Quyển 3 - Chương 13: Hẹn ước sinh tử
Tâm Mộng Vô Ngân
28/05/2018
ĐÃ Một khắc đó, Nam Cung Chính Hào cực kì thất vọng, người xem chung
quanh cũng phát ra tiếng khinh thường châm chọc, đối với Ý Thiên bình
tĩnh cùng phản ứng cảm thấy mười phần mất mặt.
Trên mặt bốn người Nam Cung Vân, Bạch Phong, Lan Hinh, Trần Phúc lộ ra vui sướng, vì Ý Thiên lựa chọn sáng suốt cảm thấy cao hứng.
Nhưng ngay tại khi mọi người cho rằng tất cả chấm dứt ở đây, thanh âm Ý Thiên đột nhiên vang lên ở trong thần phong.
“Ba ngày sau, trên Thiên Hình đài nhất quyết sinh tử.”
Biến cố thình lình xảy ra làm cho toàn trường khiếp sợ, ngay cả Nam Cung Chính Hào cũng không ngờ đến, Ý Thiên vậy mà đã đáp ứng chuyện này.
Nam Cung Vân khẩn trương, chất vấn: “Phi Vũ, ngươi làm sao vậy, vì sao phải đáp ứng hắn.”
Ý Thiên lạnh nhạt nói: “Cha đã quên, từ nay về sau, không ai dám ức hiếp chúng ta nữa. Ba ngày sau, ta muốn Nam Cung Chính Hào sống không bằng chết.”
Lời này vừa ra, bốn phía ồ lên một mảng.
Nam Cung Chính Hào chính là võ tôn, mà Nam Cung Phi Vũ chẳng qua là võ hồn, dám cuồng vọng như thế, quả thực không thể nói lý.
Nam Cung Chính Hào không giận trái lại cười, lớn tiếng nói: “Tốt, đủ cuồng vọng, ba ngày sau, ta liền xem ngươi làm cho ta sống không bằng chết như thế nào.”
Dứt lời xoay người, Nam Cung Chính Hào sải bước rời đi.
Bạch Phong nhìn con trai, còn muốn nói chút gì, lại bị Ý Thiên ngăn lại.
Đến lúc đó, người xem chung quanh đều rời đi.
Trong đám người, ánh mắt bát trưởng lão quái dị nhìn Ý Thiên một cái, giống như có vài phần khen ngợi, lại còn ít nhiều mang theo một chút vẻ tiếc hận.
Dù sao võ hồn chống lại võ tôn, đó thuần túy chính là muốn chết.
Ý Thiên dũng khí đáng phục, nhưng hành vi ngu xuẩn, có thể nào không khíến người ta thở dài?
Đợi người vây xem tan hết, Nam Cung Vân phân phó Trần Phúc, bảo hạ nhân đem phòng ốc một lần nữa sửa chữa một phen, sửa chữa nóc nhà một chút.
Ý Thiên đứng ở trong sân, nhìn hạ nhân bận rộn, vẻ mặt dị thường bình tĩnh, làm người ta nhìn không thấu tâm tư hắn.
Bạch Phong vẻ mặt lo lắng, nghĩ đến một trận chiến ba ngày sau, nàng quả thực khẩn cấp muốn chết.
Lan Hinh nhìn chằm chằm Ý Thiên, đôi mắt thanh tú lóe ra quang huy, ở sau khi trầm mặc một hồi, đột nhiên khẽ nói: “Ba ngày thời gian, cũng đủ thiếu gia rời khỏi Liệt Hòa đế quốc.”
Nam Cung Vân vừa nghe, giật mình nói: “Đây là kế hoãn binh, ta sao lúc trước chưa nghĩ đến chứ?”.
Bạch Phong nghi hoặc nói: “Kế hoãn binh gì, các ngươi đang nói cái gì?”.
Nam Cung Vân có chút kích động nói: “Phi Vũ đáp ứng Nam Cung Chính Hào nhất quyết sinh tử, chính là kế hoăn binh, chỉ đang tranh thủ thời gian, dễ lặng lẽ rời khỏi nơi này. Có ba ngày thời gian, cũng đủ chúng ta rời khỏi nơi đây.”
Bạch Phong nghi ngờ nói: “Cái này đi được thông sao? Ngươi cảm thấy Nam Cung Chính Hào kia sẽ để mặc chúng ta rời đi?”.
Nam Cung Vân chần chờ nói: “Chúng ta tất nhiên không thể quang mình chính đại rời đi, chi bằng chờ đợi thời cơ, lặng lẽ rời khỏi nơi này.”
Thấy người nhà hiểu lầm ý tứ của mình, Ý Thiên nói rõ: “Các ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, ta đáp ứng Nam Cung Chính Hào ba ngày sau nhất quyết sinh tử, ta liền tuyệt sẽ không rời đi. Ba ngày này ta sẽ nắm chặt tu luyện, ba ngày sau chính là ngày chết của Nam Cung Chính Hào kia.”
Lời của Ý Thiên làm người ta khiếp sợ, Nam Cung Vân nghi ngờ nói: “Phi Vũ, ngươi hồ đồ rồi phải không. Nam Cung Chính Hào chính là võ tôn, ngươi sao có thể đánh thắng được hắn?”.
Lan Hinh nhìn Ý Thiên, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia một lần này trở về, tựa như đã xảy ra một ít biến hóa.”
Lời của Lan Hinh khiến cho Nam Cung Vân cùng Bạch Phong chú ý, cẩn thận nhớ lại biểu hiện của Ý Thiên, quả thật so với Nam Cung Phi Vũ trước kia tỏ ra khác thường một
Mười năm trước, khi Nam Cung Phi Vũ mười tuổi, bởi vì tu vi thần — tốc mà bỗng nhiên nổi tiếng, khó tránh khỏi có chút cuồng ngạo.
Nhưng mười năm qua, Nam Cung Phi Vũ không tiến thêm, cuồng ngạo lúc trước hắn cùng ở trong tiếng châm chọc cùng cười nhạo của mọi người dần dần trở thành trầm mặc, trở thành nén giận.
Một lần này Ý Thiên biến thành Nam Cung Phi Vũ trở lại nơi này, tuy kế thừa toàn bộ trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ, nhưng tính cách hai người dù sao tồn tại khác biệt, phong cách làm việc cùng khẳng định có khác biệt.
Nhìn kỹ con trai, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong nhíu mày, nhìn hồi lâu nhìn không ra cái gì khác thường, nhưng lại quả thật cảm thấy con trai cùng trước kia có một ít khác nhau.
Ý Thiên cảm nhận được bọn họ mê mang, nhẹ giọng nói: “Tu vi của ta đã xảy ra một ít biến hóa.”
Bạch Phong nghi hoặc nói: “Tu vi đã xảy ra biến hóa? Có ý tứ gì.”
Nam Cung Vân vẻ mặt trầm tư, đang tự hỏi.
Lan Hinh giống như có điều hiểu, kinh hi nói: “Thực lực thiếu gia tăng lên, tu vi đột phá bình cảnh, đạt tới cảnh giới võ tôn?”.
Hai chữ võ tôn lập tức tác động thần kinh Nam Cung Vân cùng Bạch Phong, hai người lập tức đem ánh mắt ném đến trên người Ý Thiên, chờ mong hắn trả lời.
Lạnh nhạt cười, Ý Thiên nói: “Ta vừa mới tấn thăng sơ cấp võ tôn, còn cần thời gian tiến thêm một bước đề cao. Việc này không nên lộ ra, đợi ba ngày sau ta sẽ để cho mọi người biết. Hiện tại cha mẹ ở lại chỗ này, Lan Hinh theo ta rời khỏi, ta muốn tìm một chỗ tu luyện thật tốt.”
Nam Cung Vân cùng Bạch Phong cực vui mừng, trên mặt hai người tràn đầy kích động, không ngừng gật đầu đáp lại, đã quên nên nói cái gì mới tốt.
Lan Hinh vẻ mặt mỉm cười, tình cảm vui sướng tràn ra lời nói vẻ mặt, nhẹ nhàng đi đến bên người Ý Thiên.
Kéo bàn tay của Lan Hinh, Ý Thiên cất bước rời khỏi, hướng tới phương hướng chính đông.
Đi theo bên cạnh Ý Thiên, Lan Hinh nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia, chúng ta đi đâu?”.
Ý Thiên nói: “Thất Hồn lâm.”
Thân thể Lan Hinh chấn động, đặt chậm bước chân, kinh ngạc nói: “Thất Hồn lâm, đó chính là rừng quỷ, thiếu gia.”
Ý Thiên lạnh nhạt nói: “Ta biết, chính bởi vì đó là rừng quỷ, mới không có ai quấy rầy.”
Lan Hinh do dự một chút, lập tức liền đi theo Ý Thiên đi xa.
Liệt Hỏa đế quốc có hai thành trì lớn, đế đô Hỏa Linh thành ở nam bộ đế quốc, Phi Vân thành thì ở bắc bộ đế quốc.
Ở phía đông Phi Vân thành, là Mê Thất sâm lâm nổi tiếng nhất đế quốc, chiếm diện tích mấy ngàn km vuông.
Bởi vì rừng rậm cực lớn, hơi không để ý sẽ bị lạc phương hướng, cho nên có tên Mê Thất sâm lâm.
Ở tận cùng phía đông Mê Thất sâm lâm, tới gần vùng Thiết Diễm Lĩnh, là khu vực trong cả tòa rừng rậm, cây cối rậm rạp nhất, ánh sáng âm u nhất, địa hình phức tạp nhất, nơi đó chính là Thất Hồn lâm nổi tiếng.
Truyền thuyết tiến vào trong Thất Hồn lâm, chim thú cũng không thể phân rò nam bắc đông tây, cuối cùng bị vây chết ở trong.
Mọi người càng là không dám tới gần, bởi vì rất nhiều tò mò người đều là có đi không về.
Vốn Mê Thất sâm lâm đã làm rất nhiều người nhìn thấy mà sợ, Thất Hồn lâm này càng là quỷ dị, nghe nói trong rừng yên tĩnh không tiếng động, tựa như quỷ, lộ ra tà khí.
Trước đây, Nam Cung thế gia tổ chức một lần săn thú đại hội, địa điểm ở khu vực mép ngoài của Mê Thất sâm lâm.
Nam Cung Phi Vũ được mời tham gia, ai ngở lại trúng quỷ kế của đám người Nam Cung Kiến Hoa, bị buộc đào vong Thất Hồn lâm, kết quả lại chết ở nơi đó.
Một lần săn thú đại hội đó, người tham dự phải có thực lực võ hồn cấp, đây là tiêu chuẩn thấp nhất, cũng là hoạt động hàng năm một lần của Nam Cung thế gia, chi đang khích lệ đệ tử thực lực không đủ khác hăng hái cố gắng.
Lúc ấy người tham dự tổng cộng có trên trăm vị, tất cả đều là đệ tử Nam Cung thế gia, trong đó đại bộ phận là võ hồn, cùng có một bộ phận là cường giả võ tôn cấp.
Trên mặt bốn người Nam Cung Vân, Bạch Phong, Lan Hinh, Trần Phúc lộ ra vui sướng, vì Ý Thiên lựa chọn sáng suốt cảm thấy cao hứng.
Nhưng ngay tại khi mọi người cho rằng tất cả chấm dứt ở đây, thanh âm Ý Thiên đột nhiên vang lên ở trong thần phong.
“Ba ngày sau, trên Thiên Hình đài nhất quyết sinh tử.”
Biến cố thình lình xảy ra làm cho toàn trường khiếp sợ, ngay cả Nam Cung Chính Hào cũng không ngờ đến, Ý Thiên vậy mà đã đáp ứng chuyện này.
Nam Cung Vân khẩn trương, chất vấn: “Phi Vũ, ngươi làm sao vậy, vì sao phải đáp ứng hắn.”
Ý Thiên lạnh nhạt nói: “Cha đã quên, từ nay về sau, không ai dám ức hiếp chúng ta nữa. Ba ngày sau, ta muốn Nam Cung Chính Hào sống không bằng chết.”
Lời này vừa ra, bốn phía ồ lên một mảng.
Nam Cung Chính Hào chính là võ tôn, mà Nam Cung Phi Vũ chẳng qua là võ hồn, dám cuồng vọng như thế, quả thực không thể nói lý.
Nam Cung Chính Hào không giận trái lại cười, lớn tiếng nói: “Tốt, đủ cuồng vọng, ba ngày sau, ta liền xem ngươi làm cho ta sống không bằng chết như thế nào.”
Dứt lời xoay người, Nam Cung Chính Hào sải bước rời đi.
Bạch Phong nhìn con trai, còn muốn nói chút gì, lại bị Ý Thiên ngăn lại.
Đến lúc đó, người xem chung quanh đều rời đi.
Trong đám người, ánh mắt bát trưởng lão quái dị nhìn Ý Thiên một cái, giống như có vài phần khen ngợi, lại còn ít nhiều mang theo một chút vẻ tiếc hận.
Dù sao võ hồn chống lại võ tôn, đó thuần túy chính là muốn chết.
Ý Thiên dũng khí đáng phục, nhưng hành vi ngu xuẩn, có thể nào không khíến người ta thở dài?
Đợi người vây xem tan hết, Nam Cung Vân phân phó Trần Phúc, bảo hạ nhân đem phòng ốc một lần nữa sửa chữa một phen, sửa chữa nóc nhà một chút.
Ý Thiên đứng ở trong sân, nhìn hạ nhân bận rộn, vẻ mặt dị thường bình tĩnh, làm người ta nhìn không thấu tâm tư hắn.
Bạch Phong vẻ mặt lo lắng, nghĩ đến một trận chiến ba ngày sau, nàng quả thực khẩn cấp muốn chết.
Lan Hinh nhìn chằm chằm Ý Thiên, đôi mắt thanh tú lóe ra quang huy, ở sau khi trầm mặc một hồi, đột nhiên khẽ nói: “Ba ngày thời gian, cũng đủ thiếu gia rời khỏi Liệt Hòa đế quốc.”
Nam Cung Vân vừa nghe, giật mình nói: “Đây là kế hoãn binh, ta sao lúc trước chưa nghĩ đến chứ?”.
Bạch Phong nghi hoặc nói: “Kế hoãn binh gì, các ngươi đang nói cái gì?”.
Nam Cung Vân có chút kích động nói: “Phi Vũ đáp ứng Nam Cung Chính Hào nhất quyết sinh tử, chính là kế hoăn binh, chỉ đang tranh thủ thời gian, dễ lặng lẽ rời khỏi nơi này. Có ba ngày thời gian, cũng đủ chúng ta rời khỏi nơi đây.”
Bạch Phong nghi ngờ nói: “Cái này đi được thông sao? Ngươi cảm thấy Nam Cung Chính Hào kia sẽ để mặc chúng ta rời đi?”.
Nam Cung Vân chần chờ nói: “Chúng ta tất nhiên không thể quang mình chính đại rời đi, chi bằng chờ đợi thời cơ, lặng lẽ rời khỏi nơi này.”
Thấy người nhà hiểu lầm ý tứ của mình, Ý Thiên nói rõ: “Các ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, ta đáp ứng Nam Cung Chính Hào ba ngày sau nhất quyết sinh tử, ta liền tuyệt sẽ không rời đi. Ba ngày này ta sẽ nắm chặt tu luyện, ba ngày sau chính là ngày chết của Nam Cung Chính Hào kia.”
Lời của Ý Thiên làm người ta khiếp sợ, Nam Cung Vân nghi ngờ nói: “Phi Vũ, ngươi hồ đồ rồi phải không. Nam Cung Chính Hào chính là võ tôn, ngươi sao có thể đánh thắng được hắn?”.
Lan Hinh nhìn Ý Thiên, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia một lần này trở về, tựa như đã xảy ra một ít biến hóa.”
Lời của Lan Hinh khiến cho Nam Cung Vân cùng Bạch Phong chú ý, cẩn thận nhớ lại biểu hiện của Ý Thiên, quả thật so với Nam Cung Phi Vũ trước kia tỏ ra khác thường một
Mười năm trước, khi Nam Cung Phi Vũ mười tuổi, bởi vì tu vi thần — tốc mà bỗng nhiên nổi tiếng, khó tránh khỏi có chút cuồng ngạo.
Nhưng mười năm qua, Nam Cung Phi Vũ không tiến thêm, cuồng ngạo lúc trước hắn cùng ở trong tiếng châm chọc cùng cười nhạo của mọi người dần dần trở thành trầm mặc, trở thành nén giận.
Một lần này Ý Thiên biến thành Nam Cung Phi Vũ trở lại nơi này, tuy kế thừa toàn bộ trí nhớ của Nam Cung Phi Vũ, nhưng tính cách hai người dù sao tồn tại khác biệt, phong cách làm việc cùng khẳng định có khác biệt.
Nhìn kỹ con trai, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong nhíu mày, nhìn hồi lâu nhìn không ra cái gì khác thường, nhưng lại quả thật cảm thấy con trai cùng trước kia có một ít khác nhau.
Ý Thiên cảm nhận được bọn họ mê mang, nhẹ giọng nói: “Tu vi của ta đã xảy ra một ít biến hóa.”
Bạch Phong nghi hoặc nói: “Tu vi đã xảy ra biến hóa? Có ý tứ gì.”
Nam Cung Vân vẻ mặt trầm tư, đang tự hỏi.
Lan Hinh giống như có điều hiểu, kinh hi nói: “Thực lực thiếu gia tăng lên, tu vi đột phá bình cảnh, đạt tới cảnh giới võ tôn?”.
Hai chữ võ tôn lập tức tác động thần kinh Nam Cung Vân cùng Bạch Phong, hai người lập tức đem ánh mắt ném đến trên người Ý Thiên, chờ mong hắn trả lời.
Lạnh nhạt cười, Ý Thiên nói: “Ta vừa mới tấn thăng sơ cấp võ tôn, còn cần thời gian tiến thêm một bước đề cao. Việc này không nên lộ ra, đợi ba ngày sau ta sẽ để cho mọi người biết. Hiện tại cha mẹ ở lại chỗ này, Lan Hinh theo ta rời khỏi, ta muốn tìm một chỗ tu luyện thật tốt.”
Nam Cung Vân cùng Bạch Phong cực vui mừng, trên mặt hai người tràn đầy kích động, không ngừng gật đầu đáp lại, đã quên nên nói cái gì mới tốt.
Lan Hinh vẻ mặt mỉm cười, tình cảm vui sướng tràn ra lời nói vẻ mặt, nhẹ nhàng đi đến bên người Ý Thiên.
Kéo bàn tay của Lan Hinh, Ý Thiên cất bước rời khỏi, hướng tới phương hướng chính đông.
Đi theo bên cạnh Ý Thiên, Lan Hinh nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia, chúng ta đi đâu?”.
Ý Thiên nói: “Thất Hồn lâm.”
Thân thể Lan Hinh chấn động, đặt chậm bước chân, kinh ngạc nói: “Thất Hồn lâm, đó chính là rừng quỷ, thiếu gia.”
Ý Thiên lạnh nhạt nói: “Ta biết, chính bởi vì đó là rừng quỷ, mới không có ai quấy rầy.”
Lan Hinh do dự một chút, lập tức liền đi theo Ý Thiên đi xa.
Liệt Hỏa đế quốc có hai thành trì lớn, đế đô Hỏa Linh thành ở nam bộ đế quốc, Phi Vân thành thì ở bắc bộ đế quốc.
Ở phía đông Phi Vân thành, là Mê Thất sâm lâm nổi tiếng nhất đế quốc, chiếm diện tích mấy ngàn km vuông.
Bởi vì rừng rậm cực lớn, hơi không để ý sẽ bị lạc phương hướng, cho nên có tên Mê Thất sâm lâm.
Ở tận cùng phía đông Mê Thất sâm lâm, tới gần vùng Thiết Diễm Lĩnh, là khu vực trong cả tòa rừng rậm, cây cối rậm rạp nhất, ánh sáng âm u nhất, địa hình phức tạp nhất, nơi đó chính là Thất Hồn lâm nổi tiếng.
Truyền thuyết tiến vào trong Thất Hồn lâm, chim thú cũng không thể phân rò nam bắc đông tây, cuối cùng bị vây chết ở trong.
Mọi người càng là không dám tới gần, bởi vì rất nhiều tò mò người đều là có đi không về.
Vốn Mê Thất sâm lâm đã làm rất nhiều người nhìn thấy mà sợ, Thất Hồn lâm này càng là quỷ dị, nghe nói trong rừng yên tĩnh không tiếng động, tựa như quỷ, lộ ra tà khí.
Trước đây, Nam Cung thế gia tổ chức một lần săn thú đại hội, địa điểm ở khu vực mép ngoài của Mê Thất sâm lâm.
Nam Cung Phi Vũ được mời tham gia, ai ngở lại trúng quỷ kế của đám người Nam Cung Kiến Hoa, bị buộc đào vong Thất Hồn lâm, kết quả lại chết ở nơi đó.
Một lần săn thú đại hội đó, người tham dự phải có thực lực võ hồn cấp, đây là tiêu chuẩn thấp nhất, cũng là hoạt động hàng năm một lần của Nam Cung thế gia, chi đang khích lệ đệ tử thực lực không đủ khác hăng hái cố gắng.
Lúc ấy người tham dự tổng cộng có trên trăm vị, tất cả đều là đệ tử Nam Cung thế gia, trong đó đại bộ phận là võ hồn, cùng có một bộ phận là cường giả võ tôn cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.