Chương 765: Giết chóc hoành hành (2).
Cửu Hanh
24/07/2016
- Ngươi dám!
- Việc trong thiên hạ, chỉ có Trần Lạc ta đồng ý hay không, xưa nay cũng chưa có việc ta dám hay không dám làm!
Phịch một tiếng, một chưởng hạ xuống, đầu của Liễu Trường Sinh bị hắn bóp nát rồi.
Đã chết, Liễu Trường Sinh mười năm trước nổi danh thiên kiêu cùng với Thương Vô Tà và Mộ Vân Không cứ như vậy bị Trần Lạc trước sau chặt đứt bốn chi, sau lại trực tiếp bóp nát, bị giết chết ngay trước mặt đại lão bá chủ đoàn vinh quang Già Lam.
Liễu Trường Sinh bị giết, một đám thiên kiêu và đoàn trưởng quỳ trên mặt đất nhtas thời sợ hãi đến hồn phi phách tán, bọn họ còn cho rằng các vị đại lão bá chủ đến không những có thể cứu vớt được mình, còn có thể tru diệt Trần Lạc, nhưng bất luận thế nào cũng không nghĩ tới, các vị đại lão bá chủ đến rồi, không những không cứu được bọn họ, ngược lại khiến cho giết choc bắt đầu.
- Trần Lạc, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, nhanh thả người Lang gia cảnh địa chúng ta.
- Trần Lạc, nếu hôm nay ngươi dám đụng đến người nội viện Trung Ương chúng ta, chúng ta tất sẽ tru diệt ngươi.
Thấy Liễu Trường Sinh bị giết, đám đại lão bá chủ không còn bảo trì được vẻ trấn tĩnh, nhưng trước mặt là kết giới đại tự nhiên, bọn họ lại không thể ra sức, Lang gia cảnh địa và nội viện Trung Ương tạo áp lực uy hiếp, mười đại đoàn vinh quang nỗ lực thỏa hiệp dụ dỗ, đám người Hách Thiên Nhai, Đồ lão tà khổ cực khuyên bảo.
Nhưng tất cả đều là vô dụng, Trần Lạc như mắt điếc tai ngơ, ngay cả nhìn bọn họ một cái cũng chưa từng, khi hắn nhấc chân động, lôi vân cuồn cuộn điên cuồng đè xuống trong hư không, linh tượng khủng bố che kín bầu trời quơ hai tay, rít gào rống giận. Ầm! Núi lửa bạo phát, dung nham cuồn cuộn lan tràn, mặt đất rung chuyển kịch liệt, giờ khắc này, mọi người đều có thể cảm giác được rõ ràng sát khí ngợp trời trên người hắn, đám thiên kiêu và đoàn trưởng quỳ trên mặt đất hoảng sợ, sợ thật sự, cũng không còn nửa phần cuồng ngạo, cũng không có nổi một tia kiêu hùng, chỉ có sợ hãi, sợ hãi vô cùng vô tận.
Thoáng chốc, Trần Lạc đưa tay lên rồi hạ tay xuống, phịch một tiếng, một vị trưởng lão đoàn vinh quang Thiên Huyễn nổ chết ngay tại chỗ.
Ầm! Lại một người nổ chết, Trần Lạc tiếp tục đi tới, cánh tay tiếp tục vung lên, bàn tay tiếp tục chụp xuống, mỗi một lần vung lên, mỗi một lần chụp xuống, đều sẽ có một người bị nổ chết, chết không toàn thây. Đám đại lão bá chủ bị ngăn cản bên ngoài kết giới bảy màu, từng người từng người đều nổi giận ngút trời, thi triển đại thủ đoạn nỗ lực công phá kết giới tự nhiên.
- Trần Lạc, ngươi là đồ yêu nghiệt tà ác, ngươi dám giết người của đoàn vinh quang Thiên Huyễn ta, hôm nay ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn.
- Dừng tay! Dừng tay mau!
Trần Lạc tiếp tục bước lên, chưa hề dừng lại, tay vẫn nâng lên chụp xuống, từng người nổ chết, khi há miệng nói, lôi vân cuồn cuộn di chuyển trong hư không, núi lửa liên tục bạo phát dướt mặt đất, âm thanh mênh mông như trời, liên tục nổ vang trong thiên địa.
- Ngày hôm nay ta muốn cho người trong cả thiên hạ đều biết, muốn giết ta cũng được, ta tùy thời phụng bồi, các ngươi giết chết ta là bản lãnh của các ngươi, nếu như không giết được ta, vậy chính là ngày tận thế của các ngươi, ta mặc kệ ngươi có thân phận gì, có bối cảnh gì, có chỗ dựa gì, dám trêu vào ta, ta đều giết sạch, ai cũng không thể cứu được các ngươi.
Trần Lạc đưa tay chụp xuống đầu Thương Vô Tà, lẫm liệt quát lên:
- Lang gia cảnh địa không được.
Dứt lời, phịch một tiếng, Thương Vô Tà nổ chết tại chỗ.
- Học phủ trung ương cũng không được!
Ầm! Mộ Vân Không nổ chết.
- Mười đại đoàn vinh quang càng không được.
Trần Lạc vung tay lên, ánh sáng chợt thiểm, trăm vị trưởng lão đại đoàn vinh quang đều nổ chết, chết tan xương nát thịt, ngay cả chút cặn cũng không còn sót lại, chỉ có một đám mưa máu tràn ngập.
Bên ngoài, hơn mười vị đại lão dù đều là bá chủ đại thần thông điên cuồng công kích kết giới tự nhiên, nhưng đánh hồi lâu vẫn không được, nhìn Trần Lạc bắt đầu vung đồ đao chém giết về phía người Lang gia cảnh địa và nội viện Trung Ương, Vạn Khuê hô:
- Trần Lạc, đừng giết nữa, chỉ cần ngươi chịu thả người, Lang gia cảnh địa chúng ta có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ngươi.
Lang gia cảnh địa đã tổn thất Thương Vô Tà, tuyệt đối không thể tổn thất thêm những vị thiên kiêu khác, Vạn Khuê không thể không thỏa hiệp, Mục Liên Sinh của nội viện Trung Ương cũng như thế, bắt đầu thỏa hiệp nhận sai, nói:
- Trần Lạc, bọn họ đều là người học phủ Trung Ương, chỉ là nhất thời hồ đồ, ngươi không thể cứ giết bọn họ như vậy.
- Lang gia cảnh địa cũng được, nội viện Trung Ương cũng được, nếu các ngươi không quản giáo được, như vậy hôm nay Trần Lạc ta thay các ngươi quản giáo!
Cánh tay Trần Lạc vung lên, một chưởng hạ xuống, Phong Thanh Vũ của Lang gia cảnh địa nổ chết.
- Lạc tiểu tử! Ngươi đang làm cái gì thế! Ngươi điên rồi! Ngươi không thể giết nữa!
Đồ lão tà như phát rồ, điên cuồng công kích lên kết giới tự nhiên.
- Ta tuyệt không lưu tay cho người dám giết ta, giết một người là giết, giết mười người cũng là giết!
Tay Trần Lạc lại vung lên rồi hạ xuống, giết chóc hoành hành, máu chảy thành song, âm thanh tĩnh lặng và bá đạo nổ vang trong thiên địa:
- Trần Lạc ta hoặc là không làm, đã làm là sẽ làm đến cùng, làm triệt để, hoặc là không giết, muốn giết là đại khai sát giới, giết sạch sẽ, giết cho không còn một manh giáp, giết cho máu chảy thành sông, giết cho không còn gì hối tiếc!
- Ngươi… Ngươi đây là muốn làm địch khắp cả thiên hạ!
- Là địch khắp cả thiên hạ thì đã sao?
Trần Lạc quát lên một tiếng:
- Bản tâm ta hướng về Phật, vì các ngươi buộc ta thành Ma, nếu thiên địa này không còn chứa được ta, vậy ta chỉ còn cách hủy diệt cả thiên địa!
Lôi vân cuồn cuộn chuyển động trên hư không, dưới đất núi lửa điên cuồng rít gào.
Bên trong một tòa kiến trúc hiếm hoi còn sót lại của vùng biên hoang, đông đảo nữ thần của Kiến Và Hoa Hồng cứ ngơ ngác nhìn như vậy, nhìn người thanh niên áo lam tùy tiện bá đạo đứng giữ vũng máu trong phế tích, hắn hung tàn bạo liệt, bễ nghễ thiên hạ, khát máu thành tính. Các nàng nhìn, cũng chỉ có thể nhìn, trong đầu đều là trống rỗng, đối mặt với một màn phát sinh nơi đây, các nàng hoàn toàn không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì, phảng phất như tư duy đã đọng lại, ngay cả hô hấp cũng không thể tự chủ.
Hiên Viên Đồng vẫn có thể cảm giác được Trần Lạc tuyệt đối có một loại liên quan nào đó trong đại tự nhiên, đúng vậy, nàng vẫn cảm giác được, nhưng lại không biết là liên quan đến cái gì, cho đến khi thấy được kết giới đại tự nhiên bảy màu kia, nàng mới hiểu được Trần Lạc dĩ nhiên đã nắm giữ pháp tắc đại tự nhiên, nàng không biết Trần Lạc làm được bằng cách nào, giờ khắc này nàng cũng không muốn biết, chỉ muốn biết rõ ràng Trần Lạc đến tột cùng là đang làm cái gì, tại sao phải làm như thế.
- Việc trong thiên hạ, chỉ có Trần Lạc ta đồng ý hay không, xưa nay cũng chưa có việc ta dám hay không dám làm!
Phịch một tiếng, một chưởng hạ xuống, đầu của Liễu Trường Sinh bị hắn bóp nát rồi.
Đã chết, Liễu Trường Sinh mười năm trước nổi danh thiên kiêu cùng với Thương Vô Tà và Mộ Vân Không cứ như vậy bị Trần Lạc trước sau chặt đứt bốn chi, sau lại trực tiếp bóp nát, bị giết chết ngay trước mặt đại lão bá chủ đoàn vinh quang Già Lam.
Liễu Trường Sinh bị giết, một đám thiên kiêu và đoàn trưởng quỳ trên mặt đất nhtas thời sợ hãi đến hồn phi phách tán, bọn họ còn cho rằng các vị đại lão bá chủ đến không những có thể cứu vớt được mình, còn có thể tru diệt Trần Lạc, nhưng bất luận thế nào cũng không nghĩ tới, các vị đại lão bá chủ đến rồi, không những không cứu được bọn họ, ngược lại khiến cho giết choc bắt đầu.
- Trần Lạc, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, nhanh thả người Lang gia cảnh địa chúng ta.
- Trần Lạc, nếu hôm nay ngươi dám đụng đến người nội viện Trung Ương chúng ta, chúng ta tất sẽ tru diệt ngươi.
Thấy Liễu Trường Sinh bị giết, đám đại lão bá chủ không còn bảo trì được vẻ trấn tĩnh, nhưng trước mặt là kết giới đại tự nhiên, bọn họ lại không thể ra sức, Lang gia cảnh địa và nội viện Trung Ương tạo áp lực uy hiếp, mười đại đoàn vinh quang nỗ lực thỏa hiệp dụ dỗ, đám người Hách Thiên Nhai, Đồ lão tà khổ cực khuyên bảo.
Nhưng tất cả đều là vô dụng, Trần Lạc như mắt điếc tai ngơ, ngay cả nhìn bọn họ một cái cũng chưa từng, khi hắn nhấc chân động, lôi vân cuồn cuộn điên cuồng đè xuống trong hư không, linh tượng khủng bố che kín bầu trời quơ hai tay, rít gào rống giận. Ầm! Núi lửa bạo phát, dung nham cuồn cuộn lan tràn, mặt đất rung chuyển kịch liệt, giờ khắc này, mọi người đều có thể cảm giác được rõ ràng sát khí ngợp trời trên người hắn, đám thiên kiêu và đoàn trưởng quỳ trên mặt đất hoảng sợ, sợ thật sự, cũng không còn nửa phần cuồng ngạo, cũng không có nổi một tia kiêu hùng, chỉ có sợ hãi, sợ hãi vô cùng vô tận.
Thoáng chốc, Trần Lạc đưa tay lên rồi hạ tay xuống, phịch một tiếng, một vị trưởng lão đoàn vinh quang Thiên Huyễn nổ chết ngay tại chỗ.
Ầm! Lại một người nổ chết, Trần Lạc tiếp tục đi tới, cánh tay tiếp tục vung lên, bàn tay tiếp tục chụp xuống, mỗi một lần vung lên, mỗi một lần chụp xuống, đều sẽ có một người bị nổ chết, chết không toàn thây. Đám đại lão bá chủ bị ngăn cản bên ngoài kết giới bảy màu, từng người từng người đều nổi giận ngút trời, thi triển đại thủ đoạn nỗ lực công phá kết giới tự nhiên.
- Trần Lạc, ngươi là đồ yêu nghiệt tà ác, ngươi dám giết người của đoàn vinh quang Thiên Huyễn ta, hôm nay ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn.
- Dừng tay! Dừng tay mau!
Trần Lạc tiếp tục bước lên, chưa hề dừng lại, tay vẫn nâng lên chụp xuống, từng người nổ chết, khi há miệng nói, lôi vân cuồn cuộn di chuyển trong hư không, núi lửa liên tục bạo phát dướt mặt đất, âm thanh mênh mông như trời, liên tục nổ vang trong thiên địa.
- Ngày hôm nay ta muốn cho người trong cả thiên hạ đều biết, muốn giết ta cũng được, ta tùy thời phụng bồi, các ngươi giết chết ta là bản lãnh của các ngươi, nếu như không giết được ta, vậy chính là ngày tận thế của các ngươi, ta mặc kệ ngươi có thân phận gì, có bối cảnh gì, có chỗ dựa gì, dám trêu vào ta, ta đều giết sạch, ai cũng không thể cứu được các ngươi.
Trần Lạc đưa tay chụp xuống đầu Thương Vô Tà, lẫm liệt quát lên:
- Lang gia cảnh địa không được.
Dứt lời, phịch một tiếng, Thương Vô Tà nổ chết tại chỗ.
- Học phủ trung ương cũng không được!
Ầm! Mộ Vân Không nổ chết.
- Mười đại đoàn vinh quang càng không được.
Trần Lạc vung tay lên, ánh sáng chợt thiểm, trăm vị trưởng lão đại đoàn vinh quang đều nổ chết, chết tan xương nát thịt, ngay cả chút cặn cũng không còn sót lại, chỉ có một đám mưa máu tràn ngập.
Bên ngoài, hơn mười vị đại lão dù đều là bá chủ đại thần thông điên cuồng công kích kết giới tự nhiên, nhưng đánh hồi lâu vẫn không được, nhìn Trần Lạc bắt đầu vung đồ đao chém giết về phía người Lang gia cảnh địa và nội viện Trung Ương, Vạn Khuê hô:
- Trần Lạc, đừng giết nữa, chỉ cần ngươi chịu thả người, Lang gia cảnh địa chúng ta có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ngươi.
Lang gia cảnh địa đã tổn thất Thương Vô Tà, tuyệt đối không thể tổn thất thêm những vị thiên kiêu khác, Vạn Khuê không thể không thỏa hiệp, Mục Liên Sinh của nội viện Trung Ương cũng như thế, bắt đầu thỏa hiệp nhận sai, nói:
- Trần Lạc, bọn họ đều là người học phủ Trung Ương, chỉ là nhất thời hồ đồ, ngươi không thể cứ giết bọn họ như vậy.
- Lang gia cảnh địa cũng được, nội viện Trung Ương cũng được, nếu các ngươi không quản giáo được, như vậy hôm nay Trần Lạc ta thay các ngươi quản giáo!
Cánh tay Trần Lạc vung lên, một chưởng hạ xuống, Phong Thanh Vũ của Lang gia cảnh địa nổ chết.
- Lạc tiểu tử! Ngươi đang làm cái gì thế! Ngươi điên rồi! Ngươi không thể giết nữa!
Đồ lão tà như phát rồ, điên cuồng công kích lên kết giới tự nhiên.
- Ta tuyệt không lưu tay cho người dám giết ta, giết một người là giết, giết mười người cũng là giết!
Tay Trần Lạc lại vung lên rồi hạ xuống, giết chóc hoành hành, máu chảy thành song, âm thanh tĩnh lặng và bá đạo nổ vang trong thiên địa:
- Trần Lạc ta hoặc là không làm, đã làm là sẽ làm đến cùng, làm triệt để, hoặc là không giết, muốn giết là đại khai sát giới, giết sạch sẽ, giết cho không còn một manh giáp, giết cho máu chảy thành sông, giết cho không còn gì hối tiếc!
- Ngươi… Ngươi đây là muốn làm địch khắp cả thiên hạ!
- Là địch khắp cả thiên hạ thì đã sao?
Trần Lạc quát lên một tiếng:
- Bản tâm ta hướng về Phật, vì các ngươi buộc ta thành Ma, nếu thiên địa này không còn chứa được ta, vậy ta chỉ còn cách hủy diệt cả thiên địa!
Lôi vân cuồn cuộn chuyển động trên hư không, dưới đất núi lửa điên cuồng rít gào.
Bên trong một tòa kiến trúc hiếm hoi còn sót lại của vùng biên hoang, đông đảo nữ thần của Kiến Và Hoa Hồng cứ ngơ ngác nhìn như vậy, nhìn người thanh niên áo lam tùy tiện bá đạo đứng giữ vũng máu trong phế tích, hắn hung tàn bạo liệt, bễ nghễ thiên hạ, khát máu thành tính. Các nàng nhìn, cũng chỉ có thể nhìn, trong đầu đều là trống rỗng, đối mặt với một màn phát sinh nơi đây, các nàng hoàn toàn không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì, phảng phất như tư duy đã đọng lại, ngay cả hô hấp cũng không thể tự chủ.
Hiên Viên Đồng vẫn có thể cảm giác được Trần Lạc tuyệt đối có một loại liên quan nào đó trong đại tự nhiên, đúng vậy, nàng vẫn cảm giác được, nhưng lại không biết là liên quan đến cái gì, cho đến khi thấy được kết giới đại tự nhiên bảy màu kia, nàng mới hiểu được Trần Lạc dĩ nhiên đã nắm giữ pháp tắc đại tự nhiên, nàng không biết Trần Lạc làm được bằng cách nào, giờ khắc này nàng cũng không muốn biết, chỉ muốn biết rõ ràng Trần Lạc đến tột cùng là đang làm cái gì, tại sao phải làm như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.