Chương 281: Đùa đến khi ngươi tan vỡ (2).
Cửu Hanh
06/10/2015
Trên lôi đài, Đỗ Phong, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên mặt xám xịt nằm, thở hổn hển, thoạt trông kiệt quệ, trong mắt tràn ngập hãi hùng. Một người đứng bên cạnh ba người kia, chính là Lý Đoan. Biểu tình của Lý Đoan cực kỳ khó xem, cực kỳ khó xem, mất tự nhiên, rất e dè nhìn Trần Lạc chằm chằm.
Mỏiòi không ai chú ý giờ mới thấy từ khi nào Lý Đoan đã đổi y phục, đó không phải bộ đồ bình thường mà là chiến bào xa hoa thêu đầy hoa văn ngôi sao. Áo, mũ đều rực rỡ ánh sao, lấp lánh chói mắt.
- Cái này . . . Chẳng phải là Tinh Thần bảo y nổi tiếng lừng lẫy do Thường đại sư luyện chế ra sao? Tại sao Lý Đoan mặc nó?
Ai nghe tên Tinh Thần bảo y đều biết đó là bảo y đặc biệt do Thường đại sư của Luyện Bảo viện mới luyện gần đây, bảo y rất nổi bật, nghe nói có thể hấp thu linh lực, tích lũy đến trình độ nhất định sẽ bắn ra ngoài, siêu lợi hại.
Hèn gì Lý Đoan là luyện bảo sư, không có uy lực linh lực nhưng dám đứng ra khiêu chiến, thì ra gã có linh bảo đặc biệt thế này. Nhưng bây giờ trông Lý Đoan rất sợ, khóe môi co giật.
Trần Lạc nhìn ba đám người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích trên lôi đài.
Trần Lạc âm u nói:
- Các ngươi không nghe ta hỏi sao? Có nghe thấy không? Nói!
Trên lôi đài, ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích nằm úp sấp không dám hó hé một câu. Đừng nói bây giờ ba ngươi hao hết linh lực, dù không có cũng không dám đáp lại. Ánh mắt lạnh lùng của Trần Lạc quét qua, ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích chịu không nổi người run lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng. Khi Lý Đoan chạm vào ánh mắt của Trần Lạc thì tim đập nhanh, mặt trắng bệch. Lý Đoan hít sâu cố nén nỗi sợ hãi nhưng vô dụng.
Lý Đoan run rẩy nói:
- Trần . . . Trần Lạc, ta cho ngươi biết, Tinh Thần bảo y của ta đã hấp thu gần tới sáu mươi vạn quân lực lượng, ngươi dám nhúc nhích thì sáu mươi vạn quân lực lượng sẽ đánh nát ngươi!
Trần Lạc không đáp lại Lý Đoan, không thèm nhìn gã cái nào.
Trần Lạc tiếp tục hỏi:
- Nói đi.
Không ai dám trả lời Trần Lạc.
Trong phút chốc.
Biểu tình Trần Lạc thay đổi, thay đổi là cơn giận âm trầm, chân mày giãn ra, cơn giận sư tử hổ bảo. Mắt Trần Lạc lóe sáng, lửa giận lan tràn, ánh sáng phát ra từ người hắn. Chợt có tiếng gầm như sét đánh giữa trời xanh.
- Nói!
Chữ nói dứt, ánh sáng biến mất. Ngàn người có mặt hơn một nửa bỗng thấy đầu váng mắt hoa, tai điếc choáng váng, nhiều người lỗ tai chảy máu. Càng làm bọn họ thấy kinh khủng là trên lôi đài, Tinh Thần bảo y tích lũy sáu mươi vạn quân lực lượng trên người Lý Đoan bị . . . Bị tiếng rống sấm sét của Trần Lạc chấn nát không còn một mảnh vụn.
Trời!
Đây là Tinh Thần bảo y do Thường đại sư luyện chế, bây giờ Tinh Thần bảo y không chịu nổi uy lực tiếng rống của một người?
- Phụt!
Lý Đoan lõa thể, quỳ dưới đất, miệng mũi chảy máu, mắt trợn to. Lý Đoan há hốc mồm, biểu tình kinh hoàng.
Y phục của ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong cũng bị chấn rách, người lõa lồ, miệng mũi trào máu nằm trên lôi đài co giật như bị kinh phong.
- Nếu không đánh tức là nhận thua, đã nhận thua thì phải chịu phạt.
Trần Lạc cử động, người hắn phát ra ánh sáng. Trần Lạc nhấc chân bước tới, súc địa thành thốn. Mọi người chưa hiểu đầu cua tai nheo gì Trần Lạc đã đứng trên lôi đài.
- Có thấy bia đá Long Xà viện không? Tự mình leo lên đi.
Sợ hãi, kinh hoàng.
Đây là nỗi lòng hiện tại của bốn người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, Lý Đoan. Bọn họ nằm im không nhúc nhích, người run cầm cập.
Lý Đoan há mồm, khó nhọc nói:
- Ta . . . Ta là trung cấp luyện bảo sư trong Thiên Phong Vinh Diệu đoàn . . .
Lý Đoan chưa nói xong đã bị Trần Lạc tát tai té xuống đất.
Trần Lạc quát to:
- Ta cóc cần biết ngươi là ai!
Trần Lạc tát làm miệng mũi Lý Đoan chảy máu, răng rụng, sợ hãi tè ra quần.
- Ngươi có bản lĩnh chút đi, gan bé xíu cũng bắt chước người ta lên lôi đài kêu gào khiêu chiến?
Trần Lạc xách Lý Đoan lên ném xuống chân bai đá Long Xà viện.
Trần Lạc cao giọng quát:
- Nam tử hán đại trượng phu, một cục đàm là một cây đinh. Lão tử nói treo ngươi ba ngày thì không thể thiếu một giây. Leo lên cho ta, hôm nay ngươi không leo thì lão tử đánh ngươi ba ngày ba đêm!
Đám người nhìn Lý Đoan nằm dưới chân bai đá Long Xà viện, người co giật, rất là đồng tình gã. Ngươi đường đường là trung cấp luyện bảo sư, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị. Lần này ước chiến lôi đài vốn không liên quan đến ngươi, cố tình ngươi chạy ra lớn giọng diễu võ giương oai, giờ thảm thế này, tiêu tiểu tại chỗ, quá mất mặt.
Lại nhìn Trần Lạc trên lôi đài, ai mà ngờ một kẻ trông yếu đuối lại hung hãn như thế. Bề ngoài yếu ớt che giấu thực lực cường đại, còn có trái tim hung tợn. Loại cảm giác này làm người ta rất ngạc nhiên, như thấy con cừu dịu ngoan bỗng thành con sói hung mãnh, rất khó chấp nhận. Trần Lạc hoàn mỹ cho ví dụ sói đội lốt cừu.
Ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong vốn là linh hồn mệt mỏi, linh nguyên hao hết lại bị tiếng rống của Trần Lạc chân thương, giờ nằm im không nhúc nhích. Chính mắt thấy Lý Đoan bị ném đi làm ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong kinh hoàng, nhìn hướng đội trưởng Vinh Diệu đoàn của mình. Trần Lạc nhấc chân đi qua.
Trong đám người bỗng vang lên ba tiếng quát to:
- Dừng tay!
- Ngươi dám!
- Chậm đã!
Mọi người nhìn lại, ba thanh âm này đến từ Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, và Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn. Lý Mặc, Diệp Hồng, Mạnh Giản đều là người nổi bật xâm nhập tầng ba mươi mấy Trung Ương Thử Luyện tháp. Đỗ Phong với sức chiến đấu năm mươi vạn quân nhưng chỉ vào được tầng hai mươi sáu còn Lý Mặc, Diệp Hồng, Mạnh Giản xông lên tầng ba mươi mấy, có thể tưởng tượng sức chiến đấu của ba người mạnh mẽ cỡ nào.
Lần này Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn đến là muốn nhờ danh nghĩa buộc mấy con cọp không răng của Long Xà viện ra, đạp trên đầu bọn họ tăng uy danh cho Vinh Diệu đoàn. Theo kế hoạch thì Trần Lạc có xuất hiện hay không chẳng đáng lo. Trần Lạc không ra mặt cũng không sao, nếu hắn lộ mặt thì cứ đánh. Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn không thể ngờ là Trần Lạc không bắt mắt, không có tiếng tăm gì lại cường đại đến vậy. Trần Lạc chỉ dựa vào lực lượng linh nguyên, không phát ra linh quyết nào đã đánh tan linh quyết cao đến năm mươi vạn quân, làm Mạnh Giản, Lý Mặc, Diệp Hồng rất e dè.
Nhưng e dè thì e dè, nếu để Trần Lạc treo ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích lên bia đá Long Xà viện ba ngày không chỉ khiến ba người mất mặt, Vinh Diệu đoàn của bọn họ cũng không còn mặt mũi nào.
Mỏiòi không ai chú ý giờ mới thấy từ khi nào Lý Đoan đã đổi y phục, đó không phải bộ đồ bình thường mà là chiến bào xa hoa thêu đầy hoa văn ngôi sao. Áo, mũ đều rực rỡ ánh sao, lấp lánh chói mắt.
- Cái này . . . Chẳng phải là Tinh Thần bảo y nổi tiếng lừng lẫy do Thường đại sư luyện chế ra sao? Tại sao Lý Đoan mặc nó?
Ai nghe tên Tinh Thần bảo y đều biết đó là bảo y đặc biệt do Thường đại sư của Luyện Bảo viện mới luyện gần đây, bảo y rất nổi bật, nghe nói có thể hấp thu linh lực, tích lũy đến trình độ nhất định sẽ bắn ra ngoài, siêu lợi hại.
Hèn gì Lý Đoan là luyện bảo sư, không có uy lực linh lực nhưng dám đứng ra khiêu chiến, thì ra gã có linh bảo đặc biệt thế này. Nhưng bây giờ trông Lý Đoan rất sợ, khóe môi co giật.
Trần Lạc nhìn ba đám người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích trên lôi đài.
Trần Lạc âm u nói:
- Các ngươi không nghe ta hỏi sao? Có nghe thấy không? Nói!
Trên lôi đài, ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích nằm úp sấp không dám hó hé một câu. Đừng nói bây giờ ba ngươi hao hết linh lực, dù không có cũng không dám đáp lại. Ánh mắt lạnh lùng của Trần Lạc quét qua, ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích chịu không nổi người run lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng. Khi Lý Đoan chạm vào ánh mắt của Trần Lạc thì tim đập nhanh, mặt trắng bệch. Lý Đoan hít sâu cố nén nỗi sợ hãi nhưng vô dụng.
Lý Đoan run rẩy nói:
- Trần . . . Trần Lạc, ta cho ngươi biết, Tinh Thần bảo y của ta đã hấp thu gần tới sáu mươi vạn quân lực lượng, ngươi dám nhúc nhích thì sáu mươi vạn quân lực lượng sẽ đánh nát ngươi!
Trần Lạc không đáp lại Lý Đoan, không thèm nhìn gã cái nào.
Trần Lạc tiếp tục hỏi:
- Nói đi.
Không ai dám trả lời Trần Lạc.
Trong phút chốc.
Biểu tình Trần Lạc thay đổi, thay đổi là cơn giận âm trầm, chân mày giãn ra, cơn giận sư tử hổ bảo. Mắt Trần Lạc lóe sáng, lửa giận lan tràn, ánh sáng phát ra từ người hắn. Chợt có tiếng gầm như sét đánh giữa trời xanh.
- Nói!
Chữ nói dứt, ánh sáng biến mất. Ngàn người có mặt hơn một nửa bỗng thấy đầu váng mắt hoa, tai điếc choáng váng, nhiều người lỗ tai chảy máu. Càng làm bọn họ thấy kinh khủng là trên lôi đài, Tinh Thần bảo y tích lũy sáu mươi vạn quân lực lượng trên người Lý Đoan bị . . . Bị tiếng rống sấm sét của Trần Lạc chấn nát không còn một mảnh vụn.
Trời!
Đây là Tinh Thần bảo y do Thường đại sư luyện chế, bây giờ Tinh Thần bảo y không chịu nổi uy lực tiếng rống của một người?
- Phụt!
Lý Đoan lõa thể, quỳ dưới đất, miệng mũi chảy máu, mắt trợn to. Lý Đoan há hốc mồm, biểu tình kinh hoàng.
Y phục của ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong cũng bị chấn rách, người lõa lồ, miệng mũi trào máu nằm trên lôi đài co giật như bị kinh phong.
- Nếu không đánh tức là nhận thua, đã nhận thua thì phải chịu phạt.
Trần Lạc cử động, người hắn phát ra ánh sáng. Trần Lạc nhấc chân bước tới, súc địa thành thốn. Mọi người chưa hiểu đầu cua tai nheo gì Trần Lạc đã đứng trên lôi đài.
- Có thấy bia đá Long Xà viện không? Tự mình leo lên đi.
Sợ hãi, kinh hoàng.
Đây là nỗi lòng hiện tại của bốn người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong, Lý Đoan. Bọn họ nằm im không nhúc nhích, người run cầm cập.
Lý Đoan há mồm, khó nhọc nói:
- Ta . . . Ta là trung cấp luyện bảo sư trong Thiên Phong Vinh Diệu đoàn . . .
Lý Đoan chưa nói xong đã bị Trần Lạc tát tai té xuống đất.
Trần Lạc quát to:
- Ta cóc cần biết ngươi là ai!
Trần Lạc tát làm miệng mũi Lý Đoan chảy máu, răng rụng, sợ hãi tè ra quần.
- Ngươi có bản lĩnh chút đi, gan bé xíu cũng bắt chước người ta lên lôi đài kêu gào khiêu chiến?
Trần Lạc xách Lý Đoan lên ném xuống chân bai đá Long Xà viện.
Trần Lạc cao giọng quát:
- Nam tử hán đại trượng phu, một cục đàm là một cây đinh. Lão tử nói treo ngươi ba ngày thì không thể thiếu một giây. Leo lên cho ta, hôm nay ngươi không leo thì lão tử đánh ngươi ba ngày ba đêm!
Đám người nhìn Lý Đoan nằm dưới chân bai đá Long Xà viện, người co giật, rất là đồng tình gã. Ngươi đường đường là trung cấp luyện bảo sư, muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị. Lần này ước chiến lôi đài vốn không liên quan đến ngươi, cố tình ngươi chạy ra lớn giọng diễu võ giương oai, giờ thảm thế này, tiêu tiểu tại chỗ, quá mất mặt.
Lại nhìn Trần Lạc trên lôi đài, ai mà ngờ một kẻ trông yếu đuối lại hung hãn như thế. Bề ngoài yếu ớt che giấu thực lực cường đại, còn có trái tim hung tợn. Loại cảm giác này làm người ta rất ngạc nhiên, như thấy con cừu dịu ngoan bỗng thành con sói hung mãnh, rất khó chấp nhận. Trần Lạc hoàn mỹ cho ví dụ sói đội lốt cừu.
Ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong vốn là linh hồn mệt mỏi, linh nguyên hao hết lại bị tiếng rống của Trần Lạc chân thương, giờ nằm im không nhúc nhích. Chính mắt thấy Lý Đoan bị ném đi làm ba người Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong kinh hoàng, nhìn hướng đội trưởng Vinh Diệu đoàn của mình. Trần Lạc nhấc chân đi qua.
Trong đám người bỗng vang lên ba tiếng quát to:
- Dừng tay!
- Ngươi dám!
- Chậm đã!
Mọi người nhìn lại, ba thanh âm này đến từ Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, và Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn. Lý Mặc, Diệp Hồng, Mạnh Giản đều là người nổi bật xâm nhập tầng ba mươi mấy Trung Ương Thử Luyện tháp. Đỗ Phong với sức chiến đấu năm mươi vạn quân nhưng chỉ vào được tầng hai mươi sáu còn Lý Mặc, Diệp Hồng, Mạnh Giản xông lên tầng ba mươi mấy, có thể tưởng tượng sức chiến đấu của ba người mạnh mẽ cỡ nào.
Lần này Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn đến là muốn nhờ danh nghĩa buộc mấy con cọp không răng của Long Xà viện ra, đạp trên đầu bọn họ tăng uy danh cho Vinh Diệu đoàn. Theo kế hoạch thì Trần Lạc có xuất hiện hay không chẳng đáng lo. Trần Lạc không ra mặt cũng không sao, nếu hắn lộ mặt thì cứ đánh. Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn không thể ngờ là Trần Lạc không bắt mắt, không có tiếng tăm gì lại cường đại đến vậy. Trần Lạc chỉ dựa vào lực lượng linh nguyên, không phát ra linh quyết nào đã đánh tan linh quyết cao đến năm mươi vạn quân, làm Mạnh Giản, Lý Mặc, Diệp Hồng rất e dè.
Nhưng e dè thì e dè, nếu để Trần Lạc treo ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích lên bia đá Long Xà viện ba ngày không chỉ khiến ba người mất mặt, Vinh Diệu đoàn của bọn họ cũng không còn mặt mũi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.