Chương 39: Cuộc chiến mọi người nhìn chăm chú
Thần Kiếm
24/09/2013
Cửu Vĩ Thiên Miêu nói xong bay sang bên.
Cổ Phạn cười nhạt, nói:
- Đã trăn trối xong? Nếu xong rồi thì ngoan ngoãn lại đây chịu chết. Long Kình Thiên, đừng nói ra đệ nhất ỷ lớn hiếp nhỏ, ta nhường cho ngươi ra tay trước!
Long Kình Thiên không lên tiếng, cách một thước chậm rãi tới gần Cổ Phạn.
Mỗi khi Long Kình Thiên nhấc chân là cát bụi đá vụn xung quanh bị khí thế của Cổ Phạn kéo lên từ giữa không trung rớt lại xuống đất.
Cổ Phạn thấy vậy, con ngươi có rút.
Mười bước, hai mươi bước, một khí lưu vô hình dựng lên xung quanh người Long Kình Thiên.
Một lát sau, Long Kình Thiên đi tới cách Cổ Phạn mười thước.
Hai người không ai ra tay trước.
Khí kình xung quanh nổ đì đùng.
Bỗng vang lên tiếng hét, Cổ Phạn rốt cuộc chịu đựng không nổi, ra tay trước. Cổ Phạn bỗng vọt tới trước mặt Long Kình Thiên, hai đấm đánh vào ngực hắn.
- Xung Hổ quyền, mãnh hổ hạ sơn!
Chỉ thấy đằng trước hai đấm xuất hiện hai đầu hổ, khí lưu toàn thân Cổ Phạn dao động giống như hổ gầm.
Long Kình Thiên biểu tình như thường, cũng đánh ra hai đấm.
- Du long xuất hải!
Hai con rồng gầm lên hướng hai con hổ, ròng ngâm chấn trời.
*Ầm!*
*Ầm!*
Hai người va vào nhau, thân thể run lên, cùng lùi ra sau.
Long hổ kình khuếch tán xung quanh, mặt đất bị quét trống trơn, đá vụn bay lên, ngay cả vách tườngp hế tích sụp đổ ngoài mấy chục thước cũng đổ ập xuống.
Hai người cách mấy chục thước đứng lại, lần nữa giằng co.
- Ta, không nhìn lầm đi? Long Kình Thiên này từ đâu ra vậy/ trời ạ, hắn đỡ được song quyền của Cổ Phạn!
- Cổ Phạn có được cổ đồng chiến thần thể, thân thể mạnh mẽ, cho dù là cường giả vương cấp cũng không dám đỡ song quyền của hắn, không lẽ thân thể của Long Kình Thiên cũng mạnh như vậy?
- Thân thể của Long Kình Thiên đương nhiên là không thể mạnh vậy được. Cổ Phạn chưa thúc đẩy cổ đồng chi khí của cổ đồng chiến thần thể, nếu không thì mới nãy đánh bay Long Kình Thiên đi rồi!
Đệ tử ẩn trong bóng tối xì xào.
Cổ Phạn sắc mặt khó coi, mới rồi giao đấu thế nhưng ngang sức ngang tài, không, không phải ngang sức ngang tài, bởi vì gã chú ý thấy gã lùi nửa thước hơn Long Kình Thiên.
Nửa thước!
Cổ Phạn sắc mặt âm trầm nói:
- Long Kình Thiên, ta thừa nhận ngươi thật sự có chút thực lực, nhưng ngươi đừng vội đắc ý, ta mới chỉ dùng năm thần sức mạnh. Bây giờ ta sẽ bày ra tất cả thực lực của mình, để ngươi cảm thấy chấn kinh, cảm thấy tuyệt vọng !
Chỉ thấy quanh thân Cổ Phạn tỏa ánh sáng chói lòa.
Làn da ngoài người Cổ Phạn tỏa ra ánh sáng kim đồng, lực lượng mạnh hơn trước gấp đôi bùng phát ra.
Bầu trời trên đầu Cổ Phạn có một cột khí màu vàng phóng lên cao.
Đệ tử ẩn núp chỗ tối cũng bị khí thế cường đại của Cổ Phạn đè ép đông cứng.
