Chương 690: Năm đại thiên kiêu tề tụ (2).
Cửu Hanh
12/06/2016
Chúng khách nhân trong lầu Vạn Hoa nghe được, làm hỏng một bộ bàn ghế, dĩ nhiên... Phải bồi thường ba mươi lăm triệu, mọi người không khỏi âm thầm níu lưỡi, trong lòng thầm nói:
- Cái bàn sập xệ này nào phải Tử Viêm Huyền Mộc, nam ngàn năm trước ngự dụng trong cung đình gì chứ. Đây căn bản là Tử Cương Mộc ngay bên cạnh Mê Vụ Sâm Lâm! Chỗ này cũng quá "hắc" rồi.
Sau khi Lâm Ngọc Sơn nghe được cái gía ba mươi lăm triệu kia, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, sợ hãi đến tái nhợt sắc mặt. Vừa ha mồm, muốn mở miệng nói, thanh âm nghi vấn của tiểu Mạn Đà La đã truyền tới:
- Thế nào? Ngươi có ý kiến gì không?
Lâm Ngọc Soqn choáng váng, Niệm Kiều choáng váng, ngay cả Miêu Hoành cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này, một đạo tiếng cười bình thản bỗng nhiên truyền đến:
- Bạn học cũ, lâu rồi không gặp, ngươi thực sự càng ngày càng khiến cho người ta sợ hãi.
Một nhóm bảy, tám người vừa mới đi vào lầu Vạn Hoa, dẫn đầu là một vị nam tử áo trắng, thân hình cao gầy. Những người đi cùng với hắn, ai nấy đều khí thế bất phàm.
Lâm Ngọc Sơn vừa liếc mắt liền nhận ra đại ca Lâm Ngọc Thiên cuả mình, kích động không khác gì vớ được cọng cỏ cứu mạng, lập tức chạy tới, hưng phấn hô một tiếng:
- Đại ca, gặp được ngươi thực sự quá tốt, ta chỉ không cẩn thận đánh hỏng một cái bàn, nàng lại muốn ta bồi thường hơn ba mươi triệu, ngươi phải...
Lâm Ngọc Thiên đầy bụng ủy khuất, đang muốn nhờ đại ca làm chủ, lâm Ngọc Thiên đã xua xua tay ngắt lời, chỉ về phía nam tử cầm đầu, nói:
- Tới bái kiến tiểu Thánh Vương.
Tiểu Thánh Vương? Lẽ nào là Thương Vô Tà? Lâm Ngọc Sơn chưa từng thấy qua Thương Vô Tà, nhưng lại sùng bái đối phương vô cùng, cũng biết đại ca Lâm Ngọc Thiên có thể đi vào Lang gia cảnh địa, hoàn toàn là nhờ Thương Vô Tà đề bạt.
Hắn nhìn vị nam tử áo trắng thân hình cao gầy trước mặt, không dám chậm trễ, lập tức khom lưng phủ ngực, tôn kính hành lễ:
- Ngọc Sơn bái kiến tiểu Thánh Vương.
Đứng bên cạnh, Lâm Ngọc Thiên cũng giới thiệu hỗ trợ:
- Vô Tà, hắn chính là vị đệ đệ ta từng nhắc đến với ngươi.
Thương Vô Tà chỉ gật gù, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Sơn, một câu vẫn chưa hề nói. Thái độ bình thản như vậy khiến cho Lâm Ngọc Sơn đang hưng phấn, kích động rất là mất mát, nhưng cũng không dám nói gì, đứng dậy đi tới bên ngưởi Lâm Ngọc Thiên.
- Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là Thương Đại Thánh Vương.
Trên tấm dung nhan yêu diễm, tiểu Mạn Đà La cười híp hai mắt lại. Nói đến phụ thân Thương Vô Tà mới là Thánh vương Thánh Thành, con trai thân vưong Thánh Thành chỉ có thể xưng là Tiểu vương gia mà thôi. Bất quá Thánh thành cũng không có Tiểu Thánh Vương, có thể nói đây chỉ là do mọi người tự gọi với nhau. Cũng chính vì việc này, hiện tại tiểu Mạn Đà La gọi hắn là Thương Đại Thánh Vương, ai cũng nghe ra được trong này có ý giễu cợt, nhưng Thương Vô Tà lại không hề tức giận chút nào.
- Bạn học cũ đúng là chẳng hề thay đổi chút nào.
Thương Vô Tà cười nói.
Bạn học cũ với tiểu Mạn Đà La không chỉ có Thương Vô Tà, mấy người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên, Khấu Trần cũng là như vậy. Bất quá Thương Vô Tà có thể gọi thẳng tiểu Mạn Đà La là bạn học cũ, bọn họ tuy rằng cùng là bạn học cũ tiểu Mạn Đà La, nhưng lại không thể không tôn xưng một tiếng Nhị phu nhân. Bởi vì bọn họ đều biết trấn nhỏ biên hoang là địa phương nào, càng rõ hơn thân phận tiểu Mạn Đà La tại trong trấn nhỏ biên cương như thế nào.
- Tiểu đệ Ngọc Sơn trẻ người non dạ, phá hỏng đồ trong lầu Vạn Hoa, kính xin Nhị phu nhân nể mặt mũi bạn học cũ, nương tay cho hắn một lần.
Lâm Ngọc Thiên đứng ra cầu tình, tiểu Mạn Đà La chỉ cười không nói.
- Thêm vào mặt mũi Thương mỗ nữa, được không?
Ý cười trên khóe miệng Thương Vô Tà càng nồng đậm.
Tiểu Mạn Đà La nhìn hắn, sau đó cười nói:
- Tốt, chắc chắn như thế rồi.
Thương Vô Tà nhìn vào trong nhã gian của tiểu Mạn Đà La, sau đó nói:
- Hai vị, chúng ta tốt xấu gì cũng từng là bạn học tại học phủ Trung Ương, nhiều năm không gặp gỡ, hiện tại gặp nhau ở đây, cớ gì một lời chào cũng không có?
- Vô Tà học trưởng, lâu rồi không gặp, có khỏe hay không.
Âm thanh truyền đến tựa như thứ âm thanh từ tận chân trời, theo đó bên người tiểu Mạn Đà La xuất hiện một nữ tử, vẻ đẹp của nàng mờ mờ ảo ảo như hư vô, tựa như nữ tử trong tranh khiến cho người ta một loại cảm giác mông lung, rất không chân thực.
Cùng lúc đó, xuất hiện cùng với Hiên Viên Đồng còn có một vị nữ tử, nữ tử che mặt bằng lụa mỏng, một bộ tố y, có vẻ càng thanh nhã, đây là một nữ nhân thân nhã thoát tục, như tiên nữ không nhuốm bụi trần.
Nàng xuất hiện, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Lâu rồi không gặp, có khỏe hay không?
Âm thanh như tiếng tự nhiên, khiến người nghe càng thêm thoải mái.
- Ha ha, Hiên Viên Đồng, Tri Thu, hai vị học muội, đã lâu không gặp.
Nghe nói hai nữ nhân này, một người là Hiên Viên Đồng, một người là Tri Thu, việc này khiến cho những khách nhân trong lầu Vạn Hoa rất là giật mình, đặc biệt là những vinh quang giả chừng ba mươi tuổi, bọn họ có vẻ vô cùng hưng phấn. Phải biết rằng tiểu Mạn Đà La, Hiên Viên Đồng và Tri Thu chẳng những là một trong những thiên chi kiêu tử đời trước, đồng bọn bọn họ cũng là ba vị nữ thần đỉnh cấp thời đại đó.
Vậy mà, càng khiến cho bọn họ hưng phấn không chỉ vì sự xuất hiện của các nàng này, họ hưng phấn vì Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, người quen thuộc bọn họ đều biết hai người này là kẻ thù sống mái của nhau, thời điểm tại học phủ Trung Ương ngươi tranh ta đoạt, vì tranh đoạt ngôi vị số một, trước sau không biết đã đánh qua bao nhiêu lần. Sau này tốt nghiệp, một người lựa chọn ở lại nội viện Trung Ương, trở thành nhân vật thủ lĩnh, một người gia nhập Lang gia cảnh địa, đồng dạng cũng là nhân vật thủ lĩnh. Mặc dù gia nhập đoàn vinh quang, đoàn vinh quang tương ứng của hai người cũng đối lập, không thể không nói bọn họ chính là đối thủ từ trong vận mệnh của nhau.
Mọi người đều đang chờ mong Thương Vô Tà đứng ở phòng khách lầu Vạn Hoa hay là ngồi cùng lầu các nhã gian với Mộ Vân Không, ngay cả tiểu Mạn Đà La, Hiên Viên Đồng và Tri Thu cũng như vậy, một bộ nét mặt cổ quái nhìn Thương Vô Tà, lại nhìn Mộ Vân Không bên kia.
Trong đại sảnh, Niệm Kiều cũng biết Thương Vô Tà và Mộ Vân Không là kẻ thù sống mái, bất quá hiện tại trong cái đầu nhỏ của nàng không phải nghĩ tới điều này, ngày hôm nay được chạm mặt với năm vị con cưng ông trời đời trước, chuyện này thực sự khiến cho nàng có chút hưng phấn quá độ, huống chi nàng từ một số thư tịch qua đường tiểu đạo còn biết, năm đó ở học phủ Trung Ương, Thương Vô Tà và Mộ Vân Không đều từng ái mộ Tri Thu, nhưng hiện tại ba người trong mối quan hệ tam giác đều đi tới lầu Vạn Hoa, không biết chuyện gì sẽ phát sinh, nghĩ đến thật khiến người ta phải chờ mong.
- Cái bàn sập xệ này nào phải Tử Viêm Huyền Mộc, nam ngàn năm trước ngự dụng trong cung đình gì chứ. Đây căn bản là Tử Cương Mộc ngay bên cạnh Mê Vụ Sâm Lâm! Chỗ này cũng quá "hắc" rồi.
Sau khi Lâm Ngọc Sơn nghe được cái gía ba mươi lăm triệu kia, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, sợ hãi đến tái nhợt sắc mặt. Vừa ha mồm, muốn mở miệng nói, thanh âm nghi vấn của tiểu Mạn Đà La đã truyền tới:
- Thế nào? Ngươi có ý kiến gì không?
Lâm Ngọc Soqn choáng váng, Niệm Kiều choáng váng, ngay cả Miêu Hoành cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này, một đạo tiếng cười bình thản bỗng nhiên truyền đến:
- Bạn học cũ, lâu rồi không gặp, ngươi thực sự càng ngày càng khiến cho người ta sợ hãi.
Một nhóm bảy, tám người vừa mới đi vào lầu Vạn Hoa, dẫn đầu là một vị nam tử áo trắng, thân hình cao gầy. Những người đi cùng với hắn, ai nấy đều khí thế bất phàm.
Lâm Ngọc Sơn vừa liếc mắt liền nhận ra đại ca Lâm Ngọc Thiên cuả mình, kích động không khác gì vớ được cọng cỏ cứu mạng, lập tức chạy tới, hưng phấn hô một tiếng:
- Đại ca, gặp được ngươi thực sự quá tốt, ta chỉ không cẩn thận đánh hỏng một cái bàn, nàng lại muốn ta bồi thường hơn ba mươi triệu, ngươi phải...
Lâm Ngọc Thiên đầy bụng ủy khuất, đang muốn nhờ đại ca làm chủ, lâm Ngọc Thiên đã xua xua tay ngắt lời, chỉ về phía nam tử cầm đầu, nói:
- Tới bái kiến tiểu Thánh Vương.
Tiểu Thánh Vương? Lẽ nào là Thương Vô Tà? Lâm Ngọc Sơn chưa từng thấy qua Thương Vô Tà, nhưng lại sùng bái đối phương vô cùng, cũng biết đại ca Lâm Ngọc Thiên có thể đi vào Lang gia cảnh địa, hoàn toàn là nhờ Thương Vô Tà đề bạt.
Hắn nhìn vị nam tử áo trắng thân hình cao gầy trước mặt, không dám chậm trễ, lập tức khom lưng phủ ngực, tôn kính hành lễ:
- Ngọc Sơn bái kiến tiểu Thánh Vương.
Đứng bên cạnh, Lâm Ngọc Thiên cũng giới thiệu hỗ trợ:
- Vô Tà, hắn chính là vị đệ đệ ta từng nhắc đến với ngươi.
Thương Vô Tà chỉ gật gù, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Sơn, một câu vẫn chưa hề nói. Thái độ bình thản như vậy khiến cho Lâm Ngọc Sơn đang hưng phấn, kích động rất là mất mát, nhưng cũng không dám nói gì, đứng dậy đi tới bên ngưởi Lâm Ngọc Thiên.
- Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là Thương Đại Thánh Vương.
Trên tấm dung nhan yêu diễm, tiểu Mạn Đà La cười híp hai mắt lại. Nói đến phụ thân Thương Vô Tà mới là Thánh vương Thánh Thành, con trai thân vưong Thánh Thành chỉ có thể xưng là Tiểu vương gia mà thôi. Bất quá Thánh thành cũng không có Tiểu Thánh Vương, có thể nói đây chỉ là do mọi người tự gọi với nhau. Cũng chính vì việc này, hiện tại tiểu Mạn Đà La gọi hắn là Thương Đại Thánh Vương, ai cũng nghe ra được trong này có ý giễu cợt, nhưng Thương Vô Tà lại không hề tức giận chút nào.
- Bạn học cũ đúng là chẳng hề thay đổi chút nào.
Thương Vô Tà cười nói.
Bạn học cũ với tiểu Mạn Đà La không chỉ có Thương Vô Tà, mấy người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên, Khấu Trần cũng là như vậy. Bất quá Thương Vô Tà có thể gọi thẳng tiểu Mạn Đà La là bạn học cũ, bọn họ tuy rằng cùng là bạn học cũ tiểu Mạn Đà La, nhưng lại không thể không tôn xưng một tiếng Nhị phu nhân. Bởi vì bọn họ đều biết trấn nhỏ biên hoang là địa phương nào, càng rõ hơn thân phận tiểu Mạn Đà La tại trong trấn nhỏ biên cương như thế nào.
- Tiểu đệ Ngọc Sơn trẻ người non dạ, phá hỏng đồ trong lầu Vạn Hoa, kính xin Nhị phu nhân nể mặt mũi bạn học cũ, nương tay cho hắn một lần.
Lâm Ngọc Thiên đứng ra cầu tình, tiểu Mạn Đà La chỉ cười không nói.
- Thêm vào mặt mũi Thương mỗ nữa, được không?
Ý cười trên khóe miệng Thương Vô Tà càng nồng đậm.
Tiểu Mạn Đà La nhìn hắn, sau đó cười nói:
- Tốt, chắc chắn như thế rồi.
Thương Vô Tà nhìn vào trong nhã gian của tiểu Mạn Đà La, sau đó nói:
- Hai vị, chúng ta tốt xấu gì cũng từng là bạn học tại học phủ Trung Ương, nhiều năm không gặp gỡ, hiện tại gặp nhau ở đây, cớ gì một lời chào cũng không có?
- Vô Tà học trưởng, lâu rồi không gặp, có khỏe hay không.
Âm thanh truyền đến tựa như thứ âm thanh từ tận chân trời, theo đó bên người tiểu Mạn Đà La xuất hiện một nữ tử, vẻ đẹp của nàng mờ mờ ảo ảo như hư vô, tựa như nữ tử trong tranh khiến cho người ta một loại cảm giác mông lung, rất không chân thực.
Cùng lúc đó, xuất hiện cùng với Hiên Viên Đồng còn có một vị nữ tử, nữ tử che mặt bằng lụa mỏng, một bộ tố y, có vẻ càng thanh nhã, đây là một nữ nhân thân nhã thoát tục, như tiên nữ không nhuốm bụi trần.
Nàng xuất hiện, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Lâu rồi không gặp, có khỏe hay không?
Âm thanh như tiếng tự nhiên, khiến người nghe càng thêm thoải mái.
- Ha ha, Hiên Viên Đồng, Tri Thu, hai vị học muội, đã lâu không gặp.
Nghe nói hai nữ nhân này, một người là Hiên Viên Đồng, một người là Tri Thu, việc này khiến cho những khách nhân trong lầu Vạn Hoa rất là giật mình, đặc biệt là những vinh quang giả chừng ba mươi tuổi, bọn họ có vẻ vô cùng hưng phấn. Phải biết rằng tiểu Mạn Đà La, Hiên Viên Đồng và Tri Thu chẳng những là một trong những thiên chi kiêu tử đời trước, đồng bọn bọn họ cũng là ba vị nữ thần đỉnh cấp thời đại đó.
Vậy mà, càng khiến cho bọn họ hưng phấn không chỉ vì sự xuất hiện của các nàng này, họ hưng phấn vì Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, người quen thuộc bọn họ đều biết hai người này là kẻ thù sống mái của nhau, thời điểm tại học phủ Trung Ương ngươi tranh ta đoạt, vì tranh đoạt ngôi vị số một, trước sau không biết đã đánh qua bao nhiêu lần. Sau này tốt nghiệp, một người lựa chọn ở lại nội viện Trung Ương, trở thành nhân vật thủ lĩnh, một người gia nhập Lang gia cảnh địa, đồng dạng cũng là nhân vật thủ lĩnh. Mặc dù gia nhập đoàn vinh quang, đoàn vinh quang tương ứng của hai người cũng đối lập, không thể không nói bọn họ chính là đối thủ từ trong vận mệnh của nhau.
Mọi người đều đang chờ mong Thương Vô Tà đứng ở phòng khách lầu Vạn Hoa hay là ngồi cùng lầu các nhã gian với Mộ Vân Không, ngay cả tiểu Mạn Đà La, Hiên Viên Đồng và Tri Thu cũng như vậy, một bộ nét mặt cổ quái nhìn Thương Vô Tà, lại nhìn Mộ Vân Không bên kia.
Trong đại sảnh, Niệm Kiều cũng biết Thương Vô Tà và Mộ Vân Không là kẻ thù sống mái, bất quá hiện tại trong cái đầu nhỏ của nàng không phải nghĩ tới điều này, ngày hôm nay được chạm mặt với năm vị con cưng ông trời đời trước, chuyện này thực sự khiến cho nàng có chút hưng phấn quá độ, huống chi nàng từ một số thư tịch qua đường tiểu đạo còn biết, năm đó ở học phủ Trung Ương, Thương Vô Tà và Mộ Vân Không đều từng ái mộ Tri Thu, nhưng hiện tại ba người trong mối quan hệ tam giác đều đi tới lầu Vạn Hoa, không biết chuyện gì sẽ phát sinh, nghĩ đến thật khiến người ta phải chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.