi sao? –Nam Nhi hỏi.
Diệp Vô Thần lắc đầu:
- Tùy tiện hỏi thử mà thôi.
Nếu Thần và Thần Chi đại lục thật sự tồn tại, vậy thì câu chuyện thần thoại năm đó Sở gia gia kể với những đứa trẻ kia chẳng lẽ lại là thần sao? Bởi vì khi đó trên mặt ông lộ ra vẻ hồi tưởng và nhớ mong. Bạch Dực Thần Sứ và Hắc Dực Thần Sứ đến từ Thần giới… Thần giới, có phải chính là Thần Chi đại lục mà Bạch Dực Thần Sứ và Hắc Dực Thần Sứ chính là người của Thần Chi đại lục sao? Dựa theo Nam Nhi nói, thời gian họ ở lại Thiên Thần đại lục đã quá lâu, có phải sẽ chịu nguyền rủa tàn khốc hay không.
Nguyền rủa!?
Bạch Dực…
Đại não Diệp Vô Thần phảng phất như bị đâm khẽ một cái. Hắn khựng chân, sau đó ôm đầu, ngay cả hô hấp đều nín chặt lại. Hắn vững tin mình lúc nãy đã nghĩ đến điều gì đó, hơn nữa là tin tức cực kỳ quan trọng với hắn, nhưng lúc này mặc cho hắn nghĩ thế nào, có cố gắng nghĩ tìm về linh quang chợt lóe lúc trước thế nào đều chẳng ăn thua.
- Ta vừa rồi rốt cuộc nghĩ đến điều gì? –Hắn thất thần lẩm bẩm.
Hắn mơ hồ nhớ lại, khi đó Long Chính Dương từng nói qua với hắn một câu ‘Thần giới trong truyền thuyết có một loại thần khí…’, chẳng nhẽ sự tồn tại của Thần Chi đại lục ở Thiên Thần đại lục là chuyện ai nấy đều biết ư?
Xem ra mình đã vô ý bỏ sót rất nhiều thứ.
Một đằng vừa tán gẫu một đằng vừa tiến về trước với Nam Nhi. Diệp Vô Thần miệng lưỡi sắc bén lại nhiều lần bị Nam Nhi nói cho ngậm miệng không trả lời được… Bởi vì Nam Nhi này tuy thường xuyên sẽ nói ra một vài kỳ văn người khác không biết, nhưng một ít chuyện đứa bé ba tuổi đều biết nàng chưa chắc đã biết, nhầm rối tinh rối mù.
Lúc này, trước mắt không còn một gốc cây nào vẫn sống sót, toàn bộ chỉ còn lại thân cây khô héo đã chết đi lâu ngày nghiêng nghiêng ngả ngả. Mà trong tầm mắt, rốt cuộc cũng loáng thoáng xuất hiện mục tiêu lần này tới của hắn, đi thêm về trước trăm thước nữa, hắn rốt cuộc đi tới trước tòa tháp đã biến thành màu đen kịt.
Ngọn tháp trước mắt cao chừng năm mươi thước, chiếm diện tích không phải rất lớn. Mà chính ngọn tháp đen kịt này đã khiến cho cây cối trong phạm vi trăm thước toàn bộ chết khô. Nồng độ Tử Vong khí ở đây cũng đã đạt tới một mức tương đối đáng sợ. Một người bình thường cường tráng nếu dừng lại ở đây, không đến một giờ liền sẽ cảm thấy toàn thần mỏi mệt bủn rủn, cùng lắm hai giờ thì sẽ bị hoàn toàn mất đi sức sống.
Cửa tháp đen kịt đóng chặt, không nhìn thấy mảy may gì trong đó. Diệp Vô Thần đứng yên ở vị trí trước tháp khoảng mười thước, vẻ mặt thận trọng nhìn thẳng phía trước, đồng thời phóng ra tất cả Vô Thần lực, mở linh giác đến lớn nhất, thâm nhập vào cửa tháp ở phía trước, cẩn thận mà chậm chạp thăm dò vào bên trong.
- Nam Nhi, ngươi có cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chặp chúng ta hay không. Đôi mắt hệt như rắn độc. –Diệp Vô Thần tập trung tinh thần, phát ra thanh âm bình tĩnh.
- Hả? Không có mà? Nam Nhi không nhìn thấy đôi mắt nào mà? Đúng rồi chủ nhân, rắn độc là thứ gì vậy?
Diệp Vô Thần tắc tiếng, trực tiếp nhắm mắt không nói, cố gắng khuếch trương phạm vi linh giác của mình, tìm kiếm sự tồn tại của sinh mạng thể.
Nhưng mặc cho hắn nỗ lực thế nào đều không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào. Hắn giữ vững lòng tin lại tiếp cận về trước một bước… Sau đó tiếp cận thêm một bước nữa, mãi đến khi hắn chỉ cách xa cửa đá kia một bộ.
Hoàn toàn phóng thích linh giác một lần cuối cùng, vẫn không hề có thu hoạch gì, ngay khi hắn chuẩn bị buông tha thì trong óc hắn bỗng chiếu lên một đôi mắt đen nhánh.
Đôi mắt đen nhánh, chính là đen thâm thúy như vậy, đáng sợ như vậy, thậm chí còn lấp lóe quang mang màu đen khiến người ta run rẩy. Đó phảng phất như là đôi mắt của ác ma, mang theo một cỗ khí tức khủng bố như muốn nuốt chửng cả người hắn.
Trên cánh tay truyền tới cơn đau kịch liệt, Diệp Vô Thần hoảng sợ phát hiện, cánh tay mình lại tự động đậy, hơn nữa là xoắn bện, phảng phất như cánh tay muốn tự bẽ gẫy vậy, nội phủ cũng bất chợt bắt đầu đau đớn, ngũ tạng lục phủ trong cơn đau kịch liệt bắt đầu run rẩy, vặn vẹo… Hắn cực kỳ hoảng sợ, trong nháy mắt thu hồi linh giác, cảm giác đáng sợ đó cũng đồng thời biến mất không thấy, cánh tay rốt cuộc cũng buông thõng xuống…
Diệp Vô Thần xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất tháo chạy, tận đến khi lui ra xa trăm thước, hắn mới xoay người lại, đôi mắt nhìn chằm chặp ngọn tháp cao đen kịt kia. Sau khi đi tới thế giới này, ngoại trừ một lần Ngưng Tuyết vì hắn liều lĩnh đi trộm trứng Thiên Liệt Điểu ra, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi. Trái tim đập dữ dội, ngay cả sau lưng cũng đã bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.
Chẳng trách nàng rõ ràng bị khóa vẫn có thể giết người, bởi vì đôi mắt của nàng có thể giết người. Nếu lúc nãy không phải do linh giác tiếp xúc đến ánh mắt nàng, mà là trực tiếp đối diện với đôi mắt nàng, có lẽ hắn đã bị đôi mắt đen nhánh đó xé thành thịt vụn. Đây rốt cuộc là lực lượng gì… Thiên Phạt Chi Nữ, rốt cuộc là người thế nào, hay cũng là Thần?
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.