Thiên Vu

Chương 657: Cân nhắc.

Cửu Hanh

23/05/2016

- Sư phụ không biết thiên mệnh ngươi vì sao lại như vậy, nghĩ đến đại khái là kiếp trước của ngươi khiến ông trời cảm thấy không dễ chịu, cũng có thể do kiếp trước ngươi uy hiếp đến ông trời, còn đến tột cùng là cái gì, sư phụ không thể nào biết được. Nhưng nếu ngươi được sinh ra, cũng đến thế giới này, như vậy ngươi nhất định phải đi một con đường nghịch thiên, con đường này nhất định tầng tầng kiếp nạn, bởi vì ông trời sẽ không cho phép một người không nên sinh ra được sống trên thế giới này.

Những lời nói của sư phụ, Trần Lạc chưa bao giờ hoài nghi, lại liên tưởng đến câu nói của Đường Phi và lão hòa thượng chùa Cổ Lan kia, hắn nghĩ đến kiếp trước mình không hiểu đã làm ra chuyện gì có thể uy hiếp đến ông trời già người ta, mới có thể khiến người thống trị thiên địa tuyệt đối như ông trời không muốn cho mình được sinh ra? Bỗng nhiên vừa nghĩ, Trần Lạc thầm nói:

- Thời đại thượng cổ không phải bị kiếp trước của lão tử đây mai táng đi chứ?

Càng nghĩ càng thấy có thể có chuyện như vậy, suy nghĩ này thực sự quá lớn mật, thế nên khiến Trần Lạc có điểm không dám nghĩ tới. Mẹ nó, đây là chuyện mai táng cả một thời đại, danh xứng với thực là đối nghịch với ông trời, điều này có được kết quả gì tốt chứ? Ông trời là nhân vật như thế nào? Là người thống trị tuyệt đối trong thiên địa, là Thần trong chúng Thần, có thể nói hoàn toàn xứng đáng với trụ cột chư thần, đối nghịch với lão nhân gia, chẳng khác nào là muốn chết. Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Lạc không khỏi có chút lo lắng, nếu như kiếp trước của mình đúng là người mai táng thời đại thượng cổ, vậy đời này của mình thực sự là đại xui xẻo.

Nếu như là thật sự, kiếp trước của mình thật sự mai táng thời đại thượng cổ, uy hiếp đến ông trời, ông trời hạ lệnh không cho phép mình được chuyển thế đầu thai, nhưng hiển nhiên kiếp trước mình không nghe, trực tiếp đầu thai, nói cách khác như vậy mới có mình hiện tại. Không nghi ngờ chút nào, ông trời nhất định sẽ tính món nợ kia từ kiếp trước, chuyển lên trên đầu mình.

- Mẹ nó!

Nghĩ tới điều này, Trần Lạc không nhịn được chửi ầm lên một tiếng, con người hắn tuy lớn gan lớn mật, nhưng tuyệt đối không lớn đến độ dánh thách thức ông trời, hiện tại chỉ hi vọng ông trời lòng dạ rộng lớn như chính ông ta, không truy cứu chuyện từ kiếp trước.

Không! Hiện tại Trần Lạc chỉ hi vọng phán đoán của mình sai lầm, người mai táng thời đại thượng cổ không phải mình kiếp trước, bằng không thực sự là quá bết bát. Đúng vậy, rất tồi tệ, trên thế giới này e là cũng không có kẻ địch nào kinh khủng hơn được ông trời nữa.

Đời này hắn chưa từng cầu khẩn, nhưng hiện tại lại cầu khẩn rằn tên biến thái dám mai táng thời đại thượng cổ không phải mình kiếp trước. Không đúng! Tuyệt đối không thể như vậy! Rất nhanh hắn lại lắc đầu, bật cười tự nói:



- Cầu khẩn được cái lông, nếu như cần khẩn hữu dụng, thiên hạ này cũng sẽ không có sinh ly tử biệt, kế sách bây giờ vẫn là nên nhanh chóng tìm tới nơi mai táng Cổ Phong, nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì mới được, hi vọng phán đoán của mình là sai lầm, nếu như đúng là thế, vậy thì…

Thực sự không dám suy nghĩ tiếp, dù có suy nghĩ thế nào cũng phải đến nơi mai táng Cổ Phong làm rõ.

