Thiên Thần

Quyển 5 - Chương 249: Về nhà (1)

Hỏa Tinh Dẫn Lực

12/04/2013



Ba năm không gặp, nam tử trên xe lăn cũng thành thục hơn ba năm trước rất nhiều, mà khí chất của hắn càng xảy ra biến hóa cực lớn. Lúc trước hắn mang theo chun chút thần bí và kín đáo trong lạnh nhạt, mà hiện tại, cảm giác hắn mang tới cho gã lại là một sự ôn hòa hờ hững, đó là một thứ tùy ý hệt như bay tới mây xanh, dường như cả thế gian không ai không việc gì có thể lay động cõi lòng hắn. Nhưng hắn chính là hắn, Sở Kinh Thiên ở chung với hắn mười năm liếc một cái liền nhận ra. Mà Ngưng Tuyết bên người hắn ba năm không gặp lại không chút thay đổi nào.

Nếu họ không đi qua Tương Vân Thành, vậy thì lúc này Sở Kinh Thiên nhất định sẽ hét to vui mừng sau phút kinh ngạc. Nhưng lúc này, vừa mới nghe tin hắn chết, hơn nữa còn chết vào ba năm trước, không ai không hay biết hắn đã chết, dọc đường chán nản và thổn thức, hắn lại cứ thế vô cùng đột ngột xuất hiện ở trước mắt họ… Sở Kinh Thiên liên tục dụi mắt, hoài nghi mình có phải hoa mắt hay xuất hiện ảo giác hay không. Sau đó lại lén nhéo mình vài cái, đến tận khi đau tới nhe răng trợn mắt mới tin rằng mình không phải nằm mơ.

Diệp Vô Thần cười nhạt nói:

- Sở đại ca, mới ba năm không gặp, ngươi đã không nhận ra ta và Tuyết Nhi rồi à?

- Không phải không phải. –Sở Kinh Thiên cuống quít xua tay, bước lên vài bước thăm dò:

- Diệp lão đệ, ngươi và Ngưng Tuyết muội muội có phải đặc biệt từ nơi đó… nơi đó lên thăm ta?

Diệp Vô Thần cười phá lên, thản nhiên nói:

- Chúng ta ba năm không gặp, ngươi vừa gặp mặt không ngờ lại coi ta thành quỷ hồn?

- Nhưng ngươi và Ngưng Tuyết rõ ràng đã chết rồi.

Ngưng Tuyết tinh nghịch bật cười:

- Đại Ngưu ca ca, muội và ca ca còn khuya mới chết nhé!

Diệp Vô Thần cũng cười ha ha:

- Ngươi có tận mắt chứng kiến ta chết không? Hay là nhìn thấy thi thể của ta không? Ta có phải chết thật hay không, ngươi tới gần nhìn thử là biết ngay.

Sở Kinh Thiên bước lên vài bước, thử đặt tay lên vai Diệp Vô Thần. Đến tận bây giờ, gã vẫn tưởng là quỷ hồn của Diệp Vô Thần đặc biệt đi ra thăm gã. Sau phút sững sờ ngắn ngủi, gã bỗng vui mừng hét to:

- Diệp lão đệ, thật là ngươi? Ngươi không chết? Ngươi và Ngưng Tuyết thật sự không sao? Ngươi không biết… ta và Mặt Lạnh hôm nay mới nghe nói ngươi đã chết vào ba năm trước, ta còn rất mất thể diện khóc to một trận, thì ra các ngươi kỳ thật không sao, đây thật là… thật là… ha ha, ha ha, ha ha ha ha….

Dưới cơn kích động Sở Kinh Thiên nhất thời nói năng lộn xộn, đến cuối cùng cười to sung sướng, một bên vừa cười còn một bên vừa làu bàu:

- Thì ra các ngươi hoàn toàn không sao, thế thì quá tốt rồi…

Sự biểu lộ tùy ý nỗi vui mừng của gã khiến trong lòng Diệp Vô Thần dâng lên sự ấm áp nhàn nhạt, hắn mỉm cười nói:

- Ta tuy không chết nhưng trong mắt người đời, ta đã chết rồi.

- Thế rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? –Sở Kinh Thiên ngừng cười, nhưng trên mặt vẫn không nén nổi niềm vui, vô cùng kinh ngạc hỏi:

- Chúng hỏi rất nhiều người, họ đều nói ba năm trước các ngươi đã chết ở Đại Phong Quốc, cùng Ngưng Tuyết bị dồn đến… Đoạn Hồn Uyên gì gì đó.

- Đúng thế, chúng ta nhảy xuống dưới, ở Diêm Vương Điện đi một vòng rồi lại đi về. Bây giờ, là lúc ta về nhà. –Diệp Vô Thần lạnh nhạt nói, trên mặt không hề có vẻ mất bình tĩnh hay đặc biệt nào, hệt như đang nói chuyện về người khác vậy.

- Nói cách khác, thực ra các ngươi không bị ngã chết như họ nói, mà là vừa trở về? –Sở Kinh Thiên xoay chuyển ý niệm, bỗng kinh ngạc nói:

- Các ngươi có phải mới từ nơi đó trở về hay không. Nếu không, ngươi bây giờ thanh danh lớn như vậy, nếu ngươi còn sống, sớm đã truyền khắp nơi rồi.



Diệp Vô Thần đảo ánh mắt mỉm cười nói:

- Cũng có thể nói như vậy, bởi vì từ khi ta và Tuyết Nhi nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên, các ngươi là người đầu tiên ‘ta’ nhìn thấy.

- Người đầu tiên? –Sở Kinh Thiên trợn to mắt trâu, vỗ đầu nói:

- Diệp lão đệ, các ngươi hẳn không phải vừa mới ra ngoài, sau đó ở ngay đây chờ chúng ta chứ? Lẽ nào ngươi biết chúng ta đã rời khỏi gia gia, và sẽ đi tới đây?

Diệp Vô Thần cười ha ha nói:

- Sở đại ca, ngươi không cảm thấy đây là duyên phận của chúng ta sao?

Sở Kinh Thiên thừ ra, cũng bật cười theo:

- Bất kể thế nào, ngươi và Ngưng Tuyết muội muội không sao là tốt rồi. Còn về những chuyện khác, đều không phải ta cần quan tâm. –Bỗng nhiên, gã nhíu mày, nghi hoặc nói:

- Thân thể ngươi?

Diệp Vô Thần mỉm cười lắc đầu, không nói gì. Sở Kinh Thiên nhíu mày, bước lên một bước, tay dán lên ngực hắn, vận lực thăm dò, sắc mặt đột biến. Gã thu tay về, khiếp sợ nói:

- Thân thể ngươi, không ngờ lại trống rỗng như vậy. Lẽ nào lực lượng của người toàn bộ… chẳng trách ngươi phải ngồi ở trên này.

- Những điều này đã không quan trọng nữa, có thể nhặt một cái mạng về ta đã vô cùng hài lòng rồi, sẽ không mơ ước quá nhiều. –Diệp Vô Thần hồn nhiên chẳng đếm xỉa đến nói.

Sở Kinh Thiên dùng sức gật đầu, sau đó vỗ ngực, thề thốt nói:

- Không sao, yên tâm đi, sau này có ta, ai cũng đừng mong ức hiếp các ngươi! Đại Ngưu ta… khục khục, Sở Kinh Thiên ta đã không phải Sở Kinh Thiên của ngày xưa rồi!

Diệp Vô Thần mỉm cười một tiếng, khẽ gật đầu, Ngưng Tuyết cảm kích ngửa đầu cười nói:

- Cám ơn huynh Đại Ngưu ca ca, huynh vẫn tốt như ngày trước.

- Hắc hắc. –Sở Kinh Thiên cười ngây ngô, ánh mắt đảo về phía Đồng Tâm không nói một lời, hỏi:

- Thế vị tiểu muội muội này là?

- Nàng tên Đồng Tâm, là tiểu tỷ tỷ của muội. Đồng Tâm tỷ tỷ, đây là Đại Ngưu ca ca, huynh ấy là người rất rất tốt. –Ngưng Tuyết nói.

Sở Kinh Thiên vội vàng chào hỏi:

- Chào tiểu muội muội, muội cứ gọi ta Đại Ngưu ca là được.

Đồng Tâm dùng ánh mắt quét qua gã một cái, nhớ rõ bộ dạng của gã, tiếp đó thu hồi ánh mắt, đọng lại trên người Diệp Vô Thần. Hôm ấy, khi nàng gần như chờ đợi trong tuyệt vọng bỗng nhiên cảm nhận được khí tức của hắn, lúc điên cuồng lao ra vạn dặm tìm hắn, nàng một bên chảy nước mắt máu đầy vui mừng và tự trách, một bên dùng ánh mắt nói cho hắn biết… sẽ không chia lìa với hắn nữa.

Sở Kinh Thiên thấy nàng chẳng thèm để ý tới mình, cũng không để mình bẽ mặt nữa, cười ngây ngô hai tiếng.

Diệp Vô Thần nhìn về phía Lãnh Nhai một mực đứng ở đó nhìn mình, lại không chút nhúc nhích, không nói một lời, mỉm cười nói:



- Ba năm không gặp, ngươi vẫn là bộ dáng như xưa, có điều ta thấy, ngươi không hề khiến ta thất vọng chút nào.

Khóe miệng Lãnh Nhai hơi giật giạt, lại không phát ra thanh âm.

- Phụ thân ngươi, Phong Triêu Dương là chết dưới kiếm của ta, ngươi hận ta không? –Diệp Vô Thần thu liễm nụ cười, khẽ than một tiếng hỏi. Tình hình khi đó, nếu Phong Triêu Dương không chết, hắn và Ngưng Tuyết ắt phải chết. Kết quả cuối cùng vượt mọi dự đoán của tất cả mọi người --- Phong Triêu Dương chết.

Khung cảnh thoáng chốc yên tĩnh, Sở Kinh Thiên kẹp ở giữa, bên này nhìn nhìn, bên kia ngó ngó, cuối cùng lý trí lựa chọn cái gì cũng không nói. Thù giết cha không đội trời chung, gã không cách nào khuyên giải Lãnh Nhai, càng sẽ không cho phép Lãnh Nhai ra tay thương tổn Diệp Vô Thần. Có điều gã càng muốn biết chính là, Diệp Vô Thần rốt cuộc làm thế nào đánh bại Phong Triêu Dương, đó chính là Chiến Thần, là tuyệt thế cao thủ giống như gia gia Sở Thương Minh của gã!

- Ta vì sao phải hận ngươi. –Lãnh Nhai bước chậm về trước, đứng sóng vai Sở Kinh Thiên trước mặt Diệp Vô Thần:

- Các ngươi vốn không thù oán, ông ấy chiến vì lời hứa của mình, ngươi chiến vì tính mạng của mình, ai cũng không sai, mà trong các ngươi cũng ắt phải có một người chết… -Gã hít sâu một hơi:

- Kết quả là ông ấy chết, ta ngược lại có thể tiếp thụ, ngươi cướp đi tính mạng của ông ấy, lại từng cứu mạng ta, dùng mạng của ta đổi lấy mạng phụ thân ta --- đáng giá! Bởi vì, ta nhất định sẽ là người vượt qua ông ấy!

- Nói như vậy, sau này chúng ta hai người không ai thiếu nợ ai? –Diệp Vô Thần nói.

- Không! Ta vẫn nợ ngươi… Ta nợ ngươi mạng của mẫu thân ta, còn có đôi mắt của mẫu thân ta. –Lãnh Nhai lạnh lùng mà nghiêm túc nói.

