Chương 795: Nữ đồng chi luyến (2).
Cửu Hanh
07/08/2016
Xác thực, khi ở chùa Cổ Lan gặp được tên nam nhân từng âm dương giao hợp với mình tại núi Cửu Tuyệt, lúc đó Tuyết Thiên Tầm liền lập tức cho Quế ma ma đi điều tra thân phận của hắn, sau đó mới biết được người kia dĩ nhiên là Trần Lạc trước sau hai lần làm trái ý trời. Sau khi biết được tin tức này, nàng lập tức đi tới Hoàng Thành tìm Thiên tiên sinh, bởi vì nàng từng nghe Thiên tiên sinh nói qua một ít chuyện liên quan đến Trần Lạc.
Tuyết Thiên Tầm buông Mạc Khinh Sầu ra, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói:
- Xem ra Thiên tiên sinh nói không sai, giữa ta và Trần Lạc quả nhiên có liên quan vận mệnh và nhân quả sai lầm, chỉ là không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng như vây.
- Liên quan vận mệnh là sao? Nhân quả sai lầm là sao?
- Trước khi núi Táng Cổ hiện thế, Thiên tiên sinh từng nhắc nhở ta có thể gặp phải người được chú định trong thiên duyên, sau đó ở chùa Cổ Lan ta đã gặp được người từng âm dương giao hợp với ta, sau khi biết được hắn là Trần Lạc, ta lại trở về Hoàng Thành một chuyến, Thiên tiên sinh đã nói cho ta biết một bí ẩn kinh thế hãi tục.
- Bí ẩn gì?
- Người có liên quan vận mệnh và nhân quả sai lầm với Trần Lạc cũng không chỉ là chúng ta, đồng thời còn có Đường Bỉnh Nhiêm, Vũ Yêu, Trường Hận, Huyết y, Mạn Đà La, thậm chí có thể còn có Táng Hoa, Tri Thu, Hiên Viên Đồng các nàng.
Mạc Khinh Sầu vẫn là lần đầu tiên nghe được chuyện quỷ dị bực này, cho dù lòng nàng như đóng băng từ lâu, giờ khắc này cũng không khỏi âm thầm níu lưỡi.
- Mấy người Trường Hận, Đường Bỉnh Nhiêm tuyệt đối sẽ không cho phép người có liên quan vận mệnh và nhân quả sai lầm với mình tồn tại trên thế giới này, thế nên các nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào nhằm tru diệt Trần Lạc.
- Có ý gì? Ngươi nói là Trần Lạc đã…
Mạc Khinh Sầu không có tình cảm gì với Trần Lạc, cho dù là có cũng chỉ là hận, dù Trần Lạc từng cứu tính mạng của nàng thì việc này cũng sẽ không thay đổi. Bất quá hận thì hận, nàng hận Trần Lạc không sai, nhưng nàng cần Tiêu Du Tử là truyền nhân hệ phái Vô Vi hỗ trợ, còn Trần Lạc lại chính là Tiêu Du Tử, Tiêu Du Tử cũng là Trần Lạc, hiện tại Trần Lạc đã chết rồi, vậy nguyện vọng của sư phụ làm sao hoàn thành được đây?
- Cho dù chúng ta đi trước tiến vào núi Táng Cổ, bất quá bổn cung dám khẳng định Trần Lạc tuyệt đối đã chết, bởi vì những người muốn hắn chết cũng không chỉ có Ngũ y thiên hạ. Hắn là người không biết, Vân Đoan tuyệt đối không cho phép dạng người như vậy tiến vào trong biến số chi địa như núi Táng Cổ, Vân Đoan không cho phep, đồng dạng là những đại năng sống trên trời kia cũng không cho phép, thế nên Trần Lạc chắc chắn phải chết.
- Hắn chết… Hắn dĩ nhiên đã chết rồi…
Mạc Khinh Sầu nỉ non, không phải vì thống khổ, chỉ vì nàng thấy mờ mịt.
- Khinh Sầu, bổn cung biết ngươi cần Trần Lạc để hoàn thành nguyện vọng của sư phụ ngươi, bất quá ngươi yên tâm, chờ sau việc Táng Cổ lần này, bổn cung tất nhiên sẽ toàn lực giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng của sư phụ.
- Không… Ngươi không hiểu đâu… Nguyện vọng của sư phụ ta chỉ có người truyền thừa của hệ phái Vô Vi mới có thể làm được, nhưng hiện tại Trần Lạc đã chết… Ta phải làm sao bây giờ…
- Tại sao chỉ có người truyền thừa của hệ phái Vô Vi mới được?
- Bởi vì…
Mạc Khinh Sầu đang muốn nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng la lớn:
- Khốn kiếp! Ta rốt cuộc tóm được ngươi rồi!
Một tiếng la lớn bên ngoài trong nhát mắt đã kinh động đến Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu, hai nàng đồng thời phất tay, ngay cả việc mặc lại xiêm y cũng không có nghĩ tới, trực tiếp vớ một cái thảm lông quấn lại quanh người rồi lập tức vọt ra, sau đó liền thấy một tên thanh niên áo lam đang thất kinh, thân hình gã thanh niên này có chút gầy yếu, khuôn mặt trắng thanh tú có chút âm nhu, đang lơ lửng trên không trung, nhìn Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu, lại nhìn Lạc Anh không biết từ đâu xuất hiện, đi cũng không được, chạy cũng không xong, có thể nói là biểu tình hắn rất là quái dị.
- Trần Lạc?
Mạc Khinh Sầu kinh hãi nhìn.
- Ngươi dĩ nhiên không có chết?
Tuyết Thiên Tầm cũng rất là kinh ngạc, không rõ tại sao Trần Lạc còn có thể sống được, hơn nữa còn tiến vào núi Táng Cổ.
- Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu, các ngươi…
Nhìn thấy Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu chỉ quấn một cái thảm lông quanh thân, Lạc Anh dường như rõ ràng điều gì, lại khó có thể mở miệng, bất quá hiện giờ nàng cũng không có tâm tư để ý tới chuyện này, chỉ chăm chú nhìn Trần Lạc, trong ánh mắt kia muốn bao nhiêu u oán có bấy nhiêu u oán, muốn bao nhiêu phẫn nộ có mấy nhiêu phẫn nộ.
Chạy! Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Lạc, dù sao nơi này cũng là núi Táng Cổ thần bí, hơn nữa hiện tại toàn bộ một thân thành tựu của hắn đều không lấy ra được, không khác gì một phế nhân, huống chi bất kể là Tuyết Thiên Tầm hay Mạc Khinh Sầu đều là dạng nữ nhân lòng dạ độc ác, nếu rơi vào trong tay các nàng, coi như không chết cũng bị lột da, thật vất vả mới nhặt lại cái mạng nhỏ từ trong tay Tứ y thiên hạ, hắn không muốn lại rơi vào trong tay Tuyết Thiên Tầm, bởi thế hầu như không chút do dự, hắn liền lập tức vắt chân lên cổ chạy đi.
- Khốn kiếp, ngươi còn muốn chạy đến khi nào.
Hắn vừa chạy, Lạc Anh lập tức truy đuổi theo, còn Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu từ trong cơn khiếp sợ cũng phản ứng lại, không tiếc tất cả truy đuổi theo.
Hiển nhiên, trong núi Táng Cổ này, một thân thành tựu của Trần Lạc không cách nào lấy ra được, các nàng cũng không ngoại lệ, linh thức của Trần Lạc chỉ có thể tra xét phạm vi quanh thân chừng mười thước, Tuyết Thiên Tầm cũng không kém bao nhiêu, dưới tình huống mắt thường không cách nào nhìn thấy, linh thức không cách nào tra xét, mọi người đều giống như người mù, đến cuối cùng Tuyết Thiên Tầm không những không thể đuổi theo Trần Lạc, trái lại còn không biết Mạc Khinh Sầu đã đi đâu.
Bên trong núi Táng Cổ không có thiên địa, tựa như không gian hư vô mênh mông, tựa hồ ngay cả thời gian cũng không có, khắp nơi đều là sương mờ mù mịt, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không thăm dò được, Trần Lạc cứ thẳng một đường lao nhanh, dường như chạy trốn ở trong không gian, cũng không biết đã chạy bao lâu, nghĩ đến hẳn là đã bỏ rơi các nàng phía sau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Mẹ nó!
Trần Lạc chửi thề, ngẩng đầu nhìn lên, cúi đầu nhìn xuống, liếc nhìn bốn phía, không nhịn được buông một câu chửi thề, địa phương tàn tạ rộng lớn vô biê này chẳng thấy được thứ gì, không có khái niệm thời gian, ngay cả cảm giác phương hướng cũng không. Đang khổ não không biết nên đi tới nơi nào, đột nhiên Trần Lạc phát hiện thấy là lạ, vừa mới chuyển thân, chỉ thấy một người dường như đang xông về phía mình, là một nữ nhân, một nữ nhân ăn mặc nữ tính, áo ngực màu đen, cũng là nữ nhân có dáng người uyển chuyển nhất thế gian, đôi mắt quyến rũ nhất, dung nhan yêu diễm nhất.
Chính là Lạc Anh, nữ thần Phượng Hoàng, yêu diễm quyến rũ động thiên hạ.
Tuyết Thiên Tầm buông Mạc Khinh Sầu ra, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói:
- Xem ra Thiên tiên sinh nói không sai, giữa ta và Trần Lạc quả nhiên có liên quan vận mệnh và nhân quả sai lầm, chỉ là không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng như vây.
- Liên quan vận mệnh là sao? Nhân quả sai lầm là sao?
- Trước khi núi Táng Cổ hiện thế, Thiên tiên sinh từng nhắc nhở ta có thể gặp phải người được chú định trong thiên duyên, sau đó ở chùa Cổ Lan ta đã gặp được người từng âm dương giao hợp với ta, sau khi biết được hắn là Trần Lạc, ta lại trở về Hoàng Thành một chuyến, Thiên tiên sinh đã nói cho ta biết một bí ẩn kinh thế hãi tục.
- Bí ẩn gì?
- Người có liên quan vận mệnh và nhân quả sai lầm với Trần Lạc cũng không chỉ là chúng ta, đồng thời còn có Đường Bỉnh Nhiêm, Vũ Yêu, Trường Hận, Huyết y, Mạn Đà La, thậm chí có thể còn có Táng Hoa, Tri Thu, Hiên Viên Đồng các nàng.
Mạc Khinh Sầu vẫn là lần đầu tiên nghe được chuyện quỷ dị bực này, cho dù lòng nàng như đóng băng từ lâu, giờ khắc này cũng không khỏi âm thầm níu lưỡi.
- Mấy người Trường Hận, Đường Bỉnh Nhiêm tuyệt đối sẽ không cho phép người có liên quan vận mệnh và nhân quả sai lầm với mình tồn tại trên thế giới này, thế nên các nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào nhằm tru diệt Trần Lạc.
- Có ý gì? Ngươi nói là Trần Lạc đã…
Mạc Khinh Sầu không có tình cảm gì với Trần Lạc, cho dù là có cũng chỉ là hận, dù Trần Lạc từng cứu tính mạng của nàng thì việc này cũng sẽ không thay đổi. Bất quá hận thì hận, nàng hận Trần Lạc không sai, nhưng nàng cần Tiêu Du Tử là truyền nhân hệ phái Vô Vi hỗ trợ, còn Trần Lạc lại chính là Tiêu Du Tử, Tiêu Du Tử cũng là Trần Lạc, hiện tại Trần Lạc đã chết rồi, vậy nguyện vọng của sư phụ làm sao hoàn thành được đây?
- Cho dù chúng ta đi trước tiến vào núi Táng Cổ, bất quá bổn cung dám khẳng định Trần Lạc tuyệt đối đã chết, bởi vì những người muốn hắn chết cũng không chỉ có Ngũ y thiên hạ. Hắn là người không biết, Vân Đoan tuyệt đối không cho phép dạng người như vậy tiến vào trong biến số chi địa như núi Táng Cổ, Vân Đoan không cho phep, đồng dạng là những đại năng sống trên trời kia cũng không cho phép, thế nên Trần Lạc chắc chắn phải chết.
- Hắn chết… Hắn dĩ nhiên đã chết rồi…
Mạc Khinh Sầu nỉ non, không phải vì thống khổ, chỉ vì nàng thấy mờ mịt.
- Khinh Sầu, bổn cung biết ngươi cần Trần Lạc để hoàn thành nguyện vọng của sư phụ ngươi, bất quá ngươi yên tâm, chờ sau việc Táng Cổ lần này, bổn cung tất nhiên sẽ toàn lực giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng của sư phụ.
- Không… Ngươi không hiểu đâu… Nguyện vọng của sư phụ ta chỉ có người truyền thừa của hệ phái Vô Vi mới có thể làm được, nhưng hiện tại Trần Lạc đã chết… Ta phải làm sao bây giờ…
- Tại sao chỉ có người truyền thừa của hệ phái Vô Vi mới được?
- Bởi vì…
Mạc Khinh Sầu đang muốn nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng la lớn:
- Khốn kiếp! Ta rốt cuộc tóm được ngươi rồi!
Một tiếng la lớn bên ngoài trong nhát mắt đã kinh động đến Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu, hai nàng đồng thời phất tay, ngay cả việc mặc lại xiêm y cũng không có nghĩ tới, trực tiếp vớ một cái thảm lông quấn lại quanh người rồi lập tức vọt ra, sau đó liền thấy một tên thanh niên áo lam đang thất kinh, thân hình gã thanh niên này có chút gầy yếu, khuôn mặt trắng thanh tú có chút âm nhu, đang lơ lửng trên không trung, nhìn Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu, lại nhìn Lạc Anh không biết từ đâu xuất hiện, đi cũng không được, chạy cũng không xong, có thể nói là biểu tình hắn rất là quái dị.
- Trần Lạc?
Mạc Khinh Sầu kinh hãi nhìn.
- Ngươi dĩ nhiên không có chết?
Tuyết Thiên Tầm cũng rất là kinh ngạc, không rõ tại sao Trần Lạc còn có thể sống được, hơn nữa còn tiến vào núi Táng Cổ.
- Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu, các ngươi…
Nhìn thấy Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu chỉ quấn một cái thảm lông quanh thân, Lạc Anh dường như rõ ràng điều gì, lại khó có thể mở miệng, bất quá hiện giờ nàng cũng không có tâm tư để ý tới chuyện này, chỉ chăm chú nhìn Trần Lạc, trong ánh mắt kia muốn bao nhiêu u oán có bấy nhiêu u oán, muốn bao nhiêu phẫn nộ có mấy nhiêu phẫn nộ.
Chạy! Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Lạc, dù sao nơi này cũng là núi Táng Cổ thần bí, hơn nữa hiện tại toàn bộ một thân thành tựu của hắn đều không lấy ra được, không khác gì một phế nhân, huống chi bất kể là Tuyết Thiên Tầm hay Mạc Khinh Sầu đều là dạng nữ nhân lòng dạ độc ác, nếu rơi vào trong tay các nàng, coi như không chết cũng bị lột da, thật vất vả mới nhặt lại cái mạng nhỏ từ trong tay Tứ y thiên hạ, hắn không muốn lại rơi vào trong tay Tuyết Thiên Tầm, bởi thế hầu như không chút do dự, hắn liền lập tức vắt chân lên cổ chạy đi.
- Khốn kiếp, ngươi còn muốn chạy đến khi nào.
Hắn vừa chạy, Lạc Anh lập tức truy đuổi theo, còn Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu từ trong cơn khiếp sợ cũng phản ứng lại, không tiếc tất cả truy đuổi theo.
Hiển nhiên, trong núi Táng Cổ này, một thân thành tựu của Trần Lạc không cách nào lấy ra được, các nàng cũng không ngoại lệ, linh thức của Trần Lạc chỉ có thể tra xét phạm vi quanh thân chừng mười thước, Tuyết Thiên Tầm cũng không kém bao nhiêu, dưới tình huống mắt thường không cách nào nhìn thấy, linh thức không cách nào tra xét, mọi người đều giống như người mù, đến cuối cùng Tuyết Thiên Tầm không những không thể đuổi theo Trần Lạc, trái lại còn không biết Mạc Khinh Sầu đã đi đâu.
Bên trong núi Táng Cổ không có thiên địa, tựa như không gian hư vô mênh mông, tựa hồ ngay cả thời gian cũng không có, khắp nơi đều là sương mờ mù mịt, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không thăm dò được, Trần Lạc cứ thẳng một đường lao nhanh, dường như chạy trốn ở trong không gian, cũng không biết đã chạy bao lâu, nghĩ đến hẳn là đã bỏ rơi các nàng phía sau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Mẹ nó!
Trần Lạc chửi thề, ngẩng đầu nhìn lên, cúi đầu nhìn xuống, liếc nhìn bốn phía, không nhịn được buông một câu chửi thề, địa phương tàn tạ rộng lớn vô biê này chẳng thấy được thứ gì, không có khái niệm thời gian, ngay cả cảm giác phương hướng cũng không. Đang khổ não không biết nên đi tới nơi nào, đột nhiên Trần Lạc phát hiện thấy là lạ, vừa mới chuyển thân, chỉ thấy một người dường như đang xông về phía mình, là một nữ nhân, một nữ nhân ăn mặc nữ tính, áo ngực màu đen, cũng là nữ nhân có dáng người uyển chuyển nhất thế gian, đôi mắt quyến rũ nhất, dung nhan yêu diễm nhất.
Chính là Lạc Anh, nữ thần Phượng Hoàng, yêu diễm quyến rũ động thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.