Chương 82: Sắc thỏ
Dearfairy
01/10/2020
Sau khi cười đủ rồi, anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, đứng đắn hơn một chút: “Khi nào thì em thi cuối kỳ xong?”
Cô thở phì phò quay đầu lại, cho anh một cái ót.
Không nói cho anh nghe đâu, chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt.
Tống Chỉ xoay đầu cô lại đối mặt với mình: “Con bé này, ngoài mặt giả vờ lạnh lùng, chứ thật ra trong đầu lúc nào cũng muốn được ông xã yêu thương phải không.”
Anh dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mũi cô, kết luận: “Hỏi em một câu đàng hoàng mà em cũng nghĩ sâu xa như vậy, Thiên bảo, xem em kia, đúng là sắc thỏ.”
Lúc nói còn cố gắng cường điệu mấy từ cuối.
“…”
Hai chữ “cạn lời” đã không đủ để hình dung tâm trạng của Quân Thiên lúc này. Cô dám đảm bảo một điều, đời này kiếp sau cô cũng không thể gặp được người nào không biết xấu hổ hơn anh nữa. Chán chẳng buồn nói, cô lười quan tâm đến anh.
Vô sỉ, cực kỳ vô sỉ.
Nếu cô mà là sắc thỏ, vậy thì anh chính là tinh trùng lên não.
Tống Chỉ nhìn vẻ mặt tức giận của cô, cố gắng nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Thi xong ông xã đưa em đi chữa giọng.”
Nghe vậy, Quân Thiên lập tức không còn giận dỗi nữa.
Thôi được rồi, là cô trách oan anh.
Cô dùng điện thoại gõ ngày mình thi xong đưa cho anh xem, người đàn ông gật đầu một cái: “Chữa sớm được thì tốt, ông xã không chờ nổi đến ngày nghe em rêи rỉ rồi.”
…
Tự dưng cô thấy đau tim quá.
Anh đắc ý cười thành tiếng, xoa mạnh đầu cô.
Chỉ mới trêu cô vài câu thôi mà đã xù lông lên rồi, đáng yêu chết đi được, đúng là một chú thỏ đáng yêu thích xù lông.
Tống Chỉ làm Quân Thiên thấy phiền chết đi được, cô giãy giụa muốn xuống khỏi đùi anh. Người đàn ông cũng không cản cô, nhéo ᘻôиɠ nhỏ của Quân Thiên vài cái, thở mạnh thả cô xuống dất.
Chân vừa chạm đất, cô lập tức giơ chân đá Tống Chỉ một cái, rõ ràng là không dùng sức, nhưng anh lại khoa trương kêu thảm thiết: “Tống tiểu thỏ, em mưu sát thân phu[1]!”
[1] thân phu: danh xưng “chồng”, anh Tống lại lên cơn nghiện cổ trang.
…
Lại đi học mấy cái lời thoại máu chó này ở đâu vậy không biết.
Sự thật chứng minh, người đàn ông trước mặt đúng là cực kì thích diễn. Sau khi giả vờ kêu khóc thảm thiết xong, anh bình tĩnh đứng dậy ôm lấy bả vai cô, chỉ vào bàn cờ trêи chiếc bàn con trong thư phòng: “Đến đây, chơi cờ với ông xã nào.”
Không phải cờ tướng, cũng không phải cờ vua, mà là một bộ cờ vây.
Tống Quân Thiên không biết chơi.
Đứng bên cạnh chiếc bàn con, cô nhanh chóng gõ một hàng chữ.
Chơi cờ caro nhé?
Cái này thì cô biết chơi.
Hiếm khi Tống Chỉ lại dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô như vậy. Quân Thiên càng xấu hổ hơn, cô vậy mà lại bị người đàn ông cả ngày chỉ biết trêu ghẹo mình nhìn chằm chằm.
Cô nhất định phải lấy lại mặt mũi.
Quân Thiên lại gõ một hàng chữ nữa, đưa điện thoại cho anh xem.
Tôi sẽ đánh đàn.
Hừ, chơi cờ vây thì ghê gớm lắm sao, cô biết đánh đàn này, anh có biết không.
Cô dẩu cái miệng nhỏ, trong lòng nghĩ gì đều bị anh nhìn thấu.
Quân Thiên đảo mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên tìm được chiếc cổ cầm đang đặt trêи một chiếc bàn khác. Chính là cây đàn và chiếc bàn hơn hai năm trước kia, chưa hề thay đổi.
Anh nhìn theo tầm mắt cô, cười xấu xa: “Làm sao? Muốn đàn Phượng Cầu Hoàng hả?”
…
Làm sao bây giờ, từ nay về sau cô không thể nào đối mặt với khúc Phượng Cầu Hoàng này nữa rồi.
Hôm nay đã làm cô hai lần, Tống Chỉ chưa tàn nhẫn đến mức như thế, cho dù muốn thì lần 'yêu' tiếp theo ít nhất cũng phải chờ đến buổi tối. Anh ôm lấy cô, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn, đôi chân thon dài tách ra, để cô ngồi trong lòng mình, cánh tay vòng qua eo cô. Thoạt nhìn có vẻ không dùng bao nhiêu lực, nhưng Quân Thiên lại không thể động đậy nổi.
Anh nói rất đàng hoàng: “Nào, hôm nay tâm trạng của ông xã tốt, tự mình dạy Thiên bảo nhà chúng ta chơi cờ.”
Tư thế này, muốn chiếm tiện nghi của cô thì cứ nói thẳng đi, dạy cái quỷ ý!
Quân Thiên không muốn học.
“Không học, vậy thì chúng ta lập tức đàn Phượng Cầu Hoàng.”
Chỉ cần ở riêng một chỗ với cô, chỗ đó của anh chưa từng an phận quá một ngày. Cách một lớp vải dệt, Tống Chỉ đâm vào người cô.
“Hửm? Học chơi cờ? Hay là cởi quần đàn Phượng Cầu Hoàng đây?”
Đồ tiểu nhân ra vẻ đạo mạo!
Cô còn có thể chọn sao!
“Học cho tốt, đến lúc đó ông xã sẽ kiểm tra đó nha, nếu mà không đạt…”
Anh cắn lỗ tai cô, sắc tình nói nhỏ: “Thì sẽ phải đàn Phượng Cầu Hoàng… Ha ha…”
Tên đàn ông không biết xấu hổ!
“Còn nếu đạt… Vậy thì sẽ thưởng cho em, em sẽ được ông xã phục vụ đặc biệt suốt 24 giờ, vui không?”
Cô biết ngay mà!
Vui vẻ em gái anh ý, quỷ mới muốn vui vẻ với anh!
“Ha ha, Thiên bảo, em thật đáng yêu…”
Đáng yêu đến nỗ ianh chỉ muốn trêu chọc cô từng giây từng phút, khiến lực chú ý của cô vĩnh viễn đặt trêи người anh, chỉ nhìn mỗi anh thôi là tốt rồi.
Cô thở phì phò quay đầu lại, cho anh một cái ót.
Không nói cho anh nghe đâu, chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt.
Tống Chỉ xoay đầu cô lại đối mặt với mình: “Con bé này, ngoài mặt giả vờ lạnh lùng, chứ thật ra trong đầu lúc nào cũng muốn được ông xã yêu thương phải không.”
Anh dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mũi cô, kết luận: “Hỏi em một câu đàng hoàng mà em cũng nghĩ sâu xa như vậy, Thiên bảo, xem em kia, đúng là sắc thỏ.”
Lúc nói còn cố gắng cường điệu mấy từ cuối.
“…”
Hai chữ “cạn lời” đã không đủ để hình dung tâm trạng của Quân Thiên lúc này. Cô dám đảm bảo một điều, đời này kiếp sau cô cũng không thể gặp được người nào không biết xấu hổ hơn anh nữa. Chán chẳng buồn nói, cô lười quan tâm đến anh.
Vô sỉ, cực kỳ vô sỉ.
Nếu cô mà là sắc thỏ, vậy thì anh chính là tinh trùng lên não.
Tống Chỉ nhìn vẻ mặt tức giận của cô, cố gắng nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Thi xong ông xã đưa em đi chữa giọng.”
Nghe vậy, Quân Thiên lập tức không còn giận dỗi nữa.
Thôi được rồi, là cô trách oan anh.
Cô dùng điện thoại gõ ngày mình thi xong đưa cho anh xem, người đàn ông gật đầu một cái: “Chữa sớm được thì tốt, ông xã không chờ nổi đến ngày nghe em rêи rỉ rồi.”
…
Tự dưng cô thấy đau tim quá.
Anh đắc ý cười thành tiếng, xoa mạnh đầu cô.
Chỉ mới trêu cô vài câu thôi mà đã xù lông lên rồi, đáng yêu chết đi được, đúng là một chú thỏ đáng yêu thích xù lông.
Tống Chỉ làm Quân Thiên thấy phiền chết đi được, cô giãy giụa muốn xuống khỏi đùi anh. Người đàn ông cũng không cản cô, nhéo ᘻôиɠ nhỏ của Quân Thiên vài cái, thở mạnh thả cô xuống dất.
Chân vừa chạm đất, cô lập tức giơ chân đá Tống Chỉ một cái, rõ ràng là không dùng sức, nhưng anh lại khoa trương kêu thảm thiết: “Tống tiểu thỏ, em mưu sát thân phu[1]!”
[1] thân phu: danh xưng “chồng”, anh Tống lại lên cơn nghiện cổ trang.
…
Lại đi học mấy cái lời thoại máu chó này ở đâu vậy không biết.
Sự thật chứng minh, người đàn ông trước mặt đúng là cực kì thích diễn. Sau khi giả vờ kêu khóc thảm thiết xong, anh bình tĩnh đứng dậy ôm lấy bả vai cô, chỉ vào bàn cờ trêи chiếc bàn con trong thư phòng: “Đến đây, chơi cờ với ông xã nào.”
Không phải cờ tướng, cũng không phải cờ vua, mà là một bộ cờ vây.
Tống Quân Thiên không biết chơi.
Đứng bên cạnh chiếc bàn con, cô nhanh chóng gõ một hàng chữ.
Chơi cờ caro nhé?
Cái này thì cô biết chơi.
Hiếm khi Tống Chỉ lại dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô như vậy. Quân Thiên càng xấu hổ hơn, cô vậy mà lại bị người đàn ông cả ngày chỉ biết trêu ghẹo mình nhìn chằm chằm.
Cô nhất định phải lấy lại mặt mũi.
Quân Thiên lại gõ một hàng chữ nữa, đưa điện thoại cho anh xem.
Tôi sẽ đánh đàn.
Hừ, chơi cờ vây thì ghê gớm lắm sao, cô biết đánh đàn này, anh có biết không.
Cô dẩu cái miệng nhỏ, trong lòng nghĩ gì đều bị anh nhìn thấu.
Quân Thiên đảo mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên tìm được chiếc cổ cầm đang đặt trêи một chiếc bàn khác. Chính là cây đàn và chiếc bàn hơn hai năm trước kia, chưa hề thay đổi.
Anh nhìn theo tầm mắt cô, cười xấu xa: “Làm sao? Muốn đàn Phượng Cầu Hoàng hả?”
…
Làm sao bây giờ, từ nay về sau cô không thể nào đối mặt với khúc Phượng Cầu Hoàng này nữa rồi.
Hôm nay đã làm cô hai lần, Tống Chỉ chưa tàn nhẫn đến mức như thế, cho dù muốn thì lần 'yêu' tiếp theo ít nhất cũng phải chờ đến buổi tối. Anh ôm lấy cô, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn, đôi chân thon dài tách ra, để cô ngồi trong lòng mình, cánh tay vòng qua eo cô. Thoạt nhìn có vẻ không dùng bao nhiêu lực, nhưng Quân Thiên lại không thể động đậy nổi.
Anh nói rất đàng hoàng: “Nào, hôm nay tâm trạng của ông xã tốt, tự mình dạy Thiên bảo nhà chúng ta chơi cờ.”
Tư thế này, muốn chiếm tiện nghi của cô thì cứ nói thẳng đi, dạy cái quỷ ý!
Quân Thiên không muốn học.
“Không học, vậy thì chúng ta lập tức đàn Phượng Cầu Hoàng.”
Chỉ cần ở riêng một chỗ với cô, chỗ đó của anh chưa từng an phận quá một ngày. Cách một lớp vải dệt, Tống Chỉ đâm vào người cô.
“Hửm? Học chơi cờ? Hay là cởi quần đàn Phượng Cầu Hoàng đây?”
Đồ tiểu nhân ra vẻ đạo mạo!
Cô còn có thể chọn sao!
“Học cho tốt, đến lúc đó ông xã sẽ kiểm tra đó nha, nếu mà không đạt…”
Anh cắn lỗ tai cô, sắc tình nói nhỏ: “Thì sẽ phải đàn Phượng Cầu Hoàng… Ha ha…”
Tên đàn ông không biết xấu hổ!
“Còn nếu đạt… Vậy thì sẽ thưởng cho em, em sẽ được ông xã phục vụ đặc biệt suốt 24 giờ, vui không?”
Cô biết ngay mà!
Vui vẻ em gái anh ý, quỷ mới muốn vui vẻ với anh!
“Ha ha, Thiên bảo, em thật đáng yêu…”
Đáng yêu đến nỗ ianh chỉ muốn trêu chọc cô từng giây từng phút, khiến lực chú ý của cô vĩnh viễn đặt trêи người anh, chỉ nhìn mỗi anh thôi là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.