Cổ Phạn chậm rãi bay lên khỏi mặt đất, trông gã giống như viễn cổ chiến thần xuất thế.
- Thực lực của ta không phải tiểu nhân vật nhà ngươi có thể phỏng đoán. Long Kình Thiên, trước khi ngươi chết có may mắn trông thấy thực lực chân chính của ta, nên cảm nhận an ủi!
Cổ Phạn lạnh lùng nhìn Long Kình Thiên, đôi mắt của gã biến thành màu vàng.
- Chiến thần, mạt thế!
Cổ Phạn đột nhiên đánh một đấm vào Long Kình Thiên.
Một quyền phá không, thiên địa biến sắc. Đệ tử núp trong bóng tối chính mắt thấy nắm tay Cổ Phạn đánh ra không ngừng biến to, dường như muốn đập nát trời đất, phá hủy mọi thứ, vạn vật trên thế gian khó thể ngăn cản uy lực của nó.
- Chiến thần, mạt thế?
Long Kình Thiên nhìn nắm đấm của đối phương, mặt lạnh băng, bỗng giơ tay vỗ ra một chưởng.
Long Kình Thiên chậm rãi thốt:
- Đại La chưởng, thiên địa thương mang!
Long Kình Thiên đánh ra một chưởng này thiên địa như biến mênh mông, tất cả thời gian, không gian, quá khứ, tương lai, hiện tại đều biến đổi theo chưởng của hắn.
*Ầm!*
Một tiếng nổ điếc tai vang lên, lực xung kích mạnh mẽ khiến Cổ Phạn vốn bềnh bồng trên không trung lăn vòng, té xuống đất, không ngừng thụt lùi.
Long Kình Thiên thì lùi lại mấy bước.
Hai người oanh kích, lực lượng cường đại khuếch tán bốn phía.
Mỗi góc phế tích, một số đệ tử không tệ cảm ứng được lực lượng cường đại dao động thì biến sắc mặt.
Mộ Dung Thiến đánh chết một con bán ma bỗng ngẩng đầu, nhìn hướng lực lượng cường đại dao động, khuôn mặt nghiêm túc.
- Khí thế thật cường đại, là ai? Cổ Phạn sao? Vậy người khác không lẽ là Lâu Cường?
Khí thế của hai người này đều mạnh hơn Mộ Dung Thiến, nàng đoán chỉ có thể là Cổ Phạn và Lâu Cường.
Mộ Dung Thiến do dự một chút, bay hướng chỗ phát ra lực lượng dao động cường đại.
- Cổ Phạn, hắn, thế nhưng bị đánh bay!
Đệ tử trong bóng tối nhìn Cổ Phạn ở giữa không trung lăn lột rơi xuống đất, không ngừng thụt lùi thì há hốc mồm, không dám tin hình ảnh trông thấy.
Có được cổ đồng chiến thần thể, bắt đầu từ nội điện khảo hạch đến hiện tại luôn đứng đầu bảng, cái tên biến đỏ rực, Cổ Phạn lại bị đánh bay!
Họ không thể chấp nhận sự thật này.
Long Kình Thiên đánh bay Cổ Phạn xong không thừa thế xông lên mà chậm rãi đi hướng đối phương.
Long Kình Thiên lạnh nhạt nói:
- Đây chính là tất cả thực lực của ngươi? Khiến ta cảm chấn kinh, cảm thấy tuyệt vọng?
Cổ Phạn ổn định thân hình, sắc mặt cực kỳ khó xem, hai đấm siết chặt, nhìn Long Kình Thiên. Trong lòng Cổ Phạn cũng không dám tin, gã, lại bị một tiểu nhân vật trong mắt gã, đánh bay!
Cổ Phạn gằn từng chữ:
- Ngươi, Long Kình Thiên!
Đôi mắt vàng lóe tia sáng hung tàn khát máu, từng đợt lực lượng cuồng bạo tích súc trong người Cổ Phạn.
- Chờ lát nữa ta sẽ khiến ngươi quỳ xuống van xin ta, ta phải để ngươi biết kết cuộc khiêu chiến Cổ Phạn ta là sống không bằng chết!
Cổ Phạn giang hai tay:
- Đi ra đi, đồng bạn của ta!
Chỉ thấy trên người Cổ Phạn ánh sáng vàng chớp lóe kịch liệt, tiếp theo ánh sáng chợt lóe, một con hổ đen khổng lồ xuất hiện trước mặt họ. Con hổ toàn thân đen đến không có chút tạp sắc, đôi mắt xanh đen, khiến người lấy làm lạ là đỉnh đầu của nó có hai cái sừng.
Hai cái sừng nhọn như mũi dao.
Phía xa Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy con hổ đen này thì kinh ngạc kêu lên:
- Hắc Yêu Hổ Vương!
Cổ Phạn kiêu ngạo cười khẩy, nói:
- Đúng vậy, là Hắc Yêu Hổ Vương, vua trong hổ, vua của dị thú. Năm đó ta cùng trưởng bối Cổ gia tiến nhập địa ngục đánh chết ma tộc, được đến kỳ ngộ, hàng phục con Hắc Yêu Hổ Vương này.
- Trước giờ chưa từng có ai buộc ta kêu gọi ra Hắc Yêu Hổ Vương. Long Kình Thiên, ngươi là người thứ nhất!
- Hổ Vương hợp thể!
Phút chốc Hắc Yêu Hổ Vương bay lên, không ngừng dung hợp với Cổ Phạn.
Cổ Phạn toàn thân màu vàng, ánh sáng đen luân phiên chớp động.
Khi ánh sáng ổn định lại thì người Cổ Phạn phủ lên một tầng chiến giáp vàng đen, trán của gã cũng mọc ra hai cái sừng nhọn như lưỡi dao, hai bên trán có hoa văn vàng đen mỏng manh.
- Hắc ám chi quang!
Sau khi Cổ Phạn và dị thú của gã, Hắc Yêu Hổ Vương hợp thể thì hai mắt lóe tia sáng, hai cột sáng đen bắn hướng Long Kình Thiên.
Hai cột sáng đen này không phải lực lượng hắc ám bình thường mà là đã dung hợp với quang minh!
Hắc ám cùng quang minh vốn đối lập nhau, bình thường không thể dung hợp, nhưng địa ngục vua dị thú Hắc Yêu Hổ Vương thì có thể.
Cổ Phạn cười nhạt, nói:
- Đã trăn trối xong? Nếu xong rồi thì ngoan ngoãn lại đây chịu chết. Long Kình Thiên, đừng nói ra đệ nhất ỷ lớn hiếp nhỏ, ta nhường cho ngươi ra tay trước!
Long Kình Thiên không lên tiếng, cách một thước chậm rãi tới gần Cổ Phạn.
Mỗi khi Long Kình Thiên nhấc chân là cát bụi đá vụn xung quanh bị khí thế của Cổ Phạn kéo lên từ giữa không trung rớt lại xuống đất.
Cổ Phạn thấy vậy, con ngươi có rút.
Mười bước, hai mươi bước, một khí lưu vô hình dựng lên xung quanh người Long Kình Thiên.
Một lát sau, Long Kình Thiên đi tới cách Cổ Phạn mười thước.
Hai người không ai ra tay trước.
Khí kình xung quanh nổ đì đùng.
Bỗng vang lên tiếng hét, Cổ Phạn rốt cuộc chịu đựng không nổi, ra tay trước. Cổ Phạn bỗng vọt tới trước mặt Long Kình Thiên, hai đấm đánh vào ngực hắn.
- Xung Hổ quyền, mãnh hổ hạ sơn!
Chỉ thấy đằng trước hai đấm xuất hiện hai đầu hổ, khí lưu toàn thân Cổ Phạn dao động giống như hổ gầm.
Long Kình Thiên biểu tình như thường, cũng đánh ra hai đấm.
- Du long xuất hải!
Hai con rồng gầm lên hướng hai con hổ, ròng ngâm chấn trời.
*Ầm!*
*Ầm!*
Hai người va vào nhau, thân thể run lên, cùng lùi ra sau.
Long hổ kình khuếch tán xung quanh, mặt đất bị quét trống trơn, đá vụn bay lên, ngay cả vách tườngp hế tích sụp đổ ngoài mấy chục thước cũng đổ ập xuống.
Hai người cách mấy chục thước đứng lại, lần nữa giằng co.
- Ta, không nhìn lầm đi? Long Kình Thiên này từ đâu ra vậy/ trời ạ, hắn đỡ được song quyền của Cổ Phạn!
- Cổ Phạn có được cổ đồng chiến thần thể, thân thể mạnh mẽ, cho dù là cường giả vương cấp cũng không dám đỡ song quyền của hắn, không lẽ thân thể của Long Kình Thiên cũng mạnh như vậy?
- Thân thể của Long Kình Thiên đương nhiên là không thể mạnh vậy được. Cổ Phạn chưa thúc đẩy cổ đồng chi khí của cổ đồng chiến thần thể, nếu không thì mới nãy đánh bay Long Kình Thiên đi rồi!
Đệ tử ẩn trong bóng tối xì xào.
Cổ Phạn sắc mặt khó coi, mới rồi giao đấu thế nhưng ngang sức ngang tài, không, không phải ngang sức ngang tài, bởi vì gã chú ý thấy gã lùi nửa thước hơn Long Kình Thiên.
Nửa thước!
Cổ Phạn sắc mặt âm trầm nói:
- Long Kình Thiên, ta thừa nhận ngươi thật sự có chút thực lực, nhưng ngươi đừng vội đắc ý, ta mới chỉ dùng năm thần sức mạnh. Bây giờ ta sẽ bày ra tất cả thực lực của mình, để ngươi cảm thấy chấn kinh, cảm thấy tuyệt vọng !
Chỉ thấy quanh thân Cổ Phạn tỏa ánh sáng chói lòa.
Làn da ngoài người Cổ Phạn tỏa ra ánh sáng kim đồng, lực lượng mạnh hơn trước gấp đôi bùng phát ra.
Bầu trời trên đầu Cổ Phạn có một cột khí màu vàng phóng lên cao.
Đệ tử ẩn núp chỗ tối cũng bị khí thế cường đại của Cổ Phạn đè ép đông cứng.
Cổ Phạn chậm rãi bay lên khỏi mặt đất, trông gã giống như viễn cổ chiến thần xuất thế.
- Thực lực của ta không phải tiểu nhân vật nhà ngươi có thể phỏng đoán. Long Kình Thiên, trước khi ngươi chết có may mắn trông thấy thực lực chân chính của ta, nên cảm nhận an ủi!
Cổ Phạn lạnh lùng nhìn Long Kình Thiên, đôi mắt của gã biến thành màu vàng.
- Chiến thần, mạt thế!
Cổ Phạn đột nhiên đánh một đấm vào Long Kình Thiên.
Một quyền phá không, thiên địa biến sắc. Đệ tử núp trong bóng tối chính mắt thấy nắm tay Cổ Phạn đánh ra không ngừng biến to, dường như muốn đập nát trời đất, phá hủy mọi thứ, vạn vật trên thế gian khó thể ngăn cản uy lực của nó.
- Chiến thần, mạt thế?
Long Kình Thiên nhìn nắm đấm của đối phương, mặt lạnh băng, bỗng giơ tay vỗ ra một chưởng.
Long Kình Thiên chậm rãi thốt:
- Đại La chưởng, thiên địa thương mang!
Long Kình Thiên đánh ra một chưởng này thiên địa như biến mênh mông, tất cả thời gian, không gian, quá khứ, tương lai, hiện tại đều biến đổi theo chưởng của hắn.
*Ầm!*
Một tiếng nổ điếc tai vang lên, lực xung kích mạnh mẽ khiến Cổ Phạn vốn bềnh bồng trên không trung lăn vòng, té xuống đất, không ngừng thụt lùi.
Long Kình Thiên thì lùi lại mấy bước.
Hai người oanh kích, lực lượng cường đại khuếch tán bốn phía.
Mỗi góc phế tích, một số đệ tử không tệ cảm ứng được lực lượng cường đại dao động thì biến sắc mặt.
Mộ Dung Thiến đánh chết một con bán ma bỗng ngẩng đầu, nhìn hướng lực lượng cường đại dao động, khuôn mặt nghiêm túc.
- Khí thế thật cường đại, là ai? Cổ Phạn sao? Vậy người khác không lẽ là Lâu Cường?
Khí thế của hai người này đều mạnh hơn Mộ Dung Thiến, nàng đoán chỉ có thể là Cổ Phạn và Lâu Cường.
Mộ Dung Thiến do dự một chút, bay hướng chỗ phát ra lực lượng dao động cường đại.
- Cổ Phạn, hắn, thế nhưng bị đánh bay!
Đệ tử trong bóng tối nhìn Cổ Phạn ở giữa không trung lăn lột rơi xuống đất, không ngừng thụt lùi thì há hốc mồm, không dám tin hình ảnh trông thấy.
Có được cổ đồng chiến thần thể, bắt đầu từ nội điện khảo hạch đến hiện tại luôn đứng đầu bảng, cái tên biến đỏ rực, Cổ Phạn lại bị đánh bay!
Họ không thể chấp nhận sự thật này.
Long Kình Thiên đánh bay Cổ Phạn xong không thừa thế xông lên mà chậm rãi đi hướng đối phương.
Long Kình Thiên lạnh nhạt nói:
- Đây chính là tất cả thực lực của ngươi? Khiến ta cảm chấn kinh, cảm thấy tuyệt vọng?
Cổ Phạn ổn định thân hình, sắc mặt cực kỳ khó xem, hai đấm siết chặt, nhìn Long Kình Thiên. Trong lòng Cổ Phạn cũng không dám tin, gã, lại bị một tiểu nhân vật trong mắt gã, đánh bay!
Cổ Phạn gằn từng chữ:
- Ngươi, Long Kình Thiên!
Đôi mắt vàng lóe tia sáng hung tàn khát máu, từng đợt lực lượng cuồng bạo tích súc trong người Cổ Phạn.
- Chờ lát nữa ta sẽ khiến ngươi quỳ xuống van xin ta, ta phải để ngươi biết kết cuộc khiêu chiến Cổ Phạn ta là sống không bằng chết!
Cổ Phạn giang hai tay:
- Đi ra đi, đồng bạn của ta!
Chỉ thấy trên người Cổ Phạn ánh sáng vàng chớp lóe kịch liệt, tiếp theo ánh sáng chợt lóe, một con hổ đen khổng lồ xuất hiện trước mặt họ. Con hổ toàn thân đen đến không có chút tạp sắc, đôi mắt xanh đen, khiến người lấy làm lạ là đỉnh đầu của nó có hai cái sừng.
Hai cái sừng nhọn như mũi dao.
Phía xa Cửu Vĩ Thiên Miêu thấy con hổ đen này thì kinh ngạc kêu lên:
- Hắc Yêu Hổ Vương!
Cổ Phạn kiêu ngạo cười khẩy, nói:
- Đúng vậy, là Hắc Yêu Hổ Vương, vua trong hổ, vua của dị thú. Năm đó ta cùng trưởng bối Cổ gia tiến nhập địa ngục đánh chết ma tộc, được đến kỳ ngộ, hàng phục con Hắc Yêu Hổ Vương này.
- Trước giờ chưa từng có ai buộc ta kêu gọi ra Hắc Yêu Hổ Vương. Long Kình Thiên, ngươi là người thứ nhất!
- Hổ Vương hợp thể!
Phút chốc Hắc Yêu Hổ Vương bay lên, không ngừng dung hợp với Cổ Phạn.
Cổ Phạn toàn thân màu vàng, ánh sáng đen luân phiên chớp động.
Khi ánh sáng ổn định lại thì người Cổ Phạn phủ lên một tầng chiến giáp vàng đen, trán của gã cũng mọc ra hai cái sừng nhọn như lưỡi dao, hai bên trán có hoa văn vàng đen mỏng manh.
- Hắc ám chi quang!
Sau khi Cổ Phạn và dị thú của gã, Hắc Yêu Hổ Vương hợp thể thì hai mắt lóe tia sáng, hai cột sáng đen bắn hướng Long Kình Thiên.
Hai cột sáng đen này không phải lực lượng hắc ám bình thường mà là đã dung hợp với quang minh!
Hắc ám cùng quang minh vốn đối lập nhau, bình thường không thể dung hợp, nhưng địa ngục vua dị thú Hắc Yêu Hổ Vương thì có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.