Nói đến, núi Vân Lộc này hiện đã biến thành một mảnh phế tích, lão giả thần bí và Đường Phi tranh đấu không chỉ khiến cho cả tòa di tích chùa Cổ Lan tán loạn biến mất, còn tai bay vạ gió tới thế giới hiện thực. Lúc này trong phế tích núi Vân Lộc tụ tập không ít người, lít nha lít nhít lên tới hàng ngàn hàng vạn, những người ngày hẳn là đều bị ép rời khỏi di tích chùa Cổ Lan, người sống có rất nhiều, nhưng càng nhiều hơn là thi thể và thương tàn.

Không biết đã chết bao nhiêu người, cũng không biết tổn thương bao nhiêu người. Nhìn những thi thể không nhúc nhích, những người thương tàn máu me khắp người, trong lòng Trần Lạc chỉ biết thở dài.

Tiến vào di tích cổ tầm bảo vấn là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, sinh tử khó liệu, cuối cùng vẫn là một câu nói, tu vi không đủ. Đối với việc này, Trần Lạc cũng rất cảm xúc, đặc biệt là hành trình chùa Cổ Lan lần này khiến hắn ý thức được mất đi trận pháp phụ trợ, chút bổn sự ấy của mình gặp phải cao thù thì căn bản không đáng nhắc tới. Tuy nói cướp đi Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý từ trong tay Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm, nhưng Trần Lạc biết được trong chuyện này phần lớn nhờ vào may mắn, đánh các nàng trở tay không kịp. Nếu như trực tiếp đối diện, chính mình không thể là địch thủ của các nàng, đặc biệt là Đường Phi cường đại đến đáng sợ, một chưởng nhẹ nhàng như không lại đánh ra trời long đất lở, có thể cân sức ngang tài với cao thủ tuyệt thế vạn năm trước đó, như vậy cường đại đến mức nào?

Tìm hiểu Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, lại cắn nuốt Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, Trần Lạc suy nghĩ đến có thời gian phải tìm một chỗ thật tốt tu luyện mới được. Đang suy nghĩ, hắn lại thấy giống như thiếu thiếu cái gì đó, loại cảm giác này như có vật gì mất đi, nhưng không biết là vật nào, trong lúc nhất thời đúng là không nghĩ ra được. Cho đến khi bên tai nghe được tiếng ngựa hí, Trần Lạc mới nhớ tới con ngựa Đạp Lãng của mình không thấy đâu, trước khi tiến vào chùa Cổ Lan, hắn cho Đạp Lãng mã tới vùng phụ cận, nhưng hiện tại cả tòa núi Vân Lộc đã biến thành phế tích, Đạp Lãng mã đâu? Mẹ nó, đừng có chết chứ? Cái thừ đồ chơi này là vật cưỡi của Thất Dạ, sau này gặp mặt phải bàn giao cho người ta như thế nào? Trần Lạc liền phát rồ, đi khắp nơi tìm kiếm Đạp Lãng mã.

Đúng như Trần Lạc nói, núi Vân Lộc đã biến thành phế tích, đồng thời cũng tử thương rất nhiều vinh quang giả, đương nhiên cũng có người mò được không ít bảo bối từ bên trong chùa Cổ Lan, có thể nói là có ngươi vui có người buồn. Trong suy nghĩ của Lãnh Cốc, lần này hắn và Tần Phấn cướp được phật môn chí bảo như Minh Vương Ấn trong chùa Cổ Lan, hẳn phải cao hứng mới đúng, nhưng xem ra Tần Phấn giống như rất ưu thương, một đường đi đều cau mày, trầm mặc không nói, khi thì lắc đầu, khi thì thở dài.

- Ta nói điện hạ, ngươi làm sao thế, chúng ta cướp được Minh Vương Ấn đó, đồ vật này là chí bảo Phật môn, sau khi luyện hóa có thể đề cao thực lực tới ba bốn thành, tuyệt đối không thua bất luận tiểu thần thông nào, vì sao ta thấy ngươi không hề vui vẻ gì vậy?

Bất kể là linh quyết, thần thông hay linh bảo, những đồ vật này kỳ thực không có trợ giúp gì với tu vi, nhưng lại có thể tăng thêm thực lực bản thân, dù sao đây cũng là thế giới lấy võ vi tôn, mạnh được yếu thua, đặc biệt đến được cảnh giới Đại Vu sư, tu ra linh tượng, thành tựu linh thể thì càng ỷ lại vào linh bảo, bởi vì tu luyện thần thông vô cùng khó khăn, thường thường tu luyện một môn thần thông cần mấy chục năm, thậm chí càng lâu hơn, đây là dưới tình huống ngộ tính tốt, cơ duyên dày mới được, nếu không có ngộ tính và cư duyên, rất có thể tới một, hai trăm năm cũng không thể tu thành một loại thần thông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Vu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook