Thiên Thánh

Quyển 7 - Chương 46: Sơ kiến Thiết Phong

Tâm Mộng Vô Ngân

29/05/2015

Thân ảnh kia là nam tử tuấn tú, nhìn qua hơn hai mươi tuổi, một thân áo dài màu xanh da trời, chính là cao thủ Đồng Tâm Đạo Tông mà Ý Thiên gặp lúc trước.

Yến Phi Hoa thu hồi hai tay, nước hồ rơi xuống tạo thành dao động to lớn.

- Ngươi là ai, hãy xưng tên ra!

Sắc mặt nam tử áo xanh tức giận, lạnh lùng nói:

- Đồng Tâm Đạo Tông Ba Mậu Đức, ngươi là Cổ Kiếm Tông Yến Phi Hoa a?

Thần sắc Yến Phi Hoa lãnh ngạo, tự phụ nói:

- Đúng vậy, chính là ta. Vì sao Đồng Tâm Đạo Tông các ngươi phát động công kích, gây chiến sao?

Ba Mậu Đức cười lạnh nói:

- Đây là vùng trời của Đồng Tâm Đạo Tông, chính các ngươi tự tiện xông vào, còn chạy tới đây truy vấn ta?

Yến Phi Hoa quát:

- Làm càn! Các ngươi dẫn đầu đánh lén, còn dám nói xạo, ta sẽ diệt Đồng Tâm Đạo Tông của các ngươi!

Ba Mậu Đức phản bác nói:

- Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh đó.

Yến Phi Hoa lãnh khốc nói:

- Vậy ngươi hãy mở mắt to ra mà nhìn cho rõ ràng.

Tay phải vung lên, Yến Phi Hoa khí độ thong dong, chiêu thức cũng không nhanh, hiển nhiên muốn Ba Mậu Đức hiểu mình quyết tâm không bỏ qua chuyện bị đánh lén.

Khi tay phải Yến Phi Hoa giơ lên, trong không khí có khí lưu chấn động mạnh mẽ, nhanh chóng hội tụ thành một cột sáng chói mắt, bị Yến Phi Hoa khống chế trong tay.

Sắc mặt Ba Mậu Đức biến hóa, thân thể bắn ngược ra ngoài, rơi vào Đồng Tâm Hồ, hai tay bắt quyết trước ngực, bộ pháp di động thật nhanh, lưu lại một đạo tàn ảnh, đan thi triển pháp thuật trên hồ.

Rất nhanh Ba Mậu Đức hoàn thành công tác chuẩn bị, vô số hào quang từ đáy hồ bắn ra, hội tụ trên người Ba Mậu Đức, làm cho toàn thân của hắn tỏa sáng lên, biến thành người ánh sáng.

Nhìn qua Yến Phi Hoa, Ba Mậu Đức hét lớn một tiếng, hai tay đột nhiên đẩy ra, hào quang chói mắt quanh người hóa thành cột sáng bắn thẳng đến ngực của Yến Phi Hoa.

Hờ hững cười cười, Yến Phi Hoa tay phải vung lên, hào quang trong lòng bàn tay hội tụ thành kiếm trụ, ỏổ mạnh vào cột sáng của Ba Mậu Đức.

Hai lực lượng giao hội với nhau lập tức dẫn tới nổ tung, quang cầu tỏa ra khí tức hủy thiên diệt địa, sóng xung kích tỏa ra vài dặm chung quanh, hủy diệt tất cả.

Yến Phi Hoa cùng Ba Mậu Đức trong lúc giao thủ, hai người cùng triển khai phòng ngự.

Yến Phi Hoa một kiếm chém sóng xung kích ra, hóa giải tám tầng lực ăn mòn.

Ba Mậu Đức di động rất nhanh, chạy vòng quanh mặt hồ, kết quả lại bị đánh bay ngoài mười trượng, trọng thương thổ huyết tại chỗ.

Rất hiển nhiên tu vij Ba Mậu Đức căn bản không cách nào so với Yến Phi Hoa, tuy hắn chiếm cứ ưu thế địa lý, vận dụng đạo thuật huyền diệu nhưng cũng không ngăn được kiếm khí của Yến Phi Hoa.

