Chương 295: Khoai lang phỏng tay.
Cửu Hanh
06/10/2015
- Ta cũng biết ngươi khó xử, hơn nữa ngươi không cần đến chỗ ta cầu tình cho tiểu tử này. Hôm nay lão phu không ngại nói thẳng với ngươi, không chỉ ý ta muốn phạt tiểu tử này mà còn có Trưởng Lão điện.
Vương Đức khó hiểu hỏi:
- Trưởng Lão điện?
- Tiểu tử này người đầy quái lạ, không biết hắn có linh hải không? Điều tra thì linh thức sẽ bị nuốt, nếu không phải linh hồn của lão phu mạnh chút thì mấy hôm trước đã xong đời. Trên người tiểu tử này có cái gì che chở, cực kỳ hung tàn. Đó là tiếp theo, bây giờ lão phu không cảm ứng được linh hồn của hắn, cực kỳ quái dị.
- Ta biết tình huống của Trần Lạc, lúc trước Bát trưởng lão có nói qua. Nhưng cái này liên quan gì đến Trưởng Lão điện phạt nặng hắn?
- Trần Lạc là một trong các mục tiêu kế hoạch bắt rồng.
Lần đầu tiên Vương phó viện trưởng nghe nói đến kế hoạch này:
- Kế hoạch bắt rồng?
- Mỗi quý Trung Ương học phủ chúng ta sẽ xuất hiện mấy đệ tử có thiên phú kinh người, cường đại, quái dị. Nhưng sau khi bọn họ vào học phủ đừng nói là ký kết hiệp ước với chúng ta, thậm chí không tiếp xúc với lão sư, hành động rất điệu thấp. Học phủ nhức đầu vì những đệ tử này, đám lão già Trưởng Lão điện không thể khoan dung. Vì vậy bọn họ chuẩn bị luyện bảo, lợi dụng chút thủ đoạn kéo mấy tiềm long núp dưới nước lên.
- Ví dụ như tiểu tử Trần Lạc, từ khi hắn nhập học không có điểm nào, ngươi có biết hắn điệu thấp cỡ nào không? Học phủ không cho phép đệ tử nào giữ sự điệu thấp, đặc biệt là kỳ lạ như Trần Lạc. Hắn hành động điệu thấp, chúng ta không điều tra được, nếu cưỡng ép sơ sẩy một cái lỡ mất mạng thì làm sao? Chỉ đành dùng thủ đoạn vớt hắn lên.
Ngụy đại tổng quản đứng dậy, tiếp tục bảo:
- Tiểu tử này muốn điệu thấp đúng không? Vậy trừ điểm của hắn, phạt linh thạch, hắn nửa bước khó đi trong Trung Ương học phủ, thậm chí không thể vào Tàng Thư tháp. Hắn chỉ có thể đi kiếm điểm, một khi kiếm điểm là phải lộ ra thực lực để chúng ta hiểu biết. Ví dụ như lần này, nếu không có ai khiêu chiến, có ai ngờ tiểu tử này ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên?
- Nói vậy là những kẻ khiêu chiến Trần Lạc do Trưởng Lão điện đứng sau lưng giở trò?
Ngụy đại tổng quản không trả lời thẳng Vương phó viện trưởng, nói:
- Trần Lạc chỉ là một trong kế hoạch bắt rồng. Học viênm ới lần này có bốn, năm người, chờ xem đi. Trong vòng ba tháng phải kéo bọn họ lên hết, phải tham gia cuộc thi nửa năm cho ta!
Nếu là ý của Trưởng Lão điện thì Vương phó viện trưởng không tiện nói gì thêm.
Vương Đức ngẫm nghĩ cẩn thận, nói:
- Nếu Bát trưởng lão trở về chất vấn thì ta cứ nói là ý của người được không?
- Cái gì mà ý của ta? Ngươi không nghe thấy lão phu nói là ý của Trưởng Lão điện sao? Ngươi kêu Tà lão bát đi tìm bọn họ tính sổ là được, kéo lão phu vào làm gì?
- Biết . . . Biết.
Nếu có người gánh tội thì lòng Vương phó viện trưởng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Vương Đức nói:
- Những đệ tử này thấy rộng biết nhiều, phần thưởng tranh bá học vị tứ giai chưa chắc lọt vào mắt bọn họ, đa số tâm tình thản nhiên, không truy cầu danh lợi, rất khó chịu nghe lời.
- Tâm tình thản nhiên?
Ngụy đại tổng quản cười khinh thường nói:
- Đó là vì phần thưởng chưa đủ hấp dẫn. Chờ xem đi, phần thưởng trong cuộc thi này là độc nhất vô nhị trong lịch sử, lão phu còn phải đỏ mắt. Trước tiên kéo đám nhãi đó lên hết, ném trước đầu sóng ngọn gió, ta không tin bọn họ không chịu ra!
Nói xong Ngụy đại tổng quản khẽ thở dài:
- Mấy năm nay vài học phủ phía sau quá hoạt bát, Trung Ương học phủ chúng ta suy đồi đã lâu, nên thể hiện làm mù mắt các học phủ. Cuộc thi nửa năm lần này lão phu quyết bắt hết tám con tiềm long, khiến bọn họ đụng độ với mấy ngạo long xếp mười hàng đầu thứ hạng tứ giai. Khi đó mấy người vô thượng linh nguyên, linh hải lực lượng biến dị, bàn thạch, ấn ký, huyết mạch, chậc chậc, cực kỳ hấp dẫn.
- Kế hoạch bắt rồng vừa để bắt rồng vừa để lay núi chấn hổ.
Ngụy đại tổng quản vuốt chòm râu trên cằm, khẽ nói:
- Chân long ẩn nấp, ngạo hổ thị tài, đây là tình huống hiện nay của học phủ chúng ta. Người có thiên phú siêu đẳng thật sự đều núp đi, người không giỏi giang gì thì cậy tài khinh người, coi trời bằng vung, cho rằng mình là rồng. Bọn họ không biết mình chỉ là hổ, khiến học phủ chúng ta khó thực hiện 'hiệp ước vá trời'. Đệ tử ký kết hiệp ước càng ngày càng ít.
- Kế hoạch bắt rồng lần này dụ ra mấy con rồng cũng là để kích thích đám nhãi cậy tài khinh người kia, cho bọn họ mở to mắt nhìn xem cái gì là tiềm long, để bọn họ biết thiên phú của mình cỡ nào.
Vương phó viện trưởng gật gù nghe. Tuy Vương Đức cho rằng kế hoạch bắt rồng rác rưởi tồi tệ nhưng phải công nhận cách này thích hợp cho Trung Ương học phủ bây giờ. Vương phó viện trưởng trầm ngâm giây lát, nhìn hướng Trần Lạc nằm mê man trên giường.
Vương Đức hỏi:
- Về việc Trần Lạc ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên không biết học phủ định làm sao?
Ngụy đại tổng quản bất đắc dĩ thốt ra hai chữ:
- Quan sát.
Ngụy đại tổng quản tiếp tục bảo:
- Chín vô thượng linh nguyên chỉ có Đại Nhật linh nguyên là học phủ chúng ta hiểu biết rất ít, đành tạm quan sát. Dù sao tiểu tử này là người thứ nhất ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên trong vạn năm kim cổ, nếu không có nắm chắc thì học phủ tuyệt đối không nhúng tay vào. Đại Nhật linh nguyên quá bá đạo, ngoại lực không có can thiệp, đây là thứ nhất. Thứ hai là không rõ linh hải của tiểu tử này, linh hồn cũng vậy, học phủ chúng ta càng không thể tùy tiện xen vào.
- Không lẽ mặc kệ Trần Lạc tự mình lần mò sao? Mấy người Đại Nhật linh nguyên ở kỷ nguyên thứ ba cuối cùng không thể khống chế tự nổ chết, nếu . . .
- Nếu không thì làm sao bây giờ? Không ai hiểu Đại Nhật linh nguyên, chưa có ai tu luyện nó, thậm chí chưa từng thấy. Sách cổ ghi chép về Đại Nhật linh nguyên có vài nét bút.
Ngụy đại tổng quản thấy rất bất đắc dĩ về Đại Nhật linh nguyên, lão đang nói chợt nghĩ đến điều gì.
Ngụy đại tổng quản hỏi:
- Tiểu tử này có thiên phú lĩnh vực luyện bảo rất kinh người, nghe nói không lâu trước đó mấy luyện bảo đại sư Luyện Bảo tháp tìm ngươi đòi người?
- Thiên phú luyện bảo của Trần Lạc không giống bình thường, nếu không thì sáu đại sư sẽ không vận dụng nhân mạch khắp nơi đến Long Xà viện chúng ta đòi người.
- Thiên phú luyện bảo của tiểu tử này có lẽ lợi hại hơn tưởng tượng của ngươi và ta.
Vương phó viện trưởng hỏi:
- Sao người nói vậy?
- Ngươi có điều không biết. Ngày hôm qua mấy tên bên Luyện Bảo tháp tìm ta, đều cầu tình cho Trần Lạc, suýt đánh nhau vì chuyện này. Có vẻ mấy đại nhân vật Luyện Bảo tháp cũng chú ý chuyện này, theo ta thấy không lâu sau bọn họ sẽ tìm cách thăm dò thiên phú luyện bảo của Trần Lạc. Nếu Trần Lạc bị nhìn trúng thì Tà lão bát sẽ nhức đầu đây.
- Bây giờ Trần Lạc ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên, đám Luyện Bảo tháp sao có thể mù mắt không biết điều?
Vương Đức khó hiểu hỏi:
- Trưởng Lão điện?
- Tiểu tử này người đầy quái lạ, không biết hắn có linh hải không? Điều tra thì linh thức sẽ bị nuốt, nếu không phải linh hồn của lão phu mạnh chút thì mấy hôm trước đã xong đời. Trên người tiểu tử này có cái gì che chở, cực kỳ hung tàn. Đó là tiếp theo, bây giờ lão phu không cảm ứng được linh hồn của hắn, cực kỳ quái dị.
- Ta biết tình huống của Trần Lạc, lúc trước Bát trưởng lão có nói qua. Nhưng cái này liên quan gì đến Trưởng Lão điện phạt nặng hắn?
- Trần Lạc là một trong các mục tiêu kế hoạch bắt rồng.
Lần đầu tiên Vương phó viện trưởng nghe nói đến kế hoạch này:
- Kế hoạch bắt rồng?
- Mỗi quý Trung Ương học phủ chúng ta sẽ xuất hiện mấy đệ tử có thiên phú kinh người, cường đại, quái dị. Nhưng sau khi bọn họ vào học phủ đừng nói là ký kết hiệp ước với chúng ta, thậm chí không tiếp xúc với lão sư, hành động rất điệu thấp. Học phủ nhức đầu vì những đệ tử này, đám lão già Trưởng Lão điện không thể khoan dung. Vì vậy bọn họ chuẩn bị luyện bảo, lợi dụng chút thủ đoạn kéo mấy tiềm long núp dưới nước lên.
- Ví dụ như tiểu tử Trần Lạc, từ khi hắn nhập học không có điểm nào, ngươi có biết hắn điệu thấp cỡ nào không? Học phủ không cho phép đệ tử nào giữ sự điệu thấp, đặc biệt là kỳ lạ như Trần Lạc. Hắn hành động điệu thấp, chúng ta không điều tra được, nếu cưỡng ép sơ sẩy một cái lỡ mất mạng thì làm sao? Chỉ đành dùng thủ đoạn vớt hắn lên.
Ngụy đại tổng quản đứng dậy, tiếp tục bảo:
- Tiểu tử này muốn điệu thấp đúng không? Vậy trừ điểm của hắn, phạt linh thạch, hắn nửa bước khó đi trong Trung Ương học phủ, thậm chí không thể vào Tàng Thư tháp. Hắn chỉ có thể đi kiếm điểm, một khi kiếm điểm là phải lộ ra thực lực để chúng ta hiểu biết. Ví dụ như lần này, nếu không có ai khiêu chiến, có ai ngờ tiểu tử này ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên?
- Nói vậy là những kẻ khiêu chiến Trần Lạc do Trưởng Lão điện đứng sau lưng giở trò?
Ngụy đại tổng quản không trả lời thẳng Vương phó viện trưởng, nói:
- Trần Lạc chỉ là một trong kế hoạch bắt rồng. Học viênm ới lần này có bốn, năm người, chờ xem đi. Trong vòng ba tháng phải kéo bọn họ lên hết, phải tham gia cuộc thi nửa năm cho ta!
Nếu là ý của Trưởng Lão điện thì Vương phó viện trưởng không tiện nói gì thêm.
Vương Đức ngẫm nghĩ cẩn thận, nói:
- Nếu Bát trưởng lão trở về chất vấn thì ta cứ nói là ý của người được không?
- Cái gì mà ý của ta? Ngươi không nghe thấy lão phu nói là ý của Trưởng Lão điện sao? Ngươi kêu Tà lão bát đi tìm bọn họ tính sổ là được, kéo lão phu vào làm gì?
- Biết . . . Biết.
Nếu có người gánh tội thì lòng Vương phó viện trưởng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Vương Đức nói:
- Những đệ tử này thấy rộng biết nhiều, phần thưởng tranh bá học vị tứ giai chưa chắc lọt vào mắt bọn họ, đa số tâm tình thản nhiên, không truy cầu danh lợi, rất khó chịu nghe lời.
- Tâm tình thản nhiên?
Ngụy đại tổng quản cười khinh thường nói:
- Đó là vì phần thưởng chưa đủ hấp dẫn. Chờ xem đi, phần thưởng trong cuộc thi này là độc nhất vô nhị trong lịch sử, lão phu còn phải đỏ mắt. Trước tiên kéo đám nhãi đó lên hết, ném trước đầu sóng ngọn gió, ta không tin bọn họ không chịu ra!
Nói xong Ngụy đại tổng quản khẽ thở dài:
- Mấy năm nay vài học phủ phía sau quá hoạt bát, Trung Ương học phủ chúng ta suy đồi đã lâu, nên thể hiện làm mù mắt các học phủ. Cuộc thi nửa năm lần này lão phu quyết bắt hết tám con tiềm long, khiến bọn họ đụng độ với mấy ngạo long xếp mười hàng đầu thứ hạng tứ giai. Khi đó mấy người vô thượng linh nguyên, linh hải lực lượng biến dị, bàn thạch, ấn ký, huyết mạch, chậc chậc, cực kỳ hấp dẫn.
- Kế hoạch bắt rồng vừa để bắt rồng vừa để lay núi chấn hổ.
Ngụy đại tổng quản vuốt chòm râu trên cằm, khẽ nói:
- Chân long ẩn nấp, ngạo hổ thị tài, đây là tình huống hiện nay của học phủ chúng ta. Người có thiên phú siêu đẳng thật sự đều núp đi, người không giỏi giang gì thì cậy tài khinh người, coi trời bằng vung, cho rằng mình là rồng. Bọn họ không biết mình chỉ là hổ, khiến học phủ chúng ta khó thực hiện 'hiệp ước vá trời'. Đệ tử ký kết hiệp ước càng ngày càng ít.
- Kế hoạch bắt rồng lần này dụ ra mấy con rồng cũng là để kích thích đám nhãi cậy tài khinh người kia, cho bọn họ mở to mắt nhìn xem cái gì là tiềm long, để bọn họ biết thiên phú của mình cỡ nào.
Vương phó viện trưởng gật gù nghe. Tuy Vương Đức cho rằng kế hoạch bắt rồng rác rưởi tồi tệ nhưng phải công nhận cách này thích hợp cho Trung Ương học phủ bây giờ. Vương phó viện trưởng trầm ngâm giây lát, nhìn hướng Trần Lạc nằm mê man trên giường.
Vương Đức hỏi:
- Về việc Trần Lạc ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên không biết học phủ định làm sao?
Ngụy đại tổng quản bất đắc dĩ thốt ra hai chữ:
- Quan sát.
Ngụy đại tổng quản tiếp tục bảo:
- Chín vô thượng linh nguyên chỉ có Đại Nhật linh nguyên là học phủ chúng ta hiểu biết rất ít, đành tạm quan sát. Dù sao tiểu tử này là người thứ nhất ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên trong vạn năm kim cổ, nếu không có nắm chắc thì học phủ tuyệt đối không nhúng tay vào. Đại Nhật linh nguyên quá bá đạo, ngoại lực không có can thiệp, đây là thứ nhất. Thứ hai là không rõ linh hải của tiểu tử này, linh hồn cũng vậy, học phủ chúng ta càng không thể tùy tiện xen vào.
- Không lẽ mặc kệ Trần Lạc tự mình lần mò sao? Mấy người Đại Nhật linh nguyên ở kỷ nguyên thứ ba cuối cùng không thể khống chế tự nổ chết, nếu . . .
- Nếu không thì làm sao bây giờ? Không ai hiểu Đại Nhật linh nguyên, chưa có ai tu luyện nó, thậm chí chưa từng thấy. Sách cổ ghi chép về Đại Nhật linh nguyên có vài nét bút.
Ngụy đại tổng quản thấy rất bất đắc dĩ về Đại Nhật linh nguyên, lão đang nói chợt nghĩ đến điều gì.
Ngụy đại tổng quản hỏi:
- Tiểu tử này có thiên phú lĩnh vực luyện bảo rất kinh người, nghe nói không lâu trước đó mấy luyện bảo đại sư Luyện Bảo tháp tìm ngươi đòi người?
- Thiên phú luyện bảo của Trần Lạc không giống bình thường, nếu không thì sáu đại sư sẽ không vận dụng nhân mạch khắp nơi đến Long Xà viện chúng ta đòi người.
- Thiên phú luyện bảo của tiểu tử này có lẽ lợi hại hơn tưởng tượng của ngươi và ta.
Vương phó viện trưởng hỏi:
- Sao người nói vậy?
- Ngươi có điều không biết. Ngày hôm qua mấy tên bên Luyện Bảo tháp tìm ta, đều cầu tình cho Trần Lạc, suýt đánh nhau vì chuyện này. Có vẻ mấy đại nhân vật Luyện Bảo tháp cũng chú ý chuyện này, theo ta thấy không lâu sau bọn họ sẽ tìm cách thăm dò thiên phú luyện bảo của Trần Lạc. Nếu Trần Lạc bị nhìn trúng thì Tà lão bát sẽ nhức đầu đây.
- Bây giờ Trần Lạc ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên, đám Luyện Bảo tháp sao có thể mù mắt không biết điều?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.