Quyển 7 - Chương 2: Cuộc sống mới.
Tâm Mộng Vô Ngân
04/05/2015
Duyến Y Mộng nói:
- Việc này có rảnh thì lưu ý một chút, không cần tận lực đi tìm. Hiện tại mọi người nên lui xuống đi, ta cần yên tĩnh một chút.
Trong phòng Vân Hạo Dương, Ý Thiên vào lúc này đang gia tốc chữa thương.
Tu vị Từ Trường Thọ không kém, theo Ý Thiên phán đoán, có lẽ có được tu vị Huyền Hoàng, hiệp trợ Ý Thiên chữa thương, tốc độ đúng là nhanhhonw không ít.
Lúc này Ý Thiên trọng thương, trong ngắn hạn khó mà khôi phục lại, nhưng lúc này được Từ Trường Thọ trợ giúp, cộng thêm có dược lực Xích Dương Đan, mà trong người Ý Thiên có huyết sâm, tánh mạng chi hỏa, muốn ổn định thương thế, dần dần khôi phục cũng không khó.
Hiện tại Ý Thiên chỉ chú ý chữa thương mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Trường Thọ thở hào hển, vô lực ngã xuống giường ngủ say.
Ý Thiên tâm tình phức tạp, sau khi thấy Từ Trường Thọ mê man thì tiếp tục chữa thương, thúc dục rất nhiều pháp quyết trong người, rất nhiều lực lượng, nắm chặt mỗi một khắc tận khả năng khôi phục thương thế.
Giữa trưa, Ý Thiên tỉnh lại, thấy Từ Trường Thọ vẫn còn mê man, cũng không có để ý đến hắn, lúc này sửa sang trí nhớ của Vân Hạo Dương.
Theo Ý Thiên nắm giữ tình huống, Vân Hạo Dương trước khi chết nguyên thần vỡ vụn, rất nhiều trí nhớ đều thiếu thốn, trừ chuyện có quan hệ tới Thiên Duyến Sơn Trang, đối với trí nhớ Vân Hạo Dương năm đó toàn bộ không tìm thấy.
Ý Thiên đứng dậy đi một vòng trong phòng, phát hiện giá sách dựa vào tường có vài cuốn cổ tịch.
Ý Thiên thuận tay cầm lên xem xét, dĩ nhiên là đạo thuật trận pháp, luyện khí chi đạo.
Nhìn qua một lúc, không tính rất thâm ảo, nhưng cũng rất tinh diệu, Ý Thiên trước kia chưa từng tiếp xúc qua, trong nội tâm cảm thấy mới lạ.
Sưu tầm trí nhớ Vân Hạo Dương, Ý Thiên biết được những sách này là do Vân Hạo Dương từ nhỏ mượn tới, thường cách một đoạn thời gian sau khi xem xong thì trả cho Duyến Y Mộng.
Trong sơn trang, người có thể mượn sách của tiểu thư không nhiều, Vân Hạo Dương chính là một trong số đó.
Ý Thiên ngồi trong phòng, lấy toàn bộ sách ra, một người cẩn thận nghiên cứu.
Đối với đạo thuật, trận pháp, luyện khí các lĩnh vực, Ý Thiên cũng không quen.
Tuy Ý Thiên có thể dễ dàng phá giải rất nhiều trận pháp, nhưng không thể nói Ý Thiên hiểu trận pháp.
Giờ phút này Ý Thiên chuyên tâm đọc, rất nhanh đã đọc tám bản đạo thuật, trận pháp, luyện khí chi đạo.
Buông sách ra, Ý Thiên tỉ mỉ lĩnh ngộ, ý thức chấn độngn nhanh, trong nháy mắt đã hiểu rất nhiều, trong mắt đầy tươi cười.
Tơời điểm này Từ Trường Thọ xoay người, sau đó liền tỉnh lại.
Ý Thiên quay đầu lại nhìn qua hắn, nói khẽ:
- Cảm ơn.
Từ Trường Thọ xoay người ngồi dậy, cười nói:
- Muốn nghe ngươi nói tiếng cám ơn, đúng là không dễ dàng ah. Thế nào, thân thể không sao chứ?
Ý Thiên tận khả năng học giọng diệu biểu lộ của Vân Hạo Dương, đáp:
- Còn chưa có khỏi hẳn, nhưng tạm thời không có gì đáng ngại.
Từ Trường Thọ đứng dậy, cười nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, ta đã đói rồi, đi thôi, đi làm món ngon.
Ý Thiên suy tư nên trả lời thế nào, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Từ Trường Thọ lôi kéo đi ra ngoài.
Thiên Duyến Sơn Trang rất lớn, Vân Hạo Dương cùng Từ Trường Thọ đều là hộ vệ hộ viện, là hộ vệ cận thân của tiểu thư, ở trong phạm vi hạch tâm của Thiên Duyến Sơn Trang.
Lần đầu tiên, tiểu thư Duyến Y Mộng đi ra ngoài, cưỡi Phượng Tường phi thuyền, đi theo có sáu hộ vệ, chín người hầu, ai ngờ trên đường tao ngộ đánh lén, trừ Vân Hạo Dương ra, tất cả đều chết.
Phượng Tường phi thuyền chính là tiên khí, là phương tiện chuyên dụng của tiểu thư, cho tới nay không người nào dám mạo phạm, hết lần này tới lần khác ngày hôm qua lại xảy ra vấn đề.
Việc này đã oanh động cả Đạo Châu, truyền ra khắp nơi.
Từ Trường Thọ lôi kéo Ý Thiên đi vào tiểu viện, phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn và rượu, hai người ở bàn đá trong sân ăn thả cửa.
Trong bữa tiệc, Từ Trường Thọ uống không ít rượu, Ý Thiên chỉ lướt qua.
- Lão đệ ah, thời gian bình tĩnh sắp hết rồi. Lúc này ngươi tìm được đường sống trong chỗ chết, ngày sau nên cẩn thận một chút ah.
Thần sắc Ý Thiên lãnh đạm, bộ dáng không sao cả, hỏi:
- Chỉ giáo cho?
Từ Trường Thọ liếc mắt nhìn bốn phía, thấp giọng nói:
- Lúc này tiểu thư bị tập kích, mọi người suy đoán có quan hệ tới Tử phủ, nếu suy đoán này là thật thì có phiền toái rồi.
Ý Thiên hơi nhíu mày, lặp lại nói:
- Tử phủ... Ân...
Từ Trường Thọ nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, hỏi:
- Có nghĩ tới nên rời đi không?
Ý Thiên hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn rời đi?
Từ Trường Thọ cười nói:
- Ta đã lớn tuổi, đã sớm không quan tâm tới túi da này. Ngược lại ngươi còn trẻ, chết quá đáng tiếc.
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy.
Từ Trường Thọ nghi vấn nói:
- Ngươi thật không sợ, không nhớ thân nhân trong nhà sao?
Ý Thiên sững sờ, thân nhân, đúng vậy a, ai mà không có thân nhân, nhưng thân nhân của hắn ở đâu?
- Ngươi thì sao? Nhớ nhà?
Từ Trường Thọ biểu lộ phức tạp, khẽ thở dài:
- Ta có con gái năm nay mười tám tuổi, nhưng ta đã không nhớ rõ bộ dáng của con, Năm đó ta rời nhà thì nàng mới tập nói, ngay cả đứng còn không vững, nhoáng cái đã hơn mười năm, thời gian trôi qua đúng là nhanh.
Ý Thiên có chút ngoài ý muốn, hỏi:
- Lúc trước tại sao ngươi rời nhà, rời khỏi các nàng?
Từ Trường Thọ tự giễu nói:
- Vì cái gì? Không phải chính là vì trường sinh, quyền thế danh lợi sao? Đạo Châu dùng tu đạo làm chủ, coi trọng là thanh tĩnh vô vi, đạo tâm vững chắc. Nhưng chân chính làm được thì có mấy người?
Ý Thiên chần chờ nói:
- Đạo pháp tự nhiên, hết thảy tùy duyên.
Từ Trường Thọ mắng:
- Chó má! Cái gì thanh tĩnh vô vi, đạo pháp tự nhiên chính là gạt người. Đạo Châu người tu đạo vô số, thành tiên có mấy? Giống như ta ngây ngốc ở đây mười năm, thực lực đề cao rất nhiều, nhưng mà Tiên Đạo là cái gì ta còn không thấy bóng dáng đâu cả. Ngược lại thê nhi trong nhà không ngừng chờ đợi, chờ một lần hơn mười năm, ta đã tạo tahfnh bao nhiêu thống khổ cho các nàng rồi?
Đối với vấn đề này Ý Thiên chưa bao giờ nghĩ tới, nghe Từ Trường Thọ hỏi, hắn mới đột nhiên cảm thấy thì ra trong thế tục có quá nhiều chuyện cần làm..
- Đã nhớ nhà, ngươi trở về thôi.
Ý Thiên suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể an ủi hắn.
Từ Trường Thọ cười to nói:
- Hồng trần luyện tâm, bách luyện thành tinh. Chém không đứt ràng buộc thế tục, sờ không thấy Tiên Đạo. Nhưng mà tiên duyên thật sự quá xa, bảo người ta trảm tình tuyệt dục, tuyệt tình tuyệt nghĩa, biến thành động vật máu lạnh.
Lời này khiến cho Ý Thiên rất kinh ngạc, tu tiên cần như thế sao?
Nếu như tuyệt tình tuyệt dục, tu tiên làm gì?
Từ Trường Thọ không ngừng uống rượu, say đến rối tinh rối mù.
Có lẽ chỉ có thời điểm say rượu hắn mới dám nói như vậy.
Thời điểm thanh tỉnh thì hắn không dám mở miệng.
Ý Thiên ngồi trong sân, thần sắc hơi sa sút, trong lòng của hắn hoài niệm, giờ khắc này mới cảm giác được không bỏ.
Với tư cách hộ vệ của tiểu thư, chỉ cần tiểu thư không rời khỏi sơn trang, ngày bình thường Vân Hạo Dương không có việc gì làm.
- Việc này có rảnh thì lưu ý một chút, không cần tận lực đi tìm. Hiện tại mọi người nên lui xuống đi, ta cần yên tĩnh một chút.
Trong phòng Vân Hạo Dương, Ý Thiên vào lúc này đang gia tốc chữa thương.
Tu vị Từ Trường Thọ không kém, theo Ý Thiên phán đoán, có lẽ có được tu vị Huyền Hoàng, hiệp trợ Ý Thiên chữa thương, tốc độ đúng là nhanhhonw không ít.
Lúc này Ý Thiên trọng thương, trong ngắn hạn khó mà khôi phục lại, nhưng lúc này được Từ Trường Thọ trợ giúp, cộng thêm có dược lực Xích Dương Đan, mà trong người Ý Thiên có huyết sâm, tánh mạng chi hỏa, muốn ổn định thương thế, dần dần khôi phục cũng không khó.
Hiện tại Ý Thiên chỉ chú ý chữa thương mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Trường Thọ thở hào hển, vô lực ngã xuống giường ngủ say.
Ý Thiên tâm tình phức tạp, sau khi thấy Từ Trường Thọ mê man thì tiếp tục chữa thương, thúc dục rất nhiều pháp quyết trong người, rất nhiều lực lượng, nắm chặt mỗi một khắc tận khả năng khôi phục thương thế.
Giữa trưa, Ý Thiên tỉnh lại, thấy Từ Trường Thọ vẫn còn mê man, cũng không có để ý đến hắn, lúc này sửa sang trí nhớ của Vân Hạo Dương.
Theo Ý Thiên nắm giữ tình huống, Vân Hạo Dương trước khi chết nguyên thần vỡ vụn, rất nhiều trí nhớ đều thiếu thốn, trừ chuyện có quan hệ tới Thiên Duyến Sơn Trang, đối với trí nhớ Vân Hạo Dương năm đó toàn bộ không tìm thấy.