Kêu rên một tiếng, sắc mặt Ba Mậu Đức tràn đầy không phục, thấy Yến Phi Hoa tiếp tục giơ tay phải lên, sợ tới mức hắn lập tức chui vào trong hồ, không dám ló mặt ra.

Yến Phi Hoa thấy thế cười to, cũng không có đuổi theo, lúc này phi thân quay về phi thuyền, trên mặt mang theo nụ cười chiến thắng.

U Mộng Điệp gật đầu, lập tức thúc dục phi thuyền bay ra khỏi Đồng Tâm Hồ..

Thần sắc Ý Thiên đạm mạc, vừa rồi Yến Phi Hoa ra chiêu hắn thấy rõ, nhưng hắn vẫn có chút nhìn không thấu, bởi vì Yến Phi Hoa ẩn dấu thực lực, điểm này Ý Thiên vừa nhìn có thể nhận ra.

Kiếm Vô Địch vẻ mặt hâm mộ, hắn cũng nhìn thấy Yến Phi Hoa ra tay, tuy nhìn không hiểu nhưng khiến hắn vô cùng bội phục.

Mộc Thanh Y vẻ mặt lạnh lùng, đối với Yến Phi Hoa biểu hiện làm như không thấy, từ khi lên phi thuyền tới nay, vẫn chưa từng cho hắn sắc mặt tốt.

Yến Phi Hoa cũng không quan tâm, ánh mắt của hắn phần lớn thời gian nhìn qua người U Mộng Điệp, đối với Mộc Thanh Y xinh đẹp hoa làm như không thấy.

Qua khỏi Đồng Tâm Hồ, khoảng cách Thiên Dương Phong cũng không xa.

Phi thuyền bay thêm nửa giờ, Thiên Dương Phong tiến vào trong mắt Ý Thiên.

Thời điểm này U Mộng Điệp bắt đầu giảm tốc độ, cho phi thuyền đáp xuống sơn cốc.

- Phía trước chính là Thiên Dương Phong, Vân hộ vệ hiện tại có vội vã quay về Thiên Duyến Sơn Trang không?

Đối mặt U Mộng Điệp hỏi thăm, Ý Thiên biểu hiện rất bình tĩnh.

- Tiểu thư có nhiệm vụ bàn giao, ta phải quay về phục mệnh, đa tạ Mộng Điệp cô nương đưa tiễn, bảo trọng.

U Mộng Điệp lạnh nhạt nói:

- Lúc gặp tiểu thư nhà ngươi, thay ta ân cần thăm hỏi một tiếng.

Ý Thiên đáp:

- Ta sẽ, cáo từ.

Lôi kéo Kiếm Vô Địch, Ý Thiên phi thân rời đi.

Giữa không trung, Kiếm Vô Địch cáo biệt nhưng tràn ngập không bỏ, nhưng lại không người quan tâm.

Rời khỏi sơn cốc, Ý Thiên thả Kiếm Vô Địch ra.

- Ngươi đi đi, mau chóng chạy về U Châu, nơi này không thích hợp với ngươi.

Kiếm Vô Địch không đi, hỏi:

- Ngươi nên đi mà, ta còn muốn tiếp tục ở trên thuyền, ở chung với các nàng một hồi.

Ý Thiên trừng Kiếm Vô Địch liếc, mắng:

- Dùng thân phận tu vị của ngươi, ở lại nơi đó chỉ là tìm chết, còn không hiểu sao?

Kiếm Vô Địch phản bác nói:



- Ta chính là không rõ, thiên hạ nam nhân chạy theo Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp như vịt, vì cái gì biểu hiện của ngươi lại không quan tâm, chẳng lẽ ngươi không phải nam nhân sao?

Ý Thiên khẽ nói:

- Trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, U Mộng Điệp là người thứ sáu ta gặp.

Vứt bỏ những lời này, Ý Thiên xoay người rời đi.

Kiếm Vô Địch vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng đuổi theo Ý Thiên, thấp giọng hỏi:

- Năm người còn lại trừ thánh nữ Tam Thanh Thần Điện ra, ngươi nói xem ngươi đã gặp người nào?

Ý Thiên nói:

- Muốn biết, ngươi nên quay về tu luyện thêm đi, chờ ngươi tấn chức Kiếm Vương hãy hỏi ta.

Kiếm Vô Địch cười hắc hắc nói:

- Ta nghĩ tới Thiết Kiếm Môn căn bản không nhập lưu, còn không bằng đi theo ngươi, tiền đồ còn sáng hơn nhiều. Nếu không, ngươi thu ta làm đồ đệ a.

Ý Thiên lắc đầu nói:

- Ta không thu đồ đệ, ngươi cũng nên tránh xa ta ra một chút.

Kiếm Vô Địch thất vọng, nhưng cũng không nhụt trí, vẻ mặt vui cười theo sát Ý Thiên, hắn không chịu đi

Nơi đây khoảng cách Thiên Dương Phong không xa, Ý Thiên đã cảm giác được khí tức rất nhiều cao thủ, nếu mình mang theo Kiếm Vô Địch, khẳng định phiền toái quấn thân.

Nhưng còn nếu ném Kiếm Vô Địch mặc kệ, mười sáu mười bảy tuổi trẻ như tên này, hơn phân nửa cũng sẽ có chết ở chỗ này, chuyện này cũng không đúng như suy nghĩ của Ý Thiên.

Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng hẹn nhau lúc trăng tròn gặp trên Thiên Dương Phong, trước mắt còn có một ngày rưỡi.

Hiện tại Ý Thiên cũng không vội ở chạy về Thiên Duyến Sơn Trang, hắn ý định ở gần đây tìm hiểu tình huống, đợi đến đêm mai thì đi tới Thiên Dương Phong gặp mặt Duyến Y Mộng.

Một ngày rưỡi kế tiếp chính là thời gian Ý Thiên có thể lợi dụng, nhưng bên người có Kiếm Vô Địch đi theo, nhưng không thể làm gì.

- Như vậy được không, ta đi theo bên cạnh ngươi tu luyện, ngươi có rảnh thì chỉ điểm ta một chút, có chuyện gì thì phân phó ta làm.

Kiếm Vô Địch lui mà cầu tiếp theo.

Ý Thiên trừng mắt hắn, trong nội tâm do dự một chút, cuối cùng vẫn không có ý bỏ hắn.

- Đi theo ta cũng có thể, nhưng ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta. Ta có thể giúp ngươi theo đuổi Mộc Thanh Y, nhưng ngươi phải quyết định cho kỹ, không thể đổi ý, nếu không chính là chết.

Kiếm Vô Địch thu hồi vui cười, nghiêm mặt nói:

- Yên tâm, Kiếm Vô Địch ta nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, từ giờ khắc này, ta sẽ tùy tùng ngươi, nhưng mà ngươi phải cam đoan ta có đủ tư cách theo đuổi Mộc Thanh Y. Chỉ cần ngươi thực hiện hứa hẹn, mạng của Kiếm Vô Địch ta sẽ thuộc về ngươi.

Ý Thiên nói:

- Tốt, chúng ta một lời đã định. Đi thôi.

Ý Thiên lưu ý hoàn cảnh chung quanh, Thiên Dương Phong là giao giới của Tấn quốc cùng Sở quốc, thuộc về hoang sơn dã lĩnh, ít ai lui tới.

Nhưng bên ngoài Thiên Dương Phong chừng mười dặm đã có dấu vết nhân loại, điều này nói rõ gần đây có môn phái tu chân, hoặc là có dân chúng bình thường.

Ý Thiên thu liễm khí tức, mang theo Kiếm Vô Địch vượt qua mấy ngọn núi uốn lượn, phía trước xuất hiện sơn cốc trăm hoa đua nỡ, hoàn cảnh đẹp và tĩnh mịch, cảnh sắc mê người.

Đứng trên đỉnh núi, cách Thiên Dương Phong hơn mười dặm, nhìn rõ vào trong mắt, người ta có cảm giác đồ sộ và hùng vĩ.

Kiếm Vô Địch nhìn qua hoa trong sơn cốc, cười nói:

- Vân đại ca, hoa ở đây rất đẹp, chúng ta đi qua xem đi.

Không đợi Ý Thiên trả lời, Kiếm Vô Địch đã phi thân xuống, tiến vào sơn cốc.

Ý Thiên lắc đầu cười cười, tuy hắn chỉ lớn hơn Kiếm Vô Địch một hai tuổi, nhưng lại thành thục ổn trọng, trên người dường như không tìm thấy tính cách hiếu động như Kiếm Vô Địch này.

Ý Thiên đi vào sơn cốc, phát hiện nơi này nhiều hoa, trong đó có không ít dược liệu trân quý.

Sơn cốc không lớn, mặt phía bắc có dốc đá, chỗ ấy có một sơn động.

Ý Thiên nhìn qua sơn động, ý niệm xâm nhập trong đó, nhưng gặp trở ngại, chuyện này làm cho Ý Thiên kinh ngạc.

- Vô Địch ngươi tới.

Ý Thiên gọi Kiếm Vô Địch tới bên người, chỉa chỉa sơn động, ý bảo hắn tới đó xem xét.

Kiếm Vô Địch vẻ mặt vẻ tò mò, lập tức lao qua sơn động, thăm dò tình huống của sơn động.

Đột nhiên Kiếm Vô Địch kinh hô một tiếng, cấp tốc rời khỏi.

Một con quái thú lao ra, thiếu chút nữa nuốt Kiếm Vô Địch vào trong bụng.

Ý Thiên mỉm cười đứng xem thế nào, cũng không nhúng tay vào, hắn sớm biết trong động có cổ quái, nhưng mà không biết bên trong có một con quái thú.

Dưới ánh mặt trời, đầu con quái thú hình tam giác, thân thể cường tráng như trâu, trên lưng có đôi cánh thịt, dĩ nhiên là một con Tam Giác Phi Thiên Hổ.

Con Phi Thiên Hổ này da sáng, có năm màu lộng lẫy, mắt hổ sinh uy khí thế như cầu vồng, khiến Kiếm Vô Địch sợ tới mức châm mềm ra, không ngừng hô Vân đại ca.

Ý Thiên mắng:

- Thật sự là vô dụng, ngay cả một con hổ mà cũng sợ, còn muốn theo đuổi Mộc Thanh Y, người ta chính là cao thủ Kiếm Hoàng. Ngươi không ra sức, về sau đừng nhìn ta.

Bước đi, trên người Ý Thiên tỏa ra khí thế vô cùng cường đại, trực tiếp tác dụng lên người Phi Thiên Hổ, khiến cho nó gào thét, không ngừng lui ra phía sau.

Mà đúng lúc này trong động có loan đao xoay tròn bay ra, trên thân đao hội tụ lực lượng cường đại và hào quang sáng ngời, dễ dàng chấn vỡ khí thế cường đại của Ý Thiên, cũng khởi xướng tấn công Ý Thiên.

Thanh loan đao này cực kỳ quái dị, khi nó tung bay di động qua hai bên, lại giống như có linh hồn, có thể tránh né công kích của Ý Thiên, timkf được só hở Ý Thiên và liên tục công kích nhắm vào đó.

Ý Thiên nhìn qua loan đao, trên mặt đầy nghi hoặc, đây là một kiện linh khí nhưng có uy lực kinh người, linh tính vô cùng mạnh mẽ, là của ai?



Bằng tu vị hiện tại của Ý Thiên, đừng nói là linh khí, cho dù tiên khí hắn cũng không quan tâm, nhưng loan đao hiện tại khiến hắn đau đầu.

Vì thế Ý Thiên cũng cảm thấy hứng thú với người luyện chế loan đao, cũng chính là người trong động.

Cong ngón búng ra, Ý Thiên phát ra nguyên lực từ tính, hút dính loan đan kéo vào trong tay.

Loan đao không ngừng run rẩy, muốn giãy dụa đào tẩu, đáng tiếc không có kết quả.

- Ngươi là người nào, mau trả loan đao cho ta.

Giọng nói non nớt, cửa động có một thân ảnh nhỏ gầy đi ra, người lên tiếng dĩ nhiên là một nam hài chừng mười ba mười bốn tuổi.

Ý Thiên nhìn qua qua cửa động, nam hài thân mặc đạo bào, thân thể lộ đơn bạc, khuôn mặt nho nhỏ, màu da tái nhợt, chỉ có đôi mắt sáng ngời hữu thần.

- Ta là Vân Hạo Dương, ngươi tên là gì? Loan đao của ngươi không tồi, ngươi có được từ đâu?

Nam hài trừng mắt Ý Thiên, vểnh lên miệng nói:

- Loan đao là tự ta luyện chế, ngươi mau mau trả cho ta.

Ý Thiên ngạc nhiên nói:

- Ngươi luyện chế? Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ?

Nam hài khẽ nói:

- Ta đã mười bảy tuổi, không được sao?

Ý Thiên tiếp tục đánh giá nam hài, thấy thế nào cũng không giống người mười bảy tuổi.

- Ngươi nói cho ta biết tên của ngươi, ta sẽ trả loan đao cho ngươi.

Nam hài do dự đôi chút, chần chờ nói:

- Ta tên là Liên Thiết Phong, mau trả loan đao cho ta.

Kiếm Vô Địch chạy đến bên người Ý Thiên, nhìn qua nam hài tử chất vấn:

- Ngươi trốn trong sơn động làm gì?

Liên Thiết Phong không vui, nói:

- Đây là tổ sư động của Huyền Luyện Tông, ta ở bên trong luyện khí, các ngươi không thấy sao?

Ý Thiên buông loan đao ra, nó liền tự động trở lại trong tay Liên Thiết Phong, thân đao linh quang ẩn thấu, khác với linh khí bình thường.

Kiếm Vô Địch hiếu kỳ nói:

- Huyền Luyện Tông là làm gì? Luyện khí hay là luyện kiếm, hoặc là luyện cái gì?

Liên Thiết Phong trừng mắt Kiếm Vô Địch, khẽ nói:

- Ai cần ngươi lo chứ, ta không có hứng trả lời ngươi. Đi mau, sơn cốc này chính là địa bàn của Huyền Luyện Tông.

Ý Thiên cười nói:

- Náo cả buổi cũng không thấy những người khác đi ra hỗ trợ, chẳng lẽ Huyền Luyện Tông hiện tại chỉ còn lại ngươi và con Phi Thiên Hổ này?

Liên Thiết Phong biến sắc, tức giận nói:

- Thì tính sao, ngươi dám xem thường Huyền Luyện Tông của ta, ta sẽ không khách khí với ngươi.

Ý Thiên khua tay nói:

- Chớ có kích động, ta không có ác ý, cũng không có xem thường Huyền Luyện Tông, ta chỉ hiếu kỳ thôi.

Liên Thiết Phong chất vấn:

- Cái kia ngươi muốn làm gì?

Ý Thiên mỉm cười nói:

- Khó mà gặp nhau, chúng ta không bằng kết giao bằng hữu, ngươi xem thế nào?

Liên Thiết Phong khẽ nói:

- Kết giao bằng hữu với ngươi, ta có chỗ tốt gì?

Ý Thiên nói:

- Ta chỉ có một kiện tiên khí, tặng cho ngươi nhé?

Cong ngón búng ra, tiên kiếm bắn ra, vững vàng rơi vào trong tay Liên Thiết Phong.

Kiếm Vô Địch kinh hãi, gấp giọng nói:

- Vân đại ca, đây chính là tiên kiếm, ngươi làm gì mà vô duyên vô cớ đưa cho hắn ah. Muốn đưa, ngươi cũng có thể đưa cho ta mà, chúng ta quen thuộc mà.

Ý Thiên khẽ cười nói:

- Ngươi gấp cái gì, chờ tu vị của ngươi tăng cao, ta sẽ tặng cho ngươi một thân tiên kiếm là được. Hiện tại tặng cho ngươi, chỉ khiến ngươi gặp tai nạn, hiểu không?

Kiếm Vô Địch đại hỉ, cười đùa nói:

- Ta biết ngay Vân đại ca thương ta. Liên Thiết Phong, nếu không ngươi đi theo Vân đại ca, cam đoan sẽ không lỗ lả.

Liên Thiết Phong vỗ nhẹ tiên kiếm, ánh mắt thay đổi liên tục.

- Ngươi muốn dùng cái này thu mua ta sao?

Ý Thiên cười nói:

- Ta chỉ thưởng thức tài nghệ luyện khí của ngươi, cảm giác ngươi khác với những người khác. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy buồn bực, muốn đi ra ngoài cứ tới tìm ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thánh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook