Chương 365: Ngươi có gan thì đến đây (2).
Cửu Hanh
22/10/2015
- Di hình phân thân huyễn ảnh trận!
Mạc Khinh Sầu biết tạo nghệ trận pháp của Trần Lạc rất cao nhưng không ngờ sẽ đến mức độ kinh thế hãi tục như vậy. Trong giây lát bày ra di hình phân thân huyễn ảnh trận, nàng thậm chí không biết Trần Lạc bày trận pháp từ khi nào.
- Rõ ràng ngươi bày cửu âm phệ linh trận, sao có thể . . .
Mạc Khinh Sầu vừa kinh vừa giận.
- Cửu âm phệ linh trận? Chậc chậc, ta không hề bày cái đó. Làm người phải biết khôn, lúc trong cấm địa sư phụ của nàng ta dùng kim lôi trận uy hiếp, nàng thà chết quyết ném ta vào hố đen. Nàng nghĩ ta sẽ bày cửu âm phệ linh trận uy hiếp nàng sao? Đây chỉ là biểu hiện giả.
Cơ thể Trần Lạc đã mơ hồ vặn vẹo như sương khói, dần tan biến, tiếng cười đắc ý vang vọng:
- Tiểu cô nương, lần sau gặp. Nhưng mông nàng co giãn thật, xúc cảm không tệ, ha ha ha ha ha ha!
Biến mất, Trần Lạc hoàn toàn biến mất.
Mạc Khinh Sầu không dám tin vào mắt mình, đứng ngây tại chỗ. Mạc Khinh Sầu cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, nàng biết tu vi của Trần Lạc quái dị, tạo nghệ trận pháp cao thâm nên mới rồi luôn dùng linh thức tập trung hắn. Mạc Khinh Sầu biết Trần Lạc lặng lẽ bày cửu âm phệ linh trận nhưng từ khi nào hắn bày thêm di hình phân thân huyễn ảnh trận?
Mạc Khinh Sầu chợt nhận ra khi Trần Lạc bóp mông nàng thì tinh thần không yên, linh thức rối loạn.
- Hắn dùng cửu âm phệ linh trận đánh lừa ta, khiến ta thả lỏng cảnh giác. Sờ soạng ta khiến tinh thần ta không yên, dẫn đến linh thức thác loạn. Hắn thừa dịp đó dùng di hình phân thân huyễn ảnh trận chạy đi, để lại một huyễn ảnh phân thân. Ta bị hắn lừa . . .
Mạc Khinh Sầu tức xì khói, mắt đỏ ngầu, chân thân băng tinh linh bộc lộ bay vút lên cao.
Mạc Khinh Sầu tức giận quát to:
- Trần Lạc, đồ khốn kiếp, lăn ra đây cho ta!
- Nam nhân thối tồi tệ vô sỉ, ta nhất định sẽ băm vằm ngươi ra trăm ngàn mảnh!
Trong Thần Cơ tháp thời tiết mưa bụi mông lung bỗng đổ tuyết, đóng băng ngàn dặm.
Nơi nào đó trong Thần Cơ tháp, Trần Lạc nhàn nhã đi dạo, cười tủm tỉm, cười rất là sung sướng.
Trần Lạc lầm bầm:
- Dâm tặc là dâm tặc, lưu manh là lưu manh, từ khi nào ta trở nên dê vậy?
Trần Lạc ngẫm nghĩ, thấy bất ngờ vì mình ngày càng thích trêu chọc nữ nhân, không phải vì dê xồm mà đơn giản là thích cảm giác đó.
- Bà nội nó, nghĩ lại ta cũng tiện thật, khi nào nhiễm thói này?
Trần Lạc lắc đầu, không nghĩ nhiều. Dâm dê cũng tốt, lưu manh cũng thế, hắn chấp nhận có sở thích này. Làm người phải có chút tật nếu không sống có gì vui?
Một thanh âm thản nhiên lọt vào tai Trần Lạc:
- Rốt cuộc ngươi làm gì chọc giận Mạc Khinh Sầu dữ vậy?
Mặt Trần Lạc cứng ngắc, linh thức lập tức khuếch tán. Trần Lạc phát hiện trước mặt mình trăm thước có dao động kỳ dị, một bóng người hiện ra.
Áo đen cổ điển, ba ngang sợi tóc đen, nửap hần đẹp trai nửa phần quyén rũ, khói đen bao phủ toát ra tà dị, quái lạ. Người áo đen đi trong hư không, thoáng chốc đến gần. Trần Lạc nhớ tên người áo đen là Hoàng Tuyền, lần trước tình cờ gặp trong Thần Cơ tháp. Trần Lạc có ấn tượng sâu nhất với Hoàng Tuyền là hai chữ vận mệnh.
- Ngươi đang tìm ta?
Trần Lạc không cho là mình tình cờ gặp Hoàng Tuyền.
- Nghe Mạc Khinh Sầu hét tên ngươi nên đến thử thời, ai ngờ ta khá may mắn.
Hoàng Tuyền cho người cảm giác hư vô, tà dị, thanh âm cũng vậy. Không hiểu sao mỗi lần thấy Hoàng Tuyền là Trần Lạc cứ muón tìm tòi xem gã là nam nhân hay nữ nhân.
Trần Lạc hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là nam hay nữ?
- Ngươi đã hỏi câu này rồi.
- Nhưng ngươi chưa trả lời!
- Như thế nào?
Hoàng Tuyền đứng khoanh tay, hờ hững nhìn Trần Lạc.
Hoàng Tuyền hỏi:
- Nếu ta là nữ nhân thì ngươi cũng đùa giỡn sao?
Trần Lạc khẽ kêu:
- A?
Trần Lạc nhìn kỹ Hoàng Tuyền, sau đó cười nói:
- Có lẽ.
- Ngươi có gan thì đến đây.
Hoàng Tuyền nhìn Trần Lạc chằm chằm, thanh âm lạnh nhạt đầy bá khí.
- Nói vậy ngươi là nữ nhân?
Hoàng Tuyền không đáp, hỏi:
- Nếu ta kêu ngươi từ bỏ thí luyện mạo hiểm tiếp theo hì ngươi đồng ý không?
- Lý do?
Trần Lạc không nhìn thấu Hoàng Tuyền, cảm thây gã rất bí ẩn.
- Không có lý do, chỉ không muốn ngươi tham gia.
Trần Lạc định hỏi gì chợt cảm giác không khí lạnh, hắn linh cảm không may vội vàng bỏ chạy.
Hoàng Tuyền nhìn bóng lưng Trần Lạc rời đi, biểu tình bất đắc dĩ nói:
- Hắn thật sự là người ta muốn tìm sao? Nếu đúng thì ta nên nhận mệnh? Hy vọng không phải là hắn, mong là vậy . . . Mong là vậy . . .
Không khí đông lại, băng sương giáng xuống, tuyết bay lất phất. Mạc Khinh Sầu từ hư không chạy đến, nhìn chằm chằm Hoàng Tuyền ở bên dưới. Mạc Khinh Sầu định đi thì nghe Hoàng Tuyền lạnh nhạt nói.
- Ân oán giữa ngươi và Trần Lạc tốt nhất đừng để Tuyết Thiên Tầm biết.
Nghe ba chữ Tuyết Thiên Tầm làm Mạc Khinh Sầu ngừng bước, nhìn chăm chú vào Hoàng Tuyền.
Mạc Khinh Sầu lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Nếu Tuyết Thiên Tầm giúp ngươi tru sát Trần Lạc chẳng những vô ích còn khiến sự việc xấu hơn.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Trở về hỏi Tuyết Thiên Tầm Vân Đoan Tĩnh Tịch sơn sẽ biết ta là ai.
Thân hình Hoàng Tuyền dần biến mất, trong không trung còn văng vẳng thanh âm.
- Về Trần Lạc ngươi cũng đừng giết hắn nữa, từ bỏ đi. Nếu không chờ kh ginươi rơi vào, yêu đến tận cùng chính là hận, hận đến tột độ là yêu. Yêu hận tình thù xưa nay không ai hiểu rõ ràng.
Ngày thứ năm khi thí luyện chiến đấu kết thúc, thí luyện mạo hiểm chính thức bắt đầu.
Cuộc thí luyện này khá đặc biệt, cũng khiến người mong chờ nhất. Bởi vì Trung Ương học phủ công bố bí bảo kỷ nguyên thứ ba, lệnh bài tự do, mười ức điểm, huy chương tôn diệu đều sinh ra trong thí luyện mạo hiểm. Trận thứ nhất là cuộc chiến giành lệnh bài tự do được nhiều người chú ý.
Quy tắc cuộc tranh đấu lệnh bài tự do hơi phức tạp, yêu cầu với đệ tử khá khắt khe. Chỉ một trăm đệ tử hàng đầu trong hai cuộc thi đấu mới có tư cách tham gia. Khi cuộc thi đấu bắt đầu, lệnh bài tự do sẽ bị phong ân trên lôi đài chính giữa đấu trường thí luyện, Trung Ương học phủ rút thăm một lôi chủ để thủ lôi, đệ tử khác công lôi. Không hạn chế thời gian, nói cách khác một khi trở thành lôi chủ chỉ có một việc là chống đỡ công kích từ chín mươi chín đệ tử khác rồi gỡ bỏ phong ấn, càm lệnh bài tự do là thắng.
Nghe thì hơi biến thái mà sự thật nó đúng là biến thái. Nếu nếu trở thành lôi chủ, ngươi mở phong ấn chắc chắn những người khác sẽ tấn công ngươi, khi đó làm sao mở phong ấn? Sợ là chưa mở phong ấn đã tập thể bị đánh hội đồng. Nên biết chín mươi chín người này là tuyển thủ hàng đầu chọn ra từ mấy vạn đệ tử, trong đó có mấy người Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Băng Hỏa Tiểu linh giới sức chiến đấu hung hãn. Huống chi mở phong ấn nói dễ hơn làm, đồ ngốc cũng biết phong ấn rất biến thái.
Mạc Khinh Sầu biết tạo nghệ trận pháp của Trần Lạc rất cao nhưng không ngờ sẽ đến mức độ kinh thế hãi tục như vậy. Trong giây lát bày ra di hình phân thân huyễn ảnh trận, nàng thậm chí không biết Trần Lạc bày trận pháp từ khi nào.
- Rõ ràng ngươi bày cửu âm phệ linh trận, sao có thể . . .
Mạc Khinh Sầu vừa kinh vừa giận.
- Cửu âm phệ linh trận? Chậc chậc, ta không hề bày cái đó. Làm người phải biết khôn, lúc trong cấm địa sư phụ của nàng ta dùng kim lôi trận uy hiếp, nàng thà chết quyết ném ta vào hố đen. Nàng nghĩ ta sẽ bày cửu âm phệ linh trận uy hiếp nàng sao? Đây chỉ là biểu hiện giả.
Cơ thể Trần Lạc đã mơ hồ vặn vẹo như sương khói, dần tan biến, tiếng cười đắc ý vang vọng:
- Tiểu cô nương, lần sau gặp. Nhưng mông nàng co giãn thật, xúc cảm không tệ, ha ha ha ha ha ha!
Biến mất, Trần Lạc hoàn toàn biến mất.
Mạc Khinh Sầu không dám tin vào mắt mình, đứng ngây tại chỗ. Mạc Khinh Sầu cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, nàng biết tu vi của Trần Lạc quái dị, tạo nghệ trận pháp cao thâm nên mới rồi luôn dùng linh thức tập trung hắn. Mạc Khinh Sầu biết Trần Lạc lặng lẽ bày cửu âm phệ linh trận nhưng từ khi nào hắn bày thêm di hình phân thân huyễn ảnh trận?
Mạc Khinh Sầu chợt nhận ra khi Trần Lạc bóp mông nàng thì tinh thần không yên, linh thức rối loạn.
- Hắn dùng cửu âm phệ linh trận đánh lừa ta, khiến ta thả lỏng cảnh giác. Sờ soạng ta khiến tinh thần ta không yên, dẫn đến linh thức thác loạn. Hắn thừa dịp đó dùng di hình phân thân huyễn ảnh trận chạy đi, để lại một huyễn ảnh phân thân. Ta bị hắn lừa . . .
Mạc Khinh Sầu tức xì khói, mắt đỏ ngầu, chân thân băng tinh linh bộc lộ bay vút lên cao.
Mạc Khinh Sầu tức giận quát to:
- Trần Lạc, đồ khốn kiếp, lăn ra đây cho ta!
- Nam nhân thối tồi tệ vô sỉ, ta nhất định sẽ băm vằm ngươi ra trăm ngàn mảnh!
Trong Thần Cơ tháp thời tiết mưa bụi mông lung bỗng đổ tuyết, đóng băng ngàn dặm.
Nơi nào đó trong Thần Cơ tháp, Trần Lạc nhàn nhã đi dạo, cười tủm tỉm, cười rất là sung sướng.
Trần Lạc lầm bầm:
- Dâm tặc là dâm tặc, lưu manh là lưu manh, từ khi nào ta trở nên dê vậy?
Trần Lạc ngẫm nghĩ, thấy bất ngờ vì mình ngày càng thích trêu chọc nữ nhân, không phải vì dê xồm mà đơn giản là thích cảm giác đó.
- Bà nội nó, nghĩ lại ta cũng tiện thật, khi nào nhiễm thói này?
Trần Lạc lắc đầu, không nghĩ nhiều. Dâm dê cũng tốt, lưu manh cũng thế, hắn chấp nhận có sở thích này. Làm người phải có chút tật nếu không sống có gì vui?
Một thanh âm thản nhiên lọt vào tai Trần Lạc:
- Rốt cuộc ngươi làm gì chọc giận Mạc Khinh Sầu dữ vậy?
Mặt Trần Lạc cứng ngắc, linh thức lập tức khuếch tán. Trần Lạc phát hiện trước mặt mình trăm thước có dao động kỳ dị, một bóng người hiện ra.
Áo đen cổ điển, ba ngang sợi tóc đen, nửap hần đẹp trai nửa phần quyén rũ, khói đen bao phủ toát ra tà dị, quái lạ. Người áo đen đi trong hư không, thoáng chốc đến gần. Trần Lạc nhớ tên người áo đen là Hoàng Tuyền, lần trước tình cờ gặp trong Thần Cơ tháp. Trần Lạc có ấn tượng sâu nhất với Hoàng Tuyền là hai chữ vận mệnh.
- Ngươi đang tìm ta?
Trần Lạc không cho là mình tình cờ gặp Hoàng Tuyền.
- Nghe Mạc Khinh Sầu hét tên ngươi nên đến thử thời, ai ngờ ta khá may mắn.
Hoàng Tuyền cho người cảm giác hư vô, tà dị, thanh âm cũng vậy. Không hiểu sao mỗi lần thấy Hoàng Tuyền là Trần Lạc cứ muón tìm tòi xem gã là nam nhân hay nữ nhân.
Trần Lạc hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là nam hay nữ?
- Ngươi đã hỏi câu này rồi.
- Nhưng ngươi chưa trả lời!
- Như thế nào?
Hoàng Tuyền đứng khoanh tay, hờ hững nhìn Trần Lạc.
Hoàng Tuyền hỏi:
- Nếu ta là nữ nhân thì ngươi cũng đùa giỡn sao?
Trần Lạc khẽ kêu:
- A?
Trần Lạc nhìn kỹ Hoàng Tuyền, sau đó cười nói:
- Có lẽ.
- Ngươi có gan thì đến đây.
Hoàng Tuyền nhìn Trần Lạc chằm chằm, thanh âm lạnh nhạt đầy bá khí.
- Nói vậy ngươi là nữ nhân?
Hoàng Tuyền không đáp, hỏi:
- Nếu ta kêu ngươi từ bỏ thí luyện mạo hiểm tiếp theo hì ngươi đồng ý không?
- Lý do?
Trần Lạc không nhìn thấu Hoàng Tuyền, cảm thây gã rất bí ẩn.
- Không có lý do, chỉ không muốn ngươi tham gia.
Trần Lạc định hỏi gì chợt cảm giác không khí lạnh, hắn linh cảm không may vội vàng bỏ chạy.
Hoàng Tuyền nhìn bóng lưng Trần Lạc rời đi, biểu tình bất đắc dĩ nói:
- Hắn thật sự là người ta muốn tìm sao? Nếu đúng thì ta nên nhận mệnh? Hy vọng không phải là hắn, mong là vậy . . . Mong là vậy . . .
Không khí đông lại, băng sương giáng xuống, tuyết bay lất phất. Mạc Khinh Sầu từ hư không chạy đến, nhìn chằm chằm Hoàng Tuyền ở bên dưới. Mạc Khinh Sầu định đi thì nghe Hoàng Tuyền lạnh nhạt nói.
- Ân oán giữa ngươi và Trần Lạc tốt nhất đừng để Tuyết Thiên Tầm biết.
Nghe ba chữ Tuyết Thiên Tầm làm Mạc Khinh Sầu ngừng bước, nhìn chăm chú vào Hoàng Tuyền.
Mạc Khinh Sầu lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Nếu Tuyết Thiên Tầm giúp ngươi tru sát Trần Lạc chẳng những vô ích còn khiến sự việc xấu hơn.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Trở về hỏi Tuyết Thiên Tầm Vân Đoan Tĩnh Tịch sơn sẽ biết ta là ai.
Thân hình Hoàng Tuyền dần biến mất, trong không trung còn văng vẳng thanh âm.
- Về Trần Lạc ngươi cũng đừng giết hắn nữa, từ bỏ đi. Nếu không chờ kh ginươi rơi vào, yêu đến tận cùng chính là hận, hận đến tột độ là yêu. Yêu hận tình thù xưa nay không ai hiểu rõ ràng.
Ngày thứ năm khi thí luyện chiến đấu kết thúc, thí luyện mạo hiểm chính thức bắt đầu.
Cuộc thí luyện này khá đặc biệt, cũng khiến người mong chờ nhất. Bởi vì Trung Ương học phủ công bố bí bảo kỷ nguyên thứ ba, lệnh bài tự do, mười ức điểm, huy chương tôn diệu đều sinh ra trong thí luyện mạo hiểm. Trận thứ nhất là cuộc chiến giành lệnh bài tự do được nhiều người chú ý.
Quy tắc cuộc tranh đấu lệnh bài tự do hơi phức tạp, yêu cầu với đệ tử khá khắt khe. Chỉ một trăm đệ tử hàng đầu trong hai cuộc thi đấu mới có tư cách tham gia. Khi cuộc thi đấu bắt đầu, lệnh bài tự do sẽ bị phong ân trên lôi đài chính giữa đấu trường thí luyện, Trung Ương học phủ rút thăm một lôi chủ để thủ lôi, đệ tử khác công lôi. Không hạn chế thời gian, nói cách khác một khi trở thành lôi chủ chỉ có một việc là chống đỡ công kích từ chín mươi chín đệ tử khác rồi gỡ bỏ phong ấn, càm lệnh bài tự do là thắng.
Nghe thì hơi biến thái mà sự thật nó đúng là biến thái. Nếu nếu trở thành lôi chủ, ngươi mở phong ấn chắc chắn những người khác sẽ tấn công ngươi, khi đó làm sao mở phong ấn? Sợ là chưa mở phong ấn đã tập thể bị đánh hội đồng. Nên biết chín mươi chín người này là tuyển thủ hàng đầu chọn ra từ mấy vạn đệ tử, trong đó có mấy người Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, Băng Hỏa Tiểu linh giới sức chiến đấu hung hãn. Huống chi mở phong ấn nói dễ hơn làm, đồ ngốc cũng biết phong ấn rất biến thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.