Thiên Vũ Khúc

Chương 13: Chương 13​

Nhất Đại Thiên Vương

01/06/2015

1.

Đêm qua lúc đang liu diu chợp mắt bỗng nhiên nỗi lên một trận phong ba, nàng đoán bên ngoài hẳn mưa to gió lớn, từ nhỏ Mộc Diệp đã có thói sợ sấm chớp nên co mình trong chăn mãi tới lúc không gian trở lại thanh bình mới an tâm đánh một giấc đến tận chiều tà. Nàng vốn định bụng xuống thăm Tam Thất một chút nào ngờ phát hiện viên huyết thạch bên người đã biến mất lúc nào, hồi tưởng lại một loạt chuyện xảy ra từ hôm qua đến giờ bất giác mặt mũi ửng lên lúc này đầu óc cũng sáng ngời như đèn sợi đốt, người có khả năng lấy viên huyết thạch chỉ có người đó.

Từ trang viên của nàng muốn tới y quán phải đi qua chính điện nơi nghị sự của thái tử Tư Lự Chân Thành, lúc nàng qua đó có dừng lại bên cây hạnh hoa một lát. Ở chỗ này có thể nhìn sang cổng chính điện rất rõ ràng, nàng thấy bên trong phòng là hơn ba mươi thống soái áo giáp chỉnh tề dàn đều hai bên tả hữu nghiêm trang có lẽ họ đang bàn bạc cho cuộc chinh chiến sắp bùng nỗ nay mai. Thái Tử Chân Thành uy nghi ở hàng ghế đầu bên cạnh là bảo vật trấn quốc “Trấn Thiên Bảo Địa” càng làm tăng vẻ cao quý, lúc nàng đi qua có cảm giác Chân Thành nhìn mình nhưng đang bận nên cũng không lấy làm quan tâm. Đối với thần tiên nói chung việc tranh đấu chốn nhân thế vốn rất tầm thường, ngươi giết ta, ta giết ngươi tất thảy đều có nhân quả luân hồi, họ chỉ nhúng tay vào khi oán khí kia phương hại đến vận khí trời đất. Chuyện xảy ra ở Tân Lục Địa ba trăm năm qua một phần do lỗi của thiên giới đã để thoát ma đầu Y Hình khiến dân chúng nơi đây rơi vào cảnh huyết lệ tương tàn nên họ ra tay hỗ trợ là nhân quả tương báo nhưng ngoài chuyện tiêu diệt ác ma, bảo vệ dân chúng ra những việc còn lại sẽ không nhúng tay vào. Con người có một thói quen rất xấu đó là dựa dẫm, thời thượng cổ khi thần tiên và con người cùng sống chung ở tứ hải bát hoang họ đã có thói quen này bởi vậy mà khi thần tiên tiến xa đến một cảnh giới khác, con người vẫn ì ạch dậm chân tại chỗ. Các thần tiên khác đều rất phê phán chuyện này nhưng Mộc Diệp lại không cho vậy, nàng cho đây là một thói quen rất có tính tiết kiệm, nếu có một người để nàng có thể giao phó tất cả mọi việc thì tội gì phải phí sức giành giật cho mệt chứ.

Lấp ló đằng xa cái đầu đỏ chót của Tiểu Tinh Ngưu đang dần tiến lại Mộc Diệp liền nấp sau cây cột gỗ lớn, nhóc vừa ôm tập sách dược ngang qua bị dính ngay cú ngáng chân ngã chổng vòng điều này không bình thường chút nào. Mộc Diệp chạy lại đỡ nhóc liền bị nó đẩy ra: “ Tinh Ngưu đệ không sao chứ ?”. Nó quắc mắt rồi chán ghét cúi xuống nhặt từng tập sách một, nàng thực không hiểu có phải trẻ con tính nết dễ thất thường hay không cũng không để bụng cúi xuống nhặt mấy xếp giấy. “ Để mặc ta, ta tự xếp lại được”. “ Chắc lần này đùa hơi quá, ta xin lỗi đệ đừng để bụng nhé”. Nhóc giật mấy tệp sách trên tay nàng vẻ hậm hực, nghĩ thế nào cũng thấy Tinh Ngưu là một đứa trẻ đáng thương cha mẹ mất sớm nên việc hoàn thiện nhân cách hẳn còn vài điều thiếu sót, chi bằng nàng vỗ về, an ủi nó biết đâu khiến nó hiểu thêm chút ít cảm giác yêu thương. Mộc Diệp giật lấy tệp sách trên tay nó cười hồn nhiên: “ Chồng sách nặng như vậy để ta giúp đệ cầm”. “ Ai mượn chứ”. “ Gì đấy! Giúp người khác thì còn phải đợi người ta mở miệng nhờ hay sao?”. “ Hừ”. Nhóc quay ngoắt chẳng thèm liếc nàng một cái đã đi trước, Mộc Diệp lon ton chạy ngang hàng hí hửng bắt chuyện: “ Đệ hôm nay sao vậy? Định dọa chết người bằng bộ mặt lạnh đó hả ?”, thấy nhóc không nói gì liền độc thoại một dây: “ Nhiều sách y dược như vậy không phải đệ định nghiên cứu y thuật đấy chứ”… “ Mà ta thấy học y thuật cũng tốt có khi hay hơn việc trở thành một tướng…”. “ Nói nhiều chết đi được” giọng nhỏ hét lên cao vút nhưng đang há miệng ở khóa si liền bị nàng lấy tay chặn ngang miệng lại. Mộc Diệp nghiêm túc chỉnh đốn: “ Này Tinh Ngưu đệ phải biết khi có người hỏi han đệ việc đầu tiên là phải lắng nghe hiểu chưa. Nếu ta ghét đệ, ta sẽ chẳng buồn nói với đệ câu nào đâu”. Nói chưa dứt đã dơ tay búng mũi nhóc một cái điều đó làm tròng mắt nó giãn ra rồi co lại mặt cúi gằm xuống đất, nàng lách sang bên định bước trước vài bước rồi sẽ quay lại gọi nhóc đi theo cho có khí thế bổng thấy hai má đầu đỏ ửng gần bằng màu tóc. “ Tinh Ngưu đệ…”. “ Tại sao lại cứu hắn, hắn là kẻ thù kia mà?”. Trong ánh sáng nhuốm màu đỏ chiều tàn, cảnh thơ mộng lại hóa bi ai, nàng xòe bàn tay mảnh dẻ nhìn nhỏ cười đằm thắm: “ Thấy gì không bàn tay của đệ và của ta không giống hắn. Kẻ thù của đệ không phải là những kẻ lầm đường mà chỉ có một thôi”. Mộc Diệp lặng thinh khi thấy nó quay lưng bỏ chạy cái bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu ấy chắc tổn thương rất nhiều.

“ Ngọc Nguyên cô thực không biết thần quân chàng đi đâu sao?”. Ngọc Nguyên vừa cho gói thảo dược vào sắc vừa dịu dàng nói: “ Không phải huynh ấy luôn ở bên cô à, cô không biết làm sao ta biết được”. Nàng úp mặt xuống bàn trên mặt hiện hình hai chữ ‘đáng thương’ ấm ức nói: “ Người ấy tính tình bất nhất ta cũng chẳng thể nắm bắt nỗi”. “ Ta thấy cô mới là khó nắm bắt ấy”. “ Ta á! Ta là dễ nuôi nhất đấy… ta chỉ cần người sẽ luôn ở bên cạnh cho dù bất cứ hoàn cảnh nào…Nhưng chàng thì thoắt cái biến mất thoắt cái xuất hiện, ta…”. Ngọc Nguyên ngồi xuống bên cạnh rót một cốc trà khuyên nhủ: "Biến mất nhưng sẽ xuất hiện còn hơn vài kẻ lúc nào cũng dùng bộ mặt ngoan hiền tán tỉnh người khác". Mộc Diệp liếc Ngọc Nguyên ngơ ngơ hỏi: “ Người cô nói cũng có phần giống đại ca Khải Phong của ta vậy?”. “ Hả…làm gì có”. “ Thì ta bảo là hơi giống thôi. Mà đại ca tuy tính cách tự do nhưng là người rất tình cảm nếu là người huynh ấy để ý thường thường…”. “ Thế nào?”. Nàng cười gian xảo nhìn Ngọc Nguyên: “ Lén nhìn trộm nàng ta”. Buôn chuyện với Ngọc Nguyên nửa canh giờ rốt cuộc cũng chỉ thu được lượng thông tin ít ỏi như: Phù Đổng hồi sáng có rẽ qua y quán nghe đâu trên người chàng còn có một vài vết thương, à, còn có một vết cắn ở tay nữa nghe nói là bị một con thú dữ gây nên. Nàng cảm thấy con thú này hẳn rất oai phong giả dụ nó chưa bị chàng dùng Tích Lịch Hỏa hun thành than nhất định nàng sẽ bắt về làm thú cưng nuôi nấng.

Còn chút ít tia nắng lẻ loi nơi cuối đường chân trời Mộc Diệp bước thấp bước cao theo lối vườn hoa trở về, không rõ lầm lạc kiểu gì lại bước nhầm vào vườn Phù Dung sắc tím. Nheo nheo hai con mắt cho thật rõ ràng, thật tinh tường nàng còn lấy tay dụi mắt cho thật sáng để nhìn rõ hai bóng người trước mắt. Đúng vậy, gương mặt tuấn mỹ như tạc từ bạch ngọc nguyên khối kia chính là Phù Đổng còn vị mỹ nhân váy hồng động lòng kia đương nhiên là Tư Lự Ban Diễm. Nàng rón rén nấp sau một gốc Phù Dung trong bụng tràn trề ấm ức, miệng lẩm bẩm không thôi: “ Con ngốc mới lo cho chàng bị thương. Hay lắm bản thân thì kề cận mỹ nhân sướng chết đi được ”. Cứ mỗi lần đôi mắt long lanh của Ban Diễm nhìn chàng cả người Mộc Diệp lại nóng lên như lửa, nàng thấy nàng ta trao vào tay chàng một chiếc trâm thoa lúc đầu thấy chàng đẩy ra nàng vui sướng suýt nữa nhảy bật khỏi chỗ nấp lát sau lại thấy chàng vui vẻ nhận lấy, lúc này bản thân mới sững sờ đập đầu vào thân cây cái “ cốp”. Lúc xoa xoa cái u nhìn lại đã chẳng thấy bóng dáng cả hai đâu, Mộc Diệp chạy ra khỏi chỗ nấp tiến lại chỗ đôi uyên ương vừa trao duyên với nhau trong lòng tức tối, lại thêm mấy bông hoa phù dung tím bay bay trong gió hữu tình hữu ý khiến cơn nóng tăng thêm mấy độ, Mộc Diệp niệm chú khiến những đóa hoa phù dung cuộn tròn lại với nhau thành hai hình nhân một nam, một nữ. Lúc này nàng vừa nhìn hai hình nhân vừa chừng mắt: “ Ồ, thật là đẹp đôi. Chúc phúc, chúc phúc” cười nham hiểm lấy tay đập tan tành hình nhân nam kia rồi quay sang hình nhân nữ bộ dạng tiếc thương: “ Xin lỗi nhé, phu quân của cô bị ta đánh bẹp rồi. Nhưng hắn vốn là một tên biến thái nên coi như là ta giúp cô đó”. Nàng hả hê chuốc giận xong cũng không nhẫn tâm đánh vào hình nhân nữ nên khoát tay tách rời những cánh phù dung, những cánh hoa rơi gặp cơn gió mồ côi lại cuộn lên lơ lửng trên không, thoáng trong làn hoa lung linh ấy nàng nghĩ đã nhìn thấy chàng đang nhìn mình nhưng lúc định thần trở lại hóa ra là Khải Phong ca đang tiến tới.

Khải Phong thấy nàng ngơ ngác liền ôn hòa hỏi: “ Muội làm gì ở đây vậy ?”. “ À, không. Muội đi hái hoa”. Chàng lướt qua những đóa phù dung tàn dần thắc mắc: “ Hái lúc hoa tàn sao ?”. Mộc Diệp thẩn thờ nói lí nhí: “ Hái lúc này sẽ không rụng, không rụng là không tàn rồi”.

Cả hai không trở về phòng vội mà đến thẳng chính điện nơi mọi người đã tập hợp đông đủ ( trừ đại nhân vật), ban đầu nàng có hơi bất ngờ nhưng sau khi nghe Khải Phong nói rõ tình hình hiện tại cũng thông tỏ năm sáu phần. Theo điều tra của huynh ấy, quân đội chính thức của Tân Triều khoảng năm vạn quân còn đội quân hắc ám lên tới hai mươi vạn quân cho dù hai mươi ba vạn binh lính cảm tử của năm mươi tư bộ tộc dồn hết sức đánh giáp lá cà cũng chỉ như trứng chọi đá. Thái tử Tư Lự Chân Thành sắc mặt trầm tư quay sang Khải Phong: “ Phong ca, nếu chúng ta tập kích bọn chúng trước liệu cơ hội có cao hơn không ?”. Khải Phong lắc đầu suy tư: “ Rất khó. Bọn chúng không phải là quân lính bình thường nếu binh khí không có thần lực thì…”. Ngọc Nguyên lo lắng lên tiếng: “ Một lượng lớn binh khí muốn có thần lực là một điều không thể. Cho dù Phù Đổng ca có mặt ở đây muốn tạo ra cũng không kịp”. “ Vậy chúng ta không còn cơ hội ư?” ý kiến không có tính xây dựng của Ban Diễm chen vào như khẳng định một hiện thực đau buồn. “ Vẫn còn” tất cả mọi ánh mắt đều dồn hết lên người nàng, ánh mắt sáng ngời kết hợp với nụ cười đắc thắng khiến người khác có cảm giác dè chừng, Mộc Diệp rút chiếc móng rùa hộ thân giơ lên trước mắt mọi người vừa thoáng qua Khải Phong đã hiểu ý của nàng tất thảy đều nở một nụ cười đắc thắng. Thấy ý tứ kì lạ của mọi người Chân Thành liền thật tâm hỏi: “ Mọi người có cách gì sao ?”. Mộc Diệp ngay đó tiếp lời: “ Hãy chuẩn bị hai mươi vạn mũi tên và một tế đài càng sớm càng tốt. Nếu mọi việc đúng tiến độ thì tới ngày xuất binh sẽ có hai mươi vạn mũi tên có thần lực”. “ Được”, thái tử vui vẻ ngay tức khắc ra lệnh cho binh sĩ tức tốc chuẩn bị trong đêm.

Mộc Diệp cùng Ngọc Nguyên đi chuẩn bị thêm dược thảo thanh tà để tẩm thêm vào những mũi tên tuy nhiên nhân tố chính vẫn là chiếc móng rùa của lão lão, cũng hơi tiếc rẻ một chút vì phải phá hủy nó nhưng nhẩm lại thời gian thì cũng gần đến ngày lão lão thay móng đến khi đó nàng tới xin mấy cái chẳng được. Ây, nói đến chuyện này nàng liền nhớ ra có lần lão lão kể, năm xưa lúc lão lão chuẩn bị thay móng lại đang nhận nhiệm vụ ở nhân gian, tuần đầu trong chu kì thay móng cả người ông sẽ nổi mụn đầy mình bởi sợ làm xấu hình tượng phong nhã của bản thân liền làm một bản tấu nói sinh lý bất thường cáo bệnh vài ngày. Ngọc Đế bấy giờ rất nghiêm khắc cho dù ông muốn về cũng phải đảm bảo công việc chu tất nên cho một vị giám quan xuống đánh giá tình hình, vị giám quan này không may lại đắc tội với lão lão nên chỉ sau vài tuần liền bị ông ném vào vòng luân hồi chuyển kiếp. Phải nói lão lão vì vụ này tốn kém rất nhiều tâm huyết lẫn tiền của biếu xén Ty Mệnh để ông ta tạo nên một kiếp số trăm vạn trắc trở cho vị giám quan kia. Về sau khi vị giám quan đó trở lại thiên đình còn đem một hộp bích minh châu đến đa tạ ông bởi nhờ có chuyến lịch kiếp đó mà chàng ta lấy được hiền thê sắc nước hương trời, còn chưa kể khi trở về phẩm hàm tăng hai bậc, Mộc Diệp day mũi một hồi cũng nhớ ra tên của vị giám quan kia hình như tên là Trọng Thủy còn hiền thê là Mỵ Châu.

2.

“ Giơ tay ra có thể nắm cả vạn vật không, nếu có thể ta thà đổi tất cả để được cùng người cạn nốt chén giao bôi. Sương giăng ngoài trời mịt mù phải chăng báo hiệu ngày chia xa, không, sợi chỉ hồng còn chưa đứt, đoạn nhân duyên này chắc chắn sẽ không dang dở…”.

Nàng tủm tỉm vừa tranh thủ vót tên cùng mọi người vừa lắng tai nghe các bô lão ngân nga những khúc nhạc tình thiết tha. Một đại thẩm nhìn nàng hỏi: “ Sơn cô nương đã có ý trung nhân hay chưa ?”. Ngọc Nguyên đang thu dọn những vụn trúc liền nhanh nhảu quay lại hóng hớt: “ Đại thẩm à, người ta là hoa đã có chủ rồi ”. “ Chủ cái đầu cô đấy” thấy hơi ngượng định xoay sang vị đại thẩm kia sửa chữa nhưng bà đã cười xua tay: “ Không cần phải ngượng, trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng đó là điều tự nhiên mà”. Mộc Diệp cúi đầu nhìn mũi tên trên tay tì mạnh vài đường lúc này lại thấy mấy đại thẩm xung quanh bật cười: “ Sơn cô nương chắc đang giận chàng ta”. “ Sao mọi người biết hay vậy ?”. Một vị đại thẩm lên tiếng: “ Chúng ta sống cả nữa đời người rồi mấy chuyện này nhìn qua là hiểu ngay”. Nàng gật gù cái đầu hơi hổ thẹn, xem ra sống trên đời hơn hai nghìn năm mà không bằng một người phàm mới hơn ngũ tuần. “ Tuổi trẻ con người ta thường hành động theo cảm tính, đôi lúc chỉ một vết nứt nhỏ đã cắt đứt một câu chuyện đẹp. Sơn cô nương không nên chấp nhặt với chàng ta nữa thì nên”. “ Tiểu nữ đâu có thói xấu đó. Chỉ là…”. “ Sao cô nương không thử” một vị đại thẩm ngồi gần kề lên tiếng, mọi người cũng tò mò xen vào: “ Thử thế nào?”. Vị đại thẩm vừa xoay xoay cây tên ngắm ngía vừa ướm vào cây cung kéo một cái mũi tên xẻ hai mảnh ánh sáng cắm phập vào cây cột, lời nói cũng cùng lúc vang lên: “ Ghen”.

Theo lời của vị đại thẩm đó thì người ta khi yêu sẽ sinh ra một loại tâm sinh lý đặc biệt chính là “ chiếm hữu”, yêu càng sâu đậm thì ham muốn chiếm hữu càng mạnh mẽ nếu không trên đời đã không có chuyện giết nhau vì tình. Nàng thấy lời dạy của vị đại thẩm rất có lý nhưng làm thế nào để chàng ghen đây mà trong hoàn cảnh lúc này nghĩ mấy chuyện đó cũng không phải lúc. Ngọc Nguyên thấy nàng thất thần ghé sát lại lên tiếng: “ Ta thấy cách nghĩ đó cũng được, hay cô thử xem”. “ Bây giờ không phải lúc”. Nàng ta vẫn nhẫn nại nói: “ Thật là, đầu óc cứ như ở trên mây thì cô định cứu giúp mọi người kiểu gì. Chi bằng cứ thử một lần, còn năm ngày nữa mới xuất chinh cũng đâu sợ chàng sao nhãng việc binh”. Mộc Diệp trầm tư giây lát rồi nhìn Ngọc Nguyên hỏi: “ Nhưng phải làm thế nào đây?”. “Cái tên mà cô cứu mạng chẳng phải vừa hay đem ra làm mồi nhử”. “ Tam Thất á…liệu có được không”. “Chưa thử sao biết được”.

Trong ngục tối.



Cánh cửa phòng giam vừa khéo lọt vào vài tia nắng, Tam Thất mái tóc rũ rượi đầu tựa vào bức vách có vẻ mệt nhọc, ánh mắt lim dim nhìn vào nữ nhân đang đứng trước mắt. Nàng cứng đơ nhìn bộ mặt sưng sưng của hắn nuốt khan hỏi ngu ngốc: “ Ngươi là Tam Thất ?”. Hắn thở dốc một cái vơ nắm rơm khô bên cạnh ném hẳn vào người nàng giọng điệu tức tối: “ Biến!”. vừa lấy tay phủi mấy cọng rơm vương trên đầu vừa lên giọng: “Này, ta còn chưa tính nợ mà ngươi đã lên mặt rồi”. “ Ngươi muốn gì? Bộ dạng thảm hại này của ta chẳng phải do một tay bằng hữu tốt là ngươi ban tặng ư, muốn cười thì cười cho đã rồi cút đi cho ta”. “ Ngươi nhận ra ta rồi hả?”. “ Hừ” thấy hắn có vẻ không có gì sẽ tha thứ cho mình, nàng liền nhẫn nại dỗ dành: “ Tam Thất có nhiều chuyện ngươi không biết cũng không thể làm chủ, ví như việc ngươi ở Tân Lục Địa này cũng là việc bất đắc dĩ. Hoàn cảnh của ta lúc đó cũng là bất đắc dĩ, nếu ngày đó có thể sử dụng tiên thuật thì ngươi cho rằng ta và ngươi có một đoạn nhân duyên bằng hữu hay sao?” ngập ngừng một chút liền rắn rỏi bổ sung: “ Ngươi đã không thể cho qua vậy coi như cả hai ta hòa nhau, nhát đâm đó xem như trả nợ…Cho dù thế nào ta đảm bảo sẽ để ngươi rời khỏi đây an toàn”. Nét buồn gợn lên ở đáy mắt, nàng đang định quay đi đã bị bàn tay của hắn giữ lấy, gương mặt hơi sưng thoáng qua nét dịu dàng khó coi: “ Xin lỗi, ta cũng rất coi trọng đoạn nhân duyên này”. “ Ừm” nàng đỡ hắn dậy “ Rời khỏi đây trước đã”……Nụ cười nhẹ nhõm của nàng lúc này vốn rất hợp hoàn cảnh nhưng đối với vị đại tiên đứng trong bóng tối sau chấn song phòng giam kia nó chẳng khác nào một mũi dao nhọn đâm từng chút một vào tim. Chàng đứng đó lặng thinh rồi với dáng vẻ lạnh lùng thâm trầm vốn có quay bước bỏ đi, một cái bóng khác ở phía xa chứng kiến toàn bộ trên nét mặt kẻ đó lại ẩn hiện một nụ cười xảo quyệt.

“Đại hiệp, cẩn thận”, lời nhắc nhở trong vắt của Ban Diễm chưa kịp đến tai, trán chàng đã va ngay vào cây cột cái “ cốp”. Nàng ta vội vàng chạy lại bàn tay vừa định đặt lên trán chàng đã e thẹn rụt lại ý tứ lo lắng: “ Đại hiệp, người không sao chứ”. Nét mặt chàng ỉu xìu, nhàn nhạt nói: “ Không sao? Ta vẫn ổn”. “ Ổn gì chứ, vết thương của người chảy máu rồi kìa”. Lúc này, Phù Đổng mới đưa tay sờ lên trán mình bất giác suy nghĩ không ngờ lúc tản bộ va vào cột cũng có thể mạnh đến vậy. “ Để tiểu nữ tra thuốc cho người”. Chàng giơ tay tỏ ý không cần lại thấy ánh mắt nàng ta ươn ướt liền ngập ngừng thu tay lại nói một câu hơi trái lòng: “ Cũng hơi đau, phiền ngươi tra thuốc vậy”. Ông cha ta thời xưa nói quả không sai ‘ lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau’ câu nói của chàng không những khiến nàng ta vừa lòng mà còn rạng rỡ cả nét mặt. Những ngón tay Ban Diễm nhẹ nhàng lướt trên vết thương của chàng,ánh mắt thi thoảng len lén nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt, mãi một hồi mới dám mở lời: “ Đại hiệp, về sau Ban Diễm có thể gọi người là Phù Đổng huynh hay không?”. Chàng không tốn nhiều thời gian lắm nói: “ Tùy ngươi”. Nàng khẽ mỉm cười, lá gan to hơn một chút: “ Có phải huynh cũng nên thay đổi cách gọi hay không?”. “ Vậy sao ?”. “ Ở chỗ ta có tục lệ khi cầu thân nữ nhân sẽ trao trâm…”. “ À” như sực nhớ điều gì chàng vội rút trong tay áo ra một chiếc trâm làm bằng ngọc lục bảo nói: “ Cảm ơn vì đã cho ta mượn trâm của ngươi. Trả lại cho ngươi”. “ Sao lại …”, nàng nhận lại chiếc trâm mà cổ họng nghẹn cứng, thấy nét mặt nàng đờ đẫn vậy Phù Đổng có chút bất tiện liền đứng dậy rời đi không quên khen một câu thật lòng: “ Ngươi thật khéo tay không giống Diệp nhi rất vụng về”. Chiếc trâm quý trên tay rơi xuống đất vỡ làm hai sợi tương tư này coi như theo bóng dáng chàng tan biến, những giọt nước mắt lăn dài trên má người thiếu nữ cũng chỉ làm cho cảnh sầu thêm sầu.

Chàng tản bộ thế nào lúc nhìn trước mặt đã thấy cửa phòng Mộc Diệp phía trước, trong lòng có chút không vui định bỏ đi thì Ngọc Nguyên từ đâu xuất hiện dúi chén thuốc vào tay chàng bộ dạng cuống quýt. “ Phù Đổng ca, huynh đem thuốc vào trong hộ muội . Có việc gấp muội phải đi ngay”. “ Cũng được” nhận lấy bát thuốc một cách miễn cưỡng, chàng đưa lên mũi ngửi qua đã biết là thuốc trị nội thương hậm hực trong dạ ngoài mặt điềm nhiên cầm bát thuốc vào trong đặt “rầm” xuống bàn. Mộc Diệp còn đang tươi cười với Tam Thất bỗng há hốc, ú ớ: “ Chàng đến à”. “ Ta tới đưa thuốc”. Mộc Diệp chạy lại bên bàn chưa biết hành xử thế nào đã nghe Tam Thất lên tiếng: “ Ta không tiện đi lại, cô đem qua đây đút cho ta đi”. “ À…ờ”. Cái hơi lạnh chạy dọc sống lưng, nàng liếc sang chàng vẫn thấy nét mặt điềm đạm như ban đầu tay lại bình thản rót một tách trà, liền đẩy mạnh tác chiến, hắng giọng quay về phía Tam Thất: “ Đợi một chút, để ta thổi nguội rồi đem qua”. Nàng quay về phía chàng hỏi nhăng nhít có lệ: “ Chàng có gặp Tinh Ngưu hay không ? Hai hôm nay ta không thấy nó rồi”. “ Ta cũng không rõ”. “ Vậy à. Nếu…”. Tam Thất thấy lâu la tức chí gào lên: “ Làm gì mà lâu vậy Mộc Diệp”. “Ta vào ngay đây”, nàng lén quan sát chàng từ nãy đến giờ chỉ thấy thất vọng tràn trề, thần quân uống trà nhuận giọng nên giọng điệu cũng nhuận đến lạnh tanh: “ Nàng bận như vậy, ta cũng không ở lại làm phiền. Nàng nhớ nói với hắn, thuốc này rất mạnh phải cố gắng chịu đựng”. Cái hàm ý chịu đựng mà chàng nói Mộc Diệp suy nghĩ thế nào cũng thấy mơ hồ nhưng sau khi giọt thuốc cuối cùng tuột qua cuống họng Tam Thất nàng đã hiểu thế nào là ‘cố chịu đựng’. Từ miệng hắn trào ra một ngụm máu tươi rói, bụng quằn lên đau đớn, vật lộn suốt hai canh giờ mới nguôi ngoai ngủ đi, nàng dỗ dành mãi hắn mới chịu tin đây là tác dụng phụ của thuốc. Nói thật chứ tác dụng phụ dã man kiểu này nàng đúng mới thấy đây lần đầu.

3.

Một cơn đau nhức lan từ não chạy dọc xuống sống lưng rồi xâm lấn toàn bộ vùng tay phải, những ngón tay bắt đầu co cứng và từ chối mọi sự điều khiển từ trung khu não bộ. Phù Đổng cố gắng nhấc thử bình trà trên bàn nhưng sự yếu đuối của nó làm ấm trà chao đảo rồi vỡ tan tành trên nền đất.

Tựa mình vào bồn nước nóng hơi khói lảng vảng, chàng chợt suy nghĩ về lời nói của Nhậm Thời lão tiên, cái lão già suốt ngày ôm ấp mấy quyển sách dược lý, nhìn cây cỏ ra người tình ấy đã nói gì với chàng nhỉ, à, hình như là ‘ hết thuốc chữa’ đúng chính là câu này ‘ hết thuốc chữa thật rồi’. Câu chuyện có lẽ phải bắt đầu từ cái đêm sau khi đưa Diệp nhi từ Đông Hải trở về, chàng đã một mình tới núi Bạch Hổ tìm Tiếu Hàn Hoa là cực phẩm trị phong hàn, chống lạnh đệ nhất bát hoang. Núi Bạch Hổ nằm dưới sự cai quản của nữ Oa nương nương, bình thường quan hệ giữa chàng và nữ thần có chút khúc mắc nên ngoài việc mượn cỏ một cách âm thầm ra cũng chẳng còn cách nào khả quan hơn. Núi Bạch Hổ được gọi như vậy không chỉ vì trông hình dáng nó y chang một con hổ dữ mà trên ngọn núi còn có ba con Bạch Hổ trông giữ cỏ quý. Phù Đổng chờ suốt nửa ngày rốt cuộc cũng lấy được cỏ, nào ngờ mấy con thần thú được đại nữ thần nuôi nấng tinh nhạy vô cùng nhanh chóng nhận ra kẻ khả nghi vây hãm tại trận. Nhìn thấy chàng cũng không nể nang là thượng thần hay tiểu thần lao vào tấn công tới tấp, nghĩ đến việc nó là loài thuộc sách đỏ trong thiên đình nên không nỡ ra tay bèn thi triển Bách Bộ Hành chạy vào trong rừng. Đã lâu không bị rượt nhanh kiểu này nhất thời thích thú chạy mấy vòng quanh núi đến khi thấm mệt mới tựa mình vào một gốc cây rút bình rượu ra nhấm nháp. Giọt rượu chưa chạm khóe miệng đã bị con mãnh hổ đầu đàn táp một cái bay mộ đoạn xa. Con mãnh thú hả hê híc mũi giương oai rồi giơ móng lên gãi gãi tai khinh khỉnh, lúc định thần trở lại vì luồng khí lạnh xuyên thủng lớp da dày đã bị chàng tóm lấy cổ vật ngược xuống đất tạo trên nền đất đá quanh đó mấy vết lõm sâu. Hai con còn lại đánh mắt nhìn nhau ngoan ngoãn đứng sang một góc, chàng nhìn bình rượu bị rạch hai đường tua tủa trong mắt xót xa kèm tiếc nuối hỏi con mãnh thú: “ Ngươi nói xem ta nên lột phần nào trên người ngươi đây”. Con thú hỗn hển ánh mắt rưng rưng: “ Thượng thần thứ lỗi. Đắc tội với người như vậy chẳng qua vì trước đây người đại náo nơi này lấy Tiếu Hàn Hoa chúng nô tài bị Nữ Oa nương nương trách phạt. Còn dặn kỹ nếu lần sau còn để mất cỏ đặc biệt là thượng thần, sẽ bị biến thành mèo hoang”. Phù Đổng ngồi trên bụng con mãnh thú day day trán một chốc liền hỏi: “ Ta đã từng lấy Tiếu Hàn Hoa? Chuyện xảy ra khi nào?”. “ Dạ. Ba trăm năm trước”. Chàng nhướn mày rồi tha cho ba con thú có điều chúng hơi phiền hà cứ kì kèo xin lại nắm cỏ, thấy phiền như vậy chàng liền đem Tích Lịch Hỏa vung vài đường mới chịu cúp đuôi bỏ đi. Chàng đem túi cỏ bỏ vào ống tay áo rồi gọi một đám mấy tới vườn dược thảo của Nhậm Thời.

Lão tiên đang ngồi nhâm nhi mấy cuốn y dược tông đường thấy Phù Đổng bước vào trên trán còn một vệt rớm máu, ông lắc lắc đầu nói: “ Ngươi lại làm hỏng cái cây nào vậy ?”. Chàng ngồi xuống chiếc ghế trúc cười ngượng nhìn lão: “ Thông Thiên Lạc ba vạn năm”. Lão tiên trợn mắt vội vàng lao ra khỏi cửa, chàng cũng chạy theo ngăn cản: “ Cũng không có gì to tát nên ông không cần kiểm tra đâu”. “ Mau tránh ra”. “ Cũng được nhưng ông đừng kích động quá đấy”. Bên bờ suối, nơi cây Thông Thiên Lạc quý giá của nhậm thời bị gãy làm đôi, ông ôm lấy một cành lá của nó quắc mắt nhìn chàng: “ Phù Đổng ngươi đúng là phá hoại”. “ Xin lỗi… mà ai bảo ông trồng nó ở chỗ đó chứ”. “ Tên cứng đầu này đã dặn bao nhiêu lần rồi. Làm ơn khi suy nghĩ thì đừng có đi mà đi thì đừng có suy nghĩ”. Tiên ông sắc mặt phừng phừng chẳng nói thêm lời nào nữa bỏ về ngôi nhà trúc đóng cửa tĩnh tâm, chàng nếm qua mấy ngàn lần cũng quen liền tự động ngồi ngoài ghế đá sau hậu viên chờ lão nguôi ngoai. Nửa canh giờ sau cuối cùng lão lão cũng chịu ra khỏi phòng, ông ngồi đối diện với chàng vẫn còn giận hỏi: “ Ngươi sao lại đến tìm ta?”. “Ưm, có chuyện”, chàng nghiêm túc nói: “ Ta muốn hỏi chuyện ba trăm năm trước ông tìm thấy ta ở chân Bảo Đài Sơn, ông đã nói mạch đập của ta rất kì lạ”. “ Quả đúng là vậy. Ngươi lúc đó đã bất tỉnh, nguyên thần cũng mất đi phân nửa nếu không phải kịp thời cứu chữa hẳn đã mất mạng rồi”. “ Ông nghĩ nguyên nhân có thể là gì ?”. “ Việc này… rất khó nói, nhưng theo những biểu hiện lúc đó ta đoán chín phần là ngươi đã trúng phải một lời nguyền”. Chàng tư lự: “ Vậy có lẽ một số chuyện trước kia có thể vì lời nguyền đó mà bị phong ấn”. “ Ý ngươi là sao ? Chẳng nhẽ ngươi mơ hồ cảm thấy điều gì?”. “ Có lẽ”.

Nhậm Thời ì ạch lục tung mật thất chứa nghìn cuốn sách cổ của mình mới lôi ra một cuốn sách cũ màu xanh nhòe nhoẹt. Ông dừng lại ở mấy trang giữa gật gù nhìn Phù Đổng: “ Trong cuốn Huyền dược này có nhắc đến một cách chế thuốc giải trừ ấn thuật. Nhưng tác dụng phụ của nó thế nào thì ta không thể chắc chắn được…Ta thấy hay bỏ qua đi”. “ Bỏ qua cái gì. Ông mau đọc hết xem nào”. “ Ban đầu, biểu hiện bằng đau nhức đầu và co cứng các chi. Sau đó xuất hiện những cơn đau tim dồn dập…hả…”. “ Có chuyện gì sao không đọc tiếp ?”. Lão lão căng thẳng: “Ngươi tự xem đi”, chàng bình thản cầm quyển dược lên xem xét, bình thản dán mắt vào chữ “ tử” to tướng ở cuối dòng. Lão tiên giật vội lấy cuốn sách gấp bộp một cái xua tay, giọng cao vút: “ Không được, chuyện này nhất quyết ta không giúp ngươi đâu”. Chàng lơ đãng giở một cuốn dược rồi nói: “ Ta thấy cũng không phải chuyện gì to lớn”. “ Ngươi… Ngươi việc gì phải bất chấp thế. Có thể một vài việc xảy ra trong quá khứ ngươi không muốn nhớ lại. Biết đâu lại liên quan đến một nữ nhi vô tâm nào đó, mà ngươi biết rồi dính vào nữ nhi là phiền phức nhất ”. “ Không đâu. Chắc chắn có những thứ ta không muốn quên” cười một cái lại tiếp lời: “ Chuẩn bị thuốc đi. Nửa tháng sau ta quay lại”. “ Ta không…”. “ Nửa tháng, chỉ nửa tháng”. Thấy chàng rời đi lão tiên lo lắng hỏi: “ Bây giờ ngươi đi đâu, vẫn tiếp tục tìm tên ma đầu đó sao ?”. “ Vẫn phải tìm. Nhưng hiện tại có việc phải làm trước”, đi được một đoạn thấy không an tâm quay lại nhắc nhở: “ Nhậm Thời, ông mà tiết lộ cho Cảnh Minh và Văn Hành biết chuyện này thì ta sẽ đến phá dược cốc của ông đó”. “ Biết rồi. Cái tên này”.

Nửa tháng sau.

Vào đêm trăng non cuối cùng của tháng đầu thu, ánh sáng mảnh dẻ xuyên qua mấy tán cây Long Nhãn tạo thành những cái lỗ với những hình dạng kì lạ in lên mặt đá. Bên hồ, nước sóng sánh từng đợt, thi thoảng có vài chú chim ăn đêm bay là là trên mặt nước chờ đợi những con cá nhỏ ngoi lên đớp ánh trăng giả. Nhậm Thời lão tiên đưa tay ra rồi rụt tay lại, thấy rầy rà quá chàng liền cướp lọ thuốc từ trong tay lão trêu đùa: “ Ông sợ không có người đền cho ông mấy cây thuốc quý nữa hay sao?”. Nhậm Thời thở dài não nề: “ Ngươi có thể chết thật đấy. Thứ ngươi tìm ra biết đâu lại chẳng quan trọng hoặc khiến ngươi đau lòng. Vậy vẫn làm sao?”. “ Vẫn làm”. Lão lão giơ tay ra trước mặt chàng như kiểu đòi nợ , thần quân nheo mày hỏi: “ Ý gì vậy?”. “Cởi áo ra”. “ Hả”. “Hả cái gì?. Loại thuốc này uống vào sẽ bốc hỏa toàn thân nên ngâm mình xuống nước mới uống”. “ Vậy sao không nói sớm”. Phù Đổng nhanh chóng cởi áo bào ngoài đặt vào tay lão tiên rồi chẩm nữa thân mình xuống nước, ánh trăng bạc vốn không tròn chịa giờ bị sóng nước làm vỡ tan dập dềnh trên mặt hồ điều này còn thu hút lũ cá hơn mảnh trăng lành lặn lúc đầu.

Tại sao lại cười ? Vì bất kì câu chuyện nào trên thế gian đều có chỗ nực cười của nó. Kể cả bi kịch ? Đúng vậy, bắt đầu bằng nụ cười và kết thúc bằng giọt nước mắt. Nếu lúc đầu không cười thì có khác đi ? Vậy hẳn đó là câu chuyện tệ nhất trong những chuyện cười rồi, biết vì sao không ? Ngay từ đầu đã định sẵn toàn đau khổ mà vẫn ngu ngốc đâm đầu vào.

Sự việc đêm đó diễn biến thế nào chàng cũng không còn nhớ rõ nữa, chỉ biết rằng ở đây- nơi lồng ngực chàng cháy lên như lửa. Nếu có thể miêu tả bằng một hành động chắc đó là “ sặc nước”, cái cảm giác nghẹn thở co thắt ở vùng ngực bởi mất dần nguồn không khí, nơi sống mũi cay xè trào ra thứ dung dịch lỏng trong suốt, nếu cố thở sẽ chết mà không cũng sẽ chết. Chàng đưa tay cố chạm vào ảo ảnh xuất hiện trong làn nước lạnh lẽo nhưng nó nhanh chóng tan ra như bong bóng bay khỏi tầm tay, hóa ra cảm giác đau tim là thế này, những giọt nước thi nhau chảy ra từ mắt chẳng khác nào giọt dầu chúng lơ lửng trong nước mà không hề bị trộn lẫn. Hay thật, lần đầu tiên chàng nhận ra nước mắt của một vị thần thực chất không phải là nước, có lẽ nó tồn tại để chế nhạo sự ngu xuẩn của chính thần tiên.

Chàng lấy tay xoa trán, khóe môi nở một nụ cười chua xót: “ Thời gian có thể lấy lại không?”. “ Chàng muốn lấy lại cái gì cơ”. Phù Đổng mở mắt trợn tròn nhìn gương mặt vô đối ngây thơ của nàng cách mũi mình ba tấc, cố kìm giọng nói: “ Nàng đang làm gì trong phòng ta hả ?”. Mộc Diệp mím môi tỏ ra oan ức: “ Lúc ta gọi cửa không thấy chàng nói gì. Vì lo lắng nên vào xem thế nào…bây giờ có vẻ bất tiện, ta về đây”. “ Nàng cứ thế mà đi hả?”. Mộc Diệp thấy chàng trong bồn tắm vốn tưởng không có cơ hội phản công liền mạnh bạo đáp trả: “ Sao, sao nào. Chàng có bản lĩnh thì bắt ta ở lại đi”. Chạy chưa được dăm bước cả cơ thể đã bị nguồn từ trường như nam châm cuốn lấy kéo đến sát bên bồn tắm mới thôi. Phù Đổng kéo mạnh tay nàng, khiến cơ thể hơi ngã về phía trước cận kề chóp mũi chàng, nở nụ cười gượng gạo nghiến răng nói: “ Chàng làm thế này có hơi vô lại đấy”. Đáp lại bằng ánh nhìn trong vắt giọng điệu thần quân lộ chút lưu manh: “ Thần giới vốn có hiểu lầm rất lớn về bản lĩnh của ta. Thật ra, bản lĩnh cao cường nhất mà ta luyện được hẳn là cái nàng vừa nhắc tới”. Đến điên lên mất, đáng lẽ lúc có cơ hội thoát thân thì không biết sợ mà chạy đi giờ này rước họa vào thân mới thấy đau. Nàng nhanh chóng chuyển tông nét biểu cảm dịu dàng vài phần, sắc sảo vài phần: “ Phù Đổng, cho dù chàng muốn khoe cơ thể của mình cũng không nhất thiết bắt ép ta ở lại thưởng lãm chứ”, trong đáy mắt thoáng qua một tia lúng túng, chàng lại kéo nàng xuống sát hơn đe dọa: “ Có phải nàng muốn tắm chung với ta hay không?”. “ Ha… ha” nàng cười nhạt nhẽo chưa biết đối đáp thế nào đành thành thật trả lời: “ Việc này ta chưa có kinh nghiệm”. Nói xong mới thấy câu nói này có chút vấn đề, mặt chàng liền lúc đó hơi ửng lên càng khiến nàng thấy có vấn đề, liệu nó có giống như một lời mồi chài không nhỉ? Nàng vội hét lên: “ Chàng không được suy nghĩ lung tung đâu đấy. Ý của ta rất trong sáng, trong như nước ấy. Tuyệt đối không giống suy nghĩ…”. Gõ một cái lên đầu nàng để ngưng cái loa phát thanh, chàng cười nói: “ Mau ra ngoài kia đi. Ở trong đây nàng sẽ tưởng tượng ra nhiều thứ đấy”. Mộc Diệp siết chặt hai bàn tay vào nhau mặt mũi không biết dấu chỗ nào liền chạy như bay ra khỏi cửa đã thế chàng còn không buông tha gọi với theo trêu đùa: “ Diệp nhi! Nếu nàng muốn bồi dưỡng kinh nghiệm thì ta rất sẵn lòng giúp đỡ”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Vũ Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook