Chương 557: Không tin tà.
Cửu Hanh
07/03/2016
Thái độ của tên này huênh hoang, ngôn ngữ ngông cuồng làm hơn mười vạn người trong Thiên Khải quảng trường ngây ra như phỗng, trố mắt líu lưỡi.
Trong ấn tượng của mọi người thì tiểu tử này chỉ là một trận sư lang thang không tiếng tăm gì, hắn là con rối. Cao thủ sau lưng Tiểu Hữu Tử là Mạc Khinh Sầu còn bị nhốt, hắn dám nói phái hệ chính tông là lầm đệ tử người ta trước mắt bao người, giờ công khai khiêu chiến với Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội?
Đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu biết 'sự thật' cũng trợn tròn mắt.
Đặc biệt là Thanh Quân, nàng đã khẳng định Tiểu Hữu Tử bị Cửu Lê U Lam mê hoặc trận làm tổn thương linh hồn nên đầu óc không bình thường, điên khùng.
Dạ Thất Nương khống chế mức độ Cửu Lê U Lam mê hoặc trận, lúc trước nàng tự tin sẽ không tổn thương linh hồn của Tiểu Hữu Tử. Bây giờ trông thấy hình ảnh này, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu bắt đầu nghi ngờ phải chăng Cửu Lê U Lam mê hoặc trận đã tổn thương linh hồn phù văn? Nếu không thì một người bình thường sao có thể nói phái hệ chính tông lầm đệ tử người ta trước mặt mười vạn trận sư chính tông? Sao dám không kiêng nể gì khiêu chiến với Kim Vinh?
Nếu Tiểu Hữu Tử không điên thì là đồ ngốc, nếu không thì chẳng thể giải thích được mọi chuyện.
Lùi một vạn bước cho dù sau lưng Tiểu Hữu Tử là Tiêu Du Tử thật sự cũng không dám làm như vậy, đây là tìm đường chết. Mọi người cho rằng Tiểu Hữu Tử muốn nổi danh đến phát điên, là đồ ngốc.
Trần Lạc mở miệng nói:
- Như thế nào? Đường đường là Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội, ngươi không dám ứng chiến hay sợ?
Khuôn mặt bình thản không có gì lạ của Trần Lạc tràn ngập cuồng ngạo, ánh mắt tà mị, khóe môi cong lên ngông cuồng. Thiên Khải quảng trường hỗn loan, tràn ngập tiếng la lối của phái hệ chính tông.
- Không phục đúng không? Ai không phục cứ đến đây! Hôm nay đại gia cho các ngươi mở rộng tầm mắt, kiến thức cái gì gọi là phù văn thật sự, trận pháp thật sự!
Điên! Chắc chắn Tiểu Hữu Tử đã điên!
Thanh Quân sốt ruột xoay vòng vòng. Trần Lạc chọc bao nhiêu người tức giận, Thanh Quân muốn đi qua hỗ trợ khuyên nhủ nhưng không dám.
Thanh Quân nhỏ giọng nói:
- Tiêu đời, Tiểu Hữu Tử ngốc nghếch, nếu hắn chết ở đây thgì chẳng phải chúng ta thành đầu sỏ gây tội?
Dạ Thất Nương nhíu mày nói:
- Cái này...
Dạ Thất Nương đưa mắt nhìn. Thiên Khải quảng trường hỗn loạn, khắp nơi là tiếng la ó làm da đầu Dạ Thất Nương tê dại.
- Nguy rồi, đã loạn. Hỏng, có người lao hướng Tiểu Hữu Tử
Trong Thiên Khải quảng trường có nhiều trận sư chính tông không thể kiềm nén cảm xúc của mình, tức giận xông lên. Trận sư chính tông muốn xé xác cái tên cuồng đồ gan to bằng trời thành nhiều mảnh!
- Thất Nương, mau nghĩ cách đi!
Nghĩ cách?
Nghĩ cái gì?
Trong khi đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu không biết làm sao thì có người hành động. Một lão nhân, là Hồng Chính Thiên, lão lập tức thi triển trận pháp thủ hộ bao phủ Trần Lạc.
Hồng Chính Thiên được tiếng là bắc đầu của phái hệ lang thang, tạo nghệ trận pháp cực kỳ thâm sâu. Hồng Chính Thiên tung ra trận pháp thủ hộ chặn lại mấy chục trận sư chính tông xông lên.
Hồng Chính Thiên không biết thanh niên này là ai, không biết người trẻ tuổi này có phải là tên điên không. Hồng Chính Thiên chỉ biết thanh niên áo đen dám đứng ra, dám bênh vực phái hệ lang thang, người như vậy lão phải có trách nhiệm bảo vệ hắn không bị tổn thương. Hồng Chính Thiên tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tổn thương thanh niên dám lên tiếng bênh vực phái hệ lang thang.
Hồng Chính Thiên uy vũ quát to:
- Chàng trai, ngươi hãy lui xuống đi!
- Ha ha ha ha ha ha! Đa tạ Hồng lão tiền bối ra tay gúp đỡ, nhưng nếu ta đã đến sao có thể rút lui?
Đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu giật mình là chẳng những Tiểu Hữu Tử không lùi xuống còn chủ động bước ra khỏi trận pháp thủ hộ Hồng Chính Thiên bày ra.
Trời!
Tiểu Hữu Tử muốn làm cái gì? Nhất quyết tìm chết sao?
Hàng trăm trận sư chính tông bị Hồng Chính Thiên thi triển trận pháp ngăn trở thấy Trần Lạc bước ra thì một người lập tức nhảy ra ngoài, chính là Chu Hạo Phi, gã thua Trần Lạc trong Thiên Khải tửu lâu, vô cùng mất mặt.
Chu Hạo Phi là trận sư cao cấp của Hoa Vũ trận tháp, một trong mười trận tháp thế giới. Chu Hạo Phi còn minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần, gã tham gia đại tái đấu trận lần này là để nổi tiếng nhưng kết quả như thế nào?
Đầu tiên Chu Hạo Phi bỗng dưng thua Tiêu Du Tử giả trong Thiên Khải tửu lâu, tại Dịch tháp lại thua mấy Tiêu Du Tử giả. Có thể tưởng tượng tâm tình của Chu Hạo Phi tệ cỡ nào, siêu tệ hại. Chu Hạo Phi cần trút giận, cố tình Trần Lạc xuất hiện cho gã có chỗ trút bực tức.
- Ngươi là cái thứ gì? Dám ở đây kêu gào với phái hệ chính tông chúng ta?
Chu Hạo Phi biết rõ nếu gã bắt được Tiêu Du Tử giả nhục mạ phái hệ chính tông trước mắt bao người thì gã chẳng những lấy về mặt mũi bị mất, còn tranh công với Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội. Cho nên Trần Lạc ra tay là dùng sát chiêu.
Trận pháp cao cấp, lôi đình thiên quân trận.
Trận tượng hình thành diễn sinh ra bảy, tám tia chớp vàng. Đột nhiên một chùm sáng trắng hẹp dài từ đâu bay đến đánh vào trận tượng lôi đình thiên quân trận của Chu Hạo Phi.
Xoẹt một tiếng như lửa bị nước dập tắt, trận tượng lôi đình thiên quân trận thành khói sương tan mất?
Mọi người chưa biết chuyện gì xảy ra thì những trận tượng trận sư chính tông bày ra chớp mắt bị đánh tan, bị một chùm sáng trắng hẹp dài lấp lánh, các trận tượng biến thành sương trắng tán loạn.
Có chuyện gì?
Là ai?
Thiên Khải quảng trường quá hỗn loạn, nhiều người không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng có nhiều người thấy kẻ ra tay là Tiểu Hữu Tử cuồng vọng, kiêu căng, mặt mũi bình thường. Tiểu Hữu Tử nhẹ nhàng nâng tay đã có ba, bốn phù văn diễn sinh ra trận tượng to cỡ bàn tay, trận tượng phát ra chùm sáng trắng đánh tan trận tượng lôi đình thiên quân trận của Chu Hạo Phi.
- Là hắn! Là hắn phá tan trận tượng của mọi người!
- Trận tượng, ánh sáng trắng từ lòng bàn tay của hắn là trận tượng!
Mọi người giương mắt nhìn, thấy thanh niên áo đen đứng yên, cười tà, ánh mắt không sợ. Lòng bàn tay Tiểu Hữu Tử cầm trận tượng cỡ nắm tay, hình như là sơ cấp cực quang trận.
Tiểu Hữu Tử dùng sơ cấp cực quang trận công kích trận tượng của mọi người?
Nghe đồn lúc Chu Hạo Phi ở Thiên Khải tửu lâu dốc hết sức, hao hết tinh thần lực cũng không làm gì Tiểu Hữu Tử được. Khi đó Tiểu Hữu Tử chỉ thi triển sơ cấp cực quang trận.
Tin đồn dù sao chỉ là tin đồn, nhiều người không tin. Nhưng thấy cảnh tượng này, rốt cuộc bọn họ tin lời đồn Thiên Khải tửu lâu. Người này thật là thần kỳ, chơi sơ cấp cực quang trận xuất thần nhập hóa, đạt đến trình độ không thể tưởng tượng. Muôn ngàn trận tượng không đấu lại sơ cấp cực quang trận nho nhỏ.
Khoa trương hơn là sơ cấp cực quang trận như đoàn sáng nhỏ cỡ nắm tay bị Tiểu Hữu Tử ném tới ném lui.
Trong ấn tượng của mọi người thì tiểu tử này chỉ là một trận sư lang thang không tiếng tăm gì, hắn là con rối. Cao thủ sau lưng Tiểu Hữu Tử là Mạc Khinh Sầu còn bị nhốt, hắn dám nói phái hệ chính tông là lầm đệ tử người ta trước mắt bao người, giờ công khai khiêu chiến với Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội?
Đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu biết 'sự thật' cũng trợn tròn mắt.
Đặc biệt là Thanh Quân, nàng đã khẳng định Tiểu Hữu Tử bị Cửu Lê U Lam mê hoặc trận làm tổn thương linh hồn nên đầu óc không bình thường, điên khùng.
Dạ Thất Nương khống chế mức độ Cửu Lê U Lam mê hoặc trận, lúc trước nàng tự tin sẽ không tổn thương linh hồn của Tiểu Hữu Tử. Bây giờ trông thấy hình ảnh này, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu bắt đầu nghi ngờ phải chăng Cửu Lê U Lam mê hoặc trận đã tổn thương linh hồn phù văn? Nếu không thì một người bình thường sao có thể nói phái hệ chính tông lầm đệ tử người ta trước mặt mười vạn trận sư chính tông? Sao dám không kiêng nể gì khiêu chiến với Kim Vinh?
Nếu Tiểu Hữu Tử không điên thì là đồ ngốc, nếu không thì chẳng thể giải thích được mọi chuyện.
Lùi một vạn bước cho dù sau lưng Tiểu Hữu Tử là Tiêu Du Tử thật sự cũng không dám làm như vậy, đây là tìm đường chết. Mọi người cho rằng Tiểu Hữu Tử muốn nổi danh đến phát điên, là đồ ngốc.
Trần Lạc mở miệng nói:
- Như thế nào? Đường đường là Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội, ngươi không dám ứng chiến hay sợ?
Khuôn mặt bình thản không có gì lạ của Trần Lạc tràn ngập cuồng ngạo, ánh mắt tà mị, khóe môi cong lên ngông cuồng. Thiên Khải quảng trường hỗn loan, tràn ngập tiếng la lối của phái hệ chính tông.
- Không phục đúng không? Ai không phục cứ đến đây! Hôm nay đại gia cho các ngươi mở rộng tầm mắt, kiến thức cái gì gọi là phù văn thật sự, trận pháp thật sự!
Điên! Chắc chắn Tiểu Hữu Tử đã điên!
Thanh Quân sốt ruột xoay vòng vòng. Trần Lạc chọc bao nhiêu người tức giận, Thanh Quân muốn đi qua hỗ trợ khuyên nhủ nhưng không dám.
Thanh Quân nhỏ giọng nói:
- Tiêu đời, Tiểu Hữu Tử ngốc nghếch, nếu hắn chết ở đây thgì chẳng phải chúng ta thành đầu sỏ gây tội?
Dạ Thất Nương nhíu mày nói:
- Cái này...
Dạ Thất Nương đưa mắt nhìn. Thiên Khải quảng trường hỗn loạn, khắp nơi là tiếng la ó làm da đầu Dạ Thất Nương tê dại.
- Nguy rồi, đã loạn. Hỏng, có người lao hướng Tiểu Hữu Tử
Trong Thiên Khải quảng trường có nhiều trận sư chính tông không thể kiềm nén cảm xúc của mình, tức giận xông lên. Trận sư chính tông muốn xé xác cái tên cuồng đồ gan to bằng trời thành nhiều mảnh!
- Thất Nương, mau nghĩ cách đi!
Nghĩ cách?
Nghĩ cái gì?
Trong khi đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu không biết làm sao thì có người hành động. Một lão nhân, là Hồng Chính Thiên, lão lập tức thi triển trận pháp thủ hộ bao phủ Trần Lạc.
Hồng Chính Thiên được tiếng là bắc đầu của phái hệ lang thang, tạo nghệ trận pháp cực kỳ thâm sâu. Hồng Chính Thiên tung ra trận pháp thủ hộ chặn lại mấy chục trận sư chính tông xông lên.
Hồng Chính Thiên không biết thanh niên này là ai, không biết người trẻ tuổi này có phải là tên điên không. Hồng Chính Thiên chỉ biết thanh niên áo đen dám đứng ra, dám bênh vực phái hệ lang thang, người như vậy lão phải có trách nhiệm bảo vệ hắn không bị tổn thương. Hồng Chính Thiên tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tổn thương thanh niên dám lên tiếng bênh vực phái hệ lang thang.
Hồng Chính Thiên uy vũ quát to:
- Chàng trai, ngươi hãy lui xuống đi!
- Ha ha ha ha ha ha! Đa tạ Hồng lão tiền bối ra tay gúp đỡ, nhưng nếu ta đã đến sao có thể rút lui?
Đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu giật mình là chẳng những Tiểu Hữu Tử không lùi xuống còn chủ động bước ra khỏi trận pháp thủ hộ Hồng Chính Thiên bày ra.
Trời!
Tiểu Hữu Tử muốn làm cái gì? Nhất quyết tìm chết sao?
Hàng trăm trận sư chính tông bị Hồng Chính Thiên thi triển trận pháp ngăn trở thấy Trần Lạc bước ra thì một người lập tức nhảy ra ngoài, chính là Chu Hạo Phi, gã thua Trần Lạc trong Thiên Khải tửu lâu, vô cùng mất mặt.
Chu Hạo Phi là trận sư cao cấp của Hoa Vũ trận tháp, một trong mười trận tháp thế giới. Chu Hạo Phi còn minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần, gã tham gia đại tái đấu trận lần này là để nổi tiếng nhưng kết quả như thế nào?
Đầu tiên Chu Hạo Phi bỗng dưng thua Tiêu Du Tử giả trong Thiên Khải tửu lâu, tại Dịch tháp lại thua mấy Tiêu Du Tử giả. Có thể tưởng tượng tâm tình của Chu Hạo Phi tệ cỡ nào, siêu tệ hại. Chu Hạo Phi cần trút giận, cố tình Trần Lạc xuất hiện cho gã có chỗ trút bực tức.
- Ngươi là cái thứ gì? Dám ở đây kêu gào với phái hệ chính tông chúng ta?
Chu Hạo Phi biết rõ nếu gã bắt được Tiêu Du Tử giả nhục mạ phái hệ chính tông trước mắt bao người thì gã chẳng những lấy về mặt mũi bị mất, còn tranh công với Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội. Cho nên Trần Lạc ra tay là dùng sát chiêu.
Trận pháp cao cấp, lôi đình thiên quân trận.
Trận tượng hình thành diễn sinh ra bảy, tám tia chớp vàng. Đột nhiên một chùm sáng trắng hẹp dài từ đâu bay đến đánh vào trận tượng lôi đình thiên quân trận của Chu Hạo Phi.
Xoẹt một tiếng như lửa bị nước dập tắt, trận tượng lôi đình thiên quân trận thành khói sương tan mất?
Mọi người chưa biết chuyện gì xảy ra thì những trận tượng trận sư chính tông bày ra chớp mắt bị đánh tan, bị một chùm sáng trắng hẹp dài lấp lánh, các trận tượng biến thành sương trắng tán loạn.
Có chuyện gì?
Là ai?
Thiên Khải quảng trường quá hỗn loạn, nhiều người không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng có nhiều người thấy kẻ ra tay là Tiểu Hữu Tử cuồng vọng, kiêu căng, mặt mũi bình thường. Tiểu Hữu Tử nhẹ nhàng nâng tay đã có ba, bốn phù văn diễn sinh ra trận tượng to cỡ bàn tay, trận tượng phát ra chùm sáng trắng đánh tan trận tượng lôi đình thiên quân trận của Chu Hạo Phi.
- Là hắn! Là hắn phá tan trận tượng của mọi người!
- Trận tượng, ánh sáng trắng từ lòng bàn tay của hắn là trận tượng!
Mọi người giương mắt nhìn, thấy thanh niên áo đen đứng yên, cười tà, ánh mắt không sợ. Lòng bàn tay Tiểu Hữu Tử cầm trận tượng cỡ nắm tay, hình như là sơ cấp cực quang trận.
Tiểu Hữu Tử dùng sơ cấp cực quang trận công kích trận tượng của mọi người?
Nghe đồn lúc Chu Hạo Phi ở Thiên Khải tửu lâu dốc hết sức, hao hết tinh thần lực cũng không làm gì Tiểu Hữu Tử được. Khi đó Tiểu Hữu Tử chỉ thi triển sơ cấp cực quang trận.
Tin đồn dù sao chỉ là tin đồn, nhiều người không tin. Nhưng thấy cảnh tượng này, rốt cuộc bọn họ tin lời đồn Thiên Khải tửu lâu. Người này thật là thần kỳ, chơi sơ cấp cực quang trận xuất thần nhập hóa, đạt đến trình độ không thể tưởng tượng. Muôn ngàn trận tượng không đấu lại sơ cấp cực quang trận nho nhỏ.
Khoa trương hơn là sơ cấp cực quang trận như đoàn sáng nhỏ cỡ nắm tay bị Tiểu Hữu Tử ném tới ném lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.