Diệp Vô Thần khép hờ đôi mắt, khẽ lắc đầu:

- Đừng miễn cưỡng và thử thuyết phục mình. Bề ngoài ngươi lạnh lẽo, trong xương tủy lại là một nam nhân huyết tính trọng tình trọng nghĩa thực sự, ngươi như vậy thật sự có thể thản nhiên đối mặt với người có thù giết cha của ngươi sao?

Ánh mắt Lãnh Nhai vẫn như trước, gã bình tĩnh nói:

- Ông ấy là chết vì lời hứa của mình, mà không phải vì âm mưu và thù hận, tuy chết mà không oán hận. Ông ấy là Chiến Thần, có niềm kiêu ngạo của Chiến Thần, nếu ta báo thù cho ông ấy, ngược lại là đang chà đạp lên tôn nghiêm thuộc về Chiến Thần. ta là con trai của ông ấy, thì không thể phá hủy niềm kiêu ngạo thuộc về ông ấy.

- Nói rất hay, nói quá hay, Mặt Lạnh, thì ra ngươi cũng có một mặt đáng yêu như thế. –Sở Kinh Thiên lúc nãy trái tim đều suýt nữa dâng lên thở phào một hơi, trong miệng vô cùng mừng rỡ, nội tâm thầm khen ngợi sự khoan dung đan xen phần kiên quyết này của Lãnh Nhai.

- Mặt Lạnh? –Diệp Vô Thần ngớ ra, khóe miệng không nhịn được lộ ra một nụ cười.

Lãnh Nhai hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, thấp giọng nói:

- Trâu Ngốc.

Diệp Vô Thần:

- ……

Năm người kết bạn chậm chạp đi về phía Trường Khánh Thành ở đằng trước, qua Trường Khánh Thành chính là Thiên Long Thành. Dọc đường, Diệp Vô Thần nói sơ qua một lượt việc mình rời khỏi nơi bị phong ấn, mạo nhận con trai Diệp gia, mãi cho đến bị ép nhảy xuống Đại Phong Quốc, Sở Kinh Thiên nghe vậy suốt dọc đường hô to gọi nhỏ. Lúc này, bên người gã rốt cuộc không còn có mỗi tên Mặt Lạnh nửa ngày không nặn ra được một chữ này nữa, dọc đường đi có vẻ vô cùng hưng phấn, hở ra cái liền kể khổ với Diệp Vô Thần, thổ lộ hết về cuộc sống thảm không tả nổi trong ba năm nay.

Thiên Long Thành.

Hôm nay Thiên Long Thành vô cùng náo nhiệt, con đường vốn dĩ người tới người lui lúc này càng chật ních người, ai nấy đều là vẻ mặt hân hoan, có nơi thậm chí vừa ca vừa múa, dường như có việc đáng mừng gì xảy ra vậy. Mà đám người trên một vài con đường trong tay đều cầm bó hoa giấy lớn hoặc hoành phi rất dài, trông ngóng nhìn về phía tây, như đang vui mừng chờ đợi cái gì đó.

Hôm nay là ngày Uy Long đại tướng quân một lần nữa chiến thắng trở về, gần một năm nay, Uy Long đại tướng quân Diệp Uy gần như là bách chiến bách thắng, mấy lần đánh quân Đại Phong Quốc quấy rối lãnh thổ Thiên Long chạy tan tác, thanh danh và uy vọng của y cũng là tăng dần ngày này qua ngày khác, mọi người đều khen y tương lai ắt sẽ không thua gì Diệp Nộ năm đó.

Vừa qua giờ Ngọ, phía cửa Tây truyền tới tiếng hoan hô điếc tai, một mảng binh mã chậm bước đi vào, kỵ binh mở đường, nghênh đón vô số con dân Thiên Long đứng hai bên đường hoan nghênh. Diệp Uy toàn thân kim giáp, tay cầm trường thương, ở trên ngựa không ngừng mỉm cười gửi lời thăm hỏi về phía mọi người, một đống hoa đủ mọi sắc màu được rắc lên người y, mọi người cũng nhao nhao kích động hô to tên của Uy Long tướng quân.

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook