Chương 624: May mắn hay là bất hạnh.
Cửu Hanh
29/04/2016
- Được rồi, chúng ta không đề cập tới hắn đã từng trải qua những việc gì, cứ nói hắn hiện tại đi, gia hỏa này hỉ nộ vô thường, làm việc hoàn toàn dựa theo yêu thích bản thân, thời điểm hắn vui vẻ thì thiên địa này chính là thiên đương, tới khi hắn mất hứng thì thiên địa trở thành địa ngục, đây còn không phải bết bát nhất, ngươi biết hắn có bao nhiêu nhân quả nhân duyên sao? Ngươi không biết, không ai biết, ngay cả bà nương chưởng quản nhân duyên kia sợ là cũng không biết, ngươi cho rằng chỉ là như vậy sao? Không, gia hỏa này tự ti tự lại tự kiêu, tự ti không hiểu ra sao, tự kiêu ngông cuồng tự đại, hắn lại đê tiện tùy tiện, đê tiện mọi nơi, âm hiểm giả dối mọi lúc, tùy hứng điên cuồng bá đạo.
- Biết không? Hắn chính là một tổng thể của mâu thuẫn, sinh một bộ tiểu bạch kiểm, không hảo hảo ăn cơm lành mà sống, hết lần này tới lần khác trời sinh tính lang thang bất kham, đùa giỡn khắp nơi, lưu tình khắp nơi. Nói hắn ích kỷ, hết lần này tới lần khác lại hào hiệp tùy ý, một tên gia hỏa đầy mâu thuẫn như thế, tại sao có thể là Thiên Hạt đây?
- Thiên Hạt không phải là như vậy, là một chòm sao tốt đẹp cỡ nào, không thể cứ như vậy bị hắn làm hỏng, nhưng ta có thể thế nào đây? Khuyên hắn sao? Vừa nãy ngươi cũng nhìn thấy, hữu dụng sao?
- Làm sao bây giờ, ngươi tới nói cho ta biết phải làm sao bây giờ? Ngươi tốt nhất nói cho ta biết phải dẫn dắt hắn như thế nào, đúng vậy, nhất định phải nói cho ta biết, bằng không thì gia hỏa này không chỉ có thể phá hủy cả chòm sao bọ cạp, còn có khả năng phá hủy cả các chòm sao khác, ha ha, ngươi không tin phải không? Như vậy ta cho ngươi biết là được, trong mười hai chòm sao, trong đó có ba cái đã bắt đầu phát sinh ái hận tình cừu với hắn, dựa theo đao đức của gia hỏa này, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến ba nữ nhân đáng thương kia, khiến cho tính cách họ đại biến là việc rất có thể, ta không hi vọng ba nữ nhân này đều ẩn chứa một loại u oán.
- Đây còn không phải là chuyện ta lo lắng nhất, trong đó có một chòm sao hiện tại xem ra rất có khả năng trở thành túc địch của hắn, đây là chuyện ta không hi vọng xảy ra nhất, có dính lứu quan hệ với gia hỏa này tuyệt sẽ không có kết quả tốt, huống chi vẫn là túc địch của hắn, trời ạ, ta cũng không muốn một chòm sao vương giả cứ như vậy bị hắn hủy diệt.
Kỳ thực Trần Lạc cũng không có thành kiến gì với vận mệnh, càng không có thành kiến gì với đạo bói toán, hắn chỉ thuần túy không thích một vài người cố làm ra vẻ thần bí, ví như cô gái áo bào đen vừa rồi gặp phải, hắn không rõ các nàng này là ai, cũng không biết vì sao lại tìm tới chính mình, đương nhiên nếu như đối phương trực tiếp nói rõ cho hắn biết, hắn tự nhiên tình nguyện lắng nghe, còn nếu đối phương cố làm ra vẻ thủ đoạn thần bí che mắt hắn, hắn cũng không thèm đi biết, ngươi nguyện ý nói thì ta nghe, ngươi không muốn nói thì dẹp đi, chỉ đơn giản là như vậy.
Bất quá, trước đó cô gái áo bào đen có nói một câu, thật ra khiến hắn rất lâu không thể tiêu tan được, cái gọi là nhân quả, chính mình lần này đi tới Mê Vụ Sâm Lâm tìm kiếm nơi mai táng Cổ Phong, khi đó sẽ gieo xuống nhân nào đây? Hay có thể nói là lúc nữ tử điên Đường Phi nói câu nói kia trong không gian Hư Vọng là gieo xuống nhân, nhưng gieo xuống nhân lúc nào? Nói cách khác, tại sao khi mình chính thức ký khế ước trong không gian Hư Vọng thì Đường Phi lại xuất hiện rồi nói những lời điên kia là vì lý do gì?
Tất cả những thứ này chỉ là trùng hợp hay là nhân quả? Trần Lạc không biết, thế nên mới muốn đi tới nơi mai táng Cổ Phong tìm kiếm đáp án.
Mấy ngày qua, hắn vẫn không ngừng đi tới, tuy đường xá xa xôi nhưng cũng không quá nóng vội, cũng chẳng phải đại sự sống còn gì nên không nhất thiết phải sốt ruột. Dọc theo đường đi không chỉ có thể thưởng thức phong cảnh các nơi, còn có thể thưởng thức mỹ vị đặc sản, ngược lại cũng tính là khoái hoạt. Hắn không phải ăn hàng, nhưng tựa hồ đang có khuynh hướng về phương diện này.
Nói đến việc này cũng là kỳ quái, từ khi hắn có thứ đồ chơi như Linh Hải biến dị, thân thể hắn có thể nói là sinh sôi liên tục, ngũ tạng, huyết dịch hay tất cả đều phát triển, không những không cảm giác được đói bụng, ngay cả khốn ý cũng không cảm giác được. Bởi vì thế hắn ngày càng cảm giác được chính mình không giống như người bình thường, vì nào có người bình thường nào không cần ăn uống, không cần nghỉ ngơi? Hay là nghĩ tự an ủi mình một thoáng, nên cứ một đoạn đi qua quán cơm hắn đều dừng lại vào ăn, mỗi ban đêm đều tìm chỗ nghi ngơi, tuy nói làm vậy có điểm lừa mình dối người, nhưng ít ra khiến hắn cảm giác mình vẫn là một người bình thường, chứ không phải một con quái vật không cần ăn, không cần uống, không cần ngủ.
Nếu như có những thứ này còn không đến mức khiến Trần Lạc cảm giác mình không giống với người bình thường, thật khiến hắn không quen chính là không những chẳng cần ăn ngủ, hiện tại ngay cả tu luyện tựa hồ cũng không cần dùng tới. Dựa theo lẽ thường, một tên Vu sư mỗi ngày đều cần thu nạp linh khí thiên địa, ôn dưỡng linh tượng bản thân, một tên trận sư mỗi ngày đều cần minh tưởng, tăng cường lực lượng tinh thân chính mình.
Nhưng Trần Lạc hắn thì khác, có Linh Hải giới ban tặng, linh lực cũng liên tục sinh sôi, hầu như cuồn cuộn không ngừng. Dưới hoàn cảnh như vậy, vẫn tiếp tục hấp nạp linh khí thiên địa thì có ích gì? Vô dụng, một điểm tác dụng nhỏ cũng không có.
Về phần minh tưởng thì càng không cần, bởi vì hắn lấy Đại Vô Vi quy về Đại tự nhiên ban đầu, Đại tinh thần quy về khởi nguồn Vô Vi, trở thành một loại không phải gốc rễ Đại tự nhiên nhưng hơn hẳn gốc rễ Đại tự nhiên, hiện tại toàn bộ Đại tự nhiên là biển tinh thần của hắn, Âm Dương Ngũ Hành trở thành lực lượng tinh thần của hắn, có thể nói là bất tận, dùng mãi không hết. Như vậy, còn cần minh tưởng làm gì?
Nói đến, Đại tự nhiên xác thực là biển tinh thần của hắn, Âm Dương Ngũ Hành xác thực là lực lượng tinh thần của hắn, nói thế không sai, nhưng quan trọng là hiện tại Trần Lạc hoàn toàn không biết vận dụng chúng như thế nào, loại cảm giác tựa như nắm trong tay một tòa bảo sơn, nhưng không biết làm thế nào để sử dụng nó, bởi vì muốn vận dụng Âm Dương Ngũ Hành của Đại tự nhiên, điều kiện tất yếu chính là phải hiểu được pháp tắc tự nhiên.
Pháp tắc, là nguồn lực lượng mạnh mẽ nhất của mỗi một lĩnh vực, không có một trong. Nói cách khác, nếu như nắm giữ pháp tắc, vây chính là một loại tồn tại gần như Thần trong lĩnh vực pháp tắc đó.
Tại thế giới Huyền Hoàng, Vu sư thông qua Đại tự nhiên có thể chạm tới sức mạnh gồm hai loại, một trong số đó là linh quyết, thứ hai là đại thần thông. Trận sư thì một là trận pháp, hai là trận cục.
- Biết không? Hắn chính là một tổng thể của mâu thuẫn, sinh một bộ tiểu bạch kiểm, không hảo hảo ăn cơm lành mà sống, hết lần này tới lần khác trời sinh tính lang thang bất kham, đùa giỡn khắp nơi, lưu tình khắp nơi. Nói hắn ích kỷ, hết lần này tới lần khác lại hào hiệp tùy ý, một tên gia hỏa đầy mâu thuẫn như thế, tại sao có thể là Thiên Hạt đây?
- Thiên Hạt không phải là như vậy, là một chòm sao tốt đẹp cỡ nào, không thể cứ như vậy bị hắn làm hỏng, nhưng ta có thể thế nào đây? Khuyên hắn sao? Vừa nãy ngươi cũng nhìn thấy, hữu dụng sao?
- Làm sao bây giờ, ngươi tới nói cho ta biết phải làm sao bây giờ? Ngươi tốt nhất nói cho ta biết phải dẫn dắt hắn như thế nào, đúng vậy, nhất định phải nói cho ta biết, bằng không thì gia hỏa này không chỉ có thể phá hủy cả chòm sao bọ cạp, còn có khả năng phá hủy cả các chòm sao khác, ha ha, ngươi không tin phải không? Như vậy ta cho ngươi biết là được, trong mười hai chòm sao, trong đó có ba cái đã bắt đầu phát sinh ái hận tình cừu với hắn, dựa theo đao đức của gia hỏa này, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến ba nữ nhân đáng thương kia, khiến cho tính cách họ đại biến là việc rất có thể, ta không hi vọng ba nữ nhân này đều ẩn chứa một loại u oán.
- Đây còn không phải là chuyện ta lo lắng nhất, trong đó có một chòm sao hiện tại xem ra rất có khả năng trở thành túc địch của hắn, đây là chuyện ta không hi vọng xảy ra nhất, có dính lứu quan hệ với gia hỏa này tuyệt sẽ không có kết quả tốt, huống chi vẫn là túc địch của hắn, trời ạ, ta cũng không muốn một chòm sao vương giả cứ như vậy bị hắn hủy diệt.
Kỳ thực Trần Lạc cũng không có thành kiến gì với vận mệnh, càng không có thành kiến gì với đạo bói toán, hắn chỉ thuần túy không thích một vài người cố làm ra vẻ thần bí, ví như cô gái áo bào đen vừa rồi gặp phải, hắn không rõ các nàng này là ai, cũng không biết vì sao lại tìm tới chính mình, đương nhiên nếu như đối phương trực tiếp nói rõ cho hắn biết, hắn tự nhiên tình nguyện lắng nghe, còn nếu đối phương cố làm ra vẻ thủ đoạn thần bí che mắt hắn, hắn cũng không thèm đi biết, ngươi nguyện ý nói thì ta nghe, ngươi không muốn nói thì dẹp đi, chỉ đơn giản là như vậy.
Bất quá, trước đó cô gái áo bào đen có nói một câu, thật ra khiến hắn rất lâu không thể tiêu tan được, cái gọi là nhân quả, chính mình lần này đi tới Mê Vụ Sâm Lâm tìm kiếm nơi mai táng Cổ Phong, khi đó sẽ gieo xuống nhân nào đây? Hay có thể nói là lúc nữ tử điên Đường Phi nói câu nói kia trong không gian Hư Vọng là gieo xuống nhân, nhưng gieo xuống nhân lúc nào? Nói cách khác, tại sao khi mình chính thức ký khế ước trong không gian Hư Vọng thì Đường Phi lại xuất hiện rồi nói những lời điên kia là vì lý do gì?
Tất cả những thứ này chỉ là trùng hợp hay là nhân quả? Trần Lạc không biết, thế nên mới muốn đi tới nơi mai táng Cổ Phong tìm kiếm đáp án.
Mấy ngày qua, hắn vẫn không ngừng đi tới, tuy đường xá xa xôi nhưng cũng không quá nóng vội, cũng chẳng phải đại sự sống còn gì nên không nhất thiết phải sốt ruột. Dọc theo đường đi không chỉ có thể thưởng thức phong cảnh các nơi, còn có thể thưởng thức mỹ vị đặc sản, ngược lại cũng tính là khoái hoạt. Hắn không phải ăn hàng, nhưng tựa hồ đang có khuynh hướng về phương diện này.
Nói đến việc này cũng là kỳ quái, từ khi hắn có thứ đồ chơi như Linh Hải biến dị, thân thể hắn có thể nói là sinh sôi liên tục, ngũ tạng, huyết dịch hay tất cả đều phát triển, không những không cảm giác được đói bụng, ngay cả khốn ý cũng không cảm giác được. Bởi vì thế hắn ngày càng cảm giác được chính mình không giống như người bình thường, vì nào có người bình thường nào không cần ăn uống, không cần nghỉ ngơi? Hay là nghĩ tự an ủi mình một thoáng, nên cứ một đoạn đi qua quán cơm hắn đều dừng lại vào ăn, mỗi ban đêm đều tìm chỗ nghi ngơi, tuy nói làm vậy có điểm lừa mình dối người, nhưng ít ra khiến hắn cảm giác mình vẫn là một người bình thường, chứ không phải một con quái vật không cần ăn, không cần uống, không cần ngủ.
Nếu như có những thứ này còn không đến mức khiến Trần Lạc cảm giác mình không giống với người bình thường, thật khiến hắn không quen chính là không những chẳng cần ăn ngủ, hiện tại ngay cả tu luyện tựa hồ cũng không cần dùng tới. Dựa theo lẽ thường, một tên Vu sư mỗi ngày đều cần thu nạp linh khí thiên địa, ôn dưỡng linh tượng bản thân, một tên trận sư mỗi ngày đều cần minh tưởng, tăng cường lực lượng tinh thân chính mình.
Nhưng Trần Lạc hắn thì khác, có Linh Hải giới ban tặng, linh lực cũng liên tục sinh sôi, hầu như cuồn cuộn không ngừng. Dưới hoàn cảnh như vậy, vẫn tiếp tục hấp nạp linh khí thiên địa thì có ích gì? Vô dụng, một điểm tác dụng nhỏ cũng không có.
Về phần minh tưởng thì càng không cần, bởi vì hắn lấy Đại Vô Vi quy về Đại tự nhiên ban đầu, Đại tinh thần quy về khởi nguồn Vô Vi, trở thành một loại không phải gốc rễ Đại tự nhiên nhưng hơn hẳn gốc rễ Đại tự nhiên, hiện tại toàn bộ Đại tự nhiên là biển tinh thần của hắn, Âm Dương Ngũ Hành trở thành lực lượng tinh thần của hắn, có thể nói là bất tận, dùng mãi không hết. Như vậy, còn cần minh tưởng làm gì?
Nói đến, Đại tự nhiên xác thực là biển tinh thần của hắn, Âm Dương Ngũ Hành xác thực là lực lượng tinh thần của hắn, nói thế không sai, nhưng quan trọng là hiện tại Trần Lạc hoàn toàn không biết vận dụng chúng như thế nào, loại cảm giác tựa như nắm trong tay một tòa bảo sơn, nhưng không biết làm thế nào để sử dụng nó, bởi vì muốn vận dụng Âm Dương Ngũ Hành của Đại tự nhiên, điều kiện tất yếu chính là phải hiểu được pháp tắc tự nhiên.
Pháp tắc, là nguồn lực lượng mạnh mẽ nhất của mỗi một lĩnh vực, không có một trong. Nói cách khác, nếu như nắm giữ pháp tắc, vây chính là một loại tồn tại gần như Thần trong lĩnh vực pháp tắc đó.
Tại thế giới Huyền Hoàng, Vu sư thông qua Đại tự nhiên có thể chạm tới sức mạnh gồm hai loại, một trong số đó là linh quyết, thứ hai là đại thần thông. Trận sư thì một là trận pháp, hai là trận cục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.