Chương 369: Khoác lác tận trời (2).
Cửu Hanh
26/10/2015
Trần Lạc dứt lời người phát ra ánh sáng ngưng tụ thành hình tròn, một vầng mặt trời đỏ rực hiện ra, to cỡ trăm thước. Không ai ngờ Trần Lạc đột nhiên vận chuyển Đại Nhật linh nguyên, nhiều người bị giật nảy mình. Bởi vì Đại Nhật linh nguyên này to khủng khiếp.
Mặt trời chiếu vô biên, chói mắt vô cùng. Trần Lạc đó như thần thái dương giáng xuống, ngón tay liên tục gõ phong ấn cột thủy tinh.
Trần Lạc tiếp tục bảo:
- Hãy nhìn xem linh nguyên của gia, muốn sức có sức, muốn cường có cường, muốn tròn có tròn, muốn đầy đặn có đầy đặn, muốn bá đạo có bá đạo. Tất cả mọi người có ai dám đứng ra so linh nguyên với gia không? Mười vạn người xung quanh bao gồm một vài đại nhân vật học phủ chúng ta ai dám nói linh nguyên hùng hồn hơn gia? Trần Lạc ta liền quỳ xuống dập đầu lạy người đó.
Cuồng, tên này cuồng ngất trời.
Trần Lạc không chỉ tính chín mươi chín người trong đấu trường thí luyện còn kéo mười vạn khán giả, các đại nhân vật Trung Ương học phủ vào. Trần Lạc cuồng hết sức. Lời của Trần Lạc khiến toàn trường xôn xao nhưng chỉ có thế, không ai dám đứng ra. Dù mọi người không muốn nhưng phải công nhận linh nguyên của Trần Lạc là linh nguyên cường đại nhất vạn năm xưa nay.
- Không nói khoác với các ngươi, linh nguyên của gia lớn vô biên, mạnh như trời, ẩn chứa linh lực càng là mênh mông như biển. Bằng vào cái này gia dánh ra ức vạn hồn linh quyết đại cấp không cần nghỉ giữa chừng. Từ hôm nay đánh đến sang năm vào ngày này linh nguyên của gia cũng không khô cạn!
Trần Lạc nói xong câu đó Lạc Anh kiềm không được xì cười. Hiền thục như Tiết Thường Uyển cũng bật cười. Mấy vạn người cười ồ lên. Bản thân Trần Lạc cũng thấy mình thổi phồng hơi quá, cười to.
- Tuy gia nói hơi khoa trương nhưng sự thật cũng gần như vậy, Đại Nhật linh nguyên của gia thật sự rất lợi hại.
Trần Lạc đổi tư tế nhưng ngón tay vẫn gõ phong ấn cột thủy tinh.
Trần Lạc cười nói:
- Nói nhiều với mọi người như vậy tóm lại một câu là ta rất cường đại, rất lợi hại, không dám nói vô địch thiên hạ, cái thế vô song nhưng dư sức đánh các ngươi. Không nói gì khác, gia rống một tiếng là hơn một trăm người có tám mươi phần trắm bị ta đào thải.
Trần Lạc nói câu này là chọc vào tổ ong, khiến mọi người tức giận.
- Vô địch thiên hạ? Cái thế vô song? Ta phi!
- Trần Lạc, ngươi quá cuồng vọng!
- Ngươi có một Đại Nhật linh nguyên, ngộ pháp chi nguyên lực chứ có gì mà kiêu ngạo?
- Trong mắt không người, khinh người quá đáng!
- Đúng vậy! Mọi người cùng nhau xông lên diệt hắn đi, nhìn xem hắn còn cuồng cái gì?
Mọi người ai nấy rút bảo khí ra định đánh hội đồng cuồng đồ khoe khoang, khoác lác. Trần Lạc bỗng quát to, ánh sáng mặt trời trướng to như ánh nắng chiếu khắp nơi, như sư tử rống ầm mầ chấn màng tai mọi người đau nhức, một số người không đứng vững.
- Nghe chưa? Mới rồi ta chỉ dùng một chút linh lực.
Nếu nói mới rồi Trần Lạc như diễn thuyết gia thì bây giờ hắn là kẻ cuồng ngạo, thái độ kiêu căng, không kiêng nể gì, không để ai vào mắt. Ánh mắt khinh miệt quét qua, có khí thế bễ nghễ thiên hạ. Trần Lạc thay đổi, gồm khí chất, biểu tình, thanh âm. Điều duy nhất không thay đổi là Trần Lạc vẫn gõ phong ấn cột thủy tinh.
Trần Lạc liếc mọi người, khinh thường nói:
- Các ngươi cho rằn ta rất cuồng? Ta cũng thấy mình cuồng, nhưng gia có tư cách cuồng. Các ngươi nghĩ rằng ta chỉ có một Đại Nhật linh nguyên? Sai, thật ra ta có một bí mật không nói với các ngươi. Biết cái gì là bí mật không? Nói ra hù chết các ngươi. Trong các ngươi có ai thấy hai linh nguyên chưa? Giở sách lịch sử, sách cổ, đọc văn hiến ra xem, không có đúng không? Cho các ngươi biết, gia có, trong linh hải trừ một Đại Nhật linh nguyên ra còn chứa Thái Âm linh nguyên hùng hồn, bá đạo, hung hãn.
…
Trần Lạc nói cái gì? Hắn có hai linh nguyên? Trừ Đại Nhật linh nguyên ra còn có Thái Âm linh nguyên? Điều này có thể không?
Đừng nói vạn năm kim cổ, dù là các chuyện kỳ dị trong kỷ nguyên thứ ba cũng chưa từng có việc này. Nên biết linh nguyên à căn nguyên của một vu sư, như căn nguyên của nhân loại là linh hồn. Một người có thể có hai linh hồn không? Đáp án là không, tuyệt đối không có khả năng. Một vu sư có hai linh nguyên được sao? Đáp án vẫn là không. Bởi vì điều này hoàn toàn không phù hợp pháp tắc tu hành của vu sư. Huống chi Trần Lạc nói linh nguyên khác của hắn là Thái Âm linh nguyên, đúng là mơ giữa ban ngày.
Mọi người đều biết Đại Nhật linh nguyên được gọi là mặt trời, Thái Âm linh nguyên còn gọi là trăng tròn linh nguyên. Một người có hai linh nguyên đã không phù hợp pháp tắc tu hành, thái dương và thái âm cùng tồn tại chẳng những không phù hợp pháp tắc tu hành của vu sư còn không phù hợp pháp tắc thiên địa. Tựa như ngày và đêm không thể cùng tồn tại, mặt trời và mặt trăng không thể cùng xuất hiện.
Nói khoác, khoác lác quá, ngươi dám thổi phồng thêm nữa không?
Không!
Đây không phải khoác lác nữa mà là bậy bạ, nói nhăng nói cuội.
Lạc Anh cười đau sốc hông, nàng vịn Tiết Thường Uyển, cong lưng cười nói:
- Ui da, ta cười nín thở. Trần phú ông thổi phồng hay quá!
Tiết Thường Uyển đứng bên cạnh bĩu môi than thở:
- Cái tên này thật là, ta biết ngươi đang cố ý câu giờ nhưng ít nhất tìm đề tài nào đáng tin chút. Nhìn xem, hai linh nguyên? Đại nhật và thái âm? Mọi người không phải con nít ba tuổi, ai thèm tin ngươi?
Lãnh Cốc, Tần Phấn, Ngạo Phong đứng trong góc.
Lãnh Cốc cười nói:
- Trần Lạc thổi phồng ghê thật, ngươi muốn hù bọn họ cũng nên tìm cái gì đáng tin chút.
Lãnh Cốc chợt phát hiện biểu tình Ngạo Phong, vương tử điện hạ nghiêm túc nhìn Trần Lạc.
Lãnh Cốc hỏi:
- Vẻ mặt đó của hai ngươi là sao? Chẳng lẽ cho rằng Trần Lạc thật sự có hai linh nguyên?
- Tuy ta không cho là Lạc gia có hai linh nguyên nhưng . . .
Ngạo Phong không tin Trần Lạc có hai linh nguyên, huống chi đó còn là Đại Nhật linh nguyên, Thái Âm linh nguyên.
Vương tử điện hạ nhíu mày nói:
- Nếu người khác nói mấy lời này ta chắc chắn không tin, nhưng từ Trần Lạc thì . . .
- Đúng, ta cũng có cảm giác đó.
Ngạo Phong gật đầu, nói:
- Lần trước ngay cửa Hồng lâu chúng ta không tin Lạc gia có thể một tiếng rống chấn mười mấy vu sư cao cấp hồi phục như ban đầu, nhưng hắn thật sự làm được.
Tần Phấn lắc đầu, nói:
- Chuyện lần trước tuy ly kỳ nhưng dù sao phù hợp pháp tắc tự nhiên, còn hai linh nguyên, là thái âm và thái dương thì hoàn toàn không hợp pháp tắc tu hành, pháp tắc thiên địa.
Vương tử điện hạ cảm thấy rất lạ, chuyện này rõ ràng không có khả năng nhưng gã trực giác có lẽ được.
Lãnh Cốc cười cao thâm nói:
- Cao, thật sự cao, cuối cùng ta đã hiểu Trần Lạc rất cao minh.
Ngạo Phong, vương tử điện hạ khó hiểu hỏi:
- Như thế nào?
- Nhìn hai người các ngươi, lại xem Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, tám phần bọn họ như các ngươi bị Trần Lạc hù sợ.
Mặt trời chiếu vô biên, chói mắt vô cùng. Trần Lạc đó như thần thái dương giáng xuống, ngón tay liên tục gõ phong ấn cột thủy tinh.
Trần Lạc tiếp tục bảo:
- Hãy nhìn xem linh nguyên của gia, muốn sức có sức, muốn cường có cường, muốn tròn có tròn, muốn đầy đặn có đầy đặn, muốn bá đạo có bá đạo. Tất cả mọi người có ai dám đứng ra so linh nguyên với gia không? Mười vạn người xung quanh bao gồm một vài đại nhân vật học phủ chúng ta ai dám nói linh nguyên hùng hồn hơn gia? Trần Lạc ta liền quỳ xuống dập đầu lạy người đó.
Cuồng, tên này cuồng ngất trời.
Trần Lạc không chỉ tính chín mươi chín người trong đấu trường thí luyện còn kéo mười vạn khán giả, các đại nhân vật Trung Ương học phủ vào. Trần Lạc cuồng hết sức. Lời của Trần Lạc khiến toàn trường xôn xao nhưng chỉ có thế, không ai dám đứng ra. Dù mọi người không muốn nhưng phải công nhận linh nguyên của Trần Lạc là linh nguyên cường đại nhất vạn năm xưa nay.
- Không nói khoác với các ngươi, linh nguyên của gia lớn vô biên, mạnh như trời, ẩn chứa linh lực càng là mênh mông như biển. Bằng vào cái này gia dánh ra ức vạn hồn linh quyết đại cấp không cần nghỉ giữa chừng. Từ hôm nay đánh đến sang năm vào ngày này linh nguyên của gia cũng không khô cạn!
Trần Lạc nói xong câu đó Lạc Anh kiềm không được xì cười. Hiền thục như Tiết Thường Uyển cũng bật cười. Mấy vạn người cười ồ lên. Bản thân Trần Lạc cũng thấy mình thổi phồng hơi quá, cười to.
- Tuy gia nói hơi khoa trương nhưng sự thật cũng gần như vậy, Đại Nhật linh nguyên của gia thật sự rất lợi hại.
Trần Lạc đổi tư tế nhưng ngón tay vẫn gõ phong ấn cột thủy tinh.
Trần Lạc cười nói:
- Nói nhiều với mọi người như vậy tóm lại một câu là ta rất cường đại, rất lợi hại, không dám nói vô địch thiên hạ, cái thế vô song nhưng dư sức đánh các ngươi. Không nói gì khác, gia rống một tiếng là hơn một trăm người có tám mươi phần trắm bị ta đào thải.
Trần Lạc nói câu này là chọc vào tổ ong, khiến mọi người tức giận.
- Vô địch thiên hạ? Cái thế vô song? Ta phi!
- Trần Lạc, ngươi quá cuồng vọng!
- Ngươi có một Đại Nhật linh nguyên, ngộ pháp chi nguyên lực chứ có gì mà kiêu ngạo?
- Trong mắt không người, khinh người quá đáng!
- Đúng vậy! Mọi người cùng nhau xông lên diệt hắn đi, nhìn xem hắn còn cuồng cái gì?
Mọi người ai nấy rút bảo khí ra định đánh hội đồng cuồng đồ khoe khoang, khoác lác. Trần Lạc bỗng quát to, ánh sáng mặt trời trướng to như ánh nắng chiếu khắp nơi, như sư tử rống ầm mầ chấn màng tai mọi người đau nhức, một số người không đứng vững.
- Nghe chưa? Mới rồi ta chỉ dùng một chút linh lực.
Nếu nói mới rồi Trần Lạc như diễn thuyết gia thì bây giờ hắn là kẻ cuồng ngạo, thái độ kiêu căng, không kiêng nể gì, không để ai vào mắt. Ánh mắt khinh miệt quét qua, có khí thế bễ nghễ thiên hạ. Trần Lạc thay đổi, gồm khí chất, biểu tình, thanh âm. Điều duy nhất không thay đổi là Trần Lạc vẫn gõ phong ấn cột thủy tinh.
Trần Lạc liếc mọi người, khinh thường nói:
- Các ngươi cho rằn ta rất cuồng? Ta cũng thấy mình cuồng, nhưng gia có tư cách cuồng. Các ngươi nghĩ rằng ta chỉ có một Đại Nhật linh nguyên? Sai, thật ra ta có một bí mật không nói với các ngươi. Biết cái gì là bí mật không? Nói ra hù chết các ngươi. Trong các ngươi có ai thấy hai linh nguyên chưa? Giở sách lịch sử, sách cổ, đọc văn hiến ra xem, không có đúng không? Cho các ngươi biết, gia có, trong linh hải trừ một Đại Nhật linh nguyên ra còn chứa Thái Âm linh nguyên hùng hồn, bá đạo, hung hãn.
…
Trần Lạc nói cái gì? Hắn có hai linh nguyên? Trừ Đại Nhật linh nguyên ra còn có Thái Âm linh nguyên? Điều này có thể không?
Đừng nói vạn năm kim cổ, dù là các chuyện kỳ dị trong kỷ nguyên thứ ba cũng chưa từng có việc này. Nên biết linh nguyên à căn nguyên của một vu sư, như căn nguyên của nhân loại là linh hồn. Một người có thể có hai linh hồn không? Đáp án là không, tuyệt đối không có khả năng. Một vu sư có hai linh nguyên được sao? Đáp án vẫn là không. Bởi vì điều này hoàn toàn không phù hợp pháp tắc tu hành của vu sư. Huống chi Trần Lạc nói linh nguyên khác của hắn là Thái Âm linh nguyên, đúng là mơ giữa ban ngày.
Mọi người đều biết Đại Nhật linh nguyên được gọi là mặt trời, Thái Âm linh nguyên còn gọi là trăng tròn linh nguyên. Một người có hai linh nguyên đã không phù hợp pháp tắc tu hành, thái dương và thái âm cùng tồn tại chẳng những không phù hợp pháp tắc tu hành của vu sư còn không phù hợp pháp tắc thiên địa. Tựa như ngày và đêm không thể cùng tồn tại, mặt trời và mặt trăng không thể cùng xuất hiện.
Nói khoác, khoác lác quá, ngươi dám thổi phồng thêm nữa không?
Không!
Đây không phải khoác lác nữa mà là bậy bạ, nói nhăng nói cuội.
Lạc Anh cười đau sốc hông, nàng vịn Tiết Thường Uyển, cong lưng cười nói:
- Ui da, ta cười nín thở. Trần phú ông thổi phồng hay quá!
Tiết Thường Uyển đứng bên cạnh bĩu môi than thở:
- Cái tên này thật là, ta biết ngươi đang cố ý câu giờ nhưng ít nhất tìm đề tài nào đáng tin chút. Nhìn xem, hai linh nguyên? Đại nhật và thái âm? Mọi người không phải con nít ba tuổi, ai thèm tin ngươi?
Lãnh Cốc, Tần Phấn, Ngạo Phong đứng trong góc.
Lãnh Cốc cười nói:
- Trần Lạc thổi phồng ghê thật, ngươi muốn hù bọn họ cũng nên tìm cái gì đáng tin chút.
Lãnh Cốc chợt phát hiện biểu tình Ngạo Phong, vương tử điện hạ nghiêm túc nhìn Trần Lạc.
Lãnh Cốc hỏi:
- Vẻ mặt đó của hai ngươi là sao? Chẳng lẽ cho rằng Trần Lạc thật sự có hai linh nguyên?
- Tuy ta không cho là Lạc gia có hai linh nguyên nhưng . . .
Ngạo Phong không tin Trần Lạc có hai linh nguyên, huống chi đó còn là Đại Nhật linh nguyên, Thái Âm linh nguyên.
Vương tử điện hạ nhíu mày nói:
- Nếu người khác nói mấy lời này ta chắc chắn không tin, nhưng từ Trần Lạc thì . . .
- Đúng, ta cũng có cảm giác đó.
Ngạo Phong gật đầu, nói:
- Lần trước ngay cửa Hồng lâu chúng ta không tin Lạc gia có thể một tiếng rống chấn mười mấy vu sư cao cấp hồi phục như ban đầu, nhưng hắn thật sự làm được.
Tần Phấn lắc đầu, nói:
- Chuyện lần trước tuy ly kỳ nhưng dù sao phù hợp pháp tắc tự nhiên, còn hai linh nguyên, là thái âm và thái dương thì hoàn toàn không hợp pháp tắc tu hành, pháp tắc thiên địa.
Vương tử điện hạ cảm thấy rất lạ, chuyện này rõ ràng không có khả năng nhưng gã trực giác có lẽ được.
Lãnh Cốc cười cao thâm nói:
- Cao, thật sự cao, cuối cùng ta đã hiểu Trần Lạc rất cao minh.
Ngạo Phong, vương tử điện hạ khó hiểu hỏi:
- Như thế nào?
- Nhìn hai người các ngươi, lại xem Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, tám phần bọn họ như các ngươi bị Trần Lạc hù sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.