Chương 283: Cuồng đồ (2).
Cửu Hanh
06/10/2015
Trong sân, mặt Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn xanh mét như tàu lá chuối, biểu tình vặn vẹo. Mạnh Giản chưa từng bị người chống đối như vậy, cưha từng bị người chỉ vào mũi khiêu khích thế này, đối tượng còn là một học viên mới.
Mạnh Giản cắn răng gằn từng chữ:
- Tiểu! Tử! Ta! Thấy! Ngươi! Muốn! Chết!
- Ngươi không có tư cách khiến ta chết.
Trần Lạc giơ tay chỉ thẳng vào mặt Mạnh Giản, hét to:
- Cút, còn đứng đây là hôm nay gia đánh ngươi tàn phế!
- Hay, hay, hay, hay cho tiểu tử cuồng vọng không biết trời cao đất rộng! Hôm nay sẽ cho ngươi xem Mạnh Giản ta đây có tư cách đó không!
Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn không nhịn được nữa, ánh sáng bốn màu lóe lên quanh thân. Mạnh Giản lấy ra thanh trường đao xanh biếc, gã nhảy lên, hai tay nắm đao chém xuống. Đao như gió chớp mưa rào, thiên biến vạn hóa, diễn sinh ra chín đao ảnh. Đao ảnh lấp lóe, cửu cửu quy nhất.
đao này ẩn chứa lực lượng tám mươi vạn quân!
Tám mươi vạn quân!
Một đao chém xuống khí thế kinh người, chín tầng đao ảnh kéo theo không khí bị rẽ đôi, linh khí nổ tung.
Chớp mắt đến gần!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trần Lạc không thèm né, hắn giơ tay lên, ánh sáng rực rỡ lại lóe lên trên người hắn. Không ai có thể dùng mắt nhìn thẳng ánh sáng này. Khi mọi người mở mắt ra, bọn họ trông thấy hình ảnh đáng ngạc nhiên. Một đao ẩn chứa tám mươi vạn quân lực lượng của Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn bị Trần Lạc đỡ. Đúng vậy, Trần Lạc đỡ thành công, đỡ bằng hai ngón tay.
Trên bầu trời Mạnh Giản ngây như phỗng, biểu tình kinh hoàng, mắt mở to. Mạnh Giản khó tin đứng ngây tại chỗ.
Trên lôi đài, Trần Lạc vẫn đứng tại chỗ, giơ tay lên, hai ngón tay kẹp chặt lưỡi đao sắc bén.
Giọng Trần Lạc bình tĩnh nói:
- Đây là tư cách ngươi nói sao?
Trần Lạc dứt lời.
Răng rắc!
đao gãy, bị hai ngón tay của Trần Lạc bẻ gãy.
- Sao . . . Sao ngươi có thể?
Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn không rảnh kinh hoàng, gã phát ra linh lực hòng chạy trốn. Trần Lạc vươn tay kéo cổ chân Mạnh Giản giật xuống, vung tay hất gã ra.
Trần Lạc quát to:
- Tư cách!
Trần Lạc đập Mạnh Giản té cái bịch xuống lôi đài.
- Đây là tư cách của ngươi?
Bùm!
- Cho ta biết tư cách của ngươi ở đâu?
Rầm!
- Nói đi!
Ầm!
Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn bị Trần Lạc đập bốn, năm lần, đầu rơi máu chảy, miệng mũi phun máu.
- Tự rước lấy nhục, dạy mãi không sửa, cho ngươi mặt mũi nhưng không muốn? Nếu không muốn mặt thì quỳ xuống chịu phạt cho lão tử!
Trần Lạc nổi giận ấn đầu Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, nhấn gã quỳ trên lôi đài.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, Mạnh Giản gào rú.
Cùng lúc đó, lôi đài đột nhiên có biến cố. Lôi đài tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, trong đám người có một người đang nhanh chóng thúc giục bảo khí này, là Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn. Thì ra bảo khí lôi đài lợi hại này là của Lý Mặc.
- Thứ rác rưởi này giữ lại làm gì?
Trần Lạc giẫm chân, ánh sáng chợt lóe.
Răng rắc!
Bảo khí lôi đài bị một chân Trần Lạc giẫm bể.
Bảo khí do Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn luyện hóa ra, linh thức khống chế. Nay bảo khí vỡ, linh thức của Lý Mặc bị thương, linh hồn bị tổn thương, mặt gã trắng bệch. Lý Mặc không quan tâm đến vết thương của mình, gã bị hù teo tim xoay người bỏ chạy. Thoáng chốc Trần Lạc xuất hiện trước mặt Lý Mặc ngăn đường gã đi.
- Lúc này muốn chạy thì ban đầu đừng làm chuyện đó, xéo qua kia quỳ đi!
Trần Lạc giơ chân lên, ánh sáng chợt lóe đạp vào bụng Lý Mặc.
Răng rắc!
Bảo y trên người Lý Mặc rách nát, gã bị đá bay ngang ra. Trần Lạc nhảy lên ngăn Lý Mặc giữa không trung, ấn đầu gã.
Răng rắc!
Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn bị ấn quỳ xuống đất.
Cường! Quá cường đại, cường không thể tưởng tượng, cường làm người ta khó tin, cường giơ tay nhẹ nhàng đỡ được một đao tám mươi vạn quân của Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, một cước đá bay sức chiến đấu của Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn. Hai người đều là cao thủ vào tầng ba mươi lăm Trung Ương Thử Luyện tháp, bây giờ không đỡ nổi một chiêu của Trần Lạc! Người này quá cuồng, cuồng đến dám đánh đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Thiên Cương Vinh Diệu đoàn, Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn trước mặt ba trăm thành viên của họ, bắt phạt quỳ dưới đất.
Tĩnh!
Yên tĩnh như chết.
Ba trăm thành viên ba Vinh Diệu đoàn bị thủ đoạn sấm sét của Trần Lạc hù vỡ tim, đứng ngây tại chỗ. Bọn họ kinh khủng, hoảng sợ liếc nhìn nhau, không ai dám hành động. Thứ nhất là thực lực của Trần Lạc quái quái dị, cường đại. Thứ hai là đội trưởng bị đánh ngã, không có người gánh vác, khi đó Trung Ương học phủ điều tra sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Còn một đội trưởng đứng bình yên, đó là Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn. Vốn Diệp Hồng định hành động, nhưng thấy Lý Mặc bị Trần Lạc đá một cước thê thảm thì không dám nhúc nhích. Trăm người Thiên Không Vinh Diệu đoàn cùng nhìn hướng Diệp Hồng, chỉ cần gã ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ dốc hết sức công kích. Nhưng Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn không nói gì, thật tình là gã không dám. Diệp Hồng biết rõ nếu gã ra lệnh nghĩa là làm trái quy định của Trung Ương học phủ. Hơn nữa nhiều người cùng xông lên, khó thể khống chế nặng nhẹ, nếu ra mạng người thì với thân phận của Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn không gánh nổi trách nhiệm. Hôm nay Diệp Hồng tụ tập nhiều thành viên Thiên Không Vinh Diệu đoàn chỉ vì trợ uy, dù sao đang ở trong Trung Ương học phủ chứ không phải bên ngoài.
Khi Trần Lạc liếc mắt qua, tim Diệp Hồng đập nhanh, thở gấp.
Diệp Hồng nói:
- Người này ở ngoài lôi đài ác ý bị thương người là làm trái quy tắc học phủ, không biết tại sao Phong đội trưởng không ra lệnh bắt người?
Trong đám người còn hai mươi người đứng là Phong Bưu dẫn đầu hai mươi chấp pháp viên của Chấp Pháp Đường.
- Diệp đại đội trưởng, ta đang chờ ngươi ra lệnh đi.
Có vẻ con người Phong Bưu khá âm hiểm, mặt treo nụ cười khó đoán. Lời nói của Phong Bưu rõ ràng là mỉa mai Diệp Hồng không dám ra lệnh Thiên Không Vinh Diệu đoàn hành động.
- Ngươi . . .!
Diệp Hồng nghẹn lời, cũng không dám phản bác.
Phong Bưu bước tới, vỗ tay nói:
- Lợi hại, thật sự lợi hại! Cuồng vọng, quá cuồng. Không ngờ lần này ra một học viên mới tuyệt vời đến thế, làm ta mở rộng tầm mắt. Vốn ta mong chờ ba vị đội trưởng ra lệnh hành động sẽ có kịch hay để xem, giờ thì Mạnh Giản, Lý Mặc không có lá gan đó, Diệp Hồng càng không có. Làm ta uổng công háo hức mong chờ.
- Ngươi tên là Trần Lạc đúng không? Hôm nay ngươi cho ta xem kịch hay, khá, rất khá. Nhưng hành động hôm nay của ngươi xúc phạm luật lệnh học phủ, vì vậy hãy ngoan ngoãn đi theo ta một chuyến.
Không ai đáp lại Phong Bưu. Trần Lạc đứng yên, hơi cúi đầu, sắc mặt khá tệ. Trần Lạc nhíu chặt mày, dường như hắn cố gắng kiềm chế cái gì. Đúng vậy, mới rồi Trần Lạc chợt phát hiện linh hải của mình bỗng biến dị.
Mạnh Giản cắn răng gằn từng chữ:
- Tiểu! Tử! Ta! Thấy! Ngươi! Muốn! Chết!
- Ngươi không có tư cách khiến ta chết.
Trần Lạc giơ tay chỉ thẳng vào mặt Mạnh Giản, hét to:
- Cút, còn đứng đây là hôm nay gia đánh ngươi tàn phế!
- Hay, hay, hay, hay cho tiểu tử cuồng vọng không biết trời cao đất rộng! Hôm nay sẽ cho ngươi xem Mạnh Giản ta đây có tư cách đó không!
Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn không nhịn được nữa, ánh sáng bốn màu lóe lên quanh thân. Mạnh Giản lấy ra thanh trường đao xanh biếc, gã nhảy lên, hai tay nắm đao chém xuống. Đao như gió chớp mưa rào, thiên biến vạn hóa, diễn sinh ra chín đao ảnh. Đao ảnh lấp lóe, cửu cửu quy nhất.
đao này ẩn chứa lực lượng tám mươi vạn quân!
Tám mươi vạn quân!
Một đao chém xuống khí thế kinh người, chín tầng đao ảnh kéo theo không khí bị rẽ đôi, linh khí nổ tung.
Chớp mắt đến gần!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trần Lạc không thèm né, hắn giơ tay lên, ánh sáng rực rỡ lại lóe lên trên người hắn. Không ai có thể dùng mắt nhìn thẳng ánh sáng này. Khi mọi người mở mắt ra, bọn họ trông thấy hình ảnh đáng ngạc nhiên. Một đao ẩn chứa tám mươi vạn quân lực lượng của Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn bị Trần Lạc đỡ. Đúng vậy, Trần Lạc đỡ thành công, đỡ bằng hai ngón tay.
Trên bầu trời Mạnh Giản ngây như phỗng, biểu tình kinh hoàng, mắt mở to. Mạnh Giản khó tin đứng ngây tại chỗ.
Trên lôi đài, Trần Lạc vẫn đứng tại chỗ, giơ tay lên, hai ngón tay kẹp chặt lưỡi đao sắc bén.
Giọng Trần Lạc bình tĩnh nói:
- Đây là tư cách ngươi nói sao?
Trần Lạc dứt lời.
Răng rắc!
đao gãy, bị hai ngón tay của Trần Lạc bẻ gãy.
- Sao . . . Sao ngươi có thể?
Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn không rảnh kinh hoàng, gã phát ra linh lực hòng chạy trốn. Trần Lạc vươn tay kéo cổ chân Mạnh Giản giật xuống, vung tay hất gã ra.
Trần Lạc quát to:
- Tư cách!
Trần Lạc đập Mạnh Giản té cái bịch xuống lôi đài.
- Đây là tư cách của ngươi?
Bùm!
- Cho ta biết tư cách của ngươi ở đâu?
Rầm!
- Nói đi!
Ầm!
Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn bị Trần Lạc đập bốn, năm lần, đầu rơi máu chảy, miệng mũi phun máu.
- Tự rước lấy nhục, dạy mãi không sửa, cho ngươi mặt mũi nhưng không muốn? Nếu không muốn mặt thì quỳ xuống chịu phạt cho lão tử!
Trần Lạc nổi giận ấn đầu Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, nhấn gã quỳ trên lôi đài.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, Mạnh Giản gào rú.
Cùng lúc đó, lôi đài đột nhiên có biến cố. Lôi đài tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, trong đám người có một người đang nhanh chóng thúc giục bảo khí này, là Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn. Thì ra bảo khí lôi đài lợi hại này là của Lý Mặc.
- Thứ rác rưởi này giữ lại làm gì?
Trần Lạc giẫm chân, ánh sáng chợt lóe.
Răng rắc!
Bảo khí lôi đài bị một chân Trần Lạc giẫm bể.
Bảo khí do Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn luyện hóa ra, linh thức khống chế. Nay bảo khí vỡ, linh thức của Lý Mặc bị thương, linh hồn bị tổn thương, mặt gã trắng bệch. Lý Mặc không quan tâm đến vết thương của mình, gã bị hù teo tim xoay người bỏ chạy. Thoáng chốc Trần Lạc xuất hiện trước mặt Lý Mặc ngăn đường gã đi.
- Lúc này muốn chạy thì ban đầu đừng làm chuyện đó, xéo qua kia quỳ đi!
Trần Lạc giơ chân lên, ánh sáng chợt lóe đạp vào bụng Lý Mặc.
Răng rắc!
Bảo y trên người Lý Mặc rách nát, gã bị đá bay ngang ra. Trần Lạc nhảy lên ngăn Lý Mặc giữa không trung, ấn đầu gã.
Răng rắc!
Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn bị ấn quỳ xuống đất.
Cường! Quá cường đại, cường không thể tưởng tượng, cường làm người ta khó tin, cường giơ tay nhẹ nhàng đỡ được một đao tám mươi vạn quân của Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, một cước đá bay sức chiến đấu của Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn. Hai người đều là cao thủ vào tầng ba mươi lăm Trung Ương Thử Luyện tháp, bây giờ không đỡ nổi một chiêu của Trần Lạc! Người này quá cuồng, cuồng đến dám đánh đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Thiên Cương Vinh Diệu đoàn, Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn trước mặt ba trăm thành viên của họ, bắt phạt quỳ dưới đất.
Tĩnh!
Yên tĩnh như chết.
Ba trăm thành viên ba Vinh Diệu đoàn bị thủ đoạn sấm sét của Trần Lạc hù vỡ tim, đứng ngây tại chỗ. Bọn họ kinh khủng, hoảng sợ liếc nhìn nhau, không ai dám hành động. Thứ nhất là thực lực của Trần Lạc quái quái dị, cường đại. Thứ hai là đội trưởng bị đánh ngã, không có người gánh vác, khi đó Trung Ương học phủ điều tra sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Còn một đội trưởng đứng bình yên, đó là Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn. Vốn Diệp Hồng định hành động, nhưng thấy Lý Mặc bị Trần Lạc đá một cước thê thảm thì không dám nhúc nhích. Trăm người Thiên Không Vinh Diệu đoàn cùng nhìn hướng Diệp Hồng, chỉ cần gã ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ dốc hết sức công kích. Nhưng Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn không nói gì, thật tình là gã không dám. Diệp Hồng biết rõ nếu gã ra lệnh nghĩa là làm trái quy định của Trung Ương học phủ. Hơn nữa nhiều người cùng xông lên, khó thể khống chế nặng nhẹ, nếu ra mạng người thì với thân phận của Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn không gánh nổi trách nhiệm. Hôm nay Diệp Hồng tụ tập nhiều thành viên Thiên Không Vinh Diệu đoàn chỉ vì trợ uy, dù sao đang ở trong Trung Ương học phủ chứ không phải bên ngoài.
Khi Trần Lạc liếc mắt qua, tim Diệp Hồng đập nhanh, thở gấp.
Diệp Hồng nói:
- Người này ở ngoài lôi đài ác ý bị thương người là làm trái quy tắc học phủ, không biết tại sao Phong đội trưởng không ra lệnh bắt người?
Trong đám người còn hai mươi người đứng là Phong Bưu dẫn đầu hai mươi chấp pháp viên của Chấp Pháp Đường.
- Diệp đại đội trưởng, ta đang chờ ngươi ra lệnh đi.
Có vẻ con người Phong Bưu khá âm hiểm, mặt treo nụ cười khó đoán. Lời nói của Phong Bưu rõ ràng là mỉa mai Diệp Hồng không dám ra lệnh Thiên Không Vinh Diệu đoàn hành động.
- Ngươi . . .!
Diệp Hồng nghẹn lời, cũng không dám phản bác.
Phong Bưu bước tới, vỗ tay nói:
- Lợi hại, thật sự lợi hại! Cuồng vọng, quá cuồng. Không ngờ lần này ra một học viên mới tuyệt vời đến thế, làm ta mở rộng tầm mắt. Vốn ta mong chờ ba vị đội trưởng ra lệnh hành động sẽ có kịch hay để xem, giờ thì Mạnh Giản, Lý Mặc không có lá gan đó, Diệp Hồng càng không có. Làm ta uổng công háo hức mong chờ.
- Ngươi tên là Trần Lạc đúng không? Hôm nay ngươi cho ta xem kịch hay, khá, rất khá. Nhưng hành động hôm nay của ngươi xúc phạm luật lệnh học phủ, vì vậy hãy ngoan ngoãn đi theo ta một chuyến.
Không ai đáp lại Phong Bưu. Trần Lạc đứng yên, hơi cúi đầu, sắc mặt khá tệ. Trần Lạc nhíu chặt mày, dường như hắn cố gắng kiềm chế cái gì. Đúng vậy, mới rồi Trần Lạc chợt phát hiện linh hải của mình bỗng biến dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.