Chương 587: Các nữ thần muốn khóc (2).
Cửu Hanh
04/04/2016
- Ngươi minh tưởng ra đại vô cực vang dội cổ kim thì có gì hay? Trần Lạc có song linh nguyên vô thượng thái âm, thái dương, khai thiên tích địa đệ nhất nhân, ba phân thân vượt qua thần thông, thành tựu thân thất thải tử nguyên, hoàn mỹ dung nhập thiên nhiên, chấp âm dương, chưởng ngũ hành.
- Còn thiên kiêu, thủ tịch, song tu gì đó ngươi có thể diệt bọn họ cũng không có gì to tát. Trong thí luyện Trung Ương học phủ Trần Lạc từng một mình đơn độc khiêu chiến vạn học viên bốn đại viện, mấy trăm thiên kiêu, nếu ngươi không tin cứ hỏi Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên.
Nhắc đến Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên mọi người mới nhận ra hai tên này đúng là xui xẻo. Vốn nên là nhân vật siêu sao rực rỡ nhất thế giới, bất đắc dĩ đánh vu pháp gặp Trần Lạc nghịch thiên mà đi, lần này đấu trận pháp đụng quỷ tài Tiêu Du Tử. Thế giới không còn ai muốn khóc hơn Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên.
- Trần Lạc đấu thiên kiêu, đấu tông sư, đấu pháp tắc, đấu tự nhiên, đấu với trời, ngươi có thể không? Ngươi lấy cái gì so với hắn? Hắn được thế nhân tô nxưng là Thiên Vương lão Tử, biệt danh Lạc gia, Tứ gia nổi tiếng khắp thiên hạ. Lá gan nghịch thiên, không sợ thần ma, không sợ thiên địa. Cười thì như phật thiên hạ hoan, giận thì thì như ma thiên hạ khóc, ngươi làm được không?
Lạc Anh một hơi liệt kê tất cả thành tự của Trần Lạc, khí thế khiếp người.
Như Lạc Anh nói, cái tên Lạc gia trong thiên hạ không ai không biết, chuyện nghịch thiên xứng là đệ nhất nhân kim cổ. Nhưng nghĩ lại nhiều người phát hiện lĩnh vực trận pháp Tiêu Du Tử có được rất sống với lĩnh vực vu pháp của Lạc gia.
Hai người đều có đại tư chất, đại ngộ tính. Đại thủ đoạn ở lĩnh vực của mình, điều khác biệt duy nhất là Lạc gia từng nghịch hư vọng minh tưởng đại pháp, nghịch thiên, Tiêu Du Tử thì không. Lạc Anh cũng nhận ra thành tựu của Tiêu Du Tử không thua gì Trần Lạc, nàng bắt chặt chuyện nghịch thiên mỉa mai Tiêu Du Tử.
- Không nói gì khác, chỉ tính chuyện Trần Lạc nghịch thiên nhiên, nghịch trời đủ vứt ngươi mấy con phố. Ngươi cảm thấy mình lợi hại lắm sao? Vậy nghịch hư vọng minh tưởng đại pháp cho tỷ xem? Ngươi nghịch trời cho tỷ mở mắt đi! Không được chính là không được, sao không đi tiểu soi gương xem bộ dạng của mình là gì, biến đi.
Lạc Anh rất độc miệng, chửi lộn có lướp có lát, chửi làm người ta muôn tự sát. Trần Lạc biết rõ điều đó, biết rõ hơn bất cứ ai miệng Lạc Anh có sức sát thương kinh khủng cỡ nào. Mới rồi Trần Lạc vui quá quên mất chuyện này, thầm lắc đầu trách mình không nên đấu mồm với Lạc Anh.
Diệp Thanh đột nhiên xen vào:
- Trần Lạc nghịch thiên thì sao? Cuối cùng vẫn là phế vật...
Diệp Thanh chưa nói xong thì vèo một tiếng, một người xuất hiện trước mặt Diệp Thanh, là nữ thần phượng hoàng Lạc Anh nhíu mày trợn mắt.
Không biết là Bạch Chấn Thiên Quang Minh điện không kịp ngăn lại hay không muốn, Lạc Anh giơ tay tát mặt Diệp Thanh ngay. Cái tát rất mạnh, vang rõ to. Đầu óc Diệp Thanh choáng váng, miệng sắp méo.
- Tiện nữ nhân, ngươi nghĩ rằng ta không giết ngươi thật sao?
Mọi người đều biết Mạc Khinh Sầu máu lạnh vô tình, sát phạt quyết đoán, nhưng Trần Lạc hiểu rõ khi Lạc Anh đã lạnh lùng là nàng sẽ không giết mà cho ngươi sống không bằng chết.
Trần Lạc phát hiện mắt Lạc Anh dấy lên tà khí, hắn thầm nhủ nguy rồi, bắt cổ tay nàng định khuyên nhủ đừng so đo với Diệp Thanh.
Trần Lạc chưa kịp nói gì thì Lạc Anh trừng hắn, hét lên:
- Con rùa khốn kiếp kia, ngươi dám chạm vào tay cô nãi nãi? Cút mau!
Trần Lạc thả tay ra định giải thích nhưng Lạc Anh không cho hắn cơ hội đó, không nói không rằng đánh nhau. Tiếng phượng hót du dương tức giận vang lên, phượng hoàng lửa bay lên trời. Lạc Anh bộc lộ chân thân phượng hoàng.
Tiết Thường Uyển cũng lập tức bộc lộ chân thân thiên sứ đại thần thánh góp vui.
Không ai ngờ hai nữ thần Lạc Anh, Tiết Thường Uyển sẽ ra tay với Tiêu Du Tử. Mặc dù hai nữ thần có thực lực rất mạnh nhưng dù sao Tiêu Du Tử minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần vô cực, làm sao Lạc Anh, Tiết Thường Uyển là đối thủ của hắn? Hai nữ thần không phải đối thủ của Tiêu Du Tử.
Lạc Anh, Tiết Thường Uyển bộc lộ chân thân huyết mạch, chân thân đứng đầu thiên hạ nhưng tạo nghệ trận pháp của Tiêu Du Tử quá mạnh, hắn tùy tiện bày ra trận pháp đã khiến hai nữ thần không thể áp sát.
- Ta nói này, hai người đừng quá kích động, qua khứ chúng ta không oán, hiện tại không thù, không cần như vậy đi?
Đối diện hai nữ thần đánh nhau, Trần Lạc không biết nên nói cái gì.
- Chỉ thấy ngươi không vừa mắt, hôm nay đánh con rùa nhà ngươi!
Trần Lạc nhức đầu bày trận pháp phòng ngự, cố gắng khuyên nhủ nhưng vô ích. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển càng đánh càng điên cuồng.
- Đủ rồi, đánh vài cái thì được, còn lấn tới nữa là gia không khách sáo!
- Không khách sáo rồi sao?
- Tiểu mỹ nhân quyến rũ như vậy nàng nói xem gia sẽ làm sao?
Trần Lạc bỗng nổi ý trêu đùa, con người hắn không có sở thích gì đặc biệt, bình thường rảnh rỗi đùa giỡn mỹ nữ tìm việc vui. Đánh nhau một lúc Trần Lạc lại nổi tật cũ, vung phù văn bày trận pháp gì đó mà Lạc Anh như con diều bị hắn kéo vào ngực.
Một tay Trần Lạc nâng cằm Lạc Anh, trêu chọc nói:
- Mỹ nữ, nào, cười với gia một cái.
- Vô sỉ!
Tiết Thường Uyển xông lên, Trần Lạc lại vung tay bày trận pháp khiến nàng mất sức như rơi vào biển sâu. Khi Tiết Thường Uyển phản ứng lại đã bị Trần Lạc ôm vào ngực.
Cảnh tượng này làm Thiên Khải quảng trường xôn xoa, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Hai nữ thần bị công khai trêu ghẹo?
Một thanh âm lạnh lùng quát:
- Thả bọn họ ra!
Trên đầu Trần Lạc xuất hiện một người, là đại thống lĩnh của Quang Minh điện, Cổ Du Nhiên.
Cổ Du Nhiên xuất hiện như kiếm bén đâm xuống, nhưng bị trận tượng ngăn cách.
- Vô sỉ!
Hạ Mạt gai mắt tham gia cuộc chiến, Bạch Phiêu Phiêu chửi dâm tặc cũng xông lên. Thanh Quân buồn bực góp vui, Dạ Thất Nương, Hiên Viên Đồng cửu thải cũng lao vào. Mấy nữ nhân quan hệ không tệ, bây giờ thấy Lạc Anh, Tiết Thường Uyển bị Tiêu Du Tử công khai đùa giỡn sao có thể không giúp đỡ? Đừng nói Tiêu Du Tử minh tưởng trạng thái đại tinh thần vô cực, dù minh tưởng ra thiên địa thì đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu cũng không sợ.
Có người thấy tội cho Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên, vì với tư chất, thiên phú của hai người nên là nhân vật siêu sao trong phương thế giới này. Bất đắc dĩ một năm trước trong thí luyện vu pháp gặp nghịch thiên Lạc gia, giờ là Tiêu Du Tử minh tưởng trạng thái đại tinh thần vô cực.
Nhưng không chỉ Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên muốn khóc, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh cũng mếu. Một năm trước hai nữ thần gặp Trần Lạc công khai đùa giỡn trước hơn mười vạn người, lần này là Tiêu Du Tử, cũng hơn mười vạn người chứng kiến cảnh Tiết Thường Uyển, Lạc Anh bị trêu ghẹo.
Phải nói Tiêu Du Tử có thành tích trong lĩnh vực trận pháp không thua gì Lạc gia, bao gồm lá gan phong lưu, hoặc chỉ hơn chứ không kém.
- Còn thiên kiêu, thủ tịch, song tu gì đó ngươi có thể diệt bọn họ cũng không có gì to tát. Trong thí luyện Trung Ương học phủ Trần Lạc từng một mình đơn độc khiêu chiến vạn học viên bốn đại viện, mấy trăm thiên kiêu, nếu ngươi không tin cứ hỏi Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên.
Nhắc đến Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên mọi người mới nhận ra hai tên này đúng là xui xẻo. Vốn nên là nhân vật siêu sao rực rỡ nhất thế giới, bất đắc dĩ đánh vu pháp gặp Trần Lạc nghịch thiên mà đi, lần này đấu trận pháp đụng quỷ tài Tiêu Du Tử. Thế giới không còn ai muốn khóc hơn Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên.
- Trần Lạc đấu thiên kiêu, đấu tông sư, đấu pháp tắc, đấu tự nhiên, đấu với trời, ngươi có thể không? Ngươi lấy cái gì so với hắn? Hắn được thế nhân tô nxưng là Thiên Vương lão Tử, biệt danh Lạc gia, Tứ gia nổi tiếng khắp thiên hạ. Lá gan nghịch thiên, không sợ thần ma, không sợ thiên địa. Cười thì như phật thiên hạ hoan, giận thì thì như ma thiên hạ khóc, ngươi làm được không?
Lạc Anh một hơi liệt kê tất cả thành tự của Trần Lạc, khí thế khiếp người.
Như Lạc Anh nói, cái tên Lạc gia trong thiên hạ không ai không biết, chuyện nghịch thiên xứng là đệ nhất nhân kim cổ. Nhưng nghĩ lại nhiều người phát hiện lĩnh vực trận pháp Tiêu Du Tử có được rất sống với lĩnh vực vu pháp của Lạc gia.
Hai người đều có đại tư chất, đại ngộ tính. Đại thủ đoạn ở lĩnh vực của mình, điều khác biệt duy nhất là Lạc gia từng nghịch hư vọng minh tưởng đại pháp, nghịch thiên, Tiêu Du Tử thì không. Lạc Anh cũng nhận ra thành tựu của Tiêu Du Tử không thua gì Trần Lạc, nàng bắt chặt chuyện nghịch thiên mỉa mai Tiêu Du Tử.
- Không nói gì khác, chỉ tính chuyện Trần Lạc nghịch thiên nhiên, nghịch trời đủ vứt ngươi mấy con phố. Ngươi cảm thấy mình lợi hại lắm sao? Vậy nghịch hư vọng minh tưởng đại pháp cho tỷ xem? Ngươi nghịch trời cho tỷ mở mắt đi! Không được chính là không được, sao không đi tiểu soi gương xem bộ dạng của mình là gì, biến đi.
Lạc Anh rất độc miệng, chửi lộn có lướp có lát, chửi làm người ta muôn tự sát. Trần Lạc biết rõ điều đó, biết rõ hơn bất cứ ai miệng Lạc Anh có sức sát thương kinh khủng cỡ nào. Mới rồi Trần Lạc vui quá quên mất chuyện này, thầm lắc đầu trách mình không nên đấu mồm với Lạc Anh.
Diệp Thanh đột nhiên xen vào:
- Trần Lạc nghịch thiên thì sao? Cuối cùng vẫn là phế vật...
Diệp Thanh chưa nói xong thì vèo một tiếng, một người xuất hiện trước mặt Diệp Thanh, là nữ thần phượng hoàng Lạc Anh nhíu mày trợn mắt.
Không biết là Bạch Chấn Thiên Quang Minh điện không kịp ngăn lại hay không muốn, Lạc Anh giơ tay tát mặt Diệp Thanh ngay. Cái tát rất mạnh, vang rõ to. Đầu óc Diệp Thanh choáng váng, miệng sắp méo.
- Tiện nữ nhân, ngươi nghĩ rằng ta không giết ngươi thật sao?
Mọi người đều biết Mạc Khinh Sầu máu lạnh vô tình, sát phạt quyết đoán, nhưng Trần Lạc hiểu rõ khi Lạc Anh đã lạnh lùng là nàng sẽ không giết mà cho ngươi sống không bằng chết.
Trần Lạc phát hiện mắt Lạc Anh dấy lên tà khí, hắn thầm nhủ nguy rồi, bắt cổ tay nàng định khuyên nhủ đừng so đo với Diệp Thanh.
Trần Lạc chưa kịp nói gì thì Lạc Anh trừng hắn, hét lên:
- Con rùa khốn kiếp kia, ngươi dám chạm vào tay cô nãi nãi? Cút mau!
Trần Lạc thả tay ra định giải thích nhưng Lạc Anh không cho hắn cơ hội đó, không nói không rằng đánh nhau. Tiếng phượng hót du dương tức giận vang lên, phượng hoàng lửa bay lên trời. Lạc Anh bộc lộ chân thân phượng hoàng.
Tiết Thường Uyển cũng lập tức bộc lộ chân thân thiên sứ đại thần thánh góp vui.
Không ai ngờ hai nữ thần Lạc Anh, Tiết Thường Uyển sẽ ra tay với Tiêu Du Tử. Mặc dù hai nữ thần có thực lực rất mạnh nhưng dù sao Tiêu Du Tử minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần vô cực, làm sao Lạc Anh, Tiết Thường Uyển là đối thủ của hắn? Hai nữ thần không phải đối thủ của Tiêu Du Tử.
Lạc Anh, Tiết Thường Uyển bộc lộ chân thân huyết mạch, chân thân đứng đầu thiên hạ nhưng tạo nghệ trận pháp của Tiêu Du Tử quá mạnh, hắn tùy tiện bày ra trận pháp đã khiến hai nữ thần không thể áp sát.
- Ta nói này, hai người đừng quá kích động, qua khứ chúng ta không oán, hiện tại không thù, không cần như vậy đi?
Đối diện hai nữ thần đánh nhau, Trần Lạc không biết nên nói cái gì.
- Chỉ thấy ngươi không vừa mắt, hôm nay đánh con rùa nhà ngươi!
Trần Lạc nhức đầu bày trận pháp phòng ngự, cố gắng khuyên nhủ nhưng vô ích. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển càng đánh càng điên cuồng.
- Đủ rồi, đánh vài cái thì được, còn lấn tới nữa là gia không khách sáo!
- Không khách sáo rồi sao?
- Tiểu mỹ nhân quyến rũ như vậy nàng nói xem gia sẽ làm sao?
Trần Lạc bỗng nổi ý trêu đùa, con người hắn không có sở thích gì đặc biệt, bình thường rảnh rỗi đùa giỡn mỹ nữ tìm việc vui. Đánh nhau một lúc Trần Lạc lại nổi tật cũ, vung phù văn bày trận pháp gì đó mà Lạc Anh như con diều bị hắn kéo vào ngực.
Một tay Trần Lạc nâng cằm Lạc Anh, trêu chọc nói:
- Mỹ nữ, nào, cười với gia một cái.
- Vô sỉ!
Tiết Thường Uyển xông lên, Trần Lạc lại vung tay bày trận pháp khiến nàng mất sức như rơi vào biển sâu. Khi Tiết Thường Uyển phản ứng lại đã bị Trần Lạc ôm vào ngực.
Cảnh tượng này làm Thiên Khải quảng trường xôn xoa, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Hai nữ thần bị công khai trêu ghẹo?
Một thanh âm lạnh lùng quát:
- Thả bọn họ ra!
Trên đầu Trần Lạc xuất hiện một người, là đại thống lĩnh của Quang Minh điện, Cổ Du Nhiên.
Cổ Du Nhiên xuất hiện như kiếm bén đâm xuống, nhưng bị trận tượng ngăn cách.
- Vô sỉ!
Hạ Mạt gai mắt tham gia cuộc chiến, Bạch Phiêu Phiêu chửi dâm tặc cũng xông lên. Thanh Quân buồn bực góp vui, Dạ Thất Nương, Hiên Viên Đồng cửu thải cũng lao vào. Mấy nữ nhân quan hệ không tệ, bây giờ thấy Lạc Anh, Tiết Thường Uyển bị Tiêu Du Tử công khai đùa giỡn sao có thể không giúp đỡ? Đừng nói Tiêu Du Tử minh tưởng trạng thái đại tinh thần vô cực, dù minh tưởng ra thiên địa thì đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu cũng không sợ.
Có người thấy tội cho Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên, vì với tư chất, thiên phú của hai người nên là nhân vật siêu sao trong phương thế giới này. Bất đắc dĩ một năm trước trong thí luyện vu pháp gặp nghịch thiên Lạc gia, giờ là Tiêu Du Tử minh tưởng trạng thái đại tinh thần vô cực.
Nhưng không chỉ Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên muốn khóc, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh cũng mếu. Một năm trước hai nữ thần gặp Trần Lạc công khai đùa giỡn trước hơn mười vạn người, lần này là Tiêu Du Tử, cũng hơn mười vạn người chứng kiến cảnh Tiết Thường Uyển, Lạc Anh bị trêu ghẹo.
Phải nói Tiêu Du Tử có thành tích trong lĩnh vực trận pháp không thua gì Lạc gia, bao gồm lá gan phong lưu, hoặc chỉ hơn chứ không kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.