Quyển 7 - Chương 70: Lời nói thăm dò.
Tâm Mộng Vô Ngân
11/06/2015
Sắc mặt Điền Minh Hạc lo lắng. Vội vàng nói:
- Khởi bẩm tiểu thư, vừa nhận được tin tức, Thiên Dương Phong bên kia gặp chuyện không may. Âm Ma tông, Thiên Ma giáo, Tàn Thức U Hồn Tông, Cửu U Ma Thú Môn cao thủ tà phái liên thủ tiến công, ý đồ cướp quyền khống chế đạo quan.
Duyến Y Mộng trầm giọng nói:
- Đừng vội, ta sẽ đi nói cho mọi người, cộng đồng thương nghị kế sách ứng phó.
Mai Nhược Tuyết cùng U Mộng Điệp nghe vậy, song song theo Duyến Y Mộng chạy tới đại sảnh. Công bố tin tức này.
Đến lúc đó cao thủ Bát Cực Thần Điện nhanh chóng đi vào đại sảnh, bắt đầu thương thảo chuyện xảy ra.
Mà đúng vào lúc này, Ý Thiên đã từ Tử phủ chạy về, bay qua Thiên Dương Phong thì vừa vặn nhìn thấy cao thủ Bát Cực Thần Điện cùng tà phái đang hỗn chiến.
Đặt mình trong đám mây, Ý Thiên nhìn qua tràng diện kinh thiên động địa kia, khóe miệng mang theo nụ cười tà.
Cao thủ Bát Cực Thần Điện cùng tà phái lưỡng bại câu thương. Đó là chuyện Ý Thiên hy vọng nhìn thấy nhất, bởi vì như vậy có thể phân tán lực chú ý của Bát Cực Thần Điện. Suy yếu thực lực Bát Cực Thần Điện và Đạo Châu.
Trước mắt Ý Thiên đã lập chí sẽ đối kháng Bát Cực Thần Điện. Bất luận tài nguyên gì có thể lợi dụng, hắn đều sẽ không dễ dàng bỏ qua. Quan sát một lát, Ý Thiên âm thầm lặng lẻ rời khỏi.
Vừa mới trở lại Thiên Duyến Sơn Trang, chỉ thấy cao thủ Bát Cực Thần Điện từ trong sơn trang bay qua, bay thẳng tới Thiên Dương Phong.
Khá tốt Duyến Y Mộng không có rời khỏi núi trang, chuyện này khiến cho Ý Thiên cảm thấy may mắn.
Nhưng mà làm cho Ý Thiên không nghĩ tới là, hắn mới vừa vào Thiên Duyến Sơn Trang thì đụng Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp.
- Vân hộ vệ trở về.
U Mộng Điệp giọng nói ngọt gnaof mê người, mang theo vài phần vui vẻ trong đó.
Ý Thiên ngoài ý muốn, hắn vẫn bảo trì bình tĩnh trả lời:
- Đi ra ngoài làm ít chuyện, vừa trở về. U tiểu thư cũng tới.
Khoảng cách ở chung gần như vậy, Ý Thiên có thể cảm ứng được một thanh tiên kiếm trong người U Mộng Điệp, phẩm chất cực cao.
Đây là nguyên từ quang năng trong người Ý Thiên cảm ứng được, bất luận đồ kim khí gì cũng khó tránh thoát cảm ứng của nguyên từ quang năng, mấu chốt chính là khoảng cách xa gần mà thôi.
U Mộng Điệp nói:
- Hôm nay sáng sớm ta đã tới, hiện tại tất cả mọi người chạy tới Thiên Dương Phong xem náo nhiệt, ta ở lại sơn trang một mình cũng nhàm chán.
Ý Thiên hỏi:
- Sư muội của ngươi đâu, nàng không có ở cạnh ngươi sao?
U Mộng Điệp cười nói:
- Thanh Y cũng xem náo nhiệt rồi, Vân hộ vệ nếu không có chuyện gì có thể dẫn ta đi dạo sơn trang a.
Ý Thiên sững sờ, không thể ngờ U Mộng Điệp lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này.
Theo tình lý bên mà nói, U Mộng Điệp ở xa tới là khách, Vân Hạo Dương là hộ vệ sơn trang, sẽ quen thuộc với sơn trang, mang theo khách nhân đi dạo trong sơn trang là bình thường
Nhưng mà Ý Thiên là giả mạo, hắn cũng không phải là Vân Hạo Dương chính thức, chuyện này khiến hắn khó xử.
Thấy Ý Thiên không nói lời nào, U Mộng Điệp hỏi:
- Như thế nào, Vân hộ vệ thật khó khăn sao?
Ý Thiên vội hỏi:
- Không có, ta chỉ là đang nghĩ, sơn trang có nơi nào cảnh sắc đẹp, thích hợp mang U tiểu thư đi dạo.
U Mộng Điệp nói:
- Thiên Duyến Sơn Trang rất lớn, cảnh sắc mê người cũng không ít.
Ý Thiên trong lòng cười khổ, rơi vào đường cùng đành phải mang U Mộng Điệp tiến vào sơn trang, xuyên thẳng qua một ít hoa viên.
Đối với địa hình Thiên Duyến Sơn Trang, trong trí nhớ của Vân Hạo Dương còn giữ nguyên vẹn, cho nên Ý Thiên cung cấp không ít thuận tiện.
Đi vào trong hoa viên, U Mộng Điệp chỉ vào một đóa mẫu đơn, nói:
- Mẫu đơn là bách hoa chi vương, ta nói mẫu đơn có phần thê lương. Kiều diễm ngạo thế được người khen, hoa tàn cả đời sẽ tổn thương.
Ý Thiên bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn qua U Mộng Điệp, mơ hồ cảm thấy sầu não trong lòng của nàng.
Gửi gắm tình cảm vào vật, cảm hoài bị tổn thương, đúng là tâm trạng sầu não.
U Mộng Điệp quay đầu nhìn qua Ý Thiên, đôi mắt ôn nhu tỏa ra hào quang.
Ý Thiên tránh né ánh mắt U Mộng Điệp, hắn mơ hồ cảm thấy được U Mộng Điệp đang quan sát mình, đang phân tích chính mình.
- Vân hộ vệ tuổi cũng không nhỏ, có thê nhi chưa?
Gió nhẹ thổi qua, mùi thơm mê người từ U Mộng Điệp lọt vào mũi Ý Thiên. Ý Thiên bảo trì bình tĩnh, nói:
- Xuất ngoại phiêu bạt, không dám hy vọng xa vời.
U Mộng Điệp cười nói:
- Nam nhân ở chung một mình với ta, ngươi là đặc biệt nhất, ngươi bình thản khiến ta cả kinh nha.
Ý Thiên khiêm tốn nói:
- U tiểu thư khích lệ, đây là ta học từ tiểu thư.
U Mộng Điệp nói:
- Thanh đạm như nước, tiểu thư nhà ngươi không phải người bình thường có thể so sánh được.
Ý Thiên lấy lòng nói:
- U tiểu thư chẳng phải cũng nổi danh như tiểu thư sao?
U Mộng Điệp than nhẹ nói:
- Trên đời này người nổi danh quá nhiều, nhưng luôn luôn phân cao thấp, không đúng sao?
Ý Thiên cười cười, nói tránh đi:
- U tiểu thư mỹ danh vang xa, không biết có ý trung hnana chưa?
U Mộng Điệp nói:
- Còn không có, cũng không thể có.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Vì sao không thể có?
U Mộng Điệp hơi có vẻ thương cảm, nói khẽ:
- Gánh vác hào quang vinh quang, rất nhiều chuyện không phải do chúng ta.
Ý Thiên thưởng thức lời này, cảm nhận được tang thương trong đó.
Trầm mặc sau nửa ngày, U Mộng Điệp dường như quên ưu thương, nói khẽ:
- Được rồi, không làm khó dễ ngươi, Duyến Nhược Thủy có lẽ đang chờ ngươi, đi thôi.
Ý Thiên thở ra một hơi, cười nói:
- Đa tạ U tiểu thư cho ta cơ hội ở chung, ta đi đây.
Ánh mắt U Mộng Điệp khẽ biến, nhìn qua bóng lưng Ý Thiên đi xa, thầm nghĩ:
- Hắn rốt cuộc là ai, vì cái gì ta không nhìn thấu hắn?
Ý Thiên rời khỏi U Mộng Điệp thì đi thẳng đến chỗ ở của Duyến Y Mộng, tiến vào tiểu viện thì phát hiện Duyến Y Mộng đang đứng ở hành lang nhìn qua mình.
Lúc này Ý Thiên đi tới bên cạnh Duyến Y Mộng, nói khẽ:
- Chuyện của Tử phủ bên kia tạm thời đã giải quyết, tình huống bên này thế nào?
Duyến Y Mộng liếc mắt nhìn bốn phía, quay người đẩy cửa phòng ra, thấp giọng nói:
- Đi vào rồi nói sau.
Ý Thiên đi vào trong phòng, Duyến Y Mộng đóng cửa phòng, thiết hạ kết giới phòng ngự, lúc này mới nói ra chuyện xảy ra trong Thiên Duyến Sơn Trang bên này.
- Liệt Dương Thần Điện nói Ứng Thải Liên ngày mai sẽ đưa tới đây, ngươi phải trước khi Ứng Thải Liên đưa tới nghĩ cách rời khỏi đây.
Sắc mặt Ý Thiên biến hóa, thời gian chuẩn bị trong một ngày, như vậy xác thực quá vội vàng.
- Tô Nhã Ngọc đâu rồi?
Duyến Y Mộng nói:
- Nàng vẫn còn chữa thương, đêm qua nàng bị Thái Vô Tôn Giả gây tổn thương không nhẹ. Trước mắt ngươi nghĩ như thế nào?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Vốn ta định chờ thương thế sau khi khỏi hẳn sẽ rời khỏi Đạo Châu. Nhưng tình huống trước mắt có biến, sau khi Ứng Thải Liên bị đưa tới, ta cho dù chạy trốn tới chân trời cũng không thoát Bát Cực Thần Điện đuổi giết.
Duyến Y Mộng nói:
- Loại tình huống này ngươi phải phá hư nó trước khi Bát Cực Thần Điện lên kế hoạch, nghĩ cách cứu Ứng Thải Liên ra, như vậy có thể tranh thủ thời gian cho ngươi.
- Khởi bẩm tiểu thư, vừa nhận được tin tức, Thiên Dương Phong bên kia gặp chuyện không may. Âm Ma tông, Thiên Ma giáo, Tàn Thức U Hồn Tông, Cửu U Ma Thú Môn cao thủ tà phái liên thủ tiến công, ý đồ cướp quyền khống chế đạo quan.
Duyến Y Mộng trầm giọng nói:
- Đừng vội, ta sẽ đi nói cho mọi người, cộng đồng thương nghị kế sách ứng phó.
Mai Nhược Tuyết cùng U Mộng Điệp nghe vậy, song song theo Duyến Y Mộng chạy tới đại sảnh. Công bố tin tức này.
Đến lúc đó cao thủ Bát Cực Thần Điện nhanh chóng đi vào đại sảnh, bắt đầu thương thảo chuyện xảy ra.
Mà đúng vào lúc này, Ý Thiên đã từ Tử phủ chạy về, bay qua Thiên Dương Phong thì vừa vặn nhìn thấy cao thủ Bát Cực Thần Điện cùng tà phái đang hỗn chiến.
Đặt mình trong đám mây, Ý Thiên nhìn qua tràng diện kinh thiên động địa kia, khóe miệng mang theo nụ cười tà.
Cao thủ Bát Cực Thần Điện cùng tà phái lưỡng bại câu thương. Đó là chuyện Ý Thiên hy vọng nhìn thấy nhất, bởi vì như vậy có thể phân tán lực chú ý của Bát Cực Thần Điện. Suy yếu thực lực Bát Cực Thần Điện và Đạo Châu.
Trước mắt Ý Thiên đã lập chí sẽ đối kháng Bát Cực Thần Điện. Bất luận tài nguyên gì có thể lợi dụng, hắn đều sẽ không dễ dàng bỏ qua. Quan sát một lát, Ý Thiên âm thầm lặng lẻ rời khỏi.
Vừa mới trở lại Thiên Duyến Sơn Trang, chỉ thấy cao thủ Bát Cực Thần Điện từ trong sơn trang bay qua, bay thẳng tới Thiên Dương Phong.
Khá tốt Duyến Y Mộng không có rời khỏi núi trang, chuyện này khiến cho Ý Thiên cảm thấy may mắn.
Nhưng mà làm cho Ý Thiên không nghĩ tới là, hắn mới vừa vào Thiên Duyến Sơn Trang thì đụng Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp.
- Vân hộ vệ trở về.
U Mộng Điệp giọng nói ngọt gnaof mê người, mang theo vài phần vui vẻ trong đó.
Ý Thiên ngoài ý muốn, hắn vẫn bảo trì bình tĩnh trả lời:
- Đi ra ngoài làm ít chuyện, vừa trở về. U tiểu thư cũng tới.
Khoảng cách ở chung gần như vậy, Ý Thiên có thể cảm ứng được một thanh tiên kiếm trong người U Mộng Điệp, phẩm chất cực cao.
Đây là nguyên từ quang năng trong người Ý Thiên cảm ứng được, bất luận đồ kim khí gì cũng khó tránh thoát cảm ứng của nguyên từ quang năng, mấu chốt chính là khoảng cách xa gần mà thôi.
U Mộng Điệp nói:
- Hôm nay sáng sớm ta đã tới, hiện tại tất cả mọi người chạy tới Thiên Dương Phong xem náo nhiệt, ta ở lại sơn trang một mình cũng nhàm chán.
Ý Thiên hỏi:
- Sư muội của ngươi đâu, nàng không có ở cạnh ngươi sao?
U Mộng Điệp cười nói:
- Thanh Y cũng xem náo nhiệt rồi, Vân hộ vệ nếu không có chuyện gì có thể dẫn ta đi dạo sơn trang a.
Ý Thiên sững sờ, không thể ngờ U Mộng Điệp lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này.
Theo tình lý bên mà nói, U Mộng Điệp ở xa tới là khách, Vân Hạo Dương là hộ vệ sơn trang, sẽ quen thuộc với sơn trang, mang theo khách nhân đi dạo trong sơn trang là bình thường
Nhưng mà Ý Thiên là giả mạo, hắn cũng không phải là Vân Hạo Dương chính thức, chuyện này khiến hắn khó xử.
Thấy Ý Thiên không nói lời nào, U Mộng Điệp hỏi:
- Như thế nào, Vân hộ vệ thật khó khăn sao?
Ý Thiên vội hỏi:
- Không có, ta chỉ là đang nghĩ, sơn trang có nơi nào cảnh sắc đẹp, thích hợp mang U tiểu thư đi dạo.
U Mộng Điệp nói:
- Thiên Duyến Sơn Trang rất lớn, cảnh sắc mê người cũng không ít.
Ý Thiên trong lòng cười khổ, rơi vào đường cùng đành phải mang U Mộng Điệp tiến vào sơn trang, xuyên thẳng qua một ít hoa viên.
Đối với địa hình Thiên Duyến Sơn Trang, trong trí nhớ của Vân Hạo Dương còn giữ nguyên vẹn, cho nên Ý Thiên cung cấp không ít thuận tiện.
Đi vào trong hoa viên, U Mộng Điệp chỉ vào một đóa mẫu đơn, nói:
- Mẫu đơn là bách hoa chi vương, ta nói mẫu đơn có phần thê lương. Kiều diễm ngạo thế được người khen, hoa tàn cả đời sẽ tổn thương.
Ý Thiên bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn qua U Mộng Điệp, mơ hồ cảm thấy sầu não trong lòng của nàng.
Gửi gắm tình cảm vào vật, cảm hoài bị tổn thương, đúng là tâm trạng sầu não.
U Mộng Điệp quay đầu nhìn qua Ý Thiên, đôi mắt ôn nhu tỏa ra hào quang.
Ý Thiên tránh né ánh mắt U Mộng Điệp, hắn mơ hồ cảm thấy được U Mộng Điệp đang quan sát mình, đang phân tích chính mình.
- Vân hộ vệ tuổi cũng không nhỏ, có thê nhi chưa?
Gió nhẹ thổi qua, mùi thơm mê người từ U Mộng Điệp lọt vào mũi Ý Thiên. Ý Thiên bảo trì bình tĩnh, nói:
- Xuất ngoại phiêu bạt, không dám hy vọng xa vời.
U Mộng Điệp cười nói:
- Nam nhân ở chung một mình với ta, ngươi là đặc biệt nhất, ngươi bình thản khiến ta cả kinh nha.
Ý Thiên khiêm tốn nói:
- U tiểu thư khích lệ, đây là ta học từ tiểu thư.
U Mộng Điệp nói:
- Thanh đạm như nước, tiểu thư nhà ngươi không phải người bình thường có thể so sánh được.
Ý Thiên lấy lòng nói:
- U tiểu thư chẳng phải cũng nổi danh như tiểu thư sao?
U Mộng Điệp than nhẹ nói:
- Trên đời này người nổi danh quá nhiều, nhưng luôn luôn phân cao thấp, không đúng sao?
Ý Thiên cười cười, nói tránh đi:
- U tiểu thư mỹ danh vang xa, không biết có ý trung hnana chưa?
U Mộng Điệp nói:
- Còn không có, cũng không thể có.
Ý Thiên nghi vấn nói:
- Vì sao không thể có?
U Mộng Điệp hơi có vẻ thương cảm, nói khẽ:
- Gánh vác hào quang vinh quang, rất nhiều chuyện không phải do chúng ta.
Ý Thiên thưởng thức lời này, cảm nhận được tang thương trong đó.
Trầm mặc sau nửa ngày, U Mộng Điệp dường như quên ưu thương, nói khẽ:
- Được rồi, không làm khó dễ ngươi, Duyến Nhược Thủy có lẽ đang chờ ngươi, đi thôi.
Ý Thiên thở ra một hơi, cười nói:
- Đa tạ U tiểu thư cho ta cơ hội ở chung, ta đi đây.
Ánh mắt U Mộng Điệp khẽ biến, nhìn qua bóng lưng Ý Thiên đi xa, thầm nghĩ:
- Hắn rốt cuộc là ai, vì cái gì ta không nhìn thấu hắn?
Ý Thiên rời khỏi U Mộng Điệp thì đi thẳng đến chỗ ở của Duyến Y Mộng, tiến vào tiểu viện thì phát hiện Duyến Y Mộng đang đứng ở hành lang nhìn qua mình.
Lúc này Ý Thiên đi tới bên cạnh Duyến Y Mộng, nói khẽ:
- Chuyện của Tử phủ bên kia tạm thời đã giải quyết, tình huống bên này thế nào?
Duyến Y Mộng liếc mắt nhìn bốn phía, quay người đẩy cửa phòng ra, thấp giọng nói:
- Đi vào rồi nói sau.
Ý Thiên đi vào trong phòng, Duyến Y Mộng đóng cửa phòng, thiết hạ kết giới phòng ngự, lúc này mới nói ra chuyện xảy ra trong Thiên Duyến Sơn Trang bên này.
- Liệt Dương Thần Điện nói Ứng Thải Liên ngày mai sẽ đưa tới đây, ngươi phải trước khi Ứng Thải Liên đưa tới nghĩ cách rời khỏi đây.
Sắc mặt Ý Thiên biến hóa, thời gian chuẩn bị trong một ngày, như vậy xác thực quá vội vàng.
- Tô Nhã Ngọc đâu rồi?
Duyến Y Mộng nói:
- Nàng vẫn còn chữa thương, đêm qua nàng bị Thái Vô Tôn Giả gây tổn thương không nhẹ. Trước mắt ngươi nghĩ như thế nào?
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Vốn ta định chờ thương thế sau khi khỏi hẳn sẽ rời khỏi Đạo Châu. Nhưng tình huống trước mắt có biến, sau khi Ứng Thải Liên bị đưa tới, ta cho dù chạy trốn tới chân trời cũng không thoát Bát Cực Thần Điện đuổi giết.
Duyến Y Mộng nói:
- Loại tình huống này ngươi phải phá hư nó trước khi Bát Cực Thần Điện lên kế hoạch, nghĩ cách cứu Ứng Thải Liên ra, như vậy có thể tranh thủ thời gian cho ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.