Ý Thiên đứng dậy đi một vòng trong phòng, phát hiện giá sách dựa vào tường có vài cuốn cổ tịch.
Ý Thiên thuận tay cầm lên xem xét, dĩ nhiên là đạo thuật trận pháp, luyện khí chi đạo.
Nhìn qua một lúc, không tính rất thâm ảo, nhưng cũng rất tinh diệu, Ý Thiên trước kia chưa từng tiếp xúc qua, trong nội tâm cảm thấy mới lạ.
Sưu tầm trí nhớ Vân Hạo Dương, Ý Thiên biết được những sách này là do Vân Hạo Dương từ nhỏ mượn tới, thường cách một đoạn thời gian sau khi xem xong thì trả cho Duyến Y Mộng.
Trong sơn trang, người có thể mượn sách của tiểu thư không nhiều, Vân Hạo Dương chính là một trong số đó.
Ý Thiên ngồi trong phòng, lấy toàn bộ sách ra, một người cẩn thận nghiên cứu.
Đối với đạo thuật, trận pháp, luyện khí các lĩnh vực, Ý Thiên cũng không quen.
Tuy Ý Thiên có thể dễ dàng phá giải rất nhiều trận pháp, nhưng không thể nói Ý Thiên hiểu trận pháp.
Giờ phút này Ý Thiên chuyên tâm đọc, rất nhanh đã đọc tám bản đạo thuật, trận pháp, luyện khí chi đạo.
Buông sách ra, Ý Thiên tỉ mỉ lĩnh ngộ, ý thức chấn độngn nhanh, trong nháy mắt đã hiểu rất nhiều, trong mắt đầy tươi cười.
Tơời điểm này Từ Trường Thọ xoay người, sau đó liền tỉnh lại.
Ý Thiên quay đầu lại nhìn qua hắn, nói khẽ:
- Cảm ơn.
Từ Trường Thọ xoay người ngồi dậy, cười nói:
- Muốn nghe ngươi nói tiếng cám ơn, đúng là không dễ dàng ah. Thế nào, thân thể không sao chứ?
Ý Thiên tận khả năng học giọng diệu biểu lộ của Vân Hạo Dương, đáp:
- Còn chưa có khỏi hẳn, nhưng tạm thời không có gì đáng ngại.
Từ Trường Thọ đứng dậy, cười nói:
- Không có việc gì là tốt rồi, ta đã đói rồi, đi thôi, đi làm món ngon.
Ý Thiên suy tư nên trả lời thế nào, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Từ Trường Thọ lôi kéo đi ra ngoài.
Thiên Duyến Sơn Trang rất lớn, Vân Hạo Dương cùng Từ Trường Thọ đều là hộ vệ hộ viện, là hộ vệ cận thân của tiểu thư, ở trong phạm vi hạch tâm của Thiên Duyến Sơn Trang.
Lần đầu tiên, tiểu thư Duyến Y Mộng đi ra ngoài, cưỡi Phượng Tường phi thuyền, đi theo có sáu hộ vệ, chín người hầu, ai ngờ trên đường tao ngộ đánh lén, trừ Vân Hạo Dương ra, tất cả đều chết.
Phượng Tường phi thuyền chính là tiên khí, là phương tiện chuyên dụng của tiểu thư, cho tới nay không người nào dám mạo phạm, hết lần này tới lần khác ngày hôm qua lại xảy ra vấn đề.
Việc này đã oanh động cả Đạo Châu, truyền ra khắp nơi.
Từ Trường Thọ lôi kéo Ý Thiên đi vào tiểu viện, phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn và rượu, hai người ở bàn đá trong sân ăn thả cửa.
Trong bữa tiệc, Từ Trường Thọ uống không ít rượu, Ý Thiên chỉ lướt qua.
- Lão đệ ah, thời gian bình tĩnh sắp hết rồi. Lúc này ngươi tìm được đường sống trong chỗ chết, ngày sau nên cẩn thận một chút ah.
Thần sắc Ý Thiên lãnh đạm, bộ dáng không sao cả, hỏi:
- Chỉ giáo cho?
Từ Trường Thọ liếc mắt nhìn bốn phía, thấp giọng nói:
- Lúc này tiểu thư bị tập kích, mọi người suy đoán có quan hệ tới Tử phủ, nếu suy đoán này là thật thì có phiền toái rồi.
Ý Thiên hơi nhíu mày, lặp lại nói:
- Tử phủ... Ân...
Từ Trường Thọ nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, hỏi:
- Có nghĩ tới nên rời đi không?
Ý Thiên hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn rời đi?
Từ Trường Thọ cười nói:
- Ta đã lớn tuổi, đã sớm không quan tâm tới túi da này. Ngược lại ngươi còn trẻ, chết quá đáng tiếc.
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy.
Từ Trường Thọ nghi vấn nói:
- Ngươi thật không sợ, không nhớ thân nhân trong nhà sao?
Ý Thiên sững sờ, thân nhân, đúng vậy a, ai mà không có thân nhân, nhưng thân nhân của hắn ở đâu?
- Ngươi thì sao? Nhớ nhà?
Từ Trường Thọ biểu lộ phức tạp, khẽ thở dài:
- Ta có con gái năm nay mười tám tuổi, nhưng ta đã không nhớ rõ bộ dáng của con, Năm đó ta rời nhà thì nàng mới tập nói, ngay cả đứng còn không vững, nhoáng cái đã hơn mười năm, thời gian trôi qua đúng là nhanh.
Ý Thiên có chút ngoài ý muốn, hỏi:
- Lúc trước tại sao ngươi rời nhà, rời khỏi các nàng?
Từ Trường Thọ tự giễu nói:
- Vì cái gì? Không phải chính là vì trường sinh, quyền thế danh lợi sao? Đạo Châu dùng tu đạo làm chủ, coi trọng là thanh tĩnh vô vi, đạo tâm vững chắc. Nhưng chân chính làm được thì có mấy người?
Ý Thiên chần chờ nói:
- Đạo pháp tự nhiên, hết thảy tùy duyên.
Từ Trường Thọ mắng:
- Chó má! Cái gì thanh tĩnh vô vi, đạo pháp tự nhiên chính là gạt người. Đạo Châu người tu đạo vô số, thành tiên có mấy? Giống như ta ngây ngốc ở đây mười năm, thực lực đề cao rất nhiều, nhưng mà Tiên Đạo là cái gì ta còn không thấy bóng dáng đâu cả. Ngược lại thê nhi trong nhà không ngừng chờ đợi, chờ một lần hơn mười năm, ta đã tạo tahfnh bao nhiêu thống khổ cho các nàng rồi?
Đối với vấn đề này Ý Thiên chưa bao giờ nghĩ tới, nghe Từ Trường Thọ hỏi, hắn mới đột nhiên cảm thấy thì ra trong thế tục có quá nhiều chuyện cần làm..
- Đã nhớ nhà, ngươi trở về thôi.
Ý Thiên suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể an ủi hắn.
Từ Trường Thọ cười to nói:
- Hồng trần luyện tâm, bách luyện thành tinh. Chém không đứt ràng buộc thế tục, sờ không thấy Tiên Đạo. Nhưng mà tiên duyên thật sự quá xa, bảo người ta trảm tình tuyệt dục, tuyệt tình tuyệt nghĩa, biến thành động vật máu lạnh.
Lời này khiến cho Ý Thiên rất kinh ngạc, tu tiên cần như thế sao?
Nếu như tuyệt tình tuyệt dục, tu tiên làm gì?
Từ Trường Thọ không ngừng uống rượu, say đến rối tinh rối mù.
Có lẽ chỉ có thời điểm say rượu hắn mới dám nói như vậy.
Thời điểm thanh tỉnh thì hắn không dám mở miệng.
Ý Thiên ngồi trong sân, thần sắc hơi sa sút, trong lòng của hắn hoài niệm, giờ khắc này mới cảm giác được không bỏ.
Với tư cách hộ vệ của tiểu thư, chỉ cần tiểu thư không rời khỏi sơn trang, ngày bình thường Vân Hạo Dương không có việc gì làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.